Cố Phong Niên nghĩ thông suốt phải bắc cầu như thế nào cho khuê nữ và Lục Tử Triệt sau vụ hợp tác làm ăn, chỉ là trong lúc nhất thời thật không dễ dàng tìm được bằng hữu thích hợp có quan hệ hợp tác làm ăn với Lục Tử Triệt.
Nhưng hơn một tháng sau tin tức Lục gia từ kinh thành truyền tới, Lục tướng quân tuyên bố muốn từ quan về quê sinh sống, ông và Cố Phong Niên là đồng hương, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao năm đó, lúc bọn họ tòng quân, quan hệ của hai người lại thân thiết vậy.
Hiện giờ, Lục tướng quân đang sắp xếp những chuyện liên quan tới việc từ quan, từ chuyển giao quân quyền và trấn an các thuộc hạ cũ từ trên xuống dưới tới các loại thủ tục, còn phải mở tiệc rượu chiêu đãi một ít quan viên kinh thành, hơn nữa nhiều quan viên mời ông đi uống rượu bao nhiêu chuyện sinh hoạt thường ngày bận rộn ít nhất phải gần hai tháng mới xong việc, trong lúc này ông nhờ Cố Phong Niên tìm cho bọn họ một trạch viện ở vùng lân cận Cố Gia Bảo.
Khi nhìn thấy tin tức này đầu tiên Cố Phong Niên thấy kinh hãi, sau đó liền hiểu được, trước đây ông cũng từng làm một quan viên nhỏ, đối với chuyện quan trường cũng biết một hai, binh quyền là một vật nóng phỏng tay, quyền lực lớn, thuộc hạ trung thành càng nhiều, sẽ dẫn tới sự kiêng kị của Hoàng Đế, kết quả của việc công cao chấn chủ đều sẽ không quá tốt.
Tự mình suy nghĩ hiểu được chủ động giao nộp binh quyền còn có thể giữ lại được thanh danh tốt, vì giữ thanh danh tốt Hoàng Đế sẽ thương tiếc mà cấp cho bề tôi một chút đền bù, nếu mà khăng khăng không buông bỏ quyền lực, cho dù ngươi thật sự nhất mực trung thành cũng sẽ bị Hoàng Đế coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thật sự có thể có bản lĩnh cả đời không bị người trừng trị quả không tồi, một khi "Phạm tội" nhẹ thì tước quan lưu đày, nặng thì tịch thu gia sản cả nhà bị xử trảm thậm chí tru di cửu tộc.
"Lục huynh làm quan tới nhất phẩm đại tướng quân, mang binh đánh giặc nhiều năm, rất được lòng dân, có lẽ Thánh Thượng kiêng kị đã lâu khổ nỗi không tóm được nhược điểm, chuyện của Y nhi là cái cớ để thu lại binh quyền của Lục huynh, tuy rằng cuối cùng chứng minh được hết thảy đều là hiểu lầm, nhưng chuyện này coi như là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với Lục gia, lúc đó khi chúng ta và Thường Nhi tới Lục gia dự tiệc Lục huynh từng lặng lẽ nói với ta mong muốn từ quan, còn tưởng rằng trước đó bị tạm giam mấy ngày ông ấy nhất thời nản lòng thoái chí lời nói trong lúc say, ai ngờ thật sự ôm cái ý nghĩ này." Cố Phong Niên sau khi đem chuyện vợ chồng Lục tướng quân muốn mua nhà ở vùng lận cận nhà bọn họ báo cho thê tử biết thì nói đến chuyện này.
"Cũng là một người biết nhìn xa trông rộng, lúc này thối lui còn có thể tạo được ấn tượng tốt trước mặt Thánh Thượng, lần này ông ấy rời đi, một tảng đá lớn trong lòng Thánh Thượng tiêu tan, vừa vui mừng chẳng những không thể thiếu ban thưởng, nói không chừng hai người con trai của Lục tướng quân còn đang ở quan trường còn có thể thăng quan tiến chức lên một hai cấp ấy." Cố phu nhân tuy xuất thân giang hồ nhưng cũng không ngốc, các môn phái giang hồ đừng nhìn nhỏ, thực ra cũng có thể coi là một triều đình nhỏ, trong đó đấu đá tranh giành và gian nan hiểm trở so với hoàng cung cũng không ít hơn bao nhiêu, so sánh thêm một chút hai bên còn có cái gì nàng không hiểu ra?
Cố Phong Niên thấy phu nhân hiểu biết như vậy, kiêu ngạo đầy cõi lòng mà ánh mắt nhìn nàng tán thưởng: "Phu nhân nói đúng, Lục huynh nói Thánh Thượng đang suy nghĩ thăng chức cho hai nhi tử của ông ấy, hai người bọn họ cáo lão hồi hương sinh sống, con trai trưởng và thứ hai không về được, để cho Lục Tam vô dụng kia cùng hồi hương phụng dưỡng bọn họ."
Thân thích của Lục gia ở quê cũng không nhiều, người trong tộc đã chết gần hết trong chiến loạn hơn mười năm trước, chỉ còn sót một người chú họ cao tuổi, nhà lão nhân này không có con trai, hai con gái đã sớm lập gia đình, đều gả cho nông hộ bình thường.
Nhà Lục tướng quân đối với nhà họ hàng còn sót lại này rất chăm sóc, cho lão nhân gia một điền trang để cho cụ thay mặt trông nom, địa tô hàng năm thu về thì một nửa cho bọn họ, mà hai cửa hàng thì chia ra cho hai người con rể của cụ trông nom.
Bởi vì có nhà họ hàng này, từ nhỏ phần lớn thời gian lão tam Lục gia vô dụng được nuôi dưỡng ở nhà họ hàng dưới quê lý do từ chối chính là bắt nguồn như vậy.
Bởi cảm kích sự chăm sóc của cháu họ, nhà họ hàng này của Lục gia cũng giúp đỡ che giấu chuyện của Lục tam.
Vì thế người trong kinh thành đều biết phần lớn thời gian Lục Tam sống ở nhà họ hàng dưới quê, nhưng những gia đình quen biết với nhà họ hàng của Lục gia ở quê cũng chưa gặp Lục tam mấy lần, song vì người này thật không có tiền đồ, vì vậy cũng không ai cảm thấy hứng thú đối với hắn.
"Hài tử có tiền đồ thì ở lại kinh thành, để cho người không tiền đồ hiếu kính bọn họ, còn không biết ai chăm sóc ai đâu." Cố phu nhân nhìn có chút hả hê, nàng không giống trượng phu có cảm tình với Lục gia như vậy, nên đối với toàn thể Lục gia nàng đều không có cảm tình.
Cố Phong Niên không để ý nói: "Việc này cũng không cần bận tâm, Lục huynh bọn họ còn khỏe mạnh, mười mấy hai mươi năm đều không cần con cái bận tâm, hơn nữa còn có hạ nhân mà."
Đột nhiên Cố phu nhân nghĩ tới một chuyện, vẻ mặt rùng mình: "Chàng nói nếu bọn họ về đây định cư, Y nhi có thể hay không..."
Cố Phong Niên cứng đờ, vốn dĩ tâm tình đang tốt lập tức tiêu tan, trầm mặc một lát sau nói: "Lục huynh sau khi bọn họ tới thì nhắc nhở bọn họ, đến lúc đó chúng ta phái một ít cao thủ ngày đêm bảo vệ bọn họ, một khi Y nhi xuất hiện liền bắt giữ con bé, nếu chúng ta tìm nó khó khăn chồng chất, vậy thì chờ nó tự động tới vậy."
Cố phu nhân nghe vậy khổ sở nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt trong mắt vào, nói: "Chỉ có thể như vậy, đến lúc đó nhất định nhớ rõ nhắc nhở bọn thị vệ không được thương tổn đến con bé, ta sẽ cho bọn họ một chút mê dược không gây thương tổn thân thể, chúng ta nợ Y nhi quá nhiều, nếu hại con bé bị thương lòng ta càng áy náy."
"Phu nhân đừng lo lắng, Y nhi là nữ nhi của chúng ta, ta sẽ không để cho người ta làm tổn thương con bé." Cố Phong Niên kéo thê tử vào lòng khuyên lơn, bọn họ đều từ trong miệng Cố Thường nghe nói chuyện đứa nhở trong bụng con gái lớn không còn nữa, chưa lập gia đình đã có thai, đứa bé lại không còn nữa, có lẽ những súc sinh lòng dạ hiểm độc Nhật Nguyệt giáo kia cũng không cho phép khiến nàng sẩy thai, nữ nhi của ông nên được nâng niu trong lòng bàn tay hạnh phúc lớn lên, kết quả số phận lại lận đận trở thành công cụ giết người của tà giáo, ôi.
Chuyện vợ chồng Lục tướng quân muốn về quê sinh sống Cố Thường cũng nghe nói.
"Lục Tam kia thực ra không phải theo về phụng dưỡng vợ chồng Lục bá phụ bọn họ? Phải là Lục bá phụ nuôi hắn, ha ha." Cố Thường nhìn có chút hả hê nói, trước đây Lục Tam kia luôn được nuôi dưỡng ở nhà họ hàng, lúc này cha mẹ hắn đều tới, cuối cùng sẽ không tiếp tục lộn xộn nữa?
Lục Đậu cũng bĩu môi theo: "Tiểu thư nói rất đúng, Lục Tam kia rời trưởng bối sẽ không sống nổi, nô tỳ tốt xấu biết làm việc biết nấu cơm, hắn một công tử mười ngón không dính nước, chắc cái gì cũng đều không biết đâu."
"Lục Tử Triệt không phải là bạn tốt của Lục Tam sao? Sau này, Lục Tam định cư lâu dài ở đây, Lục Tử Triệt chắc chắn cũng sẽ thường xuyên đến tìm hắn."
"Tiểu thư người nhắc tới Lục Tử Triệt làm gì?" Ánh mắt Lục Đậu tìm tòi nghiên cứu nhìn Cố Thường.
Cố Thường không sao nói rõ được quét mắt nhìn Lục Đậu: "Bọn họ đều họ Lục, nhắc tới một người sẽ nhớ đến một người khác, còn phải hỏi nguyên nhân?"
Lục Đậu lại bĩu môi, nàng không tin.
"Đi thôi, miệng lại bĩu nữa sẽ không đẹp đâu, đi thu thập hành lý, sau hai ngày nữa chúng ta sẽ đi kinh thành." Cố Thường thúc giục.
"Hiểu rồi ạ." Lục Đậu đi thu thập hành lý.
Vì Lục tướng quân muốn trở về quê, con trai của phó tường dưới quyền vừa đúng lúc thi đậu Võ Trạng Nguyên, bởi vì cùng người phó tướng này vào sinh ra tử nhiều lần, tuy là quan hệ thượng cấp hạ cấp, nhưng tình như thủ túc, con trai hắn cũng không chịu thua kém đã đạt được công danh, hắn lại muốn rời kinh, vì vậy muốn tặng một đại lễ để chúc mừng.
Đối với chàng trai một thân võ nghệ cao cường có cái gì thích hợp có ích hơn so với ngựa quý? Lục tướng quân nghĩ tới ngựa tất nhiên là Cố Gia Bảo tốt nhất, vì vậy trong thư viết cho Cố Phong Niên nhờ giúp tìm trạch viện có đề cập tới chuyện mua ngựa.
Vốn việc mua ngựa Lục gia phái người tới xác nhận, thực ra cũng phái người đến rồi, nhưng Cố Phong Niên muốn tự mình chuyển tới kinh thành, giúp Lục gia chuyển nhà, một mục đích khác không nói ra miệng là kiếm cớ gặp Lục Tử Triệt, sau khi chọn được ngựa tốt quyết định mang theo Cố Thường cùng đi.
"Mang thêm mấy bộ y phục nữa, cha nói sẽ nán lại mấy ngày không trở về sớm đâu." Cố Thường dặn dò, trời đã lạnh, tới kinh thành phải hơn một tháng mới có thể trở về, đến lúc đó cũng sắp sang năm mới.
Mười ngày sau, cha con Cố Thường và Lục Đậu ba người đi tới kinh thành, khước từ đề nghị của Lục gia mời bọn họ tới nhà ở, tìm khách điếm ở lân cận với Lục gia tá túc, không vì cái gì khác, Cố Thường không có thói quen sống ở nhà người khác, sẽ cảm thấy gò bó.
Rời kinh thành không bao lâu đã trở lại, lần này tâm tình chủ tớ Cố Thường tới kinh thành không tệ.
Quách Tiểu Trà không biết từ đâu nghe nói Cố Thường bọn họ đã tới, vui mừng cưỡi ngựa Cố gia tặng hắn đi tìm Cố Thường, kết quả tốn công vô ích, được chưởng quầy khách điếm báo người hắn muốn tìm sáng sớm đã đi ra ngoài, đành phải hấp tấp rời đi tìm người khắp nơi.
Hồ bằng cẩu hữu của Quách Tiểu Trà rất nhiều, bạn bè đứng đắn thì không có một người, vì thế luôn bị trưởng bối trong nhà mắng, vì thế hắn luôn muốn tìm một người đáng tin làm bằng hữu, khó khăn lắm tìm đươc một người hợp ý.
Có lần rất là vui vẻ khoe khoang nói về bạn hắn mới kết giao, người đó chính là Cố Thường, kết quả thật bi thảm bị cha béo của hắn đánh một trận, hai ngày không xuống giường được...
"Nhị gia, lão gia không vui khi người và cô nương Cố gia lui tới, chúng ta vẫn nên trở về đi." Tùy tùng khuyên Quách Tiểu Trà.
"Không về, không giao thiệp với nàng cũng không giảm được số lần bị đánh, vậy sao không để cho mình vui vẻ hơn chút?" Quách Tiểu Trà hoàn toàn không thèm để ý nói, chỉ bằng chuyện nhà Cố Thường có vô số ngựa quý hắn cũng đã nguyện ý coi nàng là bạn bè, hơn nữa nàng còn có bản lĩnh chỉnh đại ca của hắn từ nhỏ luôn ức hiếp hắn thảm như vậy, lòng hắn hoàn toàn bội phục, lúc này ở trong lòng hắn Cố Thường là thần tượng số một của hắn.
Quách Tiểu Trà như vậy không trách không làm cho người Quách gia thích, thật sự là tiểu tử này "Ăn cây táo, rào cây sung", đại ca nhà mình bị chỉnh hại cả nhà đều bị mất thể diện, hắn chẳng những không căm thù trái lại còn coi Cố Thường như thần tượng mà sùng bái, không chỉ như thế, còn một lòng một dạ muốn kết giao với người bạn này, bị đánh thật sự quá bình thường.
Người hầu không có biện pháp, đành phải ủ rũ cúi đầu đi theo chủ tử không đáng tin tìm người.
Quách Tiểu Trà muốn tìm Cố Thường cũng không khó, cho dù lúc Cố Thường ra ngoài bộ dạng đã cải trang, nhưng con ngựa trắng của nàng sẽ không thay đổi, khi hỏi người ta trực tiếp hỏi có nhìn thấy một con ngựa trắng không là được rồi.
Giữa kinh thành ngựa trắng không ít, nhưng uy phong xinh đẹp như tiểu Bạch thật đúng là không có.
Vì thế Quách Tiểu Trà rất dễ dàng tìm được Cố Thường, lúc này nàng đang ở trong một quán trà vừa uống trà vừa nghe kể truyện.
Quách Tiểu Trà vội vàng đi lên tầng hai quán trà, chạy thẳng tới chỗ Cố Thường ngồi ở gần cửa sổ.
"A, Quách Tiểu Trà tới đây, thật là trùng hợp." Cố Thường nhìn thấy Quách Tiểu Trà tới trước tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười mời hắn ngồi, nàng mặc trang phục nam nhân, không lo lắng ngồi cùng bàn với Quách Tiểu Trà khiến cho người ta dị nghị.
Quách Tiểu Trà không khách khí ngồi xuống đối diện với nàng, rót trà uống lền hai chén mới thở phào nói: "Không trùng hợp, ta tìm ngươi hơn một canh giờ rồi, khát chết tiểu gia ta."
"Ngươi tìm ta làm gì?" Cố Thường nghi hoặc hỏi.
"Nghe nói ngươi tới kinh thành rồi, thân là bằng hữu, ta tìm ngươi rất kỳ lạ sao?" Quách Tiểu Trà bất mãn chất vấn.
Là bằng hữu sao? Được rồi, coi như bọn họ đã là bằng hữu, Cố Thường không phản bác, cười cười: "Ngươi thế mà tìm ta lâu như vậy, thật đúng là bạn chí cốt."
"Tất nhiên." Quách Tiểu Trà rất đắc ý, thấy Cố Thường thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, liếc mắt nhìn nàng hỏi, "Ngươi có nghe nói chuyện bát quái buồn cười gần đây ở kinh thành không?"
"Nghe nói rồi, không phải là lệnh huynh ở Cố Gia Bảo bị tiêu chảy... Chuyện gì đó sao?"
Quách Tiểu Trà đang uống trà suýt chút nữa phun ra ngoài, vội vàng che miệng nuốt nước trà xuống, không biết là bị sặc nước trà hay là tức giận, mặt đỏ bừng liếc trắng mắt nhìn Cố Thường: "Chuyện này một chút cũng không buồn cười!"
"Ta cảm thấy rất buồn cười đó chứ." Cố Thường nghiêm trang nói, nàng nghe nói Quách đại lang đến nay ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài, tâm tình thật tốt, Lục Tử Triệt thật sự nói được làm được, Quách đại lang trở thành trò cười lớn khắp kinh thành đều là công lao của hắn.
"Ta nói không phải chuyện này, ta muốn nói chuyện của Lục Mặc tam gia Lục gia cơ!" Quách Tiểu Trà thổi ria mép trợn mắt nói.
"Lục Tam? Hắn có chuyện gì?" Cố Thường tò mò hỏi.
Quách Tiểu Trà hừ một tiếng bắt chéo chân, hất càm mắt liếc xéo Cố Thường, đáng đánh đòn nói: "Muốn biết? Rót cho gia ly trà."
"Muốn nói hay không, ta mới không muốn nghe." Cố Thường trợn trắng mắt nhìn hắn, tiếp tục nhìn cảnh tượng náo nhiệt người đến người đi trên trên đường cái phía dưới lầu.
"Ngươi!" Quách Tiểu Trà cảm thấy rất mất mặt, sau khi tự mình rót một ly trà tức giận nói, "Ta muốn nói là Lục Mặc kia lại có người muốn."
"Có ý gì?" Cố Thường hỏi.
"Chính là đích nữ nhỏ nhất nhà triệu doãn ở kinh thành Lương tam cô nương, lúc trước nàng tới nhà bà ngoại ở một thời gian, sau khi hồi kinh nghe nói hôn sự của Lục Mặc đã lui, liền năn nỉ cha nàng tới cửa cầu hôn, Lương tam cô nương này là con gái nhà quan, tuy rằng được nuông chiều nhưng bộ dáng lớn lên cũng không tệ lắm, tuổi mười sáu tươi đẹp, còn chưa đính hôn với nhà nào, không phải không ai muốn, rất nhiều người cầu hôn nhưng nàng đều chướng mắt, kết quả không hiểu ra sao nói từ nhỏ nàng đã nhìn trúng Lục Mặc, tiếc rằng người ta sớm có hôn ước, bây giờ hôn ước của Lục Mặc đã hủy nàng đương nhiên sẽ không buông tay." Quách Tiểu Trà chúi đầu về phía trước thấp giọng kể chuyện bát quái.
Cố Thường bị chuyện bát quái này hấp dẫn, rất ngạc nhiên hỏi: "Lương cô nương kia điều kiện tốt như vậy sao cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy?"
"Ai biết? Lẽ ra cô nương gia điều kiện tốt như vậy chủ động năn nỉ người nhà tới cửa cầu hôn, phế vật Lục Mặc kia không phải nên cảm động đến rơi nước mắt lập tức đáp ứng mối hôn sự này sao?" Quách Tiểu Trà vỗ bàn một cái, tức tối bất bình nói, "Kỳ lạ là kỳ lạ ở chỗ này, mỗi người đều cho rằng Lục gia sẽ vạn lần đồng ý hôn sự này, ai ngờ Lục Mặc lại không đồng ý, nói hắn muốn làm nên thành tựu sau đó sẽ suy nghĩ tới chuyện hôn nhân đại sự. Ngươi nói có buồn cười không? Phế vật như hắn còn muốn làm nên thành tựu, hắn nếu có thể làm nên một hai ba chuyện thì tiểu gia ta chắc có thể lưu danh thiên cổ!"
Cố Thường cảm thấy chuyện bát quái này thật đúng là làm người ta kinh ngạc, có cô nương tốt muốn gả cho Lục Tam đã làm người ta rất kinh hãi, kết quả hắn còn ngu xuẩn cự tuyệt người ta, trưởng bối Lục gia lại đồng ý?
Quách Tiểu Trà cười chảy nước mắt, lau khóe mắt, tầm mắt tùy ý đảo qua phía dưới lầu đột nhiên dừng lại, chỉ vào nơi nào đó dưới lầu nói với Cố Thường: "Mau nhìn kìa, người mặc quần áo màu xanh da trời đeo khăn che mặt màu trắng chính là Lương tam cô nương!"
Cố Thường nghe vậy lập tức đặt ly trà xuống nhìn theo hướng ngón tay Quách Tiểu Trà chỉ phía dưới lầu...
Nhưng hơn một tháng sau tin tức Lục gia từ kinh thành truyền tới, Lục tướng quân tuyên bố muốn từ quan về quê sinh sống, ông và Cố Phong Niên là đồng hương, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao năm đó, lúc bọn họ tòng quân, quan hệ của hai người lại thân thiết vậy.
Hiện giờ, Lục tướng quân đang sắp xếp những chuyện liên quan tới việc từ quan, từ chuyển giao quân quyền và trấn an các thuộc hạ cũ từ trên xuống dưới tới các loại thủ tục, còn phải mở tiệc rượu chiêu đãi một ít quan viên kinh thành, hơn nữa nhiều quan viên mời ông đi uống rượu bao nhiêu chuyện sinh hoạt thường ngày bận rộn ít nhất phải gần hai tháng mới xong việc, trong lúc này ông nhờ Cố Phong Niên tìm cho bọn họ một trạch viện ở vùng lân cận Cố Gia Bảo.
Khi nhìn thấy tin tức này đầu tiên Cố Phong Niên thấy kinh hãi, sau đó liền hiểu được, trước đây ông cũng từng làm một quan viên nhỏ, đối với chuyện quan trường cũng biết một hai, binh quyền là một vật nóng phỏng tay, quyền lực lớn, thuộc hạ trung thành càng nhiều, sẽ dẫn tới sự kiêng kị của Hoàng Đế, kết quả của việc công cao chấn chủ đều sẽ không quá tốt.
Tự mình suy nghĩ hiểu được chủ động giao nộp binh quyền còn có thể giữ lại được thanh danh tốt, vì giữ thanh danh tốt Hoàng Đế sẽ thương tiếc mà cấp cho bề tôi một chút đền bù, nếu mà khăng khăng không buông bỏ quyền lực, cho dù ngươi thật sự nhất mực trung thành cũng sẽ bị Hoàng Đế coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thật sự có thể có bản lĩnh cả đời không bị người trừng trị quả không tồi, một khi "Phạm tội" nhẹ thì tước quan lưu đày, nặng thì tịch thu gia sản cả nhà bị xử trảm thậm chí tru di cửu tộc.
"Lục huynh làm quan tới nhất phẩm đại tướng quân, mang binh đánh giặc nhiều năm, rất được lòng dân, có lẽ Thánh Thượng kiêng kị đã lâu khổ nỗi không tóm được nhược điểm, chuyện của Y nhi là cái cớ để thu lại binh quyền của Lục huynh, tuy rằng cuối cùng chứng minh được hết thảy đều là hiểu lầm, nhưng chuyện này coi như là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với Lục gia, lúc đó khi chúng ta và Thường Nhi tới Lục gia dự tiệc Lục huynh từng lặng lẽ nói với ta mong muốn từ quan, còn tưởng rằng trước đó bị tạm giam mấy ngày ông ấy nhất thời nản lòng thoái chí lời nói trong lúc say, ai ngờ thật sự ôm cái ý nghĩ này." Cố Phong Niên sau khi đem chuyện vợ chồng Lục tướng quân muốn mua nhà ở vùng lận cận nhà bọn họ báo cho thê tử biết thì nói đến chuyện này.
"Cũng là một người biết nhìn xa trông rộng, lúc này thối lui còn có thể tạo được ấn tượng tốt trước mặt Thánh Thượng, lần này ông ấy rời đi, một tảng đá lớn trong lòng Thánh Thượng tiêu tan, vừa vui mừng chẳng những không thể thiếu ban thưởng, nói không chừng hai người con trai của Lục tướng quân còn đang ở quan trường còn có thể thăng quan tiến chức lên một hai cấp ấy." Cố phu nhân tuy xuất thân giang hồ nhưng cũng không ngốc, các môn phái giang hồ đừng nhìn nhỏ, thực ra cũng có thể coi là một triều đình nhỏ, trong đó đấu đá tranh giành và gian nan hiểm trở so với hoàng cung cũng không ít hơn bao nhiêu, so sánh thêm một chút hai bên còn có cái gì nàng không hiểu ra?
Cố Phong Niên thấy phu nhân hiểu biết như vậy, kiêu ngạo đầy cõi lòng mà ánh mắt nhìn nàng tán thưởng: "Phu nhân nói đúng, Lục huynh nói Thánh Thượng đang suy nghĩ thăng chức cho hai nhi tử của ông ấy, hai người bọn họ cáo lão hồi hương sinh sống, con trai trưởng và thứ hai không về được, để cho Lục Tam vô dụng kia cùng hồi hương phụng dưỡng bọn họ."
Thân thích của Lục gia ở quê cũng không nhiều, người trong tộc đã chết gần hết trong chiến loạn hơn mười năm trước, chỉ còn sót một người chú họ cao tuổi, nhà lão nhân này không có con trai, hai con gái đã sớm lập gia đình, đều gả cho nông hộ bình thường.
Nhà Lục tướng quân đối với nhà họ hàng còn sót lại này rất chăm sóc, cho lão nhân gia một điền trang để cho cụ thay mặt trông nom, địa tô hàng năm thu về thì một nửa cho bọn họ, mà hai cửa hàng thì chia ra cho hai người con rể của cụ trông nom.
Bởi vì có nhà họ hàng này, từ nhỏ phần lớn thời gian lão tam Lục gia vô dụng được nuôi dưỡng ở nhà họ hàng dưới quê lý do từ chối chính là bắt nguồn như vậy.
Bởi cảm kích sự chăm sóc của cháu họ, nhà họ hàng này của Lục gia cũng giúp đỡ che giấu chuyện của Lục tam.
Vì thế người trong kinh thành đều biết phần lớn thời gian Lục Tam sống ở nhà họ hàng dưới quê, nhưng những gia đình quen biết với nhà họ hàng của Lục gia ở quê cũng chưa gặp Lục tam mấy lần, song vì người này thật không có tiền đồ, vì vậy cũng không ai cảm thấy hứng thú đối với hắn.
"Hài tử có tiền đồ thì ở lại kinh thành, để cho người không tiền đồ hiếu kính bọn họ, còn không biết ai chăm sóc ai đâu." Cố phu nhân nhìn có chút hả hê, nàng không giống trượng phu có cảm tình với Lục gia như vậy, nên đối với toàn thể Lục gia nàng đều không có cảm tình.
Cố Phong Niên không để ý nói: "Việc này cũng không cần bận tâm, Lục huynh bọn họ còn khỏe mạnh, mười mấy hai mươi năm đều không cần con cái bận tâm, hơn nữa còn có hạ nhân mà."
Đột nhiên Cố phu nhân nghĩ tới một chuyện, vẻ mặt rùng mình: "Chàng nói nếu bọn họ về đây định cư, Y nhi có thể hay không..."
Cố Phong Niên cứng đờ, vốn dĩ tâm tình đang tốt lập tức tiêu tan, trầm mặc một lát sau nói: "Lục huynh sau khi bọn họ tới thì nhắc nhở bọn họ, đến lúc đó chúng ta phái một ít cao thủ ngày đêm bảo vệ bọn họ, một khi Y nhi xuất hiện liền bắt giữ con bé, nếu chúng ta tìm nó khó khăn chồng chất, vậy thì chờ nó tự động tới vậy."
Cố phu nhân nghe vậy khổ sở nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt trong mắt vào, nói: "Chỉ có thể như vậy, đến lúc đó nhất định nhớ rõ nhắc nhở bọn thị vệ không được thương tổn đến con bé, ta sẽ cho bọn họ một chút mê dược không gây thương tổn thân thể, chúng ta nợ Y nhi quá nhiều, nếu hại con bé bị thương lòng ta càng áy náy."
"Phu nhân đừng lo lắng, Y nhi là nữ nhi của chúng ta, ta sẽ không để cho người ta làm tổn thương con bé." Cố Phong Niên kéo thê tử vào lòng khuyên lơn, bọn họ đều từ trong miệng Cố Thường nghe nói chuyện đứa nhở trong bụng con gái lớn không còn nữa, chưa lập gia đình đã có thai, đứa bé lại không còn nữa, có lẽ những súc sinh lòng dạ hiểm độc Nhật Nguyệt giáo kia cũng không cho phép khiến nàng sẩy thai, nữ nhi của ông nên được nâng niu trong lòng bàn tay hạnh phúc lớn lên, kết quả số phận lại lận đận trở thành công cụ giết người của tà giáo, ôi.
Chuyện vợ chồng Lục tướng quân muốn về quê sinh sống Cố Thường cũng nghe nói.
"Lục Tam kia thực ra không phải theo về phụng dưỡng vợ chồng Lục bá phụ bọn họ? Phải là Lục bá phụ nuôi hắn, ha ha." Cố Thường nhìn có chút hả hê nói, trước đây Lục Tam kia luôn được nuôi dưỡng ở nhà họ hàng, lúc này cha mẹ hắn đều tới, cuối cùng sẽ không tiếp tục lộn xộn nữa?
Lục Đậu cũng bĩu môi theo: "Tiểu thư nói rất đúng, Lục Tam kia rời trưởng bối sẽ không sống nổi, nô tỳ tốt xấu biết làm việc biết nấu cơm, hắn một công tử mười ngón không dính nước, chắc cái gì cũng đều không biết đâu."
"Lục Tử Triệt không phải là bạn tốt của Lục Tam sao? Sau này, Lục Tam định cư lâu dài ở đây, Lục Tử Triệt chắc chắn cũng sẽ thường xuyên đến tìm hắn."
"Tiểu thư người nhắc tới Lục Tử Triệt làm gì?" Ánh mắt Lục Đậu tìm tòi nghiên cứu nhìn Cố Thường.
Cố Thường không sao nói rõ được quét mắt nhìn Lục Đậu: "Bọn họ đều họ Lục, nhắc tới một người sẽ nhớ đến một người khác, còn phải hỏi nguyên nhân?"
Lục Đậu lại bĩu môi, nàng không tin.
"Đi thôi, miệng lại bĩu nữa sẽ không đẹp đâu, đi thu thập hành lý, sau hai ngày nữa chúng ta sẽ đi kinh thành." Cố Thường thúc giục.
"Hiểu rồi ạ." Lục Đậu đi thu thập hành lý.
Vì Lục tướng quân muốn trở về quê, con trai của phó tường dưới quyền vừa đúng lúc thi đậu Võ Trạng Nguyên, bởi vì cùng người phó tướng này vào sinh ra tử nhiều lần, tuy là quan hệ thượng cấp hạ cấp, nhưng tình như thủ túc, con trai hắn cũng không chịu thua kém đã đạt được công danh, hắn lại muốn rời kinh, vì vậy muốn tặng một đại lễ để chúc mừng.
Đối với chàng trai một thân võ nghệ cao cường có cái gì thích hợp có ích hơn so với ngựa quý? Lục tướng quân nghĩ tới ngựa tất nhiên là Cố Gia Bảo tốt nhất, vì vậy trong thư viết cho Cố Phong Niên nhờ giúp tìm trạch viện có đề cập tới chuyện mua ngựa.
Vốn việc mua ngựa Lục gia phái người tới xác nhận, thực ra cũng phái người đến rồi, nhưng Cố Phong Niên muốn tự mình chuyển tới kinh thành, giúp Lục gia chuyển nhà, một mục đích khác không nói ra miệng là kiếm cớ gặp Lục Tử Triệt, sau khi chọn được ngựa tốt quyết định mang theo Cố Thường cùng đi.
"Mang thêm mấy bộ y phục nữa, cha nói sẽ nán lại mấy ngày không trở về sớm đâu." Cố Thường dặn dò, trời đã lạnh, tới kinh thành phải hơn một tháng mới có thể trở về, đến lúc đó cũng sắp sang năm mới.
Mười ngày sau, cha con Cố Thường và Lục Đậu ba người đi tới kinh thành, khước từ đề nghị của Lục gia mời bọn họ tới nhà ở, tìm khách điếm ở lân cận với Lục gia tá túc, không vì cái gì khác, Cố Thường không có thói quen sống ở nhà người khác, sẽ cảm thấy gò bó.
Rời kinh thành không bao lâu đã trở lại, lần này tâm tình chủ tớ Cố Thường tới kinh thành không tệ.
Quách Tiểu Trà không biết từ đâu nghe nói Cố Thường bọn họ đã tới, vui mừng cưỡi ngựa Cố gia tặng hắn đi tìm Cố Thường, kết quả tốn công vô ích, được chưởng quầy khách điếm báo người hắn muốn tìm sáng sớm đã đi ra ngoài, đành phải hấp tấp rời đi tìm người khắp nơi.
Hồ bằng cẩu hữu của Quách Tiểu Trà rất nhiều, bạn bè đứng đắn thì không có một người, vì thế luôn bị trưởng bối trong nhà mắng, vì thế hắn luôn muốn tìm một người đáng tin làm bằng hữu, khó khăn lắm tìm đươc một người hợp ý.
Có lần rất là vui vẻ khoe khoang nói về bạn hắn mới kết giao, người đó chính là Cố Thường, kết quả thật bi thảm bị cha béo của hắn đánh một trận, hai ngày không xuống giường được...
"Nhị gia, lão gia không vui khi người và cô nương Cố gia lui tới, chúng ta vẫn nên trở về đi." Tùy tùng khuyên Quách Tiểu Trà.
"Không về, không giao thiệp với nàng cũng không giảm được số lần bị đánh, vậy sao không để cho mình vui vẻ hơn chút?" Quách Tiểu Trà hoàn toàn không thèm để ý nói, chỉ bằng chuyện nhà Cố Thường có vô số ngựa quý hắn cũng đã nguyện ý coi nàng là bạn bè, hơn nữa nàng còn có bản lĩnh chỉnh đại ca của hắn từ nhỏ luôn ức hiếp hắn thảm như vậy, lòng hắn hoàn toàn bội phục, lúc này ở trong lòng hắn Cố Thường là thần tượng số một của hắn.
Quách Tiểu Trà như vậy không trách không làm cho người Quách gia thích, thật sự là tiểu tử này "Ăn cây táo, rào cây sung", đại ca nhà mình bị chỉnh hại cả nhà đều bị mất thể diện, hắn chẳng những không căm thù trái lại còn coi Cố Thường như thần tượng mà sùng bái, không chỉ như thế, còn một lòng một dạ muốn kết giao với người bạn này, bị đánh thật sự quá bình thường.
Người hầu không có biện pháp, đành phải ủ rũ cúi đầu đi theo chủ tử không đáng tin tìm người.
Quách Tiểu Trà muốn tìm Cố Thường cũng không khó, cho dù lúc Cố Thường ra ngoài bộ dạng đã cải trang, nhưng con ngựa trắng của nàng sẽ không thay đổi, khi hỏi người ta trực tiếp hỏi có nhìn thấy một con ngựa trắng không là được rồi.
Giữa kinh thành ngựa trắng không ít, nhưng uy phong xinh đẹp như tiểu Bạch thật đúng là không có.
Vì thế Quách Tiểu Trà rất dễ dàng tìm được Cố Thường, lúc này nàng đang ở trong một quán trà vừa uống trà vừa nghe kể truyện.
Quách Tiểu Trà vội vàng đi lên tầng hai quán trà, chạy thẳng tới chỗ Cố Thường ngồi ở gần cửa sổ.
"A, Quách Tiểu Trà tới đây, thật là trùng hợp." Cố Thường nhìn thấy Quách Tiểu Trà tới trước tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười mời hắn ngồi, nàng mặc trang phục nam nhân, không lo lắng ngồi cùng bàn với Quách Tiểu Trà khiến cho người ta dị nghị.
Quách Tiểu Trà không khách khí ngồi xuống đối diện với nàng, rót trà uống lền hai chén mới thở phào nói: "Không trùng hợp, ta tìm ngươi hơn một canh giờ rồi, khát chết tiểu gia ta."
"Ngươi tìm ta làm gì?" Cố Thường nghi hoặc hỏi.
"Nghe nói ngươi tới kinh thành rồi, thân là bằng hữu, ta tìm ngươi rất kỳ lạ sao?" Quách Tiểu Trà bất mãn chất vấn.
Là bằng hữu sao? Được rồi, coi như bọn họ đã là bằng hữu, Cố Thường không phản bác, cười cười: "Ngươi thế mà tìm ta lâu như vậy, thật đúng là bạn chí cốt."
"Tất nhiên." Quách Tiểu Trà rất đắc ý, thấy Cố Thường thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, liếc mắt nhìn nàng hỏi, "Ngươi có nghe nói chuyện bát quái buồn cười gần đây ở kinh thành không?"
"Nghe nói rồi, không phải là lệnh huynh ở Cố Gia Bảo bị tiêu chảy... Chuyện gì đó sao?"
Quách Tiểu Trà đang uống trà suýt chút nữa phun ra ngoài, vội vàng che miệng nuốt nước trà xuống, không biết là bị sặc nước trà hay là tức giận, mặt đỏ bừng liếc trắng mắt nhìn Cố Thường: "Chuyện này một chút cũng không buồn cười!"
"Ta cảm thấy rất buồn cười đó chứ." Cố Thường nghiêm trang nói, nàng nghe nói Quách đại lang đến nay ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài, tâm tình thật tốt, Lục Tử Triệt thật sự nói được làm được, Quách đại lang trở thành trò cười lớn khắp kinh thành đều là công lao của hắn.
"Ta nói không phải chuyện này, ta muốn nói chuyện của Lục Mặc tam gia Lục gia cơ!" Quách Tiểu Trà thổi ria mép trợn mắt nói.
"Lục Tam? Hắn có chuyện gì?" Cố Thường tò mò hỏi.
Quách Tiểu Trà hừ một tiếng bắt chéo chân, hất càm mắt liếc xéo Cố Thường, đáng đánh đòn nói: "Muốn biết? Rót cho gia ly trà."
"Muốn nói hay không, ta mới không muốn nghe." Cố Thường trợn trắng mắt nhìn hắn, tiếp tục nhìn cảnh tượng náo nhiệt người đến người đi trên trên đường cái phía dưới lầu.
"Ngươi!" Quách Tiểu Trà cảm thấy rất mất mặt, sau khi tự mình rót một ly trà tức giận nói, "Ta muốn nói là Lục Mặc kia lại có người muốn."
"Có ý gì?" Cố Thường hỏi.
"Chính là đích nữ nhỏ nhất nhà triệu doãn ở kinh thành Lương tam cô nương, lúc trước nàng tới nhà bà ngoại ở một thời gian, sau khi hồi kinh nghe nói hôn sự của Lục Mặc đã lui, liền năn nỉ cha nàng tới cửa cầu hôn, Lương tam cô nương này là con gái nhà quan, tuy rằng được nuông chiều nhưng bộ dáng lớn lên cũng không tệ lắm, tuổi mười sáu tươi đẹp, còn chưa đính hôn với nhà nào, không phải không ai muốn, rất nhiều người cầu hôn nhưng nàng đều chướng mắt, kết quả không hiểu ra sao nói từ nhỏ nàng đã nhìn trúng Lục Mặc, tiếc rằng người ta sớm có hôn ước, bây giờ hôn ước của Lục Mặc đã hủy nàng đương nhiên sẽ không buông tay." Quách Tiểu Trà chúi đầu về phía trước thấp giọng kể chuyện bát quái.
Cố Thường bị chuyện bát quái này hấp dẫn, rất ngạc nhiên hỏi: "Lương cô nương kia điều kiện tốt như vậy sao cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy?"
"Ai biết? Lẽ ra cô nương gia điều kiện tốt như vậy chủ động năn nỉ người nhà tới cửa cầu hôn, phế vật Lục Mặc kia không phải nên cảm động đến rơi nước mắt lập tức đáp ứng mối hôn sự này sao?" Quách Tiểu Trà vỗ bàn một cái, tức tối bất bình nói, "Kỳ lạ là kỳ lạ ở chỗ này, mỗi người đều cho rằng Lục gia sẽ vạn lần đồng ý hôn sự này, ai ngờ Lục Mặc lại không đồng ý, nói hắn muốn làm nên thành tựu sau đó sẽ suy nghĩ tới chuyện hôn nhân đại sự. Ngươi nói có buồn cười không? Phế vật như hắn còn muốn làm nên thành tựu, hắn nếu có thể làm nên một hai ba chuyện thì tiểu gia ta chắc có thể lưu danh thiên cổ!"
Cố Thường cảm thấy chuyện bát quái này thật đúng là làm người ta kinh ngạc, có cô nương tốt muốn gả cho Lục Tam đã làm người ta rất kinh hãi, kết quả hắn còn ngu xuẩn cự tuyệt người ta, trưởng bối Lục gia lại đồng ý?
Quách Tiểu Trà cười chảy nước mắt, lau khóe mắt, tầm mắt tùy ý đảo qua phía dưới lầu đột nhiên dừng lại, chỉ vào nơi nào đó dưới lầu nói với Cố Thường: "Mau nhìn kìa, người mặc quần áo màu xanh da trời đeo khăn che mặt màu trắng chính là Lương tam cô nương!"
Cố Thường nghe vậy lập tức đặt ly trà xuống nhìn theo hướng ngón tay Quách Tiểu Trà chỉ phía dưới lầu...
/86
|