Buổi chiều đoàn người vội vàng xuất phát, dọc đường Cố Thường vẫn không thèm để ý đến Lục Tử Triệt, giận hắn có chuyện giấu nàng, nếu không phải mẫu thân bị trọng thương, nàng còn không biết chuyện Cố gia liên hợp với nam nhân đeo mặt nạ đối phó Hữu Hộ Pháp.
Chẳng trách nàng tới kinh thành thuận lợi như vậy, chẳng trách thư gửi từ nương gia đều phải qua tay Lục Tử Triệt!
Giấu nàng, là kết quả mọi người thương lượng rồi đi đến nhất trí. Nhớ tới lời của Lục Tử Triệt trước khi rời đi, Cố Thường không nhịn được cắn môi, nàng không phải người vô cớ gây rối, đương nhiên biết bọn họ giấu nàng vì muốn tốt cho nàng, nhưng khi nghe tin mẫu thân bị thương, căn bản nàng không bình tĩnh nổi.
Nếu là người nhà không sao, chuyện bị giấu diếm giải quyết rồi tất nhiên mọi sự sẽ thuận lợi, nếu mẫu thân không chỉ bị thương thôi, ngộ nhỡ có chuyện gì... Làm sao nàng có thể tha thứ được Lục Tử Triệt đã giấu nàng, làm sao có thể tha thứ bản thân không giúp được lại chỉ biết thêm phiền chứ?
Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy lúc này không phải là thời điểm người nổi giận, cô gia nói đây là kết quả rất nhiều người cùng quyết định, chẳng lẽ muốn làm tất cả mọi người nổi giận sao? Lục Đậu kiên trì khuyên, không có cách nào, cô gia nhà nàng ta đe doạ nàng ta phải làm tiểu thư nguôi giận, nếu không sẽ gả nàng ta cho Uông Tiểu Phi!
Ngươi biết cái gì? Ngậm miệng! Lúc này Cố Thường không có tâm tình nghe Lục Đậu dong dài, nàng đương nhiên biết quyết định này không chỉ là một mình Lục Tử Triệt đưa ra, nhưng hắn là trượng phu của nàng, vì cớ đó, nàng lại không nhịn được trách hắn gạt nàng chuyện lớn như vậy.
Lục Đậu rất muốn ngậm miệng, nhưng không ngậm được, vẻ mặt cầu xin nói: Phu nhân bị thương, lúc này điều người muốn thấy nhất là tiểu thư và cô gia hòa thuận mĩ mãn, nếu người biết hai người vì chuyện người bị thương mà xa rời nhau, lo lắng như thế thì làm sao thương thế tốt lên được?
Lục Tử Triệt cưỡi ngựa ở ngoài, nhưng tai nghe chuyện bên trong xe ngựa nghe vậy không khỏi gật gật đầu, thầm khen những lời khuyên này của Lục Đậu rất đúng đắn, tốt hơn rất nhiều so với khi trước mặt trắng bệch mà nói mấy lời ngu xuẩn như không nên tức giận.
Quả nhiên, Cố Thường nghe xong thì im lặng, sau một lúc lâu mới nói: Trở về rồi nói sau.
Lần này Lục Đậu ngậm miệng, nàng ta hết sức rồi, ít nhất bảo đảm tiểu thư trở lại Cố gia sẽ hoà hoãn đi phải không?
Giữa đôi lông mày Lục Tử Triệt thả lỏng, sau đó lại cau, thê tử nóng giận khó đối phó như vậy, xem bộ dạng này sợ là trước khi đến Cố gia cũng không muốn để ý đến hắn, buổi tối cũng không chung phòng ngủ với hắn.
Khi đến bến sông đã là ban đêm rồi, không biết Lục Tử Triệt dùng cách nào, đoàn người lập tức lên một chiếc thuyền không mà khởi hành.
Cố Thường đương nhiên không cùng một khoang thuyền với Lục Tử Triệt, vì phòng nửa đêm hắn chạy vào, nàng khăng khăng lôi kéo Lục Đậu cùng ngủ trên giường với mình.
Chịu đựng ánh mắt muốn giết người của cô gia, Lục Đậu khóc không ra nước mắt, hai phu thê chủ tử buồn bực, kết quả nàng ta thành vật chắn, nha hoàn mệnh khổ mà.
Ban đêm nằm trên giường, lần đầu sau khi lập gia đình không ngủ cùng Lục Tử Triệt, Cố Thường còn có chút không quen.
Lăn qua lộn lại, chung quy vẫn cảm thấy thiếu gì đó, lúc trước bên cạnh nàng có lồng ngực ấm áp lại thoải mái, mặc cho nàng tuỳ ý ôm sưởi ấm, hiện giờ bên cạnh chỉ có một Lục Đậu...
Tiểu thư, nếu người ghét bỏ nô tỳ, hay là để cô gia vào đi. Lục Đậu không cách nào bỏ qua oán niệm mãnh liệt phát ra từ bên cạnh, có lòng tốt đề nghị.
Cứ nhiều chuyện thì gả ngươi cho Uông Tiểu Phi đấy! Cố Thường tức giận uy hiếp.
Gả cho Uông Tiểu Phi cũng không đáng sợ bằng bị hai phu thê các người đem ra làm bia chắn, trong lòng Lục Đậu oán thầm, không dám nói gì nữa.
Qua một hồi lâu, từ từ, Lục Đậu bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Cố Thường chẳng thể nào ngủ được, nàng vẫn nhớ lại lời của Lục Tử Triệt trước khi rời đi.
Mẫu thân chịu trọng thương là khi cùng với các bằng hữu trong giang hồ bao vây Hữu Hộ Pháp cùng vây cánh của lão, hơn mộtd,d,l,q,d tháng này trên dưới Cố gia cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày bằng hữu giang hồ và tiểu lâu la thủ hạ của Hữu Hộ Pháp đến thăm khiến Cố gia có thể nói náo nhiệt vô cùng.
Thường thường tới trận đánh, trực tiếp trực tiếp giao phong không dưới mười lần với Hữu Hộ Pháp võ công cực cao, mỗi lần đều là hai bên tổn hại.
Trong khoảng thời gian này, hai phe đều đã chết rất nhiều, mỗi lần Cố phu nhân đều tự mình ra trận, bị thương như cơm bữa, lần lập kế hoạch giao phong đã lâu, liên thủ cùng đám người Nhật Nguyệt giáo chủ trù tính dẫn địch sa bẫy.
Trận đánh vô cùng khốc liệt, kẻ địch giảo hoạt lại mạnh, bên ta mặc dù nhiều người cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
May mà hy sinh không uổng phí, lần này xem như giải quyết thành công kẻ địch quan trọng, cũng là Hữu Hộ Pháp kia, người đứng đầu đã chết rồi, đám người còn lại trở nên tán loạn, mấy người chủ lực cũng lần lượt bị tiêu diệt, ngoài ra cũng có đầu hàng, có chạy trốn, đều bị tóm.
Khí thế của địch không thể cứu vãn, đã không đủ gây sợ, chỉ là sau đó phát hiện nữ nhi của Hữu Hộ Pháp, cũng là vị hôn thê trước của nam nhân đeo mặt nạ mất tích rồi...
Nương là vì cứu tỷ tỷ mà bị thương, Cố Thường cực kỳ lo âu, mặc dù Lục Tử Triệt nói tuy thương thế rất nặng, nhưng tính mạng không lo, nghỉ ngơi một tháng tới là có thể khôi phục, nhưng nàng vẫn lo lắng, không trực tiếp gặp mặt thì lòng không yên.
Hai người chèo thuyền thay phiên nhau, ngày đêm không ngừng, rất nhanh đã đến bờ.
Ngay tại khi sắp đến Cố gia, xảy ra tình huống ngoài ý muốn, một nữ nhân điên tóc bù xù không biết từ đâu tới đánh lại đây, hét lớn Ngọc Diện Hồ đi chết đi , kiếm trong tay sắc bén, mang theo nỗi hận thù vô tận đâm thẳng đến Cố Thường nhớ nhà sốt ruột, đang xốc lên mành kiệu nhìn xa hướng Cố phủ.
Cẩn thận! Lục Tử Triệt phi thân xuống ngựa, lấy thế như tia chớp nhảy đến trước xe ngựa, chắn cho Cố Thường ở sau lưng.
Phập một tiếng là tiếng kiếm đâm vào da thịt, Lục Tử Triệt đanh mặt đánh ra một chưởng, chưởng phong sắc bén trong nháy mắt đánh bay người đánh lén.
Tim như ngừng đập, Cố Thường tái mặt nhìn về phía nam nhân trúng kiếm kinh hãi hô lên: Lục Tử Triệt!
Dường như Lục Tử Triệt vừa trúng kiếm, thị vệ quanh mình nháy mắt nháy mắt bao vây nữ nhân điên vừa bị đánh bay ra xa rồi rơi xuống kia.
Chàng sao rồi? Cố Thường đâu còn nhớ bọn họ đang chiến tranh lạnh, lòng như lửa đốt mà nhảy xuống xe ngựa đỡ lấy Lục Tử Triệt, nhìn nơi bả vai của hắn đỏ sẫm một mảng, đau lòng đến nỗi nước mắt
Chẳng trách nàng tới kinh thành thuận lợi như vậy, chẳng trách thư gửi từ nương gia đều phải qua tay Lục Tử Triệt!
Giấu nàng, là kết quả mọi người thương lượng rồi đi đến nhất trí. Nhớ tới lời của Lục Tử Triệt trước khi rời đi, Cố Thường không nhịn được cắn môi, nàng không phải người vô cớ gây rối, đương nhiên biết bọn họ giấu nàng vì muốn tốt cho nàng, nhưng khi nghe tin mẫu thân bị thương, căn bản nàng không bình tĩnh nổi.
Nếu là người nhà không sao, chuyện bị giấu diếm giải quyết rồi tất nhiên mọi sự sẽ thuận lợi, nếu mẫu thân không chỉ bị thương thôi, ngộ nhỡ có chuyện gì... Làm sao nàng có thể tha thứ được Lục Tử Triệt đã giấu nàng, làm sao có thể tha thứ bản thân không giúp được lại chỉ biết thêm phiền chứ?
Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy lúc này không phải là thời điểm người nổi giận, cô gia nói đây là kết quả rất nhiều người cùng quyết định, chẳng lẽ muốn làm tất cả mọi người nổi giận sao? Lục Đậu kiên trì khuyên, không có cách nào, cô gia nhà nàng ta đe doạ nàng ta phải làm tiểu thư nguôi giận, nếu không sẽ gả nàng ta cho Uông Tiểu Phi!
Ngươi biết cái gì? Ngậm miệng! Lúc này Cố Thường không có tâm tình nghe Lục Đậu dong dài, nàng đương nhiên biết quyết định này không chỉ là một mình Lục Tử Triệt đưa ra, nhưng hắn là trượng phu của nàng, vì cớ đó, nàng lại không nhịn được trách hắn gạt nàng chuyện lớn như vậy.
Lục Đậu rất muốn ngậm miệng, nhưng không ngậm được, vẻ mặt cầu xin nói: Phu nhân bị thương, lúc này điều người muốn thấy nhất là tiểu thư và cô gia hòa thuận mĩ mãn, nếu người biết hai người vì chuyện người bị thương mà xa rời nhau, lo lắng như thế thì làm sao thương thế tốt lên được?
Lục Tử Triệt cưỡi ngựa ở ngoài, nhưng tai nghe chuyện bên trong xe ngựa nghe vậy không khỏi gật gật đầu, thầm khen những lời khuyên này của Lục Đậu rất đúng đắn, tốt hơn rất nhiều so với khi trước mặt trắng bệch mà nói mấy lời ngu xuẩn như không nên tức giận.
Quả nhiên, Cố Thường nghe xong thì im lặng, sau một lúc lâu mới nói: Trở về rồi nói sau.
Lần này Lục Đậu ngậm miệng, nàng ta hết sức rồi, ít nhất bảo đảm tiểu thư trở lại Cố gia sẽ hoà hoãn đi phải không?
Giữa đôi lông mày Lục Tử Triệt thả lỏng, sau đó lại cau, thê tử nóng giận khó đối phó như vậy, xem bộ dạng này sợ là trước khi đến Cố gia cũng không muốn để ý đến hắn, buổi tối cũng không chung phòng ngủ với hắn.
Khi đến bến sông đã là ban đêm rồi, không biết Lục Tử Triệt dùng cách nào, đoàn người lập tức lên một chiếc thuyền không mà khởi hành.
Cố Thường đương nhiên không cùng một khoang thuyền với Lục Tử Triệt, vì phòng nửa đêm hắn chạy vào, nàng khăng khăng lôi kéo Lục Đậu cùng ngủ trên giường với mình.
Chịu đựng ánh mắt muốn giết người của cô gia, Lục Đậu khóc không ra nước mắt, hai phu thê chủ tử buồn bực, kết quả nàng ta thành vật chắn, nha hoàn mệnh khổ mà.
Ban đêm nằm trên giường, lần đầu sau khi lập gia đình không ngủ cùng Lục Tử Triệt, Cố Thường còn có chút không quen.
Lăn qua lộn lại, chung quy vẫn cảm thấy thiếu gì đó, lúc trước bên cạnh nàng có lồng ngực ấm áp lại thoải mái, mặc cho nàng tuỳ ý ôm sưởi ấm, hiện giờ bên cạnh chỉ có một Lục Đậu...
Tiểu thư, nếu người ghét bỏ nô tỳ, hay là để cô gia vào đi. Lục Đậu không cách nào bỏ qua oán niệm mãnh liệt phát ra từ bên cạnh, có lòng tốt đề nghị.
Cứ nhiều chuyện thì gả ngươi cho Uông Tiểu Phi đấy! Cố Thường tức giận uy hiếp.
Gả cho Uông Tiểu Phi cũng không đáng sợ bằng bị hai phu thê các người đem ra làm bia chắn, trong lòng Lục Đậu oán thầm, không dám nói gì nữa.
Qua một hồi lâu, từ từ, Lục Đậu bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Cố Thường chẳng thể nào ngủ được, nàng vẫn nhớ lại lời của Lục Tử Triệt trước khi rời đi.
Mẫu thân chịu trọng thương là khi cùng với các bằng hữu trong giang hồ bao vây Hữu Hộ Pháp cùng vây cánh của lão, hơn mộtd,d,l,q,d tháng này trên dưới Cố gia cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày bằng hữu giang hồ và tiểu lâu la thủ hạ của Hữu Hộ Pháp đến thăm khiến Cố gia có thể nói náo nhiệt vô cùng.
Thường thường tới trận đánh, trực tiếp trực tiếp giao phong không dưới mười lần với Hữu Hộ Pháp võ công cực cao, mỗi lần đều là hai bên tổn hại.
Trong khoảng thời gian này, hai phe đều đã chết rất nhiều, mỗi lần Cố phu nhân đều tự mình ra trận, bị thương như cơm bữa, lần lập kế hoạch giao phong đã lâu, liên thủ cùng đám người Nhật Nguyệt giáo chủ trù tính dẫn địch sa bẫy.
Trận đánh vô cùng khốc liệt, kẻ địch giảo hoạt lại mạnh, bên ta mặc dù nhiều người cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
May mà hy sinh không uổng phí, lần này xem như giải quyết thành công kẻ địch quan trọng, cũng là Hữu Hộ Pháp kia, người đứng đầu đã chết rồi, đám người còn lại trở nên tán loạn, mấy người chủ lực cũng lần lượt bị tiêu diệt, ngoài ra cũng có đầu hàng, có chạy trốn, đều bị tóm.
Khí thế của địch không thể cứu vãn, đã không đủ gây sợ, chỉ là sau đó phát hiện nữ nhi của Hữu Hộ Pháp, cũng là vị hôn thê trước của nam nhân đeo mặt nạ mất tích rồi...
Nương là vì cứu tỷ tỷ mà bị thương, Cố Thường cực kỳ lo âu, mặc dù Lục Tử Triệt nói tuy thương thế rất nặng, nhưng tính mạng không lo, nghỉ ngơi một tháng tới là có thể khôi phục, nhưng nàng vẫn lo lắng, không trực tiếp gặp mặt thì lòng không yên.
Hai người chèo thuyền thay phiên nhau, ngày đêm không ngừng, rất nhanh đã đến bờ.
Ngay tại khi sắp đến Cố gia, xảy ra tình huống ngoài ý muốn, một nữ nhân điên tóc bù xù không biết từ đâu tới đánh lại đây, hét lớn Ngọc Diện Hồ đi chết đi , kiếm trong tay sắc bén, mang theo nỗi hận thù vô tận đâm thẳng đến Cố Thường nhớ nhà sốt ruột, đang xốc lên mành kiệu nhìn xa hướng Cố phủ.
Cẩn thận! Lục Tử Triệt phi thân xuống ngựa, lấy thế như tia chớp nhảy đến trước xe ngựa, chắn cho Cố Thường ở sau lưng.
Phập một tiếng là tiếng kiếm đâm vào da thịt, Lục Tử Triệt đanh mặt đánh ra một chưởng, chưởng phong sắc bén trong nháy mắt đánh bay người đánh lén.
Tim như ngừng đập, Cố Thường tái mặt nhìn về phía nam nhân trúng kiếm kinh hãi hô lên: Lục Tử Triệt!
Dường như Lục Tử Triệt vừa trúng kiếm, thị vệ quanh mình nháy mắt nháy mắt bao vây nữ nhân điên vừa bị đánh bay ra xa rồi rơi xuống kia.
Chàng sao rồi? Cố Thường đâu còn nhớ bọn họ đang chiến tranh lạnh, lòng như lửa đốt mà nhảy xuống xe ngựa đỡ lấy Lục Tử Triệt, nhìn nơi bả vai của hắn đỏ sẫm một mảng, đau lòng đến nỗi nước mắt
/86
|