Nhanh… Quá nhanh rồi, tốc độ của Cổ Thần nhanh tới mức vượt qua cực hạn của tu sĩ Dẫn Hồn kỳ có khả năng đạt được.
Lỗ Ngân Hùng thế nào cũng không thể tin tưởng được, Cổ Thần dám trực tiếp nhảy vào trong màn hắc khí do Hắc Thi Phiên tạo ra, thế nhưng, Cổ Thần lấy Hàn Cương Ấn hộ thể, thi khí màu đen xung quanh không hề có chút tác dụng nào đối với hắn, trong chớp mắt đã giết tới gần Lỗ Ngân Hùng.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, từ lúc Lỗ Ngân Hùng tự hủy ngân thi hóa thành thi thủy màu đen công kích Cổ Thần tới khi đầu của hắn rời khỏi than thể văng đi chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi.
Trong hai mắt của hắn tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng.
Đầu của Lỗ Ngân Hùng vừa mới rời khỏi thân thể, Hắc Thi Phiên nhất thời thu nhỏ lại, hắc khí tan hết, biến nhỏ chừng một bàn tay, rơi xuống mặt đất.
Tất cả hắc thi khí đều đã tiêu tan, linh hồn của Lỗ Ngân Hùng chưa hết, có thể nhìn thấy rất rõ ràng một cái thi thể không đầu dần dần rời xa hắn.
Song chưởng của Cổ Thần đều xuất hiện, chưởng trái phun ra tử diễm băng viêm, hóa thành một băng chưởng, chụp về phía cái đầu của Lỗ Ngân Hùng, tuy rằng Lỗ Ngân Hùng đã luyện thành linh hồn, thế nhưng linh hồn lại chỉ có thể tồn tại trong đại não, không thể rời khỏi, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn một chưởng của Cổ Thần chộp tới, đầu của hắn và thân thể đã chia lìa, linh hồn và đạo thai cũng đã mất đi liên hệ, đối với băng chưởng của Cổ Thần hoàn toàn không thể chống lại.
Chưởng phải của Cổ Thần chuyển hướng thi thể của Lỗ Ngân Hùng, nhất thời một đạo phần thiên viêm hỏa thuần màu trắng từ chưởng tâm bay ra, bao phủ thi thể Lỗ Ngân Hùng, đốt sạch.
Viêm hỏa phần thiên mãnh liệt như thế nào? Trong nháy mắt thi thể của Lỗ Ngân Hùng liền bị đốt thành tro tàn, đầu của hắn cũng bị băng chưởng của Cổ Thần chộp vào trong tay, hàn khí huyền băng vừa phun, nhất thời hóa thành một khối băng cứng, sau đó, băng chưởng niết mạnh, lập tức vỡ vun hóa thành vô số mảnh.
Trong chớp mắt, Lỗ Ngân Hùng thân tử đạo tiêu, ngay cả thi thể cũng không hề lưu lại nửa điểm.
Hai tiếng kinh hô từ phía sau Cổ Thần vang lên, Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đều lấy tay che kín miệng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động, kinh ngạc, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Cổ Thần.
Vân Tuyết rơi vào trong mắt Cổ Thần, không biết vì sao Cổ Thần lại có cảm giác như bí mật của mình có thể bị người khác tiết lộ, đột nhiên sinh ra sát khí đối với Vân Tuyết, một kiện hôi y mặc lên người, long lân trong nháy mắt thu vào trong da thịt, thân thể nhoáng lên liền xuất hiện ngay bên cạnh Vân Tuyết, chưởng trái đưa ra, bóp chặt lấy cổ Vân Tuyết.
- Sư đệ…
Hư Tử Uyên hét lên một tiếng kinh hãi, rất nhanh đi tới bên người Cổ Thần.
- Ngươi làm sao?
Một thanh âm vang lên trong đầu:
- Nàng không phải cừu nhân của ngươi? Nàng cũng không làm chuyện có lỗi với ngươi? Vì sao ngươi phải giết nàng?
Một thanh âm khác nói:
- Nàng đã nhìn thấy thứ không nên thấy, sao có thể không giết?
Thanh âm thứ nhất nói:
- Nàng với ngươi đến từ cùng một chỗ, hai nhà các ngươi đời đời giao hảo, một đoạn thời gian nàng còn là vị hôn thê của ngươi, chỉ bởi vì việc này ngươi đã muốn giết nàng?
Thanh âm thứ nhất nói tiếp:
- Bí mật ngươi hóa long lẽ nào vĩnh viên không bị phát hiện? Hiện tại trong địa cung có nhiều người như vậy, khi tranh đấu với nhau, ngươi nhất định phải hóa long, lẽ nào ngươi sẽ giết hết tất cả mọi người trong địa cung hay sao? Ngươi phải giết toàn bộ hay sao?
Theo thanh âm thứ nhất càng lúc càng lớn, sát khí trong lòng Cổ Thần mờ đi.
- Sư đệ, nàng là Vân Tuyết sư muội của Huyền Âm Tông, các ngươi đã từng quen biết, ngươi đừng giết nàng…
Hư Tử Uyên cầm lấy cánh tay Cổ Thần, thỉnh cầu nói.
Vừa rồi Cổ Thần biến thành một quái vật, hai con mắt đỏ bừng, khiến Hư Tử Uyên và Vân Tuyết bị dọa sợ hãi, thấy Cổ Thần ngay cả Vân Tuyết cũng định giết, trong lòng Hư Tử Uyên không khỏi mọc lên tia lạnh léo, Cổ Thần trước mắt tựa hồ không có chút tính người.
Khuôn mặt Vân Tuyết trướng tới đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ, Cổ Thần chậm rãi buông lỏng bàn tay, vẻ thô bạo trong mắt cũng dần dần hạ thấp.
Cổ Thần lắc lắc đầu, có chút mờ mịt nói:
- Sư tỷ, ta không thể khống chế được sát khí trong lòng.
Vân Tuyết thở hổn hển từng ngụm lớn, trong mắt tràn đầy lệ châu, Cổ Thần nhẹ nhàng buông tay, nhất thời xụi lơ trên mặt đất, trên mặt vẫn còn sợ hãi, thấp giọng khóc lóc.
- Vân Tuyết sư muội, muội thế nào?
Hư Tử Uyên ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Vân Tuyết, giúp nàng đứng lên.
- Ngươi vừa rồi phát điên sao?
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần không hài lòng hỏi.
Trong mắt Cổ Thần cũng có chút nghi hoặc, hắn không phải là người dễ giết kẻ khác, thế nhưng, vừa rồi xác thực hắn rất muốn giết Vân Tuyết, nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, hẳn là do công pháp kia ẩn hàm sát khí quá nặng, công pháp yêu tu quả nhiên bá đạo mười phần, sau này ta tận lực ít dùng công pháp này mới được.
Cổ Thần tu luyện pháp quyết yêu tu, ngoại trừ Nghịch Mệnh Hóa Long quyết cũng chỉ có Linh Kình Thuấn Tức quyết, bất quá Linh Kình Thuấn Tức quyết là pháp quyết tu luyện khí, mà Nghịch Mệnh Hóa Long quyết là công pháp chiến đấu, Linh Kình Thuấn Tức Quyết có thể giúp hô hấp lâu dài hơn, tự nhiên khiến tâm tình ôn hòa, mà Nghịch Mệnh Hóa Long quyết thì nghịch thiên cải mệnh, đột nhiên đề cao tu vi kịch liệt, hóa thân thành long, long vốn nổi tiếng khắp Cổ Hoang là loài hiếu chiến, Nghịch Mệnh Hóa Long quyết khiến hắn thô bạo không phải là không có lý.
- Ta chưa nói cái gì, ngươi cũng muốn giết ta…
Nghe lời nói của Cổ Thần, Vân Tuyết vừa mới ngừng nước mắt lại chậm rãi chảy ra.
Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Vân Tuyết, Cổ Thần không nhịn được thầm mắng chính mình, phất tay áo, lau khô nước mắt cho nàng, nói:
- Xin lỗi, ta đảm bảo chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra, nàng một mình rời khỏi nhà ở bên ngoài, ta gặp được nàng hẳn là phải bảo hộ nhiều hơn mới đúng, để bù đắp thương thế của của nàng hôm nay, sau này chỉ cần nàng ở trước mắt ra, ta đảm bảo nàng chu toàn, quyết không nuốt lời.
- Thực sự?
Vân Tuyết ngừng nước mắt, hỏi.
Cổ Thần gật đầu.
Hai người đối thoại với nhau, Hư Tử Uyên nghe không hiểu ra sao, hỏi:
- Vân Tuyết sư muội biết cái gì? Vì sao ngươi lại muốn giết nàng?
- Sư tỷ, việc này ngày sau ta chậm rãi nói, hiện tại tới phòng luyện đan tìm thuần dương đan phương quan trọng hơn. Vân Tuyết, nàng đã tới vậy thì đi theo bên cạnh sư tỷ.
Lúc này hiển nhiên không phải thời điểm nói chuyện, Cổ Thần phân phó, đồng thời thu lại Hắc Thi Phiên trên mặt đất, cất giữ trong Càn Khôn Trạc.
Hai người gật đầu, cùng Cổ Thần đi tới ngay trước cánh cửa băng.
Cổ Thần đánh mạnh một chưởng, hàn khí huyền băng phun ra, rất nhanh đã phá hủy được cánh cửa băng, phía trước là một phòng luyện đan phương viên ước chừng hai mươi trượng. Trong phòng có đặt rất nhiều đan đỉnh, còn có một ít tài liệu luyện đan và một khối ngọc giản.
Làm người khác chú ý nhất chính là đài cao cuối gian phòng, trên đài cao có đặt một quyển trục, quyển trục kia một nửa màu trắng, một nửa màu đen, vị trí lại vừa đúng trung tâm, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Cổ Thần che trước cửa vào, không vội vã chạy ào tới thu hoạch.
- Sao lại không đi vào?
Vân Tuyết hỏi.
Cổ Thần lắc đầu, vung tay lên ném ra một tấm phù chú, oanh kích tại mặt đất phía trước hơn một trượng.
Phù chú va chạm với mặt đất, đột nhiên một đạo cương khí từ trong hư không xuất hiện, chém mạnh vào vị trí phù chú vừa mới rơi xuống.
Cổ Thần nói:
- Bên trong gian phòng này có bày cấm chế.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Vân Tuyết hiếu kỳ hỏi thăm.
- Thuần dương đan phương.
Cổ Thần còn chưa mở miệng, Hư Tử Uyên đã giành trước trả lời nàng.
- Hai người ở bên ngoài chờ, ta vào trong trước phá hủy cấm chế.
Cổ Thần nói.
Nói xong liền lấy ra mười tấm phù chú các loại, những tấm phù chú bình thường này hắn lấy được rất nhiều từ các ma tu Tà Băng Tông, giơ tay lên, hơn mười tấm phù chú phóng về mặt đất khắp phòng luyện đan.
Phù chú rơi xuống đất, nhất thời có mười đạo cương mang xuất hiện từ hư không, bổ mạnh vào vị trí phù chú rơi xuống.
Đúng lúc này mi tâm Cổ Thần chợt lóe bạch quang, Hàn Cương Ấn lập tức bay ra, đồng thời thân thể Cổ Thần trong nháy mắt nhảy vào trong phòng luyện đan.
Hàn Cương Ấn biến lớn chừng một trượng, che trên đỉnh đầu Cổ Thần, pháp bảo phi kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Cổ Thần, trong sát na liên tục bổ hơn mười đạo kiếm cương về bốn phương tám hướng.
Kiếm cương và cương mang đột nhiên xuất hiện va chạm với nhau đều tự tiêu tán, thế nhưng càng nhiều kiếm cương liên tục chém vào vách tường bốn phía phòng luyện đan, Cổ Thần nhìn ra được điểm yếu của cấm chế nơi đây, rất nhanh, cấm chế ba mặt tường đã bị Cổ Thần phá hủy toàn bộ, chỉ còn lại một mặt tường cuối cùng.
Vách tường kia cách vị trí hắn đứng hơn xa một chút, đồng thời quyển trục thần bí ở trên đài cao sát vách tường này.
Hàn Cương Ấn chặn công kích đến từ đỉnh đầu, Cổ Thần bước về phía trước mấy trượng, hai tay cầm kiếm liên tục bổ mấy đạo kiếm cương về điểm yếu cấm chế phía trước.
Ầm…
Một tiếng nổ vang.
Kiếm cương của Cổ Thần còn chưa bổ trúng tường, kiếm cương mới đi được hơn phân nửa đường thì bức tường phía trước đột nhiên nổ tung, một lỗ thủng lớn cỡ thân hình một người hiện ra, ngay khi Cổ Thần còn chưa hết kinh ngạc, từ bên trong đột nhiên vọt ra hai người.
Một nam một nữ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, thế nhưng tu vi đã đạt tới Dẫn Hồn hậu kỳ, nam thì khuôn mặt đỏ sậm, mặc xích bào, giống như một đoàn hỏa diễm, thân hình cao lớn, vẻ mặt cương nghị.
Nữ mặc hắc y bó sát người, hoàn toàn triển lộ vóc dáng hoàn mỹ, làn da của nàng trắng noãn, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, nhất là đôi môi căng mọng từ hồ như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua đều có thể sinh ra tầng tầng sóng cuộn lăn tăn.
Hai mắt Cổ Thần ngẩn ra, hắn nhận ra hai người này, chính là tuyệt thế thiên tài của Âm Dương Ma Tông, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm. Tại kiếp trước, hai người này khi vừa bước qua tuổi bốn mươi liền cùng nhau bước vào Mệnh Tuyền cảnh
Lúc tu vi Cổ Thần thành công đều đã từng ăn qua thiệt thòi dưới tay hai người, nhất là Hoa Liên Âm, càng thiếu chút nữa hút đi dương tinh của hắn.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm thông qua con đường ngầm tầng tầng cơ quan bẫy rập khác nhau mới vòng qua được đại điện, trực tiếp tới phòng luyện đan, bọn họ cho rằng lúc này tất cả các tu sĩ khác đều đang điên cuồng tranh đoạt Chiến Thần Lệnh trong đại điện, còn phòng luyện đan hẳn là không có bóng người nào mới đúng, không hề nghĩ tới rằng lại có một người giành trước bọn họ một bước, đi tới phòng luyện đan.
Ánh mắt ba người khẽ đảo qua nhau, sau đó nhãn cầu nhất tề bị quyển trục thần bí hấp dẫn, ánh mắt ba người đều biểu lộ rõ ý tứ: ta muốn quyển trục kia.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tới di chỉ địa cung này chỉ có một mục đích duy nhất chính là tìm được Âm Dương Trận Đồ của Âm Dương Tông, theo như tin tức tiền bối lưu lại, Âm Dương Trận Đồ đang ở trong phòng luyện đan của Tà Băng Tông.
Khi đó Âm Dương Tông và Tà Băng Tông bởi vì Chiến Thần Lệnh mà trở mặt với nhau, Tà Băng Tông giết chết đại trưởng lão Âm Dương Tông, đồng thời Âm Dương Trận Đồ ở trên người đại trưởng lão bị Tà Băng Tông lấy đi, cuối cùng Âm Dương Tông phá đại trận của Tà Băng Tông, tu sĩ tam tộc nhân, vu, yêu tề tụ phong ấn đại điện băng cung, Âm Dương Tông tự nhiên sẽ không nói ra, bảo bối Âm Dương Trận Đồ của bọn họ nằm ngay trong phòng luyện đan Tà Băng Tông, vì vậy giả vờ câm điếc chờ nghìn năm trôi qua lại phái đệ tử kiệt xuất tới lén thu hồi trở về.
Nhìn bao quát toàn bộ phòng luyện đan, quyển trục thần bí này tương đối ăn khớp với Âm Dương Trận Đồ.
Mục đích của Cổ Thần tới di chỉ địa cung là tìm kiếm thuần dương đan phương, nhìn qua toàn bộ phòng luyện đan cũng chỉ có một quyển trục thần bí này tương đối ăn khớp với thuần dương đan phương.
Đối với quyển trục thần bí, Cổ Thần, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm đều nhất định phải có.
Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đứng trước cửa đột nhiên nhìn thấy có hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ xuất hiện, trong mắt đều cả kinh, Vân Tuyết đang muốn chạy vào trong nhưng bị Hử Tử Uyên nắm chặt tay kéo lại.
Vừa rồi Lỗ Ngân Hùng có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, thế nhưng vẫn bị chết trong tay Cổ Thần. Đối với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, nàng và Vân Tuyết căn bản không thể nhúng tay vào, chỉ có thể đừng níu chân hắn phía sau.
Trong suy nghĩ của Hư Tử Uyên, lúc này chạy vào trong phòng luyện đan quấy rối Cổ Thần phân tâm chính là kéo chân sau của hắn rồi.
Lấy quá trình chiến đấu giữa Cổ Thần và Lỗ Ngân Hùng xem xét, cho dù không phải là đối thủ của hai người này, nhưng toàn thân trở ra hẳn không phải vấn đề, không biết từ khi nào lòng tin của Hư Tử Uyên đối với Cổ Thần càng lúc càng trở nên mạnh mẽ,
Dương Kế Nam, Hoa Liên Âm đều có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, mà Cổ Thần biểu hiện bên ngoài chỉ có tu vi Trúc Thai hậu kỳ.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tuy không phải là loại người tự đại, nhưng ánh mắt nhìn Cổ Thần rõ ràng không có vẻ coi trọng, chỉ là có chút ngoài dự liệu.
Ngoại dự liệu của bọn họ chính là dĩ nhiên có người không tranh đoạt Chiến Thần Lệnh bên ngoài đại điện lại chạy tới phòng luyện đan phía sau, đồng thời phòng luyện đan và đại điện có một bức tường băng ngăn cản, nếu không có tu sĩ Tà Băng Tông muốn mở cửa băng quả thực phi thường khó khăn, cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng phải tiêu tốn thời gian tương đối lớn.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm nhìn Cổ Thần, trong lòng đều nghĩ:
“Chẳng lẽ người này là đệ tử di truyền của Tà Băng Tông?”
Tuy rằng nghìn năm trước Tà Băng Tông bị tu sĩ tam tộc nhân, vu, yêu tiêu diệt, thế nhưng chung quy vẫn có một số tu sĩ chạy thoát, chỉ là những tu sĩ này không phải quá mức quan trọng, đồng thời số lượng cực kỳ nhỏ bé, đồng thời sau khi bỏ đi lập tức không còn tung tích, không hề xuất hiện qua trên Cổ Hoang đại lục.
Hôm nay Cổ Thần đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tự nhiên coi hắn là đệ tử hậu bối lưu truyền tới nay của một trong số các tu sĩ Tà Băng Tông nghìn năm trước chạy trốn thành công.
Hoa Liên Âm vặn vẹo vòng eo giống như rắn nước, cười khúc khích nói:
- Kế Nam, vận khí của ta không tồi nha, ở chỗ này cũng có thể đụng phải một thiếu niên thanh tú như vậy, khách khách…
Nói xong Hoa Liên Âm tặng cho Cổ Thần một cái mị nhãn, dùng đầu lưỡi thơm mềm liếm liếm bờ môi nói:
- Tiểu ca nhi, ngươi đã từng nếm thử tư vị đôi môi của nữ nhân sao?
Cổ Thần giả bộ ngẩn ngơ lắc đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ, làm sao bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết hai người này, bên ngoài có nhiều người tranh đoạt Chiến Thần Lệnh như vậy, chung quy sẽ có người cướp được, mà nếu có người phát hiện ra Chiến Thần Lệnh chỉ là hàng giả, khẳng định sẽ tụ họp chuyển sang phòng luyện đan sau đại điện.
Hoa Liên Âm thản nhiên cười, hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Thần, vặn veo thân thể lả lướt nói:
- Tiểu ca nhi, thích tỷ tỷ hay không?
Cổ Thần mê man gật đầu.
Thấy Cổ Thần cư nhiên bị nữ tử yêu mị kia mê hoặc, Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đều tức giận hừ lạnh một tiếng.
Bất quá, đúng vào lúc này một đạo kiếm cương màu đỏ xuất hiện, đâm thẳng về phía Cổ Thần, chính là Dương Kế Nam đột nhiên xuất thủ tấn công.
Lỗ Ngân Hùng thế nào cũng không thể tin tưởng được, Cổ Thần dám trực tiếp nhảy vào trong màn hắc khí do Hắc Thi Phiên tạo ra, thế nhưng, Cổ Thần lấy Hàn Cương Ấn hộ thể, thi khí màu đen xung quanh không hề có chút tác dụng nào đối với hắn, trong chớp mắt đã giết tới gần Lỗ Ngân Hùng.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, từ lúc Lỗ Ngân Hùng tự hủy ngân thi hóa thành thi thủy màu đen công kích Cổ Thần tới khi đầu của hắn rời khỏi than thể văng đi chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi.
Trong hai mắt của hắn tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng.
Đầu của Lỗ Ngân Hùng vừa mới rời khỏi thân thể, Hắc Thi Phiên nhất thời thu nhỏ lại, hắc khí tan hết, biến nhỏ chừng một bàn tay, rơi xuống mặt đất.
Tất cả hắc thi khí đều đã tiêu tan, linh hồn của Lỗ Ngân Hùng chưa hết, có thể nhìn thấy rất rõ ràng một cái thi thể không đầu dần dần rời xa hắn.
Song chưởng của Cổ Thần đều xuất hiện, chưởng trái phun ra tử diễm băng viêm, hóa thành một băng chưởng, chụp về phía cái đầu của Lỗ Ngân Hùng, tuy rằng Lỗ Ngân Hùng đã luyện thành linh hồn, thế nhưng linh hồn lại chỉ có thể tồn tại trong đại não, không thể rời khỏi, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn một chưởng của Cổ Thần chộp tới, đầu của hắn và thân thể đã chia lìa, linh hồn và đạo thai cũng đã mất đi liên hệ, đối với băng chưởng của Cổ Thần hoàn toàn không thể chống lại.
Chưởng phải của Cổ Thần chuyển hướng thi thể của Lỗ Ngân Hùng, nhất thời một đạo phần thiên viêm hỏa thuần màu trắng từ chưởng tâm bay ra, bao phủ thi thể Lỗ Ngân Hùng, đốt sạch.
Viêm hỏa phần thiên mãnh liệt như thế nào? Trong nháy mắt thi thể của Lỗ Ngân Hùng liền bị đốt thành tro tàn, đầu của hắn cũng bị băng chưởng của Cổ Thần chộp vào trong tay, hàn khí huyền băng vừa phun, nhất thời hóa thành một khối băng cứng, sau đó, băng chưởng niết mạnh, lập tức vỡ vun hóa thành vô số mảnh.
Trong chớp mắt, Lỗ Ngân Hùng thân tử đạo tiêu, ngay cả thi thể cũng không hề lưu lại nửa điểm.
Hai tiếng kinh hô từ phía sau Cổ Thần vang lên, Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đều lấy tay che kín miệng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động, kinh ngạc, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Cổ Thần.
Vân Tuyết rơi vào trong mắt Cổ Thần, không biết vì sao Cổ Thần lại có cảm giác như bí mật của mình có thể bị người khác tiết lộ, đột nhiên sinh ra sát khí đối với Vân Tuyết, một kiện hôi y mặc lên người, long lân trong nháy mắt thu vào trong da thịt, thân thể nhoáng lên liền xuất hiện ngay bên cạnh Vân Tuyết, chưởng trái đưa ra, bóp chặt lấy cổ Vân Tuyết.
- Sư đệ…
Hư Tử Uyên hét lên một tiếng kinh hãi, rất nhanh đi tới bên người Cổ Thần.
- Ngươi làm sao?
Một thanh âm vang lên trong đầu:
- Nàng không phải cừu nhân của ngươi? Nàng cũng không làm chuyện có lỗi với ngươi? Vì sao ngươi phải giết nàng?
Một thanh âm khác nói:
- Nàng đã nhìn thấy thứ không nên thấy, sao có thể không giết?
Thanh âm thứ nhất nói:
- Nàng với ngươi đến từ cùng một chỗ, hai nhà các ngươi đời đời giao hảo, một đoạn thời gian nàng còn là vị hôn thê của ngươi, chỉ bởi vì việc này ngươi đã muốn giết nàng?
Thanh âm thứ nhất nói tiếp:
- Bí mật ngươi hóa long lẽ nào vĩnh viên không bị phát hiện? Hiện tại trong địa cung có nhiều người như vậy, khi tranh đấu với nhau, ngươi nhất định phải hóa long, lẽ nào ngươi sẽ giết hết tất cả mọi người trong địa cung hay sao? Ngươi phải giết toàn bộ hay sao?
Theo thanh âm thứ nhất càng lúc càng lớn, sát khí trong lòng Cổ Thần mờ đi.
- Sư đệ, nàng là Vân Tuyết sư muội của Huyền Âm Tông, các ngươi đã từng quen biết, ngươi đừng giết nàng…
Hư Tử Uyên cầm lấy cánh tay Cổ Thần, thỉnh cầu nói.
Vừa rồi Cổ Thần biến thành một quái vật, hai con mắt đỏ bừng, khiến Hư Tử Uyên và Vân Tuyết bị dọa sợ hãi, thấy Cổ Thần ngay cả Vân Tuyết cũng định giết, trong lòng Hư Tử Uyên không khỏi mọc lên tia lạnh léo, Cổ Thần trước mắt tựa hồ không có chút tính người.
Khuôn mặt Vân Tuyết trướng tới đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ, Cổ Thần chậm rãi buông lỏng bàn tay, vẻ thô bạo trong mắt cũng dần dần hạ thấp.
Cổ Thần lắc lắc đầu, có chút mờ mịt nói:
- Sư tỷ, ta không thể khống chế được sát khí trong lòng.
Vân Tuyết thở hổn hển từng ngụm lớn, trong mắt tràn đầy lệ châu, Cổ Thần nhẹ nhàng buông tay, nhất thời xụi lơ trên mặt đất, trên mặt vẫn còn sợ hãi, thấp giọng khóc lóc.
- Vân Tuyết sư muội, muội thế nào?
Hư Tử Uyên ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Vân Tuyết, giúp nàng đứng lên.
- Ngươi vừa rồi phát điên sao?
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần không hài lòng hỏi.
Trong mắt Cổ Thần cũng có chút nghi hoặc, hắn không phải là người dễ giết kẻ khác, thế nhưng, vừa rồi xác thực hắn rất muốn giết Vân Tuyết, nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, hẳn là do công pháp kia ẩn hàm sát khí quá nặng, công pháp yêu tu quả nhiên bá đạo mười phần, sau này ta tận lực ít dùng công pháp này mới được.
Cổ Thần tu luyện pháp quyết yêu tu, ngoại trừ Nghịch Mệnh Hóa Long quyết cũng chỉ có Linh Kình Thuấn Tức quyết, bất quá Linh Kình Thuấn Tức quyết là pháp quyết tu luyện khí, mà Nghịch Mệnh Hóa Long quyết là công pháp chiến đấu, Linh Kình Thuấn Tức Quyết có thể giúp hô hấp lâu dài hơn, tự nhiên khiến tâm tình ôn hòa, mà Nghịch Mệnh Hóa Long quyết thì nghịch thiên cải mệnh, đột nhiên đề cao tu vi kịch liệt, hóa thân thành long, long vốn nổi tiếng khắp Cổ Hoang là loài hiếu chiến, Nghịch Mệnh Hóa Long quyết khiến hắn thô bạo không phải là không có lý.
- Ta chưa nói cái gì, ngươi cũng muốn giết ta…
Nghe lời nói của Cổ Thần, Vân Tuyết vừa mới ngừng nước mắt lại chậm rãi chảy ra.
Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Vân Tuyết, Cổ Thần không nhịn được thầm mắng chính mình, phất tay áo, lau khô nước mắt cho nàng, nói:
- Xin lỗi, ta đảm bảo chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra, nàng một mình rời khỏi nhà ở bên ngoài, ta gặp được nàng hẳn là phải bảo hộ nhiều hơn mới đúng, để bù đắp thương thế của của nàng hôm nay, sau này chỉ cần nàng ở trước mắt ra, ta đảm bảo nàng chu toàn, quyết không nuốt lời.
- Thực sự?
Vân Tuyết ngừng nước mắt, hỏi.
Cổ Thần gật đầu.
Hai người đối thoại với nhau, Hư Tử Uyên nghe không hiểu ra sao, hỏi:
- Vân Tuyết sư muội biết cái gì? Vì sao ngươi lại muốn giết nàng?
- Sư tỷ, việc này ngày sau ta chậm rãi nói, hiện tại tới phòng luyện đan tìm thuần dương đan phương quan trọng hơn. Vân Tuyết, nàng đã tới vậy thì đi theo bên cạnh sư tỷ.
Lúc này hiển nhiên không phải thời điểm nói chuyện, Cổ Thần phân phó, đồng thời thu lại Hắc Thi Phiên trên mặt đất, cất giữ trong Càn Khôn Trạc.
Hai người gật đầu, cùng Cổ Thần đi tới ngay trước cánh cửa băng.
Cổ Thần đánh mạnh một chưởng, hàn khí huyền băng phun ra, rất nhanh đã phá hủy được cánh cửa băng, phía trước là một phòng luyện đan phương viên ước chừng hai mươi trượng. Trong phòng có đặt rất nhiều đan đỉnh, còn có một ít tài liệu luyện đan và một khối ngọc giản.
Làm người khác chú ý nhất chính là đài cao cuối gian phòng, trên đài cao có đặt một quyển trục, quyển trục kia một nửa màu trắng, một nửa màu đen, vị trí lại vừa đúng trung tâm, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Cổ Thần che trước cửa vào, không vội vã chạy ào tới thu hoạch.
- Sao lại không đi vào?
Vân Tuyết hỏi.
Cổ Thần lắc đầu, vung tay lên ném ra một tấm phù chú, oanh kích tại mặt đất phía trước hơn một trượng.
Phù chú va chạm với mặt đất, đột nhiên một đạo cương khí từ trong hư không xuất hiện, chém mạnh vào vị trí phù chú vừa mới rơi xuống.
Cổ Thần nói:
- Bên trong gian phòng này có bày cấm chế.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Vân Tuyết hiếu kỳ hỏi thăm.
- Thuần dương đan phương.
Cổ Thần còn chưa mở miệng, Hư Tử Uyên đã giành trước trả lời nàng.
- Hai người ở bên ngoài chờ, ta vào trong trước phá hủy cấm chế.
Cổ Thần nói.
Nói xong liền lấy ra mười tấm phù chú các loại, những tấm phù chú bình thường này hắn lấy được rất nhiều từ các ma tu Tà Băng Tông, giơ tay lên, hơn mười tấm phù chú phóng về mặt đất khắp phòng luyện đan.
Phù chú rơi xuống đất, nhất thời có mười đạo cương mang xuất hiện từ hư không, bổ mạnh vào vị trí phù chú rơi xuống.
Đúng lúc này mi tâm Cổ Thần chợt lóe bạch quang, Hàn Cương Ấn lập tức bay ra, đồng thời thân thể Cổ Thần trong nháy mắt nhảy vào trong phòng luyện đan.
Hàn Cương Ấn biến lớn chừng một trượng, che trên đỉnh đầu Cổ Thần, pháp bảo phi kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Cổ Thần, trong sát na liên tục bổ hơn mười đạo kiếm cương về bốn phương tám hướng.
Kiếm cương và cương mang đột nhiên xuất hiện va chạm với nhau đều tự tiêu tán, thế nhưng càng nhiều kiếm cương liên tục chém vào vách tường bốn phía phòng luyện đan, Cổ Thần nhìn ra được điểm yếu của cấm chế nơi đây, rất nhanh, cấm chế ba mặt tường đã bị Cổ Thần phá hủy toàn bộ, chỉ còn lại một mặt tường cuối cùng.
Vách tường kia cách vị trí hắn đứng hơn xa một chút, đồng thời quyển trục thần bí ở trên đài cao sát vách tường này.
Hàn Cương Ấn chặn công kích đến từ đỉnh đầu, Cổ Thần bước về phía trước mấy trượng, hai tay cầm kiếm liên tục bổ mấy đạo kiếm cương về điểm yếu cấm chế phía trước.
Ầm…
Một tiếng nổ vang.
Kiếm cương của Cổ Thần còn chưa bổ trúng tường, kiếm cương mới đi được hơn phân nửa đường thì bức tường phía trước đột nhiên nổ tung, một lỗ thủng lớn cỡ thân hình một người hiện ra, ngay khi Cổ Thần còn chưa hết kinh ngạc, từ bên trong đột nhiên vọt ra hai người.
Một nam một nữ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, thế nhưng tu vi đã đạt tới Dẫn Hồn hậu kỳ, nam thì khuôn mặt đỏ sậm, mặc xích bào, giống như một đoàn hỏa diễm, thân hình cao lớn, vẻ mặt cương nghị.
Nữ mặc hắc y bó sát người, hoàn toàn triển lộ vóc dáng hoàn mỹ, làn da của nàng trắng noãn, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, nhất là đôi môi căng mọng từ hồ như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua đều có thể sinh ra tầng tầng sóng cuộn lăn tăn.
Hai mắt Cổ Thần ngẩn ra, hắn nhận ra hai người này, chính là tuyệt thế thiên tài của Âm Dương Ma Tông, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm. Tại kiếp trước, hai người này khi vừa bước qua tuổi bốn mươi liền cùng nhau bước vào Mệnh Tuyền cảnh
Lúc tu vi Cổ Thần thành công đều đã từng ăn qua thiệt thòi dưới tay hai người, nhất là Hoa Liên Âm, càng thiếu chút nữa hút đi dương tinh của hắn.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm thông qua con đường ngầm tầng tầng cơ quan bẫy rập khác nhau mới vòng qua được đại điện, trực tiếp tới phòng luyện đan, bọn họ cho rằng lúc này tất cả các tu sĩ khác đều đang điên cuồng tranh đoạt Chiến Thần Lệnh trong đại điện, còn phòng luyện đan hẳn là không có bóng người nào mới đúng, không hề nghĩ tới rằng lại có một người giành trước bọn họ một bước, đi tới phòng luyện đan.
Ánh mắt ba người khẽ đảo qua nhau, sau đó nhãn cầu nhất tề bị quyển trục thần bí hấp dẫn, ánh mắt ba người đều biểu lộ rõ ý tứ: ta muốn quyển trục kia.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tới di chỉ địa cung này chỉ có một mục đích duy nhất chính là tìm được Âm Dương Trận Đồ của Âm Dương Tông, theo như tin tức tiền bối lưu lại, Âm Dương Trận Đồ đang ở trong phòng luyện đan của Tà Băng Tông.
Khi đó Âm Dương Tông và Tà Băng Tông bởi vì Chiến Thần Lệnh mà trở mặt với nhau, Tà Băng Tông giết chết đại trưởng lão Âm Dương Tông, đồng thời Âm Dương Trận Đồ ở trên người đại trưởng lão bị Tà Băng Tông lấy đi, cuối cùng Âm Dương Tông phá đại trận của Tà Băng Tông, tu sĩ tam tộc nhân, vu, yêu tề tụ phong ấn đại điện băng cung, Âm Dương Tông tự nhiên sẽ không nói ra, bảo bối Âm Dương Trận Đồ của bọn họ nằm ngay trong phòng luyện đan Tà Băng Tông, vì vậy giả vờ câm điếc chờ nghìn năm trôi qua lại phái đệ tử kiệt xuất tới lén thu hồi trở về.
Nhìn bao quát toàn bộ phòng luyện đan, quyển trục thần bí này tương đối ăn khớp với Âm Dương Trận Đồ.
Mục đích của Cổ Thần tới di chỉ địa cung là tìm kiếm thuần dương đan phương, nhìn qua toàn bộ phòng luyện đan cũng chỉ có một quyển trục thần bí này tương đối ăn khớp với thuần dương đan phương.
Đối với quyển trục thần bí, Cổ Thần, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm đều nhất định phải có.
Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đứng trước cửa đột nhiên nhìn thấy có hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ xuất hiện, trong mắt đều cả kinh, Vân Tuyết đang muốn chạy vào trong nhưng bị Hử Tử Uyên nắm chặt tay kéo lại.
Vừa rồi Lỗ Ngân Hùng có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, thế nhưng vẫn bị chết trong tay Cổ Thần. Đối với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, nàng và Vân Tuyết căn bản không thể nhúng tay vào, chỉ có thể đừng níu chân hắn phía sau.
Trong suy nghĩ của Hư Tử Uyên, lúc này chạy vào trong phòng luyện đan quấy rối Cổ Thần phân tâm chính là kéo chân sau của hắn rồi.
Lấy quá trình chiến đấu giữa Cổ Thần và Lỗ Ngân Hùng xem xét, cho dù không phải là đối thủ của hai người này, nhưng toàn thân trở ra hẳn không phải vấn đề, không biết từ khi nào lòng tin của Hư Tử Uyên đối với Cổ Thần càng lúc càng trở nên mạnh mẽ,
Dương Kế Nam, Hoa Liên Âm đều có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, mà Cổ Thần biểu hiện bên ngoài chỉ có tu vi Trúc Thai hậu kỳ.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tuy không phải là loại người tự đại, nhưng ánh mắt nhìn Cổ Thần rõ ràng không có vẻ coi trọng, chỉ là có chút ngoài dự liệu.
Ngoại dự liệu của bọn họ chính là dĩ nhiên có người không tranh đoạt Chiến Thần Lệnh bên ngoài đại điện lại chạy tới phòng luyện đan phía sau, đồng thời phòng luyện đan và đại điện có một bức tường băng ngăn cản, nếu không có tu sĩ Tà Băng Tông muốn mở cửa băng quả thực phi thường khó khăn, cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng phải tiêu tốn thời gian tương đối lớn.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm nhìn Cổ Thần, trong lòng đều nghĩ:
“Chẳng lẽ người này là đệ tử di truyền của Tà Băng Tông?”
Tuy rằng nghìn năm trước Tà Băng Tông bị tu sĩ tam tộc nhân, vu, yêu tiêu diệt, thế nhưng chung quy vẫn có một số tu sĩ chạy thoát, chỉ là những tu sĩ này không phải quá mức quan trọng, đồng thời số lượng cực kỳ nhỏ bé, đồng thời sau khi bỏ đi lập tức không còn tung tích, không hề xuất hiện qua trên Cổ Hoang đại lục.
Hôm nay Cổ Thần đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm tự nhiên coi hắn là đệ tử hậu bối lưu truyền tới nay của một trong số các tu sĩ Tà Băng Tông nghìn năm trước chạy trốn thành công.
Hoa Liên Âm vặn vẹo vòng eo giống như rắn nước, cười khúc khích nói:
- Kế Nam, vận khí của ta không tồi nha, ở chỗ này cũng có thể đụng phải một thiếu niên thanh tú như vậy, khách khách…
Nói xong Hoa Liên Âm tặng cho Cổ Thần một cái mị nhãn, dùng đầu lưỡi thơm mềm liếm liếm bờ môi nói:
- Tiểu ca nhi, ngươi đã từng nếm thử tư vị đôi môi của nữ nhân sao?
Cổ Thần giả bộ ngẩn ngơ lắc đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ, làm sao bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết hai người này, bên ngoài có nhiều người tranh đoạt Chiến Thần Lệnh như vậy, chung quy sẽ có người cướp được, mà nếu có người phát hiện ra Chiến Thần Lệnh chỉ là hàng giả, khẳng định sẽ tụ họp chuyển sang phòng luyện đan sau đại điện.
Hoa Liên Âm thản nhiên cười, hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Thần, vặn veo thân thể lả lướt nói:
- Tiểu ca nhi, thích tỷ tỷ hay không?
Cổ Thần mê man gật đầu.
Thấy Cổ Thần cư nhiên bị nữ tử yêu mị kia mê hoặc, Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đều tức giận hừ lạnh một tiếng.
Bất quá, đúng vào lúc này một đạo kiếm cương màu đỏ xuất hiện, đâm thẳng về phía Cổ Thần, chính là Dương Kế Nam đột nhiên xuất thủ tấn công.
/889
|