Cổ Thần hóa thân thành kim long hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Kim Sí Thiên Bằng.
Kim linh khắp bầu trời giống như mưa tên, tu sĩ dưới Nguyên Thần kỳ nếu không có pháp bảo phòng ngự cực phẩm không thể chống lại, không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng thật không ngờ, Cổ Thần sau khi hóa thân thành kim long có được tu vi Nguyên Thần kỳ, thực lực tăng mạnh, không hề kém hơn so với Kim Sí Thiên Băng, đánh nhau một trận còn chưa biết bại về tay ai.
Tiếc một nỗi có Tàng Thiên Cơ đuổi theo phía sau, bằng không Cổ Thần cũng không phải bỏ chạy như vậy mà ở lại đại chiến ba trăm hiệp với Kim Sí Thiên Bằng tới người sống ta chết mới thôi.
Tàng Thiên Cơ và Kim Sí Thiên Bằng, nếu chỉ một đối một, Cổ Thần không sợ người nào, thế nhưng một đối hai, Cổ Thần tự biết sức mình, không muốn ăn thiệt thì chạy cho nhanh.
Lúc này Cổ Thần hóa thân thành kim long, tu vi sánh ngang Nguyên Thần sơ kỳ, Thiểm Thiên Phong Dực gắn trên lưng kim long, độn tốc cực nhanh, hơn hẳn so với trạng thái hình người.
Kim Sí Thiên Bằng cũng lập tức dang cánh đuổi theo, nhưng lại phát hiện một điểm, độn tốc Cổ Thần lúc này dĩ nhiên không hề chậm hơn so với hắn.
Cổ Thần hóa rồng, bình thường đã có thể bay lượn khắp trời, tốc độ vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, lại thêm Thiểm Thiên Phong Dực, cùng có tu vi Nguyên Thần sơ kỳ, độn tốc vượt qua Kim Sí Thiên Bằng cũng không có gì lạ.
Mắt thấy Cổ Thần sắp rơi vào khốn cảnh, Tàng Thiên Cơ vừa mới đi tới hơn nghìn trượng, trong chớp mắt, Cổ Thần đột nhiên hóa thân thành kim long, hóa giải toàn bộ nguy cơ.
Ngay sau đó, Cổ Thần liền biến mấ rồi xuất hiện ở ngoài xa nghìn trượng, trong mắt Tàng Thiên Cơ hoảng hốt, thực lực Cổ Thần quá mạnh, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Thiểm Thiên Phong Dực mở rộng trên lưng cự long, đây hẳn là trường hợp đầu tiên xuất hiện từ cổ chí kim, độn tốc cực nhanh, tựa như một viên lưu tinh xẹt qua chân trời.
Kim Sí Thiên Bằng mặc dù liên tục bám đuổi phía sau, thế nhưng khoảng cách với Cổ Thần càng lúc càng lớn, dần dần từ một nghìn trượng kéo tới hai nghìn trượng...
Ba nghìn trượng...
Thiểm Thiên Phong Dực đột nhiên mở rộng thành trăm trượng, Cổ Thần liên tục sử dụng mấy lần công năng thuấn di, lấy tốc độ cực nhanh lao đi, không lâu sau, Cổ Thần đã bỏ lại Kim Sí Thiên Bằng tại phía sau vài nghìn trượng.
Kim Sí Thiên Bằng còn bị như vậy, càng đừng nói tới Tàng Thiên Cơ, đã bị bỏ lại quá xa.
Tiểu Bạch nấp bên trong long lân, nhìn khoảng cách với Kim Sí Thiên Bằng đang dần được kéo xa, cười nói:
- Cổ Thần, ngay cả tốc độ của thần điểu Thiên Bằng cũng không đuổi kịp được ngươi, độn tốc của ngươi thực sự quá nhanh rồi.
Cổ Thần cười nói:
- Hắc hắc... Xem ra ký hiệu nơi trung tâm địa đồ không nhất định là bảo bối, cũng có thể là một tên yêu ma quỷ quái, may mà trước đó đã đánh trọng thương trái tim của Thiên Bằng, bằng không mà nói, trong thời gian một năm lưu lại bên trong Côn Ngô Bí Cảnh, chẳng phải mặc nó muốn làm gì thì làm sao?
- Đáng tiếc thật, ta còn tưởng rằng có bảo bối gì tốt cơ, ha hả... Không nghĩ tới dĩ nhiên lại là một trái tim thật lớn.
Tiểu Bạch thở dài nói.
- May mà mấy người sư phụ không có đi theo, bằng không quá nguy hiểm rồi, vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo.
Cổ Thần thở dài một tiếng.
Cổ Thần phóng Côn Ngô Ấn ra, nhìn địa đồ thảo nguyên bên trên Côn Ngô Ấn, tại chỗ ngoài cùng theo hướng đông lại có biến hóa, Côn Ngô Ấn lập tức chuyển sang mặt tiếp theo.
Phần địa đồ này không phải rừng rậm, cũng không phải thảo nguyên mà là một thung lũng sâu, bên dưới có dòng suối, cũng có cả hồ nước.
Cổ Thần đẩy độn tốc lên mức nhanh nhất rồi bay về hướng đông, khoảng cách với Kim Sí Thiên Bằng ngày càng xa, qua hơn một canh giờ, Cổ Thần đã phi độn qua mấy vạn dặm.
Đi tới đầu cùng của thảo nguyên.
Kim Sí Thiên Bằng ở phía sau đã bị bỏ lại mấy nghìn dặm từ lâu, chỉ còn nhìn được một chấm sáng kim sắc, về phần Tàng Thiên Cơ thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
Tới đầu cùng của thảo nguyên là một mảnh hoang dã, có không ít địa phương, trong phạm vi hơn mười dặm hay trăm dặm đều không có một ngọn cỏ, hoàn toàn là một mảnh hoang vu.
Thấy Kim Sí Thiên Bằng còn đang đuổi theo không bỏ, Cổ Thần không dừng lại, độn tốc càng không giảm, tiếp tục phi độn về phía trước.
Bay được hơn nghìn dặm trong khu vực hoang dã, điểm sáng trên địa đồ Côn Ngô Ấn đã chuyển từ thảo nguyên sang mặt tiếp theo.
Điểm sáng trên Côn Ngô Ấn vừa xuất hiện tại đầu địa đồ vùng hoang dã, phía đông bắc lập tức xuất hiện một chỗ trống.
Tiểu Bạch thấy thế cười nói:
- Ha ha... Lại có một chỗ trống, không biết nơi này có bảo vật hay quái vật gì đây?
Ánh mắt Cổ Thần rơi xuống trên chỗ trống, chỗ này tựa hồ có phần sáng sủa hơn trước, Cổ Thần nói:
- Mặc kệ là bảo bối hay là quái vật, ta đều phải tới nhìn xem. Nếu mỗi mặt địa đồ đều có một chỗ trống này, tiên bảo Như Ý Linh Lung Bảo Tháp khẳng định sẽ nằm tại một trong bốn điểm này.
Từ những chỗ trống trên địa đồ, trong rừng quỷ và thảo nguyên không có, như vậy Như Ý Linh Lung Bảo Tháp sẽ nằm tại vùng đồi núi hoang vu này hay tại mảnh địa đồ phủ đầy mây mù cuối cùng kia.
- Ừ, đi tới xem thôi... Là bảo bối thì thu lấy, là quái vật, đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy, ha ha...
Tiểu Bạch cười lên ha hả.
Cổ Thần gật đầu, chuyển sang hướng đông bắc phi độn nhanh đi.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần lại bay về phía trước được mấy vạn dặm, Kim Sí Thiên Bằng đã bị Cổ Thần bỏ xa gần vạn dặm, mắt không còn nhìn được độn quang phía sau nữa rồi.
Không nhìn thấy độn quang của Kim Sí Thiên Bằng không có nghĩa rằng hắn đã ngừng đuổi theo, độn tốc Cổ Thần vẫn không giảm, tiếp tục lao về phía trước.
Nhìn điểm sáng di động trên Côn Ngô Ấn, Cổ Thần cả kinh nói:
- Mặt địa đồ này còn lớn hơn cả thảo nguyên và rừng quỷ, bay được mấy vạn dặm dĩ nhiên mới chỉ được một phần ba địa đồ, tính ra vùng núi hoang vu này phải rộng tới hơn mười vạn dặm.
- Lớn như vậy sao? Phía trước kia không biết sẽ là bảo bối hay quái vật gì lợi hại đây?
Tiểu Bạch cả kinh nói.
Cổ Thần cười hắc hắc, nói:
- Coi như là đầm rồng hang hổ, ta cũng vẫn tới xem một phen.
Tiểu Bạch gật đầu, chuyển ánh mắt nhìn xuống mặt đất phía dưới, hỏi:
- Bên trong Côn Ngô Bí Cảnh lớn như vậy, phạm vi hơn mười vạn dặm cũng có không ít cây cối, tại sao không hề thấy loài động vật nào sinh sống? Ý...
Đang nói, Tiểu Bạch đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng.
- Thấy cái gì sao?
Cổ Thần hỏi.
- Không phải...
Tiểu Bạch kinh ngạc nói:
- Địa phương này, ta cảm giác thấy rất quen thuộc, tựa như ta đã từng tới nơi này vậy. Cảm giác thật kỳ quái, ta từ lúc sinh ra đã sinh hoạt tại Linh Phù Sơn, sau đó liền đi theo ngươi, thế nào lại có cảm giác quen thuộc ở bên trong Côn Ngô Bí Cảnh này được?
Trong lòng Cổ Thần chấn động, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Bạch cũng như hắn được sống lại một cách thần kỳ, có điều bị quên đi trí nhớ kiếp trước?
- Thật là kỳ quái...
Tiểu Bạch nhìn quét khắp nơi, thanh âm vẫn kinh ngạc như trước, nói:
- Tuy rằng ta nghĩ không ra nhưng cảm giác vẫn rất quen thuộc, nếu như đi tiếp về phía trước hơn nghìn dặm sẽ gặp được một hồ nước...
Cổ Thần nhìn về phía trước, tuy rằng đường nhìn khá xa nhưng tại địa phương nghìn dặm phía trước toàn bộ đều là núi non trùng điệp, căn bản không nhìn ra chút bóng dáng của hồ nước nào, có thể thấy được Tiểu Bạch nói ra hoàn toàn dựa vào trí nhớ.
Không lâu sau, Cổ Thần liền phi độn về phía trước hơn nghìn dặm, chỉ thấy trong phạm vi nghìn dặm, tại dưới chân những ngọn núi cao chọc trời đều có một đầm nước, mỗi đầm nước đều có diện tích không lớn, thế nhưng liên miên không dứt, hơn nữa còn có một vài đầm có mặt nước rộng tới trăm dặm.
Đúng như lời Tiểu Bạch nói, nơi này quả nhiên là một mảnh hồ nước, hơn nữa cũng không phải chỉ có một mà thôi.
- Tiểu Bạch, nàng thử suy nghĩ lại xem, có nhớ được thêm chút gì không?
Cổ Thần hỏi, Tiểu Bạch không rõ lai lịch thế nào, nói không chừng nơi này lại có quan hệ với thân thế của Tiểu Bạch.
- Ừ...
Tiểu Bạch gật đầu, cau mày nhìn bố phía, chờ Cổ Thần bay tiếp đươc gần vạn dặm, Tiểu Bạch đột nhiên nói:
- Đi về phía trước ba nghìn dặm, bên trái có một thung lũng rộng chừng nghìn rặm, cây cỏ bên trong xum xuê xanh tốt, phong cảnh cực đẹp.
- Đi xem...
Cổ Thần chuyển hướng phi độn, bay về phía bên trái.
Nơi này có một tòa núi thật lớn, che kín tầm nhìn phía trước, không lâu sau, Cổ Thần đã bay qua ba nghìn dặm, vượt qua tòa núi lớn này.
Mặt đất đột nhiên hạ thấp xuống nghìn trượng, vô cùng rồng rãi, trong phạm vi nghìn dặm, bốn phía thung lũng đều có núi cao vây kín chung quanh, chỉ còn lại một lối ra tại phía đông bắc chừng hơn trăm dặm.
Địa hình nơi này đúng y như lời Tiểu Bạch miêu tả, nhưng cảnh sắc lại khác biệt hoàn toàn.
Toàn bộ phạm vi nghìn dặm của thung lũng đều là một cảnh hoang vu, có một vài chỗ mọc lưa thưa mấy gốc cỏ dại, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng hoa cỏ xum xuê, đa dạng sắc màu như lời Tiểu Bạch.
Khắp mặt đất đều ngang dọc như vết khô nứt, có những chỗ thậm chí còn không có nổi một gốc cỏ dại.
Quan trong nhất chính là, toàn bộ thung lũng đều là đất đỏ khô cằn, nhìn qua ngược lại còn có vài phần yêu dị, một mảnh hoang vắng như vậy sao có thể dùng từ cực đẹp miêu tả đây?
Cổ Thần dừng lại tại hơn nghìn trượng trên bầu trời thung lũng, nói:
- Đúng là thung lũng này rồi Tiểu Bạch, có điều cảnh sắc...
Tiểu Bạch nhìn mặt đất phía dưới, ánh mắt nghi hoặc, nói:
- Thực kỳ quái, ta nhớ kỹ nơi đây dường như không hoang vắng như vậy?
- Xuống phía dưới nhìn một chút...
Cổ Thần nói, sau đó hóa thành hình người, đạp chân trên phi kiếm, hạ xuống độ cao còn trăm trượng.
Tiểu Bạch hóa thành hình người, mở ra Thiểm Thiên Phong Dực, thân hình ngưng tại một bên.
Từ màu sắc trên mặt đất có thể thấy được, càng đi về phía bắc, màu đất sẽ càng hồng, nhìn về phía xa xa, tại đầu cùng phương bắc, trong dãy núi trải dài liên miên có một tòa sơn cốc thật lớn.
Bên ngoài sơn cốc có không ít những thứ màu trắng vương vãi đầy trên mặt đất hồng, nhìn rất bắt mắt.
Cổ Thần tập trung pháp lực vào hahi mắt, vừa định thần nhìn, nói:
- Thật nhiều xương, một ít là xương của yêu thu, cũng có một ít xương là của tu sĩ nhân tộc, tới đó xem...
Càng tới gần sơn cốc, xương trắng càng nhiều, lẽ nào nơi đây từng có một trận đại chiến giữa yêu tộc và tu sĩ nhân tộc?
Đang lúc nói chuyện, Cổ Thần và Tiểu Bạch đang phi độn rất nhanh về phía bắc.
Khoảng cách tới sơn cốc kia còn trăm dặm, trên mặt đất hồng liền thấy lác đác những mẩu xương trắng xuất hiện.
Càng đi lại gần sơn cốc, xương trắng càng nhiều, đến cửa cốc, cứ mỗi mười trượng lại có một bộ khung xương xuất hiện.
- Đó là...
Cổ Thần nhìn sang chân núi phía bên phải lối đi, có một bộ khung xương dài đến hai nghìn trượng, cả kinh nói:
- Long cốt, long cốt dài hơn hai nghìn trượng, chủ nhân của nó khi còn sống, tu vi chí ít cũng là Minh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ...
Tu sĩ Long tộc, ở cùng cảnh giới chính là tồn tại mạnh nhất.
Long cốt hơn hai nghìn trượng, chí ít toàn thân đã mở hết khiếu huyệt, nghĩa là tu vi đã tới Minh Khiếu hậu kỳ.
Tu sĩ Long tộc Minh Khiếu hậu kỳ chính là tồn tại vô địch dưới Độ Hư cảnh, thế nhưng số phận cuối cùng cũng thành xương trắng như vô số những bộ xương xung quanh, có thể nghĩ được nơi này đã từng phát sinh chiến đấu thảm liệt tới chừng nào.
Nhìn màu đất đỏ tươi trong phạm vi nghìn dặm, trong lòng Cổ Thần đột nhiên khẽ động, sắc mặt cả kinh, thầm nghĩ:
- Mảnh đất rộng hơn nghìn dặm này, không phải vì máu tươi nhuộm thành đỏ rồi trở thành quái dị như vậy chứ?
Cổ Thần cẩn thận kiểm tra bộ khung xương cự long dài hơn hai nghìn trượng, tìm được nguyên nhân cái chết của cự long, bộ xương cốt chỉ tới cổ là hết, xương sọ lớn tới trăm trượng lại nằm ở cách đó ngoài mười trượng.
Có thể tưởng tượng đươc, cự long là bị người ta trong nháy mắt chặt đứt đầu, nghĩ tới đây, sau gáy Cổ Thần mát lạnh, một đầu cự long Minh Khiếu hậu kỳ dĩ nhiên bị người ta chặt đứt đầu trong nháy mắt, vậy tu vi của người chặt đầu cự long này, ít nhất cũng phải là Độ Hư cảnh?
Cổ Thần đặt tay lên khung xương cự long, trong lòng tràn đầy chấn động, đây là một hồi chiến đấu thảm liệt cỡ nào? Dĩ nhiên ngay cả cự long Minh Khiếu kỳ cũng phải mất mạng?
Quét mắt nhìn những xương trắng rải rác khắp xung quah, trong lòng Cổ Thần thầm than, một ít khung xương nhân tộc tuy rằng nhỏ, thế nhưng có thể xuất hiện ngay cạnh khung xương cự long này, nói vậy chủ nhân của chúng, tất nhiên đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, tu vi tuyệt đối không thấp.
Nhìn lại phía Tiểu Bạch, chỉ thấy hai mắt Tiểu Bạch còn nguyên vẻ kinh ngạc nhìn mọi thứ trong cố, cũng không nhúc nhích, thần tình không có nửa điểm biến hóa, tựa hồ đang thẫn thờ, rơi vào trong huyễn tưởng.
- Tiểu Bạch...
Cổ Thần đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, vỗ vỗ cánh tay nàng.
Thần sắc Tiểu Bạch cả kinh, phục hồi lại tinh thần, nhìn Cổ Thần nói:
- Ta vừa nhìn thấy, khắp bầu trời nơi này là những pháp bảo bay lượn, vô số cương mang pháp lực, vô số tu sĩ giao tranh từ trên trời xuống dưới đất, tiếng chém giết vang vọng đất trời, đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng lại có tu sĩ bị pháp bảo bổ trúng, tứ chi bay loạn, máu tươi phủ đầy mặt đất, tích lại thành sông chảy lan đi khắp nơi... Quả thực giống như địa ngục trần gian.
Thấy Tiểu Bạch đang lúc nói chuyện, sắc mặt trở nên trắng bệch, hiển nhiên vừa tỉnh lại trong ảo giác, thần hồn vẫn còn ảo tượng, nhưng Cổ Thần có thể khẳng định tình huống nơi này khí đó còn thảm liệt hơn so với lời miêu tả của Tiểu Bạch, bằng không đã không có nhiều xương cốt tới như vậy.
Máu chảy thành sông? Chỉ sợ đã tích tụ thành biển, bằng không thung lũng với phạm vi nghìn dặm này vì sao lại chuyển thành màu đất đỏ, càng đi vào trong sơn cốc, màu đất càng trở nên đỏ tươi?
- Đừng sợ, có ta ở đây!
Thấy Tiểu Bạch còn chưa hết sợ hãi, Cổ Thần cầm lấy tay nàng an ủi.
- Ừ! May là có ngươi, nếu nhự một mình ta ở đây đã bị hù chết rồi.
Tiểu Bạch nhích lại gần, ôm lấy cánh tay Cổ Thần.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn về phía trong sơn cốc, nói:
- Bên ngoài sơn cốc đã có nhiều xương trắng như vậy, chúng ta thử đi vào bên trong xem sao.
Tiểu Bạch gật đầu, ôm tay Cổ Thần, hai người cùng đi vào bên trong cốc.
Đường vào sơn cốc là một hạp cố uốn lượn, nhìn không thấy đầu cùng, thỉnh thoảng lại có khung xương trắng xuất hiện, địa hình hạp cốc chật hẹp, số lượng khung xương cũng ít hơn so với bên ngoài một chút.
Cả hạp cốc chỉ dài hơn một dặm, Cổ Thần và Tiểu Bạch đạp bước như bay, rất nhanh đã đi hết hạp cốc, vào tới bên trong sơn cốc.
Bên trong cốc là những khối cự thạch san sát, gò đất nối tiếp nhau, dài chừng hơn mười dặm, rộng cỡ ba dặm.
Vừa vào cốc, một bộ khung xương thật lớn liền hấp dẫn ánh mắt Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Bộ khung xương này cao tới hơn hai mươi trượng, dài đến trăm trượng, chỉ có một chân, hoàn toàn là một đầu cự thú.
Kim linh khắp bầu trời giống như mưa tên, tu sĩ dưới Nguyên Thần kỳ nếu không có pháp bảo phòng ngự cực phẩm không thể chống lại, không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng thật không ngờ, Cổ Thần sau khi hóa thân thành kim long có được tu vi Nguyên Thần kỳ, thực lực tăng mạnh, không hề kém hơn so với Kim Sí Thiên Băng, đánh nhau một trận còn chưa biết bại về tay ai.
Tiếc một nỗi có Tàng Thiên Cơ đuổi theo phía sau, bằng không Cổ Thần cũng không phải bỏ chạy như vậy mà ở lại đại chiến ba trăm hiệp với Kim Sí Thiên Bằng tới người sống ta chết mới thôi.
Tàng Thiên Cơ và Kim Sí Thiên Bằng, nếu chỉ một đối một, Cổ Thần không sợ người nào, thế nhưng một đối hai, Cổ Thần tự biết sức mình, không muốn ăn thiệt thì chạy cho nhanh.
Lúc này Cổ Thần hóa thân thành kim long, tu vi sánh ngang Nguyên Thần sơ kỳ, Thiểm Thiên Phong Dực gắn trên lưng kim long, độn tốc cực nhanh, hơn hẳn so với trạng thái hình người.
Kim Sí Thiên Bằng cũng lập tức dang cánh đuổi theo, nhưng lại phát hiện một điểm, độn tốc Cổ Thần lúc này dĩ nhiên không hề chậm hơn so với hắn.
Cổ Thần hóa rồng, bình thường đã có thể bay lượn khắp trời, tốc độ vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, lại thêm Thiểm Thiên Phong Dực, cùng có tu vi Nguyên Thần sơ kỳ, độn tốc vượt qua Kim Sí Thiên Bằng cũng không có gì lạ.
Mắt thấy Cổ Thần sắp rơi vào khốn cảnh, Tàng Thiên Cơ vừa mới đi tới hơn nghìn trượng, trong chớp mắt, Cổ Thần đột nhiên hóa thân thành kim long, hóa giải toàn bộ nguy cơ.
Ngay sau đó, Cổ Thần liền biến mấ rồi xuất hiện ở ngoài xa nghìn trượng, trong mắt Tàng Thiên Cơ hoảng hốt, thực lực Cổ Thần quá mạnh, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Thiểm Thiên Phong Dực mở rộng trên lưng cự long, đây hẳn là trường hợp đầu tiên xuất hiện từ cổ chí kim, độn tốc cực nhanh, tựa như một viên lưu tinh xẹt qua chân trời.
Kim Sí Thiên Bằng mặc dù liên tục bám đuổi phía sau, thế nhưng khoảng cách với Cổ Thần càng lúc càng lớn, dần dần từ một nghìn trượng kéo tới hai nghìn trượng...
Ba nghìn trượng...
Thiểm Thiên Phong Dực đột nhiên mở rộng thành trăm trượng, Cổ Thần liên tục sử dụng mấy lần công năng thuấn di, lấy tốc độ cực nhanh lao đi, không lâu sau, Cổ Thần đã bỏ lại Kim Sí Thiên Bằng tại phía sau vài nghìn trượng.
Kim Sí Thiên Bằng còn bị như vậy, càng đừng nói tới Tàng Thiên Cơ, đã bị bỏ lại quá xa.
Tiểu Bạch nấp bên trong long lân, nhìn khoảng cách với Kim Sí Thiên Bằng đang dần được kéo xa, cười nói:
- Cổ Thần, ngay cả tốc độ của thần điểu Thiên Bằng cũng không đuổi kịp được ngươi, độn tốc của ngươi thực sự quá nhanh rồi.
Cổ Thần cười nói:
- Hắc hắc... Xem ra ký hiệu nơi trung tâm địa đồ không nhất định là bảo bối, cũng có thể là một tên yêu ma quỷ quái, may mà trước đó đã đánh trọng thương trái tim của Thiên Bằng, bằng không mà nói, trong thời gian một năm lưu lại bên trong Côn Ngô Bí Cảnh, chẳng phải mặc nó muốn làm gì thì làm sao?
- Đáng tiếc thật, ta còn tưởng rằng có bảo bối gì tốt cơ, ha hả... Không nghĩ tới dĩ nhiên lại là một trái tim thật lớn.
Tiểu Bạch thở dài nói.
- May mà mấy người sư phụ không có đi theo, bằng không quá nguy hiểm rồi, vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo.
Cổ Thần thở dài một tiếng.
Cổ Thần phóng Côn Ngô Ấn ra, nhìn địa đồ thảo nguyên bên trên Côn Ngô Ấn, tại chỗ ngoài cùng theo hướng đông lại có biến hóa, Côn Ngô Ấn lập tức chuyển sang mặt tiếp theo.
Phần địa đồ này không phải rừng rậm, cũng không phải thảo nguyên mà là một thung lũng sâu, bên dưới có dòng suối, cũng có cả hồ nước.
Cổ Thần đẩy độn tốc lên mức nhanh nhất rồi bay về hướng đông, khoảng cách với Kim Sí Thiên Bằng ngày càng xa, qua hơn một canh giờ, Cổ Thần đã phi độn qua mấy vạn dặm.
Đi tới đầu cùng của thảo nguyên.
Kim Sí Thiên Bằng ở phía sau đã bị bỏ lại mấy nghìn dặm từ lâu, chỉ còn nhìn được một chấm sáng kim sắc, về phần Tàng Thiên Cơ thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
Tới đầu cùng của thảo nguyên là một mảnh hoang dã, có không ít địa phương, trong phạm vi hơn mười dặm hay trăm dặm đều không có một ngọn cỏ, hoàn toàn là một mảnh hoang vu.
Thấy Kim Sí Thiên Bằng còn đang đuổi theo không bỏ, Cổ Thần không dừng lại, độn tốc càng không giảm, tiếp tục phi độn về phía trước.
Bay được hơn nghìn dặm trong khu vực hoang dã, điểm sáng trên địa đồ Côn Ngô Ấn đã chuyển từ thảo nguyên sang mặt tiếp theo.
Điểm sáng trên Côn Ngô Ấn vừa xuất hiện tại đầu địa đồ vùng hoang dã, phía đông bắc lập tức xuất hiện một chỗ trống.
Tiểu Bạch thấy thế cười nói:
- Ha ha... Lại có một chỗ trống, không biết nơi này có bảo vật hay quái vật gì đây?
Ánh mắt Cổ Thần rơi xuống trên chỗ trống, chỗ này tựa hồ có phần sáng sủa hơn trước, Cổ Thần nói:
- Mặc kệ là bảo bối hay là quái vật, ta đều phải tới nhìn xem. Nếu mỗi mặt địa đồ đều có một chỗ trống này, tiên bảo Như Ý Linh Lung Bảo Tháp khẳng định sẽ nằm tại một trong bốn điểm này.
Từ những chỗ trống trên địa đồ, trong rừng quỷ và thảo nguyên không có, như vậy Như Ý Linh Lung Bảo Tháp sẽ nằm tại vùng đồi núi hoang vu này hay tại mảnh địa đồ phủ đầy mây mù cuối cùng kia.
- Ừ, đi tới xem thôi... Là bảo bối thì thu lấy, là quái vật, đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy, ha ha...
Tiểu Bạch cười lên ha hả.
Cổ Thần gật đầu, chuyển sang hướng đông bắc phi độn nhanh đi.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần lại bay về phía trước được mấy vạn dặm, Kim Sí Thiên Bằng đã bị Cổ Thần bỏ xa gần vạn dặm, mắt không còn nhìn được độn quang phía sau nữa rồi.
Không nhìn thấy độn quang của Kim Sí Thiên Bằng không có nghĩa rằng hắn đã ngừng đuổi theo, độn tốc Cổ Thần vẫn không giảm, tiếp tục lao về phía trước.
Nhìn điểm sáng di động trên Côn Ngô Ấn, Cổ Thần cả kinh nói:
- Mặt địa đồ này còn lớn hơn cả thảo nguyên và rừng quỷ, bay được mấy vạn dặm dĩ nhiên mới chỉ được một phần ba địa đồ, tính ra vùng núi hoang vu này phải rộng tới hơn mười vạn dặm.
- Lớn như vậy sao? Phía trước kia không biết sẽ là bảo bối hay quái vật gì lợi hại đây?
Tiểu Bạch cả kinh nói.
Cổ Thần cười hắc hắc, nói:
- Coi như là đầm rồng hang hổ, ta cũng vẫn tới xem một phen.
Tiểu Bạch gật đầu, chuyển ánh mắt nhìn xuống mặt đất phía dưới, hỏi:
- Bên trong Côn Ngô Bí Cảnh lớn như vậy, phạm vi hơn mười vạn dặm cũng có không ít cây cối, tại sao không hề thấy loài động vật nào sinh sống? Ý...
Đang nói, Tiểu Bạch đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng.
- Thấy cái gì sao?
Cổ Thần hỏi.
- Không phải...
Tiểu Bạch kinh ngạc nói:
- Địa phương này, ta cảm giác thấy rất quen thuộc, tựa như ta đã từng tới nơi này vậy. Cảm giác thật kỳ quái, ta từ lúc sinh ra đã sinh hoạt tại Linh Phù Sơn, sau đó liền đi theo ngươi, thế nào lại có cảm giác quen thuộc ở bên trong Côn Ngô Bí Cảnh này được?
Trong lòng Cổ Thần chấn động, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Bạch cũng như hắn được sống lại một cách thần kỳ, có điều bị quên đi trí nhớ kiếp trước?
- Thật là kỳ quái...
Tiểu Bạch nhìn quét khắp nơi, thanh âm vẫn kinh ngạc như trước, nói:
- Tuy rằng ta nghĩ không ra nhưng cảm giác vẫn rất quen thuộc, nếu như đi tiếp về phía trước hơn nghìn dặm sẽ gặp được một hồ nước...
Cổ Thần nhìn về phía trước, tuy rằng đường nhìn khá xa nhưng tại địa phương nghìn dặm phía trước toàn bộ đều là núi non trùng điệp, căn bản không nhìn ra chút bóng dáng của hồ nước nào, có thể thấy được Tiểu Bạch nói ra hoàn toàn dựa vào trí nhớ.
Không lâu sau, Cổ Thần liền phi độn về phía trước hơn nghìn dặm, chỉ thấy trong phạm vi nghìn dặm, tại dưới chân những ngọn núi cao chọc trời đều có một đầm nước, mỗi đầm nước đều có diện tích không lớn, thế nhưng liên miên không dứt, hơn nữa còn có một vài đầm có mặt nước rộng tới trăm dặm.
Đúng như lời Tiểu Bạch nói, nơi này quả nhiên là một mảnh hồ nước, hơn nữa cũng không phải chỉ có một mà thôi.
- Tiểu Bạch, nàng thử suy nghĩ lại xem, có nhớ được thêm chút gì không?
Cổ Thần hỏi, Tiểu Bạch không rõ lai lịch thế nào, nói không chừng nơi này lại có quan hệ với thân thế của Tiểu Bạch.
- Ừ...
Tiểu Bạch gật đầu, cau mày nhìn bố phía, chờ Cổ Thần bay tiếp đươc gần vạn dặm, Tiểu Bạch đột nhiên nói:
- Đi về phía trước ba nghìn dặm, bên trái có một thung lũng rộng chừng nghìn rặm, cây cỏ bên trong xum xuê xanh tốt, phong cảnh cực đẹp.
- Đi xem...
Cổ Thần chuyển hướng phi độn, bay về phía bên trái.
Nơi này có một tòa núi thật lớn, che kín tầm nhìn phía trước, không lâu sau, Cổ Thần đã bay qua ba nghìn dặm, vượt qua tòa núi lớn này.
Mặt đất đột nhiên hạ thấp xuống nghìn trượng, vô cùng rồng rãi, trong phạm vi nghìn dặm, bốn phía thung lũng đều có núi cao vây kín chung quanh, chỉ còn lại một lối ra tại phía đông bắc chừng hơn trăm dặm.
Địa hình nơi này đúng y như lời Tiểu Bạch miêu tả, nhưng cảnh sắc lại khác biệt hoàn toàn.
Toàn bộ phạm vi nghìn dặm của thung lũng đều là một cảnh hoang vu, có một vài chỗ mọc lưa thưa mấy gốc cỏ dại, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng hoa cỏ xum xuê, đa dạng sắc màu như lời Tiểu Bạch.
Khắp mặt đất đều ngang dọc như vết khô nứt, có những chỗ thậm chí còn không có nổi một gốc cỏ dại.
Quan trong nhất chính là, toàn bộ thung lũng đều là đất đỏ khô cằn, nhìn qua ngược lại còn có vài phần yêu dị, một mảnh hoang vắng như vậy sao có thể dùng từ cực đẹp miêu tả đây?
Cổ Thần dừng lại tại hơn nghìn trượng trên bầu trời thung lũng, nói:
- Đúng là thung lũng này rồi Tiểu Bạch, có điều cảnh sắc...
Tiểu Bạch nhìn mặt đất phía dưới, ánh mắt nghi hoặc, nói:
- Thực kỳ quái, ta nhớ kỹ nơi đây dường như không hoang vắng như vậy?
- Xuống phía dưới nhìn một chút...
Cổ Thần nói, sau đó hóa thành hình người, đạp chân trên phi kiếm, hạ xuống độ cao còn trăm trượng.
Tiểu Bạch hóa thành hình người, mở ra Thiểm Thiên Phong Dực, thân hình ngưng tại một bên.
Từ màu sắc trên mặt đất có thể thấy được, càng đi về phía bắc, màu đất sẽ càng hồng, nhìn về phía xa xa, tại đầu cùng phương bắc, trong dãy núi trải dài liên miên có một tòa sơn cốc thật lớn.
Bên ngoài sơn cốc có không ít những thứ màu trắng vương vãi đầy trên mặt đất hồng, nhìn rất bắt mắt.
Cổ Thần tập trung pháp lực vào hahi mắt, vừa định thần nhìn, nói:
- Thật nhiều xương, một ít là xương của yêu thu, cũng có một ít xương là của tu sĩ nhân tộc, tới đó xem...
Càng tới gần sơn cốc, xương trắng càng nhiều, lẽ nào nơi đây từng có một trận đại chiến giữa yêu tộc và tu sĩ nhân tộc?
Đang lúc nói chuyện, Cổ Thần và Tiểu Bạch đang phi độn rất nhanh về phía bắc.
Khoảng cách tới sơn cốc kia còn trăm dặm, trên mặt đất hồng liền thấy lác đác những mẩu xương trắng xuất hiện.
Càng đi lại gần sơn cốc, xương trắng càng nhiều, đến cửa cốc, cứ mỗi mười trượng lại có một bộ khung xương xuất hiện.
- Đó là...
Cổ Thần nhìn sang chân núi phía bên phải lối đi, có một bộ khung xương dài đến hai nghìn trượng, cả kinh nói:
- Long cốt, long cốt dài hơn hai nghìn trượng, chủ nhân của nó khi còn sống, tu vi chí ít cũng là Minh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ...
Tu sĩ Long tộc, ở cùng cảnh giới chính là tồn tại mạnh nhất.
Long cốt hơn hai nghìn trượng, chí ít toàn thân đã mở hết khiếu huyệt, nghĩa là tu vi đã tới Minh Khiếu hậu kỳ.
Tu sĩ Long tộc Minh Khiếu hậu kỳ chính là tồn tại vô địch dưới Độ Hư cảnh, thế nhưng số phận cuối cùng cũng thành xương trắng như vô số những bộ xương xung quanh, có thể nghĩ được nơi này đã từng phát sinh chiến đấu thảm liệt tới chừng nào.
Nhìn màu đất đỏ tươi trong phạm vi nghìn dặm, trong lòng Cổ Thần đột nhiên khẽ động, sắc mặt cả kinh, thầm nghĩ:
- Mảnh đất rộng hơn nghìn dặm này, không phải vì máu tươi nhuộm thành đỏ rồi trở thành quái dị như vậy chứ?
Cổ Thần cẩn thận kiểm tra bộ khung xương cự long dài hơn hai nghìn trượng, tìm được nguyên nhân cái chết của cự long, bộ xương cốt chỉ tới cổ là hết, xương sọ lớn tới trăm trượng lại nằm ở cách đó ngoài mười trượng.
Có thể tưởng tượng đươc, cự long là bị người ta trong nháy mắt chặt đứt đầu, nghĩ tới đây, sau gáy Cổ Thần mát lạnh, một đầu cự long Minh Khiếu hậu kỳ dĩ nhiên bị người ta chặt đứt đầu trong nháy mắt, vậy tu vi của người chặt đầu cự long này, ít nhất cũng phải là Độ Hư cảnh?
Cổ Thần đặt tay lên khung xương cự long, trong lòng tràn đầy chấn động, đây là một hồi chiến đấu thảm liệt cỡ nào? Dĩ nhiên ngay cả cự long Minh Khiếu kỳ cũng phải mất mạng?
Quét mắt nhìn những xương trắng rải rác khắp xung quah, trong lòng Cổ Thần thầm than, một ít khung xương nhân tộc tuy rằng nhỏ, thế nhưng có thể xuất hiện ngay cạnh khung xương cự long này, nói vậy chủ nhân của chúng, tất nhiên đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, tu vi tuyệt đối không thấp.
Nhìn lại phía Tiểu Bạch, chỉ thấy hai mắt Tiểu Bạch còn nguyên vẻ kinh ngạc nhìn mọi thứ trong cố, cũng không nhúc nhích, thần tình không có nửa điểm biến hóa, tựa hồ đang thẫn thờ, rơi vào trong huyễn tưởng.
- Tiểu Bạch...
Cổ Thần đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, vỗ vỗ cánh tay nàng.
Thần sắc Tiểu Bạch cả kinh, phục hồi lại tinh thần, nhìn Cổ Thần nói:
- Ta vừa nhìn thấy, khắp bầu trời nơi này là những pháp bảo bay lượn, vô số cương mang pháp lực, vô số tu sĩ giao tranh từ trên trời xuống dưới đất, tiếng chém giết vang vọng đất trời, đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng lại có tu sĩ bị pháp bảo bổ trúng, tứ chi bay loạn, máu tươi phủ đầy mặt đất, tích lại thành sông chảy lan đi khắp nơi... Quả thực giống như địa ngục trần gian.
Thấy Tiểu Bạch đang lúc nói chuyện, sắc mặt trở nên trắng bệch, hiển nhiên vừa tỉnh lại trong ảo giác, thần hồn vẫn còn ảo tượng, nhưng Cổ Thần có thể khẳng định tình huống nơi này khí đó còn thảm liệt hơn so với lời miêu tả của Tiểu Bạch, bằng không đã không có nhiều xương cốt tới như vậy.
Máu chảy thành sông? Chỉ sợ đã tích tụ thành biển, bằng không thung lũng với phạm vi nghìn dặm này vì sao lại chuyển thành màu đất đỏ, càng đi vào trong sơn cốc, màu đất càng trở nên đỏ tươi?
- Đừng sợ, có ta ở đây!
Thấy Tiểu Bạch còn chưa hết sợ hãi, Cổ Thần cầm lấy tay nàng an ủi.
- Ừ! May là có ngươi, nếu nhự một mình ta ở đây đã bị hù chết rồi.
Tiểu Bạch nhích lại gần, ôm lấy cánh tay Cổ Thần.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn về phía trong sơn cốc, nói:
- Bên ngoài sơn cốc đã có nhiều xương trắng như vậy, chúng ta thử đi vào bên trong xem sao.
Tiểu Bạch gật đầu, ôm tay Cổ Thần, hai người cùng đi vào bên trong cốc.
Đường vào sơn cốc là một hạp cố uốn lượn, nhìn không thấy đầu cùng, thỉnh thoảng lại có khung xương trắng xuất hiện, địa hình hạp cốc chật hẹp, số lượng khung xương cũng ít hơn so với bên ngoài một chút.
Cả hạp cốc chỉ dài hơn một dặm, Cổ Thần và Tiểu Bạch đạp bước như bay, rất nhanh đã đi hết hạp cốc, vào tới bên trong sơn cốc.
Bên trong cốc là những khối cự thạch san sát, gò đất nối tiếp nhau, dài chừng hơn mười dặm, rộng cỡ ba dặm.
Vừa vào cốc, một bộ khung xương thật lớn liền hấp dẫn ánh mắt Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Bộ khung xương này cao tới hơn hai mươi trượng, dài đến trăm trượng, chỉ có một chân, hoàn toàn là một đầu cự thú.
/889
|