Tiểu Bạch nhìn phù vân khắp nơi, trong mắt hiện lên vẻ mông lung, nói:
- Cổ Thần, ta cảm giác nơi này càng thêm quen thuộc. Mỗi một tấc không gian nơi này, mỗi một đạo khí tức ta đều cảm giác rất tinh tường, tựa hồ ta đã từng sinh sống tại đây...
"Chẳng lẽ nơi này có thể biết được thân thế Tiểu Bạch?"
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, nói:
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, có lẽ đây là ký ức kiếp trước của ngươi, cũng có thể tổ tiên của ngươi đã từng đi qua nơi này, truyền thừa lại đoạn ký ức đó cho nàng.
Thiểm Thiên Phong Dực mở ra, hai người lại hóa thành một đạo điện quang, một lần nữa phi độn về phía trước.
Nhìn vị trí quang quyển trên địa đồ Côn Ngô Ấn, Cổ Thần nghi hoặc nói:
- Quang quyển trong rừng quỷ và thảo nguyên Tù Lâm đều nằm tại trung tâm địa đồ, Như Ý Linh Lung bảo tháp tuy rằng hơi lệch hỏi trung tâm một chút nhưng vẫn cách rất xa biên giới, còn quang quyển nơi này hầu như nằm ngay tại vùng mép biên giới...
Tiểu Bạch xoa đầu, nói:
- Có lẽ là đầu cùng Côn Ngô Bí Cảnh, càng là đầu cùng, càng có bảo vật trọng yếu. Trong đầu ta lúc này, có vô số hình ảnh quen thuộc xuất hiện, thế nhưng lại không được chân thực... Mơ hồ nghĩ, những hình ảnh đó rất giống với nơi này, cũng là một mảnh mây trắng và những ngọn núi trôi nổi trên tầng mây.
- Tiểu Bạch, xem ra nàng xác thực có liên quan rất lớn tới nơi này, đáng tiếc ta đã cắt mất huyết quan của nàng, khẳng định đã tạo thành thương tổn với trí nhớ của nàng, bằng không khẳng định nàng đã nghĩ ra được.
Ngữ khí Cổ Thần có phần áy náy.
Huyết quan hồ, sẽ không vô duyên vô cớ có một huyết quan trên đầu, khẳng định phải có nguyên do của nó. Tiểu Bạch thấy cảnh sắc nơi đây quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra, khẳng định phần lớn ký ức đã bị cắt rời theo huyết quan.
- Không trách ngươi, không trách ngươi...
Tiểu Bạch lắc đầu nói:
- Khi đó chúng ta không nhận biết nhau, nếu như người khác bắt được ta, khẳng định sẽ giết ta, ngươi đã cứu ta khỏi trận pháp kia, huyết quan của ta trả công cho ngươi cũng là phải.
- Hơn nữa...
Tiểu Bạch dừng một chút rồi nói:
- Ta từ nhỏ đã sống tại hậu sơn nhà ngươi, sau đó nhận biết ngươi, theo ngươi vào Đông Hoang, đi Hư Thiên Tông, chưa bao giờ tới Côn Ngô Bí Cảnh, nếu có ý thức về nơi này hẳn là từ kiếp trước, ta cũng không cần đoạn ký ức từ kiếp trước, ta chỉ muốn ký ức của kiếp này là đủ rồi, nếu có ký ức của kiếp trước, vậy kiếp này chẳng phải giống như bị đoạt xá mà chết?
Cổ Thần suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nếu có ký ức của kiếp trước, vậy kiếp này đúng như lời Tiểu Bạch nói rồi.
Về phần Cổ Thần, căn bản không coi là kiếp trước, chỉ là thời gian nghịch chuyển, đoạn ký ức có được vẫn là ký ức của chính Cổ Thần chứ không phải của ai khác.
“Hay là do Tiểu Bạch kiếp trước chuyển kiếp, linh hồn bất diệt, muốn đoạt xá sống lại đây? Rất có thể linh hồn kiếp trước của nàng ẩn thân bên trong huyết quan, ta cắt huyết quan của nàng, vừa vặn diệt trừ đi linh hồn kiếp trước đó, còn linh hồn hiện tại là tự thân Tiểu Bạch tu luyện ra.”
Cổ Thần nghĩ như vậy, càng nghĩ càng thấy có lý, không phải Tiểu Bạch vẫn cảm giác quen thuộc với Côn Ngô Bí Cảnh? Xem ra tuy rằng huyết quan bị cắt, nhưng ký ức kiếp trước vẫn còn lưu lại trong đầu Tiểu Bạch, khiến Tiểu Bạch tuy cảm thấy quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra.
Hai người vừa thảo luận, vừa bay về phía trước, một lúc lâu sau đã bay qua hơn bốn vạn dặm, bất quá, hai người kinh ngạc nhìn lên địa đồ trên Côn Ngô Ấn, quang điểm chớp động mới chỉ dịch chuyển được khoảng cách một phần sáu mà thôi.
Hơn bốn vạn dặm, mới chỉ đi được một phần sáu? Vậy chẳng phải biển mây này rộng hai mươi mấy vạn dặm sao?
Chuyện này cũng quá đi, hầu như gấp hai lần khu vực núi non trước đó rồi.
- Nơi này thật quá lớn, toàn bộ Côn Ngô Bí Cảnh rộng tới mấy chục vạn dặm, gần như tương đơng với phạm vi quản hạt của Đế Đình rồi.
Cổ Thần sợ hãi than, đồng thời cũng tán thưởng không thôi, tu sĩ mở ra Côn Ngô Bí Cảnh này, tu vi đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nào rồi.
Cổ Thần thầm nghĩ: không biết tu sĩ mở ra Côn Ngô Bí Cảnh có hay không đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên? Có thể hay không được trường sinh bất tử?
- Đường tu chân không có tận cùng, tu sĩ thái cổ, thượng cổ quả nhiên lợi hại.
Tiểu Bạch cảm thán.
Tu sĩ Cổ Hoang, lấy thời điểm ba tộc đại chiến làm phân giới, trong vòng nghìn năm, được xưng là thời đại cận cổ, Độ Hư đã thành truyền thuyết, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh hùng bá Cổ Hoang.
Nghìn năm tới vạn năm trước là thời thượng cổ, là thời điểm chư tử thượng cổ thất tung, thời đại này chư tử tuy biến mất nhưng vẫn còn hậu nhân, giữ được truyền thừa, đối với thời đại thượng cổ vẫn có chút văn tự ghi chép lại nằm trong tay hậu nhân chư tử.
Mười vạn năm trước, gọi chung là thời thái cổ, thời đại này đã cực kỳ cổ xưa, những thông tin lưu lại cực kỳ hữu hạn, chỉ biết thời kỳ thái cổ hai tộc Vu, Yêu cực kỳ hưng thịnh, Yêu quản trời, Vu quản đất, thế lực cực thịnh, nắm trong tay toàn bộ lãnh địa ngày nay.
Về sau, nhân tộc sinh ra một vị thủy tổ tu chân có một không hai thiên hạ, xưng là "Hồng", thuận thiên đạo, ngộ ngũ hành tuần hoàn, hiểu vận chuyển âm dương, biết được tạo hóa thiên địa, quật khởi trong cuộc chiến giữa hai tộc Vu, Yêu.
Cảnh giới tu vi của Hồng không ai biết, người đời sau cũng không ai hay, sở dĩ gọi là Hồng là vì người đời sau tôn xưng người đã có công dẫn dắt nhân tộc phát triển, hậu thế tôn sùng, còn có nhiều tên khác như Chân tổ, Đạo tổ...
Cổ Thần nhìn đám mây dài vô tận, than thể:
- Không biết người mở ra Côn Ngô Bí Cảnh này so sánh với Hồng ai hơn ai kém...
Tâm tình hứng khởi, Cổ Thần và Tiểu Bạch liên tục phi độn về phía trước, qua ba ngày, hai người đã tới khu vực trung tâm biển mây, phía trước là một mảnh lục địa thật lớn trôi nổi bên trên biển mây, rộng chừng trăm dặm.
Đây là khổi lục địa trôi nổi lớn nhất mà hai người gặp được.
Lục địa trăm dặm, bên trên có núi, có khe, có cỏ cây, cần gì đều có, đồng thời còn có một hồ nước rộng hơn nghìn trượng.
Bất quá, ánh mắt Cổ Thần không bị những thứ này hấp dẫn, mà ngay tại trung tâm khối lục địa này còn có một tấm bia đá thật lớn.
Tấm bia đá này, so với những ngọn núi chung quanh còn cao hơn nhiều lắm, nếu như không phải có tấm bia đá vuông vức này, Cổ Thần đã sớm cho rằng đây chỉ là một ngọn núi đá mà thôi.
Tấm bia đá rộng chừng hơn nghìn trượng, dài gần trăm trượng, cao gần bốn nghìn trượng.
Tấm bia đá vuông vức này hiển nhiên là từ một khối hoàn chỉnh, do người ta cắt gọt tạo thành, nếu là trời sinh sao có thể được nguyên khối vuông vức như vậy?
Xa xa, khi vừa nhìn thấy khối lục địa này, ánh mắt hai người đã bị tấm bia đá thật lớn kia hấp dẫn.
Một tấm bia đá thật lớn, bốn mặt bằng phẳng như được kim loại cắt qua, trơn nhẵn như gương, không một vết lồi lõm, hiển nhiên mỗi mặt là do một kiếm chém xuống tạo thành, tu vi bực này, so với chém giết tiên thú Độ Hư cảnh càng khiến hai người chấn động gấp trăm lần.
Còn cách tấm bia đá rất xa, hai người đã nhìn thấy mấy chữ lên bên trên: Côn Ngô Cảnh.
Ba chữ thật lớn, mỗi chữ đều lớn nghìn trượng, vết khắc sâu hơn mười trượng.
Ba chữ lớn này cũng là liền bút, hiển nhiên là do một lượt tạc ra, như mây trôi nước chảy, hành văn liền mạch lưu loát, chắc chắn là do một người dùng một hơi khắc ra trên bia đá.
- A...
Vừa mới đi tới cách tấm bia ngoài nghìn trượng, cẩn thận quan sát một chút, Tiểu Bạch đột nhiên ôm đầu, ngã xuống mặt đất.
- Cổ Thần, ta cảm giác nơi này càng thêm quen thuộc. Mỗi một tấc không gian nơi này, mỗi một đạo khí tức ta đều cảm giác rất tinh tường, tựa hồ ta đã từng sinh sống tại đây...
"Chẳng lẽ nơi này có thể biết được thân thế Tiểu Bạch?"
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, nói:
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, có lẽ đây là ký ức kiếp trước của ngươi, cũng có thể tổ tiên của ngươi đã từng đi qua nơi này, truyền thừa lại đoạn ký ức đó cho nàng.
Thiểm Thiên Phong Dực mở ra, hai người lại hóa thành một đạo điện quang, một lần nữa phi độn về phía trước.
Nhìn vị trí quang quyển trên địa đồ Côn Ngô Ấn, Cổ Thần nghi hoặc nói:
- Quang quyển trong rừng quỷ và thảo nguyên Tù Lâm đều nằm tại trung tâm địa đồ, Như Ý Linh Lung bảo tháp tuy rằng hơi lệch hỏi trung tâm một chút nhưng vẫn cách rất xa biên giới, còn quang quyển nơi này hầu như nằm ngay tại vùng mép biên giới...
Tiểu Bạch xoa đầu, nói:
- Có lẽ là đầu cùng Côn Ngô Bí Cảnh, càng là đầu cùng, càng có bảo vật trọng yếu. Trong đầu ta lúc này, có vô số hình ảnh quen thuộc xuất hiện, thế nhưng lại không được chân thực... Mơ hồ nghĩ, những hình ảnh đó rất giống với nơi này, cũng là một mảnh mây trắng và những ngọn núi trôi nổi trên tầng mây.
- Tiểu Bạch, xem ra nàng xác thực có liên quan rất lớn tới nơi này, đáng tiếc ta đã cắt mất huyết quan của nàng, khẳng định đã tạo thành thương tổn với trí nhớ của nàng, bằng không khẳng định nàng đã nghĩ ra được.
Ngữ khí Cổ Thần có phần áy náy.
Huyết quan hồ, sẽ không vô duyên vô cớ có một huyết quan trên đầu, khẳng định phải có nguyên do của nó. Tiểu Bạch thấy cảnh sắc nơi đây quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra, khẳng định phần lớn ký ức đã bị cắt rời theo huyết quan.
- Không trách ngươi, không trách ngươi...
Tiểu Bạch lắc đầu nói:
- Khi đó chúng ta không nhận biết nhau, nếu như người khác bắt được ta, khẳng định sẽ giết ta, ngươi đã cứu ta khỏi trận pháp kia, huyết quan của ta trả công cho ngươi cũng là phải.
- Hơn nữa...
Tiểu Bạch dừng một chút rồi nói:
- Ta từ nhỏ đã sống tại hậu sơn nhà ngươi, sau đó nhận biết ngươi, theo ngươi vào Đông Hoang, đi Hư Thiên Tông, chưa bao giờ tới Côn Ngô Bí Cảnh, nếu có ý thức về nơi này hẳn là từ kiếp trước, ta cũng không cần đoạn ký ức từ kiếp trước, ta chỉ muốn ký ức của kiếp này là đủ rồi, nếu có ký ức của kiếp trước, vậy kiếp này chẳng phải giống như bị đoạt xá mà chết?
Cổ Thần suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nếu có ký ức của kiếp trước, vậy kiếp này đúng như lời Tiểu Bạch nói rồi.
Về phần Cổ Thần, căn bản không coi là kiếp trước, chỉ là thời gian nghịch chuyển, đoạn ký ức có được vẫn là ký ức của chính Cổ Thần chứ không phải của ai khác.
“Hay là do Tiểu Bạch kiếp trước chuyển kiếp, linh hồn bất diệt, muốn đoạt xá sống lại đây? Rất có thể linh hồn kiếp trước của nàng ẩn thân bên trong huyết quan, ta cắt huyết quan của nàng, vừa vặn diệt trừ đi linh hồn kiếp trước đó, còn linh hồn hiện tại là tự thân Tiểu Bạch tu luyện ra.”
Cổ Thần nghĩ như vậy, càng nghĩ càng thấy có lý, không phải Tiểu Bạch vẫn cảm giác quen thuộc với Côn Ngô Bí Cảnh? Xem ra tuy rằng huyết quan bị cắt, nhưng ký ức kiếp trước vẫn còn lưu lại trong đầu Tiểu Bạch, khiến Tiểu Bạch tuy cảm thấy quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra.
Hai người vừa thảo luận, vừa bay về phía trước, một lúc lâu sau đã bay qua hơn bốn vạn dặm, bất quá, hai người kinh ngạc nhìn lên địa đồ trên Côn Ngô Ấn, quang điểm chớp động mới chỉ dịch chuyển được khoảng cách một phần sáu mà thôi.
Hơn bốn vạn dặm, mới chỉ đi được một phần sáu? Vậy chẳng phải biển mây này rộng hai mươi mấy vạn dặm sao?
Chuyện này cũng quá đi, hầu như gấp hai lần khu vực núi non trước đó rồi.
- Nơi này thật quá lớn, toàn bộ Côn Ngô Bí Cảnh rộng tới mấy chục vạn dặm, gần như tương đơng với phạm vi quản hạt của Đế Đình rồi.
Cổ Thần sợ hãi than, đồng thời cũng tán thưởng không thôi, tu sĩ mở ra Côn Ngô Bí Cảnh này, tu vi đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nào rồi.
Cổ Thần thầm nghĩ: không biết tu sĩ mở ra Côn Ngô Bí Cảnh có hay không đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên? Có thể hay không được trường sinh bất tử?
- Đường tu chân không có tận cùng, tu sĩ thái cổ, thượng cổ quả nhiên lợi hại.
Tiểu Bạch cảm thán.
Tu sĩ Cổ Hoang, lấy thời điểm ba tộc đại chiến làm phân giới, trong vòng nghìn năm, được xưng là thời đại cận cổ, Độ Hư đã thành truyền thuyết, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh hùng bá Cổ Hoang.
Nghìn năm tới vạn năm trước là thời thượng cổ, là thời điểm chư tử thượng cổ thất tung, thời đại này chư tử tuy biến mất nhưng vẫn còn hậu nhân, giữ được truyền thừa, đối với thời đại thượng cổ vẫn có chút văn tự ghi chép lại nằm trong tay hậu nhân chư tử.
Mười vạn năm trước, gọi chung là thời thái cổ, thời đại này đã cực kỳ cổ xưa, những thông tin lưu lại cực kỳ hữu hạn, chỉ biết thời kỳ thái cổ hai tộc Vu, Yêu cực kỳ hưng thịnh, Yêu quản trời, Vu quản đất, thế lực cực thịnh, nắm trong tay toàn bộ lãnh địa ngày nay.
Về sau, nhân tộc sinh ra một vị thủy tổ tu chân có một không hai thiên hạ, xưng là "Hồng", thuận thiên đạo, ngộ ngũ hành tuần hoàn, hiểu vận chuyển âm dương, biết được tạo hóa thiên địa, quật khởi trong cuộc chiến giữa hai tộc Vu, Yêu.
Cảnh giới tu vi của Hồng không ai biết, người đời sau cũng không ai hay, sở dĩ gọi là Hồng là vì người đời sau tôn xưng người đã có công dẫn dắt nhân tộc phát triển, hậu thế tôn sùng, còn có nhiều tên khác như Chân tổ, Đạo tổ...
Cổ Thần nhìn đám mây dài vô tận, than thể:
- Không biết người mở ra Côn Ngô Bí Cảnh này so sánh với Hồng ai hơn ai kém...
Tâm tình hứng khởi, Cổ Thần và Tiểu Bạch liên tục phi độn về phía trước, qua ba ngày, hai người đã tới khu vực trung tâm biển mây, phía trước là một mảnh lục địa thật lớn trôi nổi bên trên biển mây, rộng chừng trăm dặm.
Đây là khổi lục địa trôi nổi lớn nhất mà hai người gặp được.
Lục địa trăm dặm, bên trên có núi, có khe, có cỏ cây, cần gì đều có, đồng thời còn có một hồ nước rộng hơn nghìn trượng.
Bất quá, ánh mắt Cổ Thần không bị những thứ này hấp dẫn, mà ngay tại trung tâm khối lục địa này còn có một tấm bia đá thật lớn.
Tấm bia đá này, so với những ngọn núi chung quanh còn cao hơn nhiều lắm, nếu như không phải có tấm bia đá vuông vức này, Cổ Thần đã sớm cho rằng đây chỉ là một ngọn núi đá mà thôi.
Tấm bia đá rộng chừng hơn nghìn trượng, dài gần trăm trượng, cao gần bốn nghìn trượng.
Tấm bia đá vuông vức này hiển nhiên là từ một khối hoàn chỉnh, do người ta cắt gọt tạo thành, nếu là trời sinh sao có thể được nguyên khối vuông vức như vậy?
Xa xa, khi vừa nhìn thấy khối lục địa này, ánh mắt hai người đã bị tấm bia đá thật lớn kia hấp dẫn.
Một tấm bia đá thật lớn, bốn mặt bằng phẳng như được kim loại cắt qua, trơn nhẵn như gương, không một vết lồi lõm, hiển nhiên mỗi mặt là do một kiếm chém xuống tạo thành, tu vi bực này, so với chém giết tiên thú Độ Hư cảnh càng khiến hai người chấn động gấp trăm lần.
Còn cách tấm bia đá rất xa, hai người đã nhìn thấy mấy chữ lên bên trên: Côn Ngô Cảnh.
Ba chữ thật lớn, mỗi chữ đều lớn nghìn trượng, vết khắc sâu hơn mười trượng.
Ba chữ lớn này cũng là liền bút, hiển nhiên là do một lượt tạc ra, như mây trôi nước chảy, hành văn liền mạch lưu loát, chắc chắn là do một người dùng một hơi khắc ra trên bia đá.
- A...
Vừa mới đi tới cách tấm bia ngoài nghìn trượng, cẩn thận quan sát một chút, Tiểu Bạch đột nhiên ôm đầu, ngã xuống mặt đất.
/889
|