Cổ Hà, con cả Cổ Thương Hải, đại ca Cổ Dương, năm nay 17 tuổi, tu vi đã đạt tới Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín, cách Tiên Thiên cảnh chỉ còn một bước.
- Cổ Thần, đây là chuyện cười lớn nhất ta nghe được… Ngươi tới trừ yêu? Ha ha…
Cổ Hà từng bước từng bước đi tới, hai tay ôm bụng, tựa hồ giống như cười tới mức cái bụng đau đớn.
- Chi, chi chi chi, chi chi chi chi…
Cổ Thần không nói lời nào, Tiểu Bạch lại mười phần khó chịu, quay sang Cổ Hà nhe răng rít gào.
Cho tới khi Cổ Hàn dừng lại trước mặt Cổ Thần mới mở miệng nói”:
- Ngươi cũng tới trừ yêu?
Cổ Hà ngẩng đầu cao, nói:
- Không sai, tộc trưởng phái ta tới diệt trừ đầu yêu thú này, ngươi, không cần ở đây làm xấu mặt.
- Ngươi không được… Thực lực quá yếu.
Cổ Thần lắc lắc đầu.
- Ngươi nói cái gì?
Lông mày rậm của Cổ Hà dựng thẳng, quát lớn:
- Cho tên tiểu phế vật ngươi biết ai mới là thực lực yếu.
Cổ Hà quát lớn một tiếng, hai chân giậm mạnh, thân thể nhảy lên hơn một trượng, tụ lực vào quyền công kích thẳng về phía Cổ Thần ngồi trên lưng ngựa.
Một quyền của Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín.
Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín có chín thạch lực, một quyền đánh ra, lực lượng đột nhiên bạo phát tuyệt đối gấp hai lần so với lực lượng ban đầu.
Ví dụ như một người chỉ có lực lượng một trăm cân, nhưng một quyền lại có thể dễ dàng đánh ra lực lượng hai trăm cân, có người kỹ xảo cao thâm, thậm chí còn có thể đánh ra lực lượng ba trăm cân, có thể phát huy được gấp ba lần lực lượng cơ thể.
Cổ Thần nhìn một quyền từ xa tới gần, từ nhỏ biến thành lớn, tràn đầy cuồng bạo, phần eo gập xuống, tay phải nắm chặt, tay phải nắm thành đấm, đánh ra như pháo kích, trực tiếp đón đỡ công kích của Cổ Hà.
Cổ Thần mở trừng hai mắt, đánh ra một quyền mạnh nhất trong Đại Lực Kim Cương quyền, Kim Cương Nộ Mục.
Cổ Thần chỉ sử dụng thực lực Hậu Thiên tầng thứ bốn, thế nhưng Đại Lực Kim Cương quyền là quyền pháp thượng thừa nhất trong Hậu Thiên cảnh, Cổ Thần đã luyện Đại Lực Kim Cương quyền tới cảnh giới đăng phong tạo cực, một quyền Kim Cương Nộ Mục này đủ phát ra gấp bốn lần lực lượng thân thể.
Ầm… Một tiếng nổ.
Nắm tay hai người trong nháy mắt va chạm với nhau.
Con ngựa trắng dưới thân Cổ Thần phát ra một tiếng hí dài, lui lại phía sau một bước, bốn chân trực tiếp quỳ rạp xuống dưới mặt đất.
Khi bốn chân hạ xuống mặt đất, nhất thời phát ra thanh âm khớp xương va chạm với đá tảng, bốn chân con ngựa đứt gãy, đầu khớp xương lòi ra, thân thể đảo sang bên phải, nhất thời tắt thở.
Cổ Thần xoay người rời ngựa, lui về phía sau ba bước mới hóa giải toàn bộ mực lượng từ quyền của Cổ Hà.
Một quyền thực mạnh mẽ, lực lượng tuyệt đối vượt qua hai mươi thạch lực, có thể nói khả năng vận dụng quyền pháp của Cổ Hà đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, vô cùng thành thạo.
Tuy rằng Cổ Thần chỉ biểu hiện ra ngoài thực lực Hậu Thiên tầng thứ bốn, nhưng thân thể thực tế đã đạt tới Hậu Thiên tầng thứ bảy, bị một quyền của Cổ Hà đẩy lui ba bước, thân thể vẫn chưa chịu nửa điểm thương tổn, cánh tay hơi chỉ hơi tê mà thôi.
- Hừ… Tiểu phế vật, ai mới là thực lực quá yếu?
Cổ Hà bình ổn khí tức rơi xuống đất, ngửa cầu cao cao tại thượng nhìn Cổ Thần:
- Muốn đi trừ yêu, cứ vào quáng động cho yêu quái ăn thịt!
Ngữ khí Cổ Hà mạnh mẽ, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc:
“Hắn rõ ràng mới chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng thứ bốn, sao có thể bộc phát ra được lực lượng hơn mười thạch lực? Lẽ nào hắn lĩnh ngộ đối với quyền pháp còn cao thâm hơn ta?”
- Quyền pháp không tồi, nhưng còn chưa đủ mạnh.
Cổ Thần không vui không buồn nói, nhìn xuống con ngựa trắng đã chết, thầm nghĩ: “Tiếc cho một con ngựa tốt, tốn của ta hai nghìn hoang tệ’.
- Ngươi nói cái gì? Tiểu phế vật, ngươi còn muốn thử thêm vài quyền?
Thấy bộ mặt giống như nhìn thấu nhân tình thế thái của Cổ Thần, trong lòng Cổ Hà nghẹn khuất, giận dữ quát lên.
- Không có hứng thú, khí lực của ngươi hãy giữ lại đối phó với đầu yêu thú kia đi, cơ hội giữ lại mạng sống càng cao hơn một chút.
Cổ Thần nói xong, không tiếp tục dây dưa với Cổ Hà, xoay người qua một bên, đi thẳng về hướng quáng động.
- Chi chi, chi chi…
Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai Cổ Thần, một tay che miệng, một tay chỉ vào Cổ Hà, nhếch miệng thét chói tai, bộ dáng kia cho dù ai nhìn thấy cũng biết được, tuyệt đối là cười nhạo.
Trước mắt bao người, Cổ Hà dĩ nhiên lấy lớn khi nhỏ, đánh chết một con ngựa của Cổ Thần, Cổ Thần chẳng buồn tức giận gây thêm mâu thuẫn, Cổ Hà cũng không tiện xuất thủ một lần nữa.
Chỉ là nhìn con hồ ly cười nhạo hắn, trong mắt Cổ Hà bừng lên lửa giận:
“Con hồ ly chết tiệt, lần sau gặp phải lão tử nhất định phải lột da ngươi, ăn thịt ngươi.”
Nhìn Cổ Thần rời khỏi thôn, bước thẳng về phía quáng động, trong lòng Cổ Hà khẽ nhúc nhích:
“Trong quáng động không có người khác, tiểu phế vật, tử hồ ly, ta sẽ cho các ngươi chết rất khó coi.”
Thấy Cổ Thần biến mất trong phạm vi tâm nhìn, Cổ Hà cũng chậm rãi bước về phía quáng động.
Không lâu sau, Cổ Thần liền đi tới cửa quáng động Bắc Thai Sơn, dừng lại quan sát một chút trước cửa quáng động, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khó phát hiện, sau đó liền bước vào trong quáng động.
Cổ Thần vừa mới bước vào trong quáng động, Cổ Hà liền từ trong rừng cây đi ra, rất nhanh chạy tới trước cửa động, đứng ngoài cửa động lắng tai nghe một hồi, sau đó mới tiến vào trong.
Quáng động này đã khai thác được hơn mười năm, các thông đạo trong quáng động bị các thợ mỏ đào bới nối thông bốn phương tám hướng, đan xen như mạng nhện, trải rộng dưới nền đất Bắc Thai Sơn, phương viên chừng hơn mười dặm, quả thực chính là một mê cung cực lớn.
Nếu như không phải thợ mỏ thường xuyên đào quáng trong động, người khác tiến vào quáng động, đi trong những thông đạo chằng chịt như mạng nhện, trên cơ bản sẽ lạc đường.
Coi như là thợ mỏ thường xuyên đào quáng, tiến vào trong động phải kết hợp với hơn mười người khác lập thành tổ đội, mỗi một lần tiến vào quáng động đều lưu lại một chút kỳ hiệu đặc thù, để tránh khỏi lạc đường.
Trong quáng động rất dễ lạc đường, vận khí kém một chút đi mấy ngày mấy đêm cũng không ra được.
Tuy rằng hàng năm đều có thợ mỏ tiến vào trong động khai thác, nhưng phạm vi phân bố quáng động quá mức rộng, rất nhiều địa phương rất xa, thời gian rất lâu không có thợ mỏ đào bới qua, lần trước người thợ mỏ không cẩn thận coi phệ linh thú là quáng thạch đào bới chính là vì đội ngũ của bọn họ tiến vào trong quáng động chưa có người nào từng đi qua.
Cổ Thần tiến vào trong quáng động tự nhiên không phải đào quáng, mà là tìm kiếm phệ linh thú, trong Càn Khôn Trạc có 100 lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, cho dù ở lại quáng động mấy tháng cũng không thành vấn đề, hắn biết thông đạo trong quáng động rắc rối phức tạp, đã sớm chuẩn bị tốt tác chiến lâu dài.
Vì vậy, Cổ Thần không trực tiếp đi dọc theo các thông đạo chủ trong quáng động, mà là chuyên môn chọn những thông đạo hẻo lánh hai bên, nhất là những thông đạo ít dấu chân qua lại nhất, phệ linh thú cũng không muốn gây ra mâu thuẫn, nó sẽ tận lực ở những địa phương không có người qua lại, vì vậy, càng là thông đạo hẻo lánh, xác suất tìm được phệ linh thú càng cao hơn.
Thời gian tròn một ngày trôi qua, Cổ Thần không hề tìm được tung tích phệ linh thú, tới buổi tối, Cổ Thần liền đả tọa tu luyện, tuy rằng chỗ sâu trong quáng động tối đen, không phân biệt được ban ngày hay đêm tối, nhưng buổi tối tới, thân thể chung quy có chút phản ứng sinh lý.
Cổ Hà theo phía sau Cổ Thần tiến vào quáng động, cũng đi cả ngày trời. Cổ Hà không dám theo dõi gần, mỗi một lần đều ngừng lại nghe ngóng một chút, nhưng số lượng thông đạo trong quáng động quá nhiều, rất nhanh liền đánh mất dấu vết Cổ Thần, bất quá hắn đã sớm có chuẩn bị, dự trữ đủ thức ăn, nước uống, mồi lửa và cây đuốc.
-o0o-
- Cổ Thần, đây là chuyện cười lớn nhất ta nghe được… Ngươi tới trừ yêu? Ha ha…
Cổ Hà từng bước từng bước đi tới, hai tay ôm bụng, tựa hồ giống như cười tới mức cái bụng đau đớn.
- Chi, chi chi chi, chi chi chi chi…
Cổ Thần không nói lời nào, Tiểu Bạch lại mười phần khó chịu, quay sang Cổ Hà nhe răng rít gào.
Cho tới khi Cổ Hàn dừng lại trước mặt Cổ Thần mới mở miệng nói”:
- Ngươi cũng tới trừ yêu?
Cổ Hà ngẩng đầu cao, nói:
- Không sai, tộc trưởng phái ta tới diệt trừ đầu yêu thú này, ngươi, không cần ở đây làm xấu mặt.
- Ngươi không được… Thực lực quá yếu.
Cổ Thần lắc lắc đầu.
- Ngươi nói cái gì?
Lông mày rậm của Cổ Hà dựng thẳng, quát lớn:
- Cho tên tiểu phế vật ngươi biết ai mới là thực lực yếu.
Cổ Hà quát lớn một tiếng, hai chân giậm mạnh, thân thể nhảy lên hơn một trượng, tụ lực vào quyền công kích thẳng về phía Cổ Thần ngồi trên lưng ngựa.
Một quyền của Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín.
Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín có chín thạch lực, một quyền đánh ra, lực lượng đột nhiên bạo phát tuyệt đối gấp hai lần so với lực lượng ban đầu.
Ví dụ như một người chỉ có lực lượng một trăm cân, nhưng một quyền lại có thể dễ dàng đánh ra lực lượng hai trăm cân, có người kỹ xảo cao thâm, thậm chí còn có thể đánh ra lực lượng ba trăm cân, có thể phát huy được gấp ba lần lực lượng cơ thể.
Cổ Thần nhìn một quyền từ xa tới gần, từ nhỏ biến thành lớn, tràn đầy cuồng bạo, phần eo gập xuống, tay phải nắm chặt, tay phải nắm thành đấm, đánh ra như pháo kích, trực tiếp đón đỡ công kích của Cổ Hà.
Cổ Thần mở trừng hai mắt, đánh ra một quyền mạnh nhất trong Đại Lực Kim Cương quyền, Kim Cương Nộ Mục.
Cổ Thần chỉ sử dụng thực lực Hậu Thiên tầng thứ bốn, thế nhưng Đại Lực Kim Cương quyền là quyền pháp thượng thừa nhất trong Hậu Thiên cảnh, Cổ Thần đã luyện Đại Lực Kim Cương quyền tới cảnh giới đăng phong tạo cực, một quyền Kim Cương Nộ Mục này đủ phát ra gấp bốn lần lực lượng thân thể.
Ầm… Một tiếng nổ.
Nắm tay hai người trong nháy mắt va chạm với nhau.
Con ngựa trắng dưới thân Cổ Thần phát ra một tiếng hí dài, lui lại phía sau một bước, bốn chân trực tiếp quỳ rạp xuống dưới mặt đất.
Khi bốn chân hạ xuống mặt đất, nhất thời phát ra thanh âm khớp xương va chạm với đá tảng, bốn chân con ngựa đứt gãy, đầu khớp xương lòi ra, thân thể đảo sang bên phải, nhất thời tắt thở.
Cổ Thần xoay người rời ngựa, lui về phía sau ba bước mới hóa giải toàn bộ mực lượng từ quyền của Cổ Hà.
Một quyền thực mạnh mẽ, lực lượng tuyệt đối vượt qua hai mươi thạch lực, có thể nói khả năng vận dụng quyền pháp của Cổ Hà đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, vô cùng thành thạo.
Tuy rằng Cổ Thần chỉ biểu hiện ra ngoài thực lực Hậu Thiên tầng thứ bốn, nhưng thân thể thực tế đã đạt tới Hậu Thiên tầng thứ bảy, bị một quyền của Cổ Hà đẩy lui ba bước, thân thể vẫn chưa chịu nửa điểm thương tổn, cánh tay hơi chỉ hơi tê mà thôi.
- Hừ… Tiểu phế vật, ai mới là thực lực quá yếu?
Cổ Hà bình ổn khí tức rơi xuống đất, ngửa cầu cao cao tại thượng nhìn Cổ Thần:
- Muốn đi trừ yêu, cứ vào quáng động cho yêu quái ăn thịt!
Ngữ khí Cổ Hà mạnh mẽ, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc:
“Hắn rõ ràng mới chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng thứ bốn, sao có thể bộc phát ra được lực lượng hơn mười thạch lực? Lẽ nào hắn lĩnh ngộ đối với quyền pháp còn cao thâm hơn ta?”
- Quyền pháp không tồi, nhưng còn chưa đủ mạnh.
Cổ Thần không vui không buồn nói, nhìn xuống con ngựa trắng đã chết, thầm nghĩ: “Tiếc cho một con ngựa tốt, tốn của ta hai nghìn hoang tệ’.
- Ngươi nói cái gì? Tiểu phế vật, ngươi còn muốn thử thêm vài quyền?
Thấy bộ mặt giống như nhìn thấu nhân tình thế thái của Cổ Thần, trong lòng Cổ Hà nghẹn khuất, giận dữ quát lên.
- Không có hứng thú, khí lực của ngươi hãy giữ lại đối phó với đầu yêu thú kia đi, cơ hội giữ lại mạng sống càng cao hơn một chút.
Cổ Thần nói xong, không tiếp tục dây dưa với Cổ Hà, xoay người qua một bên, đi thẳng về hướng quáng động.
- Chi chi, chi chi…
Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai Cổ Thần, một tay che miệng, một tay chỉ vào Cổ Hà, nhếch miệng thét chói tai, bộ dáng kia cho dù ai nhìn thấy cũng biết được, tuyệt đối là cười nhạo.
Trước mắt bao người, Cổ Hà dĩ nhiên lấy lớn khi nhỏ, đánh chết một con ngựa của Cổ Thần, Cổ Thần chẳng buồn tức giận gây thêm mâu thuẫn, Cổ Hà cũng không tiện xuất thủ một lần nữa.
Chỉ là nhìn con hồ ly cười nhạo hắn, trong mắt Cổ Hà bừng lên lửa giận:
“Con hồ ly chết tiệt, lần sau gặp phải lão tử nhất định phải lột da ngươi, ăn thịt ngươi.”
Nhìn Cổ Thần rời khỏi thôn, bước thẳng về phía quáng động, trong lòng Cổ Hà khẽ nhúc nhích:
“Trong quáng động không có người khác, tiểu phế vật, tử hồ ly, ta sẽ cho các ngươi chết rất khó coi.”
Thấy Cổ Thần biến mất trong phạm vi tâm nhìn, Cổ Hà cũng chậm rãi bước về phía quáng động.
Không lâu sau, Cổ Thần liền đi tới cửa quáng động Bắc Thai Sơn, dừng lại quan sát một chút trước cửa quáng động, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khó phát hiện, sau đó liền bước vào trong quáng động.
Cổ Thần vừa mới bước vào trong quáng động, Cổ Hà liền từ trong rừng cây đi ra, rất nhanh chạy tới trước cửa động, đứng ngoài cửa động lắng tai nghe một hồi, sau đó mới tiến vào trong.
Quáng động này đã khai thác được hơn mười năm, các thông đạo trong quáng động bị các thợ mỏ đào bới nối thông bốn phương tám hướng, đan xen như mạng nhện, trải rộng dưới nền đất Bắc Thai Sơn, phương viên chừng hơn mười dặm, quả thực chính là một mê cung cực lớn.
Nếu như không phải thợ mỏ thường xuyên đào quáng trong động, người khác tiến vào quáng động, đi trong những thông đạo chằng chịt như mạng nhện, trên cơ bản sẽ lạc đường.
Coi như là thợ mỏ thường xuyên đào quáng, tiến vào trong động phải kết hợp với hơn mười người khác lập thành tổ đội, mỗi một lần tiến vào quáng động đều lưu lại một chút kỳ hiệu đặc thù, để tránh khỏi lạc đường.
Trong quáng động rất dễ lạc đường, vận khí kém một chút đi mấy ngày mấy đêm cũng không ra được.
Tuy rằng hàng năm đều có thợ mỏ tiến vào trong động khai thác, nhưng phạm vi phân bố quáng động quá mức rộng, rất nhiều địa phương rất xa, thời gian rất lâu không có thợ mỏ đào bới qua, lần trước người thợ mỏ không cẩn thận coi phệ linh thú là quáng thạch đào bới chính là vì đội ngũ của bọn họ tiến vào trong quáng động chưa có người nào từng đi qua.
Cổ Thần tiến vào trong quáng động tự nhiên không phải đào quáng, mà là tìm kiếm phệ linh thú, trong Càn Khôn Trạc có 100 lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, cho dù ở lại quáng động mấy tháng cũng không thành vấn đề, hắn biết thông đạo trong quáng động rắc rối phức tạp, đã sớm chuẩn bị tốt tác chiến lâu dài.
Vì vậy, Cổ Thần không trực tiếp đi dọc theo các thông đạo chủ trong quáng động, mà là chuyên môn chọn những thông đạo hẻo lánh hai bên, nhất là những thông đạo ít dấu chân qua lại nhất, phệ linh thú cũng không muốn gây ra mâu thuẫn, nó sẽ tận lực ở những địa phương không có người qua lại, vì vậy, càng là thông đạo hẻo lánh, xác suất tìm được phệ linh thú càng cao hơn.
Thời gian tròn một ngày trôi qua, Cổ Thần không hề tìm được tung tích phệ linh thú, tới buổi tối, Cổ Thần liền đả tọa tu luyện, tuy rằng chỗ sâu trong quáng động tối đen, không phân biệt được ban ngày hay đêm tối, nhưng buổi tối tới, thân thể chung quy có chút phản ứng sinh lý.
Cổ Hà theo phía sau Cổ Thần tiến vào quáng động, cũng đi cả ngày trời. Cổ Hà không dám theo dõi gần, mỗi một lần đều ngừng lại nghe ngóng một chút, nhưng số lượng thông đạo trong quáng động quá nhiều, rất nhanh liền đánh mất dấu vết Cổ Thần, bất quá hắn đã sớm có chuẩn bị, dự trữ đủ thức ăn, nước uống, mồi lửa và cây đuốc.
-o0o-
/889
|