- Chậc chậc chậc chậc…
Cự ảnh Vu Thần bước tới trước mặt Cổ Thần, nói:
- Ngăn ngủi hai năm không thấy, ngươi đã từ một tu sĩ Trúc Thai kỳ nho nhỏ biến thành cao thủ Mệnh Tuyền cảnh rồi, coi như là tại thời kỳ thượng cổ, tốc độ tu luyện nhanh như ngươi cũng được xếp vào hàng thiên tài kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, là tồn tại nhất dẳng rồi. Tại thời đại này, không có người nào đủ sức so sánh với ngươi, đáng tiếc a đáng tiếc… Ngươi gặp phải ta, ta thích nhất là loại vị đạo đại thiên tài chết trong tay chính mình, ha ha ha ha…
Trong lúc đi lại, xung quanh cự ảnh Vu Thần mấy trượng đều có hắc khí bao phủ, tựa hồ hắn căn bản không thể dung nhập vào thế giới này, hắc khí lượn lờ làm mọi người không thể nhìn rõ, thế nhưng hình ảnh thân hình hắn lúc biến thành màu trắng, lúc chuyển thành đen, lúc là nam, lúc là nữ lại chấn kinh tâm linh mỗi một vị tu sĩ.
Tuy rằng trong lòng Cổ Thần cảnh giác, thế nhưng đối với phân thân Vu Thần không có bao nhiêu úy kỵ, nghe vậy cười hắc hắc, quát lạnh:
- Lần trước ta có thể diệt một phân thân của ngươi, lúc này ta cũng vẫn có thể diệt thêm một phân thân khác, chư tử đại tiên thời kỳ thượng cổ đã sớm biến mất không còn, ngươi cũng nên theo đó biến mất, là nhân vật không nên xuất hiện trong thời đại này, ta là hào kiệt đương thời, sao lại sợ một kẻ gì đó không nên tồn tại hậu thế, sợ không dám nhìn mặt trời?
- Tiểu tử thối, ngươi quá cuồng vọng rồi! Chịu chết cho ta!
Cự ảnh Vu Thần nổi giận gầm lên một tiếng, hai bàn tay khổng lồ hướng về phía trước song song đánh ra một chưởng, hai đạo chưởng cương một đen một trắng lớn nghìn trượng trong nháy mắt bổ về phía Cổ Thần, chưởng lực chưa tới, không gian trong phạm vi phương viên nghìn trượng trong sát na hoàn toàn bị trói buộc, tựa hồ thời gian cũng đình chỉ lưu động, Cổ Thần chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè nặng chính mình, toàn thân không thể di động.
Hai chưởng kéo tới, Chiến Thần Lệnh trước ngực Cổ Thần đột nhiên chấn động, trong lòng Cổ Thần khẽ động, chẳng lẽ chưởng lực mà phân thân Vu Thần đánh ra Chiến Thần Lệnh cũng có thể thôn phệ hay sao?
Nghĩ như vậy, Cổ Thần liền không có bất cứ hành động chống lại nào, lẳng lặng đứng yên, nhìn hai đạo chưởng chương một đen một trắng kia đánh xuống.
Cổ Thần cảm giác Chiến Thần Lệnh tuôn ra một đạo khí tức hoàn toàn bao phủ hắn bên trong, đây cũng chỉ là cảm giác, mắt thường không thể nhìn thấy bên ngoài cơ thể Cổ Thần có bất cứ cương tráo pháp lực gì đó tồn tại, thế nhưng Cổ Thần có thể cảm giác rất rõ ràng, chính mình đã được Chiến Thần Lệnh bảo hộ.
Ầm…
Ầm…
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa, trong nháy mắt hai đạo chưởng cương một đen một trắng kia bị chúi xuống, đánh vào mặt đất.
Cương khí pháp lực bay loạn bốn phía, vô số mảnh nhỏ lôi dài phế tích bay lên trời, bắn mạnh bốn phía, bụi mù tràn ngập, lực lượng hai chưởng này ảnh hưởng mỗi một điểm không gian nhỏ nhất.
Chiến Thần Lệnh không giống như dự liệu của Cổ Thần, hấp thu công kích của phân thần Vu Thần, thế nhưng hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần lại không hề sản sinh nửa điểm thương tổn đối với Cổ Thần.
Xem ra Vu Thần và cổ vu tộc rất có liên quan, nếu chuyện này không phải nói bừa, Chiến Thần Lệnh là thánh vật của cổ vu tộc, có thể miễn dịch đối với công kích của phân thân Vu Thần, như vậy sẽ không khó lý giải.
Nhìn phía trước tràn ngập bụi mù, các cao thủ đều liến thêm vài bước, bọn họ tận mắt nhìn thấy Cổ Thần bị hai chưởng lực kia ép tới động cũng không thể động, sau đó hai đạo chưởng cương trước sau đánh mạnh vào người Cổ Thần.
Một kích của cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ, lực lượng mạnh mẽ tới mức nào? Tất cả các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh ở đây chỉ hơi ngẫm lại đều cảm thấy kinh khủng, huống chi là chưởng cương của phân thân Vu Thần đánh ra, lực công kích càng kinh khủng vô cùng.
Cổ Thần không hề có bất cứ hành động chống đối nào, đã bị hai đạo chưởng cương kia đánh trúng, thực sự dữ nhiều lành ít, cửu tử nhất sinh.
Các cao thủ Băng Thần Tông đều lộ vẻ mặt hài long tươi cười, nhất là Mông Ngưng Băng và Mông Anh Minh, bọn họ vốn hận thấu xương đối với Cổ Thần, lúc này trong lòng thư sướng đến cực điểm.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận tu sĩ không võ đoán cho rằng Cổ Thần đã bị phân thân Vu Thành đánh chết, vừa rồi chiến đấu với Hầu Vô Cực, Cổ Thần đã bị hỏa diễm pháp tắc hỏa thiêu trong thời gian non nửa khắc, kết quả Cổ Thần không hề có chuyện gì, ngược lại chư tử thủ cảo còn bị hủy diệt.
Tuy rằng phân thần Vu Thần đánh hai chưởng này xuống, có thể tiếp tục sống sót tồn tại chính là một kỳ tích, thế nhưng trong mắt chúng tu sĩ, Cổ Sát Thần chính là truyền kỳ luôn luôn sáng tạo ra kỳ tích!
Cũng như Mông Tiên Âm, trải qua ba động tình cảm vừa rồi, trong lòng đối với Cổ Thần chính là trụ cột lòng tin, trừ phi tận mắt nhìn thấy thi thể của Cổ Thần, bằng không sẽ không bao giờ tiếp tục cho rằng Cổ Thần đã chết.
Các cao thủ đang đứng trên thành tượng, đại bộ phận đều nghị luận Cổ Sát thần bị hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần bổ trúng, không thể không thoát chết, đột nhiên quang mang chói mắt từ trong bụi mù bắn ra.
Đạo quang mang này chói mắt với cực điểm, không thể nhìn thấy rõ bên trong quang mang rốt cuộc xảy ra những cái gì, chỉ là quang mang chói mắt này có tốc độ cực nhanh, vốn phân thân Vu Thần liều mạng đánh một kích, tách xa nhau không tới một trăm trượng.
Hầu như trong sát na, đạo quang mang chói mắt này chiếu rọi lên người phân thân Vu Thần.
- A…
Phân thân Vu Thần phát sinh tiếng gào thét thê thảm tới cực điểm, thân thể trong nháy mắt biến thành hư vô.
Bóng người chợt lóe, lập tức xuất hiện bên cạnh phân thân Vu Thần, chưởng phải vỗ mạnh, đạo quang mang chói mắt kia nhanh chóng thu hồi vào lòng bàn tay.
Thanh âm lạnh lùng của Cổ Thần vang lên:
- Một nguyên thần cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, thực sự là muốn chết!
- Cái gì? Phân thân Vu Thần chết như vậy?
- Sao có khả năng? Đây chính là phân thân Vu Thần do Vu Đạo Tông triệu hồi a, tu vi đạt tới Nguyên Thần trung kỳ, thế nào lại bại trận? Đồng thời bị bại nhanh chóng tới như vậy?
- Trời ạ… Phân thân Vu Thần dĩ nhiên bị Cổ Sát Thần miểu sát?
- Hắn rốt cuộc có phải là người? Sao có khả năng biến thái như vậy, tu sĩ yêu nghiệt tới mức độ này? Sao có khả năng xuất hiện?
Chúng tu sĩ trên thành tường truyền tới tiếng kinh hô liên tiếp.
Vu Đạo Tông nhìn Cổ Thần, trong mắt chỉ còn lại kinh khủng, lạnh lùng nói:
- Ngươi… Ngươi dám giết phân thân của Vu Thần đại nhân?
- Hừ…
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, Như Ý Linh Lung bảo tháp trôi nổi trên lòng bàn tay, quát lạnh:
- Trừ phi chân thân Vu Thần tới, bằng không Vu Thần sao có thể làm khó dễ ta? Đi…
Đang nói chuyện, Cổ Thần mạnh mẽ ném đi, Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, lao thẳng về phía Vu Đạo Tông.
Tuy rằng Vu Thần rất lợi hại, chính là đại nhân vật cùng cấp độ với chư tử đại tiên tại thời kỳ thượng cổ, hắn cũng giống như chư tử đại tiên, sớm không nên tồn tại trong thời đại này, thế nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, Vu Thần lấy một phương thức kỳ lạ sống tới hiện tại.
Lực lượng của hắn, nguyên thần chân chính ngủ say trường tồn bất diệt, nhưng cái giá phải trả là chân thân thể bao giờ có thể xuất hiện tại thế giới này, coi như là nguyên thần cũng cần phải có tu sĩ Thần Vu Tông dùng bí pháp nào đó tiến hành triệu hoán, lực lượng của người triệu hoán càng mạnh mẽ thì triệu hồi ra lực lượng nguyên thần Vu Thần càng mạnh, cũng chính là phân thân Vu Thần…
Chương 79: Miểu sát Vu Thần (hạ).
Quỷ hồn nguyên thần khắp thiên hạ trước mặt Trấn Minh Ngọc Bi hoàn toàn là phù vân, không chịu nổi một kích, cho dù là nguyên thần Vu Thần do Vu Đạo Tông triệu hồi ra có tu vi nguyên thần hậu kỳ, Cổ Thần vừa sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi lập tức hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô.
Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, tự nhiên biết được một chút sự tình của Thần Vu Tông, khẳng định chắc chắn chân thân Vu Thần không có khả năng xuất hiện trên thế gian.
Vu Đạo Tông triệu hồi ra phân thân Vu Thần, vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, sau đó lại đối phó với A Cưu La vương, A Cưu La vương cùng với hắn đều là Nguyên Thần sơ kỳ đỉnh, nửa bước bước vào Nguyên Thần trung kỳ, mà phân thân Vu Thần lại có tu vi Nguyên Thần trung kỳ, cho dù thanh danh của A Cưu La vương vô cùng chói sáng, thế nhưng Vu Đạo Tông cũng có hi vọng thủ thắng.
Nào từng nghĩ tới, đường đường là phân thân Vu Thần quá mức vô dụng như vậy, tu vi Nguyên Thần trung kỳ dĩ nhiên bị Cổ Thần dùng một loại pháp bảo không biết tên, trong sát na đã đánh hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô.
Vu Đạo Tông không kịp suy nghĩ, bởi vì Như Ý Linh Lung bảo tháp lớn nghìn trượng nhanh như lưu tinh hướng về phía hắn đánh tới, trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt. Trong lúc vội vã Vu Đạo Tông nắm quyền trượng bạch ngọc bên cạnh, quang mang quyền trượng đại thịnh, đánh mạnh vào Như Ý Linh Lung bảo tháp, đinh một tiếng nổ vang vọng, quyền trượng bạch ngọc cùng với Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm một chỗ.
Quyền trượng bạch ngọc này cũng là một kiện tiên bảo, không hề bị đụng trúng hóa thành mảnh nhỏ, thế nhưng từ Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền tới lực lượng vô cùng to lớn khiến Vu Đạo Tông giống như mũi tên rời khỏi dây cung,
Hầu Quân Cực sử dụng Thần Kích Cửu Thức, thức thứ năm, thức thứ sáu cũng không thể đỡ được uy lực Cổ Thần sử dụng Như Ý Linh Lung bảo tháp, tu vi pháp lực của Vu Đạo Tông không dưới Hầu Quân Cực, thế nhưng luận chiến hắn hắn lại kém hơn không ít so với Thần Kích Cửu Thức.
Chỗ dựa lớn nhất của Vu Đạo Tông chính là phân thân Vu Thần, hiện tại đã bị Cổ Thần phá đi, không còn đủ lực uy hiếp, bay ngược về phía sau hơn nghìn trượng mới rơi xuống dưới đất, hai chân Vu Đạo tông cày trên mặt đất hai rãnh sâu dài tới hơn mười trượng mới hoàn toàn đứng vững được.
Phụt một tiếng, Vu Đạo Tông phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương nhẹ, Cổ Thần toàn lực một kích, thế không thể đỡ, cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần sơ kỳ cũng không thể địch nổi.
- Vu Đạo Tông, ngươi thất bại…
Tiếng nói của Cổ Thần như hồng chung, quát lớn, trong thanh âm để lộ một chỗ ý khí phong phát, Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông kiếp trước chính là cao thủ đứng đầu Cổ Thần chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, hôm nay lần lượt thua dưới tay hắn, đủ khiến hắn tự hào.
Phía sau Vu Đạo Tông chính là Đế Đình Đại Ly, là Thần Vu Tông, không giống như quái vật Thánh Đình, Cổ Thần không sợ đắc tội với hắn, đồng thời Cổ Thần liên tục diệt sát hai phân thân Vu Thần, đã sớm kết tử thù đối với Thần Vu Tông, nhượng bộ hơn nữa thì cũng định trước là cừu nhân.
Vu Đạo Tông bị thua cực nhanh, thực sự đã vượt qua tưởng tượng của các cao thủ đứng quan sát, quả thực ngoài hoàn toàn nằm ngoài dự liệu! Nhìn Cổ Thần đứng trên lôi dài phế tích xa xa, trong mắt đều lộ vẻ kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.
Vô hình trung, thân ảnh của Cổ Thần trong con mắt của mọi người đã trở nên cao hơn rất nhiều, chấn nhiếp từ Cổ Sát Thần đã thật sâu xâm nhập vào linh hồn mọi người.
Bọn họ không thể quên, Cổ Sát Thần đã từng bị hỏa diễm pháp tắc từ chư tử thủ cảo đốt cháy qua, thế nhưng vẫn như cũ đứng vững thân ảnh.
Bọn họ không thể quên, thân ảnh đứng ngạo nghễ đối mặt với công kích của phân thân Vu Thần tu vi Nguyên Thần trung kỳ, Cổ Sát Thần vẫn không hề sợ hãi, không tránh không né, ngược lại trong nháy mắt đã miểu sát phân thân Vu Thần.
Cổ Sát Thần đứng ở đó, mọi người nhìn lại cảm giác giống như một ngọn núi lớn, sâu không thể dò.
Người trợ giúp bên phía Mông Anh Minh đã bị thua toàn bộ, giấc mộng đế quân của Mông Anh Minh đã bị nghiền nát, hiện tại chỉ còn một người trợ giúp cuối cùng của Mông Anh Hạo, A Cưu La vương. Luận thực lực, luận danh khí, luận tư chất, A Cưu La vương còn xếp hàng trên so với Vu Đạo Tông và Hầu Quân Cực.
Thế nhưng, trận chiến đấu giữa Cổ Thần và A Cưu La vương, các cao thủ quan chiến đều không một người nào tiếp tục coi Cổ Thần ở bên phía yếu, ngược lại đại bộ phận tu sĩ dĩ nhiên lo lắng cho A Cưu La vương.
Lực chấn nhiếp của Cổ Thần trong lòng chúng tu sĩ mơ hồ đã vượt qua ba cao thủ tuyệt đỉnh Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông, A Cưu La vương.
Vu Đạo Tông bị thua, một vị hòa thượng đầu bóng lưỡng thân mặc tăng bào màu trắng, tay cầm phật châu, chân đi tăng hài, chậm rãi từ trong đội ngũ đám người chi thứ Mông gia bước ra, ánh mắt mọi người đều rơi lên người gã hòa thượng mặc áo bào màu trắng này, chính là đối thủ tý thí cuối cùng của Cổ Thần trong cuộc luận võ đoạt đế lần này, A Cưu La vương.
Nói về A Cưu La vương, chẳng khác nói về một đoạn truyền kỳ.
Tàng Thiên Cơ còn chưa xuất thể, A Cưu La vương chính là đệ nhất thiên tài nhân tộc sau đại chiến nghìn năm trước trôi qua.
Tuổi tác của A Cưu La vương so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông còn nhỏ hơn, năm nay chưa tới một trăm tuổi, còn mấy tháng nữa mới trong 98 thế nhưng tu vi của hắn so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông tuyệt không kém hơn.
A Cưu La vương, tên thật là A Cưu La, thái tử Đế Đình Đại Linh, tư chất tiên căn siêu phẩm, năm hai mươi bốn tuổi bước vào Mệnh Tuyền cảnh, bốn mươi sáu tuổi bước chân vào Đoạt Xá kỳ, tám mươi lăm tuổi bước vào Nguyên Thần kỳ.
Tuổi chưa một trăm đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi có thể đếm được trên đầu ngón tay khắp thiên hạ, được Độ Thiên đại sư ban cho danh hào chữ “vương”, từ đó về sau mọi người đều gọi hắn là A Cưu La vương. Có người nói Độ Thiện đại sư tán thưởng A Cưu La vương có tuệ tâm, am hiểu phật ý, trong Đế Đình Đại Linh, A Cưu La vương có thể khai đàn giảng pháp, danh vọng cực cao, hoàn toàn sánh vai với đế quân.
Ánh mắt của Cổ Thần vượt qua khoảng cách mấy nghìn trượng, cũng rơi vào người A Cưu La vương.
Nhìn qua, A Cưu La vương chỉ chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt vuông mi dài, mũi cao miệng rộng, rộng vai than dài, ươc chừng cao hơn hai mét, hai cánh tay dài quá đầu gối, cái đùi giống như cả một người bình thường, trước ngực phình lên, tăng y không thể che được thân thể cường tráng của hắn.
Liếc mắt nhìn qua tạo thành cảm giác giống như cả một toàn thiết tháp, cho dù trời long đất nở hắn cũng không hề sứt mẻ.
Con ngươi Cổ Thần co lại, kiếp trước của hắn, danh khí của A Cưu La vương so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông còn lớn hơn rất nhiều, là đại thiên tài rất có hi vọng bước vào Độ Hư cảnh. Tuổi không quá năm trăm tu vi đã đạt tới Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh, được Độ Thiện đại sư chủ trì Thiên Thiền Tự khâm định thành truyền nhân thánh địa.
Kiếp trước, Cổ Thần chưa từng gặp qua vị đại thiên tài này, thế nhưng truyền thuyết về hắn giống như sấm vang vọng bên tai, nghe đồn A Cưu La vương có ngộ tính cực cao, tìm hiểu bí điển phật môn Kim Cương Minh Vương kinh đến đại thành, luyện được kim cương đạo tâm, tu thành la hán kim thân, kim cương thần thể, lực lượng thân thể độc nhất vô nhị.
Thuật luyện thể của phật môn có thể nói có một không hai, thậm chí so sánh với cổ vu tộc trời sinh thân thể vô cùng cường đại, so với nho môn càng tốt hơn. Nếu xét về lực lượng cơ thể, Cổ Thần chưa bao giờ gặp qua bất cứ tu sĩ nào có thể so sánh được với lực lượng thân thể của hắn.
Cự ảnh Vu Thần bước tới trước mặt Cổ Thần, nói:
- Ngăn ngủi hai năm không thấy, ngươi đã từ một tu sĩ Trúc Thai kỳ nho nhỏ biến thành cao thủ Mệnh Tuyền cảnh rồi, coi như là tại thời kỳ thượng cổ, tốc độ tu luyện nhanh như ngươi cũng được xếp vào hàng thiên tài kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, là tồn tại nhất dẳng rồi. Tại thời đại này, không có người nào đủ sức so sánh với ngươi, đáng tiếc a đáng tiếc… Ngươi gặp phải ta, ta thích nhất là loại vị đạo đại thiên tài chết trong tay chính mình, ha ha ha ha…
Trong lúc đi lại, xung quanh cự ảnh Vu Thần mấy trượng đều có hắc khí bao phủ, tựa hồ hắn căn bản không thể dung nhập vào thế giới này, hắc khí lượn lờ làm mọi người không thể nhìn rõ, thế nhưng hình ảnh thân hình hắn lúc biến thành màu trắng, lúc chuyển thành đen, lúc là nam, lúc là nữ lại chấn kinh tâm linh mỗi một vị tu sĩ.
Tuy rằng trong lòng Cổ Thần cảnh giác, thế nhưng đối với phân thân Vu Thần không có bao nhiêu úy kỵ, nghe vậy cười hắc hắc, quát lạnh:
- Lần trước ta có thể diệt một phân thân của ngươi, lúc này ta cũng vẫn có thể diệt thêm một phân thân khác, chư tử đại tiên thời kỳ thượng cổ đã sớm biến mất không còn, ngươi cũng nên theo đó biến mất, là nhân vật không nên xuất hiện trong thời đại này, ta là hào kiệt đương thời, sao lại sợ một kẻ gì đó không nên tồn tại hậu thế, sợ không dám nhìn mặt trời?
- Tiểu tử thối, ngươi quá cuồng vọng rồi! Chịu chết cho ta!
Cự ảnh Vu Thần nổi giận gầm lên một tiếng, hai bàn tay khổng lồ hướng về phía trước song song đánh ra một chưởng, hai đạo chưởng cương một đen một trắng lớn nghìn trượng trong nháy mắt bổ về phía Cổ Thần, chưởng lực chưa tới, không gian trong phạm vi phương viên nghìn trượng trong sát na hoàn toàn bị trói buộc, tựa hồ thời gian cũng đình chỉ lưu động, Cổ Thần chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè nặng chính mình, toàn thân không thể di động.
Hai chưởng kéo tới, Chiến Thần Lệnh trước ngực Cổ Thần đột nhiên chấn động, trong lòng Cổ Thần khẽ động, chẳng lẽ chưởng lực mà phân thân Vu Thần đánh ra Chiến Thần Lệnh cũng có thể thôn phệ hay sao?
Nghĩ như vậy, Cổ Thần liền không có bất cứ hành động chống lại nào, lẳng lặng đứng yên, nhìn hai đạo chưởng chương một đen một trắng kia đánh xuống.
Cổ Thần cảm giác Chiến Thần Lệnh tuôn ra một đạo khí tức hoàn toàn bao phủ hắn bên trong, đây cũng chỉ là cảm giác, mắt thường không thể nhìn thấy bên ngoài cơ thể Cổ Thần có bất cứ cương tráo pháp lực gì đó tồn tại, thế nhưng Cổ Thần có thể cảm giác rất rõ ràng, chính mình đã được Chiến Thần Lệnh bảo hộ.
Ầm…
Ầm…
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa, trong nháy mắt hai đạo chưởng cương một đen một trắng kia bị chúi xuống, đánh vào mặt đất.
Cương khí pháp lực bay loạn bốn phía, vô số mảnh nhỏ lôi dài phế tích bay lên trời, bắn mạnh bốn phía, bụi mù tràn ngập, lực lượng hai chưởng này ảnh hưởng mỗi một điểm không gian nhỏ nhất.
Chiến Thần Lệnh không giống như dự liệu của Cổ Thần, hấp thu công kích của phân thần Vu Thần, thế nhưng hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần lại không hề sản sinh nửa điểm thương tổn đối với Cổ Thần.
Xem ra Vu Thần và cổ vu tộc rất có liên quan, nếu chuyện này không phải nói bừa, Chiến Thần Lệnh là thánh vật của cổ vu tộc, có thể miễn dịch đối với công kích của phân thân Vu Thần, như vậy sẽ không khó lý giải.
Nhìn phía trước tràn ngập bụi mù, các cao thủ đều liến thêm vài bước, bọn họ tận mắt nhìn thấy Cổ Thần bị hai chưởng lực kia ép tới động cũng không thể động, sau đó hai đạo chưởng cương trước sau đánh mạnh vào người Cổ Thần.
Một kích của cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ, lực lượng mạnh mẽ tới mức nào? Tất cả các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh ở đây chỉ hơi ngẫm lại đều cảm thấy kinh khủng, huống chi là chưởng cương của phân thân Vu Thần đánh ra, lực công kích càng kinh khủng vô cùng.
Cổ Thần không hề có bất cứ hành động chống đối nào, đã bị hai đạo chưởng cương kia đánh trúng, thực sự dữ nhiều lành ít, cửu tử nhất sinh.
Các cao thủ Băng Thần Tông đều lộ vẻ mặt hài long tươi cười, nhất là Mông Ngưng Băng và Mông Anh Minh, bọn họ vốn hận thấu xương đối với Cổ Thần, lúc này trong lòng thư sướng đến cực điểm.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận tu sĩ không võ đoán cho rằng Cổ Thần đã bị phân thân Vu Thành đánh chết, vừa rồi chiến đấu với Hầu Vô Cực, Cổ Thần đã bị hỏa diễm pháp tắc hỏa thiêu trong thời gian non nửa khắc, kết quả Cổ Thần không hề có chuyện gì, ngược lại chư tử thủ cảo còn bị hủy diệt.
Tuy rằng phân thần Vu Thần đánh hai chưởng này xuống, có thể tiếp tục sống sót tồn tại chính là một kỳ tích, thế nhưng trong mắt chúng tu sĩ, Cổ Sát Thần chính là truyền kỳ luôn luôn sáng tạo ra kỳ tích!
Cũng như Mông Tiên Âm, trải qua ba động tình cảm vừa rồi, trong lòng đối với Cổ Thần chính là trụ cột lòng tin, trừ phi tận mắt nhìn thấy thi thể của Cổ Thần, bằng không sẽ không bao giờ tiếp tục cho rằng Cổ Thần đã chết.
Các cao thủ đang đứng trên thành tượng, đại bộ phận đều nghị luận Cổ Sát thần bị hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần bổ trúng, không thể không thoát chết, đột nhiên quang mang chói mắt từ trong bụi mù bắn ra.
Đạo quang mang này chói mắt với cực điểm, không thể nhìn thấy rõ bên trong quang mang rốt cuộc xảy ra những cái gì, chỉ là quang mang chói mắt này có tốc độ cực nhanh, vốn phân thân Vu Thần liều mạng đánh một kích, tách xa nhau không tới một trăm trượng.
Hầu như trong sát na, đạo quang mang chói mắt này chiếu rọi lên người phân thân Vu Thần.
- A…
Phân thân Vu Thần phát sinh tiếng gào thét thê thảm tới cực điểm, thân thể trong nháy mắt biến thành hư vô.
Bóng người chợt lóe, lập tức xuất hiện bên cạnh phân thân Vu Thần, chưởng phải vỗ mạnh, đạo quang mang chói mắt kia nhanh chóng thu hồi vào lòng bàn tay.
Thanh âm lạnh lùng của Cổ Thần vang lên:
- Một nguyên thần cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, thực sự là muốn chết!
- Cái gì? Phân thân Vu Thần chết như vậy?
- Sao có khả năng? Đây chính là phân thân Vu Thần do Vu Đạo Tông triệu hồi a, tu vi đạt tới Nguyên Thần trung kỳ, thế nào lại bại trận? Đồng thời bị bại nhanh chóng tới như vậy?
- Trời ạ… Phân thân Vu Thần dĩ nhiên bị Cổ Sát Thần miểu sát?
- Hắn rốt cuộc có phải là người? Sao có khả năng biến thái như vậy, tu sĩ yêu nghiệt tới mức độ này? Sao có khả năng xuất hiện?
Chúng tu sĩ trên thành tường truyền tới tiếng kinh hô liên tiếp.
Vu Đạo Tông nhìn Cổ Thần, trong mắt chỉ còn lại kinh khủng, lạnh lùng nói:
- Ngươi… Ngươi dám giết phân thân của Vu Thần đại nhân?
- Hừ…
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, Như Ý Linh Lung bảo tháp trôi nổi trên lòng bàn tay, quát lạnh:
- Trừ phi chân thân Vu Thần tới, bằng không Vu Thần sao có thể làm khó dễ ta? Đi…
Đang nói chuyện, Cổ Thần mạnh mẽ ném đi, Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, lao thẳng về phía Vu Đạo Tông.
Tuy rằng Vu Thần rất lợi hại, chính là đại nhân vật cùng cấp độ với chư tử đại tiên tại thời kỳ thượng cổ, hắn cũng giống như chư tử đại tiên, sớm không nên tồn tại trong thời đại này, thế nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, Vu Thần lấy một phương thức kỳ lạ sống tới hiện tại.
Lực lượng của hắn, nguyên thần chân chính ngủ say trường tồn bất diệt, nhưng cái giá phải trả là chân thân thể bao giờ có thể xuất hiện tại thế giới này, coi như là nguyên thần cũng cần phải có tu sĩ Thần Vu Tông dùng bí pháp nào đó tiến hành triệu hoán, lực lượng của người triệu hoán càng mạnh mẽ thì triệu hồi ra lực lượng nguyên thần Vu Thần càng mạnh, cũng chính là phân thân Vu Thần…
Chương 79: Miểu sát Vu Thần (hạ).
Quỷ hồn nguyên thần khắp thiên hạ trước mặt Trấn Minh Ngọc Bi hoàn toàn là phù vân, không chịu nổi một kích, cho dù là nguyên thần Vu Thần do Vu Đạo Tông triệu hồi ra có tu vi nguyên thần hậu kỳ, Cổ Thần vừa sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi lập tức hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô.
Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, tự nhiên biết được một chút sự tình của Thần Vu Tông, khẳng định chắc chắn chân thân Vu Thần không có khả năng xuất hiện trên thế gian.
Vu Đạo Tông triệu hồi ra phân thân Vu Thần, vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, sau đó lại đối phó với A Cưu La vương, A Cưu La vương cùng với hắn đều là Nguyên Thần sơ kỳ đỉnh, nửa bước bước vào Nguyên Thần trung kỳ, mà phân thân Vu Thần lại có tu vi Nguyên Thần trung kỳ, cho dù thanh danh của A Cưu La vương vô cùng chói sáng, thế nhưng Vu Đạo Tông cũng có hi vọng thủ thắng.
Nào từng nghĩ tới, đường đường là phân thân Vu Thần quá mức vô dụng như vậy, tu vi Nguyên Thần trung kỳ dĩ nhiên bị Cổ Thần dùng một loại pháp bảo không biết tên, trong sát na đã đánh hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô.
Vu Đạo Tông không kịp suy nghĩ, bởi vì Như Ý Linh Lung bảo tháp lớn nghìn trượng nhanh như lưu tinh hướng về phía hắn đánh tới, trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt. Trong lúc vội vã Vu Đạo Tông nắm quyền trượng bạch ngọc bên cạnh, quang mang quyền trượng đại thịnh, đánh mạnh vào Như Ý Linh Lung bảo tháp, đinh một tiếng nổ vang vọng, quyền trượng bạch ngọc cùng với Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm một chỗ.
Quyền trượng bạch ngọc này cũng là một kiện tiên bảo, không hề bị đụng trúng hóa thành mảnh nhỏ, thế nhưng từ Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền tới lực lượng vô cùng to lớn khiến Vu Đạo Tông giống như mũi tên rời khỏi dây cung,
Hầu Quân Cực sử dụng Thần Kích Cửu Thức, thức thứ năm, thức thứ sáu cũng không thể đỡ được uy lực Cổ Thần sử dụng Như Ý Linh Lung bảo tháp, tu vi pháp lực của Vu Đạo Tông không dưới Hầu Quân Cực, thế nhưng luận chiến hắn hắn lại kém hơn không ít so với Thần Kích Cửu Thức.
Chỗ dựa lớn nhất của Vu Đạo Tông chính là phân thân Vu Thần, hiện tại đã bị Cổ Thần phá đi, không còn đủ lực uy hiếp, bay ngược về phía sau hơn nghìn trượng mới rơi xuống dưới đất, hai chân Vu Đạo tông cày trên mặt đất hai rãnh sâu dài tới hơn mười trượng mới hoàn toàn đứng vững được.
Phụt một tiếng, Vu Đạo Tông phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương nhẹ, Cổ Thần toàn lực một kích, thế không thể đỡ, cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần sơ kỳ cũng không thể địch nổi.
- Vu Đạo Tông, ngươi thất bại…
Tiếng nói của Cổ Thần như hồng chung, quát lớn, trong thanh âm để lộ một chỗ ý khí phong phát, Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông kiếp trước chính là cao thủ đứng đầu Cổ Thần chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, hôm nay lần lượt thua dưới tay hắn, đủ khiến hắn tự hào.
Phía sau Vu Đạo Tông chính là Đế Đình Đại Ly, là Thần Vu Tông, không giống như quái vật Thánh Đình, Cổ Thần không sợ đắc tội với hắn, đồng thời Cổ Thần liên tục diệt sát hai phân thân Vu Thần, đã sớm kết tử thù đối với Thần Vu Tông, nhượng bộ hơn nữa thì cũng định trước là cừu nhân.
Vu Đạo Tông bị thua cực nhanh, thực sự đã vượt qua tưởng tượng của các cao thủ đứng quan sát, quả thực ngoài hoàn toàn nằm ngoài dự liệu! Nhìn Cổ Thần đứng trên lôi dài phế tích xa xa, trong mắt đều lộ vẻ kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.
Vô hình trung, thân ảnh của Cổ Thần trong con mắt của mọi người đã trở nên cao hơn rất nhiều, chấn nhiếp từ Cổ Sát Thần đã thật sâu xâm nhập vào linh hồn mọi người.
Bọn họ không thể quên, Cổ Sát Thần đã từng bị hỏa diễm pháp tắc từ chư tử thủ cảo đốt cháy qua, thế nhưng vẫn như cũ đứng vững thân ảnh.
Bọn họ không thể quên, thân ảnh đứng ngạo nghễ đối mặt với công kích của phân thân Vu Thần tu vi Nguyên Thần trung kỳ, Cổ Sát Thần vẫn không hề sợ hãi, không tránh không né, ngược lại trong nháy mắt đã miểu sát phân thân Vu Thần.
Cổ Sát Thần đứng ở đó, mọi người nhìn lại cảm giác giống như một ngọn núi lớn, sâu không thể dò.
Người trợ giúp bên phía Mông Anh Minh đã bị thua toàn bộ, giấc mộng đế quân của Mông Anh Minh đã bị nghiền nát, hiện tại chỉ còn một người trợ giúp cuối cùng của Mông Anh Hạo, A Cưu La vương. Luận thực lực, luận danh khí, luận tư chất, A Cưu La vương còn xếp hàng trên so với Vu Đạo Tông và Hầu Quân Cực.
Thế nhưng, trận chiến đấu giữa Cổ Thần và A Cưu La vương, các cao thủ quan chiến đều không một người nào tiếp tục coi Cổ Thần ở bên phía yếu, ngược lại đại bộ phận tu sĩ dĩ nhiên lo lắng cho A Cưu La vương.
Lực chấn nhiếp của Cổ Thần trong lòng chúng tu sĩ mơ hồ đã vượt qua ba cao thủ tuyệt đỉnh Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông, A Cưu La vương.
Vu Đạo Tông bị thua, một vị hòa thượng đầu bóng lưỡng thân mặc tăng bào màu trắng, tay cầm phật châu, chân đi tăng hài, chậm rãi từ trong đội ngũ đám người chi thứ Mông gia bước ra, ánh mắt mọi người đều rơi lên người gã hòa thượng mặc áo bào màu trắng này, chính là đối thủ tý thí cuối cùng của Cổ Thần trong cuộc luận võ đoạt đế lần này, A Cưu La vương.
Nói về A Cưu La vương, chẳng khác nói về một đoạn truyền kỳ.
Tàng Thiên Cơ còn chưa xuất thể, A Cưu La vương chính là đệ nhất thiên tài nhân tộc sau đại chiến nghìn năm trước trôi qua.
Tuổi tác của A Cưu La vương so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông còn nhỏ hơn, năm nay chưa tới một trăm tuổi, còn mấy tháng nữa mới trong 98 thế nhưng tu vi của hắn so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông tuyệt không kém hơn.
A Cưu La vương, tên thật là A Cưu La, thái tử Đế Đình Đại Linh, tư chất tiên căn siêu phẩm, năm hai mươi bốn tuổi bước vào Mệnh Tuyền cảnh, bốn mươi sáu tuổi bước chân vào Đoạt Xá kỳ, tám mươi lăm tuổi bước vào Nguyên Thần kỳ.
Tuổi chưa một trăm đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi có thể đếm được trên đầu ngón tay khắp thiên hạ, được Độ Thiên đại sư ban cho danh hào chữ “vương”, từ đó về sau mọi người đều gọi hắn là A Cưu La vương. Có người nói Độ Thiện đại sư tán thưởng A Cưu La vương có tuệ tâm, am hiểu phật ý, trong Đế Đình Đại Linh, A Cưu La vương có thể khai đàn giảng pháp, danh vọng cực cao, hoàn toàn sánh vai với đế quân.
Ánh mắt của Cổ Thần vượt qua khoảng cách mấy nghìn trượng, cũng rơi vào người A Cưu La vương.
Nhìn qua, A Cưu La vương chỉ chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt vuông mi dài, mũi cao miệng rộng, rộng vai than dài, ươc chừng cao hơn hai mét, hai cánh tay dài quá đầu gối, cái đùi giống như cả một người bình thường, trước ngực phình lên, tăng y không thể che được thân thể cường tráng của hắn.
Liếc mắt nhìn qua tạo thành cảm giác giống như cả một toàn thiết tháp, cho dù trời long đất nở hắn cũng không hề sứt mẻ.
Con ngươi Cổ Thần co lại, kiếp trước của hắn, danh khí của A Cưu La vương so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông còn lớn hơn rất nhiều, là đại thiên tài rất có hi vọng bước vào Độ Hư cảnh. Tuổi không quá năm trăm tu vi đã đạt tới Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh, được Độ Thiện đại sư chủ trì Thiên Thiền Tự khâm định thành truyền nhân thánh địa.
Kiếp trước, Cổ Thần chưa từng gặp qua vị đại thiên tài này, thế nhưng truyền thuyết về hắn giống như sấm vang vọng bên tai, nghe đồn A Cưu La vương có ngộ tính cực cao, tìm hiểu bí điển phật môn Kim Cương Minh Vương kinh đến đại thành, luyện được kim cương đạo tâm, tu thành la hán kim thân, kim cương thần thể, lực lượng thân thể độc nhất vô nhị.
Thuật luyện thể của phật môn có thể nói có một không hai, thậm chí so sánh với cổ vu tộc trời sinh thân thể vô cùng cường đại, so với nho môn càng tốt hơn. Nếu xét về lực lượng cơ thể, Cổ Thần chưa bao giờ gặp qua bất cứ tu sĩ nào có thể so sánh được với lực lượng thân thể của hắn.
/889
|