Đợi khi Phạm Âm đã rời khỏi được khoảng cách vạn trượng, Cổ Thần mới thu hồi Như Ý Linh Lung bảo tháp, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy, khi xuất hiện trở lại đã ở ngay bên cạnh Phạm Âm, bỏ rơi chúng tu sĩ long tộc cách nghìn trượng phía sau.
Hai người phi độn như điện, nhanh chóng rời đi.
Chúng tu sĩ long tộc đuổi theo hồi lâu, ngoại trừ mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ miễn cưỡng theo phía sau hai người, những cao thủ còn lại càng lúc càng bị bỏ rơi xa hơn.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm đã phi độn được hơn hai vạn dặm, mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ vẫn còn đang truy đuổi phía sau, không rời không bỏ.
Thấy sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh đuổi theo không bỏ, Cổ Thần nói:
- Ngươi dẫn Nhị Nhi đi trước, ta ngăn cản bọn họ một lúc, rất nhanh sẽ đuổi theo ngươi.
Nói xong, thân thể Cổ Thần chợt lóe, chớp mắt đã xuất hiện cách nghìn trượng, Như Ý Linh Lung bảo tháp hóa thành nghìn trượng, đột nhiên oanh kích về phía sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ đuổi theo.
Trong sát na, Cổ Thần lấy một địch sáu, cùng với sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ lại chiến đấu kịch liệt.
Như Ý Linh Lung bảo tháp gắt gao ngăn chặn Bàn Long Phá Thiên thương, Cổ Thần hóa thân thành kim long, dũng chiến với ngũ đại cao thủ tuyệt đỉnh khác, không rơi hạ phong.
Phạm Âm biết bản lĩnh Cổ Thần rất cao, quay đầu lại nhìn thoáng qua, độn tốc không giảm, bỏ chạy thật nhanh.
Cổ Thần bám trụ sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ, qua thời gian non nửa khắc, đợi khi Phạm Âm phi độn được khoảng nghìn dặm, Cổ Thần mới thu hồi lại Như Ý Linh Lung bảo tháp, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Cổ Thần sử dụng Phong Độn Thuật, trong nháy mắt đã đi được trăm dặm.
Lấy tu vi của Cổ Thần hiện nay, có thể liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn mấy chục lần, Cổ Thần liên tục thuấn đi lao đi, rất nhanh đã xuất hiện cách nghìn dặm, đuổi kịp Phạm Âm.
Liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn hơn mười lần, pháp lực của Cổ Thần cũng đã tiêu hao hai ba thành, lần này đã bỏ rơi sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh phía sau hơn nghìn dặm, bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cổ Thần và Phạm Âm phi độn ba canh giờ, một đường hướng về phía tây, phi độn được hơn mười vạn dặm mới hoàn toàn bỏ rơi được sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh không còn bóng dáng tăm hơi, trong một hạp cấp hàn băng sâu tới nghìn trượng, hai người hạ xuống dưới mặt đất.
Cổ Thần phóng ra Như Ý Linh Lung bảo tháp, mở cửa tháp tầng thứ hai, để Phạm Âm ôm Ngao Nhị Nhi tiến vào không gian tầng thứ hai, Như Ý Linh Lung bảo tháp chỉ cao mấy tấc, ẩn nấp trong vết nứt khe đá hàn băng, rất khó bị người phát hiện.
Mấy người vào bảo tháp, trừ phi là cường giả Độ Hư cảnh tới đây, bằng không dùng thần thức dò xét không thể phát hiện được bọn họ tồn tại.
Trên một phiến đồng cỏ xanh mượt trong bảo tháp tầng thứ hai, Phạm Âm đặt Ngao Nhị Nhi trên bãi cỏ, nói:
- Nàng trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, Cổ Thần lão đệ, hãy trợ giúp ta một tay, tối đa nửa canh giờ chúng ta có thể cởi bỏ được chú ấn này.
Lục Thức Phong Thần chú là một loại chú thuật phong ấn thông thường nhưng rất hiệu quả tại đại lục Cổ Hoang, phong ấn lục thức của tu sĩ. Phong Nhãn Thức, mắt không thể nhìn, Phong Nhĩ Thức, mũi không thể ngửi thấy, Phong Nhĩ Thức, tai không thể nghe, Phong Khứu Thức, mũi không thể ngửi, Phong Thiệt Thức, lưỡi không thể phân biệt, Phong Thân Thức, thân thể không thể cảm nhận, Phong Ý Thức, ý thức không vận chuyển được.
Trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, tu sĩ không biết bất cứ cái gì khác, nghe không được bất cứ thanh âm nào, mũi không ngửi được bất cứ mùi vị khí tức nào, không thể nếm được bất cứ vị đạo nào, tiếp xúc bất cứ cái gì cũng không có cảm giác, ý niệm không thể suy nghĩ vận chuyển.
Chỉ là người vẫn sống, thân thể, thần hồn hoàn toàn bị trói buộc, so với người chết không khác nhau.
Tuy rằng chú thuật này rất lợi hại, nhưng lưu truyền trong giới tu sĩ các tộc nhất rộng, ba tộc nhân, vu, yêu đều biết được phương pháp phá giải, tu sĩ cơ bản đều biết, chỉ là phải xem tu vi cao thấp như thế nào để phán định thời gian phá giải nhanh chậm ra sao.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm liên thủ, rốt cuộc đã hoàn toàn phá giải được Lục Thức Phong Thần chú, Ngao Nhị Nhi chậm rãi mở mắt ra.
- Tiểu hòa thượng…
Đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười của Phạm Âm, Ngao Nhị Nhi kinh hỉ bật thốt, nói:
- Ta không phải đang ở trong long cung Đông Hải hay sao? Thế nào ngươi lại đến rồi?
Ngao Nhị Nhi bị phong ấn lục thức, cái cũng không biết được, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, còn tưởng rằng chính mình đang ở trong long cung Đông Hải, không biết lúc này nàng đã ở trong băng nguyên Bắc Hải, cách long cung Đông Hải mấy nghìn vạn dặm.
Lập tức, Ngao Nhị Nhi liền phát hiện bên cạnh Phạm Âm còn có một người, vẻ kinh hãi trong mắt càng đậm, nói:
- Cổ Thần, ngươi thế nào cũng tới Đông Hải?
Cổ Thần và Phạm Âm nghe vậy, ha ha cười, Phạm Âm nói:
- Tiểu long nữ, nơi này không còn là Đông Hải, lão phụ thân hỗn đản của nàng đã phong ấn lục thức, nàng không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, hiện tại đã là đầu tháng chín, nàng đã tới Bắc Hải.
- Tháng chín rồi? Tới Bắc Hải rồi?
Ngao Nhị Nhi ngẩn ra, đột nhiên cấp bách kinh hô:
- Không, ta không muốn gả đi Bắc Hải…
Cổ Thần nói:
- Yên tâm đi, tiểu hòa thượng đã cứu được nàng từ trong tay long tộc, nàng sẽ không phải gả đi Bắc Hải.
Phạm Âm gõ nhẹ vào đầu Ngao Nhị Nhi, cười nói:
- Đừng sợ, nàng muốn làm lão bà của tiểu hòa thượng ta, ta cũng sẽ không cho nàng gả cho tên thập tam thái tử gì gì đó, ha ha… Hiện tại nàng đã tự do rồi, bọn họ không thể nào tìm được chúng ta.
Ngao Nhị Nhi nhín bốn phía một chút, đích xác không có bóng dáng chúng tu sĩ Long tộc, cả kinh nói:
- Long tộc cao thủ nhiều như mây, hai người các ngươi thế nào lại cứu được ta ra ngoài? Nha…
Đột nhiên ngữ khí Ngao Nhị Nhi càng thêm kinh hãi:
- Tiểu hòa thượng, ngươi đã là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh?
Phạm Âm gật đầu, nói:
- Thời điểm hai người chúng ta cứu nàng ra, lão phụ thân hỗn đản của nàng đột nhiên xuất hiện…
Phạm Âm kể lại một lượt tình huống xảy ra lúc đó, Ngao Nhị Nhi nghe được kinh hãi than thở liên tục, biết được Đông Lương hiện thân, càng hoa dung thất sắc.
Thế nhưng khi nghe được thất thái tử Ngao Liệt xuất hiện, càng mạnh mẽ ngẩn ra, cả kinh nói:
- Thất ca của ta? Thất ca của ta xuất hiện rồi?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta mới vào Đại Mông đã gặp phải đại ca Ngao Liệt của nàng, đáng tiếc lúc đó ta không nhìn ra được thân phận chân thực của hắn, hắn nói hắn tên là Long Vô Hối, thẳng cho tới hôm nay ta mới biết được hắn là thất ca Ngao Liệt của nàng, hắn dĩ nhiên là cường giả Độ Hư cảnh, thực lực so với Đông Long Vương không hề thua kém dù chỉ một chút, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, hôm nay đừng nói cứu được nàng ra ngoài, từ trong tay Đông Long vương chạy trốn được cũng là hi vọng xa vời.
- Đa tạ các ngươi, vì cứu ta thiếu chút nữa hai người các ngươi phải vứt cả mạng!
Ngao Nhị Nhi hơi áy áy nói.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Bằng hữu gặp nạn, tự nhiên phải trợ giúp.
Phạm Âm thì vỗ vỗ ngực, nói:
- Muốn tạ ơn thì tạ ơn một mình Cổ Thần lão đệ là được, tiểu hòa thượng cứu tiểu long nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn cảm tạ cái gì.
Ngao Nhị Nhi vui mừng, cười nói:
- Ta cùng với thất ca nghìn năm không gặp lại, thời điểm hắn vừa mới rời khỏi long cung, ta mới sinh ra không tới trăm năm, hóa thành thân người bất quá chỉ chừng bảy tám tuổi, không biết thất ca hắn hiện như thế nào rồi?
- Thế nào? Cửu muội, muội còn nhớ rõ thất ca sao?
Đột nhiên, một thanh âm từ phía chân trời truyền đến.
Cổ Thần nghe thanh âm, chính là xuất phát từ miệng Ngao Liệt.
Ngao Nhị Nhi ngẩn ra, lập tức vui vẻ, nói:
- Là thất ca sao? Huynh ở nơi nào?
- Ha ha…
Một tiếng cười từ trên trời hạ xuống, một đạo thân ảnh hiện ra, mái tóc màu hồng buông xõa, chính là Ngao Liệt.
Cổ Thần thấy vậy, thầm nghĩ:
“Cường giả Độ Hư cảnh quả nhiên lợi hại, cửa bảo tháp tầng thứ hai còn chưa mở ra hắn đã có thể vô thanh vô tức tiến vào, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, cho dù là cao thủ Minh Khiếu kỳ muốn tiến vào trong bảo tháp cũng phải tiêu hao sức chín trâu mười hổ, thậm chí còn phải mạnh mẽ phá hủy cửa tháp mới được.”
- Thất ca…
Ngao Nhị Nhi mạnh mẽ đứng lên, nhìn Ngao Liệt kích động nói.
Ngao Liệt xoa xoa đầu Ngao Nhị Nhi, nói:
- Tiểu nha đầu, đều đã lớn như vậy rồi!
- Huynh đã không gặp lại muội một nghìn năm rồi, lẽ nào muội còn không lớn sao?
Ngao Nhị Nhi chu miệng.
Cổ Thần nhìn thoáng qua Ngao Liệt, nói:
- Long huynh giấu ta thực khổ.
Ngao Liêt nói:
- Cũng không phải ta muốn giấu lão đệ, mà trong lòng ta, Ngao Liệt đích xác nhìn năm trước đã chết rồi, nếu như không phải vì cứu cửu muội, ta không muốn nhớ lại, ta còn có một cái tên, là Ngao Liệt.
Cổ Thần nhớ lại thời điểm ngay bên bờ Lạc Thủy, lúc thấy Ngao Liệt, hắn đang ở bên cạnh pho tượng Lạc Thủy, hỏi:
- Một nghìn năm qua, huynh một mực sinh hoạt tại bờ Lạc Thủy sao?
Ngao Liệt gật đầu, nói:
- Nếu không phải gặp Ngô đại ca, ta cũng sẽ không chạy tới thành Bột Nguyên, cùng với lão đệ gặp nhau rồi.
Cổ Thần cười cười, nói:
- Xem ra ta và Long huynh đích thực là có duyên phận.
- Ta muốn đa tạ Cổ huynh đệ, nếu như không có Cổ huynh đệ thông báo, ta không có khả năng biết được cửu muội tao ngộ không tốt, vị hòa thượng này là?
Ánh mắt Ngao Liệt chuyển hướng Phạm Âm, hỏi.
- Ta là… Mao Vinh, tất cả mọi người đều gọi là tiểu hòa thượng, ách, kỳ thực ta chỉ là đầu bóng lưỡng, lại tu luyện công pháp phật môn mà thôi, kỳ thực ta không phải là hòa thượng phật môn, ta và tiểu long nữ… Ách, chúng ta tình đầu ý hợp, chúng ta là một đôi.
Đối mặt với ánh mắt của Ngao Liệt, Phạm Âm tựa hồ có chút xấu hổ.
Ngao Liệt là người quan trọng trong lòng Ngao Nhị Nhị, trước mặt Ngao Liệt, Phạm Âm có một loại cảm giác như nữ tế nhìn thấy nhạc phụ nhạc mẫu.
“Cùng với Ngao Nhị Nhi là một đôi?”
Trong mắt Ngao Liệt hiện lên một tia kỳ lạ, nói:
- Hòa thượng động phàm tâm không phải là chuyện tốt, phật môn giới dục giới sắc rất nghiêm khắc, hai mươi năm trước có một vị cao tăng phật môn tên là Bồ Già, phật pháp thâm hậu, tín đồ rộng lớn, nhưng bởi vì phạm vào giới sắc mà bị Đế Đình Đại Linh xử tử, bị chúng sinh nghiệp hỏa đốt cháy thành hư vô, ngay cả cặn bã cũng không lưu lại.
- Bồ Già? Ta chưa từng nghe nói qua phật môn từng có một vị cao tăng như vậy?
Phạm Âm nghi hoặc hỏi một câu, lại nói:
- Ta chỉ là đầu trọc, tối đa tính là một hòa thượng chứ không phải là phật môn chi sĩ, điều cấm của phật môn đối với ta hoàn toàn không quan hệ, uống rượu ăn thịt, thích tiểu long nữ, cái gì cũng không giới!
- Ta cũng thích tiểu hòa thượng, mặc kệ hắn là hòa thượng hay không hòa thượng!
Ngao Nhị Nhi mở miệng nói, nàng luôn ở trong Đông Hải, sao lại quan tâm tới cái gì là hòa thượng hay đạo sĩ?
Thân thể của Phạm Âm, Cổ Thần định nói cho một mình Phạm Âm biết chứ không nói trước mặt nhiều người.
Thấy trọng tâm câu chuyện đã liên quan tới Bồ Già, Cổ thần nhanh chóng di chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi:
- Long huynh, không biết Ngô Tinh đại ca, hiện đang ở nơi nào?
Mười bảy tháng trước, Ngô Tinh và Ngao Liệt cùng với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đại chiến, từ Đại Mông đánh tới Đại Doanh, từ Đại Doanh đánh tới Đại Kiền, cuối cùng lại từ Đại Kiền đánh tới Đại Linh, Ngô Tinh và Ngao Liệt liên thủ với nhau, cho dù là Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cũng phải cam bái hạ phong.
Thẳng cho tới khi trụ trì Độ Thiện đại sư của Thiên Thiền Tự thánh địa phạt môn đứng ra, liên thủ với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, lúc này mới đánh bại được Ngô Tinh và Ngao Liệt, truy đuổi tới tận sa mạc Tây Hoang.
Sa mạc Tây Hoang, rộng lớn vô biên, từ Đế Đình Đại Linh hướng về phía tay chính là một mảnh sa mạc hoang tàn, càng đi về phía tây, cát vàng trên mặt đất càng tràn ngập tầm mắt, cuối cùng hóa thành một sa mạc tưởng chừng không có đầu cùng.
Sa mạc vô biên, so với yêu vực Đông Hoang tuyệt không nhỏ hơn, chừng phương viên mấy nghìn vạn dặm, ở đây mới chân chính là địa phương hoang tàn vắng vẻ.
Hai người Ngô Tinh và Ngao Liệt một đường chạy về phía tay, trong một ngày đêm đã vượt qua khoảng cách mấy trăm vạn dặm, Thánh Hoàng và Độ Thiện thiền sư chiếm thượng phong, ở phía sau truy đuổi không bỏ, trên đường lại đại chiến mấy lần.
Không tới mười ngày, Ngô Tinh và Ngao Liệt đã chạy tới đầu cùng Tây Hoang.
Cực tây của sa mạc Tây Hoang là một địa phương cát vàng bao phủ, mặc kệ là mặt đất hay bầu trời đều là cắt vàng bay lượt vô cùng vô tận, dưới thông cửu u, trên thông thiên khung, cát vàng tràn ngập, không chỗ nào không có.
Ai cũng không biết được nơi tràn ngập cát vàng này rốt cuộc có đầu cùng hay không? Không biết phía tay Cổ Hoang rốt cuộc có đầu cùng?
Nơi đây được gọi là Tây Hải, cũng giống như Đông Hải, biển rộng vô biên.
Tây Hải giống như cấm địa Bắc Hoang, cho dù là tu sĩ Độ Hư cảnh tiến vào trong đó cũng khó toàn mạng sống, được xưng là Tử Vong Chi Hải.
Trong tu chân giới có lưu truyền, coi Tử Vong Chi Hải gọi là Tiên Nhân Chi Mộ, truyền thuyết nơi đó là quy túc của tiên nhân, coi như là chư tử đại tiên thượng cổ tiến vào cũng thân tử đạo tiêu.
Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu? Mỗi một phương hướng có đầu cùng? Không người nào biết.
Đông Hải biển rộng vô biên, theo như truyền thuyết có một dòng xoáy vô cùng không lổ, có thể thôn phệ tất cả, coi như là tu sĩ Độ Hư cảnh cũng không dám tới gần.
Cực Bắc Hải được gọi là Bắc Hoang Cấm Địa, bất kỳ người nào tới nơi này sẽ bị trói buộc toàn bộ pháp lực, chư tử đại tiên cũng trở nên giống như con người thông thường, từ xưa tới nay đã được coi như cấm đại tu chân giới, không thể đến gần.
Cực Tây Hải xưng là Tiên Nhân Chi Mộ, ngay cả chư tử đại tiên tiến vào trong đó cũng không còn tin tức, vô tung vô ảnh, so với cấm địa Bắc Hoang càng thêm hung hiểm.
Cực Nam Hải là biển lửa vô biên, hỏa diễm cực nóng có thể đốt cháy tất cả, tại chỗ cực nam có người nói là nơi thuần dương thế gian, thiêu đốt thuần dương chi hỏa, cho dù là cường giả Độ Hư cảnh cũng có thể chết cháy, ti sĩ không thể đến gần!
Thời đại thái cổ đã biến mất trong ghi chép lưu truyền lịch sử, từ thời đại thượng cổ bắt đầu đã có không ít cường giả muốn tìm kiếm biên giới Cổ Hoang, nhìn xem phía đông của Đông Hải, phía nam của Nam Hải, phía bắc của Bắc Hải, phía tây của Tây Hải rốt cuộc có địa phương khác hay không?
Thế nhưng những cường giả này sau khi lưu lại di ngôn, từ đó về sai không còn tin tức, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, từ đó về sau tu sĩ thiên hạ không bao giờ dám đi thăm dò Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu, thế giới Cổ Hoang đến tột cùng có biên giới hay không?
Nghe đồn Cổ Hoang rộng mười hai vạn chín nghìn sáu trăm vạn dặm, đây hoàn toàn là truyền thuyết từ thời đại thái cổ lưu lại.
Ngũ hoang tứ hải, thế nhân chỉ biết ngũ hoang rộng lớn bao nhiêu, tứ hải vô biên, không ai biết rộng lớn nhường nào.
Hai người phi độn như điện, nhanh chóng rời đi.
Chúng tu sĩ long tộc đuổi theo hồi lâu, ngoại trừ mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ miễn cưỡng theo phía sau hai người, những cao thủ còn lại càng lúc càng bị bỏ rơi xa hơn.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm đã phi độn được hơn hai vạn dặm, mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ vẫn còn đang truy đuổi phía sau, không rời không bỏ.
Thấy sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh đuổi theo không bỏ, Cổ Thần nói:
- Ngươi dẫn Nhị Nhi đi trước, ta ngăn cản bọn họ một lúc, rất nhanh sẽ đuổi theo ngươi.
Nói xong, thân thể Cổ Thần chợt lóe, chớp mắt đã xuất hiện cách nghìn trượng, Như Ý Linh Lung bảo tháp hóa thành nghìn trượng, đột nhiên oanh kích về phía sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ đuổi theo.
Trong sát na, Cổ Thần lấy một địch sáu, cùng với sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ lại chiến đấu kịch liệt.
Như Ý Linh Lung bảo tháp gắt gao ngăn chặn Bàn Long Phá Thiên thương, Cổ Thần hóa thân thành kim long, dũng chiến với ngũ đại cao thủ tuyệt đỉnh khác, không rơi hạ phong.
Phạm Âm biết bản lĩnh Cổ Thần rất cao, quay đầu lại nhìn thoáng qua, độn tốc không giảm, bỏ chạy thật nhanh.
Cổ Thần bám trụ sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ, qua thời gian non nửa khắc, đợi khi Phạm Âm phi độn được khoảng nghìn dặm, Cổ Thần mới thu hồi lại Như Ý Linh Lung bảo tháp, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Cổ Thần sử dụng Phong Độn Thuật, trong nháy mắt đã đi được trăm dặm.
Lấy tu vi của Cổ Thần hiện nay, có thể liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn mấy chục lần, Cổ Thần liên tục thuấn đi lao đi, rất nhanh đã xuất hiện cách nghìn dặm, đuổi kịp Phạm Âm.
Liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn hơn mười lần, pháp lực của Cổ Thần cũng đã tiêu hao hai ba thành, lần này đã bỏ rơi sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh phía sau hơn nghìn dặm, bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cổ Thần và Phạm Âm phi độn ba canh giờ, một đường hướng về phía tây, phi độn được hơn mười vạn dặm mới hoàn toàn bỏ rơi được sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh không còn bóng dáng tăm hơi, trong một hạp cấp hàn băng sâu tới nghìn trượng, hai người hạ xuống dưới mặt đất.
Cổ Thần phóng ra Như Ý Linh Lung bảo tháp, mở cửa tháp tầng thứ hai, để Phạm Âm ôm Ngao Nhị Nhi tiến vào không gian tầng thứ hai, Như Ý Linh Lung bảo tháp chỉ cao mấy tấc, ẩn nấp trong vết nứt khe đá hàn băng, rất khó bị người phát hiện.
Mấy người vào bảo tháp, trừ phi là cường giả Độ Hư cảnh tới đây, bằng không dùng thần thức dò xét không thể phát hiện được bọn họ tồn tại.
Trên một phiến đồng cỏ xanh mượt trong bảo tháp tầng thứ hai, Phạm Âm đặt Ngao Nhị Nhi trên bãi cỏ, nói:
- Nàng trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, Cổ Thần lão đệ, hãy trợ giúp ta một tay, tối đa nửa canh giờ chúng ta có thể cởi bỏ được chú ấn này.
Lục Thức Phong Thần chú là một loại chú thuật phong ấn thông thường nhưng rất hiệu quả tại đại lục Cổ Hoang, phong ấn lục thức của tu sĩ. Phong Nhãn Thức, mắt không thể nhìn, Phong Nhĩ Thức, mũi không thể ngửi thấy, Phong Nhĩ Thức, tai không thể nghe, Phong Khứu Thức, mũi không thể ngửi, Phong Thiệt Thức, lưỡi không thể phân biệt, Phong Thân Thức, thân thể không thể cảm nhận, Phong Ý Thức, ý thức không vận chuyển được.
Trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, tu sĩ không biết bất cứ cái gì khác, nghe không được bất cứ thanh âm nào, mũi không ngửi được bất cứ mùi vị khí tức nào, không thể nếm được bất cứ vị đạo nào, tiếp xúc bất cứ cái gì cũng không có cảm giác, ý niệm không thể suy nghĩ vận chuyển.
Chỉ là người vẫn sống, thân thể, thần hồn hoàn toàn bị trói buộc, so với người chết không khác nhau.
Tuy rằng chú thuật này rất lợi hại, nhưng lưu truyền trong giới tu sĩ các tộc nhất rộng, ba tộc nhân, vu, yêu đều biết được phương pháp phá giải, tu sĩ cơ bản đều biết, chỉ là phải xem tu vi cao thấp như thế nào để phán định thời gian phá giải nhanh chậm ra sao.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm liên thủ, rốt cuộc đã hoàn toàn phá giải được Lục Thức Phong Thần chú, Ngao Nhị Nhi chậm rãi mở mắt ra.
- Tiểu hòa thượng…
Đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười của Phạm Âm, Ngao Nhị Nhi kinh hỉ bật thốt, nói:
- Ta không phải đang ở trong long cung Đông Hải hay sao? Thế nào ngươi lại đến rồi?
Ngao Nhị Nhi bị phong ấn lục thức, cái cũng không biết được, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, còn tưởng rằng chính mình đang ở trong long cung Đông Hải, không biết lúc này nàng đã ở trong băng nguyên Bắc Hải, cách long cung Đông Hải mấy nghìn vạn dặm.
Lập tức, Ngao Nhị Nhi liền phát hiện bên cạnh Phạm Âm còn có một người, vẻ kinh hãi trong mắt càng đậm, nói:
- Cổ Thần, ngươi thế nào cũng tới Đông Hải?
Cổ Thần và Phạm Âm nghe vậy, ha ha cười, Phạm Âm nói:
- Tiểu long nữ, nơi này không còn là Đông Hải, lão phụ thân hỗn đản của nàng đã phong ấn lục thức, nàng không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, hiện tại đã là đầu tháng chín, nàng đã tới Bắc Hải.
- Tháng chín rồi? Tới Bắc Hải rồi?
Ngao Nhị Nhi ngẩn ra, đột nhiên cấp bách kinh hô:
- Không, ta không muốn gả đi Bắc Hải…
Cổ Thần nói:
- Yên tâm đi, tiểu hòa thượng đã cứu được nàng từ trong tay long tộc, nàng sẽ không phải gả đi Bắc Hải.
Phạm Âm gõ nhẹ vào đầu Ngao Nhị Nhi, cười nói:
- Đừng sợ, nàng muốn làm lão bà của tiểu hòa thượng ta, ta cũng sẽ không cho nàng gả cho tên thập tam thái tử gì gì đó, ha ha… Hiện tại nàng đã tự do rồi, bọn họ không thể nào tìm được chúng ta.
Ngao Nhị Nhi nhín bốn phía một chút, đích xác không có bóng dáng chúng tu sĩ Long tộc, cả kinh nói:
- Long tộc cao thủ nhiều như mây, hai người các ngươi thế nào lại cứu được ta ra ngoài? Nha…
Đột nhiên ngữ khí Ngao Nhị Nhi càng thêm kinh hãi:
- Tiểu hòa thượng, ngươi đã là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh?
Phạm Âm gật đầu, nói:
- Thời điểm hai người chúng ta cứu nàng ra, lão phụ thân hỗn đản của nàng đột nhiên xuất hiện…
Phạm Âm kể lại một lượt tình huống xảy ra lúc đó, Ngao Nhị Nhi nghe được kinh hãi than thở liên tục, biết được Đông Lương hiện thân, càng hoa dung thất sắc.
Thế nhưng khi nghe được thất thái tử Ngao Liệt xuất hiện, càng mạnh mẽ ngẩn ra, cả kinh nói:
- Thất ca của ta? Thất ca của ta xuất hiện rồi?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta mới vào Đại Mông đã gặp phải đại ca Ngao Liệt của nàng, đáng tiếc lúc đó ta không nhìn ra được thân phận chân thực của hắn, hắn nói hắn tên là Long Vô Hối, thẳng cho tới hôm nay ta mới biết được hắn là thất ca Ngao Liệt của nàng, hắn dĩ nhiên là cường giả Độ Hư cảnh, thực lực so với Đông Long Vương không hề thua kém dù chỉ một chút, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, hôm nay đừng nói cứu được nàng ra ngoài, từ trong tay Đông Long vương chạy trốn được cũng là hi vọng xa vời.
- Đa tạ các ngươi, vì cứu ta thiếu chút nữa hai người các ngươi phải vứt cả mạng!
Ngao Nhị Nhi hơi áy áy nói.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Bằng hữu gặp nạn, tự nhiên phải trợ giúp.
Phạm Âm thì vỗ vỗ ngực, nói:
- Muốn tạ ơn thì tạ ơn một mình Cổ Thần lão đệ là được, tiểu hòa thượng cứu tiểu long nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn cảm tạ cái gì.
Ngao Nhị Nhi vui mừng, cười nói:
- Ta cùng với thất ca nghìn năm không gặp lại, thời điểm hắn vừa mới rời khỏi long cung, ta mới sinh ra không tới trăm năm, hóa thành thân người bất quá chỉ chừng bảy tám tuổi, không biết thất ca hắn hiện như thế nào rồi?
- Thế nào? Cửu muội, muội còn nhớ rõ thất ca sao?
Đột nhiên, một thanh âm từ phía chân trời truyền đến.
Cổ Thần nghe thanh âm, chính là xuất phát từ miệng Ngao Liệt.
Ngao Nhị Nhi ngẩn ra, lập tức vui vẻ, nói:
- Là thất ca sao? Huynh ở nơi nào?
- Ha ha…
Một tiếng cười từ trên trời hạ xuống, một đạo thân ảnh hiện ra, mái tóc màu hồng buông xõa, chính là Ngao Liệt.
Cổ Thần thấy vậy, thầm nghĩ:
“Cường giả Độ Hư cảnh quả nhiên lợi hại, cửa bảo tháp tầng thứ hai còn chưa mở ra hắn đã có thể vô thanh vô tức tiến vào, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, cho dù là cao thủ Minh Khiếu kỳ muốn tiến vào trong bảo tháp cũng phải tiêu hao sức chín trâu mười hổ, thậm chí còn phải mạnh mẽ phá hủy cửa tháp mới được.”
- Thất ca…
Ngao Nhị Nhi mạnh mẽ đứng lên, nhìn Ngao Liệt kích động nói.
Ngao Liệt xoa xoa đầu Ngao Nhị Nhi, nói:
- Tiểu nha đầu, đều đã lớn như vậy rồi!
- Huynh đã không gặp lại muội một nghìn năm rồi, lẽ nào muội còn không lớn sao?
Ngao Nhị Nhi chu miệng.
Cổ Thần nhìn thoáng qua Ngao Liệt, nói:
- Long huynh giấu ta thực khổ.
Ngao Liêt nói:
- Cũng không phải ta muốn giấu lão đệ, mà trong lòng ta, Ngao Liệt đích xác nhìn năm trước đã chết rồi, nếu như không phải vì cứu cửu muội, ta không muốn nhớ lại, ta còn có một cái tên, là Ngao Liệt.
Cổ Thần nhớ lại thời điểm ngay bên bờ Lạc Thủy, lúc thấy Ngao Liệt, hắn đang ở bên cạnh pho tượng Lạc Thủy, hỏi:
- Một nghìn năm qua, huynh một mực sinh hoạt tại bờ Lạc Thủy sao?
Ngao Liệt gật đầu, nói:
- Nếu không phải gặp Ngô đại ca, ta cũng sẽ không chạy tới thành Bột Nguyên, cùng với lão đệ gặp nhau rồi.
Cổ Thần cười cười, nói:
- Xem ra ta và Long huynh đích thực là có duyên phận.
- Ta muốn đa tạ Cổ huynh đệ, nếu như không có Cổ huynh đệ thông báo, ta không có khả năng biết được cửu muội tao ngộ không tốt, vị hòa thượng này là?
Ánh mắt Ngao Liệt chuyển hướng Phạm Âm, hỏi.
- Ta là… Mao Vinh, tất cả mọi người đều gọi là tiểu hòa thượng, ách, kỳ thực ta chỉ là đầu bóng lưỡng, lại tu luyện công pháp phật môn mà thôi, kỳ thực ta không phải là hòa thượng phật môn, ta và tiểu long nữ… Ách, chúng ta tình đầu ý hợp, chúng ta là một đôi.
Đối mặt với ánh mắt của Ngao Liệt, Phạm Âm tựa hồ có chút xấu hổ.
Ngao Liệt là người quan trọng trong lòng Ngao Nhị Nhị, trước mặt Ngao Liệt, Phạm Âm có một loại cảm giác như nữ tế nhìn thấy nhạc phụ nhạc mẫu.
“Cùng với Ngao Nhị Nhi là một đôi?”
Trong mắt Ngao Liệt hiện lên một tia kỳ lạ, nói:
- Hòa thượng động phàm tâm không phải là chuyện tốt, phật môn giới dục giới sắc rất nghiêm khắc, hai mươi năm trước có một vị cao tăng phật môn tên là Bồ Già, phật pháp thâm hậu, tín đồ rộng lớn, nhưng bởi vì phạm vào giới sắc mà bị Đế Đình Đại Linh xử tử, bị chúng sinh nghiệp hỏa đốt cháy thành hư vô, ngay cả cặn bã cũng không lưu lại.
- Bồ Già? Ta chưa từng nghe nói qua phật môn từng có một vị cao tăng như vậy?
Phạm Âm nghi hoặc hỏi một câu, lại nói:
- Ta chỉ là đầu trọc, tối đa tính là một hòa thượng chứ không phải là phật môn chi sĩ, điều cấm của phật môn đối với ta hoàn toàn không quan hệ, uống rượu ăn thịt, thích tiểu long nữ, cái gì cũng không giới!
- Ta cũng thích tiểu hòa thượng, mặc kệ hắn là hòa thượng hay không hòa thượng!
Ngao Nhị Nhi mở miệng nói, nàng luôn ở trong Đông Hải, sao lại quan tâm tới cái gì là hòa thượng hay đạo sĩ?
Thân thể của Phạm Âm, Cổ Thần định nói cho một mình Phạm Âm biết chứ không nói trước mặt nhiều người.
Thấy trọng tâm câu chuyện đã liên quan tới Bồ Già, Cổ thần nhanh chóng di chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi:
- Long huynh, không biết Ngô Tinh đại ca, hiện đang ở nơi nào?
Mười bảy tháng trước, Ngô Tinh và Ngao Liệt cùng với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đại chiến, từ Đại Mông đánh tới Đại Doanh, từ Đại Doanh đánh tới Đại Kiền, cuối cùng lại từ Đại Kiền đánh tới Đại Linh, Ngô Tinh và Ngao Liệt liên thủ với nhau, cho dù là Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cũng phải cam bái hạ phong.
Thẳng cho tới khi trụ trì Độ Thiện đại sư của Thiên Thiền Tự thánh địa phạt môn đứng ra, liên thủ với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, lúc này mới đánh bại được Ngô Tinh và Ngao Liệt, truy đuổi tới tận sa mạc Tây Hoang.
Sa mạc Tây Hoang, rộng lớn vô biên, từ Đế Đình Đại Linh hướng về phía tay chính là một mảnh sa mạc hoang tàn, càng đi về phía tây, cát vàng trên mặt đất càng tràn ngập tầm mắt, cuối cùng hóa thành một sa mạc tưởng chừng không có đầu cùng.
Sa mạc vô biên, so với yêu vực Đông Hoang tuyệt không nhỏ hơn, chừng phương viên mấy nghìn vạn dặm, ở đây mới chân chính là địa phương hoang tàn vắng vẻ.
Hai người Ngô Tinh và Ngao Liệt một đường chạy về phía tay, trong một ngày đêm đã vượt qua khoảng cách mấy trăm vạn dặm, Thánh Hoàng và Độ Thiện thiền sư chiếm thượng phong, ở phía sau truy đuổi không bỏ, trên đường lại đại chiến mấy lần.
Không tới mười ngày, Ngô Tinh và Ngao Liệt đã chạy tới đầu cùng Tây Hoang.
Cực tây của sa mạc Tây Hoang là một địa phương cát vàng bao phủ, mặc kệ là mặt đất hay bầu trời đều là cắt vàng bay lượt vô cùng vô tận, dưới thông cửu u, trên thông thiên khung, cát vàng tràn ngập, không chỗ nào không có.
Ai cũng không biết được nơi tràn ngập cát vàng này rốt cuộc có đầu cùng hay không? Không biết phía tay Cổ Hoang rốt cuộc có đầu cùng?
Nơi đây được gọi là Tây Hải, cũng giống như Đông Hải, biển rộng vô biên.
Tây Hải giống như cấm địa Bắc Hoang, cho dù là tu sĩ Độ Hư cảnh tiến vào trong đó cũng khó toàn mạng sống, được xưng là Tử Vong Chi Hải.
Trong tu chân giới có lưu truyền, coi Tử Vong Chi Hải gọi là Tiên Nhân Chi Mộ, truyền thuyết nơi đó là quy túc của tiên nhân, coi như là chư tử đại tiên thượng cổ tiến vào cũng thân tử đạo tiêu.
Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu? Mỗi một phương hướng có đầu cùng? Không người nào biết.
Đông Hải biển rộng vô biên, theo như truyền thuyết có một dòng xoáy vô cùng không lổ, có thể thôn phệ tất cả, coi như là tu sĩ Độ Hư cảnh cũng không dám tới gần.
Cực Bắc Hải được gọi là Bắc Hoang Cấm Địa, bất kỳ người nào tới nơi này sẽ bị trói buộc toàn bộ pháp lực, chư tử đại tiên cũng trở nên giống như con người thông thường, từ xưa tới nay đã được coi như cấm đại tu chân giới, không thể đến gần.
Cực Tây Hải xưng là Tiên Nhân Chi Mộ, ngay cả chư tử đại tiên tiến vào trong đó cũng không còn tin tức, vô tung vô ảnh, so với cấm địa Bắc Hoang càng thêm hung hiểm.
Cực Nam Hải là biển lửa vô biên, hỏa diễm cực nóng có thể đốt cháy tất cả, tại chỗ cực nam có người nói là nơi thuần dương thế gian, thiêu đốt thuần dương chi hỏa, cho dù là cường giả Độ Hư cảnh cũng có thể chết cháy, ti sĩ không thể đến gần!
Thời đại thái cổ đã biến mất trong ghi chép lưu truyền lịch sử, từ thời đại thượng cổ bắt đầu đã có không ít cường giả muốn tìm kiếm biên giới Cổ Hoang, nhìn xem phía đông của Đông Hải, phía nam của Nam Hải, phía bắc của Bắc Hải, phía tây của Tây Hải rốt cuộc có địa phương khác hay không?
Thế nhưng những cường giả này sau khi lưu lại di ngôn, từ đó về sai không còn tin tức, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, từ đó về sau tu sĩ thiên hạ không bao giờ dám đi thăm dò Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu, thế giới Cổ Hoang đến tột cùng có biên giới hay không?
Nghe đồn Cổ Hoang rộng mười hai vạn chín nghìn sáu trăm vạn dặm, đây hoàn toàn là truyền thuyết từ thời đại thái cổ lưu lại.
Ngũ hoang tứ hải, thế nhân chỉ biết ngũ hoang rộng lớn bao nhiêu, tứ hải vô biên, không ai biết rộng lớn nhường nào.
/889
|