Nguyên thần của Tiêu Thần đế quân và Trịnh Mộng Nam bị Chiến Thần diệt tinh quyền đánh thành hư vô, tiếng kêu thảm thiết của hai người vẫn còn vang vọng trong hư không.
Cổ Thần đứng trên hư không, hư thủ nắm lại, Ngũ hành ấn và thiết phiến đen xì hai món hạ phẩm phòng ngự tiên bảo đồng thời bị nắm vào trong tay.
Kích sát Tiêu Thần đế quân khiến nộ khí trong tim Cổ Thần dịu đi phần nào, hồng mang trong mắt yếu bớt, nhìn thiết phiến đen xì trong tay, kích sát một vị Chư Tử thế gia gia chủ, Cổ Thần biết rõ tình thế nghiêm trọng.
Tứ đại Chư Tử thế gia, là tứ địa gia tộc duy nhất: Hạ, Hầu, Trịnh, Thương từ thượng cổ truyền hạ trường thịnh bất suy, những Chư Tử gia tộc còn lại, cơ bản đều đã chôn vùi trong dòng chảy trời gian, hoặc là thế lực suy bại, nhân tài điêu linh, từ lâu không không còn tồn tại, ẩn cư hậu thế, không muốn nhắc đến thân phận Chư Tử truyền nhân, để tránh khỏi mất mặt.
Chỉ có Hạ, Hầu, Trịnh, Thương tứ đại Chư Tử thế gia, thực lực trường thịnh bất suy, tứ đại thế gia đồng khí liên chi, đều truyền từ thượng cổ, trải qua hàng vạn năm thậm chí trên mười vạn năm, nền móng vững chắc, vượt xa tứ đại đế đình, tứ đại Chư Tử thế gia liên hợp lại với nhau, cho dù thánh đình Cơ gia cũng phải kiêng nể.
Nhưng tứ đại Chư Tử thế gia không giống Đạo gia thánh địa Thái Hư Cung, tương địch với thành đình mà giống như Phật Môn thánh địa Thiên Đàn Tự, thừa nhận Cơ gia là nhân tộc chi chủ, biểu thị thần phục thánh đình, định cư trong Đại Càn thánh đình, cùng thánh đình cung quản thiên hạ.
Nhiều năm qua, thế lực tứ đại Chư Tử thế gia trong thánh đình đã rắc rối phức tạp, như một tấm lưới lớn, thâm căn cố đế, tứ đại Chư Tử thế gia đều không có dấu hiệu tương nghịch với thánh đình, thánh đình mặc dù có phần kiêng nể, nhưng cũng không có cớ tiến hành hạn chế tứ đại Chư Tử thế gia,
Cổ Thần đánh chết một vị Chư Tử thế gia gia chủ, tương đương tuyên chiến với tứ đại Chư Tử thế gia, Cổ Thần kiếp trước có năm trăm năm kinh nghiệm, l;ại sống ở Đại Càn trong một thời gian ngắn, trong lòng biết rõ mặc dù nhân tộc Độ Hư cương giả bên ngoài chỉ có Thánh hoàng và Độ Đàn đại sư hai người.
Trên thực tế, con số không chỉ dừng ở đó, ví dụ Thánh tử Cơ Thần Không, Cổ Thần kiếp trước và kiếp này đều đã từng gặp qua.
Cổ Thần kiếp trước khoảng một trăm tuổi từng nghe nói một trong năm vị đại đế Hắc đế Mộ Trủng xuất hiện trong Đại Mông cảnh nội, có không ít Độ Hư Bí Cảnh cường giả hiện thân, mặc dù chỉ là tin đồn, nhưng tự nhiên đến ắt hẳn có nguyên nhân.
Cổ Thần kiếp trước từng nghe nói, trong tứ đại Chư Tử thế gia ẩn tàng Độ Hư Bí Cảnh cường giả, lúc đó Cổ Thần nhãn giới hơi thấp, nghĩ rằng minh khiếu kì đã là đỉnh phong của Cổ Hoang tu chân cảnh giới, Độ Hư cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Bây giờ nghe Trịnh Mộng Nam nói vậy, trong tứ đại Chư Tử thế gia, e rằng đúng là vẫn còn ẩn tàng Độ Hư Bí Cảnh cường giả, ngàn năm trước tam tộc đại đại chiến, vô số Độ Hư cường giả vẫn lạc, cường giả sống sót cũng toàn thân trọng thương thậm chí là thương vào căn bản, chí mạng thương.
Tam tộc đại chiến kết thúc, Cổ Hoang đại địa không còn xuất hiện Độ Hư cường giả nữa, một thời gian Độ Hư cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mấy trăm năm sau, Thánh hoàng và Thiên Đàn đại sư mới đột nhiên xuất hiện, chứng minh cho thế nhân thấy thế gian vẫn còn Độ hư cường giả trong truyền thuyết.
Nếu trong tứ đại Chư Tử thế gia vẫn còn ẩn tàng Độ Hư Bí Cảnh cường giả thật, chỉ sợ năm đó sau khi tam tộc đại chiến kết thúc, Độ Hư cường giả bị thương toàn bộ nghỉ ngơi dưỡng sức, trị thương dưỡng thần, chứ không phải chết hết toàn bộ, chỉ là chưa từng hiện thế mà thôi, sinh tồn bằng mọi loại thủ đoạn.
Ví dụ Yêu tộc đại danh lừng lẫy Thiên Hồ Vương, trải qua ngàn năm, cũng phải đoạt mệnh trùng sinh, mặc dù nguyên thần cuối cùng bị Cổ Thần tiêu diệt, khiến Tiểu Bạch hồi phục thân thể tự do, nhưng những Độ Hư cường giả khác, e rằng cũng có nhiều người dùng thủ đoạn đặc thù không ai biết, sinh tồn cho đến hôm nay.
Cổ Thần hít ngược một hơi lãnh khí, thầm nghĩ: Như vậy, Độ hư cường giả trong thiên hạ vẫn còn không ít?
Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng Cổ Thần không hề cảm thấy hối hận, Cổ Thần một khi đã giận, không giết được Tiêu Thần đế quân tuyệt đối không cam lòng, Trịnh Mộng Nam làm khó dễ từ bên trong, sao có thể cản được bước chân giết chóc của Cổ Thần?
Dưới cơn thịnh nộ, Cổ Thần không còn nghĩ nhiều, cho dù hậu quả nghiêm trọng cũng phải làm cho long trời lở đất mới thôi.
Chỉ có điều lúc này Tiêu Thần đế quân đã chết, lại giết thêm một Trịnh gia gia chủ không thù không hận, sát tâm của Cổ Thần cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn xuống mắt đất, Đại Doanh đế cung hơn một nửa đã bị hủy hoại.
Trong phế tích máu chảy thành sông, chỗ nào cũng có những mảnh chân tay đứt rời, tu sĩ chết dưới tay Cổ Thần không được năm vạn thì cũng ba vạn, so với Lạc Thủy Thành, số người chết nhiều hơn mất lần.
Nhìn thảm trạng dưới chân, huyết tính sát niệm trong lòng đột nhiên hưng phấn, Cổ Thần lại muốn hóa thành rồng, xé nát tất cả, nhưng lý tính không cho hắn làm vậy.
Cổ Thần không phải một kẻ giết người khát máu, nhìn thảm trạng máu chảy thành sông cho chính tay mình tạo ra, trong lòng không khỏi thắt lại.
Hai mắt nhắm nghiền, một giọt nước mắt chảy ra, lần thứ hai mở mắt, trong mắt Cô Thần đã hồi phục lại vẻ trong suốt vốn có, nói:
- Thôi... thôi... Tàng Tiêu Thần, ta giết hàng vạn tu sĩ Tàng gia ngươi, ngươi cũng đã chết dưới tay ta, ta không muốn tạo thêm sát nghiệt, tận diệt tu sĩ Tàng gia ngươi nữa!
Nói đoạn, tay cầm thiết phiến, pháp lực nhất thôi, trong nháy mắt xóa bỏ dấu vết pháp ấn của Trịnh Mộng Nam bên trong thiết phiến, đóng lên dấu ấn của mình, thiết phiến đen xì này không biết là gì? Giống như tàn phiến của một món pháp bảo, nhưng lại tương đương hạ phẩm phòng ngự pháp bảo, có thể thấy chất liệu không hề bình thường.
Đúng lúc này, từ trong tinh hải vạn tượng thái không xuất hiện một tu sĩ trung niên tuổi độ tam tuần, ngồi khoảnh chân ngay ngắn giữa hư không, hai mắt đột nhiên mở to.
Tay hắn vừa nhấc, một miếng thiết bản dài một thước phù hiện trong lòng bàn tay, mọt góc tàn khuyết, cỡ độ một bàn tay.
Thiết bản đen xì hơi rung, chỗ tàn khuyết đột nhiên trào ra một mảng ảnh tượng hư huyễn, chính là khoảng khắc Cổ Thần tay cầm thiết phiến đen xì, loại bỏ dấu hiệu pháp ấn.
Ánh mắt ti sĩ trung niên dán chặt lên hư ảnh Cổ Thần, nói:
- Là ngươi diệt hậu nhân ta, tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi...
Câu cuối cùng, trung niên tu sĩ nhắm mắt, câu "Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi..." thốt ra từ miệng hắn, biến thành những tự ấn thực chất, tiến nhập vào trong thiết bản đen xì.
Cổ Thần vừa loại bỏ dấu hiệu pháp ấn của Trịnh Mộng Nam, đang định thủ thiết phiến đen xì vào trong vòng càn khôn, đột nhiên thiết phiến đen xì hơi rung, một đường sóng âm từ trong thiết phiến truyền ra:
- Tiểu tử, ta nhớ ngươi rôi...
Sóng âm hóa thành thực chất, khuêch tán bốn phương tám hướng, đột nhiên vô số ấn tự "Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi..." tuôn ra từ trong thiết phiến.
Cổ Thần giật mình, nhất thời ném thiết phiến đen xì ra xa, có điều, những thanh âm này mặc dù quỷ dị nhưng không tạo thành tổn hại đối với Cổ Thần, một lúc lâu sau, thiết phiến đen xì huyền phù giữa không trung mới hồi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, không còn thanh âm xuất hiện nữa.
Thấy thiết phiến đen xì không còn phản ứng gì nữa, Cổ Thần mở cẩn thận bắt lấy, thu vào trong vòng càn khôn.
Câu "Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi..." không ngừng vang lên trong não hải Cổ Thần, Cổ Thần thầm nghĩ: Xem ra mình đã lại chọc giận một kẻ thù khủng bố diêu cấp rồi.
Cổ Thần đứng trên hư không, hư thủ nắm lại, Ngũ hành ấn và thiết phiến đen xì hai món hạ phẩm phòng ngự tiên bảo đồng thời bị nắm vào trong tay.
Kích sát Tiêu Thần đế quân khiến nộ khí trong tim Cổ Thần dịu đi phần nào, hồng mang trong mắt yếu bớt, nhìn thiết phiến đen xì trong tay, kích sát một vị Chư Tử thế gia gia chủ, Cổ Thần biết rõ tình thế nghiêm trọng.
Tứ đại Chư Tử thế gia, là tứ địa gia tộc duy nhất: Hạ, Hầu, Trịnh, Thương từ thượng cổ truyền hạ trường thịnh bất suy, những Chư Tử gia tộc còn lại, cơ bản đều đã chôn vùi trong dòng chảy trời gian, hoặc là thế lực suy bại, nhân tài điêu linh, từ lâu không không còn tồn tại, ẩn cư hậu thế, không muốn nhắc đến thân phận Chư Tử truyền nhân, để tránh khỏi mất mặt.
Chỉ có Hạ, Hầu, Trịnh, Thương tứ đại Chư Tử thế gia, thực lực trường thịnh bất suy, tứ đại thế gia đồng khí liên chi, đều truyền từ thượng cổ, trải qua hàng vạn năm thậm chí trên mười vạn năm, nền móng vững chắc, vượt xa tứ đại đế đình, tứ đại Chư Tử thế gia liên hợp lại với nhau, cho dù thánh đình Cơ gia cũng phải kiêng nể.
Nhưng tứ đại Chư Tử thế gia không giống Đạo gia thánh địa Thái Hư Cung, tương địch với thành đình mà giống như Phật Môn thánh địa Thiên Đàn Tự, thừa nhận Cơ gia là nhân tộc chi chủ, biểu thị thần phục thánh đình, định cư trong Đại Càn thánh đình, cùng thánh đình cung quản thiên hạ.
Nhiều năm qua, thế lực tứ đại Chư Tử thế gia trong thánh đình đã rắc rối phức tạp, như một tấm lưới lớn, thâm căn cố đế, tứ đại Chư Tử thế gia đều không có dấu hiệu tương nghịch với thánh đình, thánh đình mặc dù có phần kiêng nể, nhưng cũng không có cớ tiến hành hạn chế tứ đại Chư Tử thế gia,
Cổ Thần đánh chết một vị Chư Tử thế gia gia chủ, tương đương tuyên chiến với tứ đại Chư Tử thế gia, Cổ Thần kiếp trước có năm trăm năm kinh nghiệm, l;ại sống ở Đại Càn trong một thời gian ngắn, trong lòng biết rõ mặc dù nhân tộc Độ Hư cương giả bên ngoài chỉ có Thánh hoàng và Độ Đàn đại sư hai người.
Trên thực tế, con số không chỉ dừng ở đó, ví dụ Thánh tử Cơ Thần Không, Cổ Thần kiếp trước và kiếp này đều đã từng gặp qua.
Cổ Thần kiếp trước khoảng một trăm tuổi từng nghe nói một trong năm vị đại đế Hắc đế Mộ Trủng xuất hiện trong Đại Mông cảnh nội, có không ít Độ Hư Bí Cảnh cường giả hiện thân, mặc dù chỉ là tin đồn, nhưng tự nhiên đến ắt hẳn có nguyên nhân.
Cổ Thần kiếp trước từng nghe nói, trong tứ đại Chư Tử thế gia ẩn tàng Độ Hư Bí Cảnh cường giả, lúc đó Cổ Thần nhãn giới hơi thấp, nghĩ rằng minh khiếu kì đã là đỉnh phong của Cổ Hoang tu chân cảnh giới, Độ Hư cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Bây giờ nghe Trịnh Mộng Nam nói vậy, trong tứ đại Chư Tử thế gia, e rằng đúng là vẫn còn ẩn tàng Độ Hư Bí Cảnh cường giả, ngàn năm trước tam tộc đại đại chiến, vô số Độ Hư cường giả vẫn lạc, cường giả sống sót cũng toàn thân trọng thương thậm chí là thương vào căn bản, chí mạng thương.
Tam tộc đại chiến kết thúc, Cổ Hoang đại địa không còn xuất hiện Độ Hư cường giả nữa, một thời gian Độ Hư cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mấy trăm năm sau, Thánh hoàng và Thiên Đàn đại sư mới đột nhiên xuất hiện, chứng minh cho thế nhân thấy thế gian vẫn còn Độ hư cường giả trong truyền thuyết.
Nếu trong tứ đại Chư Tử thế gia vẫn còn ẩn tàng Độ Hư Bí Cảnh cường giả thật, chỉ sợ năm đó sau khi tam tộc đại chiến kết thúc, Độ Hư cường giả bị thương toàn bộ nghỉ ngơi dưỡng sức, trị thương dưỡng thần, chứ không phải chết hết toàn bộ, chỉ là chưa từng hiện thế mà thôi, sinh tồn bằng mọi loại thủ đoạn.
Ví dụ Yêu tộc đại danh lừng lẫy Thiên Hồ Vương, trải qua ngàn năm, cũng phải đoạt mệnh trùng sinh, mặc dù nguyên thần cuối cùng bị Cổ Thần tiêu diệt, khiến Tiểu Bạch hồi phục thân thể tự do, nhưng những Độ Hư cường giả khác, e rằng cũng có nhiều người dùng thủ đoạn đặc thù không ai biết, sinh tồn cho đến hôm nay.
Cổ Thần hít ngược một hơi lãnh khí, thầm nghĩ: Như vậy, Độ hư cường giả trong thiên hạ vẫn còn không ít?
Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng Cổ Thần không hề cảm thấy hối hận, Cổ Thần một khi đã giận, không giết được Tiêu Thần đế quân tuyệt đối không cam lòng, Trịnh Mộng Nam làm khó dễ từ bên trong, sao có thể cản được bước chân giết chóc của Cổ Thần?
Dưới cơn thịnh nộ, Cổ Thần không còn nghĩ nhiều, cho dù hậu quả nghiêm trọng cũng phải làm cho long trời lở đất mới thôi.
Chỉ có điều lúc này Tiêu Thần đế quân đã chết, lại giết thêm một Trịnh gia gia chủ không thù không hận, sát tâm của Cổ Thần cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn xuống mắt đất, Đại Doanh đế cung hơn một nửa đã bị hủy hoại.
Trong phế tích máu chảy thành sông, chỗ nào cũng có những mảnh chân tay đứt rời, tu sĩ chết dưới tay Cổ Thần không được năm vạn thì cũng ba vạn, so với Lạc Thủy Thành, số người chết nhiều hơn mất lần.
Nhìn thảm trạng dưới chân, huyết tính sát niệm trong lòng đột nhiên hưng phấn, Cổ Thần lại muốn hóa thành rồng, xé nát tất cả, nhưng lý tính không cho hắn làm vậy.
Cổ Thần không phải một kẻ giết người khát máu, nhìn thảm trạng máu chảy thành sông cho chính tay mình tạo ra, trong lòng không khỏi thắt lại.
Hai mắt nhắm nghiền, một giọt nước mắt chảy ra, lần thứ hai mở mắt, trong mắt Cô Thần đã hồi phục lại vẻ trong suốt vốn có, nói:
- Thôi... thôi... Tàng Tiêu Thần, ta giết hàng vạn tu sĩ Tàng gia ngươi, ngươi cũng đã chết dưới tay ta, ta không muốn tạo thêm sát nghiệt, tận diệt tu sĩ Tàng gia ngươi nữa!
Nói đoạn, tay cầm thiết phiến, pháp lực nhất thôi, trong nháy mắt xóa bỏ dấu vết pháp ấn của Trịnh Mộng Nam bên trong thiết phiến, đóng lên dấu ấn của mình, thiết phiến đen xì này không biết là gì? Giống như tàn phiến của một món pháp bảo, nhưng lại tương đương hạ phẩm phòng ngự pháp bảo, có thể thấy chất liệu không hề bình thường.
Đúng lúc này, từ trong tinh hải vạn tượng thái không xuất hiện một tu sĩ trung niên tuổi độ tam tuần, ngồi khoảnh chân ngay ngắn giữa hư không, hai mắt đột nhiên mở to.
Tay hắn vừa nhấc, một miếng thiết bản dài một thước phù hiện trong lòng bàn tay, mọt góc tàn khuyết, cỡ độ một bàn tay.
Thiết bản đen xì hơi rung, chỗ tàn khuyết đột nhiên trào ra một mảng ảnh tượng hư huyễn, chính là khoảng khắc Cổ Thần tay cầm thiết phiến đen xì, loại bỏ dấu hiệu pháp ấn.
Ánh mắt ti sĩ trung niên dán chặt lên hư ảnh Cổ Thần, nói:
- Là ngươi diệt hậu nhân ta, tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi...
Câu cuối cùng, trung niên tu sĩ nhắm mắt, câu "Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi..." thốt ra từ miệng hắn, biến thành những tự ấn thực chất, tiến nhập vào trong thiết bản đen xì.
Cổ Thần vừa loại bỏ dấu hiệu pháp ấn của Trịnh Mộng Nam, đang định thủ thiết phiến đen xì vào trong vòng càn khôn, đột nhiên thiết phiến đen xì hơi rung, một đường sóng âm từ trong thiết phiến truyền ra:
- Tiểu tử, ta nhớ ngươi rôi...
Sóng âm hóa thành thực chất, khuêch tán bốn phương tám hướng, đột nhiên vô số ấn tự "Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi..." tuôn ra từ trong thiết phiến.
Cổ Thần giật mình, nhất thời ném thiết phiến đen xì ra xa, có điều, những thanh âm này mặc dù quỷ dị nhưng không tạo thành tổn hại đối với Cổ Thần, một lúc lâu sau, thiết phiến đen xì huyền phù giữa không trung mới hồi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, không còn thanh âm xuất hiện nữa.
Thấy thiết phiến đen xì không còn phản ứng gì nữa, Cổ Thần mở cẩn thận bắt lấy, thu vào trong vòng càn khôn.
Câu "Tiểu tử, ta nhớ ngươi rồi..." không ngừng vang lên trong não hải Cổ Thần, Cổ Thần thầm nghĩ: Xem ra mình đã lại chọc giận một kẻ thù khủng bố diêu cấp rồi.
/889
|