Cốc Trần thấy cung nữ trái phải đều không nhìn thấy Cổ Thần, lại thấy tướng mạo Cổ Thần vẫn như lúc đầu, trong lòng biết được Cổ Thần nhất định không phải người thường, nghi hoặc nhiều năm trước cũng đồng thời sáng tỏ.
Lệnh cho cung nữ bên cạnh ra ngoài, Cốc Trần nói:
- Cổ thúc, ta sớm biết ngươi không phải người thường, quả là như vậy, cứu ta... Cổ thúc... Cứu ta...
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Ngươi thọ nguyên đã hết, thần tiên khó cứu!
Cốc Trần nước mắt như chảy ra, nói:
- Ta dùng công sức cả cuộc đời, mới nhất thống thiên hạ, ta vừa chết, thiên hạ sẽ lại phân ly, công tích nhất thống thiên hạ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cầu Cổ thúc ban cho ta thọ mệnh.
Cổ Thần nói:
- Ngươi muốn sống bao lâu?
-500 năm!
Cốc Trần dừng lại một chút, lập tức lại nói:
- Một nghìn năm, không, trường sinh bất tử, ta muốn trường sinh bất tử, chỉ cần cho ta thời gian, ta liền có thể đem thiên hạ vĩnh viễn yên ổn, để bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia phồn vinh hưng thịnh...
Cổ Thần lắc đầu cười yếu ớt, nói:
- Thọ nguyên của ta cũng chỉ có nghìn tuổi, ngươi muốn trường sinh bất tử, làm sao có thể? Cốc Trần, ngươi có còn nhớ những người đã từng là huynh đệ của mình chăng?
- Huynh đệ? Ai?
Cốc Trần nghi hoặc nói.
Cổ Thần nói:
- Cốc gia thôn, bên ngoài Tử Vong Cốc, mấy huynh đệ kết bái ở trước mặt ta.
Cốc Trần khẽ giật mình suy nghĩ của hắn theo lời nói của Cổ Thần, trở lại nhiều năm trước đây, không có ai nhắc tới, nên hắn đã sớm quên mất đoạn thời gian đó, lại càng không nhớ tới tên của họ!
Cốc Trần lâm vào trầm mặc...
Cổ Thần nói:
- Thời gian đã lâu lắm rồi, lâu tới mức ngươi đã quên chuyện năm xưa, trên thực tế, thọ mệnh của ngươi ta đã cho ngươi rồi, từ lúc ngươi mười tuổi tiến nhập Tử Vong Cốc, đã chết, nếu không phải gặp được ta, ngươi từ lâu đã trở thành thức ăn của sư tử.
Dừng một chút, Cổ Thần lại nói:
- Thiên hạ to lớn, vượt quá tưởng tượng của ngươi, ngươi vĩnh viễn không thể làm được thiên hạ nhất thống chân chính, đồng thời, thiên hạ nhất thống thì sao? Chúng sinh đều khổ, ngươi làm đế vương, vẫn còn vô số bình dân bách tính, cũng giống ngươi ngày trước chịu đủ sự ức hiếp của người khác, kẻ ác vẫn sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không chỉ thiên hạ nhất thống là có thể giải quyết được...
- Ha ha ha ha...
Cổ Thần nở nụ cười, có vẻ là cười khổ, lại như vui cười:
- Chỉ cần ngươi sống trong trời đất, sẽ phải chịu ước thúc của thiên địa, nhưng thiên địa chẳng phân thiện ác, đúng sai, lại muốn phân sinh tử, địa vị phú quý bần hàn, đó chính là thiên địa. Cốc Trần, ngươi an tâm đi thôi, ngươi nhất thống thiên địa cũng không thể thay đổi, đây là một chế độ không hoàn thiên.
Không biết từ xưa đến nay, lịch đại tiền bối có ai nghĩ tới muốn hoàn thiện chế độ này, hoàn thiện thiên địa chi đạo hay không, thế nhưng Cổ Thần sau này nếu muốn lập đạo, trước phải phá đạo!
Sau khi Cốc Trần chết, thiên hạ đại loạn, quần hùng đồng khỏi.
Bất quá, trong lòng Cổ Thần đã lĩnh ngộ được "đạo", nên tục sự thế gian sẽ không còn quan hệ tới hắn nữa.
Cuối cùng sau sáu mươi mốt năm, Cổ Thần tiến nhập thế tục hồng trần, nhìn sinh tử phàm nhân, đến nỗi khổ của chúng sinh trong chiến loạn, cùng sáu vị thiếu niên kết bái ngày trước lần lượt bỏ mình, suốt đời đau khổ!
Kết quả là Cổ Thần thấy được một chữ thật lớn "Khổ! Chúng sinh đều khổ!"
Người tốt không được sống yên lành, kẻ ác lại tiêu diêu ngoài vòng pháp luật...
Thường nói thiên đạo vô tình quả nhiên không sai.
Toàn bộ tu sĩ Tu Chân Giới bao gồm người, phù thủy, yêu tam tộc, khi bước vào Độ Hư, cảm ngộ thiên đạo đều lĩnh hội được Thiên đạo vô tình, kế đó lại lĩnh ngộ thiên địa chúng sinh chỉ như con kiến hôi không thể nghịch kháng.
Tuy rằng cuối cùng bước vào Độ Hư cường giả đều lĩnh ngộ được "Đạo","Thiên địa pháp tắc" nhưng đạo cũng chia làm hai phương hướng.
Một bộ phận người tu tiên cho rằng, nếu thiên đạo vô tình, tu tiên đó là tu đạo, cũng phải có trái tim vô tình, nhìn chúng sinh như con kiến hôi, đạo tâm phá vỡ tất cả ràng buộc, trực chỉ trường sinh, trực chỉ tu đạo đỉnh phong.
Một bộ phận người tu tiên khác lại cho rằng, thiên đạo vô tình người có tình, thế gian vạn tộc, người có trí mà tu đạo, người có tình mà sinh sôi, thiên đạo mặc dù vô tình, nhưng người tu tiên lĩnh ngộ thiên đạo, có thể sử dụng hữu tình, thiên đạo vô tình tiên hữu tình, đạo tâm hướng tới chúng sinh, phổ độ thiên hạ, tập hợp chúng sinh chi niệm lực, bước vào tu đạo đỉnh phong.
Tuy rằng đạo tâm của người tu tiên hoàn toàn hướng về hai phía khác nhau, nhưng trên thực tế, lại có cùng một đạo lý, đó là thuận theo thiên đạo, tu luyện đều là lĩnh ngộ pháp tắc, mục đích cũng như nhau bước vào tu đạo đỉnh phong, truy cầu trường sinh bất tử, thế nhưng trong lòng suy nghĩ tuyệt không giống nhau.
Một loại chỉ lo cho mình, một loại nghĩ đến chúng sinh.
Cổ Thần lĩnh ngộ đạo khác với loại tu sĩ chỉ biết lo cho mình, và loại tu sĩ lo cho chúng sinh có điểm tương đồng, nhưng căn bản lại có khác biệt lớn.
Vô luận là loại thứ nhất hay loại thứ hai, đều là thuận theo thiên đạo, tuy đạo tu tiên nghịch thiên đoạt mạng, nhưng trên thực tế, con đường tu đạo cũng giống với thiên đạo.
Mà đạo của Cổ Thần tuy là suy nghĩ tới chúng sinh, nhưng hướng tới căn bản, chúng sinh đều khổ, nguyên nhất căn bản nhất chính là thiên địa, chính là "Đạo" bỏi vì quy tắc của thiên địa, là một loại quy tắc lệch lạc, chẳng phân biệt thiện ác, không phân biệt thị phi, lại phân ra sinh tử, còn luận quý bần nếu muốn thay đổi nỗi khổ của chúng sinh, không phải chỉ là ngộ thiên đạo phổ độ chúng sinh, mà là phải hoàn toàn thay đổi chế độ...
Ngoại trức thiên đạo, từ muôn đời nay, người tu tiên chẳng bao giờ nghe nói đạo tâm như vậy, nó không ngừng nghịch thiên tranh giành mạng sống, càng nghịch đạo.
Nhưng mà nghịch đạo nói thì dễ, mà làm thì khó, muốn phá đạo, trước tiên phải hiểu đạo, lý giải được đạo, tất phải ngộ đạo.
Từ đó mọi chuyện lại trở về điểm ban đầu.
Ngộ đạo!
Nếu như không ngộ đạo, không rõ thiên địa quy tắc, không rõ đạo, là vật như thề nào? Từ đâu bắt đầu?
Ngay cả mục tiêu cũng không rõ ràng, thì từ đâu hạ thủ?
Đạo vô hình vô dạng, vô lượng và không khe hở, trời này, đất này, tinh không này.
Núi này, sông này đều là thiên đạo, người cũng sinh sống trong thiên đạo, làm sao có thể phá?
Nếu muốn phá tất phải hướng tới, nếu muốn hướng tới, tất phải ngộ đạo!
Trài qua sáu mươi năm tiến nhập hồng trần, Cổ Thần rốt cục tiếp xúc với dấu vết của đạo. Nhưng muốn nói đã ngộ đạo thì vẫn còn kém một tàng, chỉ cần đột phá tầng khoảng cách này, liền có thể bước vào thiên đạo, trở thành cường giả Độ Hư bí cảnh, đột phá không được tầng này liền vĩnh viễn đều là tu sĩ Mệnh Tuyền bí cảnh.
Tục ngữ nói mộng tưởng có bao nhiêu lớn, thì có thể đi rất xa, lòng có rộng có thể làm nhiều chuyện...
Cổ Thần tuy rằng giống với các tu si bước vào Độ Hư bí cảnh, lĩnh ngộ thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc, thế nhưng khác nhau ở đạo tâm, đã định trước con đường của hắn khác biệt với người tu tiên, đã định trước thành tựu của hắn là đỉnh mà người tu tiên khác không thể tới.
Trong lòng Cổ Thần dứt bỏ thế tục rồi, nhưng người vẫn đang ở trần thế, cước đạp đại địa, trong đầu hồi tưởng những ký ức trong sáu mươi năm qua, Cốc Trần, Cốc Chu, Thành Chiến, Trương Viễn, Quan Kỳ, Tư Mã Duyên sáu người có hoàn cảnh khác nhau, số phận khác nhau cùng nhân sinh biến hóa khác nhau, tâm tình thay đổi, cùng với ngàn ngàn vạn vạn chúng sinh nhìn thấy được.
Trong đầu từ hàng vạn hàng nghìn bước chân, chạy về phía trước, Cổ Thần phong ấn pháp lực tu vi, không có ngự khí phi hành, mà cứ như vậy đi về phía trước.
Lệnh cho cung nữ bên cạnh ra ngoài, Cốc Trần nói:
- Cổ thúc, ta sớm biết ngươi không phải người thường, quả là như vậy, cứu ta... Cổ thúc... Cứu ta...
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Ngươi thọ nguyên đã hết, thần tiên khó cứu!
Cốc Trần nước mắt như chảy ra, nói:
- Ta dùng công sức cả cuộc đời, mới nhất thống thiên hạ, ta vừa chết, thiên hạ sẽ lại phân ly, công tích nhất thống thiên hạ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cầu Cổ thúc ban cho ta thọ mệnh.
Cổ Thần nói:
- Ngươi muốn sống bao lâu?
-500 năm!
Cốc Trần dừng lại một chút, lập tức lại nói:
- Một nghìn năm, không, trường sinh bất tử, ta muốn trường sinh bất tử, chỉ cần cho ta thời gian, ta liền có thể đem thiên hạ vĩnh viễn yên ổn, để bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia phồn vinh hưng thịnh...
Cổ Thần lắc đầu cười yếu ớt, nói:
- Thọ nguyên của ta cũng chỉ có nghìn tuổi, ngươi muốn trường sinh bất tử, làm sao có thể? Cốc Trần, ngươi có còn nhớ những người đã từng là huynh đệ của mình chăng?
- Huynh đệ? Ai?
Cốc Trần nghi hoặc nói.
Cổ Thần nói:
- Cốc gia thôn, bên ngoài Tử Vong Cốc, mấy huynh đệ kết bái ở trước mặt ta.
Cốc Trần khẽ giật mình suy nghĩ của hắn theo lời nói của Cổ Thần, trở lại nhiều năm trước đây, không có ai nhắc tới, nên hắn đã sớm quên mất đoạn thời gian đó, lại càng không nhớ tới tên của họ!
Cốc Trần lâm vào trầm mặc...
Cổ Thần nói:
- Thời gian đã lâu lắm rồi, lâu tới mức ngươi đã quên chuyện năm xưa, trên thực tế, thọ mệnh của ngươi ta đã cho ngươi rồi, từ lúc ngươi mười tuổi tiến nhập Tử Vong Cốc, đã chết, nếu không phải gặp được ta, ngươi từ lâu đã trở thành thức ăn của sư tử.
Dừng một chút, Cổ Thần lại nói:
- Thiên hạ to lớn, vượt quá tưởng tượng của ngươi, ngươi vĩnh viễn không thể làm được thiên hạ nhất thống chân chính, đồng thời, thiên hạ nhất thống thì sao? Chúng sinh đều khổ, ngươi làm đế vương, vẫn còn vô số bình dân bách tính, cũng giống ngươi ngày trước chịu đủ sự ức hiếp của người khác, kẻ ác vẫn sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không chỉ thiên hạ nhất thống là có thể giải quyết được...
- Ha ha ha ha...
Cổ Thần nở nụ cười, có vẻ là cười khổ, lại như vui cười:
- Chỉ cần ngươi sống trong trời đất, sẽ phải chịu ước thúc của thiên địa, nhưng thiên địa chẳng phân thiện ác, đúng sai, lại muốn phân sinh tử, địa vị phú quý bần hàn, đó chính là thiên địa. Cốc Trần, ngươi an tâm đi thôi, ngươi nhất thống thiên địa cũng không thể thay đổi, đây là một chế độ không hoàn thiên.
Không biết từ xưa đến nay, lịch đại tiền bối có ai nghĩ tới muốn hoàn thiện chế độ này, hoàn thiện thiên địa chi đạo hay không, thế nhưng Cổ Thần sau này nếu muốn lập đạo, trước phải phá đạo!
Sau khi Cốc Trần chết, thiên hạ đại loạn, quần hùng đồng khỏi.
Bất quá, trong lòng Cổ Thần đã lĩnh ngộ được "đạo", nên tục sự thế gian sẽ không còn quan hệ tới hắn nữa.
Cuối cùng sau sáu mươi mốt năm, Cổ Thần tiến nhập thế tục hồng trần, nhìn sinh tử phàm nhân, đến nỗi khổ của chúng sinh trong chiến loạn, cùng sáu vị thiếu niên kết bái ngày trước lần lượt bỏ mình, suốt đời đau khổ!
Kết quả là Cổ Thần thấy được một chữ thật lớn "Khổ! Chúng sinh đều khổ!"
Người tốt không được sống yên lành, kẻ ác lại tiêu diêu ngoài vòng pháp luật...
Thường nói thiên đạo vô tình quả nhiên không sai.
Toàn bộ tu sĩ Tu Chân Giới bao gồm người, phù thủy, yêu tam tộc, khi bước vào Độ Hư, cảm ngộ thiên đạo đều lĩnh hội được Thiên đạo vô tình, kế đó lại lĩnh ngộ thiên địa chúng sinh chỉ như con kiến hôi không thể nghịch kháng.
Tuy rằng cuối cùng bước vào Độ Hư cường giả đều lĩnh ngộ được "Đạo","Thiên địa pháp tắc" nhưng đạo cũng chia làm hai phương hướng.
Một bộ phận người tu tiên cho rằng, nếu thiên đạo vô tình, tu tiên đó là tu đạo, cũng phải có trái tim vô tình, nhìn chúng sinh như con kiến hôi, đạo tâm phá vỡ tất cả ràng buộc, trực chỉ trường sinh, trực chỉ tu đạo đỉnh phong.
Một bộ phận người tu tiên khác lại cho rằng, thiên đạo vô tình người có tình, thế gian vạn tộc, người có trí mà tu đạo, người có tình mà sinh sôi, thiên đạo mặc dù vô tình, nhưng người tu tiên lĩnh ngộ thiên đạo, có thể sử dụng hữu tình, thiên đạo vô tình tiên hữu tình, đạo tâm hướng tới chúng sinh, phổ độ thiên hạ, tập hợp chúng sinh chi niệm lực, bước vào tu đạo đỉnh phong.
Tuy rằng đạo tâm của người tu tiên hoàn toàn hướng về hai phía khác nhau, nhưng trên thực tế, lại có cùng một đạo lý, đó là thuận theo thiên đạo, tu luyện đều là lĩnh ngộ pháp tắc, mục đích cũng như nhau bước vào tu đạo đỉnh phong, truy cầu trường sinh bất tử, thế nhưng trong lòng suy nghĩ tuyệt không giống nhau.
Một loại chỉ lo cho mình, một loại nghĩ đến chúng sinh.
Cổ Thần lĩnh ngộ đạo khác với loại tu sĩ chỉ biết lo cho mình, và loại tu sĩ lo cho chúng sinh có điểm tương đồng, nhưng căn bản lại có khác biệt lớn.
Vô luận là loại thứ nhất hay loại thứ hai, đều là thuận theo thiên đạo, tuy đạo tu tiên nghịch thiên đoạt mạng, nhưng trên thực tế, con đường tu đạo cũng giống với thiên đạo.
Mà đạo của Cổ Thần tuy là suy nghĩ tới chúng sinh, nhưng hướng tới căn bản, chúng sinh đều khổ, nguyên nhất căn bản nhất chính là thiên địa, chính là "Đạo" bỏi vì quy tắc của thiên địa, là một loại quy tắc lệch lạc, chẳng phân biệt thiện ác, không phân biệt thị phi, lại phân ra sinh tử, còn luận quý bần nếu muốn thay đổi nỗi khổ của chúng sinh, không phải chỉ là ngộ thiên đạo phổ độ chúng sinh, mà là phải hoàn toàn thay đổi chế độ...
Ngoại trức thiên đạo, từ muôn đời nay, người tu tiên chẳng bao giờ nghe nói đạo tâm như vậy, nó không ngừng nghịch thiên tranh giành mạng sống, càng nghịch đạo.
Nhưng mà nghịch đạo nói thì dễ, mà làm thì khó, muốn phá đạo, trước tiên phải hiểu đạo, lý giải được đạo, tất phải ngộ đạo.
Từ đó mọi chuyện lại trở về điểm ban đầu.
Ngộ đạo!
Nếu như không ngộ đạo, không rõ thiên địa quy tắc, không rõ đạo, là vật như thề nào? Từ đâu bắt đầu?
Ngay cả mục tiêu cũng không rõ ràng, thì từ đâu hạ thủ?
Đạo vô hình vô dạng, vô lượng và không khe hở, trời này, đất này, tinh không này.
Núi này, sông này đều là thiên đạo, người cũng sinh sống trong thiên đạo, làm sao có thể phá?
Nếu muốn phá tất phải hướng tới, nếu muốn hướng tới, tất phải ngộ đạo!
Trài qua sáu mươi năm tiến nhập hồng trần, Cổ Thần rốt cục tiếp xúc với dấu vết của đạo. Nhưng muốn nói đã ngộ đạo thì vẫn còn kém một tàng, chỉ cần đột phá tầng khoảng cách này, liền có thể bước vào thiên đạo, trở thành cường giả Độ Hư bí cảnh, đột phá không được tầng này liền vĩnh viễn đều là tu sĩ Mệnh Tuyền bí cảnh.
Tục ngữ nói mộng tưởng có bao nhiêu lớn, thì có thể đi rất xa, lòng có rộng có thể làm nhiều chuyện...
Cổ Thần tuy rằng giống với các tu si bước vào Độ Hư bí cảnh, lĩnh ngộ thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc, thế nhưng khác nhau ở đạo tâm, đã định trước con đường của hắn khác biệt với người tu tiên, đã định trước thành tựu của hắn là đỉnh mà người tu tiên khác không thể tới.
Trong lòng Cổ Thần dứt bỏ thế tục rồi, nhưng người vẫn đang ở trần thế, cước đạp đại địa, trong đầu hồi tưởng những ký ức trong sáu mươi năm qua, Cốc Trần, Cốc Chu, Thành Chiến, Trương Viễn, Quan Kỳ, Tư Mã Duyên sáu người có hoàn cảnh khác nhau, số phận khác nhau cùng nhân sinh biến hóa khác nhau, tâm tình thay đổi, cùng với ngàn ngàn vạn vạn chúng sinh nhìn thấy được.
Trong đầu từ hàng vạn hàng nghìn bước chân, chạy về phía trước, Cổ Thần phong ấn pháp lực tu vi, không có ngự khí phi hành, mà cứ như vậy đi về phía trước.
/889
|