Lưỡi giáo kề ngay cổ, không ngờ Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ cũng có ngày này.Nếu không phóng lại nơi hố đầy chông và cọc nhọn đó, nếu không nhìn xuống, cólẽ không phải sa vào hoàn cảnh này. Chiếc hố đó, không ngờ bên cạnh từng có mộtgốc cây đại thụ từng trú ngụ. Cây đã chết, song bộ rễ vẫn còn cắm sâu vào đất.Và người kia khi rơi xuống lại rất bình tĩnh tóm lấy, lấy đà đảo người, đáp nhẹchân xuông những chiếc cọc được vuốt nhọn đầu. Không trách người ta được, chỉtrách là mình đã quyết định sai. Ngọn giáo trong tay Trần Tú rõ ràng đã runlên. Nó không kề sát vào cổ hắn nữa. Bốn mắt lại vô tình có thể chạm phải nhau.
Hắn là lạnh nhạt… Còn ông… Ông là một nỗi đau đớn bàng hoàng:
- Con là…
Đứa bé ông từng áp tay vào bụng hàng ngày để nghe nó đập. Mặt tươi cười vàháo hức dù trong lòng thì lạnh nhạt, cứ nghĩ tới cảnh từng người dân ngã xuốngdưới vó ngựa ngoại xâm. Bây giờ nó lại lớn đến thế, lại đang cầm giáo, máunhuộm trên lưng áo. Máu đồng bào của ông… Và tay nó đã cầm roi quất vào giagia, quất vào đứa em chung dòng máu. Nó là kẻ thù của đất nước ông.
Đau lắm! Đau đớn lắm! Nhưng ông không hối hận bởi ngày xưa đã đóng trọn vaitrò nội gián, khiến hai mẹ con trở về Nguyên trong nỗi nghẹn ngào. Bị chồngphản bội, cha bỏ rơi song ông tin là hai người ấy sẽ không hề hận. Đơn giản,hai bên đều có sự chọn lựa giữa quê hương và tình cảm. Ai cũng không thể bỏ lạitrách nhiệm với quốc gia, đối đầu nhau đêm nay là chuyện không tránh khỏi.Trong màn lửa, ông lại nghe tiếng kêu thét của những người đồng đội. Tay cầmgiáo lại xiết chặt, sát vào cổ đứa con hơn:
- Lập tức hạ lệnh lui quân!
Mắt Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ nhắm lại. Ông đã chọn và hắn cũng đã quyếttâm:
- Tất cả tiếp tục tiến lên. Tuyệt đối không để một tên Đại Việt nào sốngsót.
Giết gà có phải cần dùng dao mổ trâu. Đạo quân này chẳng qua chỉ là một đámquân du kích, tuy cũng có thể làm Nguyên quân thương tổn nhưng không lớn. Mạngsống của Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ không phải là cần thiết hơn sao?
- Tiến quân!
- Ngươi dám…
Lưỡi giáo đã động mạnh. Máu rỉ ra từ vết thương của A Khắc Nhĩ, nhuộm đỏtay Trần Tú. Nhưng rõ ràng ông không thể xuống mạnh tay hơn:
- Tại sao lại không dám? Không trận chiến nào là không cần thiết. Không cótên địch nào là không cần giết. Trong chiến tranh, đôi khi một tên tiểu tướngcó thể giết nguyên soái, có thể làm xoay chuyển trận chiến. Mẹ… – Con khôngphải là nhân vật không thể thay thế. Đúng không?
Môi Thượng Ảnh Nguyên giật giật. Bà chưa hề phải đối diện với nỗi caynghiệt đến thế này. Cả nhà ba người, lại phải giết một người để giành thắng lợitrong cuộc chiến. Người quyết định là bà, không phải là rất cay nghiệt sao?
- Ngươi…
Nhưng ông đã không để bà một mình quyết định. Ông đẩy A Khắc Nhĩ ra, laovào vùng lửa, nơi có những đồng đội đang chiến đấu. A Khắc Nhĩ cũng đã nhặt lạithanh đao. Cũng không bỏ qua. Mắt Thượng Ảnh Nguyên nhòa lệ. Trước mặt bà,chồng và con trai đang giao đấu. Những đường đao, mũi giáo loang loáng quyệnvào nhau phát ra âm thanh rổn rảng. Lửa cháy… cháy bùng khắp nơi. Còn có hơikhói càng lúc càng trở nên mù mịt. Hai kẻ đó vẫn không hề dừng lại. Lửa đã táptới hai người. Quanh đó là tiếng người gào thét… Có vài kẻ bị lửa bén vào, bùnglên như một ngọn đuốc sống. Bà phải ngăn họ lại, phải bảo họ rời khỏi nơi này…Phải đi thật nhanh!
Nhưng bằng cách nào?
Bà nhìn thấy thanh kiếm nằm chơ vơ dưới đất:
- Dừng lại… dừng lại đi!
Cũng trong lúc đó, mũi tên trong tay Thoát Hoan trên đài quan sát cũng nônnóng lao đi…
- Xoẹt!
Mũi tên vụt qua Thượng Ảnh Nguyên, làm bà chết sững mà dừng lại trong chốclát… Lưỡi kiếm cũng đâm chếch đi so với dự định ban đầu.
- A!
Một tiếng rên khẽ. Bà càng quýnh quáng rút vội lưỡi kiếm. Lưỡi dính máu… Dùlà không biết máu của ai.
- Mẹ…
- Con… con tha cho ông ấy đi – Vơ được chiếc áo của A Khắc nhĩ, bà vội tómlấy, giọng hoảng loạn – Để cho ông ấy đi đi! Mẹ van con… Van con mà…
Cầu xin là vì không muốn cha con tương tàn. Hay là bản thân vẫn còn rất yêungười đàn ông ấy. A Khắc Nhĩ bậm môi, xốc người mẹ đã mệt lả của mình lên trêncon thần mã trung thành vẫn còn đứng yên nơi đó mà chờ chủ. Không nói khôngrằng thúc ngựa, vượt qua màn lửa hung mãnh càng lúc càng lan dài. Người mẹtrong lòng hắn đang run lên vì cảm xúc. Còn hắn, chân cũng đang run… Nhưng vìlý do hoàn toàn khác. Một bàn tay đầy máu đỏ đang bịt kín miệng vết thương…Lưỡi kiếm vô tình lúc nãy nhằm đúng người ông ấy. Và hắn đã vô thức đẩy ông ra.Quyết định trong vô thức có lẽ càng đáng sợ hơn, bởi nó nói lên sự thật. Tronglòng hắn, người đó vẫn là đứng trong vai trò của một người cha…
Đôi khi hắn tự hỏi trong suốt ngần ấy năm tồn tại trên cõi đời này, mình đãbao giờ quyết định sai lầm chưa? Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ là con người thậntrọng. Trước đây những quyết định dù là cấp bách trên chiến trường đều được suyxét kỹ. Trong tay hắn là tính mạng của hàng vạn con người. Chỉ cần một sai lầmlà mọi chuyện không còn vãn hồi được nữa. Hắn sợ khi phải ra quyết định, sợmình phải sai lầm. Nhưng bây giờ – hôm nay hắn đã quyết định mà không cần suyxét.
Màu đỏ của hoàng hôn hôm nay không thể thấy được. Màn đêm đang trùm phủ lênvạn vật. Xung quanh là khung cảnh tịch mịch. Tiếng dế kêu, tiếng côn trùng hòađiệu nhạc. Thật hay!
Lạnh… Cái lạnh bao trùm thân thể… Trên vai hắn là chiếc áo dày cộm. Tiếttrời phương nam đang vào mùa khô, nóng ẩm… Thế mà lại thấy lạnh. Cái lạnh toátra từ bên trong luôn rất đáng sợ. Có đắp bao nhiêu chăn chiếu cũng vậy. Còn nhớcách đây không lâu, khi vào Vạn Kiếp cũng có lần thấy lạnh như thế. Lúc đó hắnđã ôm lấy Hải San mà ngủ. Thân thể của nàng rất ấm, khiến lần đầu A Khắc Nhĩhắn có một giấc ngủ ngon.
Hải San! Dưới tay A Khắc Nhĩ, máu lại tiếp tục rỉ ra. Vết thương khôngnghiêm trọng lắm… Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ từng bị trúng những vết thương cònnặng hơn. Song, lúc đó ý chí cầu sinh trong mình hắn vô cùng mãnh liệt. Cái đauthương của da thịt đã biến thành ý chí, để Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ mạnh mẽ hơnkhi trở lại, vang danh là một chiến thần. Nhưng hôm nay vết thương tuy khôngnặng, song A Khắc Nhĩ hoàn toàn không có khái niệm cầu sinh. Cuộc sống thật mệtmỏi. Người mẹ tưởng như góa bụa sắt đá lại yêu thương nồng nhiệt một người đànông bên đất giặc. Người cha ngỡ đã không còn trên đời lại có một quê hươngkhác. Ông đã chọn lựa… Và hắn không có nghĩa gì trong sự lựa chọn ấy. Bản thâncũng chỉ là công cụ bên lề cuộc chiến này. Người con gái ấy… Nếu có gặp lại,cũng phải chia ly và đau xót. Hai người – hai bên là hai xứ sở đối đầu nhau.Trách nhiệm làm hắn mệt mỏi và cuộc sống này ngoài trách nhiệm không còn thứ gìđể lưu luyến. Mỗi sáng thức dậy, bên cạnh A Khắc Nhĩ không còn gương mặt và đôimắt dịu dàng đó nữa. Hắn chỉ nghe những tin báo tự chiến trường, đầu óc cũngchỉ gửi ở chiến trường.
Quyết định! Một lần nữa hắn phải ra quyết định. Song quyết định lần này chỉảnh hưởng tới một mình hắn. Chỉ một mình hắn mà thôi. Tay A Khắc Nhĩ buôngthõng… Máu rỉ ra… Đôi môi chuyển dần sang tái nhợt. Sau đêm đen là sẽ tới bìnhminh. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng vạn vật, chiếu sáng cả hắn đang chìm trongmột khoảng tối đen ngòm. Nếu may mắn có thể một lần nữa thấy hoàng hôn, thấychân trời xa nhuộm đỏ một màu… Cái không gian tịch mịch với những ngọn gió lạikhẽ mơn man trên mặt như lời tiễn đưa dịu nhẹ một con người thoát khỏi nhữngvướng bận của cuộc sống đầy trách nhiệm, mệt mỏi và không còn có chút bình yên.
Ngủ đi A Khắc Nhĩ – ngủ đi để chờ khoảnh khắc quyết định trong đời. Khoảnhkhắc từ bỏ mọi trói buộc, về với một nơi không ưu phiền, không đau đớn. Ngủ đi…..!
Hắn là lạnh nhạt… Còn ông… Ông là một nỗi đau đớn bàng hoàng:
- Con là…
Đứa bé ông từng áp tay vào bụng hàng ngày để nghe nó đập. Mặt tươi cười vàháo hức dù trong lòng thì lạnh nhạt, cứ nghĩ tới cảnh từng người dân ngã xuốngdưới vó ngựa ngoại xâm. Bây giờ nó lại lớn đến thế, lại đang cầm giáo, máunhuộm trên lưng áo. Máu đồng bào của ông… Và tay nó đã cầm roi quất vào giagia, quất vào đứa em chung dòng máu. Nó là kẻ thù của đất nước ông.
Đau lắm! Đau đớn lắm! Nhưng ông không hối hận bởi ngày xưa đã đóng trọn vaitrò nội gián, khiến hai mẹ con trở về Nguyên trong nỗi nghẹn ngào. Bị chồngphản bội, cha bỏ rơi song ông tin là hai người ấy sẽ không hề hận. Đơn giản,hai bên đều có sự chọn lựa giữa quê hương và tình cảm. Ai cũng không thể bỏ lạitrách nhiệm với quốc gia, đối đầu nhau đêm nay là chuyện không tránh khỏi.Trong màn lửa, ông lại nghe tiếng kêu thét của những người đồng đội. Tay cầmgiáo lại xiết chặt, sát vào cổ đứa con hơn:
- Lập tức hạ lệnh lui quân!
Mắt Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ nhắm lại. Ông đã chọn và hắn cũng đã quyếttâm:
- Tất cả tiếp tục tiến lên. Tuyệt đối không để một tên Đại Việt nào sốngsót.
Giết gà có phải cần dùng dao mổ trâu. Đạo quân này chẳng qua chỉ là một đámquân du kích, tuy cũng có thể làm Nguyên quân thương tổn nhưng không lớn. Mạngsống của Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ không phải là cần thiết hơn sao?
- Tiến quân!
- Ngươi dám…
Lưỡi giáo đã động mạnh. Máu rỉ ra từ vết thương của A Khắc Nhĩ, nhuộm đỏtay Trần Tú. Nhưng rõ ràng ông không thể xuống mạnh tay hơn:
- Tại sao lại không dám? Không trận chiến nào là không cần thiết. Không cótên địch nào là không cần giết. Trong chiến tranh, đôi khi một tên tiểu tướngcó thể giết nguyên soái, có thể làm xoay chuyển trận chiến. Mẹ… – Con khôngphải là nhân vật không thể thay thế. Đúng không?
Môi Thượng Ảnh Nguyên giật giật. Bà chưa hề phải đối diện với nỗi caynghiệt đến thế này. Cả nhà ba người, lại phải giết một người để giành thắng lợitrong cuộc chiến. Người quyết định là bà, không phải là rất cay nghiệt sao?
- Ngươi…
Nhưng ông đã không để bà một mình quyết định. Ông đẩy A Khắc Nhĩ ra, laovào vùng lửa, nơi có những đồng đội đang chiến đấu. A Khắc Nhĩ cũng đã nhặt lạithanh đao. Cũng không bỏ qua. Mắt Thượng Ảnh Nguyên nhòa lệ. Trước mặt bà,chồng và con trai đang giao đấu. Những đường đao, mũi giáo loang loáng quyệnvào nhau phát ra âm thanh rổn rảng. Lửa cháy… cháy bùng khắp nơi. Còn có hơikhói càng lúc càng trở nên mù mịt. Hai kẻ đó vẫn không hề dừng lại. Lửa đã táptới hai người. Quanh đó là tiếng người gào thét… Có vài kẻ bị lửa bén vào, bùnglên như một ngọn đuốc sống. Bà phải ngăn họ lại, phải bảo họ rời khỏi nơi này…Phải đi thật nhanh!
Nhưng bằng cách nào?
Bà nhìn thấy thanh kiếm nằm chơ vơ dưới đất:
- Dừng lại… dừng lại đi!
Cũng trong lúc đó, mũi tên trong tay Thoát Hoan trên đài quan sát cũng nônnóng lao đi…
- Xoẹt!
Mũi tên vụt qua Thượng Ảnh Nguyên, làm bà chết sững mà dừng lại trong chốclát… Lưỡi kiếm cũng đâm chếch đi so với dự định ban đầu.
- A!
Một tiếng rên khẽ. Bà càng quýnh quáng rút vội lưỡi kiếm. Lưỡi dính máu… Dùlà không biết máu của ai.
- Mẹ…
- Con… con tha cho ông ấy đi – Vơ được chiếc áo của A Khắc nhĩ, bà vội tómlấy, giọng hoảng loạn – Để cho ông ấy đi đi! Mẹ van con… Van con mà…
Cầu xin là vì không muốn cha con tương tàn. Hay là bản thân vẫn còn rất yêungười đàn ông ấy. A Khắc Nhĩ bậm môi, xốc người mẹ đã mệt lả của mình lên trêncon thần mã trung thành vẫn còn đứng yên nơi đó mà chờ chủ. Không nói khôngrằng thúc ngựa, vượt qua màn lửa hung mãnh càng lúc càng lan dài. Người mẹtrong lòng hắn đang run lên vì cảm xúc. Còn hắn, chân cũng đang run… Nhưng vìlý do hoàn toàn khác. Một bàn tay đầy máu đỏ đang bịt kín miệng vết thương…Lưỡi kiếm vô tình lúc nãy nhằm đúng người ông ấy. Và hắn đã vô thức đẩy ông ra.Quyết định trong vô thức có lẽ càng đáng sợ hơn, bởi nó nói lên sự thật. Tronglòng hắn, người đó vẫn là đứng trong vai trò của một người cha…
Đôi khi hắn tự hỏi trong suốt ngần ấy năm tồn tại trên cõi đời này, mình đãbao giờ quyết định sai lầm chưa? Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ là con người thậntrọng. Trước đây những quyết định dù là cấp bách trên chiến trường đều được suyxét kỹ. Trong tay hắn là tính mạng của hàng vạn con người. Chỉ cần một sai lầmlà mọi chuyện không còn vãn hồi được nữa. Hắn sợ khi phải ra quyết định, sợmình phải sai lầm. Nhưng bây giờ – hôm nay hắn đã quyết định mà không cần suyxét.
Màu đỏ của hoàng hôn hôm nay không thể thấy được. Màn đêm đang trùm phủ lênvạn vật. Xung quanh là khung cảnh tịch mịch. Tiếng dế kêu, tiếng côn trùng hòađiệu nhạc. Thật hay!
Lạnh… Cái lạnh bao trùm thân thể… Trên vai hắn là chiếc áo dày cộm. Tiếttrời phương nam đang vào mùa khô, nóng ẩm… Thế mà lại thấy lạnh. Cái lạnh toátra từ bên trong luôn rất đáng sợ. Có đắp bao nhiêu chăn chiếu cũng vậy. Còn nhớcách đây không lâu, khi vào Vạn Kiếp cũng có lần thấy lạnh như thế. Lúc đó hắnđã ôm lấy Hải San mà ngủ. Thân thể của nàng rất ấm, khiến lần đầu A Khắc Nhĩhắn có một giấc ngủ ngon.
Hải San! Dưới tay A Khắc Nhĩ, máu lại tiếp tục rỉ ra. Vết thương khôngnghiêm trọng lắm… Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ từng bị trúng những vết thương cònnặng hơn. Song, lúc đó ý chí cầu sinh trong mình hắn vô cùng mãnh liệt. Cái đauthương của da thịt đã biến thành ý chí, để Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ mạnh mẽ hơnkhi trở lại, vang danh là một chiến thần. Nhưng hôm nay vết thương tuy khôngnặng, song A Khắc Nhĩ hoàn toàn không có khái niệm cầu sinh. Cuộc sống thật mệtmỏi. Người mẹ tưởng như góa bụa sắt đá lại yêu thương nồng nhiệt một người đànông bên đất giặc. Người cha ngỡ đã không còn trên đời lại có một quê hươngkhác. Ông đã chọn lựa… Và hắn không có nghĩa gì trong sự lựa chọn ấy. Bản thâncũng chỉ là công cụ bên lề cuộc chiến này. Người con gái ấy… Nếu có gặp lại,cũng phải chia ly và đau xót. Hai người – hai bên là hai xứ sở đối đầu nhau.Trách nhiệm làm hắn mệt mỏi và cuộc sống này ngoài trách nhiệm không còn thứ gìđể lưu luyến. Mỗi sáng thức dậy, bên cạnh A Khắc Nhĩ không còn gương mặt và đôimắt dịu dàng đó nữa. Hắn chỉ nghe những tin báo tự chiến trường, đầu óc cũngchỉ gửi ở chiến trường.
Quyết định! Một lần nữa hắn phải ra quyết định. Song quyết định lần này chỉảnh hưởng tới một mình hắn. Chỉ một mình hắn mà thôi. Tay A Khắc Nhĩ buôngthõng… Máu rỉ ra… Đôi môi chuyển dần sang tái nhợt. Sau đêm đen là sẽ tới bìnhminh. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng vạn vật, chiếu sáng cả hắn đang chìm trongmột khoảng tối đen ngòm. Nếu may mắn có thể một lần nữa thấy hoàng hôn, thấychân trời xa nhuộm đỏ một màu… Cái không gian tịch mịch với những ngọn gió lạikhẽ mơn man trên mặt như lời tiễn đưa dịu nhẹ một con người thoát khỏi nhữngvướng bận của cuộc sống đầy trách nhiệm, mệt mỏi và không còn có chút bình yên.
Ngủ đi A Khắc Nhĩ – ngủ đi để chờ khoảnh khắc quyết định trong đời. Khoảnhkhắc từ bỏ mọi trói buộc, về với một nơi không ưu phiền, không đau đớn. Ngủ đi…..!
/20
|