Dưới sự giúp đỡ của hắn, tôi đã an toàn lên được căn phòng lúc nãy. Đặt tôi ngồi trên giường, hắn mới lạnh lùng nói:
- Muộn rồi, em ngủ đi. Tôi có chút việc phải đi.
- Ừ
Tùy tiện trả lời hắn, tôi chả thèm liếc hắn lấy một cái đã lăn luôn ra giường. Mặc kệ hắn, có ai thèm giữ đâu, hắn đi tôi còn mừng là đằng khác. Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, biết hắn đã đi nên tôi chả thèm kiêng nể gì nữa, cuộn tròn như con tôm ở trên giường. Thật là mệt quá đi, nấu ăn trong khi bị thương thế này quả là rất mất sức. Trên người tôi hình như có dính chút mùi mồ hôi rồi, phải đi tắm thôi.
Nhìn xung quanh phòng, tôi chẳng thấy có chiếc tủ quần áo nào khiến tôi khó hiểu. Chả nhẽ quần áo của hắn đều có người mang đến tận nơi hay sao? Mà căn phòng kia là phòng gì ấy nhỉ? À...tôi quên mất. Mấy người nhà giàu này luôn có phòng thay đồ riêng, tất cả đồ đạc đều ở trong đó. Tôi xuống giường, lê đôi chân đau nhức đến đó. Mở cánh cửa ra, tôi không khỏi choáng váng. Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng ngoài kia nhưng đối với tôi thì nó không hề nhỏ. Mọi đồ đạc trong phòng đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Nào quần áo, giày giép, đồng hồ, caravat, thắt lưng, ...đều được đặt ở từng nơi riêng biệt, tất cả đều là đồ của con trai và là đồ đắt tiền. Tôi xem xét từng nơi một mà trong lòng không nhịn được ngưỡng mộ hắn. Đúng là có tiền thật sướng. Đi đến giá treo quần áo ngủ, tôi không khỏi chán nản. Liếc nhìn một hàng quần áo ngủ kể cả màu sắc và kiểu dáng đều y hệt nhau rồi lại nhìn bộ quần áo trên người mình. Híc! Không có cỡ nhỏ hơn hay sao? Mặc một bộ quần áo rộng thùng thình thật không thoải mái mà.
Tôi lầm lũi bước đi, chắc phải hỏi hắn thôi, không thể mặc như thế này được. Đúng lúc này, mắt tôi chợt nhìn thấy một hàng áo sơ mi trắng của nam. Đầu tôi chợt sáng lên. Thôi thì mượn tạm một chiếc áo sơ mi của hắn vậy, ở nhà tôi cũng hay lấy áo của anh hai mặc nên không còn lạ gì nữa. Chắc hắn cũng chẳng trở về phòng đâu, cũng đã hơn một giờ sáng rồi mà.
Tôi hí hửng mang chiếc áo sơ mi vào phòng tắm. Xả đầy nước vào bồn tắm, tôi thoải mái hít hà mùi thơm ngát của sữa tắm. Ngày nào cũng được như vậy thì tốt quá.
Nghịch nước một thôi một hồi, tôi mới thỏa mãn đứng dậy mặc quần áo. Chiếc áo sơ mi này rộng thật, còn to hơn cả áo của anh hai tôi nữa. Cũng đúng thôi, tôi mới chỉ đứng đến cắtm hắn thôi mà.
Mở cửa phòng tắm, tôi vừa lau mái tóc ướt đẫm của mình vừa đi về phía giường. Bây giờ có thể thoải mái ngủ rồi. Nhưng tôi còn chưa kịp trèo lên giường đã cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hình như có ai đó đang nhìn tôi. Sẽ không phải là ...? Tôi cứng ngắc quay đầu lại phía ghế sô pha. Không ngoài dự đoán của tôi, người đó không ai khác ngoài hắn. Hắn đang nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt khiến ngượng chín người. Tỉnh táo lại, tôi lấy vận tốc nhanh nhất có thể lao ngay lên giường, lấy chăn che kín người mình.
- Anh... Anh... Sao anh lại ở đây?
Chẳng phải hắn đi rồi sao? Còn trở về đây làm gì? Mà sao tôi lại chạm mặt hắn trong tình huống này cơ chứ?
- Đây là phòng của tôi, đương nhiên tôi phải ở đây. Em...định quyến rũ tôi đấy à?
Cái gì? Tôi quyến rũ hắn á? Đừng đùa! Tôi không điên mà đi làm cái chuyện điên rồ như vậy. Cái tên này có phải bị chập mạch rồi không?
- Anh điên à? Tôi hơi đâu mà đi quyến rũ anh. Anh nói đây là phòng anh vậy tôi sẽ sang phòng khác ngủ.
Tôi hậm hực trèo xuống giường. Nhà hắn to như vậy, chắc không thiếu phòng trống, tôi chọn bừa một phòng để ngủ cũng được.
- Không cần, em cứ ngủ ở đây đi.
Xem ra hắn còn có tình có nghĩa, muốn nhường phòng mình cho tôi ngủ. Xem như hắn tốt đi.
- Vậy thì tốt.
Tôi vui vẻ nằm xuống giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại nghe thấy tiếng bước chân lại gần phía mình. Quay đầu nhìn thì thấy hắn đang đi về phía bên kia giường và có ý định...nằm xuống. Tôi tá hỏa bật dậy.
- Sao anh còn ở đây?
- Phòng của tôi thì tôi phải ngủ ở đây.
Tôi xin rút lại lời đã khen hắn. Thế này thì nói làm gì? Tôi tức giận trèo xuống giường, hướng hắn mà rống lên:
- Vậy anh ngủ đi, tôi sang phòng khác.
Tôi điên hay sao mà ngủ chung giường với hắn. Tôi và hắn đâu có quan hệ gì, ngay cả tên hắn là gì tôi còn không biết nữa là.
- Á
- Như thế này là ngủ được rồi.
Nhưng chân tôi chỉ vừa nhấc lên thì tay đã bị hắn kéo lại, sau đó cả người rơi vào trong lòng hắn, tôi dẫy dụa thế nào cũng không thoát ra được. Tức giận đấm vài cái thật mạnh vào người hắn lại bị hắn bắt được, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai:
- Tôi là một thằng con trai rất bình thường, em nên nằm im thì hơn.
Nghe được lời nói của hắn, cả người tôi không khỏi cứng ngắc. Hắn thật là phúc hắc quá đi mất. Tại sao lại dùng biện pháp này để uy hiếp tôi cơ chứ? Tôi cũng không phải là một cô gái không hiểu sự đời nên đương nhiên hiểu ý của hắn. Tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, tôi tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, cứ coi như không có ai ở đây, nhắm mắt lạg và ngủ. Tôi cứ lặp lại những suy nghĩ đó trong đầu, chỉ vài phút sau tôi đã chìm vào giấc ngủ. Tôi quả thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Tại sao tôi có thể vô tư như thế được cơ chứ?
- Muộn rồi, em ngủ đi. Tôi có chút việc phải đi.
- Ừ
Tùy tiện trả lời hắn, tôi chả thèm liếc hắn lấy một cái đã lăn luôn ra giường. Mặc kệ hắn, có ai thèm giữ đâu, hắn đi tôi còn mừng là đằng khác. Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, biết hắn đã đi nên tôi chả thèm kiêng nể gì nữa, cuộn tròn như con tôm ở trên giường. Thật là mệt quá đi, nấu ăn trong khi bị thương thế này quả là rất mất sức. Trên người tôi hình như có dính chút mùi mồ hôi rồi, phải đi tắm thôi.
Nhìn xung quanh phòng, tôi chẳng thấy có chiếc tủ quần áo nào khiến tôi khó hiểu. Chả nhẽ quần áo của hắn đều có người mang đến tận nơi hay sao? Mà căn phòng kia là phòng gì ấy nhỉ? À...tôi quên mất. Mấy người nhà giàu này luôn có phòng thay đồ riêng, tất cả đồ đạc đều ở trong đó. Tôi xuống giường, lê đôi chân đau nhức đến đó. Mở cánh cửa ra, tôi không khỏi choáng váng. Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng ngoài kia nhưng đối với tôi thì nó không hề nhỏ. Mọi đồ đạc trong phòng đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Nào quần áo, giày giép, đồng hồ, caravat, thắt lưng, ...đều được đặt ở từng nơi riêng biệt, tất cả đều là đồ của con trai và là đồ đắt tiền. Tôi xem xét từng nơi một mà trong lòng không nhịn được ngưỡng mộ hắn. Đúng là có tiền thật sướng. Đi đến giá treo quần áo ngủ, tôi không khỏi chán nản. Liếc nhìn một hàng quần áo ngủ kể cả màu sắc và kiểu dáng đều y hệt nhau rồi lại nhìn bộ quần áo trên người mình. Híc! Không có cỡ nhỏ hơn hay sao? Mặc một bộ quần áo rộng thùng thình thật không thoải mái mà.
Tôi lầm lũi bước đi, chắc phải hỏi hắn thôi, không thể mặc như thế này được. Đúng lúc này, mắt tôi chợt nhìn thấy một hàng áo sơ mi trắng của nam. Đầu tôi chợt sáng lên. Thôi thì mượn tạm một chiếc áo sơ mi của hắn vậy, ở nhà tôi cũng hay lấy áo của anh hai mặc nên không còn lạ gì nữa. Chắc hắn cũng chẳng trở về phòng đâu, cũng đã hơn một giờ sáng rồi mà.
Tôi hí hửng mang chiếc áo sơ mi vào phòng tắm. Xả đầy nước vào bồn tắm, tôi thoải mái hít hà mùi thơm ngát của sữa tắm. Ngày nào cũng được như vậy thì tốt quá.
Nghịch nước một thôi một hồi, tôi mới thỏa mãn đứng dậy mặc quần áo. Chiếc áo sơ mi này rộng thật, còn to hơn cả áo của anh hai tôi nữa. Cũng đúng thôi, tôi mới chỉ đứng đến cắtm hắn thôi mà.
Mở cửa phòng tắm, tôi vừa lau mái tóc ướt đẫm của mình vừa đi về phía giường. Bây giờ có thể thoải mái ngủ rồi. Nhưng tôi còn chưa kịp trèo lên giường đã cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hình như có ai đó đang nhìn tôi. Sẽ không phải là ...? Tôi cứng ngắc quay đầu lại phía ghế sô pha. Không ngoài dự đoán của tôi, người đó không ai khác ngoài hắn. Hắn đang nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt khiến ngượng chín người. Tỉnh táo lại, tôi lấy vận tốc nhanh nhất có thể lao ngay lên giường, lấy chăn che kín người mình.
- Anh... Anh... Sao anh lại ở đây?
Chẳng phải hắn đi rồi sao? Còn trở về đây làm gì? Mà sao tôi lại chạm mặt hắn trong tình huống này cơ chứ?
- Đây là phòng của tôi, đương nhiên tôi phải ở đây. Em...định quyến rũ tôi đấy à?
Cái gì? Tôi quyến rũ hắn á? Đừng đùa! Tôi không điên mà đi làm cái chuyện điên rồ như vậy. Cái tên này có phải bị chập mạch rồi không?
- Anh điên à? Tôi hơi đâu mà đi quyến rũ anh. Anh nói đây là phòng anh vậy tôi sẽ sang phòng khác ngủ.
Tôi hậm hực trèo xuống giường. Nhà hắn to như vậy, chắc không thiếu phòng trống, tôi chọn bừa một phòng để ngủ cũng được.
- Không cần, em cứ ngủ ở đây đi.
Xem ra hắn còn có tình có nghĩa, muốn nhường phòng mình cho tôi ngủ. Xem như hắn tốt đi.
- Vậy thì tốt.
Tôi vui vẻ nằm xuống giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại nghe thấy tiếng bước chân lại gần phía mình. Quay đầu nhìn thì thấy hắn đang đi về phía bên kia giường và có ý định...nằm xuống. Tôi tá hỏa bật dậy.
- Sao anh còn ở đây?
- Phòng của tôi thì tôi phải ngủ ở đây.
Tôi xin rút lại lời đã khen hắn. Thế này thì nói làm gì? Tôi tức giận trèo xuống giường, hướng hắn mà rống lên:
- Vậy anh ngủ đi, tôi sang phòng khác.
Tôi điên hay sao mà ngủ chung giường với hắn. Tôi và hắn đâu có quan hệ gì, ngay cả tên hắn là gì tôi còn không biết nữa là.
- Á
- Như thế này là ngủ được rồi.
Nhưng chân tôi chỉ vừa nhấc lên thì tay đã bị hắn kéo lại, sau đó cả người rơi vào trong lòng hắn, tôi dẫy dụa thế nào cũng không thoát ra được. Tức giận đấm vài cái thật mạnh vào người hắn lại bị hắn bắt được, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai:
- Tôi là một thằng con trai rất bình thường, em nên nằm im thì hơn.
Nghe được lời nói của hắn, cả người tôi không khỏi cứng ngắc. Hắn thật là phúc hắc quá đi mất. Tại sao lại dùng biện pháp này để uy hiếp tôi cơ chứ? Tôi cũng không phải là một cô gái không hiểu sự đời nên đương nhiên hiểu ý của hắn. Tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, tôi tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, cứ coi như không có ai ở đây, nhắm mắt lạg và ngủ. Tôi cứ lặp lại những suy nghĩ đó trong đầu, chỉ vài phút sau tôi đã chìm vào giấc ngủ. Tôi quả thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Tại sao tôi có thể vô tư như thế được cơ chứ?
/24
|