Trong khoảng thời gian chờ đợi người mang đồng phục mới đến, cả hai chúng tôi đều im lặng. Về hắn thì tôi đoán là tính hắn vốn lạnh lùng, ít nói từ trước rồi, còn riêng tôi thì không biết nói gì nên đành yên lặng nhìn chằm chằm tay mình. Không khí có vẻ rất kí quái, hắn thì nhìn tôi, còn tôi thì nhìn tay mình. Có thể là tôi cố ý tránh né ánh mắt của hắn vì ánh mắt của tên này thật sự khiến tôi không thoải mái. Tôi cũng không thể đi đâu được, chỉ biết ngồi im mong thời gian trôi nhanh một chút. Tôi cũng thật hối hận khi tối hôm qua lại chọn mặc cái áo sơ mi, nhưng đó là tại tôi không biết hắn sẽ ngủ ở phòng này, nếu không có đánh chết tôi cũng chả muốn mặc thế này mà ở chung với hắn. Tôi khẳng định ai nhìn thấy chuyện này cũng sẽ nghĩ hai đứa chúng tôi làm chuyện gì đó mờ ám (chuyện gì thì chắc ai cũng biết).
"Cốc...cốc..."
Đợi khoảng hơn 10' sau, có tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi phải công nhận một điều, ở chung với hắn rất áp lực, lưng tôi bây giờ đã ướt đậm mồ hôi rồi, nếu còn thêm một lúc nữa chắc tôi xỉu luơn mất.
- Vào đi.
"Cạch"
Người bước vào là một cô gái còn khá trẻ, tầm 23-24 tuổi. Cô ấy rất xinh, cao và ăn mặc rất thời thượng. Trên tay cô ấy cầm bộ đồng phục giống y chang đồng phục của tôi (tất nhiên là đồng phục trường Hoàng Gia cái nào cũng giống cái nào). Vừa bước vào, cô ấy đã tặng ngay cho chúng tôi một nụ cười cực kì quyến rũ, nhưng tôi lại cảm thấy cô gái này rất nguy hiểm.
- Xin chào, mới sáng sớm đã gọi chị đến thế này. Thật không nể mặt gì hết.
Cô gái này rất không có ý tốt mà liếc tôi một cái, ánh mắt này có ý như là trêu ghẹo tôi vậy. Tôi không biết làm gì, xấu hổ cúi mặt xuống, trong lòng không ngừng nguyền rủa tên chết tiệt nào đã khiến tôi bị hiểu lầm.
- Chị để đồ đấy rồi đi đi.
- A?! Thật lạnh lùng mà.
Cô ấy hình như không hề bất ngờ vể thái độ của hắn, chỉ hơi tỏ vẻ một tí rồi quay phắt sang tôi làm tôi giật mình. Đúng là người của hắn có khác, toàn người không bình thường.
- Chào em, chị là Linh, chị họ của tên vô sỉ đã lừa em tới đây.
Cô ấy rất tự nhiên ngồi xuống giường, cười cực kì quyến rũ, nhưng những gì cô ấy nói làm tôi á khẩu. Lời nói này khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ, sự tức giận tích luỹ trong bao lâu cũng bớt đi ít nhiều. Tuy rằng không được bình thường cho lắm nhưng cô ấy vẫn rất thú vị.
- Dạ...không...không phải như vậy.
Dù có hứng thú đến đâu tôi cũng không muốn bị cô ấy hiểu lầm. Thanh danh của tôi mà bị hắn hủy hoại thì cuộc đời tôi đi tong.
- Em không cần phải nói giúp nó. Chị biết rõ nó từ lâu rồi. Ế?! Mặt em làm sao vậy? NÓ đánh em à?
Có vẻ cô ấy đã nhìn ra những vết bầm trên mặt tôi, tuy rằng được bôi thuốc tỉ mỉ, vết thương cũng không còn đau nữa nhưng nếu nhìn ở gần thì vẫn có thể thấy được. Vấn đề là cô ấy càng ngày càng hiểu lầm chuyện này rồi, nhất định tôi phải giải thích rõ ràng mới được.
- Không phải vậy đâu chị. Hôm qua em bị người ta đánh, anh ấy cứu em.
Không phải tôi muốn nói tốt cho hắn mà vì sự thật vốn là như vậy. Đúng là tôi chưa cảm ơn hắn về chuyện hắn cứu tôi nhưng khi tôi muốn nói ra thì lại cảm thấy kì kì.
- Nó cứu em á? Này Du, chị không nghĩ em lại có lòng tốt như vậy đấy?
Có vẻ cô ấy rất kinh ngạc, nhưng việc hắn không có lòng tốt như vậy là sao? Nghe như hắn là người rất xấu vậy.
- Chị về được rồi đấy.
Nghe giọng nói lạnh lẽo của hắn, tôi biết là hắn đang tức giận. Nhưng sao hắn tức giận nhỉ? Tôi có làm gì đâu.
- Ok, ok. Chị sẽ đi ngay, em không cần đuổi.
Cô ấy xụ mặt nói với hắn rồi quay sang nháy mắt với tôi, sau đó mới đỏng đảnh ra khỏi phòng. Tôi dè dặt liếc sang hắn, lại thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, tôi chột dạ cúi gằm mặt.
- Tôi đói rồi. Anh có thể kêu người làm chút gì đó cho tôi ăn không?
- Được.
Đáp một tiếng, hắn cũng đi luôn ra khỏi phòng. Tôi thấy hơi bất ngờ, tôi nghĩ rằng hắn sẽ gọi điện chứ không trực tiếp đi xuống như thế này. Mà thôi mặc kệ, thế này cũng tiện, tôi cũng phải thay quần áo nữa.
Lúc sau, khi thay quần áo xong ra ngoài, đã thấy hắn ở đó rồi. Từ đó cho đến lúc ăn xong bữa sáng, cả tôi và hắn đều không nói với nhau một câu nào. Tôi cũng đột nhiên phát hiện ra, không khí giữa hai chúng tôi đang dần dần thay đổi.
"Cốc...cốc..."
Đợi khoảng hơn 10' sau, có tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi phải công nhận một điều, ở chung với hắn rất áp lực, lưng tôi bây giờ đã ướt đậm mồ hôi rồi, nếu còn thêm một lúc nữa chắc tôi xỉu luơn mất.
- Vào đi.
"Cạch"
Người bước vào là một cô gái còn khá trẻ, tầm 23-24 tuổi. Cô ấy rất xinh, cao và ăn mặc rất thời thượng. Trên tay cô ấy cầm bộ đồng phục giống y chang đồng phục của tôi (tất nhiên là đồng phục trường Hoàng Gia cái nào cũng giống cái nào). Vừa bước vào, cô ấy đã tặng ngay cho chúng tôi một nụ cười cực kì quyến rũ, nhưng tôi lại cảm thấy cô gái này rất nguy hiểm.
- Xin chào, mới sáng sớm đã gọi chị đến thế này. Thật không nể mặt gì hết.
Cô gái này rất không có ý tốt mà liếc tôi một cái, ánh mắt này có ý như là trêu ghẹo tôi vậy. Tôi không biết làm gì, xấu hổ cúi mặt xuống, trong lòng không ngừng nguyền rủa tên chết tiệt nào đã khiến tôi bị hiểu lầm.
- Chị để đồ đấy rồi đi đi.
- A?! Thật lạnh lùng mà.
Cô ấy hình như không hề bất ngờ vể thái độ của hắn, chỉ hơi tỏ vẻ một tí rồi quay phắt sang tôi làm tôi giật mình. Đúng là người của hắn có khác, toàn người không bình thường.
- Chào em, chị là Linh, chị họ của tên vô sỉ đã lừa em tới đây.
Cô ấy rất tự nhiên ngồi xuống giường, cười cực kì quyến rũ, nhưng những gì cô ấy nói làm tôi á khẩu. Lời nói này khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ, sự tức giận tích luỹ trong bao lâu cũng bớt đi ít nhiều. Tuy rằng không được bình thường cho lắm nhưng cô ấy vẫn rất thú vị.
- Dạ...không...không phải như vậy.
Dù có hứng thú đến đâu tôi cũng không muốn bị cô ấy hiểu lầm. Thanh danh của tôi mà bị hắn hủy hoại thì cuộc đời tôi đi tong.
- Em không cần phải nói giúp nó. Chị biết rõ nó từ lâu rồi. Ế?! Mặt em làm sao vậy? NÓ đánh em à?
Có vẻ cô ấy đã nhìn ra những vết bầm trên mặt tôi, tuy rằng được bôi thuốc tỉ mỉ, vết thương cũng không còn đau nữa nhưng nếu nhìn ở gần thì vẫn có thể thấy được. Vấn đề là cô ấy càng ngày càng hiểu lầm chuyện này rồi, nhất định tôi phải giải thích rõ ràng mới được.
- Không phải vậy đâu chị. Hôm qua em bị người ta đánh, anh ấy cứu em.
Không phải tôi muốn nói tốt cho hắn mà vì sự thật vốn là như vậy. Đúng là tôi chưa cảm ơn hắn về chuyện hắn cứu tôi nhưng khi tôi muốn nói ra thì lại cảm thấy kì kì.
- Nó cứu em á? Này Du, chị không nghĩ em lại có lòng tốt như vậy đấy?
Có vẻ cô ấy rất kinh ngạc, nhưng việc hắn không có lòng tốt như vậy là sao? Nghe như hắn là người rất xấu vậy.
- Chị về được rồi đấy.
Nghe giọng nói lạnh lẽo của hắn, tôi biết là hắn đang tức giận. Nhưng sao hắn tức giận nhỉ? Tôi có làm gì đâu.
- Ok, ok. Chị sẽ đi ngay, em không cần đuổi.
Cô ấy xụ mặt nói với hắn rồi quay sang nháy mắt với tôi, sau đó mới đỏng đảnh ra khỏi phòng. Tôi dè dặt liếc sang hắn, lại thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, tôi chột dạ cúi gằm mặt.
- Tôi đói rồi. Anh có thể kêu người làm chút gì đó cho tôi ăn không?
- Được.
Đáp một tiếng, hắn cũng đi luôn ra khỏi phòng. Tôi thấy hơi bất ngờ, tôi nghĩ rằng hắn sẽ gọi điện chứ không trực tiếp đi xuống như thế này. Mà thôi mặc kệ, thế này cũng tiện, tôi cũng phải thay quần áo nữa.
Lúc sau, khi thay quần áo xong ra ngoài, đã thấy hắn ở đó rồi. Từ đó cho đến lúc ăn xong bữa sáng, cả tôi và hắn đều không nói với nhau một câu nào. Tôi cũng đột nhiên phát hiện ra, không khí giữa hai chúng tôi đang dần dần thay đổi.
/24
|