Một tháng sau đó, Vyl đi học lại còn Kì Long thì vẫn phải ở lại viện để kiểm tra kĩ càng xem có di chứng gì không!
Sau lần tỏ tình thứ 2 anh cả tháng trời ở nhà không được gặp Puny. Trong lòng rất nhớ, thật sự muốn gặp cô, muốn nghe cô nói cũng nhớ anh nhưng cuối cùng lại ốm… giờ thì đang nằm ở trong… phòng tập!
( Số anh nó hẩm hiu quá)
Buổi sáng trong lành và mát mẻ bắt đầu tại ngôi trường Ko – san
Gum đang thong dong ôm sấp bài kiểm tra mà cô nhờ lấy lên trả cho cả lớp. Lẽ ra phải là Giang lớp trưởng nhưng cô bạn hôm nay nghỉ học nên Gum xuống lấy thay. Giang và cô cũng khá thân thiết mà!
Tâm trạng với những ngày trời trong xanh thế này thường là vô cùng thanh thản và thư thái . Cho tới khi đi đến gần phòng tập thì bị cú lao ra bất ngờ từ trong làm cô ngã nhào và sấp bài kiểm tra cũng bay theo chiều gió văng tứ tung ở dưới đất. Cô bức bối hét:
Tên điên nào đấy?!
Ai điên.Là cô đi không nhìn đấy!
Và đến khi 2 người ngẩng lên thì mới biết kẻ trước mắt mình hoàn toàn là gương mặt thân quen . Đụng mặt người quen rồi :/
Anh . . .
Là nhóc hả???
Gum đứng dậy phủi lại áo và chiếc váy thì mới nhận ra sự cố không lành lặn ở trên đó
Vâng!
Nó đã bị xoẹt 1 đường xẻ đến là dài. Cô vội vàng lấy tay che che trước sự khó hiểu của Huan . Anh đứng dậy và đi đến gần cô hỏi thăm:
Sao thế?! Tôi đâu có bắt nhóc phải cúi mình khi gặp tôi đâu nhỉ? Đứng thẳng lên xem nào! – Huan dựng người Gum lên
Anh khùng à. Mà thôi! Lỗi của tôi thì tôi xin lỗi anh có việc cứ đi trước- Cô ấp úng một tay đẩy Huan đi, một tay vẫn cố gắng giữ im cái váy đã phản chủ
Không phải lỗi của nhóc sao lại nhận. Tập bài kiểm tra để tôi nhặt lại cho!
Khỏi cần. Anh cứ đi đi mà !!!- Cô bé sắp không chịu được nữa cứ xua tay đuổi Huan đi
Sao nhóc cư xử lạ thế?!
Đã bảo anh đi đi mà lại – Gum vẫn cúi người che che vết xẻ
Thấy cô bé cứ cúi người như vậy. Anh lo lắng:
Không phải nhóc bị đau bụng đấy chứ!
Không phải . . .Tôi . . . tôi bị . . bị . . . – Gum ấp úng
Nhóc bị sao? Để tôi đưa xuống phòng y tế
Anh muốn tôi nói ra cái chuyện xấu hổ này chắc? – Gum bực mình
Sau đó, cô nàng thấy Huan ngập ngừng:
Nhóc… là đến ngày đấy hả?! – Mặt Huan bỗng chốc cũng hơi đỏ
Gum đá mạnh vào chân Huan lắm điều:
Tên đại thiếu gia biến thái, bì ổi, vô sỉ, mặt dày kia! Anh dựa vào gì mà nói linh tinh thế hả?!
Tôi biết là nhóc rất ngại nhưng… sự thật là thế mà
Gum không chịu thêm được nữa, hét lên giữa sân trường:
BẢN CÔ NƯƠNG BỊ RÁCH VÁY!
Giờ thì tất cả bỗng vắng lặng lạ thường. Chỉ còn tiếng lá cây xào xạc qua lại…
. . . . . . .
Giữa sân trường hai con người cũng im lặng không ai nói câu gì! Bầu không khí trở nên thật khó định nghĩa! Cứ như có cả mấy con quạ đen bay trên đầu vậy, xua mãi không chịu đi!
Nhưng nhớ không nhầm thì đây là lần thứ 2 Huan nhìn thấy Gum đỏ mặt. Cô bé Tomboy này lúc mắc cỡ cũng rất dễ thương vô cùng!
Huan hơi bất ngờ nhưng rồi cũng rất tốt bụng
Anh thấy Gum im lặng nên ho khan một tiếng, nhẹ giọng:
Tôi đưa nhóc xuống phòng y tế
Anh cởi áo khoác của mình mặc cho cô bé. Còn ân cần đưa cô vào phòng y tế nhờ cô Lệ chăm sóc. Không quên tập bài kiểm tra đang tứ tung ở ngoài cửa anh ra ngoài nhặt lại rồi đem lên lớp cho Gum
Đến bản thân anh không ngờ có ngày mình lại phải làm mấy cái thứ chuyện vớ vẩn và ngớ ngẩn này. Nhưng giờ thì thấy chẳng có gì to tát như lúc trước mình nghĩ
Vừa mới chạm chân tới cửa lớp cả đám nữ sinh đã hò hét dữ dội ở trong. Puny và Lin thấy vô cùng lạ nên ngạc nhiên nhìn Huan. Lúc này, anh bước vào đưa tập bài cho cô giáo . Còn quay xuống giơ kí hiệu “Suỵt” với cả lớp làm chúng nó cứ rung rinh hết lượt !
Anh gọi 2 cô bé ra ngoài nói chuyện làm bao ánh mắt ghen tị đổ dồn vào Puny và Lin! Nhưng mà vốn dĩ cả trường đều biết Lin là bạn gái của Zita nên có ghen tị mấy thì cũng hiểu được!
Sao anh lại cầm tập bài kiểm tra đó? – Puny hỏi
Còn Gum đâu?? – Lin lên tiếng
Dưới phòng y tế
Hai cô bé nhìn nhau khó hiểu rồi vào lớp
Một lúc sau cả hai vào phòng y tế thấy Gum đang nằm tưởng cô bạn mình bị sao hốt hoảng chạy ù tới:
Gum!Sao cậu lại thế này?!
Tỉnh lại đi Gum – Cả hai lay lay người Gum
Cô bé đang nằm ngủ quên nghe tiếng ồn bên cạnh lờ mờ mở mắt ngồi dậy
Gum!! Cậu không sao chứ?- Puny và Lin ngớ ngẩn hỏi
Sao 2 cậu lại ở đây ???
Không phải cậu bị ngất sau đó anh Huan đưa cậu xuống đây và cầm hộ tập bài kiểm tra lên lớp đấy chứ!
Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy Lin
Không phải sao?
Tớ chạy vội nên đâm vào anh ta ai ngờ ngã ra váy bị rách nên không lên lớp được! May mà cô lệ có sẵn bộ đồng phục thể dục này
Vậy sao?
Ừ
* * *
Cả 3 vừa bước ra khỏi cửa phòng y tế thì gặp Hoa Phương đang ôm cả đống trang phục đi qua.Còn vui vẻ cười chào tụi nó rất “ thân thiện” :
Chào các cậu !
Cả 3 cũng cười chào lại cùng với sự ngạc nhiên. Một phần vì vụ hôm trước cô đánh Puny còn mắng Puny thậm tệ giờ lại thân thiện vậy. Một phần còn lại vì cô nàng cầm theo cả đống đồ như thế
Cậu đi đâu thế? – Gum hỏi
Hoa Phương chật vật mãi với đống đồ cồng kềnh mình mang. Sau 1 hồi thì đưa cho tụi nó cầm hộ mới lên tiếng :
Chẳng phải cô nói rằng mỗi lớp phải cử 1 người đi thi học sinh thanh lịch năm nay hay sao?? Các cậu quên rồi à!
Lúc này tụi nó mới nhớ ra hôm sinh hoạt lớp cô vừa phổ biến xong cô nàng sao chổi đã nhanh nhảu giơ tay xin đi. Bình thường mọi năm lớp không tham gia mấy cái hoạt động này! Có lẽ năm là năm đầu tiên và có khi cũng là năm cuối cùng luôn !!
Cậu đi thử đồ đấy hả?? – Gum hỏi tiếp
Chỗ này là quần áo này mới chỉ là tổn duyệt thôi !Nhất định lớp mình phải thắng mới được !!
Cô nàng có vẻ rất quyết tâm làm cả 3 cũng thấy hứng khởi nhưng kì thực nếu thắng giải này thì 90% là cả trường biết tới người đoạt giải chứ chả ai biết tới cái lớp của người đó cả! Cuộc thi này mang tính cá nhân chứ đâu phải tập thể!
Các cậu cầm giúp tôi nhé! À! Chuyện hôm trước tôi xin lỗi cậu, Bảo Uyên
Không sao đâu – Puny đáp
Cả 3 ôm đống đồ Hoa Phương đưa cho mình tốt bụng đem tới nơi chuẩn bị cho cuộc thi .Ai ai cũng lộng lẫy với kiểu riêng của mình
Puny mải nhìn họ không để ý đâm vào một chị đang đi ngược chiều
Cô bé nhớ lại lần mình đâm sầm vào Kì Long – 1 người cực kì đáng sợ nên cố gắng không lặp lại sự bất cẩn của mình lần 2 . Vậy mà giờ lại chứng nào tật nấy!
Puny sợ đến nỗi chẳng dám ngẩng lên nhìn mình đâm phải ai. Nhặt lại đống quần áo quý giá của Hoa Phương cô cúi đầu xin lỗi người trước mặt! Xem ra người này không như Kì Long mà cúi xuống nhặt cùng cô còn nở nụ cười rất dễ mến :
Em không sao chứ?!
Cô bé lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người con gái dễ mến kia. Một khuôn mặt vô cùng xinh xắn và thân thiện. Hơn thế, cô còn cảm thấy khuôn mặt này khá quen. Puny thở phào lần này coi như may mắn:
Không ạ!Tại em không để ý ! Em xin lỗi chị
Chị không để ý mà! Em đi thi sao?
Cô bé xua tay:
Không phải! Em chỉ mang cái này cho bạn thôi!
Ừ. Thế chị đi trước nhé! – Cô nàng đưa cho Puny đống đồ bị rơi rồi vẫy tay chào
Puny ngoái đầu nhìn theo tự hỏi người chị dễ mến kia là ai mà hiền dịu đến vậy!
Ơ! Anh Tan đi đâu thế? – Cô bé thấy Tan dáng vẻ vội vã đi lướt qua mình ngạc nhiên hỏi
Tan có vẻ rất gấp nên chỉ đáp xong rồi đi luôn:
Anh đi có việc!
Cô có chút khó hiểu với bộ dạng của Tan đi mà như chạy nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều mà đem đồ vào cho Hoa Phương chuẩn bị. Có thể cô và Hoa Phương không thân thiết nhưng dù sao cũng là bạn bè không nên vì thù hằn lúc trước mà xử tệ nữa
* * *
Trong phòng tập
Trời! Vyl! Sao thế này?! – Một bàn tay đặt lên trán Vyl
Anh mở mắt khẽ, nhìn kĩ lại, không phải Puny! Anh liền gạt bàn tay ấy đi một cách phũ phàng!
Không sao
Cậu bị sốt cao như vậy còn cố chấp nữa. Chị vừa mới về đã đến đây cậu không cảm động sao?!
Chị về liên quan gì tới tôi – Anh đáp mặt lạnh nhưng mồ hôi cứ túa ra
Người Vyl gọi là chị kia lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Ân cần từng chút một, mặt còn có chút lo lắng. Anh không biết cũng không quan tâm. Lúc nào cũng lạnh nhạt với chị!
Lần nào cũng thế! Nhưng chị lại thích cậu đấy! Nhưng mà chị đi du học vậy rồi bạn gái cậu vẫn chưa có chẳng phải trong lòng vẫn chờ đợi chị sao?
Anh không đáp. Dường như coi chị như không khí!
Mọi giác quan của anh dường như đều đình chỉ hết rồi. Tại sao lại ốm thế này chứ?!
Một tháng không gặp Puny, anh nhớ muốn điên thế mà ông trời lại dày vò anh thế này!
( Trời Rim dày vò anh đấy ạ :c)
Mặt anh tái nhợt, mồ hôi vẫn cứ rịn ra, môi khô khốc! Người chị kia xót xa nhìn anh. Nhìn anh bị ốm lòng chị cũng ốm theo. Mà dù vậy ngay cả chút cảm xúc với chị chưa bao giờ có. Anh lạnh lùng nhưng chưa bao giờ chị từ bỏ!
Nhất định… sẽ làm anh thích chị!
* * *
Khi mà công việc chất đống giao cho Zita và Huan xử lí để đi làm công chuyện gấp, Tan cảm giác mình như đang lo lắng chính xác hơn là sợ hãi.Cái cảm giác của ngày hôm ấy còn in mãi trong lòng anh. Vẹn nguyên như mới ngày hôm qua!Nó hiện hữu mọi lúc, mọi nơi như điều không thể phai nhạt. Nhưng có phải hình bóng ấy chính là cô – người anh luôn tìm kiếm và đợi chờ!
Jane ! – Âm thanh ấy là tiếng gọi thân quen của 2 năm về trước
Gương mặt thất thần và ngỡ ngàng hiện lên thật rõ rệt .Cô từ từ xoay người lại
Thật chậm , thật chậm .Cho tới khi cảm xúc vỡ òa để rồi nghẹn lại nơi cổ họng
Đúng
Là người con gái anh thương yêu đã trở về! Cho dù chỉ là một khoảnh khắc Tan cũng thấy mãn nguyện. Hình ảnh cô hiện hữu thật rõ nét trước mắt anh. Không phải là trên khung ảnh, cước phim hay trong trí tưởng tượng.Ngay ở đây! Trước mắt anh
Từ sâu thẳm trong lòng anh muốn chạy lại gần hơn để được ngắm lại khuôn mặt đã 2 năm xa cách, muốn được ôm cô vào lòng , muốn hỏi cô rất nhiều điều nhưng khi đối mặt 1 ngày bất chợt thế này
Lí trí lại bị cảm xúc chặn lại, chẳng thể nhúc nhích mà cất tiếng, mà di chuyển đến gần cô !
Cả hai nhìn nhau mà lòng ngập tràn cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Jane – cô gái trước mặt Tan đang cắn chặt môi mình để tiếng khóc không tuôn trào. Cô vốn yếu đuối khi ở cạnh Tan
Vì thế, cô đã hứa khi rời xa Tan sẽ mạnh mẽ mà sao giờ đây đối diện với anh, dòng cảm xúc vẫn cứ trào dâng như thế ! Không sao dừng lại được. Cô quay đi lau nước mắt và chỉ muốn chạy đi để không chạm ánh mắt của Tan lúc này!
Jane ! Em đứng lại !Em tính trốn anh cả đời sao?
Cô dừng bước . Nhớ ngày chia tay Tan, nhớ lúc quyết định đi du học, nhớ lúc hai người hứa sẽ không rời xa vì gia đình, nhớ tất cả mọi thứ về ngôi trường này, nhớ hết không chừa 1 ngõ ngách cảm xúc nào!
Em cũng mong là như vậy
Hai năm còn chưa đủ để dày vò bản thân sao?Em còn muốn bắt anh chịu đến bao giờ nữa!
Không phải em đã nói em không tốt ,không đáng để anh chờ đợi rồi sao? Anh ngốc lắm biết không hả? Người xấu xa như em không xứng với anh đâu!
Nếu em còn yêu tên ngốc đó hãy trở về bên hắn
Em ghét tên ngốc đó!
Jane chạy đi. Cô rời xa Tan 2 năm quyết tâm trở về sẽ bình tâm mà tỏ ra tự nhiên nhất . Vậy mà ngay cả nói chuyện thẳng mặt nhau cũng khó khăn .Thời khắc này cô biết trong tim mình Tan vẫn ngự trị rất sâu sắc không cách nào quên đi được.Nhưng cô không đủ can đảm để trở về như ngày trước. . .
Ở nơi đông nghịt người Puny thấy khó chịu.Chính xác hơn là khó thở. Cô bé thấy bộ dạng thất thần của Tan đang đi ngược chiều mình liền chạy lại :
Anh Tan sao thế ! Anh không khỏe hả?
Tan chỉ lắc đầu đi theo hướng vô định.Cô cảm thấy Tan có gì đó rất khác.Mọi ngày đều vui vẻ ra dáng anh lớn luôn mạnh mẽ và tràn trề sức sống mà giờ lại trái ngược hoàn toàn!
Puny có chút thương cảm khi thấy Tan như vậy nhưng về vấn đề của anh cô bé không có cách nào giúp vì thực ra cũng chẳng biết lí do và cũng không giỏi mấy việc đó .Cô không ở được nơi ồn ào đó nên đi vào phòng tập cho yên tĩnh
Dù gì cũng không giúp đỡ được cho Hoa Phương mà đích xác là Hoa Phương không thích cô cho lắm!Cảm giác như nhìn thấy Puny là thấy sự trêu ngươi và đau khổ >”<~~~
* * *
Puny mở cửa toan sà vào cái ghế sofa gần đó ngủ 1 giấc đã đời thì đã có hai người chiếm giữ nó. Tiếng sập cửa mạnh của cô làm người nằm trên đó tỉnh giấc!
Này con bé kia! Đây không phải chỗ ai muốn vào thì vào đâu! – Một người ăn mặc khá là điệu đà ngồi trên ghế lên tiếng
Vì ở khá xa nên cô nhìn không rõ lắm chỉ biết là một người con gái thôi! Nhưng hình bóng của Vyl cô quen thuộc tới mức nhìn thế nào cũng ra!
Cô đang ngẩn người ra chưa biết phải nói gì chị ta đã tiếp tục nhưng không phải nói với cô mà là với người đang nằm trên ghế:
Cậu không khỏe đừng ngồi dậy! Nằm nghỉ đi !Ngoan – Chị ấy ghé sát tai anh nói khẽ
Puny có cảm giác đau lắm ! Ở vị trí của cô nhìn thế nào cũng giống chị ấy đang ôm hôn anh thân thiết! Cô nghe không ra họ nói với nhau những gì chỉ biết là họ rất rất rất thân…
Khi mà cái tình cảnh đáng ghét đập vào mắt, khi mà người đó chạm vào người anh, khi mà anh một chút kháng cự lại cũng không có, khi mà anh ngoan ngoãn nghe lời người đó chỉ bằng câu nói nhẹ nhàng
Tất cả chỉ khiến cô đau lòng!
Nhưng mà sao lại phải đau? Rõ ràng anh ta không phải người cô thích thì cớ gì phải đau?
Hay là đúng như lời anh ta nói lúc trước rằng cô cũng thích anh? Lẽ nào cô đã thích anh thật rồi
Chị nói mà nhóc không nghe thấy sao? Chị có cần nói lại lần nữa hay không?
Giờ đây cô chỉ là người thừa thôi,chỉ là người phá đám!Nếu đã vậy cô đứng đây còn có ý nghĩa gì!Cô như người vô hình trong mắt người ta thì ở đây có ích lợi gì chăng!
Có thể, anh ta thích cô nhưng sau đó vì cảm thấy cô quá ngu ngốc nên đã không ngần ngại tìm đến người khác. Cũng phải thôi, người hoàn hảo như thế sao mà thích nổi đứa bình thường như cô chứ?
Em xin lỗi đã . . . làm phiền !-Cô bé phải khó khăn lắm mới lên tiếng trọn vẹn
Cô đóng cửa lại và cứ thế chạy đi trong nỗi thất vọng…
Sau lần tỏ tình thứ 2 anh cả tháng trời ở nhà không được gặp Puny. Trong lòng rất nhớ, thật sự muốn gặp cô, muốn nghe cô nói cũng nhớ anh nhưng cuối cùng lại ốm… giờ thì đang nằm ở trong… phòng tập!
( Số anh nó hẩm hiu quá)
Buổi sáng trong lành và mát mẻ bắt đầu tại ngôi trường Ko – san
Gum đang thong dong ôm sấp bài kiểm tra mà cô nhờ lấy lên trả cho cả lớp. Lẽ ra phải là Giang lớp trưởng nhưng cô bạn hôm nay nghỉ học nên Gum xuống lấy thay. Giang và cô cũng khá thân thiết mà!
Tâm trạng với những ngày trời trong xanh thế này thường là vô cùng thanh thản và thư thái . Cho tới khi đi đến gần phòng tập thì bị cú lao ra bất ngờ từ trong làm cô ngã nhào và sấp bài kiểm tra cũng bay theo chiều gió văng tứ tung ở dưới đất. Cô bức bối hét:
Tên điên nào đấy?!
Ai điên.Là cô đi không nhìn đấy!
Và đến khi 2 người ngẩng lên thì mới biết kẻ trước mắt mình hoàn toàn là gương mặt thân quen . Đụng mặt người quen rồi :/
Anh . . .
Là nhóc hả???
Gum đứng dậy phủi lại áo và chiếc váy thì mới nhận ra sự cố không lành lặn ở trên đó
Vâng!
Nó đã bị xoẹt 1 đường xẻ đến là dài. Cô vội vàng lấy tay che che trước sự khó hiểu của Huan . Anh đứng dậy và đi đến gần cô hỏi thăm:
Sao thế?! Tôi đâu có bắt nhóc phải cúi mình khi gặp tôi đâu nhỉ? Đứng thẳng lên xem nào! – Huan dựng người Gum lên
Anh khùng à. Mà thôi! Lỗi của tôi thì tôi xin lỗi anh có việc cứ đi trước- Cô ấp úng một tay đẩy Huan đi, một tay vẫn cố gắng giữ im cái váy đã phản chủ
Không phải lỗi của nhóc sao lại nhận. Tập bài kiểm tra để tôi nhặt lại cho!
Khỏi cần. Anh cứ đi đi mà !!!- Cô bé sắp không chịu được nữa cứ xua tay đuổi Huan đi
Sao nhóc cư xử lạ thế?!
Đã bảo anh đi đi mà lại – Gum vẫn cúi người che che vết xẻ
Thấy cô bé cứ cúi người như vậy. Anh lo lắng:
Không phải nhóc bị đau bụng đấy chứ!
Không phải . . .Tôi . . . tôi bị . . bị . . . – Gum ấp úng
Nhóc bị sao? Để tôi đưa xuống phòng y tế
Anh muốn tôi nói ra cái chuyện xấu hổ này chắc? – Gum bực mình
Sau đó, cô nàng thấy Huan ngập ngừng:
Nhóc… là đến ngày đấy hả?! – Mặt Huan bỗng chốc cũng hơi đỏ
Gum đá mạnh vào chân Huan lắm điều:
Tên đại thiếu gia biến thái, bì ổi, vô sỉ, mặt dày kia! Anh dựa vào gì mà nói linh tinh thế hả?!
Tôi biết là nhóc rất ngại nhưng… sự thật là thế mà
Gum không chịu thêm được nữa, hét lên giữa sân trường:
BẢN CÔ NƯƠNG BỊ RÁCH VÁY!
Giờ thì tất cả bỗng vắng lặng lạ thường. Chỉ còn tiếng lá cây xào xạc qua lại…
. . . . . . .
Giữa sân trường hai con người cũng im lặng không ai nói câu gì! Bầu không khí trở nên thật khó định nghĩa! Cứ như có cả mấy con quạ đen bay trên đầu vậy, xua mãi không chịu đi!
Nhưng nhớ không nhầm thì đây là lần thứ 2 Huan nhìn thấy Gum đỏ mặt. Cô bé Tomboy này lúc mắc cỡ cũng rất dễ thương vô cùng!
Huan hơi bất ngờ nhưng rồi cũng rất tốt bụng
Anh thấy Gum im lặng nên ho khan một tiếng, nhẹ giọng:
Tôi đưa nhóc xuống phòng y tế
Anh cởi áo khoác của mình mặc cho cô bé. Còn ân cần đưa cô vào phòng y tế nhờ cô Lệ chăm sóc. Không quên tập bài kiểm tra đang tứ tung ở ngoài cửa anh ra ngoài nhặt lại rồi đem lên lớp cho Gum
Đến bản thân anh không ngờ có ngày mình lại phải làm mấy cái thứ chuyện vớ vẩn và ngớ ngẩn này. Nhưng giờ thì thấy chẳng có gì to tát như lúc trước mình nghĩ
Vừa mới chạm chân tới cửa lớp cả đám nữ sinh đã hò hét dữ dội ở trong. Puny và Lin thấy vô cùng lạ nên ngạc nhiên nhìn Huan. Lúc này, anh bước vào đưa tập bài cho cô giáo . Còn quay xuống giơ kí hiệu “Suỵt” với cả lớp làm chúng nó cứ rung rinh hết lượt !
Anh gọi 2 cô bé ra ngoài nói chuyện làm bao ánh mắt ghen tị đổ dồn vào Puny và Lin! Nhưng mà vốn dĩ cả trường đều biết Lin là bạn gái của Zita nên có ghen tị mấy thì cũng hiểu được!
Sao anh lại cầm tập bài kiểm tra đó? – Puny hỏi
Còn Gum đâu?? – Lin lên tiếng
Dưới phòng y tế
Hai cô bé nhìn nhau khó hiểu rồi vào lớp
Một lúc sau cả hai vào phòng y tế thấy Gum đang nằm tưởng cô bạn mình bị sao hốt hoảng chạy ù tới:
Gum!Sao cậu lại thế này?!
Tỉnh lại đi Gum – Cả hai lay lay người Gum
Cô bé đang nằm ngủ quên nghe tiếng ồn bên cạnh lờ mờ mở mắt ngồi dậy
Gum!! Cậu không sao chứ?- Puny và Lin ngớ ngẩn hỏi
Sao 2 cậu lại ở đây ???
Không phải cậu bị ngất sau đó anh Huan đưa cậu xuống đây và cầm hộ tập bài kiểm tra lên lớp đấy chứ!
Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy Lin
Không phải sao?
Tớ chạy vội nên đâm vào anh ta ai ngờ ngã ra váy bị rách nên không lên lớp được! May mà cô lệ có sẵn bộ đồng phục thể dục này
Vậy sao?
Ừ
* * *
Cả 3 vừa bước ra khỏi cửa phòng y tế thì gặp Hoa Phương đang ôm cả đống trang phục đi qua.Còn vui vẻ cười chào tụi nó rất “ thân thiện” :
Chào các cậu !
Cả 3 cũng cười chào lại cùng với sự ngạc nhiên. Một phần vì vụ hôm trước cô đánh Puny còn mắng Puny thậm tệ giờ lại thân thiện vậy. Một phần còn lại vì cô nàng cầm theo cả đống đồ như thế
Cậu đi đâu thế? – Gum hỏi
Hoa Phương chật vật mãi với đống đồ cồng kềnh mình mang. Sau 1 hồi thì đưa cho tụi nó cầm hộ mới lên tiếng :
Chẳng phải cô nói rằng mỗi lớp phải cử 1 người đi thi học sinh thanh lịch năm nay hay sao?? Các cậu quên rồi à!
Lúc này tụi nó mới nhớ ra hôm sinh hoạt lớp cô vừa phổ biến xong cô nàng sao chổi đã nhanh nhảu giơ tay xin đi. Bình thường mọi năm lớp không tham gia mấy cái hoạt động này! Có lẽ năm là năm đầu tiên và có khi cũng là năm cuối cùng luôn !!
Cậu đi thử đồ đấy hả?? – Gum hỏi tiếp
Chỗ này là quần áo này mới chỉ là tổn duyệt thôi !Nhất định lớp mình phải thắng mới được !!
Cô nàng có vẻ rất quyết tâm làm cả 3 cũng thấy hứng khởi nhưng kì thực nếu thắng giải này thì 90% là cả trường biết tới người đoạt giải chứ chả ai biết tới cái lớp của người đó cả! Cuộc thi này mang tính cá nhân chứ đâu phải tập thể!
Các cậu cầm giúp tôi nhé! À! Chuyện hôm trước tôi xin lỗi cậu, Bảo Uyên
Không sao đâu – Puny đáp
Cả 3 ôm đống đồ Hoa Phương đưa cho mình tốt bụng đem tới nơi chuẩn bị cho cuộc thi .Ai ai cũng lộng lẫy với kiểu riêng của mình
Puny mải nhìn họ không để ý đâm vào một chị đang đi ngược chiều
Cô bé nhớ lại lần mình đâm sầm vào Kì Long – 1 người cực kì đáng sợ nên cố gắng không lặp lại sự bất cẩn của mình lần 2 . Vậy mà giờ lại chứng nào tật nấy!
Puny sợ đến nỗi chẳng dám ngẩng lên nhìn mình đâm phải ai. Nhặt lại đống quần áo quý giá của Hoa Phương cô cúi đầu xin lỗi người trước mặt! Xem ra người này không như Kì Long mà cúi xuống nhặt cùng cô còn nở nụ cười rất dễ mến :
Em không sao chứ?!
Cô bé lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người con gái dễ mến kia. Một khuôn mặt vô cùng xinh xắn và thân thiện. Hơn thế, cô còn cảm thấy khuôn mặt này khá quen. Puny thở phào lần này coi như may mắn:
Không ạ!Tại em không để ý ! Em xin lỗi chị
Chị không để ý mà! Em đi thi sao?
Cô bé xua tay:
Không phải! Em chỉ mang cái này cho bạn thôi!
Ừ. Thế chị đi trước nhé! – Cô nàng đưa cho Puny đống đồ bị rơi rồi vẫy tay chào
Puny ngoái đầu nhìn theo tự hỏi người chị dễ mến kia là ai mà hiền dịu đến vậy!
Ơ! Anh Tan đi đâu thế? – Cô bé thấy Tan dáng vẻ vội vã đi lướt qua mình ngạc nhiên hỏi
Tan có vẻ rất gấp nên chỉ đáp xong rồi đi luôn:
Anh đi có việc!
Cô có chút khó hiểu với bộ dạng của Tan đi mà như chạy nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều mà đem đồ vào cho Hoa Phương chuẩn bị. Có thể cô và Hoa Phương không thân thiết nhưng dù sao cũng là bạn bè không nên vì thù hằn lúc trước mà xử tệ nữa
* * *
Trong phòng tập
Trời! Vyl! Sao thế này?! – Một bàn tay đặt lên trán Vyl
Anh mở mắt khẽ, nhìn kĩ lại, không phải Puny! Anh liền gạt bàn tay ấy đi một cách phũ phàng!
Không sao
Cậu bị sốt cao như vậy còn cố chấp nữa. Chị vừa mới về đã đến đây cậu không cảm động sao?!
Chị về liên quan gì tới tôi – Anh đáp mặt lạnh nhưng mồ hôi cứ túa ra
Người Vyl gọi là chị kia lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Ân cần từng chút một, mặt còn có chút lo lắng. Anh không biết cũng không quan tâm. Lúc nào cũng lạnh nhạt với chị!
Lần nào cũng thế! Nhưng chị lại thích cậu đấy! Nhưng mà chị đi du học vậy rồi bạn gái cậu vẫn chưa có chẳng phải trong lòng vẫn chờ đợi chị sao?
Anh không đáp. Dường như coi chị như không khí!
Mọi giác quan của anh dường như đều đình chỉ hết rồi. Tại sao lại ốm thế này chứ?!
Một tháng không gặp Puny, anh nhớ muốn điên thế mà ông trời lại dày vò anh thế này!
( Trời Rim dày vò anh đấy ạ :c)
Mặt anh tái nhợt, mồ hôi vẫn cứ rịn ra, môi khô khốc! Người chị kia xót xa nhìn anh. Nhìn anh bị ốm lòng chị cũng ốm theo. Mà dù vậy ngay cả chút cảm xúc với chị chưa bao giờ có. Anh lạnh lùng nhưng chưa bao giờ chị từ bỏ!
Nhất định… sẽ làm anh thích chị!
* * *
Khi mà công việc chất đống giao cho Zita và Huan xử lí để đi làm công chuyện gấp, Tan cảm giác mình như đang lo lắng chính xác hơn là sợ hãi.Cái cảm giác của ngày hôm ấy còn in mãi trong lòng anh. Vẹn nguyên như mới ngày hôm qua!Nó hiện hữu mọi lúc, mọi nơi như điều không thể phai nhạt. Nhưng có phải hình bóng ấy chính là cô – người anh luôn tìm kiếm và đợi chờ!
Jane ! – Âm thanh ấy là tiếng gọi thân quen của 2 năm về trước
Gương mặt thất thần và ngỡ ngàng hiện lên thật rõ rệt .Cô từ từ xoay người lại
Thật chậm , thật chậm .Cho tới khi cảm xúc vỡ òa để rồi nghẹn lại nơi cổ họng
Đúng
Là người con gái anh thương yêu đã trở về! Cho dù chỉ là một khoảnh khắc Tan cũng thấy mãn nguyện. Hình ảnh cô hiện hữu thật rõ nét trước mắt anh. Không phải là trên khung ảnh, cước phim hay trong trí tưởng tượng.Ngay ở đây! Trước mắt anh
Từ sâu thẳm trong lòng anh muốn chạy lại gần hơn để được ngắm lại khuôn mặt đã 2 năm xa cách, muốn được ôm cô vào lòng , muốn hỏi cô rất nhiều điều nhưng khi đối mặt 1 ngày bất chợt thế này
Lí trí lại bị cảm xúc chặn lại, chẳng thể nhúc nhích mà cất tiếng, mà di chuyển đến gần cô !
Cả hai nhìn nhau mà lòng ngập tràn cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Jane – cô gái trước mặt Tan đang cắn chặt môi mình để tiếng khóc không tuôn trào. Cô vốn yếu đuối khi ở cạnh Tan
Vì thế, cô đã hứa khi rời xa Tan sẽ mạnh mẽ mà sao giờ đây đối diện với anh, dòng cảm xúc vẫn cứ trào dâng như thế ! Không sao dừng lại được. Cô quay đi lau nước mắt và chỉ muốn chạy đi để không chạm ánh mắt của Tan lúc này!
Jane ! Em đứng lại !Em tính trốn anh cả đời sao?
Cô dừng bước . Nhớ ngày chia tay Tan, nhớ lúc quyết định đi du học, nhớ lúc hai người hứa sẽ không rời xa vì gia đình, nhớ tất cả mọi thứ về ngôi trường này, nhớ hết không chừa 1 ngõ ngách cảm xúc nào!
Em cũng mong là như vậy
Hai năm còn chưa đủ để dày vò bản thân sao?Em còn muốn bắt anh chịu đến bao giờ nữa!
Không phải em đã nói em không tốt ,không đáng để anh chờ đợi rồi sao? Anh ngốc lắm biết không hả? Người xấu xa như em không xứng với anh đâu!
Nếu em còn yêu tên ngốc đó hãy trở về bên hắn
Em ghét tên ngốc đó!
Jane chạy đi. Cô rời xa Tan 2 năm quyết tâm trở về sẽ bình tâm mà tỏ ra tự nhiên nhất . Vậy mà ngay cả nói chuyện thẳng mặt nhau cũng khó khăn .Thời khắc này cô biết trong tim mình Tan vẫn ngự trị rất sâu sắc không cách nào quên đi được.Nhưng cô không đủ can đảm để trở về như ngày trước. . .
Ở nơi đông nghịt người Puny thấy khó chịu.Chính xác hơn là khó thở. Cô bé thấy bộ dạng thất thần của Tan đang đi ngược chiều mình liền chạy lại :
Anh Tan sao thế ! Anh không khỏe hả?
Tan chỉ lắc đầu đi theo hướng vô định.Cô cảm thấy Tan có gì đó rất khác.Mọi ngày đều vui vẻ ra dáng anh lớn luôn mạnh mẽ và tràn trề sức sống mà giờ lại trái ngược hoàn toàn!
Puny có chút thương cảm khi thấy Tan như vậy nhưng về vấn đề của anh cô bé không có cách nào giúp vì thực ra cũng chẳng biết lí do và cũng không giỏi mấy việc đó .Cô không ở được nơi ồn ào đó nên đi vào phòng tập cho yên tĩnh
Dù gì cũng không giúp đỡ được cho Hoa Phương mà đích xác là Hoa Phương không thích cô cho lắm!Cảm giác như nhìn thấy Puny là thấy sự trêu ngươi và đau khổ >”<~~~
* * *
Puny mở cửa toan sà vào cái ghế sofa gần đó ngủ 1 giấc đã đời thì đã có hai người chiếm giữ nó. Tiếng sập cửa mạnh của cô làm người nằm trên đó tỉnh giấc!
Này con bé kia! Đây không phải chỗ ai muốn vào thì vào đâu! – Một người ăn mặc khá là điệu đà ngồi trên ghế lên tiếng
Vì ở khá xa nên cô nhìn không rõ lắm chỉ biết là một người con gái thôi! Nhưng hình bóng của Vyl cô quen thuộc tới mức nhìn thế nào cũng ra!
Cô đang ngẩn người ra chưa biết phải nói gì chị ta đã tiếp tục nhưng không phải nói với cô mà là với người đang nằm trên ghế:
Cậu không khỏe đừng ngồi dậy! Nằm nghỉ đi !Ngoan – Chị ấy ghé sát tai anh nói khẽ
Puny có cảm giác đau lắm ! Ở vị trí của cô nhìn thế nào cũng giống chị ấy đang ôm hôn anh thân thiết! Cô nghe không ra họ nói với nhau những gì chỉ biết là họ rất rất rất thân…
Khi mà cái tình cảnh đáng ghét đập vào mắt, khi mà người đó chạm vào người anh, khi mà anh một chút kháng cự lại cũng không có, khi mà anh ngoan ngoãn nghe lời người đó chỉ bằng câu nói nhẹ nhàng
Tất cả chỉ khiến cô đau lòng!
Nhưng mà sao lại phải đau? Rõ ràng anh ta không phải người cô thích thì cớ gì phải đau?
Hay là đúng như lời anh ta nói lúc trước rằng cô cũng thích anh? Lẽ nào cô đã thích anh thật rồi
Chị nói mà nhóc không nghe thấy sao? Chị có cần nói lại lần nữa hay không?
Giờ đây cô chỉ là người thừa thôi,chỉ là người phá đám!Nếu đã vậy cô đứng đây còn có ý nghĩa gì!Cô như người vô hình trong mắt người ta thì ở đây có ích lợi gì chăng!
Có thể, anh ta thích cô nhưng sau đó vì cảm thấy cô quá ngu ngốc nên đã không ngần ngại tìm đến người khác. Cũng phải thôi, người hoàn hảo như thế sao mà thích nổi đứa bình thường như cô chứ?
Em xin lỗi đã . . . làm phiền !-Cô bé phải khó khăn lắm mới lên tiếng trọn vẹn
Cô đóng cửa lại và cứ thế chạy đi trong nỗi thất vọng…
/57
|