Puny ngập ngừng chưa hỏi hết câu thì cô bé nhỏ nhỏ dễ thương đã reo lên:
- A.Là chị sao?!Em rất khâm phục chị đó và cũng mong gặp lại chị.Cảm ơn chị nhiều nhé!
Nghe xong, Puny ngơ ngẩn nhìn người trước mặt
- Jenny !Con nói gì thế? – Người phụ nữ đi cạnh lên tiếng
Cô lục lại đầu óc với cái trí nhớ không được lâu của mình :
- Jenny!! Jenny !
Hình như chính là đứa bé gái cô gặp ở bữa tiệc lần trước. Phải rồi. Cô nhớ ra rồi. Hôm đó cô liều mạng uống những 6 cốc rượu đến say mèn. Thì ra lại chính là con của người bố vô tâm, thì ra cô cũng có em gái , cô đã từng nghĩ sẽ không thèm quan tâm gia đình mới của ông ra sao? Vậy mà lại là người ra tay bảo vệ đứa con gái yêu thương của ông. Nghĩ tới đây, cô cười như đau đớn lắm!
- Là chị mà con nói rằng đã giúp con hôm đó! Chị ấy rất giỏi. . .Hơn nữa, còn là người . . .
- Em nhầm rồi. Chị không tốt như vậy.Chị không phải vì muốn giúp em. Chị chỉ muốn uống rượu thôi!
- Nhưng mà… rõ ràng chị đã bênh vực em. Chị là người tốt! Em rất quý chị
- Chị không phải chị em! Đừng gọi như thế! Chị không thích em đâu.Chị rất đáng ghét và xấu xa nên em đừng nghĩ ai cũng tốt vì mỗi hành động như vậy!
- Không phải… chị rất tốt… chị…
Bố Puny không đợi đứa con gái nhỏ của mình nói thêm.Ông quay sang nhìn Puny với ánh mắt giận dữ hơn cả.Trước khi có chiến tranh xảy ra, ông bảo hai mẹ con đi lên tầng còn mình kéo Puny ra một góc. Cô bực bội gạt tay ông ra:
- Bỏ tôi ra !
- Con . . . Bảo Uyên! Con làm bố thực sự không thể yên lặng được nữa. Mấy năm nay con đã làm những gì vậy? Con có nghĩ cho mẹ con không?Việc của con không phải là những chuyện như thế. Con có hiểu không vậy?
Cô rất bình thản đáp lại :
- Tôi sao? Tôi làm gì có cần ông quan tâm hay không?? À mà ông đâu có màng gì tới tôi. Vậy sao tôi phải sống như những gì ông muốn. Ông dạy dỗ tôi suốt những năm qua sao? Hay là mải mê với những tham vọng đổi đời tầm thường ngoài kia. Nếu có tại sao không chỉ một lần ông tới thăm tôi. Tôi thành ra như thế này, tất cả là tại ai?
Từng lời của cô như những lưỡi dao cứa vào trái tim ông. Công việc, lại là công việc khiến ông không còn thời gian về thăm cô. Có nhiều khi muốn về thì ông lại phải chăm lo cho gia đình mới của mình. Đúng là ông đã gây tổn thương cho cô rất lớn, rất sâu sắc, không phải ngày một ngày hai mà sẽ là suốt đời!
- Bố biết. Là lỗi của bố. Việc con suy sụp tinh thần, việc con đang làm đều là vì lỗi của bố. Nhưng con thử nghĩ xem, con mới chỉ là học sinh mà uống rượu đến say xỉn, đưa bạn trai về nhà tình cảm quá mức khi mẹ con không ở nhà. Con nói xem, người làm cha, làm mẹ nên nghĩ thế nào đây? Chẳng lẽ suốt mấy năm qua mẹ con không dạy con điều gì nên và không nên?
Cô đau đớn, thậm chí còn muốn cười nhạt
- Mẹ tôi chắc chắn làm tròn bổn phận của người mẹ yêu thương tôi hết mực, chiều chuộng tôi, quan tâm tôi. Nhưng vì những gì ông gây ra nên tôi thành ra thế đấy!Tôi hư hỏng, tôi ấu trĩ, tôi vô tâm . . .tất cả đều là do ông bỏ tôi đi. Ông có hiểu nỗi đau tôi phải chịu, có bao giờ hiểu đâu!Chuyện của tôi phiền ông cho qua 1 bên. Tôi không cần ai khuyên răn hết. Bố tôi đã chết từ cái ngày ông ta bỏ đi rồi
Từng cơn đau trong người ông quặn thắt lên , nhói vô cùng. Không có gì đau đớn hơn việc bị con cái mình ghét bỏ. Mẹ cô không biết từ bao giờ đã về, túi xách đầy đồ ăn trên tay cũng buông lơi, đồ ăn rơi bịch xuống đất. Mẹ cô mở cửa chạy tới kéo cô ra. Bà đánh mạnh vào người cô vài cái rồi lớn tiếng:
- Con làm cái gì thế? Dù sao đây cũng là bố con, là bố con đấy! Mẹ dạy con ăn nói hỗn láo với người bố sinh ra mình thế hả? Sao con lại gọi bố mình là ông? Còn nữa, con không thể bất hiếu ăn nói như vậy ,biết không?
Cô khóc, nước mắt rơi nhòe đi hình ảnh mẹ cô, bố cô .Trong tiếng khóc có tiếng đáp trả:
- MẸ ! Ông ta không xứng . . .
Chưa nói xong, cô bé bị mẹ đánh mạnh vào má. Cô không biết khi đánh cô, người đau không chỉ mình cô mà còn là mẹ, là cả người bố trước mặt. Cô không nói thêm, chỉ nhìn mẹ bằng con mắt khó hiểu xen lẫn uất ức, mắt đỏ ngầu, má từ từ sưng phồng lên. . .
- Mau xin lỗi bố con.Nếu không, đừng gọi ta là mẹ nữa. Ta không có đứa con vô lễ với người lớn mà còn là người cha của con!
- Xin lỗi ! – Cô bé lên tiếng như chỉ là lời nói bị ép buộc
- Nói lại. Thật thành khẩn! – Mẹ cô vẫn kiên quyết
- Tôi xin lỗi! – Cô vẫn cố chấp
- Đừng gọi ta là mẹ nữa. Ta không có đứa con này!
Puny vội vã lau nước mắt cúi đầu:
- Con xin lỗi. Từ nay sẽ không vô lễ nữa!
Nói xong, cô quay sang chỗ mẹ mình khóc lóc thảm thương , níu tay mẹ:
- Như thế được phải không mẹ. Con không thế nữa đâu. Mẹ đừng bỏ con được không ?
Mẹ cô gật gù, xoa đầu cô an ủi:
- Không bao giờ mẹ bỏ con, con Gấu yêu của mẹ!
Nhìn đứa con gái khóc lóc trong đau khổ, là người làm bố , ông thấy đau đớn. Nhưng tình cảm giữa ông và mẹ cô từ lâu đã không còn. Ngày nào cũng cãi vã. Nếu không thì là không nói chuyện – chiến tranh lạnh. Con người ta khi đã không còn tình cảm, duy trì hôn nhân chỉ là vì con cái, còn lại cả hai đều không hạnh phúc. Nếu đã vậy, tại sao lại cứ phải sống chung?
Một là sống chung vì không muốn con cái khổ sở, không muốn con cái thiếu cha hoặc mẹ. Nhưng đổi lại con cái lại luôn luôn chứng kiến cảnh cha mẹ cãi vã. Thử hỏi gia đình như vậy, con cái có khổ tâm? Cha mẹ có khổ tâm? Tại sao lại phải làm khổ cả nhà như vậy?
Hai là li hôn vì không còn tình cảm, để con cái đau khổ nhưng bù lại con cái lại không phải chứng kiến cảnh bố mẹ lời qua tiếng lại. Đây chính là cách thà đau một lần còn hơn đau dai dẳng ngày này qua ngày khác. Bố mẹ cô chọn cách này vì không muốn cô ngày ngày phải chịu cảnh bố mẹ cãi nhau
Về chuyện gia đình, có nhiều cái nếu không trải qua chắc chắn sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Chuyện kết hôn và có con là một điều vô cùng kì diệu nhưng cũng chính là những điều tồi tệ nhất nếu chúng ta không biết đâu mới là cách giải quyết đúng nhất
* * *
Một lúc sau đó, mẹ Puny và bố cô có ngồi nói chuyện. Puny thì đang ngồi gặm nhấm đống đồ ăn mẹ mua về. Vừa nhiều, vừa ngon khiến cô quên hết chuyện vừa xảy ra. Chỉ chăm chăm tới công việc của mình là ăn
Nhìn cô ăn lấy ăn để, Vyl lắc đầu chẹp miệng, không khỏi ca thán cô bạn gái “ham ăn, ham ngủ”
Cô không để ý tới anh . Vì vừa nãy cô cảm thấy mình giả dối khi diễn trò trước mặt bố mình. Giờ thì khỏi diễn, mặc kệ hết tất cả. Cô chỉ biết tới đồ ăn mà thôi
Trời không biết từ khi nào đã hơi tôi tối. Vợ của ông đã về từ lâu, nhìn có thể biết người phụ nữ đó là người hiểu chuyện. Cô em gái của Puny chạy nhảy quanh nhà rồi dừng lại bên cạnh cô . Trên tay còn ôm Susu đang ngủ ngon lành
Jenny từ nãy đều chơi đùa với Susu . Bị nó cào vào tay mà vẫn thích thú chơi đùa với Susu mập . Một lúc sau cô bé chạy lại bên cạnh chị gái:
- Nghe mẹ em nói chị là chị của em. Em rất quý chị vì lần trước chị cứu em. Có thể cho em ăn cùng không?
Puny không thích Jenny. Vì nó là con của người bố đó và người khác. Cô có thể thích chắc?! Cô căm hận họ. Thật sự căm hận
- Chị nói rồi chị không phải chị em! Chị cũng không thích em
- Vậy thì em phải gọi chị thế nào?
- Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt chị nữa
- Nhưng… em… em muốn ăn mấy cái bánh đó! Em rất đói!- Jenny ngước lên nhìn mấy em đồ ăn
- Không liên quan đến chị – Puny tỉnh bơ
- Nhóc, cầm lấy, ăn đi – Vyl rất tốt bụng lấy bánh đưa cho Jenny
Puny phùng má, mắt trợn tròn lên nhìn anh:
- Anh… anh sao lại …?
Ý cô là sao anh lại dám phản bội lại cô! Anh dám cho con bé đó ăn. Rõ ràng muốn chống đối cô mà!
- Đó là em gái em
- Không! Em không thích em ấy
Jenny lay lay tay Puny:
- Chị… ghét em lắm sao?
- Ừ. Ghét em lắm – Puny chỉ cầm bánh lên ăn đáp ngay
- Vậy thì nếu em biến mất chị có vui không?
- Có. Rất vui
- Thế thì em sẽ biến mất
- Em nghĩ mình là thần tiên sao?
- Nếu chết đi thì chúng ta sẽ biến mất đấy! Mèo Ú của em bị bệnh không chữa được. Bố nói Ú đã chết và biến mất nhưng em nghĩ linh hồn của Ú vẫn luôn ở bên cạnh em! Nhìn Susu em nhớ Ú! Chị muốn em biến mất em sẽ giống Ú!
( Con mều nhà Rim nó tên là Đô rê Ú :v~ Vì nó mập như con mèo Ú hé hé)
Puny nhìn vào đôi mắt trong veo vô tư của Jenny, cô cảm thấy hình như mình chẳng thể ghét bỏ nó! Dù cho nó có là đứa con của bố cô và người khác thì nó vẫn vô tội. Nó vẫn là em gái nhỏ của cô. Thậm chí nó còn rất ngoan ngoãn nữa!
- Đồ ngốc! Em định chết thật đấy à! Chị rất ghét em nhưng em tuyệt đối không bao giờ được biến mất vì chị, biết chưa? Sao lại có đứa ngốc vậy!
- Em ngốc thật mà chị
- Đừng biến mất, chị sẽ buồn đấy! Chị muốn ghét em nhưng lại không thể. Vì em cứ lảm nhảm như thế này làm chị không thể. Em phải sống thật tốt bên cạnh gia đình đấy
Puny thật muốn ghét Jenny nhưng cô bé ấy đâu có tội tình gì. tất cả đã là sự sắp đặt của số phận. Cô không thể lựa chọn cuộc sống gia đình theo ý muốn. Vì thế cô chỉ có thể học cách chấp nhận và thích nghi với nó. Jenny rất đáng yêu và hồn nhiên!
Puny từ lâu mong có đứa em để chăm sóc, yêu thương. Cô đưa đồ ăn cho em gái mình , xoa xoa đầu yêu thương. Hình như Jenny cũng có sở thích ăn uống giống Puny
- Chị Uyên! Em gọi chị vậy nhé! Em từ lâu đã thích có chị. Òa thích quá!
- Jenny! Chị cũng vậy đấy!
- Em yêu chị lắm, chị Uyên – Jenny nhào vào ôm Puny
Trông hai chị em thật đáng yêu. Cảnh tượng hạnh phúc này thật đẹp đẽ biết mấy. Cuộc sống này đầy những điều đau thương có thể xảy ra nhưng nếu biết cách đón nhận và tập quen với nó, ý nghĩa của cuộc sống đều không thay đổi. Thậm chí nó dường như tốt lên!
- Anh đẹp trai ! Anh ăn đi này!- Jenny đưa đồ ăn của mình cho Vyl
Anh rất dễ thương nhận lấy nhưng đặt xuống không ăn chỉ nhìn Puny ngồi cạnh châm chọc:
- Không phải cũng nên ngoan như em gái mình sao?
Puny nhìn anh lắc đầu vẫn tiếp tục ăn. Vyl xoa đầu em gái Puny còn khen ngoan làm Puny nhìn theo có chút ghen tị
Thấy ánh mắt đó của Puny, cô em gái dễ thương liền lên tiếng:
- Anh cũng làm thế với chị em đi.Phải công bằng mới được!
- Nhưng chị em lại không thích thì sao đây?
Jenny nhanh nhảu đáp lại không chút nghĩ ngợi:
- Sao lại không? Hôm đó, chị ấy lúc uống rượu say có nói rằng yêu anh mà. Em nghe rõ ràng. Mà bạn em nói khi say người ta thường nói thật !
Puny nhớ lại lần đó. Cô còn tưởng Vyl bịa chuyện ai ngờ Jenny đã nói thế thật. Bị phanh phui ra sự thật, cô vội cúi xuống giả vờ như mình chưa nghe gì hết. Lại vùi đầu ăn, ăn và ăn. Đến khi nghe tiếng mẹ cô gọi ra mới ngừng ăn và đi ra ngoài !
- Ra nói chuyện với bố con một lát !
Cô bé giãy nảy:
- Mẹ! Con không . . .
Mẹ cô lắc đầu :
- Cho dù là con không muốn thì ông ấy vẫn là bố con. Đã từng bỏ rơi mẹ con mình nhưng con không thể vì thế mà không gọi ông ấy là bố!Mau ra đi
Puny ngậm ngùi đi ra ngoài. Con đường lúc chiều tà có gió thổi nhè nhẹ. Cô đi vội quên đem theo áo khoác. Bố cô nhìn đứa con gái run rẩy vội khoác áo mình cho cô . Puny vốn định ngay lập tức bỏ ra nhưng nghĩ tới lời mẹ lại khách sáo cảm ơn ông một tiếng. Ông có vẻ đã thư thả hơn, bắt đầu đưa cô ra chiếc xích đu ở gần nhà. Hồi mà cô còn nhỏ, ông hay đưa cô ra đây , cô bé sợ độ cao nên mỗi lần bị đẩy lên cao là cô la hét inh ỏi còn hay khóc nhè. Cả hai đều nhớ lại hồi đó
- Con biết không. Chuyện tình cảm của con người rất phức tạp. Có thể yêu đấy nhưng rồi có thể sau một thời gian, ta nhận ra ta không còn yêu người ta như trước nữa. Thế nên mới có khái niệm chia tay !
- Với tôi, yêu là yêu, ghét là ghét, không thể nói yêu rồi lại không yêu nữa. Tốt nhất nên dứt khoát từ đầu để khỏi đau khổ !
Ông gật đầu. Cô con gái của ông đã lớn, đã hiểu chuyện rồi. Ông còn sợ không thể nói chuyện tình cảm với cô vậy mà xem ra cô cũng đủ lớn để hiểu ra rồi
- Phải, phải. Con cũng yêu rồi mà. Bố quên mất. Đúng là con rất rạch ròi. Còn bố có lẽ đã thật tệ khi chia tay mẹ con, để con một mình! Nhưng khi không còn tình cảm nữa, bố không thể để con thấy cảnh bố mẹ cãi cọ. Không muốn con suy nghĩ , không muốn con mệt mỏi , không muốn con thấy cảnh đó!
Cô có lẽ đã phần nào hiểu ra điều gì đó. Lí trí của cô đã biết mình nên làm gì rồi lại suy tư xem có nên tha thứ cho ông hay không. Cô tiếp tục:
- Không phải ông vì tham vọng muốn cứu công ti , muốn thăng tiến hơn nên đã cùng người đàn bà giàu có, xinh đẹp kết hôn sao?Có lẽ không phải ông không còn yêu mẹ mà là ông yêu tiền, yêu tham vọng hơn gia đình !
Ông nhận ra mình bỏ đi đã làm cô suy nghĩ nhiều thứ. Ông chưa bao giờ ngờ con mình lại có thể thấu đáo nhiều việc như thế. Nhưng ông bỏ đi không phải vì tham vọng mà chỉ đơn thuần là không còn tình cảm. Chuyện tham vọng gì gì đó, ông chưa từng nghĩ tới
- Con hiểu lầm bố rồi. Đúng là công ti khi ấy rất khó khăn nhưng chính vì từ lần làm việc cùng người đó, bố đã có tình cảm. Rồi nhận ra tình cảm giữa bố và mẹ con không còn nữa. Sống với nhau chỉ vì con cái vậy không thể gọi là gia đình. Bố quyết định cùng người đó gây dựng lại công ti, cùng nhau vượt qua sóng gió. Khi ấy, bố không vì tài sản của cô ấy mà kết hôn, khi làm việc cùng cô ấy thời gian sau bố mới biết cô ấy thực sự giàu có. Cô ấy cũng giấu chuyện đó
- Vậy là . . . ông không phải vì tham vọng sao? Đơn thuần chỉ là không yêu mẹ nữa?
- Đúng vậy !
Puny ngồi đong đưa chiếc xích đu trút tiếng thở dài. Mấy năm qua đi, trong cô chỉ có oán hận người cha bỏ rơi gia đình đi theo tham vọng riêng của bản thân. Với cô ông là con người thực sự vô tâm và không đáng để cô yêu thương. Dù cho bao lần cô mong ông trở về để được gọi một tiếng :Bố ơi
Giờ đây những gì cần nói cũng đã nói xong, cần hiểu cũng hiểu tường tận rồi. Cô biết mình sẽ quên đi quá khứ và tiếp tục như chưa có cái ngày chia li đau khổ kia. . . Li hôn nhưng không có nghĩa là ông còn là bố của cô nữa, chỉ là ông có thêm gia đình mới thôi, chỉ là cô có thêm đứa em gái cùng cha khác mẹ. . .
Khi người ta lớn, những chuyện hồi nhỏ không sao hiểu nổi thì hiện tại cô không còn khúc mắc nữa. Mọi đau đớn cũng đã qua từ lâu. Được gặp lại ông cô còn sợ mình sẽ không kìm lòng được mà chạy tới ôm cổ ông reo lên sung sướng. Thế mà cô thực mạnh mẽ và cứng đầu trêu tức ông. . .
Miên man theo dòng suy tư của mình, cô không hề để ý đến người bên cạnh. Bố cô từ bao giờ đã đi gần lại phía sau đứa con gái, nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu qua lại. . .
Tiếng lòng ấm áp của ông đưa cô về thực tại:
- Còn đau không?
Cô bé bất giác tự hỏi:
- Đau???
Ông tiếp tục:
- Bố nói vết thương của con!
Cô mới nhớ ra cái tát thượng thừa, mạnh mẽ và đầy giận dữ của mẹ. Đúng là có đau thật. Giờ còn sưng phồng lên, đỏ và dát. Nhưng từ khi ngồi nói chuyện cô quên bằng sạch đau đớn, chỉ mải mê tìm ra sự thật. Nghe ông nói tới cô mới chạm lên má mình rồi kêu khẽ một tiếng !
- Không sao mà !
Ông ngừng lại , xoa đầu cô, cười thật ấm! Bỗng nhiên lại hỏi một chuyện không liên quan:
- Con và cậu đó thực sự là rất thường xuyên gặp nhau sao?
Puny không nghĩ nhiều mà gật gật đầu như lẽ hiển nhiên. Cùng trường nên việc gặp thường xuyên là rất hay xảy ra
- Vậy 2 đứa thực lòng yêu nhau ?
Cô vẫn gật gật đầu. Nếu không phải là yêu thì còn là gì được nữa
- Được rồi. Những gì hôm nay bố quan sát được về con đều là vì những gì bố để lại sao? Con trở nên như thế bố thật không biết nói gì nữa!
Cô bây giờ mới phản ứng một chút. Cô lừa ông như thế là để ông uất ức mà hối hận. Bây giờ , có thể nói ra sự thật, cô không thể bỏ qua:
- Thực ra . . . chuyện không hoàn toàn là vậy. Con và anh ấy chỉ là diễn trò để bố tức giận, hối hận. Con không phải loại con gái như bố nghĩ đâu
- Vậy ra con và cậu đó diễn trò? Vậy là không hề có gì hết?
- Là như vậy !Bình thường con và anh ấy chỉ hay đấu khẩu thôi. Mấy chuyện như thế không có đâu !
- Còn chuyện con uống rượu và ở nhà cậu đó thì sao?
- Chuyện đó. . .Là do hôm bữa tiệc đó diễn ra, con nhìn thấy Jenny bị tụi bạn bắt nạt vì thế con thay con bé uống chỗ rượu đó. Anh ấy đến đưa con về nhà nhưng mẹ lại đi họp lớp. Vì thế con ở nhà anh ấy. Nhưng chúng con không xảy ra chuyện gì hết. Thực sự là không hề có gì hết! Bố tin con đi
Bố cô vội gật gù vỗ vai cô, miệng đáp:
- Ừ. Bố hiểu rồi !Cái cậu đó có thể tin tưởng được. . .Con gái bố cũng rất biết nhìn người. Ngoại hình, phong cách và lời nói đều rất tốt. Từ giờ có thể yên tâm giao con gái bảo bối cho cậu đó được rồi
- Bố nói gì thế! Vẫn chưa tới mức đó đâu
- Con còn dám nói thế! Hai đứa dù là diễn nhưng bố thấy rất thật đấy! Chỉ giỏi viện cớ
- Là giả thật mà. Con. . . con không phải như thế!
- Thôi được rồi. Con gái bảo bối không muốn nói thì thôi. Chúng ta đi về nhà
Rồi trên đường về ông bất chợt quay lại nhìn cô con gái nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chúng ta đi ăn kem không?
Đã từ lâu cô không còn được cùng bố đi ăn kem nữa. Bao lâu rồi cô cũng không nhớ nữa. Chỉ biết là rất lâu, lâu thật lâu. . .
- Vâng. Con muốn ăn tất cả các vị : Dâu, sô cô la, hạnh nhân, cam . . .
- Được rồi. Sẽ ăn hết mà !
Trên con đường này, người bố ấy đã quay người ra đi mà không hề ngoảnh lại! Có lẽ ông sợ rằng bản thân sẽ không thể dứt tình mà bước đi!
Nhưng đó là quá khứ…một kỉ niệm buồn. Con người hay nhớ tới những kí ức đau khổ mà ít ai lãng quên nó để nhớ tới kỉ niệm hạnh phúc đã qua!
Puny nghĩ từ giờ cô sẽ chỉ nhớ những kí ức vui vẻ của gia đình!
- Bố này, con đã từng rất hận bố! Là hận rất sâu sắc. Nhưng bố biết không, mỗi lần con nhìn ai đó cùng gia đình đi chơi, con lại chẳng thể quên nổi bố! Con mong lại có thể cùng bố nói chuyện, đi chơi và vui vẻ thế này! Con có lẽ vẫn yêu bố rất nhiều! Chỉ là con luôn phủ nhận… chỉ là con giấu đi… chỉ là con kìm nén! Con yêu bố!
Cô bé vừa nối dứt khoát vừa lau nhẹ nước mắt đang tuôn trào! Cô biết bản thân mình yêu người bố ấy… dù đó là người bỏ rơi mẹ con cô!
Bố của Puny cũng lau nước mắt! Ông quá tàn nhẫn. Nhưng ông không hối hận, bởi tình cảm của ông đã không còn! Tình yêu đã không còn nếu ở cùng nhau chỉ làm khổ thêm nhau. Đó là lựa chọn đúng… dù đau… cũng chỉ đau một thời gian nhất định!
Người ta có nói bản thân chúng ta nói không thay đổi nhưng thực chất trong ta đã thay đổi mất rồi!
Sự thay đổi ấy nếu có thể đem đến hạnh phúc cho người khác thì vẫn có thể chấp nhận!
- Con gái ngoan của bố! Thực sự bố muốn xin lỗi con rất nhiều. Con là đứa con gái mạnh mẽ mà. Ta biết! Nhưng đôi khi người ta nên yếu đuối một chút. Con cứ khóc nếu con cảm thấy buồn, cảm thấy đau. Đừng kìm nén nữa! Cứ ôm bố và khóc đi. Bố biết con đã đau đớn suốt thời gian dài! Con gái tội nghiệp, đáng yêu của bố. Bố cũng yêu con!
- Bố sẽ không ra đi mãi mãi chứ?! Bố sẽ về thăm con nhé!
- Nhất định rồi. Bố vẫn luôn về thăm con chỉ là bố nhìn con từ xa… con không biết! Từ giờ bố sẽ về thăm con thường xuyên hơn!
* * *
Về nhà sau khi mọi việc xong xuôi. Jenny rơm rơm nước mắt tạm biệt Puny để cùng bố đi về nhà
- Híc híc! Em sẽ nhớ chị Uyên lắm! Chị đừng quên Jenny nhé
- Ừ. Ngoan, chị thương mà! Phải sống hạnh phúc đó!
Cô nhóc cũng không quên chào mẹ Puny
- Bác ơi! Cháu đi nhé! Bác rất tốt bụng và xinh đẹp. Mọi người đều rất tốt. Cảm ơn bác vì đã yêu quý cháu
- Ừ. Đi đường cẩn thận. Nếu muốn có thể về nhà bác chơi, nhé!
- Vâng ạ
Jenny còn nhớ cả anh rể đẹp trai liền chạy tới:
- Anh đẹp trai. Em có quà tặng anh. Anh phải nhận đấy!
Vyl chưa phản ứng gì Puny đã lanh chanh không để anh từ chối cô em gái mình:
- Anh ấy nhận. Nhận hết mà!
Jenny hào hứng bám tay anh còn muốn anh ngồi xuống. Puny nhanh nhảu kéo anh ngồi xuống theo lời cô em gái. Anh miễn cưỡng làm theo. Và cô nhóc dễ thương thơm nhẹ lên má anh một cái rồi chào anh nhanh nhẹn nắm tay bố mình đi thẳng một mạch
Anh đứng lên hơi bất ngờ. Trẻ con đúng là rất dễ thương. . .
( Dễ thương thì anh cũng mau có con đi nhá :v)
Puny cười gượng nhìn anh, không để anh thấy mình đang rất ghen tị. Không dưng lại đi bảo anh nhận lấy! Cô sợ anh nghĩ cô ghen chỉ vì một điều cỏn con ấy!
- Nêu cảm
nhận đi chứ?
Puny nhất thời không khống chế được , trở nên thật ngu ngốc:
- Nêu cái gì chứ!Em đâu có tức giận hay ghen tị đâu.Em rất bình thường, hoàn toàn bình thường, không thể có lúc nào bình thường hơn nữa!
Anh ánh lên tia cười:
- Anh hỏi em chuyện giữa em và bố thế nào?
Cô biết mình không đánh cũng ti toe khai sạch sành sanh rồi. Nhìn anh đắc ý là muốn điên liền trả lời anh bằng sự thật:
- Khá tốt. Ít nhất cũng giải quyết xong. Dù sao cũng là em cố chấp. Nhưng lỗi là ở cả bố nữa. Mọi chuyện đã rồi , còn sao được nữa. Em chỉ muốn yên bình thôi!
Cô nhìn anh và cảm giác anh đang chọc tức mình. Vẫn cái ý cười trên khuôn mặt rất rõ nét. Rõ ràng không nghe cô trả lời mà chỉ muốn xem cô chịu đựng thế nào
Cô bình tĩnh thở hắt. Chỉ là cái hôn của đứa con nít thôi mà, có gì phải ghen thế đâu ! Xem ra cô bắt đầu có thói quen độc quyền chiếm hữu từ bao giờ rồi. Cô nở nụ cười lên tiếng:
- Muộn rồi. Anh mau về đi kẻo anh quản lí lại lo lắng
Nghe tới Ryo là trong anh lại nổi lên thứ cảm giác gò bó , ngột ngạt. Lúc nào cũng lo lắng thái quá khiến anh phát mệt. Cứ như vắng Vyl một lát thì cả thế giới trong Ryo sẽ sụp đổ ấy. Thực ra là cả tháng lương sẽ bị trừ hết không còn gì! Anh quản lí cũng chỉ vì công việc!
- Còn đau sao? – Anh nhìn cô thi thoảng lại chạm tay vào má xoa nhẹ
Có vẻ vết thương ấy sưng lên càng ngày càng rõ rệt. Mẹ cô cũng rất thương xót đứa con gái nhưng trong giây phút thấy con mình như vậy, mẹ cô không khỏi bực tức. Cô cũng không trách mẹ mình. Là do cô không hiểu chuyện, đáng bị như vậy !
Puny lắc đầu. Dù cô rất đau nhưng không muốn anh quá lo lắng. Chỉ là vết sưng thôi, không đáng để lo nghĩ
Anh chạm tay vào vết sưng ở má cô thật nhẹ nhàng. Mọi đau đớn cứ như tan biến dần đi. Với cô, anh chính là thuốc chữa bệnh
- Có muốn hẹn hò không? – Anh lên tiếng
Nghe tới hẹn hò cô bé khỏi cần biết cái gì là ghen tị, hối hận. Nhất quyết gật đầu lia lịa
- Bây giờ sao? – Cô chớp chớp mắt nhìn anh
Anh lắc đầu. Âm vực trầm bổng vang lên gần cô thực quyến rũ:
- Ngày mai
Mai cũng được. Miễn là được đi ăn mà khoan đó là đi hẹn hò mà. Cũng như nhau cả thôi vì chắc cú là sẽ có đồ ăn. Cô sống chết cũng phải đi. Chạm vào tâm hồn ăn uống của cô là dễ dàng vậy đấy!
- Được .Tất nhiên là được – Cô đáp
- Hạt Tiêu, em dễ thương quá đấy! – Vyl buột miệng
Chỉ là… anh vô tình nói ra! Anh cũng đoán cô là Hạt Tiêu từ lâu lắm rồi nhưng anh nghĩ chuyện ấy không quá quan trọng! Anh thích cô dù cô là bất kì ai không phải vì cô giống Hạt Tiêu!
Puny sững sờ một lúc . Cô không hiểu sao anh lại biết cái tên ấy! Nhưng mà cái nickname Hạt Tiêu này vẫn chỉ là bố, mẹ, Lin và anh Hạt Dẻ biết… Hay là
- Anh Hạt Dẻ. . . !
Puny cũng chỉ mới buột miệng nói ra câu ấy! Cô dường như không nhận ra anh nữa. Mọi thứ sau gần 9 năm đã thành ra thế này! Cả hai đều không nhận ra nhau dù gắn bó với nhau một thời gian quá dài!
Ngày hôm ấy ở phòng tập… cô đã nghe thấy âm điệu của bản nhạc Kiss Goodbye quen thuộc. bản nhạc ấy đi vào tiềm thức của cô từ khi một chàng trai cô quen biết đàn tặng cô! Bản nhạc ấy thật khiến người ta đau lòng… nhưng nó hay đến mê hoặc! Nó làm người ta nhớ mãi dù đã lâu không được nghe lại…
Lời hát của bản nhạc lại vang lên…. trong trái tim…của hai con người
Cả hai chúng ta không sẵn sàng cho chuyện chia xa
Bất cứ lúc nào anh cũng muốn nói nhưng tốt hơn có lẽ là nên lặng im
Cho anh một phút lắng lòng…để thực sự nhìn ra vẻ đẹp của em
Bên kia hạnh phúc là nỗi buồn
Đau khổ cứ quẩn quanh trong tim anh
Mỗi lần chia ly anh đều bị em làm cho gục ngã
Mỗi lần từ bỏ đi sự dịu dàng của em đau khổ lại bủa vây….
Anh hiểu tình yêu là hương vị chân thật nhất!
- Sao em lại là cô bé ấy chứ? Anh đã không dám tin suốt thời gian qua dù đã biết đó là em – Anh ôm lấy Puny nghẹn ngào
- Anh . . . thì ra là tên đáng ghét bỏ em mà đi! Đã bỏ em đi rồi giờ lại làm em phải thích anh. Anh đúng là đáng ghét!
- Ừ. Anh là kẻ đáng ghét!
- Mọi thứ dù sao cũng đã rồi. Em không muốn nghĩ đến quá khứ nữa. Chúng ta chỉ cần biết chuyện sau này thôi, là định mệnh cho chúng ta được gặp lại nhau một lần nữa. . .
Nhưng liệu rằng định mệnh có lại chia cắt cô và anh…một lần nữa hay không?
* * *
Cuốn sổ nhỏ đã bám đầy bụi và có phần cũ kĩ được lấy ra từ chiếc ngăn kéo nhỏ – nơi đó đã từ lâu Puny không đụng tới. Cô vội chạy lên nhà vì phần kí ức vốn chìm sâu trong trái tim lại bị kéo tuột ra dù cho cô chẳng còn muốn nhớ.Cầm cuốn sổ ghi chép nhỏ trên tay, cô run run lật từng trang nhật kí ngắn ngủi mình đã từng hăng hái viết lách vì đó là cuốn sổ mà bố cô tặng. . .
Ngày . . .tháng . . . năm
Hôm nay, bố đưa Hạt Tiêu đi ăn kem. . . Woa .Kem dâu, sô cô la, hạnh nhân, cam . . . nên ăn loại nào trước nhỉ?? Mà thôi, bố sẽ cho Hạt Tiêu ăn hết mà. . . vì bố rất yêu Hạt Tiêu
Ngày . . . tháng . . . năm
Luxu mà bố mua về ốm rồi . Mau khỏe nhé!. Vì không nghe lời mẹ ăn nhiều kem quá mà bị trứng ngỗng môn Nhạc. Lúc Hạt Tiêu khóc nhè vì điểm kém bố đã ôm và cho Hạt Tiêu đi chơi công viên. Trời. Công viên to và đẹp thật. Giá như có thể sống ở đây luôn thì tốt. Có mẹ và bố ở bên cạnh thế này. . .Hạt Tiêu sẽ là người hạnh phúc nhất
Ngày . . . tháng . . . năm
Hôm nay con đi học mà bố quên sao?Hạt Tiêu đợi mãi bố còn chưa chịu tới đón nữa. Bụng đói meo meo mà chưa được về nhà. Híc híc. Nhưng Hạt Tiêu may mắn quá, gặp được một anh thật tốt, dù cho lúc đầu anh ấy nhất định không cho Hạt Tiêu ăn Hạt Dẻ nhưng rồi Hạt Tiêu đã òa lên khóc thế là anh ấy đã cho đấy! Nhật kí có thấy mình giỏi không?Mà này, đừng có ghen tị với mình khi anh ấy cực kì đẹp trai đấy !Vì không biết tên anh nên từ nay Tiêu sẽ gọi anh ấy là Hạt Dẻ nhé
Puny run run đọc tới đây, cô đau đớn nghĩ về quãng thời gian đã qua. Có quá nhiều thứ đã xảy ra. . . Và trong số những kí ức đau đớn ấy vẫn xen lẫn kỉ niệm đẹp không thể xóa mờ đi
- Hạt Dẻ, . . . anh ơi cho em ăn cùng với được không? Năn nỉ đó!
Cô bé nhỏ nhắn với cái bụng đói đang sôi lên ùng ục đã tia thấy món đồ ăn ở gần đây. Vừa sợ, vừa đói khiến cho cô bé chẳng còn e dè nữa, vội chạy về phía chàng trai đang ngồi gần đó. Không cảm xúc, lời nói, chàng trai ấy hoàn toàn vô cảm
- Anh, cho em ăn cùng đi mà!Em thực sự rất rất đói. Bố em chưa tới, anh cũng đợi bố mẹ phải không?? Vậy thì chúng ta cùng ăn, cùng đợi nhé! Nhé! Nhé anh- Cô bé ấy nở một nụ cười đáng yêu cùng khuôn mặt hào hứng
- Đi đi
Cô bé còn tưởng mình sẽ được ăn ai ngờ chàng trai ấy lạnh nhạt vô cùng ngay cả một chút lòng thương cảm cũng không tồn tại. Cô bé ngơ ngẩn một lúc, nhưng vẫn muốn nói chuyện với cái người lạnh như băng kia! Cô thích đồ lạnh, anh giống như cây kem giữa mùa hạ vậy. Vị gì nhỉ?! Vị dâu, vị sô cô la, vị hạnh nhân hay là va ni?! Chẳng phải! Anh là vị đặc biệt của đặc biệt…Muốn ăn thì phải chịu lạnh. Còn muốn thân với người như anh phải làm tan đi lớp băng đó!
Cô bé liền mè nheo:
- Anh gì ơi!Anh keo thật đấy!Có mỗi một chút ít Hạt Dẻ mà cũng ăn một mình nữa. . .
Chàng trai có chút phản ứng nhưng chỉ chút thôi. Cũng chẳng thèm phản biện gì, mặc kệ cô bé dễ thương với cái bụng rỗng không kia
Cô bé chìa 2 tay trước mặt chàng trai với cái miệng mếu máo đến tội. Chàng trai vẫn không phản ứng gì khiến cho cô bé lại khóc to hơn, to hơn nữa. Cuối cùng chàng trai cũng phải đưa cho cô bé Hạt Dẻ bởi tiếng khóc vĩ đại ấy
- Anh tốt quá. . . híc híc. . . từ bây giờ em và anh làm bạn nhé! Được chứ?!
Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi mắt nhưng thấy được nụ cười cười của cô bé, chàng trai ấy không biết từ bao giờ bản thân đã thấy được niềm hạnh phúc nằm trong chính nụ cười
- Anh không thích làm bạn em thì em vẫn làm bạn anh ^^ Vì em thích anh lắm – Cô bé thẳng thừng cười nói với anh
- Mà anh không nói gì ả thế? Toàn em nói thôi! Nhưng mà dù vậy em vẫn thích nói chuyện với anh đấy! – Cô bé vừa cười vừa nở nụ cười ấm áp
Từ hôm đó, chàng trai và cô bé ấy rất thân thiết. Hai người ngày nào cũng cùng ăn hạt dẻ. Rồi từ bao giờ cô bé ấy gọi chàng trai :
- Anh Hạt Dẻ !! Em muốn ăn anh!
Mỗi lần như vậy, chàng trai Hạt Dẻ kia cảm thấy ấm áp. . .
Chàng trai biết cô bé ấy ghét cay ghét đắng hạt tiêu cho nên cũng không biết từ bao giờ gọi cô bé ấy :
- Hạt Tiêu!!
Mỗi lần vậy, cô bé đều xịu cái mặt ra dù cho ở nhà không ngày nào bố mẹ không gọi cô bé là Hạt Tiêu. Dù thế cô bé muốn anh gọi cô là Princess. Bởi vì anh thực giống như Prince. Cô bé thực sự thích Prince
Cả hai đã cùng nhau có khoảng thời gian vui vẻ. Vì mỗi khi nhìn nụ cười của cô bé ấy, nhìn cô bé ấy hạnh phúc, nghe cô bé ấy hát, nghe cô bé gọi tên chàng trai trong lòng chàng trai ấy đã phá bỏ sự lạnh lùng
Nhớ lại khoảng thời gian ấy, Puny chẳng biết nên buồn hay vui nữa. Cả hai cảm xúc này đều chen lấn không ngừng. Tiếp tục lật những trang tiếp theo Puny thấy tay mình không chỉ run mà còn gần như mất cảm giác. . . Một kí ức đau lòng . .
Ngày . . . tháng . . . năm
Hôm nay, bố về muộn quá. Hạt Tiêu phải ăn cơm một mình vì mẹ nấu cơm xong đã cùng mẹ Lin đi đâu đó. Lại có toàn món bố thích . Cá chiên, canh giá đỗ , dưa cải . . Đáng tiếc, chắc là công ti của bố không được ăn ngon vậy đâu. Vì bố bận lắm, chẳng để ý gì cả. Hạt Tiêu sẽ để dành phần cho bố. Cuối cùng bố vẫn không về nhà
Ngày . .. tháng . . . năm
Cuối cùng cũng tới Chủ Nhật để được đi đến công ti bố chơi. Nơi này không quá đồ sộ và khổng lồ như các công ti mà Hạt Tiêu từng thấy nhưng vào đây Hạt Tiêu cảm giác ấm áp vô cùng.Đi đến đâu cũng thấy mọi người cúi chào mẹ rất lễ phép. À, bố là Giám đốc cơ mà nhỉ? Nhưng Hạt Tiêu thấy bố chẳng ra dáng chút nào có lẽ vì bố quá thân thiện với mọi người?? Mẹ chỉ đưa Hạt Tiêu tới rồi về ngay. Sao vậy nhỉ?? Dạo này, mẹ và bố sao sao ấy. . . Không còn thân thiết. . .Không phải đâu, bố mẹ vẫn rất tốt mà . . . Nhưng kì lạ quá, bố đang ăn cùng với một cô rất xinh đẹp. Bố cười nói, gắp thức ăn cho cô ấy và còn nắm tay cô ấy . . . Hình như bố quá thân thiết với nhân viên trong công ti rồi.
. .
Ngày . . .tháng . . . năm
Hôm nay, bố mệt mỏi trở về nhà. Hạt Tiêu ra đón bố và hí hửng khoe điểm cao nhưng bố chỉ cười nhẹ rồi lại thở dài đi vào nhà. Cũng may là còn có anh Hạt Dẻ và Lin chia sẻ niềm vui này. Hạt Tiêu đi theo bố lên phòng thì thấy bố nằm xuống giường không một chút sức lực. Có lẽ bố ốm rồi !!! Bố chưa từng như vậy. Sau đó, mẹ lên phòng liền đuổi Hạt Tiêu ra. . . Bố mẹ nói chuyện gì đó rất khó hiểu. Mẹ cũng nói rằng Hạt Tiêu còn nhỏ không hiểu được. . . 2 niềm vui ngày hôm nay đều chẳng thể chia sẻ với bố. . . Thứ nhất là được điểm tốt ở trường vì bình thường Hạt Tiêu toàn điểm kém không. . . Thứ hai là Luxu sắp có con. . . Vậy là lại có một tiểu Luxu nữa. . . Vui quá điiii
Ngày . . . tháng . . . năm
Từ cái hôm đó, bố không còn vui vẻ và cười nhiều với Hạt Tiêu nữa. Mà bố cười vui với cô xinh đẹp lần trước. Hạt Tiêu thấy sợ. . . bố sẽ không thay đổi đâu. Bố là của Hạt Tiêu và mẹ cơ mà. . . Và rồi, bố trở về nhà và nói rằng sẽ đi. . . Bố đi đâu?? Bố đi công tác nhỉ?? Hạt Tiêu nghĩ vậy và bố đã thẳng thừng rằng sẽ đi khỏi đây. Mẹ khóc, Hạt Tiêu chưa kịp hiểu điều gì thì bố đã thu dọn đồ đạc xong xuôi cứ như đã chuẩn bị trước. Bố không một câu nào cứ thế đi mãi. . .
Ngày . . . tháng . . . năm
Chẳng hiểu sao bố đi rồi Luxu hôm nay bị ốm nặng. .. Chữa thế nào cũng không khỏi. . . Mẹ nói Luxu sẽ chết : (. Vậy thì Bubu sẽ phải sống một mình mà không có mẹ. . . Hạt Tiêu buồn muốn cả ngày ở cùng Bubu nhưng vẫn phải đến trường mà. Hạt Tiêu gặp anh Hạt Dẻ và có phần vui lên. Ai ngờ anh Hạt Dẻ nói sẽ đi. . . Hạt Tiêu đáng ghét quá sao?? Ai cũng muốn bỏ Hạt Tiêu hết!
Puny rưng rưng khóc, nước mắt chảy xuống từng trang làm nhòe đi từng nét chữ. . . Cô vẫn luôn tin tưởng nhưng cuối cùng hai người mà cô yêu thương lại rời xa cô . . .
- Hạt Tiêu, anh phải đi. . .
Câu nói ấy khiến trái tim của cô bé như vỡ vụn. Ai nói còn nhỏ thì không thể hiểu được đau thương. Cô bé chính là đã quá sức chịu đựng. Người bố cô yêu thương nhất ra đi . . . Rồi mỗi khi tự tới trường cô bé đều an ủi rằng mình còn có Hoàng Tử ở bên cạnh. Mà tại sao cuối cùng anh cũng bỏ đi mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi
Cô nhớ bài hát ấy ngày trước thường hát mỗi khi gặp anh. Bản nhạc anh từng đánh khi ở trong phòng tập cũng từng đàn cho cô nghe. Bản nhạc ấy thật buồn vì nó vốn là một lời chia tay
Kiss goodbye – Cô thích nghe nó nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác chia li!
Lời hứa của anh sẽ không hát cho ai nghe ngoài cô, cô vẫn nhớ, hôm đó đã rất khổ tâm vì điều ấy. Tất cả, đều hiện lên trong cô ngày một rõ nét
Cô đang nghẹn ngào trong nước mắt. Cô chỉ biết khóc thôi. Bao năm qua đi, cô cho rằng bản thân đã vùi lấp đi cái con người mang tên Hạt Dẻ lâu lắm rồi. Người đó bỏ cô đi bao năm như thế cô còn tâm trí nhớ đến nữa sao??? Rồi từ bao giờ cái tên đó không còn ám ảnh gì nữa.
Bây giờ, đột nhiên anh nói ra cái quá khứ đã chôn chặt bao lâu ra, cô gắng gượng nhớ lại và mảnh kí ức của tháng ngày trẻ thơ hiện về. Phải, cô yêu quý cái người con trai tốt bụng kia. Ngày ngày cùng ăn hạt dẻ, cùng ca hát, cùng nói chuyện. . . Một kí ức đẹp đẽ . . . Nhưng cô hận nhất chính là người ta đến và đem hạnh phúc cho cô rồi bất chợt niềm hạnh phúc ấy tan biến khi lời chia tay vang lên. Và cứ thế ra đi không còn một dấu vết . . .
Puny rất giận và đau khổ nhưng bây giờ chẳng phải là đã ổn thỏa rồi sao. . . Nếu đã là quá khứ hãy cứ để nó trở thành những kí ức đẹp và chôn chặt những đau đớn kia đi. Hiện tại, anh là Vyl không còn là Hạt Dẻ nữa. . . Cô cũng là Puny không phải Hạt Tiêu ngày nào nữa. Cả hai đều đã trưởng thành và đã bắt đầu lại. . .
Chỉ cần hai người thực sự yêu thương nhau tất cả quá khứ kia. . . sẽ nhanh chóng tan biến thôi. Cô muốn bắt đầu lại. . . nhưng tại sao trong lòng có một cảm giác gì đó rất lo sợ . . . Liệu rằng tình yêu của cô có được trọn vẹn được đến cuối cùng không khi phải trải qua vô vàn đau đớn . . .
Cô sợ rằng rồi sẽ lại phải chia ly . . . mãi mãi . . .
- A.Là chị sao?!Em rất khâm phục chị đó và cũng mong gặp lại chị.Cảm ơn chị nhiều nhé!
Nghe xong, Puny ngơ ngẩn nhìn người trước mặt
- Jenny !Con nói gì thế? – Người phụ nữ đi cạnh lên tiếng
Cô lục lại đầu óc với cái trí nhớ không được lâu của mình :
- Jenny!! Jenny !
Hình như chính là đứa bé gái cô gặp ở bữa tiệc lần trước. Phải rồi. Cô nhớ ra rồi. Hôm đó cô liều mạng uống những 6 cốc rượu đến say mèn. Thì ra lại chính là con của người bố vô tâm, thì ra cô cũng có em gái , cô đã từng nghĩ sẽ không thèm quan tâm gia đình mới của ông ra sao? Vậy mà lại là người ra tay bảo vệ đứa con gái yêu thương của ông. Nghĩ tới đây, cô cười như đau đớn lắm!
- Là chị mà con nói rằng đã giúp con hôm đó! Chị ấy rất giỏi. . .Hơn nữa, còn là người . . .
- Em nhầm rồi. Chị không tốt như vậy.Chị không phải vì muốn giúp em. Chị chỉ muốn uống rượu thôi!
- Nhưng mà… rõ ràng chị đã bênh vực em. Chị là người tốt! Em rất quý chị
- Chị không phải chị em! Đừng gọi như thế! Chị không thích em đâu.Chị rất đáng ghét và xấu xa nên em đừng nghĩ ai cũng tốt vì mỗi hành động như vậy!
- Không phải… chị rất tốt… chị…
Bố Puny không đợi đứa con gái nhỏ của mình nói thêm.Ông quay sang nhìn Puny với ánh mắt giận dữ hơn cả.Trước khi có chiến tranh xảy ra, ông bảo hai mẹ con đi lên tầng còn mình kéo Puny ra một góc. Cô bực bội gạt tay ông ra:
- Bỏ tôi ra !
- Con . . . Bảo Uyên! Con làm bố thực sự không thể yên lặng được nữa. Mấy năm nay con đã làm những gì vậy? Con có nghĩ cho mẹ con không?Việc của con không phải là những chuyện như thế. Con có hiểu không vậy?
Cô rất bình thản đáp lại :
- Tôi sao? Tôi làm gì có cần ông quan tâm hay không?? À mà ông đâu có màng gì tới tôi. Vậy sao tôi phải sống như những gì ông muốn. Ông dạy dỗ tôi suốt những năm qua sao? Hay là mải mê với những tham vọng đổi đời tầm thường ngoài kia. Nếu có tại sao không chỉ một lần ông tới thăm tôi. Tôi thành ra như thế này, tất cả là tại ai?
Từng lời của cô như những lưỡi dao cứa vào trái tim ông. Công việc, lại là công việc khiến ông không còn thời gian về thăm cô. Có nhiều khi muốn về thì ông lại phải chăm lo cho gia đình mới của mình. Đúng là ông đã gây tổn thương cho cô rất lớn, rất sâu sắc, không phải ngày một ngày hai mà sẽ là suốt đời!
- Bố biết. Là lỗi của bố. Việc con suy sụp tinh thần, việc con đang làm đều là vì lỗi của bố. Nhưng con thử nghĩ xem, con mới chỉ là học sinh mà uống rượu đến say xỉn, đưa bạn trai về nhà tình cảm quá mức khi mẹ con không ở nhà. Con nói xem, người làm cha, làm mẹ nên nghĩ thế nào đây? Chẳng lẽ suốt mấy năm qua mẹ con không dạy con điều gì nên và không nên?
Cô đau đớn, thậm chí còn muốn cười nhạt
- Mẹ tôi chắc chắn làm tròn bổn phận của người mẹ yêu thương tôi hết mực, chiều chuộng tôi, quan tâm tôi. Nhưng vì những gì ông gây ra nên tôi thành ra thế đấy!Tôi hư hỏng, tôi ấu trĩ, tôi vô tâm . . .tất cả đều là do ông bỏ tôi đi. Ông có hiểu nỗi đau tôi phải chịu, có bao giờ hiểu đâu!Chuyện của tôi phiền ông cho qua 1 bên. Tôi không cần ai khuyên răn hết. Bố tôi đã chết từ cái ngày ông ta bỏ đi rồi
Từng cơn đau trong người ông quặn thắt lên , nhói vô cùng. Không có gì đau đớn hơn việc bị con cái mình ghét bỏ. Mẹ cô không biết từ bao giờ đã về, túi xách đầy đồ ăn trên tay cũng buông lơi, đồ ăn rơi bịch xuống đất. Mẹ cô mở cửa chạy tới kéo cô ra. Bà đánh mạnh vào người cô vài cái rồi lớn tiếng:
- Con làm cái gì thế? Dù sao đây cũng là bố con, là bố con đấy! Mẹ dạy con ăn nói hỗn láo với người bố sinh ra mình thế hả? Sao con lại gọi bố mình là ông? Còn nữa, con không thể bất hiếu ăn nói như vậy ,biết không?
Cô khóc, nước mắt rơi nhòe đi hình ảnh mẹ cô, bố cô .Trong tiếng khóc có tiếng đáp trả:
- MẸ ! Ông ta không xứng . . .
Chưa nói xong, cô bé bị mẹ đánh mạnh vào má. Cô không biết khi đánh cô, người đau không chỉ mình cô mà còn là mẹ, là cả người bố trước mặt. Cô không nói thêm, chỉ nhìn mẹ bằng con mắt khó hiểu xen lẫn uất ức, mắt đỏ ngầu, má từ từ sưng phồng lên. . .
- Mau xin lỗi bố con.Nếu không, đừng gọi ta là mẹ nữa. Ta không có đứa con vô lễ với người lớn mà còn là người cha của con!
- Xin lỗi ! – Cô bé lên tiếng như chỉ là lời nói bị ép buộc
- Nói lại. Thật thành khẩn! – Mẹ cô vẫn kiên quyết
- Tôi xin lỗi! – Cô vẫn cố chấp
- Đừng gọi ta là mẹ nữa. Ta không có đứa con này!
Puny vội vã lau nước mắt cúi đầu:
- Con xin lỗi. Từ nay sẽ không vô lễ nữa!
Nói xong, cô quay sang chỗ mẹ mình khóc lóc thảm thương , níu tay mẹ:
- Như thế được phải không mẹ. Con không thế nữa đâu. Mẹ đừng bỏ con được không ?
Mẹ cô gật gù, xoa đầu cô an ủi:
- Không bao giờ mẹ bỏ con, con Gấu yêu của mẹ!
Nhìn đứa con gái khóc lóc trong đau khổ, là người làm bố , ông thấy đau đớn. Nhưng tình cảm giữa ông và mẹ cô từ lâu đã không còn. Ngày nào cũng cãi vã. Nếu không thì là không nói chuyện – chiến tranh lạnh. Con người ta khi đã không còn tình cảm, duy trì hôn nhân chỉ là vì con cái, còn lại cả hai đều không hạnh phúc. Nếu đã vậy, tại sao lại cứ phải sống chung?
Một là sống chung vì không muốn con cái khổ sở, không muốn con cái thiếu cha hoặc mẹ. Nhưng đổi lại con cái lại luôn luôn chứng kiến cảnh cha mẹ cãi vã. Thử hỏi gia đình như vậy, con cái có khổ tâm? Cha mẹ có khổ tâm? Tại sao lại phải làm khổ cả nhà như vậy?
Hai là li hôn vì không còn tình cảm, để con cái đau khổ nhưng bù lại con cái lại không phải chứng kiến cảnh bố mẹ lời qua tiếng lại. Đây chính là cách thà đau một lần còn hơn đau dai dẳng ngày này qua ngày khác. Bố mẹ cô chọn cách này vì không muốn cô ngày ngày phải chịu cảnh bố mẹ cãi nhau
Về chuyện gia đình, có nhiều cái nếu không trải qua chắc chắn sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Chuyện kết hôn và có con là một điều vô cùng kì diệu nhưng cũng chính là những điều tồi tệ nhất nếu chúng ta không biết đâu mới là cách giải quyết đúng nhất
* * *
Một lúc sau đó, mẹ Puny và bố cô có ngồi nói chuyện. Puny thì đang ngồi gặm nhấm đống đồ ăn mẹ mua về. Vừa nhiều, vừa ngon khiến cô quên hết chuyện vừa xảy ra. Chỉ chăm chăm tới công việc của mình là ăn
Nhìn cô ăn lấy ăn để, Vyl lắc đầu chẹp miệng, không khỏi ca thán cô bạn gái “ham ăn, ham ngủ”
Cô không để ý tới anh . Vì vừa nãy cô cảm thấy mình giả dối khi diễn trò trước mặt bố mình. Giờ thì khỏi diễn, mặc kệ hết tất cả. Cô chỉ biết tới đồ ăn mà thôi
Trời không biết từ khi nào đã hơi tôi tối. Vợ của ông đã về từ lâu, nhìn có thể biết người phụ nữ đó là người hiểu chuyện. Cô em gái của Puny chạy nhảy quanh nhà rồi dừng lại bên cạnh cô . Trên tay còn ôm Susu đang ngủ ngon lành
Jenny từ nãy đều chơi đùa với Susu . Bị nó cào vào tay mà vẫn thích thú chơi đùa với Susu mập . Một lúc sau cô bé chạy lại bên cạnh chị gái:
- Nghe mẹ em nói chị là chị của em. Em rất quý chị vì lần trước chị cứu em. Có thể cho em ăn cùng không?
Puny không thích Jenny. Vì nó là con của người bố đó và người khác. Cô có thể thích chắc?! Cô căm hận họ. Thật sự căm hận
- Chị nói rồi chị không phải chị em! Chị cũng không thích em
- Vậy thì em phải gọi chị thế nào?
- Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt chị nữa
- Nhưng… em… em muốn ăn mấy cái bánh đó! Em rất đói!- Jenny ngước lên nhìn mấy em đồ ăn
- Không liên quan đến chị – Puny tỉnh bơ
- Nhóc, cầm lấy, ăn đi – Vyl rất tốt bụng lấy bánh đưa cho Jenny
Puny phùng má, mắt trợn tròn lên nhìn anh:
- Anh… anh sao lại …?
Ý cô là sao anh lại dám phản bội lại cô! Anh dám cho con bé đó ăn. Rõ ràng muốn chống đối cô mà!
- Đó là em gái em
- Không! Em không thích em ấy
Jenny lay lay tay Puny:
- Chị… ghét em lắm sao?
- Ừ. Ghét em lắm – Puny chỉ cầm bánh lên ăn đáp ngay
- Vậy thì nếu em biến mất chị có vui không?
- Có. Rất vui
- Thế thì em sẽ biến mất
- Em nghĩ mình là thần tiên sao?
- Nếu chết đi thì chúng ta sẽ biến mất đấy! Mèo Ú của em bị bệnh không chữa được. Bố nói Ú đã chết và biến mất nhưng em nghĩ linh hồn của Ú vẫn luôn ở bên cạnh em! Nhìn Susu em nhớ Ú! Chị muốn em biến mất em sẽ giống Ú!
( Con mều nhà Rim nó tên là Đô rê Ú :v~ Vì nó mập như con mèo Ú hé hé)
Puny nhìn vào đôi mắt trong veo vô tư của Jenny, cô cảm thấy hình như mình chẳng thể ghét bỏ nó! Dù cho nó có là đứa con của bố cô và người khác thì nó vẫn vô tội. Nó vẫn là em gái nhỏ của cô. Thậm chí nó còn rất ngoan ngoãn nữa!
- Đồ ngốc! Em định chết thật đấy à! Chị rất ghét em nhưng em tuyệt đối không bao giờ được biến mất vì chị, biết chưa? Sao lại có đứa ngốc vậy!
- Em ngốc thật mà chị
- Đừng biến mất, chị sẽ buồn đấy! Chị muốn ghét em nhưng lại không thể. Vì em cứ lảm nhảm như thế này làm chị không thể. Em phải sống thật tốt bên cạnh gia đình đấy
Puny thật muốn ghét Jenny nhưng cô bé ấy đâu có tội tình gì. tất cả đã là sự sắp đặt của số phận. Cô không thể lựa chọn cuộc sống gia đình theo ý muốn. Vì thế cô chỉ có thể học cách chấp nhận và thích nghi với nó. Jenny rất đáng yêu và hồn nhiên!
Puny từ lâu mong có đứa em để chăm sóc, yêu thương. Cô đưa đồ ăn cho em gái mình , xoa xoa đầu yêu thương. Hình như Jenny cũng có sở thích ăn uống giống Puny
- Chị Uyên! Em gọi chị vậy nhé! Em từ lâu đã thích có chị. Òa thích quá!
- Jenny! Chị cũng vậy đấy!
- Em yêu chị lắm, chị Uyên – Jenny nhào vào ôm Puny
Trông hai chị em thật đáng yêu. Cảnh tượng hạnh phúc này thật đẹp đẽ biết mấy. Cuộc sống này đầy những điều đau thương có thể xảy ra nhưng nếu biết cách đón nhận và tập quen với nó, ý nghĩa của cuộc sống đều không thay đổi. Thậm chí nó dường như tốt lên!
- Anh đẹp trai ! Anh ăn đi này!- Jenny đưa đồ ăn của mình cho Vyl
Anh rất dễ thương nhận lấy nhưng đặt xuống không ăn chỉ nhìn Puny ngồi cạnh châm chọc:
- Không phải cũng nên ngoan như em gái mình sao?
Puny nhìn anh lắc đầu vẫn tiếp tục ăn. Vyl xoa đầu em gái Puny còn khen ngoan làm Puny nhìn theo có chút ghen tị
Thấy ánh mắt đó của Puny, cô em gái dễ thương liền lên tiếng:
- Anh cũng làm thế với chị em đi.Phải công bằng mới được!
- Nhưng chị em lại không thích thì sao đây?
Jenny nhanh nhảu đáp lại không chút nghĩ ngợi:
- Sao lại không? Hôm đó, chị ấy lúc uống rượu say có nói rằng yêu anh mà. Em nghe rõ ràng. Mà bạn em nói khi say người ta thường nói thật !
Puny nhớ lại lần đó. Cô còn tưởng Vyl bịa chuyện ai ngờ Jenny đã nói thế thật. Bị phanh phui ra sự thật, cô vội cúi xuống giả vờ như mình chưa nghe gì hết. Lại vùi đầu ăn, ăn và ăn. Đến khi nghe tiếng mẹ cô gọi ra mới ngừng ăn và đi ra ngoài !
- Ra nói chuyện với bố con một lát !
Cô bé giãy nảy:
- Mẹ! Con không . . .
Mẹ cô lắc đầu :
- Cho dù là con không muốn thì ông ấy vẫn là bố con. Đã từng bỏ rơi mẹ con mình nhưng con không thể vì thế mà không gọi ông ấy là bố!Mau ra đi
Puny ngậm ngùi đi ra ngoài. Con đường lúc chiều tà có gió thổi nhè nhẹ. Cô đi vội quên đem theo áo khoác. Bố cô nhìn đứa con gái run rẩy vội khoác áo mình cho cô . Puny vốn định ngay lập tức bỏ ra nhưng nghĩ tới lời mẹ lại khách sáo cảm ơn ông một tiếng. Ông có vẻ đã thư thả hơn, bắt đầu đưa cô ra chiếc xích đu ở gần nhà. Hồi mà cô còn nhỏ, ông hay đưa cô ra đây , cô bé sợ độ cao nên mỗi lần bị đẩy lên cao là cô la hét inh ỏi còn hay khóc nhè. Cả hai đều nhớ lại hồi đó
- Con biết không. Chuyện tình cảm của con người rất phức tạp. Có thể yêu đấy nhưng rồi có thể sau một thời gian, ta nhận ra ta không còn yêu người ta như trước nữa. Thế nên mới có khái niệm chia tay !
- Với tôi, yêu là yêu, ghét là ghét, không thể nói yêu rồi lại không yêu nữa. Tốt nhất nên dứt khoát từ đầu để khỏi đau khổ !
Ông gật đầu. Cô con gái của ông đã lớn, đã hiểu chuyện rồi. Ông còn sợ không thể nói chuyện tình cảm với cô vậy mà xem ra cô cũng đủ lớn để hiểu ra rồi
- Phải, phải. Con cũng yêu rồi mà. Bố quên mất. Đúng là con rất rạch ròi. Còn bố có lẽ đã thật tệ khi chia tay mẹ con, để con một mình! Nhưng khi không còn tình cảm nữa, bố không thể để con thấy cảnh bố mẹ cãi cọ. Không muốn con suy nghĩ , không muốn con mệt mỏi , không muốn con thấy cảnh đó!
Cô có lẽ đã phần nào hiểu ra điều gì đó. Lí trí của cô đã biết mình nên làm gì rồi lại suy tư xem có nên tha thứ cho ông hay không. Cô tiếp tục:
- Không phải ông vì tham vọng muốn cứu công ti , muốn thăng tiến hơn nên đã cùng người đàn bà giàu có, xinh đẹp kết hôn sao?Có lẽ không phải ông không còn yêu mẹ mà là ông yêu tiền, yêu tham vọng hơn gia đình !
Ông nhận ra mình bỏ đi đã làm cô suy nghĩ nhiều thứ. Ông chưa bao giờ ngờ con mình lại có thể thấu đáo nhiều việc như thế. Nhưng ông bỏ đi không phải vì tham vọng mà chỉ đơn thuần là không còn tình cảm. Chuyện tham vọng gì gì đó, ông chưa từng nghĩ tới
- Con hiểu lầm bố rồi. Đúng là công ti khi ấy rất khó khăn nhưng chính vì từ lần làm việc cùng người đó, bố đã có tình cảm. Rồi nhận ra tình cảm giữa bố và mẹ con không còn nữa. Sống với nhau chỉ vì con cái vậy không thể gọi là gia đình. Bố quyết định cùng người đó gây dựng lại công ti, cùng nhau vượt qua sóng gió. Khi ấy, bố không vì tài sản của cô ấy mà kết hôn, khi làm việc cùng cô ấy thời gian sau bố mới biết cô ấy thực sự giàu có. Cô ấy cũng giấu chuyện đó
- Vậy là . . . ông không phải vì tham vọng sao? Đơn thuần chỉ là không yêu mẹ nữa?
- Đúng vậy !
Puny ngồi đong đưa chiếc xích đu trút tiếng thở dài. Mấy năm qua đi, trong cô chỉ có oán hận người cha bỏ rơi gia đình đi theo tham vọng riêng của bản thân. Với cô ông là con người thực sự vô tâm và không đáng để cô yêu thương. Dù cho bao lần cô mong ông trở về để được gọi một tiếng :Bố ơi
Giờ đây những gì cần nói cũng đã nói xong, cần hiểu cũng hiểu tường tận rồi. Cô biết mình sẽ quên đi quá khứ và tiếp tục như chưa có cái ngày chia li đau khổ kia. . . Li hôn nhưng không có nghĩa là ông còn là bố của cô nữa, chỉ là ông có thêm gia đình mới thôi, chỉ là cô có thêm đứa em gái cùng cha khác mẹ. . .
Khi người ta lớn, những chuyện hồi nhỏ không sao hiểu nổi thì hiện tại cô không còn khúc mắc nữa. Mọi đau đớn cũng đã qua từ lâu. Được gặp lại ông cô còn sợ mình sẽ không kìm lòng được mà chạy tới ôm cổ ông reo lên sung sướng. Thế mà cô thực mạnh mẽ và cứng đầu trêu tức ông. . .
Miên man theo dòng suy tư của mình, cô không hề để ý đến người bên cạnh. Bố cô từ bao giờ đã đi gần lại phía sau đứa con gái, nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu qua lại. . .
Tiếng lòng ấm áp của ông đưa cô về thực tại:
- Còn đau không?
Cô bé bất giác tự hỏi:
- Đau???
Ông tiếp tục:
- Bố nói vết thương của con!
Cô mới nhớ ra cái tát thượng thừa, mạnh mẽ và đầy giận dữ của mẹ. Đúng là có đau thật. Giờ còn sưng phồng lên, đỏ và dát. Nhưng từ khi ngồi nói chuyện cô quên bằng sạch đau đớn, chỉ mải mê tìm ra sự thật. Nghe ông nói tới cô mới chạm lên má mình rồi kêu khẽ một tiếng !
- Không sao mà !
Ông ngừng lại , xoa đầu cô, cười thật ấm! Bỗng nhiên lại hỏi một chuyện không liên quan:
- Con và cậu đó thực sự là rất thường xuyên gặp nhau sao?
Puny không nghĩ nhiều mà gật gật đầu như lẽ hiển nhiên. Cùng trường nên việc gặp thường xuyên là rất hay xảy ra
- Vậy 2 đứa thực lòng yêu nhau ?
Cô vẫn gật gật đầu. Nếu không phải là yêu thì còn là gì được nữa
- Được rồi. Những gì hôm nay bố quan sát được về con đều là vì những gì bố để lại sao? Con trở nên như thế bố thật không biết nói gì nữa!
Cô bây giờ mới phản ứng một chút. Cô lừa ông như thế là để ông uất ức mà hối hận. Bây giờ , có thể nói ra sự thật, cô không thể bỏ qua:
- Thực ra . . . chuyện không hoàn toàn là vậy. Con và anh ấy chỉ là diễn trò để bố tức giận, hối hận. Con không phải loại con gái như bố nghĩ đâu
- Vậy ra con và cậu đó diễn trò? Vậy là không hề có gì hết?
- Là như vậy !Bình thường con và anh ấy chỉ hay đấu khẩu thôi. Mấy chuyện như thế không có đâu !
- Còn chuyện con uống rượu và ở nhà cậu đó thì sao?
- Chuyện đó. . .Là do hôm bữa tiệc đó diễn ra, con nhìn thấy Jenny bị tụi bạn bắt nạt vì thế con thay con bé uống chỗ rượu đó. Anh ấy đến đưa con về nhà nhưng mẹ lại đi họp lớp. Vì thế con ở nhà anh ấy. Nhưng chúng con không xảy ra chuyện gì hết. Thực sự là không hề có gì hết! Bố tin con đi
Bố cô vội gật gù vỗ vai cô, miệng đáp:
- Ừ. Bố hiểu rồi !Cái cậu đó có thể tin tưởng được. . .Con gái bố cũng rất biết nhìn người. Ngoại hình, phong cách và lời nói đều rất tốt. Từ giờ có thể yên tâm giao con gái bảo bối cho cậu đó được rồi
- Bố nói gì thế! Vẫn chưa tới mức đó đâu
- Con còn dám nói thế! Hai đứa dù là diễn nhưng bố thấy rất thật đấy! Chỉ giỏi viện cớ
- Là giả thật mà. Con. . . con không phải như thế!
- Thôi được rồi. Con gái bảo bối không muốn nói thì thôi. Chúng ta đi về nhà
Rồi trên đường về ông bất chợt quay lại nhìn cô con gái nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chúng ta đi ăn kem không?
Đã từ lâu cô không còn được cùng bố đi ăn kem nữa. Bao lâu rồi cô cũng không nhớ nữa. Chỉ biết là rất lâu, lâu thật lâu. . .
- Vâng. Con muốn ăn tất cả các vị : Dâu, sô cô la, hạnh nhân, cam . . .
- Được rồi. Sẽ ăn hết mà !
Trên con đường này, người bố ấy đã quay người ra đi mà không hề ngoảnh lại! Có lẽ ông sợ rằng bản thân sẽ không thể dứt tình mà bước đi!
Nhưng đó là quá khứ…một kỉ niệm buồn. Con người hay nhớ tới những kí ức đau khổ mà ít ai lãng quên nó để nhớ tới kỉ niệm hạnh phúc đã qua!
Puny nghĩ từ giờ cô sẽ chỉ nhớ những kí ức vui vẻ của gia đình!
- Bố này, con đã từng rất hận bố! Là hận rất sâu sắc. Nhưng bố biết không, mỗi lần con nhìn ai đó cùng gia đình đi chơi, con lại chẳng thể quên nổi bố! Con mong lại có thể cùng bố nói chuyện, đi chơi và vui vẻ thế này! Con có lẽ vẫn yêu bố rất nhiều! Chỉ là con luôn phủ nhận… chỉ là con giấu đi… chỉ là con kìm nén! Con yêu bố!
Cô bé vừa nối dứt khoát vừa lau nhẹ nước mắt đang tuôn trào! Cô biết bản thân mình yêu người bố ấy… dù đó là người bỏ rơi mẹ con cô!
Bố của Puny cũng lau nước mắt! Ông quá tàn nhẫn. Nhưng ông không hối hận, bởi tình cảm của ông đã không còn! Tình yêu đã không còn nếu ở cùng nhau chỉ làm khổ thêm nhau. Đó là lựa chọn đúng… dù đau… cũng chỉ đau một thời gian nhất định!
Người ta có nói bản thân chúng ta nói không thay đổi nhưng thực chất trong ta đã thay đổi mất rồi!
Sự thay đổi ấy nếu có thể đem đến hạnh phúc cho người khác thì vẫn có thể chấp nhận!
- Con gái ngoan của bố! Thực sự bố muốn xin lỗi con rất nhiều. Con là đứa con gái mạnh mẽ mà. Ta biết! Nhưng đôi khi người ta nên yếu đuối một chút. Con cứ khóc nếu con cảm thấy buồn, cảm thấy đau. Đừng kìm nén nữa! Cứ ôm bố và khóc đi. Bố biết con đã đau đớn suốt thời gian dài! Con gái tội nghiệp, đáng yêu của bố. Bố cũng yêu con!
- Bố sẽ không ra đi mãi mãi chứ?! Bố sẽ về thăm con nhé!
- Nhất định rồi. Bố vẫn luôn về thăm con chỉ là bố nhìn con từ xa… con không biết! Từ giờ bố sẽ về thăm con thường xuyên hơn!
* * *
Về nhà sau khi mọi việc xong xuôi. Jenny rơm rơm nước mắt tạm biệt Puny để cùng bố đi về nhà
- Híc híc! Em sẽ nhớ chị Uyên lắm! Chị đừng quên Jenny nhé
- Ừ. Ngoan, chị thương mà! Phải sống hạnh phúc đó!
Cô nhóc cũng không quên chào mẹ Puny
- Bác ơi! Cháu đi nhé! Bác rất tốt bụng và xinh đẹp. Mọi người đều rất tốt. Cảm ơn bác vì đã yêu quý cháu
- Ừ. Đi đường cẩn thận. Nếu muốn có thể về nhà bác chơi, nhé!
- Vâng ạ
Jenny còn nhớ cả anh rể đẹp trai liền chạy tới:
- Anh đẹp trai. Em có quà tặng anh. Anh phải nhận đấy!
Vyl chưa phản ứng gì Puny đã lanh chanh không để anh từ chối cô em gái mình:
- Anh ấy nhận. Nhận hết mà!
Jenny hào hứng bám tay anh còn muốn anh ngồi xuống. Puny nhanh nhảu kéo anh ngồi xuống theo lời cô em gái. Anh miễn cưỡng làm theo. Và cô nhóc dễ thương thơm nhẹ lên má anh một cái rồi chào anh nhanh nhẹn nắm tay bố mình đi thẳng một mạch
Anh đứng lên hơi bất ngờ. Trẻ con đúng là rất dễ thương. . .
( Dễ thương thì anh cũng mau có con đi nhá :v)
Puny cười gượng nhìn anh, không để anh thấy mình đang rất ghen tị. Không dưng lại đi bảo anh nhận lấy! Cô sợ anh nghĩ cô ghen chỉ vì một điều cỏn con ấy!
- Nêu cảm
nhận đi chứ?
Puny nhất thời không khống chế được , trở nên thật ngu ngốc:
- Nêu cái gì chứ!Em đâu có tức giận hay ghen tị đâu.Em rất bình thường, hoàn toàn bình thường, không thể có lúc nào bình thường hơn nữa!
Anh ánh lên tia cười:
- Anh hỏi em chuyện giữa em và bố thế nào?
Cô biết mình không đánh cũng ti toe khai sạch sành sanh rồi. Nhìn anh đắc ý là muốn điên liền trả lời anh bằng sự thật:
- Khá tốt. Ít nhất cũng giải quyết xong. Dù sao cũng là em cố chấp. Nhưng lỗi là ở cả bố nữa. Mọi chuyện đã rồi , còn sao được nữa. Em chỉ muốn yên bình thôi!
Cô nhìn anh và cảm giác anh đang chọc tức mình. Vẫn cái ý cười trên khuôn mặt rất rõ nét. Rõ ràng không nghe cô trả lời mà chỉ muốn xem cô chịu đựng thế nào
Cô bình tĩnh thở hắt. Chỉ là cái hôn của đứa con nít thôi mà, có gì phải ghen thế đâu ! Xem ra cô bắt đầu có thói quen độc quyền chiếm hữu từ bao giờ rồi. Cô nở nụ cười lên tiếng:
- Muộn rồi. Anh mau về đi kẻo anh quản lí lại lo lắng
Nghe tới Ryo là trong anh lại nổi lên thứ cảm giác gò bó , ngột ngạt. Lúc nào cũng lo lắng thái quá khiến anh phát mệt. Cứ như vắng Vyl một lát thì cả thế giới trong Ryo sẽ sụp đổ ấy. Thực ra là cả tháng lương sẽ bị trừ hết không còn gì! Anh quản lí cũng chỉ vì công việc!
- Còn đau sao? – Anh nhìn cô thi thoảng lại chạm tay vào má xoa nhẹ
Có vẻ vết thương ấy sưng lên càng ngày càng rõ rệt. Mẹ cô cũng rất thương xót đứa con gái nhưng trong giây phút thấy con mình như vậy, mẹ cô không khỏi bực tức. Cô cũng không trách mẹ mình. Là do cô không hiểu chuyện, đáng bị như vậy !
Puny lắc đầu. Dù cô rất đau nhưng không muốn anh quá lo lắng. Chỉ là vết sưng thôi, không đáng để lo nghĩ
Anh chạm tay vào vết sưng ở má cô thật nhẹ nhàng. Mọi đau đớn cứ như tan biến dần đi. Với cô, anh chính là thuốc chữa bệnh
- Có muốn hẹn hò không? – Anh lên tiếng
Nghe tới hẹn hò cô bé khỏi cần biết cái gì là ghen tị, hối hận. Nhất quyết gật đầu lia lịa
- Bây giờ sao? – Cô chớp chớp mắt nhìn anh
Anh lắc đầu. Âm vực trầm bổng vang lên gần cô thực quyến rũ:
- Ngày mai
Mai cũng được. Miễn là được đi ăn mà khoan đó là đi hẹn hò mà. Cũng như nhau cả thôi vì chắc cú là sẽ có đồ ăn. Cô sống chết cũng phải đi. Chạm vào tâm hồn ăn uống của cô là dễ dàng vậy đấy!
- Được .Tất nhiên là được – Cô đáp
- Hạt Tiêu, em dễ thương quá đấy! – Vyl buột miệng
Chỉ là… anh vô tình nói ra! Anh cũng đoán cô là Hạt Tiêu từ lâu lắm rồi nhưng anh nghĩ chuyện ấy không quá quan trọng! Anh thích cô dù cô là bất kì ai không phải vì cô giống Hạt Tiêu!
Puny sững sờ một lúc . Cô không hiểu sao anh lại biết cái tên ấy! Nhưng mà cái nickname Hạt Tiêu này vẫn chỉ là bố, mẹ, Lin và anh Hạt Dẻ biết… Hay là
- Anh Hạt Dẻ. . . !
Puny cũng chỉ mới buột miệng nói ra câu ấy! Cô dường như không nhận ra anh nữa. Mọi thứ sau gần 9 năm đã thành ra thế này! Cả hai đều không nhận ra nhau dù gắn bó với nhau một thời gian quá dài!
Ngày hôm ấy ở phòng tập… cô đã nghe thấy âm điệu của bản nhạc Kiss Goodbye quen thuộc. bản nhạc ấy đi vào tiềm thức của cô từ khi một chàng trai cô quen biết đàn tặng cô! Bản nhạc ấy thật khiến người ta đau lòng… nhưng nó hay đến mê hoặc! Nó làm người ta nhớ mãi dù đã lâu không được nghe lại…
Lời hát của bản nhạc lại vang lên…. trong trái tim…của hai con người
Cả hai chúng ta không sẵn sàng cho chuyện chia xa
Bất cứ lúc nào anh cũng muốn nói nhưng tốt hơn có lẽ là nên lặng im
Cho anh một phút lắng lòng…để thực sự nhìn ra vẻ đẹp của em
Bên kia hạnh phúc là nỗi buồn
Đau khổ cứ quẩn quanh trong tim anh
Mỗi lần chia ly anh đều bị em làm cho gục ngã
Mỗi lần từ bỏ đi sự dịu dàng của em đau khổ lại bủa vây….
Anh hiểu tình yêu là hương vị chân thật nhất!
- Sao em lại là cô bé ấy chứ? Anh đã không dám tin suốt thời gian qua dù đã biết đó là em – Anh ôm lấy Puny nghẹn ngào
- Anh . . . thì ra là tên đáng ghét bỏ em mà đi! Đã bỏ em đi rồi giờ lại làm em phải thích anh. Anh đúng là đáng ghét!
- Ừ. Anh là kẻ đáng ghét!
- Mọi thứ dù sao cũng đã rồi. Em không muốn nghĩ đến quá khứ nữa. Chúng ta chỉ cần biết chuyện sau này thôi, là định mệnh cho chúng ta được gặp lại nhau một lần nữa. . .
Nhưng liệu rằng định mệnh có lại chia cắt cô và anh…một lần nữa hay không?
* * *
Cuốn sổ nhỏ đã bám đầy bụi và có phần cũ kĩ được lấy ra từ chiếc ngăn kéo nhỏ – nơi đó đã từ lâu Puny không đụng tới. Cô vội chạy lên nhà vì phần kí ức vốn chìm sâu trong trái tim lại bị kéo tuột ra dù cho cô chẳng còn muốn nhớ.Cầm cuốn sổ ghi chép nhỏ trên tay, cô run run lật từng trang nhật kí ngắn ngủi mình đã từng hăng hái viết lách vì đó là cuốn sổ mà bố cô tặng. . .
Ngày . . .tháng . . . năm
Hôm nay, bố đưa Hạt Tiêu đi ăn kem. . . Woa .Kem dâu, sô cô la, hạnh nhân, cam . . . nên ăn loại nào trước nhỉ?? Mà thôi, bố sẽ cho Hạt Tiêu ăn hết mà. . . vì bố rất yêu Hạt Tiêu
Ngày . . . tháng . . . năm
Luxu mà bố mua về ốm rồi . Mau khỏe nhé!. Vì không nghe lời mẹ ăn nhiều kem quá mà bị trứng ngỗng môn Nhạc. Lúc Hạt Tiêu khóc nhè vì điểm kém bố đã ôm và cho Hạt Tiêu đi chơi công viên. Trời. Công viên to và đẹp thật. Giá như có thể sống ở đây luôn thì tốt. Có mẹ và bố ở bên cạnh thế này. . .Hạt Tiêu sẽ là người hạnh phúc nhất
Ngày . . . tháng . . . năm
Hôm nay con đi học mà bố quên sao?Hạt Tiêu đợi mãi bố còn chưa chịu tới đón nữa. Bụng đói meo meo mà chưa được về nhà. Híc híc. Nhưng Hạt Tiêu may mắn quá, gặp được một anh thật tốt, dù cho lúc đầu anh ấy nhất định không cho Hạt Tiêu ăn Hạt Dẻ nhưng rồi Hạt Tiêu đã òa lên khóc thế là anh ấy đã cho đấy! Nhật kí có thấy mình giỏi không?Mà này, đừng có ghen tị với mình khi anh ấy cực kì đẹp trai đấy !Vì không biết tên anh nên từ nay Tiêu sẽ gọi anh ấy là Hạt Dẻ nhé
Puny run run đọc tới đây, cô đau đớn nghĩ về quãng thời gian đã qua. Có quá nhiều thứ đã xảy ra. . . Và trong số những kí ức đau đớn ấy vẫn xen lẫn kỉ niệm đẹp không thể xóa mờ đi
- Hạt Dẻ, . . . anh ơi cho em ăn cùng với được không? Năn nỉ đó!
Cô bé nhỏ nhắn với cái bụng đói đang sôi lên ùng ục đã tia thấy món đồ ăn ở gần đây. Vừa sợ, vừa đói khiến cho cô bé chẳng còn e dè nữa, vội chạy về phía chàng trai đang ngồi gần đó. Không cảm xúc, lời nói, chàng trai ấy hoàn toàn vô cảm
- Anh, cho em ăn cùng đi mà!Em thực sự rất rất đói. Bố em chưa tới, anh cũng đợi bố mẹ phải không?? Vậy thì chúng ta cùng ăn, cùng đợi nhé! Nhé! Nhé anh- Cô bé ấy nở một nụ cười đáng yêu cùng khuôn mặt hào hứng
- Đi đi
Cô bé còn tưởng mình sẽ được ăn ai ngờ chàng trai ấy lạnh nhạt vô cùng ngay cả một chút lòng thương cảm cũng không tồn tại. Cô bé ngơ ngẩn một lúc, nhưng vẫn muốn nói chuyện với cái người lạnh như băng kia! Cô thích đồ lạnh, anh giống như cây kem giữa mùa hạ vậy. Vị gì nhỉ?! Vị dâu, vị sô cô la, vị hạnh nhân hay là va ni?! Chẳng phải! Anh là vị đặc biệt của đặc biệt…Muốn ăn thì phải chịu lạnh. Còn muốn thân với người như anh phải làm tan đi lớp băng đó!
Cô bé liền mè nheo:
- Anh gì ơi!Anh keo thật đấy!Có mỗi một chút ít Hạt Dẻ mà cũng ăn một mình nữa. . .
Chàng trai có chút phản ứng nhưng chỉ chút thôi. Cũng chẳng thèm phản biện gì, mặc kệ cô bé dễ thương với cái bụng rỗng không kia
Cô bé chìa 2 tay trước mặt chàng trai với cái miệng mếu máo đến tội. Chàng trai vẫn không phản ứng gì khiến cho cô bé lại khóc to hơn, to hơn nữa. Cuối cùng chàng trai cũng phải đưa cho cô bé Hạt Dẻ bởi tiếng khóc vĩ đại ấy
- Anh tốt quá. . . híc híc. . . từ bây giờ em và anh làm bạn nhé! Được chứ?!
Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi mắt nhưng thấy được nụ cười cười của cô bé, chàng trai ấy không biết từ bao giờ bản thân đã thấy được niềm hạnh phúc nằm trong chính nụ cười
- Anh không thích làm bạn em thì em vẫn làm bạn anh ^^ Vì em thích anh lắm – Cô bé thẳng thừng cười nói với anh
- Mà anh không nói gì ả thế? Toàn em nói thôi! Nhưng mà dù vậy em vẫn thích nói chuyện với anh đấy! – Cô bé vừa cười vừa nở nụ cười ấm áp
Từ hôm đó, chàng trai và cô bé ấy rất thân thiết. Hai người ngày nào cũng cùng ăn hạt dẻ. Rồi từ bao giờ cô bé ấy gọi chàng trai :
- Anh Hạt Dẻ !! Em muốn ăn anh!
Mỗi lần như vậy, chàng trai Hạt Dẻ kia cảm thấy ấm áp. . .
Chàng trai biết cô bé ấy ghét cay ghét đắng hạt tiêu cho nên cũng không biết từ bao giờ gọi cô bé ấy :
- Hạt Tiêu!!
Mỗi lần vậy, cô bé đều xịu cái mặt ra dù cho ở nhà không ngày nào bố mẹ không gọi cô bé là Hạt Tiêu. Dù thế cô bé muốn anh gọi cô là Princess. Bởi vì anh thực giống như Prince. Cô bé thực sự thích Prince
Cả hai đã cùng nhau có khoảng thời gian vui vẻ. Vì mỗi khi nhìn nụ cười của cô bé ấy, nhìn cô bé ấy hạnh phúc, nghe cô bé ấy hát, nghe cô bé gọi tên chàng trai trong lòng chàng trai ấy đã phá bỏ sự lạnh lùng
Nhớ lại khoảng thời gian ấy, Puny chẳng biết nên buồn hay vui nữa. Cả hai cảm xúc này đều chen lấn không ngừng. Tiếp tục lật những trang tiếp theo Puny thấy tay mình không chỉ run mà còn gần như mất cảm giác. . . Một kí ức đau lòng . .
Ngày . . . tháng . . . năm
Hôm nay, bố về muộn quá. Hạt Tiêu phải ăn cơm một mình vì mẹ nấu cơm xong đã cùng mẹ Lin đi đâu đó. Lại có toàn món bố thích . Cá chiên, canh giá đỗ , dưa cải . . Đáng tiếc, chắc là công ti của bố không được ăn ngon vậy đâu. Vì bố bận lắm, chẳng để ý gì cả. Hạt Tiêu sẽ để dành phần cho bố. Cuối cùng bố vẫn không về nhà
Ngày . .. tháng . . . năm
Cuối cùng cũng tới Chủ Nhật để được đi đến công ti bố chơi. Nơi này không quá đồ sộ và khổng lồ như các công ti mà Hạt Tiêu từng thấy nhưng vào đây Hạt Tiêu cảm giác ấm áp vô cùng.Đi đến đâu cũng thấy mọi người cúi chào mẹ rất lễ phép. À, bố là Giám đốc cơ mà nhỉ? Nhưng Hạt Tiêu thấy bố chẳng ra dáng chút nào có lẽ vì bố quá thân thiện với mọi người?? Mẹ chỉ đưa Hạt Tiêu tới rồi về ngay. Sao vậy nhỉ?? Dạo này, mẹ và bố sao sao ấy. . . Không còn thân thiết. . .Không phải đâu, bố mẹ vẫn rất tốt mà . . . Nhưng kì lạ quá, bố đang ăn cùng với một cô rất xinh đẹp. Bố cười nói, gắp thức ăn cho cô ấy và còn nắm tay cô ấy . . . Hình như bố quá thân thiết với nhân viên trong công ti rồi.
. .
Ngày . . .tháng . . . năm
Hôm nay, bố mệt mỏi trở về nhà. Hạt Tiêu ra đón bố và hí hửng khoe điểm cao nhưng bố chỉ cười nhẹ rồi lại thở dài đi vào nhà. Cũng may là còn có anh Hạt Dẻ và Lin chia sẻ niềm vui này. Hạt Tiêu đi theo bố lên phòng thì thấy bố nằm xuống giường không một chút sức lực. Có lẽ bố ốm rồi !!! Bố chưa từng như vậy. Sau đó, mẹ lên phòng liền đuổi Hạt Tiêu ra. . . Bố mẹ nói chuyện gì đó rất khó hiểu. Mẹ cũng nói rằng Hạt Tiêu còn nhỏ không hiểu được. . . 2 niềm vui ngày hôm nay đều chẳng thể chia sẻ với bố. . . Thứ nhất là được điểm tốt ở trường vì bình thường Hạt Tiêu toàn điểm kém không. . . Thứ hai là Luxu sắp có con. . . Vậy là lại có một tiểu Luxu nữa. . . Vui quá điiii
Ngày . . . tháng . . . năm
Từ cái hôm đó, bố không còn vui vẻ và cười nhiều với Hạt Tiêu nữa. Mà bố cười vui với cô xinh đẹp lần trước. Hạt Tiêu thấy sợ. . . bố sẽ không thay đổi đâu. Bố là của Hạt Tiêu và mẹ cơ mà. . . Và rồi, bố trở về nhà và nói rằng sẽ đi. . . Bố đi đâu?? Bố đi công tác nhỉ?? Hạt Tiêu nghĩ vậy và bố đã thẳng thừng rằng sẽ đi khỏi đây. Mẹ khóc, Hạt Tiêu chưa kịp hiểu điều gì thì bố đã thu dọn đồ đạc xong xuôi cứ như đã chuẩn bị trước. Bố không một câu nào cứ thế đi mãi. . .
Ngày . . . tháng . . . năm
Chẳng hiểu sao bố đi rồi Luxu hôm nay bị ốm nặng. .. Chữa thế nào cũng không khỏi. . . Mẹ nói Luxu sẽ chết : (. Vậy thì Bubu sẽ phải sống một mình mà không có mẹ. . . Hạt Tiêu buồn muốn cả ngày ở cùng Bubu nhưng vẫn phải đến trường mà. Hạt Tiêu gặp anh Hạt Dẻ và có phần vui lên. Ai ngờ anh Hạt Dẻ nói sẽ đi. . . Hạt Tiêu đáng ghét quá sao?? Ai cũng muốn bỏ Hạt Tiêu hết!
Puny rưng rưng khóc, nước mắt chảy xuống từng trang làm nhòe đi từng nét chữ. . . Cô vẫn luôn tin tưởng nhưng cuối cùng hai người mà cô yêu thương lại rời xa cô . . .
- Hạt Tiêu, anh phải đi. . .
Câu nói ấy khiến trái tim của cô bé như vỡ vụn. Ai nói còn nhỏ thì không thể hiểu được đau thương. Cô bé chính là đã quá sức chịu đựng. Người bố cô yêu thương nhất ra đi . . . Rồi mỗi khi tự tới trường cô bé đều an ủi rằng mình còn có Hoàng Tử ở bên cạnh. Mà tại sao cuối cùng anh cũng bỏ đi mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi
Cô nhớ bài hát ấy ngày trước thường hát mỗi khi gặp anh. Bản nhạc anh từng đánh khi ở trong phòng tập cũng từng đàn cho cô nghe. Bản nhạc ấy thật buồn vì nó vốn là một lời chia tay
Kiss goodbye – Cô thích nghe nó nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác chia li!
Lời hứa của anh sẽ không hát cho ai nghe ngoài cô, cô vẫn nhớ, hôm đó đã rất khổ tâm vì điều ấy. Tất cả, đều hiện lên trong cô ngày một rõ nét
Cô đang nghẹn ngào trong nước mắt. Cô chỉ biết khóc thôi. Bao năm qua đi, cô cho rằng bản thân đã vùi lấp đi cái con người mang tên Hạt Dẻ lâu lắm rồi. Người đó bỏ cô đi bao năm như thế cô còn tâm trí nhớ đến nữa sao??? Rồi từ bao giờ cái tên đó không còn ám ảnh gì nữa.
Bây giờ, đột nhiên anh nói ra cái quá khứ đã chôn chặt bao lâu ra, cô gắng gượng nhớ lại và mảnh kí ức của tháng ngày trẻ thơ hiện về. Phải, cô yêu quý cái người con trai tốt bụng kia. Ngày ngày cùng ăn hạt dẻ, cùng ca hát, cùng nói chuyện. . . Một kí ức đẹp đẽ . . . Nhưng cô hận nhất chính là người ta đến và đem hạnh phúc cho cô rồi bất chợt niềm hạnh phúc ấy tan biến khi lời chia tay vang lên. Và cứ thế ra đi không còn một dấu vết . . .
Puny rất giận và đau khổ nhưng bây giờ chẳng phải là đã ổn thỏa rồi sao. . . Nếu đã là quá khứ hãy cứ để nó trở thành những kí ức đẹp và chôn chặt những đau đớn kia đi. Hiện tại, anh là Vyl không còn là Hạt Dẻ nữa. . . Cô cũng là Puny không phải Hạt Tiêu ngày nào nữa. Cả hai đều đã trưởng thành và đã bắt đầu lại. . .
Chỉ cần hai người thực sự yêu thương nhau tất cả quá khứ kia. . . sẽ nhanh chóng tan biến thôi. Cô muốn bắt đầu lại. . . nhưng tại sao trong lòng có một cảm giác gì đó rất lo sợ . . . Liệu rằng tình yêu của cô có được trọn vẹn được đến cuối cùng không khi phải trải qua vô vàn đau đớn . . .
Cô sợ rằng rồi sẽ lại phải chia ly . . . mãi mãi . . .
/57
|