Câu nói của Ngô Bách Tuế có sức công phá như lựu đạn, trong tích tắc, nó đã khiến không gian nổ tung, tất cả mọi người đều phải kinh ngạc trước lời anh, tiếng bàn bạc xôn xao tràn ngập vườn hoa.
“Tên Ngô Bách Tuế này đúng là ngu ngốc không chịu nổi, anh ta còn dám nói những lời này trước mặt Chúc Vĩnh Sinh cơ đấy.”
“Đúng đấy, tôi phục anh ta thật, anh ta đang muốn kích động Chúc Vĩnh Sinh à?”
“Anh ta chán sống rồi, đang tự đâm đầu vào chỗ chết đây mà.”
“Đúng vậy, Ngô Bách Tuế đã nói như vậy thì dù anh ta có không phải Nhất Bạch Sơn Tịch thì chắc chắn Chúc Vĩnh Sinh cũng không tha cho anh ta đâu!”
“Tên ngốc này chết cũng tốt, để anh ta sống lại khiến con sâu làm rầu nồi canh, toàn đi hại người khác.”
Có vô số người có mặt tại đây nhưng không một ai tin lời Ngô Bách Tuế, mọi người đều chỉ coi anh là một tên ngốc không biết trời cao đất dày, cố tình tự tìm đường chết.
Tất cả mọi người đều biết Chúc Vĩnh Sinh tới đây là để báo thù. Cái chết của Chúc Vĩnh Thọ, Chúc Vĩnh Tôn và Chúc Nguyên Bá chắc chắn chính là nỗi đau của Chúc Vĩnh Sinh, Ngô Bách Tuế dám tiếp tục mạo nhận là Nhất Bạch Sơn Tịch, thậm chí còn nói trước mặt Chúc Vĩnh Sinh rằng anh đã giết ba người nhà họ Chúc, rõ ràng anh đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của Chúc Vĩnh Sinh. Chuyện này cũng chỉ mình tên ngớ ngẩn Ngô Bách Tuế mới làm nổi.
Chúc Vĩnh Sinh nghe vậy bèn bắt đầu quan sát Ngô Bách Tuế kỹ càng lần nữa. Ánh mắt ông ta như tia điện, tựa đang muốn nhìn thấu Ngô Bách Tuế.
Ban đầu, Chúc Vĩnh Sinh dám chắc Ngô Bách Tuế là một tên điên, nhưng bay nãy ông ta ra tay phá hủy sân khấu, Ngô Bách Tuế ngồi trên đó mà không hề bị thương, đáng ra anh nên cảm thấy sợ hãi kinh ngạc mới đúng. Nhưng sự thật là Ngô Bách Tuế rất bình tĩnh, hơn nữa chính miệng anh đã thừa nhận mình là kẻ giết chết hai người anh trai và đứa cháu trai của ông ta, chuyện này đã thu hút hết sự chú ý của Chúc Vĩnh Sinh, sát ý của ông ta bùng lên.
Ông ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm, trầm giọng: “Cậu định làm gì để chứng minh lời mình nói là thật?”
Ngô Bách Tuế huơ bức tranh trong tay, anh nói thẳng: “Tôi đã sắp vẽ xong bức tranh này rồi. Sau khi hoàn thành bức tranh này, tự khắc thân phận tôi sẽ được chứng minh, nhưng ông lại phá hủy nó mất rồi.”
Ngô Bách Tuế vẫn thầm mang vẻ tức giận trước việc Chúc Vĩnh Sinh đã hủy hoại bức tranh của anh.
Hạ Mạt Hàn thấy Ngô Bách Tuế vẫn cố đâm đầu vào chỗ chết, cô bèn mở lời giải thích với Chúc Vĩnh Sinh ngay: “Chúc tam gia, ông đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Tên anh ấy là Ngô Bách Tuế, anh ấy chính là gã khờ nổi tiếng thành phố Tây Nguyên chúng tôi, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.”
Hạ Mạt Hàn biết hôm nay chắc chắn mình sẽ phải chết, nhưng Ngô Bách Tuế không cần bỏ mạng, anh không liên quan chút nào tới chuyện này, vì thế anh không nên chết oan như vậy. Hạ Mạt Hàn chỉ có thể cố gắng giải thích rõ cho Chúc Vĩnh Sinh, hy vọng ông ta có thể bỏ qua cho Ngô Bách Tuế.
Chúc Vĩnh Sinh không để tâm tới Hạ Mạt Hàn mà vẫn tiếp tục nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, ông ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ cơ hội bé nhỏ nào, vì chính ông ta cũng biết rõ mình không hề hiểu về Nhất Bạch Sơn Tịch. Nói cách khác, ông ta chưa hề điều tra thân phận thật sự của anh. Theo lý mà nói, tên Nhất Bạch Sơn Tịch ông ta giết hại hôm nay chính là Nhất Bạch Sơn Tịch được mọi người công nhận, nhưng Ngô Bách Tuế lại đột nhiên nhảy ra, nói mình mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự. Chuyện này khiến Chúc Vĩnh Sinh cảm thấy rất không thoải mái.
Ông ta không khỏi lo lắng rằng người mình vừa giết là một tên giả mạo, mà kẻ thù thật sự của ông ta lại không bị trừng phạt.
Chúc Vĩnh Sinh nhìn Ngô Bách Tuế thật kỹ một hồi rồi mới lại trầm giọng hỏi anh: “Cậu biết rõ tôi tới đây để giết Nhất Bạch Sơn Tịch, vậy tại sao cậu còn nhận mình là Nhất Bạch Sơn Tịch, cậu không sợ chết sao?”
Chúc Vĩnh Sinh thật sự không hiểu, nếu Ngô Bách Tuế là Nhất Bạch Sơn Tịch thật thì đáng lý lúc này anh không nên đứng ra, dù sao mình đã giết chết một thế thân chịu tội của Nhất Bạch Sơn Tịch, lúc này Nhất Bạch Sơn Tịch thật càng nên ẩn mình kỹ càng, nhân cơ hội né tránh nguy hiểm mới đúng. Nhưng Ngô Bách Tuế lại liên tục đi ngược đường, cố tình thu hút sự chú ý của ông ta, Chúc Vĩnh Sinh không thể hiểu nổi.
Nghe được câu hỏi của Chúc Vĩnh Sinh, Ngô Bách Tuế vẫn tỏ ra rất thản nhiên, anh bình tĩnh đáp: “Tôi không chết được, vì ông hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.”
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế tràn ngập sự tự tin. Dù anh đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Chúc Vĩnh Sinh nhưng vẫn không hề coi ông ta ra gì.
Nghe được lời này, đôi mắt Chúc Vĩnh Thọ trở nên lạnh lẽo, ông ta lại quan sát Ngô Bách Tuế kỹ càng hơn, chỉ là dù có nhìn thế nào thì ông ta cũng không thể thấy được luồng sáng nào tỏa ra từ Ngô Bách Tuế, cũng không hề cảm nhận được khí thế của anh.
Chúc Vĩnh Sinh trầm ngâm một lát rồi mới lẳng lặng hỏi: “Cậu dựa vào đâu mà nói tôi không thể đánh lại cậu?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên: “Từ biểu hiện khi nãy của ông, tôi có thể thấy tôi và ông có một khoảng cách nhất định.”
Lời nói này lại tiếp tục khiến mọi người phải cạn lời, oán giận.
“Có phải Ngô Bách Tuế bị hoang tưởng không, chẳng lẽ anh ta lại tưởng mình là cao thủ số một thế giới à?”
“Đúng đấy, nếu không anh ta đã chẳng nói nhăng nói cuội như vậy!”
“Cũng có thể, chắc tên ngốc này tưởng mình có thể đánh bại Chúc Vĩnh Sinh nên mới dám liên tục khiêu khích giới hạn của Chúc Vĩnh Sinh.”
Rất nhiều người có mặt ở đây đều cảm thấy Ngô Bách Tuế nhập vai quá sâu, anh không chỉ coi mình là Nhất Bạch Sơn Tịch mà còn ảo tưởng mình vô địch thiên hạ, trí tưởng tượng của tên ngốc này thật là quái đản, người bình thường không thể hiểu nổi.
Nghe được câu này, Chúc Vĩnh Sinh cũng biến sắc. Chúc Vĩnh Sinh luôn vô cùng tự tin trên phương diện võ thuật, dù Ngô Bách Tuế có là Nhất Bạch Sơn Tịch thật, có là một Đại Tông sư thì ông ta cũng chẳng buồn để tâm, trước khi võ nghệ Chúc Vĩnh Sinh đột phá, ông ta đã có lòng tin tuyệt đối rằng mình sẽ đánh bại Nhất Bạch Sơn Tịch. Võ nghệ đột phá rồi, Chúc Vĩnh Sinh lại càng coi thường anh hơn.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại kiên quyết nói rằng ông ta không thể so bì với anh, chuyện này khiến lửa giận của Chúc Vĩnh Sinh bốc ngùn ngụt, ông ta lạnh lùng thét: “Bạo mồm thật đấy, nào, để tôi được thưởng thức sức mạnh của cậu đi.”
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt nói: “Tôi ra tay không nể nang đâu, tôi sợ không cẩn thận sẽ đánh chết ông mất.”
Lời nói của Ngô Bách Tuế ngày càng khiến mọi người sợ hãi.
Tất cả mọi người đều phải chấn động trước lời nói ngông cuồng của Ngô Bách Tuế, Chúc Vĩnh Sinh là một Đại Tông sư cao cấp có sức mạnh ngất trời. Vậy mà Ngô Bách Tuế lại có thể bảo mình không cẩn thận sẽ đánh chết Chúc Vĩnh Sinh. Xem ra chứng hoang tưởng của tên ngốc này rất nặng, mọi người đều hoàn toàn cạn lời.
Đến cả Hạ Mạt Hàn cũng bỏ ý định khuyên can. Không gì có thể cản được sự cố chấp của Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn biết mình không thể khuyên nhủ được anh nên cũng không thể ngăn cản anh tiếp tục tự đâm đầu vào chỗ chết.
Cuối cùng Chúc Vĩnh Sinh cũng mất hết kiên nhẫn, ông ta lạnh lùng nói với Ngô Bách Tuế: “Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi!”
Vừa dứt lời, khí thế của Chúc Vĩnh Sinh đã cuộn trào.
Trong tích tắc, đất trời đã biến sắc, bầu không khí trong vườn hoa lập tức thay đổi, khí thế ùn ùn kéo tới bao phủ khắp nơi.
Tất cả mọi người cùng biến sắc, họ bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cảm giác bức bối ùa tới với họ, mọi người đều bất giác nín thở, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, anh tùy tiện nói với Chúc Vĩnh Sinh: “Vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Nói rồi, Ngô Bách Tuế chợt cử động, lao vút về phía Chúc Vĩnh Sinh.
Thấy Ngô Bách Tuế thật sự dám xông vào Chúc Vĩnh Sinh, thậm chí động tác của anh có vẻ còn rất nhanh nhẹn bài bản, mọi người đều không khỏi ngạc nhiên. Mọi người đều biết Chúc Vĩnh Sinh rất đáng sợ, đặc biệt là giờ phút này đây, khí thế của Chúc Vĩnh Sinh đang bùng nổ, càng khiến ông ta giống một con quỷ đáng sợ, khiến mọi người phải khiếp hãi. Có thể nói bất cứ ai ở đây đều không dám lại gần Chúc Vĩnh Sinh, mọi người chỉ mong có thể đứng cách ông ta càng xa càng tốt.
Còn Ngô Bách Tuế thì lại thật sự tấn công Chúc Vĩnh Sinh, chuyện này khiến những kẻ vốn kiên quyết cho rằng Ngô Bách Tuế là kẻ điên khùng đều thoáng cảm thấy dao động, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã hiểu lầm Ngô Bách Tuế sao? Chẳng lẽ anh thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch? Anh ngông cuồng như vậy không phải vì bị hoang tưởng, mà vì anh thật sự có võ nghệ thuật thế nên mới không coi Chúc Vĩnh Sinh ra gì?
Mọi người ôm lòng hoài nghi, còn Ngô Bách Tuế thì lao tới trước mặt Chúc Vĩnh Sinh, anh không buồn nhiều lời, chỉ vung thẳng một cú đấm về phía lồng ngực ông ta.
Bịch!
Một tiếng động trầm lắng vang lên, cú đấm của Ngô Bách Tuế đã giáng thẳng vào cơ thể Chúc Vĩnh Sinh.
Nhưng Chúc Vĩnh Sinh còn không buồn nhíu mày, cơ thể ông ta vẫn đứng vững tại chỗ, không mảy may suy suyển. Cú đấm của Ngô Bách Tuế hoàn toàn không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì cho Chúc Vĩnh Sinh, thậm chí Chúc Vĩnh Sinh còn cảm thấy cú đấm của anh chẳng khác gì muỗi chích, hoàn toàn chẳng có chút sức mạnh nào.
Không gian như bị đóng băng.
Tất cả mọi người đều đờ ra như hóa đá.
Vài giây sau, những tiếng bàn tán chợt vang lên trong bầu không khí im lặng.
“Khỉ thật, tôi mà đấm thì còn mạnh hơn cả anh ta, như vậy mà Ngô Bách Tuế cũng dám bảo mình sẽ đánh chết Chúc Vĩnh Sinh ư?”
“Haiz, ban nãy suýt nữa tôi đã thật sự tưởng mình hiểu lầm Ngô Bách Tuế, hóa ra anh ta là một thằng đại ngốc thật.”
“Đúng vậy, bệnh thần kinh của tên ngốc này nặng quá, không biết sợ chết là gì, rõ ràng Chúc Vĩnh Sinh đang tức giận mà anh ta còn tự dí đầu vào nòng súng.”
“Đúng là cạn lời, loại người như anh ta sao không bị đánh chết từ sớm chứ.”
Tiếng bàn luận của mọi người vang lên không dứt, không gian trở nên ầm ĩ nhốn nháo.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại không nghe được bất cứ âm thanh nào, anh đang hoàn toàn chìm trong nỗi khó tin, anh thật sự đã dồn hết sức lực vào cú đấm ban nãy, nhưng khi vung nắm đấm lên thì lại không có chút uy lực nào, Chúc Vĩnh Sinh không hề bị thương, còn anh thì lại bị phản lực dội lại khiến cánh tay tê cứng.
“Chuyện gì thế này? Sao nội kình của mình lại không thể phóng thích ra ngoài vậy?” Ngô Bách Tuế thu nắm đấm, lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Trước đó, Ngô Bách Tuế thật sự coi thường Chúc Vĩnh Sinh, ánh mắt của anh cũng luôn rất thản nhiên, nhưng hiện giờ, Ngô Bách Tuế lại biến sắc, vẻ mặt anh chứa đầy sự kinh ngạc và hoảng loạn. Lần đầu tiên Ngô Bách Tuế phải cảm thấy luống cuống, rối loạn.
Một Tông sư là người có thể phóng thích nội kình của mình, một Đại Tông sư là người có thể phóng nội kình ra để ngưng tụ thành chân khí.
Nhưng giờ phút này đây, nội kình của Ngô Bách Tuế như bị phong ấn lại, anh không thể phóng thích nội kình, vậy coi như võ nghệ của anh cũng đã bị phế.
Ánh mắt anh đầy vẻ nghi ngờ, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
Chúc Vĩnh Sinh lãng phí thời gian để nhiều lời với Ngô Bách Tuế như vậy cũng vì muốn xác định xem anh có đúng là Nhất Bạch Sơn Tịch không. Nhưng đến giờ phút này đây, ông ta mới chắc chắn mình đã bị lừa rồi, tên Ngô Bách Tuế này đúng là một kẻ ngốc giống như lời Hạ Mạt Hàn nói.
Đường đường là một Đại Tông sư mà lại bị một tên ngốc đùa giỡn, chuyện này khiến Chúc Vĩnh Sinh vô cùng phẫn nộ.
Hai mắt ông ta đỏ lừ, khí thế lại càng trở nên hung hãn ngang ngược hơn. Chúc Vĩnh Sinh nghiến răng chất vấn Ngô Bách Tuế: “Cậu dám đùa bỡn tôi ư?”
Lúc này Ngô Vĩnh Sinh đã trở nên vô cùng đáng sợ.
Nhưng lúc này Ngô Bách Tuế hoàn toàn không còn lòng dạ để quan tâm tới Chúc Vĩnh Sinh, anh vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc và sự kinh khiếp to lớn, anh bóp chặt lấy đầu mình, vừa hồi tưởng lại chuyện xảy ra tại cấm địa nhà họ Ngô vừa mơ màng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?”
Thấy dáng vẻ của Ngô Bách Tuế, Chúc Vĩnh Sinh càng thêm tức giận, ông ta không nhẫn nhịn nổi nữa, bèn thét lên bằng giọng nói mang sát khí ngút trời: “Chết đi!”
Vừa dứt lời, Chúc Vĩnh Sinh đã thẳng thừng nhấc chân, đá mạnh lên người Ngô Bách Tuế không chút do dự
Rầm!
Ngô Bách Tuế đang chìm đắm trong mơ màng nào còn tâm trí đề phòng, anh bị Chúc Vĩnh Sinh đá bay ra ngoài.
Một cú đạp bình thường của Chúc Vĩnh Sinh thôi mà lại như chứa đựng sức mạnh long trời lở đất, đá Ngô Bách Tuế bay lên thật cao, thật xa, anh giống như một quả tạ bị người ta dùng hết sức để quăng đi, bay vút trên không khí, xuyên qua bức tường rồi cuối cùng thì rơi mạnh xuống ngoài vườn hoa.
Máu tươi của Ngô Bách Tuế phun bắn lên không trung.
Tất cả mọi người cùng im lặng.
Nhận một cú đá mang sức mạnh dời non lấp biển của Chúc Vĩnh Sinh thì dù có là Đại Tông sư cũng chỉ e sẽ khó giữ được mạng, còn Ngô Bách Tuế yếu ớt võ công kém cỏi thì chết là cái chắc.
Thấy Ngô Bách Tuế phải nhận kết cục bi thảm như vậy, lòng mọi người không hề cảm thấy đồng cảm hay thương xót mà chỉ có cảm giác hả hê, như thể Chúc Vĩnh Thọ đã thay họ giải quyết một con ruồi đáng ghét.
Chỉ mình Hạ Mạt Hàn là nhìn theo hướng Ngô Bách Tuế biến mất với vẻ rối bời, ánh mắt cô trở nên u ám.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Chúc Vĩnh Sinh cất lời, lạnh lùng nói với Hạ Mạt Hàn: “Được rồi, cô mau tự sát đi!”
Chúc Vĩnh Sinh như một Thần Chết, ông ta muốn Hạ Mạt Hàn chết, Hạ Mạt Hàn không thể không bỏ mạng.
Nghe được lời Chúc Vĩnh Sinh, Hạ Mạt Hàn chợt sực tỉnh, cô quay đầu, tuyệt vọng nhìn bố mẹ mình rồi nghiến răng siết con dao găm trong tay, nhắm thẳng vào lồng ngực mình rồi đâm xuống…
“Tên Ngô Bách Tuế này đúng là ngu ngốc không chịu nổi, anh ta còn dám nói những lời này trước mặt Chúc Vĩnh Sinh cơ đấy.”
“Đúng đấy, tôi phục anh ta thật, anh ta đang muốn kích động Chúc Vĩnh Sinh à?”
“Anh ta chán sống rồi, đang tự đâm đầu vào chỗ chết đây mà.”
“Đúng vậy, Ngô Bách Tuế đã nói như vậy thì dù anh ta có không phải Nhất Bạch Sơn Tịch thì chắc chắn Chúc Vĩnh Sinh cũng không tha cho anh ta đâu!”
“Tên ngốc này chết cũng tốt, để anh ta sống lại khiến con sâu làm rầu nồi canh, toàn đi hại người khác.”
Có vô số người có mặt tại đây nhưng không một ai tin lời Ngô Bách Tuế, mọi người đều chỉ coi anh là một tên ngốc không biết trời cao đất dày, cố tình tự tìm đường chết.
Tất cả mọi người đều biết Chúc Vĩnh Sinh tới đây là để báo thù. Cái chết của Chúc Vĩnh Thọ, Chúc Vĩnh Tôn và Chúc Nguyên Bá chắc chắn chính là nỗi đau của Chúc Vĩnh Sinh, Ngô Bách Tuế dám tiếp tục mạo nhận là Nhất Bạch Sơn Tịch, thậm chí còn nói trước mặt Chúc Vĩnh Sinh rằng anh đã giết ba người nhà họ Chúc, rõ ràng anh đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của Chúc Vĩnh Sinh. Chuyện này cũng chỉ mình tên ngớ ngẩn Ngô Bách Tuế mới làm nổi.
Chúc Vĩnh Sinh nghe vậy bèn bắt đầu quan sát Ngô Bách Tuế kỹ càng lần nữa. Ánh mắt ông ta như tia điện, tựa đang muốn nhìn thấu Ngô Bách Tuế.
Ban đầu, Chúc Vĩnh Sinh dám chắc Ngô Bách Tuế là một tên điên, nhưng bay nãy ông ta ra tay phá hủy sân khấu, Ngô Bách Tuế ngồi trên đó mà không hề bị thương, đáng ra anh nên cảm thấy sợ hãi kinh ngạc mới đúng. Nhưng sự thật là Ngô Bách Tuế rất bình tĩnh, hơn nữa chính miệng anh đã thừa nhận mình là kẻ giết chết hai người anh trai và đứa cháu trai của ông ta, chuyện này đã thu hút hết sự chú ý của Chúc Vĩnh Sinh, sát ý của ông ta bùng lên.
Ông ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm, trầm giọng: “Cậu định làm gì để chứng minh lời mình nói là thật?”
Ngô Bách Tuế huơ bức tranh trong tay, anh nói thẳng: “Tôi đã sắp vẽ xong bức tranh này rồi. Sau khi hoàn thành bức tranh này, tự khắc thân phận tôi sẽ được chứng minh, nhưng ông lại phá hủy nó mất rồi.”
Ngô Bách Tuế vẫn thầm mang vẻ tức giận trước việc Chúc Vĩnh Sinh đã hủy hoại bức tranh của anh.
Hạ Mạt Hàn thấy Ngô Bách Tuế vẫn cố đâm đầu vào chỗ chết, cô bèn mở lời giải thích với Chúc Vĩnh Sinh ngay: “Chúc tam gia, ông đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Tên anh ấy là Ngô Bách Tuế, anh ấy chính là gã khờ nổi tiếng thành phố Tây Nguyên chúng tôi, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.”
Hạ Mạt Hàn biết hôm nay chắc chắn mình sẽ phải chết, nhưng Ngô Bách Tuế không cần bỏ mạng, anh không liên quan chút nào tới chuyện này, vì thế anh không nên chết oan như vậy. Hạ Mạt Hàn chỉ có thể cố gắng giải thích rõ cho Chúc Vĩnh Sinh, hy vọng ông ta có thể bỏ qua cho Ngô Bách Tuế.
Chúc Vĩnh Sinh không để tâm tới Hạ Mạt Hàn mà vẫn tiếp tục nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, ông ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ cơ hội bé nhỏ nào, vì chính ông ta cũng biết rõ mình không hề hiểu về Nhất Bạch Sơn Tịch. Nói cách khác, ông ta chưa hề điều tra thân phận thật sự của anh. Theo lý mà nói, tên Nhất Bạch Sơn Tịch ông ta giết hại hôm nay chính là Nhất Bạch Sơn Tịch được mọi người công nhận, nhưng Ngô Bách Tuế lại đột nhiên nhảy ra, nói mình mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự. Chuyện này khiến Chúc Vĩnh Sinh cảm thấy rất không thoải mái.
Ông ta không khỏi lo lắng rằng người mình vừa giết là một tên giả mạo, mà kẻ thù thật sự của ông ta lại không bị trừng phạt.
Chúc Vĩnh Sinh nhìn Ngô Bách Tuế thật kỹ một hồi rồi mới lại trầm giọng hỏi anh: “Cậu biết rõ tôi tới đây để giết Nhất Bạch Sơn Tịch, vậy tại sao cậu còn nhận mình là Nhất Bạch Sơn Tịch, cậu không sợ chết sao?”
Chúc Vĩnh Sinh thật sự không hiểu, nếu Ngô Bách Tuế là Nhất Bạch Sơn Tịch thật thì đáng lý lúc này anh không nên đứng ra, dù sao mình đã giết chết một thế thân chịu tội của Nhất Bạch Sơn Tịch, lúc này Nhất Bạch Sơn Tịch thật càng nên ẩn mình kỹ càng, nhân cơ hội né tránh nguy hiểm mới đúng. Nhưng Ngô Bách Tuế lại liên tục đi ngược đường, cố tình thu hút sự chú ý của ông ta, Chúc Vĩnh Sinh không thể hiểu nổi.
Nghe được câu hỏi của Chúc Vĩnh Sinh, Ngô Bách Tuế vẫn tỏ ra rất thản nhiên, anh bình tĩnh đáp: “Tôi không chết được, vì ông hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.”
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế tràn ngập sự tự tin. Dù anh đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Chúc Vĩnh Sinh nhưng vẫn không hề coi ông ta ra gì.
Nghe được lời này, đôi mắt Chúc Vĩnh Thọ trở nên lạnh lẽo, ông ta lại quan sát Ngô Bách Tuế kỹ càng hơn, chỉ là dù có nhìn thế nào thì ông ta cũng không thể thấy được luồng sáng nào tỏa ra từ Ngô Bách Tuế, cũng không hề cảm nhận được khí thế của anh.
Chúc Vĩnh Sinh trầm ngâm một lát rồi mới lẳng lặng hỏi: “Cậu dựa vào đâu mà nói tôi không thể đánh lại cậu?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên: “Từ biểu hiện khi nãy của ông, tôi có thể thấy tôi và ông có một khoảng cách nhất định.”
Lời nói này lại tiếp tục khiến mọi người phải cạn lời, oán giận.
“Có phải Ngô Bách Tuế bị hoang tưởng không, chẳng lẽ anh ta lại tưởng mình là cao thủ số một thế giới à?”
“Đúng đấy, nếu không anh ta đã chẳng nói nhăng nói cuội như vậy!”
“Cũng có thể, chắc tên ngốc này tưởng mình có thể đánh bại Chúc Vĩnh Sinh nên mới dám liên tục khiêu khích giới hạn của Chúc Vĩnh Sinh.”
Rất nhiều người có mặt ở đây đều cảm thấy Ngô Bách Tuế nhập vai quá sâu, anh không chỉ coi mình là Nhất Bạch Sơn Tịch mà còn ảo tưởng mình vô địch thiên hạ, trí tưởng tượng của tên ngốc này thật là quái đản, người bình thường không thể hiểu nổi.
Nghe được câu này, Chúc Vĩnh Sinh cũng biến sắc. Chúc Vĩnh Sinh luôn vô cùng tự tin trên phương diện võ thuật, dù Ngô Bách Tuế có là Nhất Bạch Sơn Tịch thật, có là một Đại Tông sư thì ông ta cũng chẳng buồn để tâm, trước khi võ nghệ Chúc Vĩnh Sinh đột phá, ông ta đã có lòng tin tuyệt đối rằng mình sẽ đánh bại Nhất Bạch Sơn Tịch. Võ nghệ đột phá rồi, Chúc Vĩnh Sinh lại càng coi thường anh hơn.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại kiên quyết nói rằng ông ta không thể so bì với anh, chuyện này khiến lửa giận của Chúc Vĩnh Sinh bốc ngùn ngụt, ông ta lạnh lùng thét: “Bạo mồm thật đấy, nào, để tôi được thưởng thức sức mạnh của cậu đi.”
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt nói: “Tôi ra tay không nể nang đâu, tôi sợ không cẩn thận sẽ đánh chết ông mất.”
Lời nói của Ngô Bách Tuế ngày càng khiến mọi người sợ hãi.
Tất cả mọi người đều phải chấn động trước lời nói ngông cuồng của Ngô Bách Tuế, Chúc Vĩnh Sinh là một Đại Tông sư cao cấp có sức mạnh ngất trời. Vậy mà Ngô Bách Tuế lại có thể bảo mình không cẩn thận sẽ đánh chết Chúc Vĩnh Sinh. Xem ra chứng hoang tưởng của tên ngốc này rất nặng, mọi người đều hoàn toàn cạn lời.
Đến cả Hạ Mạt Hàn cũng bỏ ý định khuyên can. Không gì có thể cản được sự cố chấp của Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn biết mình không thể khuyên nhủ được anh nên cũng không thể ngăn cản anh tiếp tục tự đâm đầu vào chỗ chết.
Cuối cùng Chúc Vĩnh Sinh cũng mất hết kiên nhẫn, ông ta lạnh lùng nói với Ngô Bách Tuế: “Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi!”
Vừa dứt lời, khí thế của Chúc Vĩnh Sinh đã cuộn trào.
Trong tích tắc, đất trời đã biến sắc, bầu không khí trong vườn hoa lập tức thay đổi, khí thế ùn ùn kéo tới bao phủ khắp nơi.
Tất cả mọi người cùng biến sắc, họ bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cảm giác bức bối ùa tới với họ, mọi người đều bất giác nín thở, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn cứ bình tĩnh như lúc đầu, anh tùy tiện nói với Chúc Vĩnh Sinh: “Vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Nói rồi, Ngô Bách Tuế chợt cử động, lao vút về phía Chúc Vĩnh Sinh.
Thấy Ngô Bách Tuế thật sự dám xông vào Chúc Vĩnh Sinh, thậm chí động tác của anh có vẻ còn rất nhanh nhẹn bài bản, mọi người đều không khỏi ngạc nhiên. Mọi người đều biết Chúc Vĩnh Sinh rất đáng sợ, đặc biệt là giờ phút này đây, khí thế của Chúc Vĩnh Sinh đang bùng nổ, càng khiến ông ta giống một con quỷ đáng sợ, khiến mọi người phải khiếp hãi. Có thể nói bất cứ ai ở đây đều không dám lại gần Chúc Vĩnh Sinh, mọi người chỉ mong có thể đứng cách ông ta càng xa càng tốt.
Còn Ngô Bách Tuế thì lại thật sự tấn công Chúc Vĩnh Sinh, chuyện này khiến những kẻ vốn kiên quyết cho rằng Ngô Bách Tuế là kẻ điên khùng đều thoáng cảm thấy dao động, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã hiểu lầm Ngô Bách Tuế sao? Chẳng lẽ anh thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch? Anh ngông cuồng như vậy không phải vì bị hoang tưởng, mà vì anh thật sự có võ nghệ thuật thế nên mới không coi Chúc Vĩnh Sinh ra gì?
Mọi người ôm lòng hoài nghi, còn Ngô Bách Tuế thì lao tới trước mặt Chúc Vĩnh Sinh, anh không buồn nhiều lời, chỉ vung thẳng một cú đấm về phía lồng ngực ông ta.
Bịch!
Một tiếng động trầm lắng vang lên, cú đấm của Ngô Bách Tuế đã giáng thẳng vào cơ thể Chúc Vĩnh Sinh.
Nhưng Chúc Vĩnh Sinh còn không buồn nhíu mày, cơ thể ông ta vẫn đứng vững tại chỗ, không mảy may suy suyển. Cú đấm của Ngô Bách Tuế hoàn toàn không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì cho Chúc Vĩnh Sinh, thậm chí Chúc Vĩnh Sinh còn cảm thấy cú đấm của anh chẳng khác gì muỗi chích, hoàn toàn chẳng có chút sức mạnh nào.
Không gian như bị đóng băng.
Tất cả mọi người đều đờ ra như hóa đá.
Vài giây sau, những tiếng bàn tán chợt vang lên trong bầu không khí im lặng.
“Khỉ thật, tôi mà đấm thì còn mạnh hơn cả anh ta, như vậy mà Ngô Bách Tuế cũng dám bảo mình sẽ đánh chết Chúc Vĩnh Sinh ư?”
“Haiz, ban nãy suýt nữa tôi đã thật sự tưởng mình hiểu lầm Ngô Bách Tuế, hóa ra anh ta là một thằng đại ngốc thật.”
“Đúng vậy, bệnh thần kinh của tên ngốc này nặng quá, không biết sợ chết là gì, rõ ràng Chúc Vĩnh Sinh đang tức giận mà anh ta còn tự dí đầu vào nòng súng.”
“Đúng là cạn lời, loại người như anh ta sao không bị đánh chết từ sớm chứ.”
Tiếng bàn luận của mọi người vang lên không dứt, không gian trở nên ầm ĩ nhốn nháo.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại không nghe được bất cứ âm thanh nào, anh đang hoàn toàn chìm trong nỗi khó tin, anh thật sự đã dồn hết sức lực vào cú đấm ban nãy, nhưng khi vung nắm đấm lên thì lại không có chút uy lực nào, Chúc Vĩnh Sinh không hề bị thương, còn anh thì lại bị phản lực dội lại khiến cánh tay tê cứng.
“Chuyện gì thế này? Sao nội kình của mình lại không thể phóng thích ra ngoài vậy?” Ngô Bách Tuế thu nắm đấm, lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Trước đó, Ngô Bách Tuế thật sự coi thường Chúc Vĩnh Sinh, ánh mắt của anh cũng luôn rất thản nhiên, nhưng hiện giờ, Ngô Bách Tuế lại biến sắc, vẻ mặt anh chứa đầy sự kinh ngạc và hoảng loạn. Lần đầu tiên Ngô Bách Tuế phải cảm thấy luống cuống, rối loạn.
Một Tông sư là người có thể phóng thích nội kình của mình, một Đại Tông sư là người có thể phóng nội kình ra để ngưng tụ thành chân khí.
Nhưng giờ phút này đây, nội kình của Ngô Bách Tuế như bị phong ấn lại, anh không thể phóng thích nội kình, vậy coi như võ nghệ của anh cũng đã bị phế.
Ánh mắt anh đầy vẻ nghi ngờ, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
Chúc Vĩnh Sinh lãng phí thời gian để nhiều lời với Ngô Bách Tuế như vậy cũng vì muốn xác định xem anh có đúng là Nhất Bạch Sơn Tịch không. Nhưng đến giờ phút này đây, ông ta mới chắc chắn mình đã bị lừa rồi, tên Ngô Bách Tuế này đúng là một kẻ ngốc giống như lời Hạ Mạt Hàn nói.
Đường đường là một Đại Tông sư mà lại bị một tên ngốc đùa giỡn, chuyện này khiến Chúc Vĩnh Sinh vô cùng phẫn nộ.
Hai mắt ông ta đỏ lừ, khí thế lại càng trở nên hung hãn ngang ngược hơn. Chúc Vĩnh Sinh nghiến răng chất vấn Ngô Bách Tuế: “Cậu dám đùa bỡn tôi ư?”
Lúc này Ngô Vĩnh Sinh đã trở nên vô cùng đáng sợ.
Nhưng lúc này Ngô Bách Tuế hoàn toàn không còn lòng dạ để quan tâm tới Chúc Vĩnh Sinh, anh vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc và sự kinh khiếp to lớn, anh bóp chặt lấy đầu mình, vừa hồi tưởng lại chuyện xảy ra tại cấm địa nhà họ Ngô vừa mơ màng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?”
Thấy dáng vẻ của Ngô Bách Tuế, Chúc Vĩnh Sinh càng thêm tức giận, ông ta không nhẫn nhịn nổi nữa, bèn thét lên bằng giọng nói mang sát khí ngút trời: “Chết đi!”
Vừa dứt lời, Chúc Vĩnh Sinh đã thẳng thừng nhấc chân, đá mạnh lên người Ngô Bách Tuế không chút do dự
Rầm!
Ngô Bách Tuế đang chìm đắm trong mơ màng nào còn tâm trí đề phòng, anh bị Chúc Vĩnh Sinh đá bay ra ngoài.
Một cú đạp bình thường của Chúc Vĩnh Sinh thôi mà lại như chứa đựng sức mạnh long trời lở đất, đá Ngô Bách Tuế bay lên thật cao, thật xa, anh giống như một quả tạ bị người ta dùng hết sức để quăng đi, bay vút trên không khí, xuyên qua bức tường rồi cuối cùng thì rơi mạnh xuống ngoài vườn hoa.
Máu tươi của Ngô Bách Tuế phun bắn lên không trung.
Tất cả mọi người cùng im lặng.
Nhận một cú đá mang sức mạnh dời non lấp biển của Chúc Vĩnh Sinh thì dù có là Đại Tông sư cũng chỉ e sẽ khó giữ được mạng, còn Ngô Bách Tuế yếu ớt võ công kém cỏi thì chết là cái chắc.
Thấy Ngô Bách Tuế phải nhận kết cục bi thảm như vậy, lòng mọi người không hề cảm thấy đồng cảm hay thương xót mà chỉ có cảm giác hả hê, như thể Chúc Vĩnh Thọ đã thay họ giải quyết một con ruồi đáng ghét.
Chỉ mình Hạ Mạt Hàn là nhìn theo hướng Ngô Bách Tuế biến mất với vẻ rối bời, ánh mắt cô trở nên u ám.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Chúc Vĩnh Sinh cất lời, lạnh lùng nói với Hạ Mạt Hàn: “Được rồi, cô mau tự sát đi!”
Chúc Vĩnh Sinh như một Thần Chết, ông ta muốn Hạ Mạt Hàn chết, Hạ Mạt Hàn không thể không bỏ mạng.
Nghe được lời Chúc Vĩnh Sinh, Hạ Mạt Hàn chợt sực tỉnh, cô quay đầu, tuyệt vọng nhìn bố mẹ mình rồi nghiến răng siết con dao găm trong tay, nhắm thẳng vào lồng ngực mình rồi đâm xuống…
/336
|