Người đột nhiên bay từ trên trời xuống này là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ trường bào màu bạc, khí chất vượt trội, gương mặt góc cạnh rõ ràng, nghiêm nghị, ánh mắt toát ra tia nhìn hung tàn ác liệt, nhìn đã biết không tốt đẹp gì.
Gia Cát Viêm và Gia Cát Thanh Thanh chợt dừng bước lại, người đàn ông mặc trường bào bạc trước mặt hệt như một ngọn núi lớn, cản đường đi của bọn họ, khiến họ cảm nhận được một sự áp bức nghẹt thở.
Sắc mặt Gia Cát Viêm nghiêm trọng, nhìn thẳng người đàn ông mặc trường bào bạc rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Người đàn ông mặc trường bào màu bạc lạnh giọng trả lời: “Nhóm trưởng nhóm Tình Báo của Học viện U Minh, Triệu Uyên.”
Học viện U Minh có tổng cộng tám nhóm lớn, trong đó nhóm Tình Báo là quan trọng nhất.
Nhóm trưởng nhóm Tình Báo chính là giáo viên của nhóm Tình Báo.
Học viện U Minh hệt như một con tàu cực lớn trên biển, con tàu cực lớn này trải qua tháng năm thăng trầm, càng ngày càng lớn hơn, thành viên trên tàu càng ngày càng nhiều thêm, năng lực cũng càng ngày càng mạnh lên, sứ mệnh mà nó mang trên mình cũng càng ngày càng lớn, nó đã trở thành một thứ mạnh mẽ vô song.
Nhóm Tình Báo là nhóm quan trọng nhất của Học viện U Minh, nó hệt như cánh buồm của con tàu lớn, dù là thu thập tình báo hay phân tán tình báo, tổng kết tin tức, đối với Học viện U Minh mà nói đều là những mắt xích cực kì quan trọng. Tất cả hành động của nhóm Tình Báo đều quyết định phương hướng đi của con tàu lớn Học viện U Minh.
Chính vì tác dụng lớn nên tất cả mọi hành động của nhóm Tình Báo đều không được phép để xảy ra sai sót, việc này cũng yêu cầu thành viên của nhóm Tình Báo có được tâm tư tỉ mỉ và năng lực tương đối phi phàm. Mỗi thành viên bước vào nhóm Tình Báo không những phải có võ công cao cường mà còn cần có khứu giác nhạy bén và khả năng phân tích mạnh mẽ, còn giáo viên của nhóm Tình Báo thì đương nhiên năng lực của mọi phương diện càng siêu phàm hơn rồi.
Triệu Uyên là thầy giáo của nhóm Tình Báo, thực lực của ông ta là không thể nghi ngờ, giáo viên của tám nhóm lớn trong Học viện U Minh, mỗi người đều có thực lực của Đại Tông sư, Triệu Uyên càng là người nổi bật trong số đó.
Triệu Uyên vừa dứt lời thì bốn mươi mấy học viên của nhóm Tình Báo nhanh chóng xông tới, đứng sau lưng Triệu Uyên.
Ai ai trong đám học viên này cũng đều là đao phủ tàn khốc, trên người chúng tanh nồng mùi máu, trên tay còn dính máu tươi, sát khí trên người chúng cũng chưa tan đi.
Ở một diễn biến khác, gia chủ hiện tại của nhà họ Gia Cát – Gia Cát Diệu dẫn theo nhiều hộ vệ và một đám cao thủ của nhà họ Gia Cát, tức giận đùng đùng xông tới.
Mắt Gia Cát Diệu đỏ ngầu, lửa giận bốc lên tận trời, vừa bước tới Gia Cát Diệu đã gào to với đám người Triệu Uyên: “Các người lại dám tàn sát người nhà họ Gia Cát chúng tôi như vậy, tôi…”
Gia Cát Diệu hoàn toàn không quen đám người này, cũng không biết vì sao đối phương lại tàn sát người nhà mình, ông ấy chỉ nghe nói có người xông vào gia tộc hắn, chém giết không kiêng dè thế nên ông ấy vô cùng giận dữ.
Không đợi Gia Cát Diệu nói xong, Gia Cát Viêm đã giơ tay ngăn Gia Cát Diệu lại, rồi sau đó Gia Cát Viêm nhìn Triệu Uyên, trầm giọng hỏi: “Các người tới vì Ngô Bách Tuế?”
Triệu Uyên lạnh lùng trả lời: “Đúng thế.”
Gia Cát Viêm nghe thế thì lòng thấy nặng nề, ông ấy không ngờ một hành động cứu người của mình lại mang tới tai họa lớn cho gia tộc như thế này. Thầy thuốc thì sẽ hay hành y cứu thế, Gia Cát Viêm không tham gia vào phân tranh giang hồ, nhưng đôi lúc có những việc tiện tay ông ấy sẽ giúp.
Đối với Ngô Bách Tuế, từ lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy anh đã có ấn tượng sâu sắc. Ông ấy nhận định rằng Ngô Bách Tuế sẽ là nhân vật kiệt xuất, thế nên ông ấy không muốn Ngô Bách Tuế chết trẻ như vậy, ông ấy cầm lòng không đậu mà cứu Ngô Bách Tuế. Nhưng, ông ấy đâu ngờ được, Ngô Bách Tuế lại là người có dính líu tới Học viện U Minh. Nhà họ Gia Cát của ông ấy trước nay không tranh với đời, lần này lại vô duyên vô cớ chọc giận Học viện U Minh.
Lòng Gia Cát Viêm vô cùng nặng nề, ông ấy hối hận vì mình làm việc qua loa, càng căm hận Học viện U Minh vô tình bạo ngược. Ông ấy hung hăng nhìn Triệu Uyên rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu tới đòi Ngô Bách Tuế thì có thể tìm tôi bàn bạc, sao lại vừa đến là đã giết người?”
Bịch!
Lời nói của Gia Cát Viêm vừa dứt thì Triệu Uyên chợt giơ tay phất một cái, trong nháy mắt, một luồng chân khí mạnh mẽ bay tới, đánh mạnh lên người Gia Cát Diệu đứng bên cạnh.
Luồng chân khí này vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ, chớp mắt đã đánh cho Gia Cát Diệu thất khiếu chảy máu.
Trong ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người, Gia Cát Diệu ngã xuống đất, bỏ mạng ngay lập tức.
Cảnh này thật sự quá đỗi bất ngờ, cả khuôn viên trong tích tắc như ngưng đọng lại, tất cả người nhà họ Gia Cát đều trợn trắng cả mắt, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Bố!” Gia Cát Thanh Thanh là người đầu tiên phản ứng lại được, cô ấy kinh hãi chạy tới bên cạnh Gia Cát Diệu, sụp đổ khóc nức nở.
Gia Cát Diệu là con trai của Gia Cát Viêm, là gia chủ hiện tại của nhà họ Gia Cát, dù là y thuật hay phẩm hạnh thì cũng không soi mói bắt bẻ gì được ở ông ấy. Nhưng người như thế này lại bị Triệu Uyên tùy ý giết chết, cảnh tượng này thật sự đã kích thích Gia Cát Viêm.
Đôi mắt Gia Cát Viêm trở nên đỏ ngầu, ông ấy nhìn Triệu Uyên rồi vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Cậu giết con trai tôi làm gì?”
Triệu Uyên gằn từng chữ nói: “Tôi chỉ muốn cho ông biết mạng của người nhà họ Gia Cát ông trong mắt tôi không đáng đồng nào, tôi muốn giết thì giết.”
Tàn khốc, vô tình! Đây chính là phong cách của Triệu Uyên.
Sau khi Gia Cát Viêm nghỉ hưu đã bắt đầu đi khắp giang hồ, ông ấy gặp vô số loại người rồi, nhưng ác quỷ như Triệu Uyên, thật sự là ông ấy gặp lần đầu, cơn giận của ông ấy dâng lên đến đỉnh điểm trong chớp mắt.
Nói ra Gia Cát Viêm cũng là một vị Tông sư. Ở tỉnh Giang Đông, gia tộc nhiều đời hành nghề y như nhà họ Gia Cát có thể đứng vị trí thứ hai ngay sau nhà họ Chúc, một phần nguyên nhân lớn trong đó chính là vì Gia Cát Viêm.
Ở Giang Đông, một gia tộc có một vị Tông sư trấn giữ đã là vô cùng hiếm gặp rồi.
Nhưng, trước mặt Đại Tông sư như Triệu Uyên thì một Tông sư như Gia Cát Viêm không là gì cả, thực lực của ông ấy kém Triệu Uyên quá xa, cho dù ông ấy có giận bằng trời cũng không thể làm gì được đối phương. Ông ấy chỉ có thể ôm một bụng uất hận giải thích với Triệu Uyên: “Đúng là tôi đã cứu Ngô Bách Tuế, nhưng tôi không biết cậu ta có ân oán với Học viện U Minh các cậu, các cậu không nên giết người vô tội.”
Mặt Triệu Uyên chẳng có biểu cảm gì trả lời: “Tôi không cần biết ông có nguyên do gì, ông cứu Ngô Bách Tuế, lãng phí thời gian tìm người của hiệu trưởng chúng tôi chính là một sai lầm. Nếu đã sai thì phải trả giá.”
Ngày thường Gia Cát Viêm rất ít khi nổi giận, nhưng giây phút này, toàn thân ông ấy đều đang run rẩy vì giận, ông ấy đỏ mắt quát Triệu Uyên: “Các cậu có còn là con người không?”
Lòng kiên nhẫn của Triệu Uyên có hạn, ông ta không rảnh để nói nhảm với Gia Cát Viêm, thế nên ông ta không khách sáo ra lệnh luôn: “Giết sạch bọn họ rồi tìm cho ra Ngô Bách Tuế.”
Bốn mươi mấy học viên nhóm Tình Báo đứng sau lưng Triệu Uyên nhận lệnh xong thì lập tức ùa ra đánh giết người nhà họ Gia Cát như ong vỡ tổ.
Bốn mươi mấy người này có hơn một nửa là Tông sư, đội ngũ hợp thành của bọn chúng đương nhiên là mạnh mẽ vô song.
Còn tất cả người nhà họ Gia Cát thì chỉ có mình Gia Cát Viêm là Tông sư, những người thường như họ gặp phải thế lực như nhóm Tình Báo thì đương nhiên chỉ còn nước mặc người ta chém giết. Thoáng chốc, học viên nhóm Tình Báo đã tàn sát không ghê tay, mùi máu tanh tưởi nồng đượm khắp không gian.
Nhà họ Gia Cát đang trải qua tai họa thảm khốc nhất từ trước đến nay, tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết không ngớt, số người thương vong tăng vọt, hộ vệ và người trong nhà họ Gia Cát lần lượt từ người này tới người khác mất mạng.
Trong sự vây đánh của mấy Tông sư thì cuối cùng Gia Cát Viêm cũng thua, xụi lơ ngã ra đất.
Thật sự gia tộc Gia Cát sắp tới bờ vực diệt vong rồi, cả căn nhà lớn dường như biến thành lò mổ.
Ngay lúc này, đột nhiên một căn phòng gỗ ở trong sân bùng nổ, một luồng chân khí nghịch thiên xông thẳng lên trời.
Chấn động mạnh mẽ khiến tất cả mọi người hoảng hốt, đám học viên nhóm Tình Báo đang giết người không ghê tay kia đều dừng tay lại.
Gia Cát Viêm và Gia Cát Thanh Thanh chợt dừng bước lại, người đàn ông mặc trường bào bạc trước mặt hệt như một ngọn núi lớn, cản đường đi của bọn họ, khiến họ cảm nhận được một sự áp bức nghẹt thở.
Sắc mặt Gia Cát Viêm nghiêm trọng, nhìn thẳng người đàn ông mặc trường bào bạc rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Người đàn ông mặc trường bào màu bạc lạnh giọng trả lời: “Nhóm trưởng nhóm Tình Báo của Học viện U Minh, Triệu Uyên.”
Học viện U Minh có tổng cộng tám nhóm lớn, trong đó nhóm Tình Báo là quan trọng nhất.
Nhóm trưởng nhóm Tình Báo chính là giáo viên của nhóm Tình Báo.
Học viện U Minh hệt như một con tàu cực lớn trên biển, con tàu cực lớn này trải qua tháng năm thăng trầm, càng ngày càng lớn hơn, thành viên trên tàu càng ngày càng nhiều thêm, năng lực cũng càng ngày càng mạnh lên, sứ mệnh mà nó mang trên mình cũng càng ngày càng lớn, nó đã trở thành một thứ mạnh mẽ vô song.
Nhóm Tình Báo là nhóm quan trọng nhất của Học viện U Minh, nó hệt như cánh buồm của con tàu lớn, dù là thu thập tình báo hay phân tán tình báo, tổng kết tin tức, đối với Học viện U Minh mà nói đều là những mắt xích cực kì quan trọng. Tất cả hành động của nhóm Tình Báo đều quyết định phương hướng đi của con tàu lớn Học viện U Minh.
Chính vì tác dụng lớn nên tất cả mọi hành động của nhóm Tình Báo đều không được phép để xảy ra sai sót, việc này cũng yêu cầu thành viên của nhóm Tình Báo có được tâm tư tỉ mỉ và năng lực tương đối phi phàm. Mỗi thành viên bước vào nhóm Tình Báo không những phải có võ công cao cường mà còn cần có khứu giác nhạy bén và khả năng phân tích mạnh mẽ, còn giáo viên của nhóm Tình Báo thì đương nhiên năng lực của mọi phương diện càng siêu phàm hơn rồi.
Triệu Uyên là thầy giáo của nhóm Tình Báo, thực lực của ông ta là không thể nghi ngờ, giáo viên của tám nhóm lớn trong Học viện U Minh, mỗi người đều có thực lực của Đại Tông sư, Triệu Uyên càng là người nổi bật trong số đó.
Triệu Uyên vừa dứt lời thì bốn mươi mấy học viên của nhóm Tình Báo nhanh chóng xông tới, đứng sau lưng Triệu Uyên.
Ai ai trong đám học viên này cũng đều là đao phủ tàn khốc, trên người chúng tanh nồng mùi máu, trên tay còn dính máu tươi, sát khí trên người chúng cũng chưa tan đi.
Ở một diễn biến khác, gia chủ hiện tại của nhà họ Gia Cát – Gia Cát Diệu dẫn theo nhiều hộ vệ và một đám cao thủ của nhà họ Gia Cát, tức giận đùng đùng xông tới.
Mắt Gia Cát Diệu đỏ ngầu, lửa giận bốc lên tận trời, vừa bước tới Gia Cát Diệu đã gào to với đám người Triệu Uyên: “Các người lại dám tàn sát người nhà họ Gia Cát chúng tôi như vậy, tôi…”
Gia Cát Diệu hoàn toàn không quen đám người này, cũng không biết vì sao đối phương lại tàn sát người nhà mình, ông ấy chỉ nghe nói có người xông vào gia tộc hắn, chém giết không kiêng dè thế nên ông ấy vô cùng giận dữ.
Không đợi Gia Cát Diệu nói xong, Gia Cát Viêm đã giơ tay ngăn Gia Cát Diệu lại, rồi sau đó Gia Cát Viêm nhìn Triệu Uyên, trầm giọng hỏi: “Các người tới vì Ngô Bách Tuế?”
Triệu Uyên lạnh lùng trả lời: “Đúng thế.”
Gia Cát Viêm nghe thế thì lòng thấy nặng nề, ông ấy không ngờ một hành động cứu người của mình lại mang tới tai họa lớn cho gia tộc như thế này. Thầy thuốc thì sẽ hay hành y cứu thế, Gia Cát Viêm không tham gia vào phân tranh giang hồ, nhưng đôi lúc có những việc tiện tay ông ấy sẽ giúp.
Đối với Ngô Bách Tuế, từ lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy anh đã có ấn tượng sâu sắc. Ông ấy nhận định rằng Ngô Bách Tuế sẽ là nhân vật kiệt xuất, thế nên ông ấy không muốn Ngô Bách Tuế chết trẻ như vậy, ông ấy cầm lòng không đậu mà cứu Ngô Bách Tuế. Nhưng, ông ấy đâu ngờ được, Ngô Bách Tuế lại là người có dính líu tới Học viện U Minh. Nhà họ Gia Cát của ông ấy trước nay không tranh với đời, lần này lại vô duyên vô cớ chọc giận Học viện U Minh.
Lòng Gia Cát Viêm vô cùng nặng nề, ông ấy hối hận vì mình làm việc qua loa, càng căm hận Học viện U Minh vô tình bạo ngược. Ông ấy hung hăng nhìn Triệu Uyên rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu tới đòi Ngô Bách Tuế thì có thể tìm tôi bàn bạc, sao lại vừa đến là đã giết người?”
Bịch!
Lời nói của Gia Cát Viêm vừa dứt thì Triệu Uyên chợt giơ tay phất một cái, trong nháy mắt, một luồng chân khí mạnh mẽ bay tới, đánh mạnh lên người Gia Cát Diệu đứng bên cạnh.
Luồng chân khí này vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ, chớp mắt đã đánh cho Gia Cát Diệu thất khiếu chảy máu.
Trong ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người, Gia Cát Diệu ngã xuống đất, bỏ mạng ngay lập tức.
Cảnh này thật sự quá đỗi bất ngờ, cả khuôn viên trong tích tắc như ngưng đọng lại, tất cả người nhà họ Gia Cát đều trợn trắng cả mắt, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Bố!” Gia Cát Thanh Thanh là người đầu tiên phản ứng lại được, cô ấy kinh hãi chạy tới bên cạnh Gia Cát Diệu, sụp đổ khóc nức nở.
Gia Cát Diệu là con trai của Gia Cát Viêm, là gia chủ hiện tại của nhà họ Gia Cát, dù là y thuật hay phẩm hạnh thì cũng không soi mói bắt bẻ gì được ở ông ấy. Nhưng người như thế này lại bị Triệu Uyên tùy ý giết chết, cảnh tượng này thật sự đã kích thích Gia Cát Viêm.
Đôi mắt Gia Cát Viêm trở nên đỏ ngầu, ông ấy nhìn Triệu Uyên rồi vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Cậu giết con trai tôi làm gì?”
Triệu Uyên gằn từng chữ nói: “Tôi chỉ muốn cho ông biết mạng của người nhà họ Gia Cát ông trong mắt tôi không đáng đồng nào, tôi muốn giết thì giết.”
Tàn khốc, vô tình! Đây chính là phong cách của Triệu Uyên.
Sau khi Gia Cát Viêm nghỉ hưu đã bắt đầu đi khắp giang hồ, ông ấy gặp vô số loại người rồi, nhưng ác quỷ như Triệu Uyên, thật sự là ông ấy gặp lần đầu, cơn giận của ông ấy dâng lên đến đỉnh điểm trong chớp mắt.
Nói ra Gia Cát Viêm cũng là một vị Tông sư. Ở tỉnh Giang Đông, gia tộc nhiều đời hành nghề y như nhà họ Gia Cát có thể đứng vị trí thứ hai ngay sau nhà họ Chúc, một phần nguyên nhân lớn trong đó chính là vì Gia Cát Viêm.
Ở Giang Đông, một gia tộc có một vị Tông sư trấn giữ đã là vô cùng hiếm gặp rồi.
Nhưng, trước mặt Đại Tông sư như Triệu Uyên thì một Tông sư như Gia Cát Viêm không là gì cả, thực lực của ông ấy kém Triệu Uyên quá xa, cho dù ông ấy có giận bằng trời cũng không thể làm gì được đối phương. Ông ấy chỉ có thể ôm một bụng uất hận giải thích với Triệu Uyên: “Đúng là tôi đã cứu Ngô Bách Tuế, nhưng tôi không biết cậu ta có ân oán với Học viện U Minh các cậu, các cậu không nên giết người vô tội.”
Mặt Triệu Uyên chẳng có biểu cảm gì trả lời: “Tôi không cần biết ông có nguyên do gì, ông cứu Ngô Bách Tuế, lãng phí thời gian tìm người của hiệu trưởng chúng tôi chính là một sai lầm. Nếu đã sai thì phải trả giá.”
Ngày thường Gia Cát Viêm rất ít khi nổi giận, nhưng giây phút này, toàn thân ông ấy đều đang run rẩy vì giận, ông ấy đỏ mắt quát Triệu Uyên: “Các cậu có còn là con người không?”
Lòng kiên nhẫn của Triệu Uyên có hạn, ông ta không rảnh để nói nhảm với Gia Cát Viêm, thế nên ông ta không khách sáo ra lệnh luôn: “Giết sạch bọn họ rồi tìm cho ra Ngô Bách Tuế.”
Bốn mươi mấy học viên nhóm Tình Báo đứng sau lưng Triệu Uyên nhận lệnh xong thì lập tức ùa ra đánh giết người nhà họ Gia Cát như ong vỡ tổ.
Bốn mươi mấy người này có hơn một nửa là Tông sư, đội ngũ hợp thành của bọn chúng đương nhiên là mạnh mẽ vô song.
Còn tất cả người nhà họ Gia Cát thì chỉ có mình Gia Cát Viêm là Tông sư, những người thường như họ gặp phải thế lực như nhóm Tình Báo thì đương nhiên chỉ còn nước mặc người ta chém giết. Thoáng chốc, học viên nhóm Tình Báo đã tàn sát không ghê tay, mùi máu tanh tưởi nồng đượm khắp không gian.
Nhà họ Gia Cát đang trải qua tai họa thảm khốc nhất từ trước đến nay, tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết không ngớt, số người thương vong tăng vọt, hộ vệ và người trong nhà họ Gia Cát lần lượt từ người này tới người khác mất mạng.
Trong sự vây đánh của mấy Tông sư thì cuối cùng Gia Cát Viêm cũng thua, xụi lơ ngã ra đất.
Thật sự gia tộc Gia Cát sắp tới bờ vực diệt vong rồi, cả căn nhà lớn dường như biến thành lò mổ.
Ngay lúc này, đột nhiên một căn phòng gỗ ở trong sân bùng nổ, một luồng chân khí nghịch thiên xông thẳng lên trời.
Chấn động mạnh mẽ khiến tất cả mọi người hoảng hốt, đám học viên nhóm Tình Báo đang giết người không ghê tay kia đều dừng tay lại.
/336
|