Tô Niệm Cầm có được câu trả lời khẳng định của Tang Vô Yên bèn nhanh chóng quay người ném khung ảnh vào thùng rác.
Cô nhìn vẻ mặt có phần giận dữ của anh, ngạc nhiên há hốc miệng.
“Có phái em nói gì sai không”.
“Không, rất tốt. Cảm ơn”. Giọng điệu của anh rất tệ. Một lúc sau anh lại nhặt khung ảnh ra khỏi thùng rác.
Anh cau có cho đến khi Dư Tiểu Lộ trở về.
Dư Tiểu Lộ vừa bước vào liền ngửi thấy không khí nặng nề này, Tang Vô Yên dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Dư Tiểu Lộ nói không thành tiếng: “Hai người cãi nhau à?”Tang Vô Yên lắc đầu, nheo nheo mắt, khẩu hình nói từ khung ảnh.
“Nhớ tôi(*)?”. Dư Tiểu Lộ bối rối.
(*) Khẩu hình của từ khung ảnh và nhớ tôi khá giống nhau.
Tang Vô Yên lại chỉ vật trong tay Tô Niệm Cầm.
“Hai người đừng ra ám hiệu nữa”. Tô Niệm Cầm giơ bức ảnh trong tay lên: “Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”.
“Ờ...”. Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
“Tranh phong cảnh ư?”. Tô Niệm Cầm cười nhạt.
“Không ngờ lại nói là tranh phong cảnh”. Anh nhắc lại lần nữa, giọng điệu còn lạnh hơn câu trước.
“Niệm Cầm, anh nghe tôi nói đã...”.
“Bức ảnh này đặt bao lâu rồi, cô nói xem. Cô lại bảo tôi đây chỉ là một bức tranh phong cảnh”. Anh lạnh nhạt hỏi.
“Muốn nói lên điều gì? Nói lên là cả nhà chúng ta tương thân tương ái à? Cô biết tôi ghét nhất việc này, ghét nhất một số người, vậy mà cô lại trắng trợn bày bọn họ trước mắt tôi. Chẳng qua vì tôi là một thằng mù, chẳng nhìn thấy gì cả!”. Anh vốn cực kì phẫn nộ, nhưng anh lại nói ra bằng một giọng đầy châm biếm và tự giễu cợt mình, khiến người khác càng thêm khó chịu.
Anh đứng dậy chầm chậm xé vụn bức ảnh.
Tang Vô Yên trợn mắt nhìn cảnh tượng này. Chuyện... chuyện này là sao?
Vì đã quyết định tốt nghiệp xong không học tiếp nên Tang Vô Yên càng cần phải cần mẫn hơn với công việc ở đài phát thanh.
Đề tài về Nhất Kim lại bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí là như vậy, chả trách Tô Niệm Cầm cố gắng tránh xa. Có điều hễ anh có tác phẩm mới ra mắt là lại có người gọi điện đến đài phát thanh, truy hỏi về Nhất Kim. Bất kể là đường dây nóng hay là điện thoại trong văn phòng Tang Vô Yên đều từng trực tiếp nghe máy.
Dù gì đài của họ cũng là nơi duy nhất Nhất Kim từng lộ diệ>“Nói thực nhé, lần đầu gặp anh ấy tôi giật cả mình, lúc đó mới biết, từ thoát tục cũng có thể dùng cho đàn ông”. Bữa trưa ăn cơm trong nhà ăn, Vương Lam, người thuộc đội của Nhiếp Hy nói.
“Lúc đó nếu mang theo máy ảnh chụp một bức bán cho tạp chí thì tốt rồi”. Diệp Lệ than.
Cả hai người đều là hai trong số những nhân viên từng gặp trực tiếp Nhất Kim, nhưng rất có đạo đức nghề nghiệp.
“Cậu điên rồi, nếu chủ nhiệm hay chị Hy biết thì chúng ta chết chắc”.
Diệp Lệ quay sang nói với Tang Vô Yên: “Cậu chưa được gặp anh ấy thực là đáng tiếc”.
Tang Vô Yên gật đầu, cười thầm trong bụng.
“Vô Yên, cậu không nói gì ngồi cười ngu ngơ một mình cái gì thế?”. Vương Lam hỏi.
“Vì hôm nay bác Phương lấy cho tớ nhiều thịt bò khô hơn bình thường hẳn một nửa, ăn thật là đã”. Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau im lặng.
“Nghe nói cậu chuyển nhà tới khu bên hồ ở phía tây thành phố rồi hả? Tìm một người bạn trai như thế thật là có phúc. Trong đó toàn xe xịn với biệt thự thôi”.
“Hình như nhà không phải là của anh ấy”. Lúc đó Niệm Cầm nói vậy.
“Ôi trời... vậy thì cậu phải để ý vào. Tớ thấy tổ tin tức của đài thường xuyên gặp những vụ án một số đàn ông mượn nhà giả đại gia để lừa gạt các cô gái đấy”. Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Yên bật cười.
Ăn được một nửa thì Tô Niệm Cầm gọi điện đến.
“Ăn cơm chưa?”.
“Đang vừa ăn vừa nói chuyện nè”.
“Nói chuyện á?”. Tô Niệm Cầm không sao hiểu nổi tại sao có người lại thích nói chuyện bên bàn ăn.
“Nói về Nhất Kim đấy, nghe nói ảnh của anh ta có thể bán được với giá rất cao”. Tang Vô Yên cười hi hi nhìn hai cô nàng đồng nghiệp bên cạnh.
“Em ăn thịt bò đấy à?”. Anh hỏi.
“Sao anh biết?”. Cô kinh ngạc hỏi, lẽ nào đầu dây bên kia có thể ngửi thấy mùi thịt ư?
Cô hỏi vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai rồi.
“Bác sĩ nói thế nào mà em vừa ra khỏi cửa đã quên rồi!”. Anh.
Mấy hôm trước, da Tang Vô Yên lại dị ứng nổi mẩn, kiểm tra xong không ngờ bác sĩ lại bắt cô kiêng đạm và thịt bò.
Đối với người mê thịt bò như Tang Vô Yên thì điều đó không khác gì cực hình. Cô nói: “Cuộc sống của em mất đi một nửa niềm vui”. Tô Niệm Cầm nói: “Chỉ nhịn mấy hôm bị nổi mẩn thôi, đâu có kinh khủng đến vậy”.
Tô Niệm Cầm gọi điện thoại cũng là vì chuyện này. “Sao anh biết em đã ăn thịt bò?”. Tang Vô Yên lại hỏi.
“Thấy điệu bộ tiểu nhân đắc chí của em là anh biết ngay”.
Cô cầm điện thoại, mặt đầy vẻ xem anh làm gì được em và lè lưỡi.
“Sau này buổi trưa phải về nhà ăn cơm”. Tô Niệm Cầm tuyên bố hình phạt.
“Hai nơi cách nhau xa lắm, em lười”.
“Vậy sau này buổi trưa anh sẽ đích thân đến nhà ăn của đài em trông chừng em!”. Ai đó lại khôi phục bản sắc hôn quân.
“Đừng!”. Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu mấy cô nàng này biết anh chính là bạn trai của cô thì e là cô sẽ bị bức cung đến chết mất.
Khi Tang Vô Yên về tới nhà đã là hoàng hô.
Lúc cởi giày bất giác cô lại thở dài.
Tô Niệm Cầm nghe thấy, anh hơi sững lại, anh biết cô chạy qua chạy lại bốn nơi thực sự rất mệt.
Phải về trường, phải tới đài phát thanh, Trình Nhân sống một mình cô lại không yên tâm thường quay về thăm, cuối cùng về chỗ anh.
Anh thường tự hỏi mình phải chăng quá ích kỉ. Một tiếng nói khác trong lòng nói không, có thể ích kỉ hơn chút nữa vì tình yêu.
Nhưng muốn một người hi sinh lí tưởng để chiều lòng một người khác là một việc rất tàn nhẫn.
Tô Niệm Cầm hỏi: “Mẩn đã lặn chút nào chưa, có ngứa lắm không”.
“Em phải về nhà ăn trưa thật hả?”.
“Không cần”.
“Chẳng lẽ anh qua đó”. Tang Vô Yên càng căng thẳng hơn.
“Bộ anh khó coiay sao mà không thể tới đó?”. Tô Niệm Cầm nhướn mày.
“Anh biết em không có ý đó mà”. Tang Vô Yên cuống lên.
“Anh cũng có thể không tới, chỉ cần em nghe lời”.
Cô bỗng thấy lòng ấm áp: “Vâng”.
“Phải rồi”. Anh bỗng nhớ ra việc gì: “Một nửa niềm vui trong đời em là gì?”.
Cô cười ra chiều bí ẩn.
“Ăn thịt lợn”.
5
“Á... Tiểu Lộ, tôi tưởng dấm là tương dầu nên cho nhầm rồi”.
“Không sao, lát nữa tôi pha lại nước chấm”. Dư Tiểu Lộ lập tức bước tới thu dọn bãi chiến trường Tang Vô Yên để lại. Cô ấy thành thạo đập trứng gà, sau đó cho thêm chút muối, dùng đũa đánh đều lên. Sau đó nếm thử món canh củ cải Tang Vô Yên vừa nấu, chắc là quá mặn nên cho thêm ít nước đun lại.
Mặc dù nhà bếp khá rộng, nhưng Tang Vô Yên đứng một bên, thực sự cảm thấy mình dư thừa, đành phải chui vào một góc nói chuyện với Dư Tiểu Lộ.
“Tô Niệm Cầm đi đâu vậy?”. Cô về đã không thấy bóng dáng anh đâu.
“Ở nhà có việc nên sai người tới đón anh ấy về rồi”. Dư Tiểu Lộ bình thản nói.
“Ở nhà? Anh ấy có nhà à?”. Tang Vô Yên tròn mắt.
“Sao lại không có, không lẽ nhà họ Tô ở Sư Sơn tự dưng biến mất. Anh ấy không nói với cô à?”. Dư Tiểu Lộ vừa cho thức ăn vào vừa nghi hoặc hỏi.
Lúc này cô ấỵ dừng tay, nhìn Tang Vô Yên, ngập ngừng nói: “Nếu trước kia anh ấy không nói với cô vậy thì tôi lắm lời rồi. Chắc Niệm Cầm có cách nghĩ riêng, tôi sẽ không nói chuyện của anh ấy nữa đâu”.
“Vậy chuyện của chị thì nói được chứ?”. Tang Vô Yên bỗng cảm thấy cô không nên tiếp tục bị động nữa.
“Phải xem là chuyện gì đã”. Dư Tiểu Lộ đáp.
Không biết cô ấy và Tô Niệm Cầm ai ảnh hưởng ai, có rất nhiều điểm giống nhau, hoặc nhà họ đều có tính cách như thế.
“Chị và Niệm Cầm là họ hàng?”.
“Ừ”.
Anh ấy bảo anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, nếu đã có nhà sao lại bị gửi tới cô nhi viện?”.
“m... vấn đề này khá phức tạp, nói ra dài lắm, cô hỏi câu nào đơn giản thôi”.
“Anh ấy nói mẹ anh ấy mất rồi. Vậy bố anh ấy vẫn còn sống chứ?”.
“Tất nhiên rồi”. Dư Tiểu Lộ gật đầu: “Nhưng, Vô Yên này, tôi chỉ trả lời chuyện liên quan đến tôi, câu này phạm quy. Thôi, coi như tặng cô đấy”.
Cô và anh ấy có quan hệ gì. Vừa hỏi xong Tang Vô Yên liền cảm thấy hơi ngượng, nghe cứ như đang hỏi tình địch ấy.
“Dì”. Dư Tiểu Lộ không bận tâm, trả lời rất dứt khoát. Dì á? .
“Dì không có quan hệ máu mủ”.
Đầu Tang Vô Yên còn đang dừng ở chữ “dì”, mãi không trở lại bình thường.
“Chị tôi là mẹ kế của anh ấy”.
Tang Vô Yên đờ .
Lúc này, một chiếc Bentley màu champagne vừa tới ngã rẽ cách ngôi nhà tầm một trăm mét, lái xe liền nghe thấy Tô Niệm Cầm ngồi ghế sau nói: “Dừng ở đây đi, đừng đi nữa”.
Lái xe hơi khó xử nhìn Dư Vi Lan cũng ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Dư Vi Lan gật đầu.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Dư Vi Lan nói: “Bố cậu không khỏe, rất hay nhắc đến cậu. Thường xuyên về thăm ông ấy nhé”.
Tô Niệm Cầm im lặng.
“Nghe Tiểu Lộ nói cô gái cậu thích rất đáng yêu, hãy đối xử t với cô ấy. Cô chỉ lớn hơn Tô Niệm Cầm vài tuổi, nhưng thần sắc khi nói chuyện hoàn toàn là của bề trên, còn vỗ vỗ vào bàn tay Tô Niệm Cầm đặt trên đầu gối.
“Không cần cô phải nói, tôi sẽ trân trọng cô ấy”. Tô Niệm Cầm rụt tay lại sau đó xuống xe.
“Cậu chủ”. Lái xe vốn định tiễn anh về nhưng bị Dư Vi Lan ngăn lại.
“Thôi, cậu ấy tự đi được”.
Tang Vô Yên nhìn qua cửa sổ ở nhà bếp thấy Tô Niệm Cầm đẩy hàng lan can bước vào vườn hoa nhỏ.
Cô bỗng cảm thấy hoảng loạn, những điều chưa biết về anh khiến cô không biết mình nên làm gì, thế là cô vào phòng cầm túi xách định ra khỏi nhà.
Vừa tới cửa thì gặp Tô Niệm Cầm.
“Vô Yên, em đi đâu thế?”. Anh hỏi.
“Trình Nhân tìm em”. Cô không dám nhìn anh, đi như tháo chạy.
“Gia đình họ có quan hệ rất phức tạp”. Ngồi trong quán cafe, Trình Nhân nói.
Người phục vụ bước tới.
“Tôi uống trà sữa cỏ thơm. Trình Nhân, cậu uống gì?”. “Nước mơ chua có đá”.
Người phục vụ ghi lại: “Một cốc trà sữa cỏ thơm thôi ạ?”. Rõ ràng anh ta không nghe thấy yêu cầu của Trình Nhân.
“Còn nước mơ chua nữa”. Tang Vô Yên bổ sung.
“Lại còn rất có thế lực”. Trình Nhân tiếp tục phân tích: “Có xe Bentley đưa đón thì gia cảnh không thể bình thường được. Liên hệ vào với nhau càng không có gì đáng nghi nữa, những nhà giàu có chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường, Dư Tiểu Lộ chắc chắn cũng không cần phải lừa cậu. Bây giờ vấn đề là: Tại sao Tô Niệm Cầm phải giấu cậu, đối với những cô gái hiện đại như chúng ta thì nhà có tiền cũng là việc tốt mà, tại sao anh ấy lại không nói thật?”.
“Tớ hơi giận, chẳng lẽ tớ không đủ tư cách khiến anh ấy nói thật mọi chuyện sao, chẳng lẽ anh ấy còn phải kiểm tra xem tớ có tham tiền không à? Trình Nhân, tự nhiên tớ không còn lòng tin vào tình yêu nữa”. Tang Vô Yên vò tóc:
“Tớ buồn bực quá”.
“Ừ, nếu sau này nhiều tiền quá chẳng biết tiêu vào đâu thì kể ra cũng là một việc buồn bực thật. Chúng ta phải tính toán trước mới được”.
“Cậu thôi đi”.
Tang Vô Yên nhăn mặt, không ai có thể giúp cô giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng. Cô vốn chỉ tưởng Nhất Kim chính là Tô Niệm Cầm, Tô Niệm Cầm chính là Nhất Kim, đó đã là bí mật lớn nhất mà cô có thể hưởng thụ.
Cô gọi điện nhờ Lí Lộ Lộ giúp tra trên mạng xem “Nhà họ Tô ở Sư Sơn” là cái gì. Nghe khẩu khí của Dư Tiểu Lộ thì cũng có chút tiếng tăm, v thì chắc có thể tra được.
Kết quả vô cùng đáng kinh ngạc.
Đó là một gia tộc giàu có, trong số gia sản còn có hãng mĩ phẩm nổi tiếng RD.
“Chủ yếu là mĩ phẩm à?”.
“Không phải, chỉ vì cái đó là chúng ta hiểu rõ nhất. Những thứ khác…Lí Lộ Lộ di chuột: “Còn có máy khoan dầu khí”.
“Cái gì dầu khí cơ?”.
“Thì chắc là mấy thứ dùng để khai thác dầu khí ấy. Chuyên bán cho bọn nước ngoài”.
Đúng là một thế giới mà Tang Vô Yên không thể tưởng tượng nổi.
Lí Lộ Lộ hỏi: “Tang Vô Yên, không lẽ cậu không định làm việc mà chuyển mục tiêu đi câu rùa vàng?”.
Mẹ Tô Niệm Cầm mất sớm, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện - Đây luôn là sự việc mà Tang Vô Yên đã chấp nhận. Hơn nữa bản thân cô và anh ở bên nhau lại phải chịu sức ép rất lớn từ phía gia đình, nhưng Tang Vô Yên cảm thấy Tô Niệm Cầm là tài sản cá nhân của một mình cô. Cô hiểu anh.
Nhưng chỉ trong một ngày cô đột nhiên phát hiện, Tô Niệm Cầm hoàn toàn không như cô tưởng. Anh không phải là trẻ mồ côi, cũng không cô độc không người thân thích, anh có bố, có mẹ kế, thậm chí còn có một gia đình vô cùng hoành tráng. Gần như chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi nhận thức mà cô xây dựng về anh đều sụp đổ.
Hơn nữa người đầu tiên cho cô biết mọi việc lại không phải là Tô Niệm Cầm!
Tang Vô Yên ngồi trong công viên, thấp thỏm gọi điện về nhà, mong là mẹ còn quan tâm đến cô.
“A lô...”.
“Mẹ, con là Yên Yên”.
Đầu dây bên kia hơi sững lại, chỉ nghe thấy tiếng thở của mẹ.
Không thấỵ mẹ trả lời, bỗng dưng cô không biết phải nói gì: “Con... con muốn xem bố mẹ đã đi tản bộ chưa”.
“Chưa, mẹ ở nhà một mình, đang định ra ngoài”.
Nghe mẹ nói những lời như trước kia, Tang Vô Yên thở phào nhẹ nhõm. “Bố vẫn ở trường ạ?”.
“Ừ, nhà trường đang làm đánh giá chất lượngy học, bận lắm”.
“Mẹ...”. Tang Vô Yên nói: “Sau này mẹ đừng gửi tiền vào tài khoản nữa, tiền con làm thêm đã đủ rồi”.
“Kì thi tốt nghiệp con nhất định phải thi nghiêm túc vào, ảnh chụp lúc nhận bằng phải gửi về cho mẹ xem đấy”. Mẹ lại trở lại như trước kia: “Mẹ sẽ gửi tiền sinh hoạt đến khi con tốt nghiệp, tiền làm thêm thì được bao nhiêu. Con gái nhất định phải độc lập, dùng tiền của mình mới ngẩng đầu lên được”.
“Vâng ạ”. Cô hiểu ý của mẹ. Những điều mẹ dạy cô đã khắc ghi trong lòng từ nhỏ.
Cúp máy xong cô mới hiểu mình lo lắng điều gì. Mẹ từng nói dù nhà cậu ta có tiền có thế, chúng ta cũng không vọng tưởng trèo cao.
Từ nhỏ mẹ chỉ mong cô được bình an hạnh phúc, nhưng lại đặc biệt nghiêm khắc về chuyện học hành của cô. Mẹ nói đi học, vào đại học, tìm một người chồng có địa vị, có thu nhập tương đương với mình mới là căn bản của hạnh phúc.
Còn gia đình như gia đình Tô Niệm Cầm, cô chưa từng nghĩ tới. Còn anh, tại sao lại phải giấu cô?
Cô nhìn vẻ mặt có phần giận dữ của anh, ngạc nhiên há hốc miệng.
“Có phái em nói gì sai không”.
“Không, rất tốt. Cảm ơn”. Giọng điệu của anh rất tệ. Một lúc sau anh lại nhặt khung ảnh ra khỏi thùng rác.
Anh cau có cho đến khi Dư Tiểu Lộ trở về.
Dư Tiểu Lộ vừa bước vào liền ngửi thấy không khí nặng nề này, Tang Vô Yên dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Dư Tiểu Lộ nói không thành tiếng: “Hai người cãi nhau à?”Tang Vô Yên lắc đầu, nheo nheo mắt, khẩu hình nói từ khung ảnh.
“Nhớ tôi(*)?”. Dư Tiểu Lộ bối rối.
(*) Khẩu hình của từ khung ảnh và nhớ tôi khá giống nhau.
Tang Vô Yên lại chỉ vật trong tay Tô Niệm Cầm.
“Hai người đừng ra ám hiệu nữa”. Tô Niệm Cầm giơ bức ảnh trong tay lên: “Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”.
“Ờ...”. Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
“Tranh phong cảnh ư?”. Tô Niệm Cầm cười nhạt.
“Không ngờ lại nói là tranh phong cảnh”. Anh nhắc lại lần nữa, giọng điệu còn lạnh hơn câu trước.
“Niệm Cầm, anh nghe tôi nói đã...”.
“Bức ảnh này đặt bao lâu rồi, cô nói xem. Cô lại bảo tôi đây chỉ là một bức tranh phong cảnh”. Anh lạnh nhạt hỏi.
“Muốn nói lên điều gì? Nói lên là cả nhà chúng ta tương thân tương ái à? Cô biết tôi ghét nhất việc này, ghét nhất một số người, vậy mà cô lại trắng trợn bày bọn họ trước mắt tôi. Chẳng qua vì tôi là một thằng mù, chẳng nhìn thấy gì cả!”. Anh vốn cực kì phẫn nộ, nhưng anh lại nói ra bằng một giọng đầy châm biếm và tự giễu cợt mình, khiến người khác càng thêm khó chịu.
Anh đứng dậy chầm chậm xé vụn bức ảnh.
Tang Vô Yên trợn mắt nhìn cảnh tượng này. Chuyện... chuyện này là sao?
Vì đã quyết định tốt nghiệp xong không học tiếp nên Tang Vô Yên càng cần phải cần mẫn hơn với công việc ở đài phát thanh.
Đề tài về Nhất Kim lại bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí là như vậy, chả trách Tô Niệm Cầm cố gắng tránh xa. Có điều hễ anh có tác phẩm mới ra mắt là lại có người gọi điện đến đài phát thanh, truy hỏi về Nhất Kim. Bất kể là đường dây nóng hay là điện thoại trong văn phòng Tang Vô Yên đều từng trực tiếp nghe máy.
Dù gì đài của họ cũng là nơi duy nhất Nhất Kim từng lộ diệ>“Nói thực nhé, lần đầu gặp anh ấy tôi giật cả mình, lúc đó mới biết, từ thoát tục cũng có thể dùng cho đàn ông”. Bữa trưa ăn cơm trong nhà ăn, Vương Lam, người thuộc đội của Nhiếp Hy nói.
“Lúc đó nếu mang theo máy ảnh chụp một bức bán cho tạp chí thì tốt rồi”. Diệp Lệ than.
Cả hai người đều là hai trong số những nhân viên từng gặp trực tiếp Nhất Kim, nhưng rất có đạo đức nghề nghiệp.
“Cậu điên rồi, nếu chủ nhiệm hay chị Hy biết thì chúng ta chết chắc”.
Diệp Lệ quay sang nói với Tang Vô Yên: “Cậu chưa được gặp anh ấy thực là đáng tiếc”.
Tang Vô Yên gật đầu, cười thầm trong bụng.
“Vô Yên, cậu không nói gì ngồi cười ngu ngơ một mình cái gì thế?”. Vương Lam hỏi.
“Vì hôm nay bác Phương lấy cho tớ nhiều thịt bò khô hơn bình thường hẳn một nửa, ăn thật là đã”. Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau im lặng.
“Nghe nói cậu chuyển nhà tới khu bên hồ ở phía tây thành phố rồi hả? Tìm một người bạn trai như thế thật là có phúc. Trong đó toàn xe xịn với biệt thự thôi”.
“Hình như nhà không phải là của anh ấy”. Lúc đó Niệm Cầm nói vậy.
“Ôi trời... vậy thì cậu phải để ý vào. Tớ thấy tổ tin tức của đài thường xuyên gặp những vụ án một số đàn ông mượn nhà giả đại gia để lừa gạt các cô gái đấy”. Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Yên bật cười.
Ăn được một nửa thì Tô Niệm Cầm gọi điện đến.
“Ăn cơm chưa?”.
“Đang vừa ăn vừa nói chuyện nè”.
“Nói chuyện á?”. Tô Niệm Cầm không sao hiểu nổi tại sao có người lại thích nói chuyện bên bàn ăn.
“Nói về Nhất Kim đấy, nghe nói ảnh của anh ta có thể bán được với giá rất cao”. Tang Vô Yên cười hi hi nhìn hai cô nàng đồng nghiệp bên cạnh.
“Em ăn thịt bò đấy à?”. Anh hỏi.
“Sao anh biết?”. Cô kinh ngạc hỏi, lẽ nào đầu dây bên kia có thể ngửi thấy mùi thịt ư?
Cô hỏi vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai rồi.
“Bác sĩ nói thế nào mà em vừa ra khỏi cửa đã quên rồi!”. Anh.
Mấy hôm trước, da Tang Vô Yên lại dị ứng nổi mẩn, kiểm tra xong không ngờ bác sĩ lại bắt cô kiêng đạm và thịt bò.
Đối với người mê thịt bò như Tang Vô Yên thì điều đó không khác gì cực hình. Cô nói: “Cuộc sống của em mất đi một nửa niềm vui”. Tô Niệm Cầm nói: “Chỉ nhịn mấy hôm bị nổi mẩn thôi, đâu có kinh khủng đến vậy”.
Tô Niệm Cầm gọi điện thoại cũng là vì chuyện này. “Sao anh biết em đã ăn thịt bò?”. Tang Vô Yên lại hỏi.
“Thấy điệu bộ tiểu nhân đắc chí của em là anh biết ngay”.
Cô cầm điện thoại, mặt đầy vẻ xem anh làm gì được em và lè lưỡi.
“Sau này buổi trưa phải về nhà ăn cơm”. Tô Niệm Cầm tuyên bố hình phạt.
“Hai nơi cách nhau xa lắm, em lười”.
“Vậy sau này buổi trưa anh sẽ đích thân đến nhà ăn của đài em trông chừng em!”. Ai đó lại khôi phục bản sắc hôn quân.
“Đừng!”. Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu mấy cô nàng này biết anh chính là bạn trai của cô thì e là cô sẽ bị bức cung đến chết mất.
Khi Tang Vô Yên về tới nhà đã là hoàng hô.
Lúc cởi giày bất giác cô lại thở dài.
Tô Niệm Cầm nghe thấy, anh hơi sững lại, anh biết cô chạy qua chạy lại bốn nơi thực sự rất mệt.
Phải về trường, phải tới đài phát thanh, Trình Nhân sống một mình cô lại không yên tâm thường quay về thăm, cuối cùng về chỗ anh.
Anh thường tự hỏi mình phải chăng quá ích kỉ. Một tiếng nói khác trong lòng nói không, có thể ích kỉ hơn chút nữa vì tình yêu.
Nhưng muốn một người hi sinh lí tưởng để chiều lòng một người khác là một việc rất tàn nhẫn.
Tô Niệm Cầm hỏi: “Mẩn đã lặn chút nào chưa, có ngứa lắm không”.
“Em phải về nhà ăn trưa thật hả?”.
“Không cần”.
“Chẳng lẽ anh qua đó”. Tang Vô Yên càng căng thẳng hơn.
“Bộ anh khó coiay sao mà không thể tới đó?”. Tô Niệm Cầm nhướn mày.
“Anh biết em không có ý đó mà”. Tang Vô Yên cuống lên.
“Anh cũng có thể không tới, chỉ cần em nghe lời”.
Cô bỗng thấy lòng ấm áp: “Vâng”.
“Phải rồi”. Anh bỗng nhớ ra việc gì: “Một nửa niềm vui trong đời em là gì?”.
Cô cười ra chiều bí ẩn.
“Ăn thịt lợn”.
5
“Á... Tiểu Lộ, tôi tưởng dấm là tương dầu nên cho nhầm rồi”.
“Không sao, lát nữa tôi pha lại nước chấm”. Dư Tiểu Lộ lập tức bước tới thu dọn bãi chiến trường Tang Vô Yên để lại. Cô ấy thành thạo đập trứng gà, sau đó cho thêm chút muối, dùng đũa đánh đều lên. Sau đó nếm thử món canh củ cải Tang Vô Yên vừa nấu, chắc là quá mặn nên cho thêm ít nước đun lại.
Mặc dù nhà bếp khá rộng, nhưng Tang Vô Yên đứng một bên, thực sự cảm thấy mình dư thừa, đành phải chui vào một góc nói chuyện với Dư Tiểu Lộ.
“Tô Niệm Cầm đi đâu vậy?”. Cô về đã không thấy bóng dáng anh đâu.
“Ở nhà có việc nên sai người tới đón anh ấy về rồi”. Dư Tiểu Lộ bình thản nói.
“Ở nhà? Anh ấy có nhà à?”. Tang Vô Yên tròn mắt.
“Sao lại không có, không lẽ nhà họ Tô ở Sư Sơn tự dưng biến mất. Anh ấy không nói với cô à?”. Dư Tiểu Lộ vừa cho thức ăn vào vừa nghi hoặc hỏi.
Lúc này cô ấỵ dừng tay, nhìn Tang Vô Yên, ngập ngừng nói: “Nếu trước kia anh ấy không nói với cô vậy thì tôi lắm lời rồi. Chắc Niệm Cầm có cách nghĩ riêng, tôi sẽ không nói chuyện của anh ấy nữa đâu”.
“Vậy chuyện của chị thì nói được chứ?”. Tang Vô Yên bỗng cảm thấy cô không nên tiếp tục bị động nữa.
“Phải xem là chuyện gì đã”. Dư Tiểu Lộ đáp.
Không biết cô ấy và Tô Niệm Cầm ai ảnh hưởng ai, có rất nhiều điểm giống nhau, hoặc nhà họ đều có tính cách như thế.
“Chị và Niệm Cầm là họ hàng?”.
“Ừ”.
Anh ấy bảo anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, nếu đã có nhà sao lại bị gửi tới cô nhi viện?”.
“m... vấn đề này khá phức tạp, nói ra dài lắm, cô hỏi câu nào đơn giản thôi”.
“Anh ấy nói mẹ anh ấy mất rồi. Vậy bố anh ấy vẫn còn sống chứ?”.
“Tất nhiên rồi”. Dư Tiểu Lộ gật đầu: “Nhưng, Vô Yên này, tôi chỉ trả lời chuyện liên quan đến tôi, câu này phạm quy. Thôi, coi như tặng cô đấy”.
Cô và anh ấy có quan hệ gì. Vừa hỏi xong Tang Vô Yên liền cảm thấy hơi ngượng, nghe cứ như đang hỏi tình địch ấy.
“Dì”. Dư Tiểu Lộ không bận tâm, trả lời rất dứt khoát. Dì á? .
“Dì không có quan hệ máu mủ”.
Đầu Tang Vô Yên còn đang dừng ở chữ “dì”, mãi không trở lại bình thường.
“Chị tôi là mẹ kế của anh ấy”.
Tang Vô Yên đờ .
Lúc này, một chiếc Bentley màu champagne vừa tới ngã rẽ cách ngôi nhà tầm một trăm mét, lái xe liền nghe thấy Tô Niệm Cầm ngồi ghế sau nói: “Dừng ở đây đi, đừng đi nữa”.
Lái xe hơi khó xử nhìn Dư Vi Lan cũng ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Dư Vi Lan gật đầu.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Dư Vi Lan nói: “Bố cậu không khỏe, rất hay nhắc đến cậu. Thường xuyên về thăm ông ấy nhé”.
Tô Niệm Cầm im lặng.
“Nghe Tiểu Lộ nói cô gái cậu thích rất đáng yêu, hãy đối xử t với cô ấy. Cô chỉ lớn hơn Tô Niệm Cầm vài tuổi, nhưng thần sắc khi nói chuyện hoàn toàn là của bề trên, còn vỗ vỗ vào bàn tay Tô Niệm Cầm đặt trên đầu gối.
“Không cần cô phải nói, tôi sẽ trân trọng cô ấy”. Tô Niệm Cầm rụt tay lại sau đó xuống xe.
“Cậu chủ”. Lái xe vốn định tiễn anh về nhưng bị Dư Vi Lan ngăn lại.
“Thôi, cậu ấy tự đi được”.
Tang Vô Yên nhìn qua cửa sổ ở nhà bếp thấy Tô Niệm Cầm đẩy hàng lan can bước vào vườn hoa nhỏ.
Cô bỗng cảm thấy hoảng loạn, những điều chưa biết về anh khiến cô không biết mình nên làm gì, thế là cô vào phòng cầm túi xách định ra khỏi nhà.
Vừa tới cửa thì gặp Tô Niệm Cầm.
“Vô Yên, em đi đâu thế?”. Anh hỏi.
“Trình Nhân tìm em”. Cô không dám nhìn anh, đi như tháo chạy.
“Gia đình họ có quan hệ rất phức tạp”. Ngồi trong quán cafe, Trình Nhân nói.
Người phục vụ bước tới.
“Tôi uống trà sữa cỏ thơm. Trình Nhân, cậu uống gì?”. “Nước mơ chua có đá”.
Người phục vụ ghi lại: “Một cốc trà sữa cỏ thơm thôi ạ?”. Rõ ràng anh ta không nghe thấy yêu cầu của Trình Nhân.
“Còn nước mơ chua nữa”. Tang Vô Yên bổ sung.
“Lại còn rất có thế lực”. Trình Nhân tiếp tục phân tích: “Có xe Bentley đưa đón thì gia cảnh không thể bình thường được. Liên hệ vào với nhau càng không có gì đáng nghi nữa, những nhà giàu có chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường, Dư Tiểu Lộ chắc chắn cũng không cần phải lừa cậu. Bây giờ vấn đề là: Tại sao Tô Niệm Cầm phải giấu cậu, đối với những cô gái hiện đại như chúng ta thì nhà có tiền cũng là việc tốt mà, tại sao anh ấy lại không nói thật?”.
“Tớ hơi giận, chẳng lẽ tớ không đủ tư cách khiến anh ấy nói thật mọi chuyện sao, chẳng lẽ anh ấy còn phải kiểm tra xem tớ có tham tiền không à? Trình Nhân, tự nhiên tớ không còn lòng tin vào tình yêu nữa”. Tang Vô Yên vò tóc:
“Tớ buồn bực quá”.
“Ừ, nếu sau này nhiều tiền quá chẳng biết tiêu vào đâu thì kể ra cũng là một việc buồn bực thật. Chúng ta phải tính toán trước mới được”.
“Cậu thôi đi”.
Tang Vô Yên nhăn mặt, không ai có thể giúp cô giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng. Cô vốn chỉ tưởng Nhất Kim chính là Tô Niệm Cầm, Tô Niệm Cầm chính là Nhất Kim, đó đã là bí mật lớn nhất mà cô có thể hưởng thụ.
Cô gọi điện nhờ Lí Lộ Lộ giúp tra trên mạng xem “Nhà họ Tô ở Sư Sơn” là cái gì. Nghe khẩu khí của Dư Tiểu Lộ thì cũng có chút tiếng tăm, v thì chắc có thể tra được.
Kết quả vô cùng đáng kinh ngạc.
Đó là một gia tộc giàu có, trong số gia sản còn có hãng mĩ phẩm nổi tiếng RD.
“Chủ yếu là mĩ phẩm à?”.
“Không phải, chỉ vì cái đó là chúng ta hiểu rõ nhất. Những thứ khác…Lí Lộ Lộ di chuột: “Còn có máy khoan dầu khí”.
“Cái gì dầu khí cơ?”.
“Thì chắc là mấy thứ dùng để khai thác dầu khí ấy. Chuyên bán cho bọn nước ngoài”.
Đúng là một thế giới mà Tang Vô Yên không thể tưởng tượng nổi.
Lí Lộ Lộ hỏi: “Tang Vô Yên, không lẽ cậu không định làm việc mà chuyển mục tiêu đi câu rùa vàng?”.
Mẹ Tô Niệm Cầm mất sớm, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện - Đây luôn là sự việc mà Tang Vô Yên đã chấp nhận. Hơn nữa bản thân cô và anh ở bên nhau lại phải chịu sức ép rất lớn từ phía gia đình, nhưng Tang Vô Yên cảm thấy Tô Niệm Cầm là tài sản cá nhân của một mình cô. Cô hiểu anh.
Nhưng chỉ trong một ngày cô đột nhiên phát hiện, Tô Niệm Cầm hoàn toàn không như cô tưởng. Anh không phải là trẻ mồ côi, cũng không cô độc không người thân thích, anh có bố, có mẹ kế, thậm chí còn có một gia đình vô cùng hoành tráng. Gần như chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi nhận thức mà cô xây dựng về anh đều sụp đổ.
Hơn nữa người đầu tiên cho cô biết mọi việc lại không phải là Tô Niệm Cầm!
Tang Vô Yên ngồi trong công viên, thấp thỏm gọi điện về nhà, mong là mẹ còn quan tâm đến cô.
“A lô...”.
“Mẹ, con là Yên Yên”.
Đầu dây bên kia hơi sững lại, chỉ nghe thấy tiếng thở của mẹ.
Không thấỵ mẹ trả lời, bỗng dưng cô không biết phải nói gì: “Con... con muốn xem bố mẹ đã đi tản bộ chưa”.
“Chưa, mẹ ở nhà một mình, đang định ra ngoài”.
Nghe mẹ nói những lời như trước kia, Tang Vô Yên thở phào nhẹ nhõm. “Bố vẫn ở trường ạ?”.
“Ừ, nhà trường đang làm đánh giá chất lượngy học, bận lắm”.
“Mẹ...”. Tang Vô Yên nói: “Sau này mẹ đừng gửi tiền vào tài khoản nữa, tiền con làm thêm đã đủ rồi”.
“Kì thi tốt nghiệp con nhất định phải thi nghiêm túc vào, ảnh chụp lúc nhận bằng phải gửi về cho mẹ xem đấy”. Mẹ lại trở lại như trước kia: “Mẹ sẽ gửi tiền sinh hoạt đến khi con tốt nghiệp, tiền làm thêm thì được bao nhiêu. Con gái nhất định phải độc lập, dùng tiền của mình mới ngẩng đầu lên được”.
“Vâng ạ”. Cô hiểu ý của mẹ. Những điều mẹ dạy cô đã khắc ghi trong lòng từ nhỏ.
Cúp máy xong cô mới hiểu mình lo lắng điều gì. Mẹ từng nói dù nhà cậu ta có tiền có thế, chúng ta cũng không vọng tưởng trèo cao.
Từ nhỏ mẹ chỉ mong cô được bình an hạnh phúc, nhưng lại đặc biệt nghiêm khắc về chuyện học hành của cô. Mẹ nói đi học, vào đại học, tìm một người chồng có địa vị, có thu nhập tương đương với mình mới là căn bản của hạnh phúc.
Còn gia đình như gia đình Tô Niệm Cầm, cô chưa từng nghĩ tới. Còn anh, tại sao lại phải giấu cô?
/28
|