Dư Tiểu Lộ trở về, nhìn thấy Tang Vô Yên và Tô Niệm Khâm thân mật có một chút giật mình, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại.
Tô Niệm Khâm nói Dư Tiểu Lộ là em gái, cô ấy không có chỗ ở nên ở tạm đây, tiện thể chiếu cố hắn.
Tang Vô Yên thật bất ngờ, người như Tô Niệm Khâm cũng có thể thừa nhận người khác chiếu cố hắn. “Về sau ta tới chiếu cố ngươi.” Tang Vô Yên kéo cánh tay Tô Niệm Khâm nói.
Sau lại muốn hỏi, nếu là em gái, là họ hàng àh, vì sao không nói thẳng là em họ, em ruột, con nuôi, hay là tình nhân…
Tư tưởng nàng không quá phức tạp, lâu ngày cũng quên hỏi luôn.
Gần đây rạp chiếu phim có bộ mới tên (Lô di động mị ảnh), vì tránh cho Tô Niệm Khâm không thích ứng, bọn họ mua vé tình nhân. Chỗ ngồi đó Tang Vô Yên có thể dựa vào người Tô Niệm Khâm, vừa xem phim vừa miêu tả tình tiết cho hắn nghe.
“Sau đó hắn trốn ở góc phòng kim tự tháp, chờ đợi xác ướp xuất hiện, phía sau, có một bóng đen xuất hiện, xác ướp kìa……” Mặt Tang Vô Yên trắng bệch, sợ đến không dám xem tiếp, giấu mặt vào áo Tô Niệm Khâm.
“Làm sao bây giờ, thật khủng khiếp.” Nàng giống như con giun, trốn trong lòng hắn không dám ra.
“ Vậy chúng ta đừng xem.” Tô Niệm Khâm nói.
“ Càng sợ càng muốn xem.” Tang Vô Yên.
Tô Niệm Khâm bật cười. Đem nàng ngồi lên đầu gối mình.
Tang Vô Yên vì tình tiết trong phim mà khẩn trương đến không kiềm chế được, hoàn toàn quên việc phải miêu tả lại. Tô Niệm Khâm chỉ có thể nhìn về phía trước, màn hình thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng.
Càng sợ càng muốn xem — những lời này làm cho hắn liên tưởng đến cảm giác của tình yêu.
Hắn nghĩ, cái này rất giống ma túy ah.
Lúc về nhà đã hơn sáu giờ, là thời gian nhiều người nhất.
Xe điện ngầm đến, nàng nắm chặt tay Tô Niệm Khâm né tránh dòng người, chờ lên xe. Lúc này vài người vì vội mà chạy như bay, liền tách hai người họ ra, tiện thể kéo Tang Vô Yên lên xe.
Nàng muốn quay trở lại thì cửa đã đóng.
Nàng không biết Tô Niệm Khâm có lên được xe không, lại không dám ở trong xe lớn tiếng gọi tên hắn. Liền nhìn chung quanh. Dáng người nàng không cao chỉ có thể nhón tới nhón lui tìm.
Bên trái, bên phải, trên chỗ ngồi.
Không có –
Nàng càng ngày càng lo lắng.
Tô Niệm Khâm nhất định còn ở nhà ga, hắn rất ít khi một mình đi đến nơi công cộng, lại nhiều người như vậy, hắn lại là một con vịt ương ngạnh chắc chắn sẽ không nhờ người giúp, sớm biết như vậy thì gọi Dư Tiểu Lộ lái xe đến đón còn hơn. Cũng không biết hắn ở đó có gặp người xấu không, điện thoại hắn lại ở trong ba lô mình.
Nàng càng nghĩ càng sốt ruột, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Tàu điện ngầm dừng lại, nàng lập tức xuống bắt xe trở về chỗ hồi nãy.
Tuyến xe về rất ít người, nàng đứng ở cửa, bên ngoài là đường hầm tối đen. Thời gian trôi qua như một thế kỷ vậy, tàu điện ngầm một lần nữa nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Loa xe báo tên trạm, rồi chậm rãi dừng lại.
Nàng nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy Tô Niệm Khâm đứng cách đó không xa.
Là chỗ bọn họ bị tách ra, không hề di chuyển.
Hắn rất cao, người lại tuấn tú, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
Tang Vô Yên chạy lại, ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Hắn thoải mái mà nói: “ Nhanh như vậy!” hắn giống như rất vui vẻ không hề lo sợ.
“ Hù chết ta.”
Tô Niệm Khâm sờ sờ đầu nàng, “Có gì phải lo lắng. Lạc đường ở đâu, ta nhất định sẽ ở chỗ đó đợi ngươi trở về.”
Tang Vô Yên và Viên Viên làm việc ở bộ phận tin tức, không lâu sau lại bị triệu hồi làm chỗ Nhiếp Hi. Ngô Vị nói: “Hi tỷ nói với chủ nhiệm, kiên quyết muốn ngươi trở về.”
“ Vì sao?”
Ngô Vị nghĩ nghĩ, “Ta cũng không biết tại sao nữa, nhưng chắc chắn không phải vì năng lực công tác của ngươi.” Sau đó khinh bỉ nhìn Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên giả vờ giận, “Tiểu Vị! Tin ta bóp chết ngươi không?”
“ Chết dưới tay mẫu đơn, ta làm quỷ cũng phong lưu.” Ngô Vị lè lưỡi giả quỷ.
Hai người đang vui đùa ầm ĩ, Nhiếp Hi đi đến, lạnh lùng nói: “Tang Vô Yên, ta điều ngươi đến đây, không phải muốn ngươi cùng người của ta liếc mắt đưa tình. Vừa rồi đưa ngươi tài liệu, ngươi lập tức sắp xếp lại, ngày mai ta dùng.”
“ Nga.” Tang Vô Yên cúi đầu, không gì bắt đầu làm việc.
Ngày mai, người được Nhiếp Hi phỏng vấn là Thanh Phong mà gần nhất mới nổi. Sau khi tác phẩm mang tiếng vang trên Inter, lại tiếp tục càng quét toàn bộ giới sản xuất, không đến nửa năm trở thành một tên tuổi lớn, được nhiều người chú ý. Nhiếp Hi làm việc rất nghiêm cẩn, trước khi phỏng vấn đều tìm hết tài liệu của nhân vật. Nên Tang Vô Yên phải tìm thuông tin cá nhân của Thanh Phong, còn có phong cách sáng tác, đại khái là giới thiệu, một số tác phẩm nổi bật, đánh giá ở Inter, nhà ất bản, thống kê tất cả và thay Nhiếp Hi sửa chữ một chút.
Thấy hai người Diệp Lệ và Vương Lam, Tang Vô Yên vừa muốn kêu hai nàng phụ giúp, lại bị Nhiếp Hi ngăn lại: “Hai cô ấy có việc khác. Ngươi tốt xấu gì cũng đã ở đây nửa năm rồi, việc nhỏ như vậy cũng không làm tốt sao?” Ngữ khí cực kỳ trào phúng. Không giống như Hi tỷ mà Tang Vô Yên quen biết, giống như một người khác vậy.
Nhiếp Hi đi rồi, Diệp Lệ nhỏ giọng hỏi: “Tang Vô Yên, ngươi đắc tội nàng?”
“ Không có ah.” Tang Vô Yên buồn bực, “Trước khi cô ấy kêu chủ nhiệm cho ta về, ta cũng không có gặp qua.”
“Gặp quỷ?” Diệp Lệ lắc đầu.
Tang Vô Yên nhìn một đống tư liệu, không hiểu gì hết.
Buổi tối, Tang Vô Yên tăng ca đến khuya. Nàng là sinh viên khoa học tư nhiên, đối loại này thật sự không quan tâm, cái gì mất quyền lực, lịch sử, võ hiệp, huyền huyễn làm cho nàng giống như lọt trong sương mù. Thật vất vả mới giải thoát được, một đống thông tin cá nhân rồi quá trình sáng tác của Thanh Phong, sau đó kết hợp một ít tình huống bên lề mà độc giả muốn hỏi.
Lúc xuống lầu, mở túi xách ra, gọi diện thoại cho Tô Niệm Khâm, mới phát hiện di động hết pin. Chân vừa bước ra cửa, điện thoại liền vang lên.
Không phải Tô Niệm Khâm gọi, mà là má Tang.
“ Vô Yên, trễ như vậy còn không về nhà?”
“Phải tăng ca.”
“Lần sau, về sớm một chút, trị an bây giờ không tốt lắm, cô gái đi một mình và buổi tối không an toàn……” Má Tang mà bắt đầu mở máy giáo dục gia đình, thật vất vả mới chấm dứt, vừa nhất gác máy, tiếng chuông lại vang.
“ Ngươi trễ như vậy còn ở đó?” Lúc này đổi thành Tô Niệm Khâm hỏi, “Di động cũng không thông.”
“ Tăng ca.” Nàng tiếp tục giải thích.
“ Vốn là muốn kêu ngươi tới nhà ăn cơm.”
“ Ăn cơm? Ngươi làm?” Nàng đối năng lực nấu cơm của hắn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Tô Niệm Khâm nghe ra ý, nhớ tới ngày đó, hắn có lòng tốt chiên trứng ốp lếp cho nàng bổ sung dinh dưỡng, nàng còn ghét bỏ hỏi hắn ăn xong có tai nạn chết người không.
Hắn không khỏi có chút giận, “Tang Vô Yên, ngươi……”
Tang Vô Yên vội vàng sửa miệng nói: “Người xếp hàng muốn ăn cơm Nhất Kim nấu, không có một trường thì cũng phải có một đoàn người luôn. Cho nên ngươi hãy quên những lời lần trước ta nói .”
“ Ít khua môi múa mép.”
Tang Vô Yên hắc hắc cười.
Ngươi một câu ta một câu, hai người cầm điện thoại nói nửa ngày. Mãi đến khi ngừng cuộc gọi, khóe miệng Tang Vô Yên vẫn còn mỉm cười ngọt ngào. Kỳ thật, hắn cũng nói rất nhiều ah.
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên đến radio, cầm báo cáo kết quả đưa Nhiếp Hi. Nhiếp Hi thản nhiên nhìn thoáng qua, nói: “Không được. Ảnh chụp không đúng với mục đích ban đầu.” Sau đó cầm bản thảo chỉ ra một đống khuyết điểm, lệnh cưỡng chế Tang Vô Yên tiếp tục sửa.
Cơm trưa, Tang Vô Yên chỉ ăn được hai miếng rồi tiếp tục vùi đầu làm việc. Nhiều lần đưa cho Nhiếp Hi, nàng đang dùng máy tính, xem cũng không xem đã nói: “Sửa chỗ này đi.”
Buổi tối Tang Vô Yên trực tiếp sắp xếp tiếp mục, đạo diễn còn đang quảng cáo, trong phòng chỉ có hai người chuẩn bị.
Diệp Lệ đột nhiên thần bí kéo Tang Vô Yên qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tuần trước Nhiếp Hi đã kêu Vương Lam chuẩn bị tư liệu của Thanh Phong. Nàng căn bản là muốn chỉnh ngươi.”
Vương Lam bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy. Lúc trước vì ta bận việc này, các ngươi còn hỏi ta, mấy ngày không đến, bây giờ mới nghe Lệ Lệ nói.”
“ Ngươi có phạm tiểu nhân không?” Diệp Lệ hỏi.
Tang Vô Yên kinh ngạc nửa ngày không nói được câu nào, quay đầu nhìn phòng thủy tinh, Nhiếp Hi đang cười khanh khách với Thanh Phong, cảm giác rất phức tạp. Nhiếp Hi vốn đâu phải người như vậy, nàng là người rộng lượng, có tính nhẫn nại, một chút cũng không chảnh, đối với người khác cũng tốt.
Có phải mình trước kia làm việc không tốt hay không.
Có phải mình trong lúc vô tình chọc cho Nhiếp Hi mất hứng hay không.
Có phải cô ấy muốn rèn luyện mình hay không.
Trước kia Lí Lộ Lộ từng nói: “ Tang Vô Yên, ngươi rời xa trường học, rời xa sự che chở của ba mẹ, thì cái gì cũng không biết.”
---2---
Bởi vì nhiều nguyên nhân, nàng và Tô Niệm Khâm cũng không phải lúc nào cùng dính lấy nhau, thậm chí hai ba ngày cũng chưa gặp mặt.
Hai người gặp mặt nhiều nhất là trong nhà Tô Niệm Khâm.
Nàng thích ngồi bên cạnh, nhìn Tô Niệm Khâm đánh đàn. Thấy ngón tay hắn lướt trên phím đàn, lúc thì chậm chạp dịu dàng khi thì sôi sục mạnh mẽ, tất cả đều là hưởng thụ của giác quan.
Nàng rất khó tưởng tượng hắn thật sự ở cô nhi viện lớn lên, giáo viên và các dì trong cô nhi viện làm thế nào dạy hắn tốt như vậy.
“ Ngươi bắt đầu học đàn từ khi nào vậy?”
“ Sáu tuổi.”
“ Học giỏi không?”
“ Không tốt lắm.”
“ Họ đối với ngươi tốt không?” Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, “ Ý ta là a di chiếu cố ngươi.”
Tô Niệm Khâm cực kỳ bình tĩnh nói: “Không thể là tốt hay không. Chiếu cố cô nhi là công việc của bọn họ, cũng không phải xuất phát từ tình yêu hoặc là tình cảm khác. Đương nhiên, bọn họ sẽ có thiên vị một vài đứa nhỏ. Hơn nữa, ta cũng không nhớ rõ những chuyện đó nữa.”
“ Vì sao?”
“ Ta chỉ ở đó tới sáu tuổi.”
“ Vì sao?”
Hắn dừng lại động tác, thản nhiên nói: “Ta không muốn tiếp tục đề tài này.”
Tang Vô Yên hơi giật mình, lại có chút đau đớn?
Lúc này, di động Tang Vô Yên rung.
“ Vô Yên, tại sao con không có ở nhà?” Là má Tang.
Tang Vô Yên nhìn thoáng qua Tô Niệm Khâm, ứng phó với mẹ mấy câu rồi ra khỏi phòng.
“ Cuối tháng, con về nhà một chuyến. Ta với ba con đã liên hệ được trường rồi, tuy rằng người ta chỉ chọn sinh viên mới, nhưng hiện tại có thể thêm ngươi vào.”
“ Mẹ–”
“ Mang theo sơ yếu lý lịch, còn có giấy chứng nhận này nọ. Chính con cũng chuẩn bị một chút, trường học muốn phỏng vấn.”
Tang Vô Yên thở dài, “Bây giờ con không muốn cùng mẹ thảo luận vấn đề này, trở về nói sau.”
“Sao lại không tiện? con đang ở trên trời àh, gần nay luôn lén lút vậy.” Má Tang than thở treo điện thoại.
Tang Vô Yên đang say nắng, cũng có thể xem như là ở trên trời vậy. Nếu người nhà biết việc của nàng cùng Tô Niệm Khâm, chắc chắn sẽ không để yên.
Nàng quay lại phòng, Tô Niệm Khâm hỏi: “ Ai điện thoại?”
“ Mẹ ta, hỏi ta chuyện công tác.”
“ Uh.” Hắn không hỏi đến chuyện ĐH và việc thực tập của Tang Vô Yên, có đôi khi Tang Vô Yên rất hoài nghi, hắn có biết nàng học trường nào không.
Buổi chiều, thời tiết đột nhiên tốt lên. Ánh sáng mặt trời chiếu đầy sân, cực lỳ mê người. Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm đi công viên.
Thời tiết tốt lắm, rất nhiều người ra phơi nắng.
Tang Vô Yên nằm trên cỏ, đầu đặt trên đùi Tô Niệm Khâm. Hắn ngồi tựa vào thân cây, mắt nhắm hờ, nghe radio.
Lâu lâu lại vuốt tóc Tang Vô Yên, tóc nàng vửa dày vừa mịn, sờ vào rất mềm mại, mà lại là tóc ngắn, lông xù, rất giống lông mèo. (_ _!)
Nhớ tới “lông mèo” , Tô Niệm Khâm nhịn không được khóe miệng cong lên, lông mi hơi hơi động.
“ Cười ngây ngô cái gì vậy?” Tang Vô Yên hỏi. Nàng nằm ngưỡng mặt, vừa vặn nhìn hết biểu tình của hắn không sót cái gì.
Trên thế giới này cũng chỉ có nàng nói cười như vậy là cười ngây ngô.
“nghe thấy truyện cười thôi.” Hắn bỏ tay nghe xuống.
“ Nghe đài gì?” Nàng phát hiện nếu hắn không đọc sách, không đánh đàn, không phải xem tin tức trên TV, thì sẽ nghe radio.
“Bình luận sách.”
“Sao lại không nghe nữa?”
“ Đang quảng cáo.”
“ Ngươi có nghe đài chúng ta không?”
“ Ngẫu nhiên cũng nghe.”
Hắn mở to mắt, nhìn về hướng mặt trời.
“ Nhìn thấy không?”
“ Hơi mờ mờ.”
“ Trị không hết sao?” Trên người hắn có nhiều bí mật, nàng rất muốn biết tất cả.
“ Không thể trị.” Hắn thản nhiên nói, “Là thần kinh thị giác có vấn đề, bẩm sinh.” Giọng nói cực kỳ bình thản, nhưng Tang Vô Yên vẫn thấy được tia khổ sở rất nhanh rồi biến mất.
“ Ngươi có đem sách theo không?” Tang Vô Yên nói sang chuyện khác.
“Uh. Như thế nào?”
“ Sau này, ngươi muốn xem sách gì ta đọc cho ngươi nghe, tiện hơn.”
Tô Niệm Khâm nghĩ một chút, đưa sách cho nàng: “Ngươi đọc đi.”
“…… Sách này không được, ta không biết chữ nổi.”
Ngay lúc này, cách đó không xa một tiếng nhạc truyền đến, là bài ( Bình minh màu xanh). Tang Vô Yên hơi nhíu mi, “Lời nhạc hát lăn lộn, câu này ở đoạn thứ hai.”
Tô Niệm Khâm nhíu mày: “Ngươi biết?”
“ Đương nhiên.” Tang Vô Yên ngang đầu, “Muốn nghe ta hát không?”
“ Đừng!” Tô Niệm Khâm vội vàng nói, “Đừng.”
“ Ngươi khinh bỉ ta? Ngươi chê ta hát không hay?”
Tô Niệm Khâm không nói lời nào, hiển nhiên là không muốn đả kích nàng.
Tang Vô Yên nóng nảy: “Tô Niệm Khâm ta nói cho ngươi biết, mọi người đều nói giọng ta rất dễ nghe, bằng không cũng không tuyển ta làm phát thanh.”
“Ý kiến này ta sẽ nghĩ lại.”
Tang Vô Yên quay lại ký túc xá lấy này nọ, trên đường gặp Hứa Thiến. Hứa Thiến gọi nàng.
“ Nghe nói ngươi quen bạn trai.”
“ Đúng vậy, rốt cục ngươi có thể yên tâm.” Tang Vô Yên ngượng ngùng nói.
“ Ta cùng Ngụy Hạo đều làm việc ở thành phố B, hợp đồng cũng đã ký, tháng sáu trở về làm.”
“ Chúc mừng.”
Hứa Thiến lắc đầu: “Tang Vô Yên, ngươi chừng nào thì mới có thể lớn lên đây?”
“Như vậy không rất tốt sao. Ta như vậy mới bị các ngươi gạt nhiều năm như vậy, một chút cũng không biết.” Tang Vô Yên nói: “Ta sẽ không tha thứ các ngươi.”
“ Ngươi……” Hứa Thiến cười khổ.
“ Làm bằng hữu quan trọng nhất chính là thẳng thắn, các ngươi dựa vào cái gì lừa gạt ta?”
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên ngồi trong lòng Tô Niệm Khâm, kể lại chuyện ngày hôm qua gặp Hứa Thiến. Nàng thuộc dạng người có chuyện gì đều nói ra hết, cứ giữ trong lòng sẽ rất khó chịu.
“ Nếu ngươi có chuyện lừa gạt ta, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.” Tang Vô Yên oán hận nói.
Tay Tô Niệm Khâm đang sờ đầu nàng, nghe xong lời vừa rồi liền hơi hơi ngừng lại.
Tang Vô Yên ở nhà Tô Niệm Khâm được một lát, thì Trình Nhân gọi tới: “Mẹ ngươi lại gọi điện thoại, kêu ngươi về.”
“ Nga.” Tang Vô Yên nhất thời như quả bóng sì hơi, sắc mặt liền ảm đạm.
“ Nên hảo hào nói chuyện với mẹ ngươi, dù sao cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
“ Nhưng họ không có quyền lợi quyết định tương lai của ta. Ta muốn làm gì, muốn tiếp tục học bài hay không, phải tự ta lựa chọn mới đúng chứa.”
Đang nói chuyện, điện thoại lại vang. Trình Nhân liếc qua “Chắc là tìm ngươi. Ngươi nghe nhanh lên, bằng không ta sắp điên rồi.”
Quả nhiên là má Tang.
“ Mẹ, con thật sự muốn ở lại, mẹ có đến con cũng không về, con ở đây bốn năm nên thích nơi này rồi.”
“ Ba mẹ sẽ hại con sao? Còn không phải là tốt cho con, con nhìn con đã khiến ba con giận đến thành con gì rồi. Trong học viện có bao nhiêu người muốn chen vào học cũng không được, có con vào còn không muốn. Mới ở bên ngoài có bốn năm hồn cũng bay theo, lúc ấy biết như vậy không cho con ra ngoài học.” Má Tang một hơi nói hết, tốc độ cực nhanh vừa quở trách vừa tận tình khuyên bảo.
“ Con không quay về.”
“ Vô Yên,” Má Tang dừng một chút, “Con có chuyện gì gạt mẹ hả.” bà cảm thấy gần đây con gái mình có chút không thích hợp, khuya gọi điện thoại cũng không có ở nhà.
“ Mẹ…… con ……” Nàng nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn nói, “Con có bạn trai.”
” Bạn trai? Quen khi nào vậy? Nhiều tuổi? Gia đình ở đâu? Học trường gì? Sao lại không nói sớm cho mẹ biết, đưa về cho mẹ xem.”
Tang Vô Yên cố lấy dũng khí trả lời đầy đủ. Khi nói đến Tô Niệm Khâm bị khiếm thị, má Tang đột nhiên trầm mặc. Lâu sau lưu lại một câu “Ngày mai ta ngồi máy bay qua”, liền treo điện thoại.
Cứ nghĩ là phải mưa xối xả ai ngờ lại là mưa phùn gió mát.
Theo cá tính mẫu thân, nàng nghĩ nhất định sẽ mắng mình đến cẩu huyết luôn, nhưng má Tang không có. Từ sân bay về nhà, trên taxi, má Tang vẫn không đề cập tời chuyện của Tô Niệm Khâm.
Trên đường về lại nhận được diện thoại của Tô Niệm Khâm.
“ Ăn cơm chưa?”
“ Còn chưa.” Tang Vô Yên nói ra mỗi chữ liền nơm nớp lo sợ, sợ mẫu thân phát hiện manh mối.
“ Vô Yên, ngươi có vẻ rất khẩn trương.” Tô Niệm Khâm cực kỳ nhạy cảm.
“ Không, một lát ta gọi lại cho ngươi.” Nàng nhanh chóng cắt đứt điện thoại, sau đó nhắn tin cho Dư Tiểu Lộ, nhờ nàng nói cho Tô Niệm Khâm chuẩn bị một chút, có lẽ sẽ có một người muốn gặp hắn.
Mới đến nhà, chuyện đầu tiên má Tang làm là thay Tang Vô Yên thu thập hành lý.
“ Ngày mai theo ta trở về.”
“ Mẹ–”
“ Nếu ngươi vì người kia mà muốn ở lại chỗ này, như vậy 1 phút ta cũng không muốn cho ngươi ở lại. bên trường học ba ngươi sẽ thay ngươi xin phép, ngươi phải theo ta đi.”
“Mẹ ít nhất cũng phải gặp một lần hắn mới có kết luận, được không?”
“ Nhà chúng ta sẽ không thừa nhận quan hệ của hắn và ngươi, còn gặp làm gì.”
“ Mẹ–”
“ Sớm kết thúc một chút, mất công sau này phải hối hận.” Má Tang rất kiên định.
“ Chúng ta là thật tâm, vì sao lại phản đối, chỉ vì mắt của hắn sao?”
“ Chỉ vì? Ngươi cho rằng đây là chỉ vì? Ngươi là cô gái, chưa bao giờ phải lo lắng tiền cơm áo càng chưa bao giờ chịu khổ. Mẹ cũng không phản đối các ngươi thờ phụng tình yêu, nhưng sự thật không phải ngươi tưởng tượng đẹp như vậy đâu. Ngươi từ nhỏ đến lớn đều yêu thương bảo hộ, ba ngươi sủng ngươi sủng đến đặt trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Ngươi gặp qua chuyện gì chưa? Ngươi có kinh nghiệm gì?”
“ Ta sẽ học, ta sẽ học nấu cơm, học kiếm tiền, học chiếu cố ta và hắn. Hơn nữa Tô Niệm Khâm căn bản không cần ta chiếu cố.”
“ Ta nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi lại tốn thời gian trên một người như vậy. Huống chi hắn còn là một cô nhi.”
“ Không phải, không phải, hắn có thân nhân, hắn không phải cô nhi.” Tang Vô Yên nói, “Mẹ…… mẹ nên gặp Niệm Khâm một lần, anh ấy là nam nhân rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu ta.”
“ Trước kia mẹ từng nói với ngươi, yêu chẳng những là một loại xúc động, còn bao gồm cảm giác an toàn, ý thức trách nhiệm. Đối với một người tàn tật không rõ lai lịch, hắn ngay cả trong nhà có người nào đều không kể với ngươi, đây gọi là yêu sao?!”
“ Ta có thể lập tức gọi điện thoại hỏi hắn, nếu mẹ lo lắng chuyện này ta có thể lập tức hỏi.” Tang Vô Yên rơi lệ.
“ Vô Yên, không cần. Ta không cần biết gia đình hắn như thế nào. Nếu nhà hắn có tiền có thế, Tang gia chúng ta cũng không dám trèo cao. Nếu hắn nghèo khổ, mẹ càng thêm ghét bỏ hắn.”
---3---
“ Nhưng mẹ, người sống với anh ấy là ta, không phải mẹ!”
“ Vô Yên –” Má Tang tức giận,“ Ngươi làm sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy!”
Sau trận kịch liệt, hai người đều mệt mỏi, nhất thời trầm mặc xuống.
Lúc này, điện thoại Tang Vô Yên lại rung. Điện thoại chỉnh chế độ rung mà còn đặt trong ba lô nên phát ra âm thanh ô ô.
Nàng vô lực đối mặt Tô Niệm Khâm, vô lực đối mặt tình yêu của họ.
Đêm nay, má Tang không có nói thêm câu nào nữa.
Trình Nhân giống như dự cảm được, không có trở về.
Vì thế Tang Vô Yên đem giường cho mẫu thân, mình ngủ trong phòng Trình Nhân.
Đêm khuya, nàng đi toilet, nghe thấy tiếng mẫu thân xoay qua xoay lại trong phòng.
“ Mẹ còn chưa ngủ sao?” Nàng mở cửa nhỏ giọng hỏi.
Mẫu thân quay mặt vào vách tường không để ý nàng.
Tang Vô Yên lên giường, nói: “ Mẹ, con lớn rồi, có thể cho con tự tìm hạnh phúc của mình không? Nếu như mẹ nói sẽ suy sụp con cũng sẽ kiên cường đứng lên. Cho dù có chuyện gì, con vẫn còn người mẹ luôn yêu thương con mà.” Khi nói chuyện nàng nhẹ nhàng từ sau ôm mẫu thân.
Má Tang nhắm mắt rơi lệ.
Ngày hôm sau, sáng sớm trước khi rời đi, má Tang nói: “ Vô Yên, mẹ không bao giờ quản con nữa, tùy con muốn thế nào thì làm thế đó, mẹ có nói gì con cũng nghe không vào. Nhưng mà con phải nhớ kỹ, đường là do con chọn, về sau có hối hận cũng không thể trách người khác.”
Chắc là mẫu thân rất thương tâm, mới lưu lại những lời như vậy. Từng câu từng chữ cứ xuất hiện trong đầu Tang Vô Yên, so với ngày hôm qua gay gắt đối chọi còn tốt hơn.
Nàng đột nhiên có chút sợ.
“ Chắc ba mẹ đau lòng lắm?” Tang Vô Yên hỏi Trình Nhân.
“ Nếu ngươi và Tô Niệm Khâm bởi vậy mà bất hạnh, bọn họ càng thêm thương tâm.” Trình Nhân đáp.
Ngày ấy nàng lần đầu bởi vì nguyên nhân cá nhân mà xin nghỉ ở radio, vội vàng chạy đến nhà Tô Niệm Khâm.
Dư Tiểu Lộ và hắn cũng không ở nhà.
Tang Vô Yên đá tung cửa, rồi đi chân trần vào nhà.
Đàn piano của Tô Niệm Khâm cũng không có đóng lại, nàng đi đến lấy ngón tay nhấn ra vài đơn âm, từ nhỏ nàng đã mù về âm nhạc, không đến 3 phút liền thấy chán, sau đó đi vào phòng của Tô Niệm Khâm, rồi chui vào trong chăn.
Bên trong vẫn còn lưu lại mùi của Tô Niệm Khâm làm cho nàng cảm thấy an tâm.
Tô Niệm Khâm, sao ngươi còn chưa trở về, ta rất đói…… Đây là ý niệm cuối cùng trước khi Tang Vô Yên mơ mơ màng màng ngủ.
Nàng bị đánh thức bởi tiếng mở cửa.
Dư Tiểu Lộ và Tô Niệm Khâm đã trở về.
Tiếp theo là tiếng Dư Tiểu Lộ đổi dép lê lên lầu, đi đến một nửa lại dừng lại. “ Niệm Khâm, ngươi vẫn cố chấp với cha ngươi như vậy àh.” Dư Tiểu Lộ nói.
“ Cha?” Tô Niệm Khâm cười lạnh, “ Ta cũng không cho rằng hắn thực hiện trách nhiệm của người làm cha.” Tô Niệm Khâm nói xong trở về phòng.
Cửa phòng đang đóng, Tang Vô Yên núp ở phía sau cửa chuẩn bị nhảy ra hù hắn.
Vừa định nhảy ra, chợt nghe gặp Tô Niệm Khâm hỏi: “ Vô Yên? Em ở đây sao?”
Nàng nhất thời thất vọng, “ Nga.” , ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“ Làm sao biết em ở đây.”
“ Ai biểu em mỗi lần đến đều đem giầy đá lung tung vào cửa, hại ta thiếu chút nữa té nhào.” Tô Niệm Khâm cùng nàng nói chuyện, sắc mặt liền nhu hòa hơn.
Tang Vô Yên cười cười.
“ Ngày hôm qua em nói có người nào muốn gặp anh?”
Vẻ mặt Tang Vô Yên đơ một chút, ánh mắt lóe ra, sau đó thoải mái nói: “ Là Trình Nhân, muốn gặp anh.” Nhìn vào mặt Tô Niệm Khâm, cô đột nhiên quyết định như thế nào cũng không nói cho anh ta biết, truyện trong nhà sẽ tự mình giải quyết, không cho anh ấy lo lắng.
“ Sao làm lại thần bí như vậy?” Tô Niệm Khâm có điểm hoài nghi.
“ Bởi vì, em muốn qua đây ở.”
“ Sao lại muốn qua?” Tô Niệm Khâm không giấu được vui sướng, nhu nhu tóc ngắn lôn xộn vì mới ngủ dậy.
“ Nếu tìm được phiếu cơm dài hạn rồi, em phải sớm dùng, lại có thể tiết kiệm tiền ah.” Tang Vô Yên ôm chặt Tô Niệm Khâm.
Cô nhất định sẽ tìm được hạnh phúc, không làm người nào thất vọng, Tang Vô Yên nhắm mắt lại nghĩ…
Tiếng bụng kêu đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“ Đã trễ thế này không nên làm phiền Tiểu Lộ.”
“ Anh? không nấu cơm àh?”
“ Em cảm thấy hình tượng của anh phù hợp với việc nấu cơm sao?” Tô Niệm Khâm nhíu mày, “ Hơn nữa em là con gái, vấn đề này hẳn là anh hỏi: em không nấu cơm àh?”
Tang Vô Yên cúi đầu, biểu môi, không phục lắm nhỏ giọng nói: “ Em cũng không phải bà nấu cơm.”
“ Bất quá, em nghe qua một thành ngữ.” Tang Vô Yên cắn môi cười trộm.
“ Cái gì?” Tô Niệm Khâm hỏi.
“ Đẹp có thể thay cơm ăn.” Nói xong liền nhón chân hôn Tô Niệm Khâm, cô nghĩ có thể chuyển lực chú ý của anh sang chỗ khác.
Vốn nghĩ rằng Tô Niệm Khâm sẽ đáp lại, ai ngờ anh lại như chưa có chuyện gì xãy ra, vẻ mặt nghiêm túc phản kháng,“ bụng đói sẽ đau dạ dày.” Nói xong liền kéo Tang Vô Yên ra cửa.
Anh bắt đầu có thói quen chiếu cố người khác,
Bốn phía tất cả đều là nơi ở, lại là khu vực bờ hồ. xung quanh khu phố chủ yếu là quán bar, cũng không có quán ăn. Hai người đi bộ một đoạn đường rất dài. Lúc này, Tang Vô Yên mới phát hiện cô và Tô Niệm Khâm cần thời gian hòa hợp
Giống như, cô thích vừa đi đường vừa nói chuyện, mà Tô Niệm Khâm đều im lặng. Bởi vì để theo kịp tốc độ đi bình thường đối anh mà nói là một chuyện rất khó. cho dù có manh trượng và Tang Vô Yên dẫn đường, anh cũng cần tiêu phí rất nhiều tinh lực, càng không thể phân tâm.
Cô thích hai người tay trong tay sóng vai đi, mà Tô Niệm Khâm thích đi cách nhau nửa bước.
Xung quanh có nhiều năm cô gái xinh đẹp quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm, sau khi phát hiện anh bị khiếm thị, lộ ra một biểu tình thương hại rồi sau đó nói khe khẽ với người bên cạnh.
Cô không thích ánh mắt bọn họ, vô luận là kinh diễm, thương hại, cũng không thích.
“ Vô Yên?” Tô Niệm Khâm phát hiện khác thường, dừng lại cước bộ hỏi. Thân thể vừa vặn che khuất lại đèn đường, che luôn cả người Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên lợi dụng bóng che hôn mặt anh,“ Về sau muốn dán một cái dãn: Tô Niệm Khâm là vật phẩm cá nhân của Tang Vô Yên.”
Cuối cùng cũng tìm được một quán nhỏ ven đường, chủ quán mở radio, radio phát bài Tô Niệm Khâm viết ca.
“ Dạy em đàn piano được không?” Tang Vô Yên nói.
“ cũng không biết hát, nhạc phổ không đọc cũng không hiểu lại muốn bắt chước đàn piano?”
“ Chỉ cần anh kiên nhẫn dạy, em sẽ học được.”
“ Em học đánh đàn, vì sao anh phải kiên nhẫn dạy.”
“ Em không có tính kiên nhẫn nên muốn dựa vào bạo quân này.” Nàng rất hiểu bản thân.
“ Mắng anh là bạo quân, em có phải đang cầu canh người ta không vậy?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.
Phá lấu bưng lên, Tang Vô Yên uống một ngụm nước lèo nóng.“ Hạnh phúc quá.” cô nói.
Ăn đến chén thứ hai, cô đột nhiên nhớ tới đến cái gì.
“ Lần đó ở trên sô pha, làm sao anh có thể phát hiện ra em?”
“ Lần nào?” Tô Niệm Khâm biết rõ còn cố hỏi.
“ Chính là…… Chính là…… em vụng trộm……” Tang Vô Yên có chút quẫn.
“ Trên cơ thể mỗi người đều có một hương vị. Dùng giường của anh, mặc áo ngủ của anh, dùng đồ tấm của anh, vậy cũng có thể nhiễm mùi của anh. Mũi người mù rất linh.”
Qua chuyện của Thanh Phong, Tang Vô Yên tận lực tránh Nhiếp Hi. Có một bữa trưa đến căn tin ăn cơm, Nhiếp Hi đột nhiên ngồi trước mặt Tang Vô Yên.
“ Giữa trưa ở đây rất nhiều người ăn cơm.” Nhiếp Hi nói.
Tang Vô Yên nhìn nàng ngồi xuống, nhìn nàng đưa đồ ăn vào miệng, nhìn nàng đột nhiên đến gần, ngơ ngác nói: “Hi tỷ.”
“ Lại ăn hai phần cơm?” Nhiếp Hi nhìn phần cơm của Tang Vô Yên, “ Thực hâm mộ tiểu cô nương như các ngươi, ăn thế nào cũng không béo.” Nói chuyện sắc mặt khôi phục như Nhiếp Hi hòa ái trong ấn tượng của Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên nhìn Nhiếp Hi biến hóa có chút kinh ngạc.
Cô vốn cũng không muốn kể chuyện của Nhiếp Hi, nhưng lần này thật sự nhịn không được nói cho Tô Niệm Khâm nghe.
Tô Niệm Khâm nói: “ Nhiếp Hi? Anh quen.”
“ Tất nhiên là anh quen rồi, người ta lần trước còn phỏng vấn anh.”
“ Không phải, cô ấy là…… Là học tỷ của Tiểu Lộ, quan hệ với Tiểu Lộ rất tốt.” Tô Niệm Khâm đáp.
---4---
Sau nhiều ngày ở chung, Tang Vô Yên phát hiện Tô Niệm Khâm cơ hồ không có thói quen xấu nào cả. Điểm này làm cho Tang Vô Yên cảm thấy áp lực.
“ Anh lên làm một tour diễn.”
“ Hả?”
“ Loại người được giáo dục tốt như anh không nên phí phạm.”
Vừa mới dứt lời, Tang Vô Yên liền bị Tô Niệm Khâm gõ đầu, “Tập trung nào, chỗ này rất quan trọng!”
“ Bình thường tốn mấy ngày có thể đàn được bài (Chiếc đũa vũ)?”
“ Mỗi người mỗi khác, có người ba năm có người vài ngày.”
“ còn em?”
“ Không biết.”
Tang Vô Yên uể oải, “Em không học nữa.”
Tô Niệm Khâm nhướng mày, ý nói: Tôi bị em ép buộc hai ngày, cuối cùng cũng chờ được những lời này của em.
“ Có vẻ anh dạy rất cực khổ.” Tang Vô Yên càng thêm uể oải.
“Đâu có, đâu có. Tang tiểu thư học cực khổ hơn.” Tô Niệm Khâm khiêm tốn.
Tang Vô Yên chán nản.
“ Vì sao trước kia anh lại học đàn?” Tang Vô Yên nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
“ Mẹ anh cho rằng, một người mù nếu muốn không bị tuyệt sống, cho dù lưu lạc ăn xin trên đường thì cũng có chút tôn nghiêm.” (_ _)!
Nghe thấy lời anh nói, tâm bắt đầu Tang Vô Yên co rút đau đớn. Tô Niệm Khâm một chữ cũng không kể tiếp, cô cũng không muốn hỏi tuổi thơ của Tô Niệm Khâm, cô sợ hãi nếu nhắc tới chuyện đó cô sẽ khiếm anh đau lòng hơn.
“ Chẳng lẽ ý của tên ‘Niệm Khâm’ ?” Bị Trình Nhân đoán trúng?
“ Không sai. Em trước kia nói rất đúng, niệm tình. Mẹ anh là người miền nam, hai từ phát âm giống nhau”
“ Mẹ anh đâu?”
“ Bà đã chết.”
Mặt Tô Niệm Khâm không chút thay đổi phun ra ba chữ rồi im bặt.
Đêm ấy, Tô Niệm Khâm đột nhiên hỏi: “Vô Yên, hình dáng em như thế nào vậy?”
“ Khuynh quốc khuynh thành.” Tang Vô Yên trừng mắt, nghịch ngợm nói.
Tô Niệm Khâm bất đắc dĩ cười yếu ớt.
Tang Vô Yên nói xong cười khanh khách, “Dù sao trong lòng anh cũng nghĩ, chắc chắn em là người đẹp nhất trên thế giới.”
“ Không phải đẹp nhất, cũng là đáng yêu nhất, cho dù không đáng yêu, cũng là báu vật của anh.”
Tang Vô Yên bắt lấy hai tay của hắn, đưa lên mặt mình.
“ Đây là lông mi, có điểm loạn, không cần để ý.” Cô chỉ dẫn anh.
“ Đây là ánh mắt, lông mi thưa thớt. Rất nhiều nước mắt, thị lực cũng rất tốt.”
“ Cái mũi hơi nhỏ.”
Tô Niệm Khâm không cần cô giải thích, trực tiếp sờ soạng.
Chậm rãi, không buông tha một tấc da thịt trên mặt cô.
Chỉ cần chỗ bị anh chạm qua đều nóng lên.
Tiếp tục đi xuống.
“ Uy–” Tang Vô Yên kháng nghị.
“ Anh muốn kiểm tra toàn diện một lần, coi thử có vết sẹo nào không.”
“ Làm gì có vết sẹo.” Tang Vô Yên hét lớn.
“ Hư–” Tô Niệm Khâm ý bảo cô chớ có lên tiếng.
Tiếp theo anh từ từ cởi bỏ áo ngủ của cô.
“ Sao em cứ thích mặc áo có nhiều nút vậy.” Tô Niệm Khâm nói thầm, cố gắng khắc chế cảm xúc, ngón tay có điểm run run.
“ Đây là áo ngủ của anh.”
Cởi xong quần áo, Tô Niệm Khâm hôn xuống.
“ Chúng ta làm một chuyện có lợi cho thể xác lẫn tinh thần đi.” Tô Niệm Khâm nói.
“ Anh không phải đang làm sao.”
Anh không phải là một hàng xóm tốt để ở chung, có đôi khi cố chấp giống như trẻ con. Loại cá tính này, không người bình thường nào có thể chịu được. Nhưng lại có lúc có thể sủng Tang Vô Yên lên trời. Anh cũng không cần Tang Vô Yên hy sinh hết thảy để chiếu cố mình. Ngoại trừ không nấu cơm, các chuyện khác anh đều làm hết mình.
Giống như lúc này Tang Vô Yên ngồi ở một chỗ nhìn Tô Niệm Khâm một mình dọn dẹp phòng khách. Anh không hề vội vàng, vì chỉ cần đem những vật Tang Vô Yên chạm qua trở về chỗ cũ. Mỗi vật có một vị trí cố định, nếu không anh rất khó chịu.
“Anh không thích em đụng vào vật dụng của anh sao?”
“ Hoàn hảo.” Tô Niệm Khâm nói, “Nếu mỗi lần em nhớ để lại vị trí cũ thì tốt hơn.”
“ Em cảm thấy cái kia để qua bên trái sẽ đẹp hơn nên để qua bên đó.” Tang Vô Yên giải thích.
Tô Niệm Khâm không nói.
“Hình trong ảnh là ai vậy?” Tang Vô Yên nói tiếp.
“Cái gì?” Rốt cục cũng có chuyện khiến Tô Niệm Khâm chú ý.
“Cái anh đang cầm đó.”
Tay Tô Niệm Khâm dừng lại, nói:“ Tang Vô Yên, em qua đây.”
Cô thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng không tình nguyện đi qua “ Sao?”
“ Trong hình là ai?”
“ Em biết thì hỏi anh làm gì?” cô muốn nói như vậy lắm, nhưng nhìn thấy mặt Tô Niệm Khâm, đành phải ấp úng nói:“ một tấm ảnh cũ, rất nhiều người, có già, có trẻ, hơi giống hình gia đình. Ách—người này hơi giống Dư tiểu thư, bất quá tóc ngắn ngủn, khác cô ấy hiện nay. Bên cạnh có một cô gái, hai người nắm tay nhau.”
“ Có phải xung quanh có một bể lớn.”
“ Nga, đúng. Chỗ này có bể phun nước.”
Tô Niệm Khâm sau khi nghe Tang Vô Yên khẳng định, liền xoay người ném khung ảnh vào thùng rác.
Tang Vô Yên nhìn thấy hắn giận dữ, kinh ngạc há miệng.
“ Em nói sai cái gì sao?”
“ Không có, tốt lắm. Cám ơn.” Ngữ khí cũng rất kém. Một lát sau, hắn lại nhặt khung ảnh trong thùng rác lên.
Tô Niệm Khâm thối mặt cầm khung ảnh đến bàn ăn.
Dư Tiểu Lộ vừa vào cửa liền ngửi được không khí có chút nhưng tụ, nhìn Tang Vô Yên dò hỏi.
Dư Tiểu Lộ làm động tác: “ Hai ngươi cãi nhau?”
Tang Vô Yên lắc đầu, chớp mắt, ý bảo không biết.
Suy nghĩ một chút? Dư Tiểu Lộ buồn bực.
Tang Vô Yên lại chỉ chỉ vật trong tay Tô Niệm Khâm.
“ Hai ngươi cũng đừng đánh ám hiệu.” Tô Niệm Khâm đem tấm hình trong tay giơ lên, “ Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”
“ Ách–” Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết giải thích thế bào nữa.
“ Tranh phong cảnh?” Tô Niệm Khâm cười lạnh.
“ Lại còn nói là tranh phong cảnh.” Anh lập lại một lần, ngữ khí so với câu trước còn lạnh hơn.
“ Niệm Khâm, ngươi hãy nghe ta nói……”
“Tấm hình này đã ở đây bao đâu rồi, ngươi nói coi. Ngươi cư nhiên nói với ta đây là tranh phong cảnh đơn thuần.” Hắn thản nhiên hỏi
“Muốn nói rõ cái gì? Nói một nhà chúng ta tương thân tương ái? Ngươi có biết ta phiền nhất là những người đó, cư nhiên lại đặt ở trước mặt tôi. Vì tôi mù, cái gì cũng nhìn không thấy sao!” Thay vì giận hắn lại dùng cách nói châm chọc tự giễu, người bên ngoài nghe được càng khó chịu.
Hắn đứng lên xé nát tấm ảnh.
Tang Vô Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn. Này—chuyện gì xảy ra vậy?
Bởi vì quyết định sau khi tốt nghiệp không đi học tiếp, nên làm việc ở radio càng thêm cần cù.
Đề tài về Nhất Kim cũng bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí chính là như vậy, khó trách Tô Niệm Khâm kiệt lực tránh đi. Bất quá, một khi bài hát mới của anh ra thị trường, lại sẽ có người gọi điện thoại đến đài, hỏi chuyện của Nhất Kim. Vô luận là Inter hay là điện thoại trong văn phòng đều bị gọi hỏi hết.
Dù sao Nhất Kim cũng từng lộ mặt ở chỗ họ.
“Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đúng là shock thật, không biết dùng từ gì để miêu tả nữa.” ở căn tin ăn trưa Vương Lam nói vì biết Nhiếp Hi vẫn ở phòng thu.
“ Nếu lúc ấy có mang theo máy ảnh chỉ cảm chụp một tấm rồi bán cho tạp chí là được rồi.” Diệp Lệ cảm thán.
Hai cô đều gặp qua Tô Niệm Khâm cũng vì đạo đức nghề nghiệp, hai cô sẽ không lộ tin tức gì.
“ Ngươi điên rồi, nếu là chủ nhiệm hoặc là Hi tỷ biết chúng ta đừng mong còn sống.”
Diệp Lệ quay đầu đến đối Tang Vô Yên nói:“ Ngươi chưa gặp qua hắn, rất đáng tiếc.”
Tang Vô Yên cuối đầu, âm thầm cười trộm.
“ Vô Yên, sao ngươi không nói gì mà ngồi đó cười ngây ngô vậy?” Vương Lam hỏi.
“ Vì hôm nay đẩu bếp Phương cho ta múc nhiều bò viên hơn ngày thường, ăn đã nghiền.” Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.
“ Nghe nói ngươi chuyển nhà đến bên hồ Tây thành ở phải không? Tìm được một bạn trai như vậy đúng là sướng ah. Bên trong đều là biệt thự với xe xịn.”
“Hình như không phải nhà hắn.” nhớ Tô Niệm Khâm từng nói như vậy.
“ Ai nha– vậy ngươi phải để ý một chút. Tin tức thường xuyên nói có một ít đàn ông mượn nhà ở rộng rãi để lừa gạt.” Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Yên cười.
Ăn được một nửa, Tô Niệm Khâm gọi qua.
“ Ăn cơm chưa?”
“ Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nè.”
“ Nói chuyện phiếm?” Tô Niệm Khâm vẫn không thể hiểu được, sao lại có người thích nói chuyện trong lúc ăn.
“ Nói về Nhất Kim ah, nghe nói hình của hắn bán rất có giá.” Tang Vô Yên cười hì hì nhìn nhìn hai đồng sự bên cạnh.
“ Em ăn thịt bò.” Tô Niệm Khâm hỏi.
“ Sao anh biết?” Tang Vô Yên kinh ngạc, chẳng lẽ mùi thịt có thể bay qua điện thoại?
Cô này đúng là dạng chưa đánh đã khai.
“ Bác sĩ nói như thế nào, em vừa ra khỏi cửa là quên rồi!” Tô Niệm Khâm giận dỗi.
Mấy ngày trước, da Tang Vô Yên lại dị ứng, sau khi kiểm tra bác sĩ muốn nàng kiêng ăn anbumin và thịt bò.
Không ăn thịt bò đối với Tang Vô Yên mà nói là chuyện khổ sở nhất. Cô nói: “cuộc đời ta đã mất đi một nửa lạc thú rồi aiz.” Tô Niệm Khâm nói: “Chỉ nhịn trong mất ngày ra mụn thôi, có cần khoa trương như vậy không.”
Bây giờ Tô Niệm Khâm gọi điện nhắc về chuyện này.
“ Sao anh biết em đang ăn?” Tang Vô Yên lại hỏi.
“ Nhìn cách em nói chuyện giống một tiểu nhân đắc chí liền đoán ra thôi.”
Cô lè lưỡi, ra vẻ anh biết thì làm được gì.
“ Về sau giờ trưa phải về nhà ăn cơm.” Tô Niệm Khâm tuyên bố mức xử phạt.
“ Hai nơi cách nhau rất xa, ta lười chạy về.”
“ Vậy giữa trưa một mình ta qua căn tin ăn cơm với em!” Người nào đó lại khôi phục bản sắc bạo quân.
“ Không cần!” Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu mấy nữ nhân này biết hắn là bạn trai cô, chắc chắn sẽ bị bức cung đến chết.
Sau khi Tang Vô Yên về nhà đã gần đến xế chiều.
Cô cởi giày, khi trong lúc vô tình thở dài.
Tô Niệm Khâm nghe thấy, động tác hơi chậm lại, hắn biết cô ở bên ngoài bôn ba, thật sự mệt chết.
Tan học ở trường rồi lại đến radio, sợ Trình Nhân ở một mình, lo lắng nên thường trở về xem, và cuối cùng về chỗ này.
Hắn thường xuyên tự hỏi, có phải hay không rất ích kỷ. Trong lòng một giọng khác nói, không, tình yêu chính là ích kỷ.
Nhưng muốn một người hy sinh lý tưởng để chấp nhận một người khác luôn là chuyện tàn nhẫn nhất.
Tô Niệm Khâm hỏi: “ Bệnh sởi đỡ hơn chưa, còn ngứa không.”
“Phải về ăn trưa sao?”
“Không cần.”
“ Chẳng lẽ thật sự anh muốn tới đó?” Tang Vô Yên càng thêm khẩn trương.
“ Anh làm qua chuyện xấu sao, vì sao không thể đi?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.
“ Anh có biết em không phải ý này.” Tang Vô Yên có chút sốt ruột.
“ Anh có thể không đi. Chỉ cần em nghe lời.”
Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy ấm áp, “ Dạ.”
“ Đúng rồi,” Tô Niệm Khâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Còn một nửa lạc thú kia là cái gì?”
Tang Vô Yên cười thần bí.
“ Ăn thịt heo.”
---5---
“ Ah– Tiểu Lộ, ta lộn dấm chua thành nước tương rồi.”
“ Không sao, một lát ta nêm lại cho” Dư Tiểu Lộ lập tức đi tới dọn dẹp bừa bãi do Tang Vô Yên bày ra. Cô thuần thục đánh cái trứng gà, sau đó bỏ thêm ít muối, dùng chiếc đũa quấy lên. Sau đó nếm thử canh củ cải của Tang Vô Yên mới nấu, rất mặn, lại thêm chút nước nấu tiếp.
Phòng bếp vốn rất lớn, đáng tiếc thêm Tang Vô Yên đứng vào, cảm thấy không có chỗ. Đành phải lui đến góc sáng sủa nói chuyện phiếm với Dư Tiểu Lộ.
“ Tô Niệm Khâm đi đâu vậy?” Cô nhìn nãy giờ không thấy bóng dáng anh đâu hết.
“ Trong nhà có việc, cho người tới chở hắn về.” Dư Tiểu Lộ thản nhiên nói.
“ Trong nhà? Hắn có người nhà?” Tang Vô Yên trố mắt.
“ Làm sao mà không có người nhà, Tô gia ở núi Sư tử còn đó đâu có biến mất. Hắn không kể cho ngươi nghe àh?” Dư Tiểu Lộ để đồ ăn xuống hơi nghi ngờ.
“ Núi Sư tử? Tô gia?” Tang Vô Yên khó hiểu.
Lúc này, Dư Tiểu Lộ ngừng việc trong tay, nhìn Tang Vô Yên, hơi do dự : “Nếu lúc trước hắn không có đề cập qua, coi như ta nhiều chuyện vậy. Niệm Khâm tự biết suy nghĩ, ta không nói chuyện của hắn nữa.”
“ Vậy chuyện của ngươi có thể nói không?” Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy mình không nên bị động nữa.
“ Để xem là nói cái gì?” Dư Tiểu Lộ nói.
Không biết nàng và Tô Niệm Khâm là ai ảnh hưởng ai, tính tình cũng giống nhau, đúng là người một nhà .
“Hai người là họ hàng?”
“Uhm.”
“ Hắn nói hắn lớn lên ở cô nhi viện, có người nhà sao bị đưa vào cô nhi viện?”
“ Ách– vấn đề này có vẻ phức tạp, nếu kể hơi dài, ngươi đổi hỏi cái gì đơn giản một chút.”
“ Hắn nói mẹ hắn qua đời. còn ba ba thì sao?”
“ Đương nhiên còn.” Dư Tiểu Lộ gật đầu, “ Nhưng, Vô Yên, câu này không có liên quan với ta, phạm quy rồi. Quên đi, coi như ta tặng ngươi vậy.”
“ Ngươi và hắn là quan hệ gì?” hỏi như vậy, Tang Vô Yên lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác giống như cùng tình địch ngả bài.
“ Dì nhỏ.” Dư Tiểu Lộ lơ đễnh, trả lời rõ ràng.
“ Dì nhỏ?!”
“ Không hề có huyết thống.”
Trong đầu Tang Vô Yên chỉ nghĩ đến hai chữ dì nhỏ.
“ Tỷ tỷ ta là mẹ kế của hắn.”
Tang Vô Yên đơ tại chỗ.
Lúc này, một chiếc Bentley màu rượu vang dùng lại cách nhà khoảng trăm thước, lái xe chợt nghe Tô Niệm Khâm nói, “Ở đây được rồi, không cần chạy qua.”
Tài xế có chút khó xử, từ kính hậu nhìn Dư Vi Lan.
Dư Vi Lan gật gật đầu.
Xe chậm rãi dừng lại, Dư Vi Lan nói: “Thân thể ba ngươi không tốt, thường xuyên nhắc đến ngươi. Ngươi nên trở về nhiều hơn.”
Tô Niệm Khâm trầm mặc.
“ Nghe Tiểu Lộ nói ngươi thích một cô gái rất đáng yêu, hãy đối xử tốt với cô ấy.” Nàng lớn hơn Tô Niệm Khâm có mấy tuổi, cách nói chuyện hoàn toàn giống một trưởng bối, còn ay vỗ vỗ đầu gối Tô Niệm Khâm.
“ Không cần ngươi nói, ta cũng biết quý trọng.” Tô Niệm Khâm đẩy tay ra, sau đó xuống xe rời đi.
“ Thiếu gia.” Tài xế vốn muốn dìu hắn đi, lại bị Dư Vi Lan ngăn.
“ Quên đi.”
Tang Vô Yên từ cửa sổ trong phòng bếp nhìn thấy Tô Niệm Khâm đẩy hàng rào vào vườn hoa.
Cô nhất thời bối rối đứng lên, cũng không biết tại sao mình lại muốn chạy trốn, cầm lấy túi, chuẩn bị ra cửa.
Vừa ra cửa liền đụng phải Tô Niệm Khâm.
“ Vô Yên, định đi đâu?” Tô Niệm Khâm hỏi.
“ Trình Nhân tìm ta.” Cô không dám nhìn anh.
“ Quan hệ trong nhà họ rất phức tạp” Trong quán cà phê, Trình Nhân nói.
Phục vụ đi tới.
“ Ta muốn nước ép dâu . Trình Nhân uống gì?”
“ Ô mai lạnh.”
Phục vụ nhớ kỹ, “ Một ly nước ép dâu còn gì nữa không?” Rõ ràng không nghe thấy yêu cầu của Trình Nhân.
“ Còn nước ô mai.” Tang Vô Yên bổung.
“Nhà cũng giàu nữa.” Trình Nhân tiếp tục phân tích. Có Mercedes đưa đón gia cảnh chắc cũng không tệ. “Với những việc ngươi nghe thấy, người có tiền chuyện chồng già vợ trẻ là bình thường, Dư Tiểu Lộ chắc cũng không cần lừa ngươi. Bây giờ vấn đề chính là: Tô Niệm Khâm vì sao muốn gạt ngươi, đối với nữ tính hiện nay như chúng ta mà nói, nhà có tiền cũng là chuyện tốt ah, vì sao không nói lời nói thật?”
“ Ta hơi giận, chẳng lẽ ta không đủ tư cách để hắn kể chuyện của mình, chẳng lẽ hắn muốn kiểm nghiệm coi ta có phải là gái hám tiền sao? Trình Nhân, ta đột nhiên không còn tin tưởng vào tình yêu.” Tang Vô Yên vuốt tóc, “ Ta rất rầu.”
“ Đúng vậy, nhiều tiền mà không thể xài đúng là chuyện nên rầu. Chúng ta phải tính toán tính toán một chút.”
“Chết đi.”
Tang Vô Yên vẻ mặt đau khổ, lo âu trong lòng không ai có thể giúp được. Lúc biết Nhất Kim chính là Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm là Nhất Kim, nàng thấy mình đã biết được bí mật lớn rồi.
Cô điện thoại kêu Lí Lộ Lộ tra trên Inter “ Tô gia núi Sư tử” là cái gì. Nghe giọng Dư Tiểu Lộ chắc là nơi nổi tiếng.
Kết quả thật là khiến người ta hoảng sợ.
Một gia tộc giàu có, gồm có đồ trang điểm RD nổi tiếng thế giới.
“ Chủ yếu là đồ trang điểm?”
“ Không phải, cái đó chúng ta quen nhất. Cái khác……” Lí Lộ Lộ kéo chuột xuống, “ Còn có giàn khoan dầu mỏ.”
“ Dầu mỏ cái gì?”
“ Chắc là công cụ thăm dò dầu mỏ dùng cho chuyên ngành.”
Thật sự là điều mà Tang Vô Yên không thể nghĩ đến.
Lí Lộ Lộ hỏi: ” Tang Vô Yên định nghỉ việc rồi tìm một rùa vàng sao?
Mẹ Tô Niệm Khâm chết sớm, lớn lên trong cô nhi viện—là chuyện mà Tang Vô Yên có thể chấp nhận. Hơn nữa mặc kệ áp lực gia đình, Tang Vô Yên cảm thấy Tô Niệm Khâm là của một mình cô, cô hiểu rõ hắn.
Nhưng trong vòng một ngày, đột nhiên phát hiện, Tô Niệm Khâm hoàn toàn không như nàng biết. Anh không phải cô nhi, cũng không phải lẻ loi hiu quạnh, anh có cha, có mẹ kế, thậm chí còn có một gia đình cực kỳ hiển hách. Trong nháy mắt, nhận thức của cô về anh toàn bộ sụp đổ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất, người nói cho cô biết không phải là Tô Niệm Khâm!
Tang Vô Yên ngồi trong công viên, do dự có nên gọi điện về nhà không, chỉ mong mẹ còn quan tâm nàng.
“ Uy–”
“ Mẹ, con là Yên Yên.”
Đầu bên kia điện thoại, ngừng một chút, chỉ nghe tiếng thở của đối phương.
Không nghe trả lời, Tang Vô Yên bỗng nhiên không biết muốn nói gì, “Con……ba mẹ không đi tản bộ àh.”
“ Không, một mình ở nhà, đang muốn ra ngoài.”
Nghe được giọng của mẹ, Tang Vô Yên nhẹ nhàng thở ra. “ Ba ba còn ở trường?”
“Uh, trường muốn làm đánh giá giáo ciên, việc gì.”
“ Mẹ……” Tang Vô Yên nói:“ Sau này không cần gửi tiền qua ngân hàng nữa, ta đi làm rồi.”
“Cuộc thi cuối khóa nhất định phải thi, lúc tốt nghiệp ra trường nhớ chụp ảnh lại.” Giọng mẹ bình thường lại, “Phí sinh hoạt cũng sẽ gửi đến tốt nghiệp, ngươi mới đi làm thì có bao nhiêu tiền. Con gái nhất định phải độc lập, dùng tiền của mình mới có thể ngẩng đầu nhìn người.”
“Uh.” Nàng biết ý của mẹ. tư duy này từ nhỏkhắc sâu vào tâm nàng.
Treo điện thoại mới hiểu được mình bất an là cái gì. Mẹ từng nói cho dù hắn có tiền, chúng ta cũng thể vọng tưởng trèo cao.
Từ nhỏ mẹ chỉ mong cô có hạnh phúc bình thường, nên đặc biệt nghiêm khắc trong việc học. Bà nói học đại học, tìm một chỗ làm không chênh lệch lắm với chồng, mới là tiêu chuẩn cơ bản của hạnh phúc.
Mà gia thế của Tô Niệm Khâm như vậy, cô không hề nghĩ qua. Mà sao anh lại muốn gạt mình?
Tô Niệm Khâm nói Dư Tiểu Lộ là em gái, cô ấy không có chỗ ở nên ở tạm đây, tiện thể chiếu cố hắn.
Tang Vô Yên thật bất ngờ, người như Tô Niệm Khâm cũng có thể thừa nhận người khác chiếu cố hắn. “Về sau ta tới chiếu cố ngươi.” Tang Vô Yên kéo cánh tay Tô Niệm Khâm nói.
Sau lại muốn hỏi, nếu là em gái, là họ hàng àh, vì sao không nói thẳng là em họ, em ruột, con nuôi, hay là tình nhân…
Tư tưởng nàng không quá phức tạp, lâu ngày cũng quên hỏi luôn.
Gần đây rạp chiếu phim có bộ mới tên (Lô di động mị ảnh), vì tránh cho Tô Niệm Khâm không thích ứng, bọn họ mua vé tình nhân. Chỗ ngồi đó Tang Vô Yên có thể dựa vào người Tô Niệm Khâm, vừa xem phim vừa miêu tả tình tiết cho hắn nghe.
“Sau đó hắn trốn ở góc phòng kim tự tháp, chờ đợi xác ướp xuất hiện, phía sau, có một bóng đen xuất hiện, xác ướp kìa……” Mặt Tang Vô Yên trắng bệch, sợ đến không dám xem tiếp, giấu mặt vào áo Tô Niệm Khâm.
“Làm sao bây giờ, thật khủng khiếp.” Nàng giống như con giun, trốn trong lòng hắn không dám ra.
“ Vậy chúng ta đừng xem.” Tô Niệm Khâm nói.
“ Càng sợ càng muốn xem.” Tang Vô Yên.
Tô Niệm Khâm bật cười. Đem nàng ngồi lên đầu gối mình.
Tang Vô Yên vì tình tiết trong phim mà khẩn trương đến không kiềm chế được, hoàn toàn quên việc phải miêu tả lại. Tô Niệm Khâm chỉ có thể nhìn về phía trước, màn hình thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng.
Càng sợ càng muốn xem — những lời này làm cho hắn liên tưởng đến cảm giác của tình yêu.
Hắn nghĩ, cái này rất giống ma túy ah.
Lúc về nhà đã hơn sáu giờ, là thời gian nhiều người nhất.
Xe điện ngầm đến, nàng nắm chặt tay Tô Niệm Khâm né tránh dòng người, chờ lên xe. Lúc này vài người vì vội mà chạy như bay, liền tách hai người họ ra, tiện thể kéo Tang Vô Yên lên xe.
Nàng muốn quay trở lại thì cửa đã đóng.
Nàng không biết Tô Niệm Khâm có lên được xe không, lại không dám ở trong xe lớn tiếng gọi tên hắn. Liền nhìn chung quanh. Dáng người nàng không cao chỉ có thể nhón tới nhón lui tìm.
Bên trái, bên phải, trên chỗ ngồi.
Không có –
Nàng càng ngày càng lo lắng.
Tô Niệm Khâm nhất định còn ở nhà ga, hắn rất ít khi một mình đi đến nơi công cộng, lại nhiều người như vậy, hắn lại là một con vịt ương ngạnh chắc chắn sẽ không nhờ người giúp, sớm biết như vậy thì gọi Dư Tiểu Lộ lái xe đến đón còn hơn. Cũng không biết hắn ở đó có gặp người xấu không, điện thoại hắn lại ở trong ba lô mình.
Nàng càng nghĩ càng sốt ruột, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Tàu điện ngầm dừng lại, nàng lập tức xuống bắt xe trở về chỗ hồi nãy.
Tuyến xe về rất ít người, nàng đứng ở cửa, bên ngoài là đường hầm tối đen. Thời gian trôi qua như một thế kỷ vậy, tàu điện ngầm một lần nữa nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Loa xe báo tên trạm, rồi chậm rãi dừng lại.
Nàng nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy Tô Niệm Khâm đứng cách đó không xa.
Là chỗ bọn họ bị tách ra, không hề di chuyển.
Hắn rất cao, người lại tuấn tú, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
Tang Vô Yên chạy lại, ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Hắn thoải mái mà nói: “ Nhanh như vậy!” hắn giống như rất vui vẻ không hề lo sợ.
“ Hù chết ta.”
Tô Niệm Khâm sờ sờ đầu nàng, “Có gì phải lo lắng. Lạc đường ở đâu, ta nhất định sẽ ở chỗ đó đợi ngươi trở về.”
Tang Vô Yên và Viên Viên làm việc ở bộ phận tin tức, không lâu sau lại bị triệu hồi làm chỗ Nhiếp Hi. Ngô Vị nói: “Hi tỷ nói với chủ nhiệm, kiên quyết muốn ngươi trở về.”
“ Vì sao?”
Ngô Vị nghĩ nghĩ, “Ta cũng không biết tại sao nữa, nhưng chắc chắn không phải vì năng lực công tác của ngươi.” Sau đó khinh bỉ nhìn Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên giả vờ giận, “Tiểu Vị! Tin ta bóp chết ngươi không?”
“ Chết dưới tay mẫu đơn, ta làm quỷ cũng phong lưu.” Ngô Vị lè lưỡi giả quỷ.
Hai người đang vui đùa ầm ĩ, Nhiếp Hi đi đến, lạnh lùng nói: “Tang Vô Yên, ta điều ngươi đến đây, không phải muốn ngươi cùng người của ta liếc mắt đưa tình. Vừa rồi đưa ngươi tài liệu, ngươi lập tức sắp xếp lại, ngày mai ta dùng.”
“ Nga.” Tang Vô Yên cúi đầu, không gì bắt đầu làm việc.
Ngày mai, người được Nhiếp Hi phỏng vấn là Thanh Phong mà gần nhất mới nổi. Sau khi tác phẩm mang tiếng vang trên Inter, lại tiếp tục càng quét toàn bộ giới sản xuất, không đến nửa năm trở thành một tên tuổi lớn, được nhiều người chú ý. Nhiếp Hi làm việc rất nghiêm cẩn, trước khi phỏng vấn đều tìm hết tài liệu của nhân vật. Nên Tang Vô Yên phải tìm thuông tin cá nhân của Thanh Phong, còn có phong cách sáng tác, đại khái là giới thiệu, một số tác phẩm nổi bật, đánh giá ở Inter, nhà ất bản, thống kê tất cả và thay Nhiếp Hi sửa chữ một chút.
Thấy hai người Diệp Lệ và Vương Lam, Tang Vô Yên vừa muốn kêu hai nàng phụ giúp, lại bị Nhiếp Hi ngăn lại: “Hai cô ấy có việc khác. Ngươi tốt xấu gì cũng đã ở đây nửa năm rồi, việc nhỏ như vậy cũng không làm tốt sao?” Ngữ khí cực kỳ trào phúng. Không giống như Hi tỷ mà Tang Vô Yên quen biết, giống như một người khác vậy.
Nhiếp Hi đi rồi, Diệp Lệ nhỏ giọng hỏi: “Tang Vô Yên, ngươi đắc tội nàng?”
“ Không có ah.” Tang Vô Yên buồn bực, “Trước khi cô ấy kêu chủ nhiệm cho ta về, ta cũng không có gặp qua.”
“Gặp quỷ?” Diệp Lệ lắc đầu.
Tang Vô Yên nhìn một đống tư liệu, không hiểu gì hết.
Buổi tối, Tang Vô Yên tăng ca đến khuya. Nàng là sinh viên khoa học tư nhiên, đối loại này thật sự không quan tâm, cái gì mất quyền lực, lịch sử, võ hiệp, huyền huyễn làm cho nàng giống như lọt trong sương mù. Thật vất vả mới giải thoát được, một đống thông tin cá nhân rồi quá trình sáng tác của Thanh Phong, sau đó kết hợp một ít tình huống bên lề mà độc giả muốn hỏi.
Lúc xuống lầu, mở túi xách ra, gọi diện thoại cho Tô Niệm Khâm, mới phát hiện di động hết pin. Chân vừa bước ra cửa, điện thoại liền vang lên.
Không phải Tô Niệm Khâm gọi, mà là má Tang.
“ Vô Yên, trễ như vậy còn không về nhà?”
“Phải tăng ca.”
“Lần sau, về sớm một chút, trị an bây giờ không tốt lắm, cô gái đi một mình và buổi tối không an toàn……” Má Tang mà bắt đầu mở máy giáo dục gia đình, thật vất vả mới chấm dứt, vừa nhất gác máy, tiếng chuông lại vang.
“ Ngươi trễ như vậy còn ở đó?” Lúc này đổi thành Tô Niệm Khâm hỏi, “Di động cũng không thông.”
“ Tăng ca.” Nàng tiếp tục giải thích.
“ Vốn là muốn kêu ngươi tới nhà ăn cơm.”
“ Ăn cơm? Ngươi làm?” Nàng đối năng lực nấu cơm của hắn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Tô Niệm Khâm nghe ra ý, nhớ tới ngày đó, hắn có lòng tốt chiên trứng ốp lếp cho nàng bổ sung dinh dưỡng, nàng còn ghét bỏ hỏi hắn ăn xong có tai nạn chết người không.
Hắn không khỏi có chút giận, “Tang Vô Yên, ngươi……”
Tang Vô Yên vội vàng sửa miệng nói: “Người xếp hàng muốn ăn cơm Nhất Kim nấu, không có một trường thì cũng phải có một đoàn người luôn. Cho nên ngươi hãy quên những lời lần trước ta nói .”
“ Ít khua môi múa mép.”
Tang Vô Yên hắc hắc cười.
Ngươi một câu ta một câu, hai người cầm điện thoại nói nửa ngày. Mãi đến khi ngừng cuộc gọi, khóe miệng Tang Vô Yên vẫn còn mỉm cười ngọt ngào. Kỳ thật, hắn cũng nói rất nhiều ah.
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên đến radio, cầm báo cáo kết quả đưa Nhiếp Hi. Nhiếp Hi thản nhiên nhìn thoáng qua, nói: “Không được. Ảnh chụp không đúng với mục đích ban đầu.” Sau đó cầm bản thảo chỉ ra một đống khuyết điểm, lệnh cưỡng chế Tang Vô Yên tiếp tục sửa.
Cơm trưa, Tang Vô Yên chỉ ăn được hai miếng rồi tiếp tục vùi đầu làm việc. Nhiều lần đưa cho Nhiếp Hi, nàng đang dùng máy tính, xem cũng không xem đã nói: “Sửa chỗ này đi.”
Buổi tối Tang Vô Yên trực tiếp sắp xếp tiếp mục, đạo diễn còn đang quảng cáo, trong phòng chỉ có hai người chuẩn bị.
Diệp Lệ đột nhiên thần bí kéo Tang Vô Yên qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tuần trước Nhiếp Hi đã kêu Vương Lam chuẩn bị tư liệu của Thanh Phong. Nàng căn bản là muốn chỉnh ngươi.”
Vương Lam bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy. Lúc trước vì ta bận việc này, các ngươi còn hỏi ta, mấy ngày không đến, bây giờ mới nghe Lệ Lệ nói.”
“ Ngươi có phạm tiểu nhân không?” Diệp Lệ hỏi.
Tang Vô Yên kinh ngạc nửa ngày không nói được câu nào, quay đầu nhìn phòng thủy tinh, Nhiếp Hi đang cười khanh khách với Thanh Phong, cảm giác rất phức tạp. Nhiếp Hi vốn đâu phải người như vậy, nàng là người rộng lượng, có tính nhẫn nại, một chút cũng không chảnh, đối với người khác cũng tốt.
Có phải mình trước kia làm việc không tốt hay không.
Có phải mình trong lúc vô tình chọc cho Nhiếp Hi mất hứng hay không.
Có phải cô ấy muốn rèn luyện mình hay không.
Trước kia Lí Lộ Lộ từng nói: “ Tang Vô Yên, ngươi rời xa trường học, rời xa sự che chở của ba mẹ, thì cái gì cũng không biết.”
---2---
Bởi vì nhiều nguyên nhân, nàng và Tô Niệm Khâm cũng không phải lúc nào cùng dính lấy nhau, thậm chí hai ba ngày cũng chưa gặp mặt.
Hai người gặp mặt nhiều nhất là trong nhà Tô Niệm Khâm.
Nàng thích ngồi bên cạnh, nhìn Tô Niệm Khâm đánh đàn. Thấy ngón tay hắn lướt trên phím đàn, lúc thì chậm chạp dịu dàng khi thì sôi sục mạnh mẽ, tất cả đều là hưởng thụ của giác quan.
Nàng rất khó tưởng tượng hắn thật sự ở cô nhi viện lớn lên, giáo viên và các dì trong cô nhi viện làm thế nào dạy hắn tốt như vậy.
“ Ngươi bắt đầu học đàn từ khi nào vậy?”
“ Sáu tuổi.”
“ Học giỏi không?”
“ Không tốt lắm.”
“ Họ đối với ngươi tốt không?” Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, “ Ý ta là a di chiếu cố ngươi.”
Tô Niệm Khâm cực kỳ bình tĩnh nói: “Không thể là tốt hay không. Chiếu cố cô nhi là công việc của bọn họ, cũng không phải xuất phát từ tình yêu hoặc là tình cảm khác. Đương nhiên, bọn họ sẽ có thiên vị một vài đứa nhỏ. Hơn nữa, ta cũng không nhớ rõ những chuyện đó nữa.”
“ Vì sao?”
“ Ta chỉ ở đó tới sáu tuổi.”
“ Vì sao?”
Hắn dừng lại động tác, thản nhiên nói: “Ta không muốn tiếp tục đề tài này.”
Tang Vô Yên hơi giật mình, lại có chút đau đớn?
Lúc này, di động Tang Vô Yên rung.
“ Vô Yên, tại sao con không có ở nhà?” Là má Tang.
Tang Vô Yên nhìn thoáng qua Tô Niệm Khâm, ứng phó với mẹ mấy câu rồi ra khỏi phòng.
“ Cuối tháng, con về nhà một chuyến. Ta với ba con đã liên hệ được trường rồi, tuy rằng người ta chỉ chọn sinh viên mới, nhưng hiện tại có thể thêm ngươi vào.”
“ Mẹ–”
“ Mang theo sơ yếu lý lịch, còn có giấy chứng nhận này nọ. Chính con cũng chuẩn bị một chút, trường học muốn phỏng vấn.”
Tang Vô Yên thở dài, “Bây giờ con không muốn cùng mẹ thảo luận vấn đề này, trở về nói sau.”
“Sao lại không tiện? con đang ở trên trời àh, gần nay luôn lén lút vậy.” Má Tang than thở treo điện thoại.
Tang Vô Yên đang say nắng, cũng có thể xem như là ở trên trời vậy. Nếu người nhà biết việc của nàng cùng Tô Niệm Khâm, chắc chắn sẽ không để yên.
Nàng quay lại phòng, Tô Niệm Khâm hỏi: “ Ai điện thoại?”
“ Mẹ ta, hỏi ta chuyện công tác.”
“ Uh.” Hắn không hỏi đến chuyện ĐH và việc thực tập của Tang Vô Yên, có đôi khi Tang Vô Yên rất hoài nghi, hắn có biết nàng học trường nào không.
Buổi chiều, thời tiết đột nhiên tốt lên. Ánh sáng mặt trời chiếu đầy sân, cực lỳ mê người. Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm đi công viên.
Thời tiết tốt lắm, rất nhiều người ra phơi nắng.
Tang Vô Yên nằm trên cỏ, đầu đặt trên đùi Tô Niệm Khâm. Hắn ngồi tựa vào thân cây, mắt nhắm hờ, nghe radio.
Lâu lâu lại vuốt tóc Tang Vô Yên, tóc nàng vửa dày vừa mịn, sờ vào rất mềm mại, mà lại là tóc ngắn, lông xù, rất giống lông mèo. (_ _!)
Nhớ tới “lông mèo” , Tô Niệm Khâm nhịn không được khóe miệng cong lên, lông mi hơi hơi động.
“ Cười ngây ngô cái gì vậy?” Tang Vô Yên hỏi. Nàng nằm ngưỡng mặt, vừa vặn nhìn hết biểu tình của hắn không sót cái gì.
Trên thế giới này cũng chỉ có nàng nói cười như vậy là cười ngây ngô.
“nghe thấy truyện cười thôi.” Hắn bỏ tay nghe xuống.
“ Nghe đài gì?” Nàng phát hiện nếu hắn không đọc sách, không đánh đàn, không phải xem tin tức trên TV, thì sẽ nghe radio.
“Bình luận sách.”
“Sao lại không nghe nữa?”
“ Đang quảng cáo.”
“ Ngươi có nghe đài chúng ta không?”
“ Ngẫu nhiên cũng nghe.”
Hắn mở to mắt, nhìn về hướng mặt trời.
“ Nhìn thấy không?”
“ Hơi mờ mờ.”
“ Trị không hết sao?” Trên người hắn có nhiều bí mật, nàng rất muốn biết tất cả.
“ Không thể trị.” Hắn thản nhiên nói, “Là thần kinh thị giác có vấn đề, bẩm sinh.” Giọng nói cực kỳ bình thản, nhưng Tang Vô Yên vẫn thấy được tia khổ sở rất nhanh rồi biến mất.
“ Ngươi có đem sách theo không?” Tang Vô Yên nói sang chuyện khác.
“Uh. Như thế nào?”
“ Sau này, ngươi muốn xem sách gì ta đọc cho ngươi nghe, tiện hơn.”
Tô Niệm Khâm nghĩ một chút, đưa sách cho nàng: “Ngươi đọc đi.”
“…… Sách này không được, ta không biết chữ nổi.”
Ngay lúc này, cách đó không xa một tiếng nhạc truyền đến, là bài ( Bình minh màu xanh). Tang Vô Yên hơi nhíu mi, “Lời nhạc hát lăn lộn, câu này ở đoạn thứ hai.”
Tô Niệm Khâm nhíu mày: “Ngươi biết?”
“ Đương nhiên.” Tang Vô Yên ngang đầu, “Muốn nghe ta hát không?”
“ Đừng!” Tô Niệm Khâm vội vàng nói, “Đừng.”
“ Ngươi khinh bỉ ta? Ngươi chê ta hát không hay?”
Tô Niệm Khâm không nói lời nào, hiển nhiên là không muốn đả kích nàng.
Tang Vô Yên nóng nảy: “Tô Niệm Khâm ta nói cho ngươi biết, mọi người đều nói giọng ta rất dễ nghe, bằng không cũng không tuyển ta làm phát thanh.”
“Ý kiến này ta sẽ nghĩ lại.”
Tang Vô Yên quay lại ký túc xá lấy này nọ, trên đường gặp Hứa Thiến. Hứa Thiến gọi nàng.
“ Nghe nói ngươi quen bạn trai.”
“ Đúng vậy, rốt cục ngươi có thể yên tâm.” Tang Vô Yên ngượng ngùng nói.
“ Ta cùng Ngụy Hạo đều làm việc ở thành phố B, hợp đồng cũng đã ký, tháng sáu trở về làm.”
“ Chúc mừng.”
Hứa Thiến lắc đầu: “Tang Vô Yên, ngươi chừng nào thì mới có thể lớn lên đây?”
“Như vậy không rất tốt sao. Ta như vậy mới bị các ngươi gạt nhiều năm như vậy, một chút cũng không biết.” Tang Vô Yên nói: “Ta sẽ không tha thứ các ngươi.”
“ Ngươi……” Hứa Thiến cười khổ.
“ Làm bằng hữu quan trọng nhất chính là thẳng thắn, các ngươi dựa vào cái gì lừa gạt ta?”
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên ngồi trong lòng Tô Niệm Khâm, kể lại chuyện ngày hôm qua gặp Hứa Thiến. Nàng thuộc dạng người có chuyện gì đều nói ra hết, cứ giữ trong lòng sẽ rất khó chịu.
“ Nếu ngươi có chuyện lừa gạt ta, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.” Tang Vô Yên oán hận nói.
Tay Tô Niệm Khâm đang sờ đầu nàng, nghe xong lời vừa rồi liền hơi hơi ngừng lại.
Tang Vô Yên ở nhà Tô Niệm Khâm được một lát, thì Trình Nhân gọi tới: “Mẹ ngươi lại gọi điện thoại, kêu ngươi về.”
“ Nga.” Tang Vô Yên nhất thời như quả bóng sì hơi, sắc mặt liền ảm đạm.
“ Nên hảo hào nói chuyện với mẹ ngươi, dù sao cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
“ Nhưng họ không có quyền lợi quyết định tương lai của ta. Ta muốn làm gì, muốn tiếp tục học bài hay không, phải tự ta lựa chọn mới đúng chứa.”
Đang nói chuyện, điện thoại lại vang. Trình Nhân liếc qua “Chắc là tìm ngươi. Ngươi nghe nhanh lên, bằng không ta sắp điên rồi.”
Quả nhiên là má Tang.
“ Mẹ, con thật sự muốn ở lại, mẹ có đến con cũng không về, con ở đây bốn năm nên thích nơi này rồi.”
“ Ba mẹ sẽ hại con sao? Còn không phải là tốt cho con, con nhìn con đã khiến ba con giận đến thành con gì rồi. Trong học viện có bao nhiêu người muốn chen vào học cũng không được, có con vào còn không muốn. Mới ở bên ngoài có bốn năm hồn cũng bay theo, lúc ấy biết như vậy không cho con ra ngoài học.” Má Tang một hơi nói hết, tốc độ cực nhanh vừa quở trách vừa tận tình khuyên bảo.
“ Con không quay về.”
“ Vô Yên,” Má Tang dừng một chút, “Con có chuyện gì gạt mẹ hả.” bà cảm thấy gần đây con gái mình có chút không thích hợp, khuya gọi điện thoại cũng không có ở nhà.
“ Mẹ…… con ……” Nàng nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn nói, “Con có bạn trai.”
” Bạn trai? Quen khi nào vậy? Nhiều tuổi? Gia đình ở đâu? Học trường gì? Sao lại không nói sớm cho mẹ biết, đưa về cho mẹ xem.”
Tang Vô Yên cố lấy dũng khí trả lời đầy đủ. Khi nói đến Tô Niệm Khâm bị khiếm thị, má Tang đột nhiên trầm mặc. Lâu sau lưu lại một câu “Ngày mai ta ngồi máy bay qua”, liền treo điện thoại.
Cứ nghĩ là phải mưa xối xả ai ngờ lại là mưa phùn gió mát.
Theo cá tính mẫu thân, nàng nghĩ nhất định sẽ mắng mình đến cẩu huyết luôn, nhưng má Tang không có. Từ sân bay về nhà, trên taxi, má Tang vẫn không đề cập tời chuyện của Tô Niệm Khâm.
Trên đường về lại nhận được diện thoại của Tô Niệm Khâm.
“ Ăn cơm chưa?”
“ Còn chưa.” Tang Vô Yên nói ra mỗi chữ liền nơm nớp lo sợ, sợ mẫu thân phát hiện manh mối.
“ Vô Yên, ngươi có vẻ rất khẩn trương.” Tô Niệm Khâm cực kỳ nhạy cảm.
“ Không, một lát ta gọi lại cho ngươi.” Nàng nhanh chóng cắt đứt điện thoại, sau đó nhắn tin cho Dư Tiểu Lộ, nhờ nàng nói cho Tô Niệm Khâm chuẩn bị một chút, có lẽ sẽ có một người muốn gặp hắn.
Mới đến nhà, chuyện đầu tiên má Tang làm là thay Tang Vô Yên thu thập hành lý.
“ Ngày mai theo ta trở về.”
“ Mẹ–”
“ Nếu ngươi vì người kia mà muốn ở lại chỗ này, như vậy 1 phút ta cũng không muốn cho ngươi ở lại. bên trường học ba ngươi sẽ thay ngươi xin phép, ngươi phải theo ta đi.”
“Mẹ ít nhất cũng phải gặp một lần hắn mới có kết luận, được không?”
“ Nhà chúng ta sẽ không thừa nhận quan hệ của hắn và ngươi, còn gặp làm gì.”
“ Mẹ–”
“ Sớm kết thúc một chút, mất công sau này phải hối hận.” Má Tang rất kiên định.
“ Chúng ta là thật tâm, vì sao lại phản đối, chỉ vì mắt của hắn sao?”
“ Chỉ vì? Ngươi cho rằng đây là chỉ vì? Ngươi là cô gái, chưa bao giờ phải lo lắng tiền cơm áo càng chưa bao giờ chịu khổ. Mẹ cũng không phản đối các ngươi thờ phụng tình yêu, nhưng sự thật không phải ngươi tưởng tượng đẹp như vậy đâu. Ngươi từ nhỏ đến lớn đều yêu thương bảo hộ, ba ngươi sủng ngươi sủng đến đặt trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Ngươi gặp qua chuyện gì chưa? Ngươi có kinh nghiệm gì?”
“ Ta sẽ học, ta sẽ học nấu cơm, học kiếm tiền, học chiếu cố ta và hắn. Hơn nữa Tô Niệm Khâm căn bản không cần ta chiếu cố.”
“ Ta nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi lại tốn thời gian trên một người như vậy. Huống chi hắn còn là một cô nhi.”
“ Không phải, không phải, hắn có thân nhân, hắn không phải cô nhi.” Tang Vô Yên nói, “Mẹ…… mẹ nên gặp Niệm Khâm một lần, anh ấy là nam nhân rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu ta.”
“ Trước kia mẹ từng nói với ngươi, yêu chẳng những là một loại xúc động, còn bao gồm cảm giác an toàn, ý thức trách nhiệm. Đối với một người tàn tật không rõ lai lịch, hắn ngay cả trong nhà có người nào đều không kể với ngươi, đây gọi là yêu sao?!”
“ Ta có thể lập tức gọi điện thoại hỏi hắn, nếu mẹ lo lắng chuyện này ta có thể lập tức hỏi.” Tang Vô Yên rơi lệ.
“ Vô Yên, không cần. Ta không cần biết gia đình hắn như thế nào. Nếu nhà hắn có tiền có thế, Tang gia chúng ta cũng không dám trèo cao. Nếu hắn nghèo khổ, mẹ càng thêm ghét bỏ hắn.”
---3---
“ Nhưng mẹ, người sống với anh ấy là ta, không phải mẹ!”
“ Vô Yên –” Má Tang tức giận,“ Ngươi làm sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy!”
Sau trận kịch liệt, hai người đều mệt mỏi, nhất thời trầm mặc xuống.
Lúc này, điện thoại Tang Vô Yên lại rung. Điện thoại chỉnh chế độ rung mà còn đặt trong ba lô nên phát ra âm thanh ô ô.
Nàng vô lực đối mặt Tô Niệm Khâm, vô lực đối mặt tình yêu của họ.
Đêm nay, má Tang không có nói thêm câu nào nữa.
Trình Nhân giống như dự cảm được, không có trở về.
Vì thế Tang Vô Yên đem giường cho mẫu thân, mình ngủ trong phòng Trình Nhân.
Đêm khuya, nàng đi toilet, nghe thấy tiếng mẫu thân xoay qua xoay lại trong phòng.
“ Mẹ còn chưa ngủ sao?” Nàng mở cửa nhỏ giọng hỏi.
Mẫu thân quay mặt vào vách tường không để ý nàng.
Tang Vô Yên lên giường, nói: “ Mẹ, con lớn rồi, có thể cho con tự tìm hạnh phúc của mình không? Nếu như mẹ nói sẽ suy sụp con cũng sẽ kiên cường đứng lên. Cho dù có chuyện gì, con vẫn còn người mẹ luôn yêu thương con mà.” Khi nói chuyện nàng nhẹ nhàng từ sau ôm mẫu thân.
Má Tang nhắm mắt rơi lệ.
Ngày hôm sau, sáng sớm trước khi rời đi, má Tang nói: “ Vô Yên, mẹ không bao giờ quản con nữa, tùy con muốn thế nào thì làm thế đó, mẹ có nói gì con cũng nghe không vào. Nhưng mà con phải nhớ kỹ, đường là do con chọn, về sau có hối hận cũng không thể trách người khác.”
Chắc là mẫu thân rất thương tâm, mới lưu lại những lời như vậy. Từng câu từng chữ cứ xuất hiện trong đầu Tang Vô Yên, so với ngày hôm qua gay gắt đối chọi còn tốt hơn.
Nàng đột nhiên có chút sợ.
“ Chắc ba mẹ đau lòng lắm?” Tang Vô Yên hỏi Trình Nhân.
“ Nếu ngươi và Tô Niệm Khâm bởi vậy mà bất hạnh, bọn họ càng thêm thương tâm.” Trình Nhân đáp.
Ngày ấy nàng lần đầu bởi vì nguyên nhân cá nhân mà xin nghỉ ở radio, vội vàng chạy đến nhà Tô Niệm Khâm.
Dư Tiểu Lộ và hắn cũng không ở nhà.
Tang Vô Yên đá tung cửa, rồi đi chân trần vào nhà.
Đàn piano của Tô Niệm Khâm cũng không có đóng lại, nàng đi đến lấy ngón tay nhấn ra vài đơn âm, từ nhỏ nàng đã mù về âm nhạc, không đến 3 phút liền thấy chán, sau đó đi vào phòng của Tô Niệm Khâm, rồi chui vào trong chăn.
Bên trong vẫn còn lưu lại mùi của Tô Niệm Khâm làm cho nàng cảm thấy an tâm.
Tô Niệm Khâm, sao ngươi còn chưa trở về, ta rất đói…… Đây là ý niệm cuối cùng trước khi Tang Vô Yên mơ mơ màng màng ngủ.
Nàng bị đánh thức bởi tiếng mở cửa.
Dư Tiểu Lộ và Tô Niệm Khâm đã trở về.
Tiếp theo là tiếng Dư Tiểu Lộ đổi dép lê lên lầu, đi đến một nửa lại dừng lại. “ Niệm Khâm, ngươi vẫn cố chấp với cha ngươi như vậy àh.” Dư Tiểu Lộ nói.
“ Cha?” Tô Niệm Khâm cười lạnh, “ Ta cũng không cho rằng hắn thực hiện trách nhiệm của người làm cha.” Tô Niệm Khâm nói xong trở về phòng.
Cửa phòng đang đóng, Tang Vô Yên núp ở phía sau cửa chuẩn bị nhảy ra hù hắn.
Vừa định nhảy ra, chợt nghe gặp Tô Niệm Khâm hỏi: “ Vô Yên? Em ở đây sao?”
Nàng nhất thời thất vọng, “ Nga.” , ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“ Làm sao biết em ở đây.”
“ Ai biểu em mỗi lần đến đều đem giầy đá lung tung vào cửa, hại ta thiếu chút nữa té nhào.” Tô Niệm Khâm cùng nàng nói chuyện, sắc mặt liền nhu hòa hơn.
Tang Vô Yên cười cười.
“ Ngày hôm qua em nói có người nào muốn gặp anh?”
Vẻ mặt Tang Vô Yên đơ một chút, ánh mắt lóe ra, sau đó thoải mái nói: “ Là Trình Nhân, muốn gặp anh.” Nhìn vào mặt Tô Niệm Khâm, cô đột nhiên quyết định như thế nào cũng không nói cho anh ta biết, truyện trong nhà sẽ tự mình giải quyết, không cho anh ấy lo lắng.
“ Sao làm lại thần bí như vậy?” Tô Niệm Khâm có điểm hoài nghi.
“ Bởi vì, em muốn qua đây ở.”
“ Sao lại muốn qua?” Tô Niệm Khâm không giấu được vui sướng, nhu nhu tóc ngắn lôn xộn vì mới ngủ dậy.
“ Nếu tìm được phiếu cơm dài hạn rồi, em phải sớm dùng, lại có thể tiết kiệm tiền ah.” Tang Vô Yên ôm chặt Tô Niệm Khâm.
Cô nhất định sẽ tìm được hạnh phúc, không làm người nào thất vọng, Tang Vô Yên nhắm mắt lại nghĩ…
Tiếng bụng kêu đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“ Đã trễ thế này không nên làm phiền Tiểu Lộ.”
“ Anh? không nấu cơm àh?”
“ Em cảm thấy hình tượng của anh phù hợp với việc nấu cơm sao?” Tô Niệm Khâm nhíu mày, “ Hơn nữa em là con gái, vấn đề này hẳn là anh hỏi: em không nấu cơm àh?”
Tang Vô Yên cúi đầu, biểu môi, không phục lắm nhỏ giọng nói: “ Em cũng không phải bà nấu cơm.”
“ Bất quá, em nghe qua một thành ngữ.” Tang Vô Yên cắn môi cười trộm.
“ Cái gì?” Tô Niệm Khâm hỏi.
“ Đẹp có thể thay cơm ăn.” Nói xong liền nhón chân hôn Tô Niệm Khâm, cô nghĩ có thể chuyển lực chú ý của anh sang chỗ khác.
Vốn nghĩ rằng Tô Niệm Khâm sẽ đáp lại, ai ngờ anh lại như chưa có chuyện gì xãy ra, vẻ mặt nghiêm túc phản kháng,“ bụng đói sẽ đau dạ dày.” Nói xong liền kéo Tang Vô Yên ra cửa.
Anh bắt đầu có thói quen chiếu cố người khác,
Bốn phía tất cả đều là nơi ở, lại là khu vực bờ hồ. xung quanh khu phố chủ yếu là quán bar, cũng không có quán ăn. Hai người đi bộ một đoạn đường rất dài. Lúc này, Tang Vô Yên mới phát hiện cô và Tô Niệm Khâm cần thời gian hòa hợp
Giống như, cô thích vừa đi đường vừa nói chuyện, mà Tô Niệm Khâm đều im lặng. Bởi vì để theo kịp tốc độ đi bình thường đối anh mà nói là một chuyện rất khó. cho dù có manh trượng và Tang Vô Yên dẫn đường, anh cũng cần tiêu phí rất nhiều tinh lực, càng không thể phân tâm.
Cô thích hai người tay trong tay sóng vai đi, mà Tô Niệm Khâm thích đi cách nhau nửa bước.
Xung quanh có nhiều năm cô gái xinh đẹp quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm, sau khi phát hiện anh bị khiếm thị, lộ ra một biểu tình thương hại rồi sau đó nói khe khẽ với người bên cạnh.
Cô không thích ánh mắt bọn họ, vô luận là kinh diễm, thương hại, cũng không thích.
“ Vô Yên?” Tô Niệm Khâm phát hiện khác thường, dừng lại cước bộ hỏi. Thân thể vừa vặn che khuất lại đèn đường, che luôn cả người Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên lợi dụng bóng che hôn mặt anh,“ Về sau muốn dán một cái dãn: Tô Niệm Khâm là vật phẩm cá nhân của Tang Vô Yên.”
Cuối cùng cũng tìm được một quán nhỏ ven đường, chủ quán mở radio, radio phát bài Tô Niệm Khâm viết ca.
“ Dạy em đàn piano được không?” Tang Vô Yên nói.
“ cũng không biết hát, nhạc phổ không đọc cũng không hiểu lại muốn bắt chước đàn piano?”
“ Chỉ cần anh kiên nhẫn dạy, em sẽ học được.”
“ Em học đánh đàn, vì sao anh phải kiên nhẫn dạy.”
“ Em không có tính kiên nhẫn nên muốn dựa vào bạo quân này.” Nàng rất hiểu bản thân.
“ Mắng anh là bạo quân, em có phải đang cầu canh người ta không vậy?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.
Phá lấu bưng lên, Tang Vô Yên uống một ngụm nước lèo nóng.“ Hạnh phúc quá.” cô nói.
Ăn đến chén thứ hai, cô đột nhiên nhớ tới đến cái gì.
“ Lần đó ở trên sô pha, làm sao anh có thể phát hiện ra em?”
“ Lần nào?” Tô Niệm Khâm biết rõ còn cố hỏi.
“ Chính là…… Chính là…… em vụng trộm……” Tang Vô Yên có chút quẫn.
“ Trên cơ thể mỗi người đều có một hương vị. Dùng giường của anh, mặc áo ngủ của anh, dùng đồ tấm của anh, vậy cũng có thể nhiễm mùi của anh. Mũi người mù rất linh.”
Qua chuyện của Thanh Phong, Tang Vô Yên tận lực tránh Nhiếp Hi. Có một bữa trưa đến căn tin ăn cơm, Nhiếp Hi đột nhiên ngồi trước mặt Tang Vô Yên.
“ Giữa trưa ở đây rất nhiều người ăn cơm.” Nhiếp Hi nói.
Tang Vô Yên nhìn nàng ngồi xuống, nhìn nàng đưa đồ ăn vào miệng, nhìn nàng đột nhiên đến gần, ngơ ngác nói: “Hi tỷ.”
“ Lại ăn hai phần cơm?” Nhiếp Hi nhìn phần cơm của Tang Vô Yên, “ Thực hâm mộ tiểu cô nương như các ngươi, ăn thế nào cũng không béo.” Nói chuyện sắc mặt khôi phục như Nhiếp Hi hòa ái trong ấn tượng của Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên nhìn Nhiếp Hi biến hóa có chút kinh ngạc.
Cô vốn cũng không muốn kể chuyện của Nhiếp Hi, nhưng lần này thật sự nhịn không được nói cho Tô Niệm Khâm nghe.
Tô Niệm Khâm nói: “ Nhiếp Hi? Anh quen.”
“ Tất nhiên là anh quen rồi, người ta lần trước còn phỏng vấn anh.”
“ Không phải, cô ấy là…… Là học tỷ của Tiểu Lộ, quan hệ với Tiểu Lộ rất tốt.” Tô Niệm Khâm đáp.
---4---
Sau nhiều ngày ở chung, Tang Vô Yên phát hiện Tô Niệm Khâm cơ hồ không có thói quen xấu nào cả. Điểm này làm cho Tang Vô Yên cảm thấy áp lực.
“ Anh lên làm một tour diễn.”
“ Hả?”
“ Loại người được giáo dục tốt như anh không nên phí phạm.”
Vừa mới dứt lời, Tang Vô Yên liền bị Tô Niệm Khâm gõ đầu, “Tập trung nào, chỗ này rất quan trọng!”
“ Bình thường tốn mấy ngày có thể đàn được bài (Chiếc đũa vũ)?”
“ Mỗi người mỗi khác, có người ba năm có người vài ngày.”
“ còn em?”
“ Không biết.”
Tang Vô Yên uể oải, “Em không học nữa.”
Tô Niệm Khâm nhướng mày, ý nói: Tôi bị em ép buộc hai ngày, cuối cùng cũng chờ được những lời này của em.
“ Có vẻ anh dạy rất cực khổ.” Tang Vô Yên càng thêm uể oải.
“Đâu có, đâu có. Tang tiểu thư học cực khổ hơn.” Tô Niệm Khâm khiêm tốn.
Tang Vô Yên chán nản.
“ Vì sao trước kia anh lại học đàn?” Tang Vô Yên nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
“ Mẹ anh cho rằng, một người mù nếu muốn không bị tuyệt sống, cho dù lưu lạc ăn xin trên đường thì cũng có chút tôn nghiêm.” (_ _)!
Nghe thấy lời anh nói, tâm bắt đầu Tang Vô Yên co rút đau đớn. Tô Niệm Khâm một chữ cũng không kể tiếp, cô cũng không muốn hỏi tuổi thơ của Tô Niệm Khâm, cô sợ hãi nếu nhắc tới chuyện đó cô sẽ khiếm anh đau lòng hơn.
“ Chẳng lẽ ý của tên ‘Niệm Khâm’ ?” Bị Trình Nhân đoán trúng?
“ Không sai. Em trước kia nói rất đúng, niệm tình. Mẹ anh là người miền nam, hai từ phát âm giống nhau”
“ Mẹ anh đâu?”
“ Bà đã chết.”
Mặt Tô Niệm Khâm không chút thay đổi phun ra ba chữ rồi im bặt.
Đêm ấy, Tô Niệm Khâm đột nhiên hỏi: “Vô Yên, hình dáng em như thế nào vậy?”
“ Khuynh quốc khuynh thành.” Tang Vô Yên trừng mắt, nghịch ngợm nói.
Tô Niệm Khâm bất đắc dĩ cười yếu ớt.
Tang Vô Yên nói xong cười khanh khách, “Dù sao trong lòng anh cũng nghĩ, chắc chắn em là người đẹp nhất trên thế giới.”
“ Không phải đẹp nhất, cũng là đáng yêu nhất, cho dù không đáng yêu, cũng là báu vật của anh.”
Tang Vô Yên bắt lấy hai tay của hắn, đưa lên mặt mình.
“ Đây là lông mi, có điểm loạn, không cần để ý.” Cô chỉ dẫn anh.
“ Đây là ánh mắt, lông mi thưa thớt. Rất nhiều nước mắt, thị lực cũng rất tốt.”
“ Cái mũi hơi nhỏ.”
Tô Niệm Khâm không cần cô giải thích, trực tiếp sờ soạng.
Chậm rãi, không buông tha một tấc da thịt trên mặt cô.
Chỉ cần chỗ bị anh chạm qua đều nóng lên.
Tiếp tục đi xuống.
“ Uy–” Tang Vô Yên kháng nghị.
“ Anh muốn kiểm tra toàn diện một lần, coi thử có vết sẹo nào không.”
“ Làm gì có vết sẹo.” Tang Vô Yên hét lớn.
“ Hư–” Tô Niệm Khâm ý bảo cô chớ có lên tiếng.
Tiếp theo anh từ từ cởi bỏ áo ngủ của cô.
“ Sao em cứ thích mặc áo có nhiều nút vậy.” Tô Niệm Khâm nói thầm, cố gắng khắc chế cảm xúc, ngón tay có điểm run run.
“ Đây là áo ngủ của anh.”
Cởi xong quần áo, Tô Niệm Khâm hôn xuống.
“ Chúng ta làm một chuyện có lợi cho thể xác lẫn tinh thần đi.” Tô Niệm Khâm nói.
“ Anh không phải đang làm sao.”
Anh không phải là một hàng xóm tốt để ở chung, có đôi khi cố chấp giống như trẻ con. Loại cá tính này, không người bình thường nào có thể chịu được. Nhưng lại có lúc có thể sủng Tang Vô Yên lên trời. Anh cũng không cần Tang Vô Yên hy sinh hết thảy để chiếu cố mình. Ngoại trừ không nấu cơm, các chuyện khác anh đều làm hết mình.
Giống như lúc này Tang Vô Yên ngồi ở một chỗ nhìn Tô Niệm Khâm một mình dọn dẹp phòng khách. Anh không hề vội vàng, vì chỉ cần đem những vật Tang Vô Yên chạm qua trở về chỗ cũ. Mỗi vật có một vị trí cố định, nếu không anh rất khó chịu.
“Anh không thích em đụng vào vật dụng của anh sao?”
“ Hoàn hảo.” Tô Niệm Khâm nói, “Nếu mỗi lần em nhớ để lại vị trí cũ thì tốt hơn.”
“ Em cảm thấy cái kia để qua bên trái sẽ đẹp hơn nên để qua bên đó.” Tang Vô Yên giải thích.
Tô Niệm Khâm không nói.
“Hình trong ảnh là ai vậy?” Tang Vô Yên nói tiếp.
“Cái gì?” Rốt cục cũng có chuyện khiến Tô Niệm Khâm chú ý.
“Cái anh đang cầm đó.”
Tay Tô Niệm Khâm dừng lại, nói:“ Tang Vô Yên, em qua đây.”
Cô thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng không tình nguyện đi qua “ Sao?”
“ Trong hình là ai?”
“ Em biết thì hỏi anh làm gì?” cô muốn nói như vậy lắm, nhưng nhìn thấy mặt Tô Niệm Khâm, đành phải ấp úng nói:“ một tấm ảnh cũ, rất nhiều người, có già, có trẻ, hơi giống hình gia đình. Ách—người này hơi giống Dư tiểu thư, bất quá tóc ngắn ngủn, khác cô ấy hiện nay. Bên cạnh có một cô gái, hai người nắm tay nhau.”
“ Có phải xung quanh có một bể lớn.”
“ Nga, đúng. Chỗ này có bể phun nước.”
Tô Niệm Khâm sau khi nghe Tang Vô Yên khẳng định, liền xoay người ném khung ảnh vào thùng rác.
Tang Vô Yên nhìn thấy hắn giận dữ, kinh ngạc há miệng.
“ Em nói sai cái gì sao?”
“ Không có, tốt lắm. Cám ơn.” Ngữ khí cũng rất kém. Một lát sau, hắn lại nhặt khung ảnh trong thùng rác lên.
Tô Niệm Khâm thối mặt cầm khung ảnh đến bàn ăn.
Dư Tiểu Lộ vừa vào cửa liền ngửi được không khí có chút nhưng tụ, nhìn Tang Vô Yên dò hỏi.
Dư Tiểu Lộ làm động tác: “ Hai ngươi cãi nhau?”
Tang Vô Yên lắc đầu, chớp mắt, ý bảo không biết.
Suy nghĩ một chút? Dư Tiểu Lộ buồn bực.
Tang Vô Yên lại chỉ chỉ vật trong tay Tô Niệm Khâm.
“ Hai ngươi cũng đừng đánh ám hiệu.” Tô Niệm Khâm đem tấm hình trong tay giơ lên, “ Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”
“ Ách–” Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết giải thích thế bào nữa.
“ Tranh phong cảnh?” Tô Niệm Khâm cười lạnh.
“ Lại còn nói là tranh phong cảnh.” Anh lập lại một lần, ngữ khí so với câu trước còn lạnh hơn.
“ Niệm Khâm, ngươi hãy nghe ta nói……”
“Tấm hình này đã ở đây bao đâu rồi, ngươi nói coi. Ngươi cư nhiên nói với ta đây là tranh phong cảnh đơn thuần.” Hắn thản nhiên hỏi
“Muốn nói rõ cái gì? Nói một nhà chúng ta tương thân tương ái? Ngươi có biết ta phiền nhất là những người đó, cư nhiên lại đặt ở trước mặt tôi. Vì tôi mù, cái gì cũng nhìn không thấy sao!” Thay vì giận hắn lại dùng cách nói châm chọc tự giễu, người bên ngoài nghe được càng khó chịu.
Hắn đứng lên xé nát tấm ảnh.
Tang Vô Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn. Này—chuyện gì xảy ra vậy?
Bởi vì quyết định sau khi tốt nghiệp không đi học tiếp, nên làm việc ở radio càng thêm cần cù.
Đề tài về Nhất Kim cũng bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí chính là như vậy, khó trách Tô Niệm Khâm kiệt lực tránh đi. Bất quá, một khi bài hát mới của anh ra thị trường, lại sẽ có người gọi điện thoại đến đài, hỏi chuyện của Nhất Kim. Vô luận là Inter hay là điện thoại trong văn phòng đều bị gọi hỏi hết.
Dù sao Nhất Kim cũng từng lộ mặt ở chỗ họ.
“Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đúng là shock thật, không biết dùng từ gì để miêu tả nữa.” ở căn tin ăn trưa Vương Lam nói vì biết Nhiếp Hi vẫn ở phòng thu.
“ Nếu lúc ấy có mang theo máy ảnh chỉ cảm chụp một tấm rồi bán cho tạp chí là được rồi.” Diệp Lệ cảm thán.
Hai cô đều gặp qua Tô Niệm Khâm cũng vì đạo đức nghề nghiệp, hai cô sẽ không lộ tin tức gì.
“ Ngươi điên rồi, nếu là chủ nhiệm hoặc là Hi tỷ biết chúng ta đừng mong còn sống.”
Diệp Lệ quay đầu đến đối Tang Vô Yên nói:“ Ngươi chưa gặp qua hắn, rất đáng tiếc.”
Tang Vô Yên cuối đầu, âm thầm cười trộm.
“ Vô Yên, sao ngươi không nói gì mà ngồi đó cười ngây ngô vậy?” Vương Lam hỏi.
“ Vì hôm nay đẩu bếp Phương cho ta múc nhiều bò viên hơn ngày thường, ăn đã nghiền.” Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.
“ Nghe nói ngươi chuyển nhà đến bên hồ Tây thành ở phải không? Tìm được một bạn trai như vậy đúng là sướng ah. Bên trong đều là biệt thự với xe xịn.”
“Hình như không phải nhà hắn.” nhớ Tô Niệm Khâm từng nói như vậy.
“ Ai nha– vậy ngươi phải để ý một chút. Tin tức thường xuyên nói có một ít đàn ông mượn nhà ở rộng rãi để lừa gạt.” Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Yên cười.
Ăn được một nửa, Tô Niệm Khâm gọi qua.
“ Ăn cơm chưa?”
“ Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nè.”
“ Nói chuyện phiếm?” Tô Niệm Khâm vẫn không thể hiểu được, sao lại có người thích nói chuyện trong lúc ăn.
“ Nói về Nhất Kim ah, nghe nói hình của hắn bán rất có giá.” Tang Vô Yên cười hì hì nhìn nhìn hai đồng sự bên cạnh.
“ Em ăn thịt bò.” Tô Niệm Khâm hỏi.
“ Sao anh biết?” Tang Vô Yên kinh ngạc, chẳng lẽ mùi thịt có thể bay qua điện thoại?
Cô này đúng là dạng chưa đánh đã khai.
“ Bác sĩ nói như thế nào, em vừa ra khỏi cửa là quên rồi!” Tô Niệm Khâm giận dỗi.
Mấy ngày trước, da Tang Vô Yên lại dị ứng, sau khi kiểm tra bác sĩ muốn nàng kiêng ăn anbumin và thịt bò.
Không ăn thịt bò đối với Tang Vô Yên mà nói là chuyện khổ sở nhất. Cô nói: “cuộc đời ta đã mất đi một nửa lạc thú rồi aiz.” Tô Niệm Khâm nói: “Chỉ nhịn trong mất ngày ra mụn thôi, có cần khoa trương như vậy không.”
Bây giờ Tô Niệm Khâm gọi điện nhắc về chuyện này.
“ Sao anh biết em đang ăn?” Tang Vô Yên lại hỏi.
“ Nhìn cách em nói chuyện giống một tiểu nhân đắc chí liền đoán ra thôi.”
Cô lè lưỡi, ra vẻ anh biết thì làm được gì.
“ Về sau giờ trưa phải về nhà ăn cơm.” Tô Niệm Khâm tuyên bố mức xử phạt.
“ Hai nơi cách nhau rất xa, ta lười chạy về.”
“ Vậy giữa trưa một mình ta qua căn tin ăn cơm với em!” Người nào đó lại khôi phục bản sắc bạo quân.
“ Không cần!” Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu mấy nữ nhân này biết hắn là bạn trai cô, chắc chắn sẽ bị bức cung đến chết.
Sau khi Tang Vô Yên về nhà đã gần đến xế chiều.
Cô cởi giày, khi trong lúc vô tình thở dài.
Tô Niệm Khâm nghe thấy, động tác hơi chậm lại, hắn biết cô ở bên ngoài bôn ba, thật sự mệt chết.
Tan học ở trường rồi lại đến radio, sợ Trình Nhân ở một mình, lo lắng nên thường trở về xem, và cuối cùng về chỗ này.
Hắn thường xuyên tự hỏi, có phải hay không rất ích kỷ. Trong lòng một giọng khác nói, không, tình yêu chính là ích kỷ.
Nhưng muốn một người hy sinh lý tưởng để chấp nhận một người khác luôn là chuyện tàn nhẫn nhất.
Tô Niệm Khâm hỏi: “ Bệnh sởi đỡ hơn chưa, còn ngứa không.”
“Phải về ăn trưa sao?”
“Không cần.”
“ Chẳng lẽ thật sự anh muốn tới đó?” Tang Vô Yên càng thêm khẩn trương.
“ Anh làm qua chuyện xấu sao, vì sao không thể đi?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.
“ Anh có biết em không phải ý này.” Tang Vô Yên có chút sốt ruột.
“ Anh có thể không đi. Chỉ cần em nghe lời.”
Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy ấm áp, “ Dạ.”
“ Đúng rồi,” Tô Niệm Khâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Còn một nửa lạc thú kia là cái gì?”
Tang Vô Yên cười thần bí.
“ Ăn thịt heo.”
---5---
“ Ah– Tiểu Lộ, ta lộn dấm chua thành nước tương rồi.”
“ Không sao, một lát ta nêm lại cho” Dư Tiểu Lộ lập tức đi tới dọn dẹp bừa bãi do Tang Vô Yên bày ra. Cô thuần thục đánh cái trứng gà, sau đó bỏ thêm ít muối, dùng chiếc đũa quấy lên. Sau đó nếm thử canh củ cải của Tang Vô Yên mới nấu, rất mặn, lại thêm chút nước nấu tiếp.
Phòng bếp vốn rất lớn, đáng tiếc thêm Tang Vô Yên đứng vào, cảm thấy không có chỗ. Đành phải lui đến góc sáng sủa nói chuyện phiếm với Dư Tiểu Lộ.
“ Tô Niệm Khâm đi đâu vậy?” Cô nhìn nãy giờ không thấy bóng dáng anh đâu hết.
“ Trong nhà có việc, cho người tới chở hắn về.” Dư Tiểu Lộ thản nhiên nói.
“ Trong nhà? Hắn có người nhà?” Tang Vô Yên trố mắt.
“ Làm sao mà không có người nhà, Tô gia ở núi Sư tử còn đó đâu có biến mất. Hắn không kể cho ngươi nghe àh?” Dư Tiểu Lộ để đồ ăn xuống hơi nghi ngờ.
“ Núi Sư tử? Tô gia?” Tang Vô Yên khó hiểu.
Lúc này, Dư Tiểu Lộ ngừng việc trong tay, nhìn Tang Vô Yên, hơi do dự : “Nếu lúc trước hắn không có đề cập qua, coi như ta nhiều chuyện vậy. Niệm Khâm tự biết suy nghĩ, ta không nói chuyện của hắn nữa.”
“ Vậy chuyện của ngươi có thể nói không?” Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy mình không nên bị động nữa.
“ Để xem là nói cái gì?” Dư Tiểu Lộ nói.
Không biết nàng và Tô Niệm Khâm là ai ảnh hưởng ai, tính tình cũng giống nhau, đúng là người một nhà .
“Hai người là họ hàng?”
“Uhm.”
“ Hắn nói hắn lớn lên ở cô nhi viện, có người nhà sao bị đưa vào cô nhi viện?”
“ Ách– vấn đề này có vẻ phức tạp, nếu kể hơi dài, ngươi đổi hỏi cái gì đơn giản một chút.”
“ Hắn nói mẹ hắn qua đời. còn ba ba thì sao?”
“ Đương nhiên còn.” Dư Tiểu Lộ gật đầu, “ Nhưng, Vô Yên, câu này không có liên quan với ta, phạm quy rồi. Quên đi, coi như ta tặng ngươi vậy.”
“ Ngươi và hắn là quan hệ gì?” hỏi như vậy, Tang Vô Yên lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác giống như cùng tình địch ngả bài.
“ Dì nhỏ.” Dư Tiểu Lộ lơ đễnh, trả lời rõ ràng.
“ Dì nhỏ?!”
“ Không hề có huyết thống.”
Trong đầu Tang Vô Yên chỉ nghĩ đến hai chữ dì nhỏ.
“ Tỷ tỷ ta là mẹ kế của hắn.”
Tang Vô Yên đơ tại chỗ.
Lúc này, một chiếc Bentley màu rượu vang dùng lại cách nhà khoảng trăm thước, lái xe chợt nghe Tô Niệm Khâm nói, “Ở đây được rồi, không cần chạy qua.”
Tài xế có chút khó xử, từ kính hậu nhìn Dư Vi Lan.
Dư Vi Lan gật gật đầu.
Xe chậm rãi dừng lại, Dư Vi Lan nói: “Thân thể ba ngươi không tốt, thường xuyên nhắc đến ngươi. Ngươi nên trở về nhiều hơn.”
Tô Niệm Khâm trầm mặc.
“ Nghe Tiểu Lộ nói ngươi thích một cô gái rất đáng yêu, hãy đối xử tốt với cô ấy.” Nàng lớn hơn Tô Niệm Khâm có mấy tuổi, cách nói chuyện hoàn toàn giống một trưởng bối, còn ay vỗ vỗ đầu gối Tô Niệm Khâm.
“ Không cần ngươi nói, ta cũng biết quý trọng.” Tô Niệm Khâm đẩy tay ra, sau đó xuống xe rời đi.
“ Thiếu gia.” Tài xế vốn muốn dìu hắn đi, lại bị Dư Vi Lan ngăn.
“ Quên đi.”
Tang Vô Yên từ cửa sổ trong phòng bếp nhìn thấy Tô Niệm Khâm đẩy hàng rào vào vườn hoa.
Cô nhất thời bối rối đứng lên, cũng không biết tại sao mình lại muốn chạy trốn, cầm lấy túi, chuẩn bị ra cửa.
Vừa ra cửa liền đụng phải Tô Niệm Khâm.
“ Vô Yên, định đi đâu?” Tô Niệm Khâm hỏi.
“ Trình Nhân tìm ta.” Cô không dám nhìn anh.
“ Quan hệ trong nhà họ rất phức tạp” Trong quán cà phê, Trình Nhân nói.
Phục vụ đi tới.
“ Ta muốn nước ép dâu . Trình Nhân uống gì?”
“ Ô mai lạnh.”
Phục vụ nhớ kỹ, “ Một ly nước ép dâu còn gì nữa không?” Rõ ràng không nghe thấy yêu cầu của Trình Nhân.
“ Còn nước ô mai.” Tang Vô Yên bổung.
“Nhà cũng giàu nữa.” Trình Nhân tiếp tục phân tích. Có Mercedes đưa đón gia cảnh chắc cũng không tệ. “Với những việc ngươi nghe thấy, người có tiền chuyện chồng già vợ trẻ là bình thường, Dư Tiểu Lộ chắc cũng không cần lừa ngươi. Bây giờ vấn đề chính là: Tô Niệm Khâm vì sao muốn gạt ngươi, đối với nữ tính hiện nay như chúng ta mà nói, nhà có tiền cũng là chuyện tốt ah, vì sao không nói lời nói thật?”
“ Ta hơi giận, chẳng lẽ ta không đủ tư cách để hắn kể chuyện của mình, chẳng lẽ hắn muốn kiểm nghiệm coi ta có phải là gái hám tiền sao? Trình Nhân, ta đột nhiên không còn tin tưởng vào tình yêu.” Tang Vô Yên vuốt tóc, “ Ta rất rầu.”
“ Đúng vậy, nhiều tiền mà không thể xài đúng là chuyện nên rầu. Chúng ta phải tính toán tính toán một chút.”
“Chết đi.”
Tang Vô Yên vẻ mặt đau khổ, lo âu trong lòng không ai có thể giúp được. Lúc biết Nhất Kim chính là Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm là Nhất Kim, nàng thấy mình đã biết được bí mật lớn rồi.
Cô điện thoại kêu Lí Lộ Lộ tra trên Inter “ Tô gia núi Sư tử” là cái gì. Nghe giọng Dư Tiểu Lộ chắc là nơi nổi tiếng.
Kết quả thật là khiến người ta hoảng sợ.
Một gia tộc giàu có, gồm có đồ trang điểm RD nổi tiếng thế giới.
“ Chủ yếu là đồ trang điểm?”
“ Không phải, cái đó chúng ta quen nhất. Cái khác……” Lí Lộ Lộ kéo chuột xuống, “ Còn có giàn khoan dầu mỏ.”
“ Dầu mỏ cái gì?”
“ Chắc là công cụ thăm dò dầu mỏ dùng cho chuyên ngành.”
Thật sự là điều mà Tang Vô Yên không thể nghĩ đến.
Lí Lộ Lộ hỏi: ” Tang Vô Yên định nghỉ việc rồi tìm một rùa vàng sao?
Mẹ Tô Niệm Khâm chết sớm, lớn lên trong cô nhi viện—là chuyện mà Tang Vô Yên có thể chấp nhận. Hơn nữa mặc kệ áp lực gia đình, Tang Vô Yên cảm thấy Tô Niệm Khâm là của một mình cô, cô hiểu rõ hắn.
Nhưng trong vòng một ngày, đột nhiên phát hiện, Tô Niệm Khâm hoàn toàn không như nàng biết. Anh không phải cô nhi, cũng không phải lẻ loi hiu quạnh, anh có cha, có mẹ kế, thậm chí còn có một gia đình cực kỳ hiển hách. Trong nháy mắt, nhận thức của cô về anh toàn bộ sụp đổ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất, người nói cho cô biết không phải là Tô Niệm Khâm!
Tang Vô Yên ngồi trong công viên, do dự có nên gọi điện về nhà không, chỉ mong mẹ còn quan tâm nàng.
“ Uy–”
“ Mẹ, con là Yên Yên.”
Đầu bên kia điện thoại, ngừng một chút, chỉ nghe tiếng thở của đối phương.
Không nghe trả lời, Tang Vô Yên bỗng nhiên không biết muốn nói gì, “Con……ba mẹ không đi tản bộ àh.”
“ Không, một mình ở nhà, đang muốn ra ngoài.”
Nghe được giọng của mẹ, Tang Vô Yên nhẹ nhàng thở ra. “ Ba ba còn ở trường?”
“Uh, trường muốn làm đánh giá giáo ciên, việc gì.”
“ Mẹ……” Tang Vô Yên nói:“ Sau này không cần gửi tiền qua ngân hàng nữa, ta đi làm rồi.”
“Cuộc thi cuối khóa nhất định phải thi, lúc tốt nghiệp ra trường nhớ chụp ảnh lại.” Giọng mẹ bình thường lại, “Phí sinh hoạt cũng sẽ gửi đến tốt nghiệp, ngươi mới đi làm thì có bao nhiêu tiền. Con gái nhất định phải độc lập, dùng tiền của mình mới có thể ngẩng đầu nhìn người.”
“Uh.” Nàng biết ý của mẹ. tư duy này từ nhỏkhắc sâu vào tâm nàng.
Treo điện thoại mới hiểu được mình bất an là cái gì. Mẹ từng nói cho dù hắn có tiền, chúng ta cũng thể vọng tưởng trèo cao.
Từ nhỏ mẹ chỉ mong cô có hạnh phúc bình thường, nên đặc biệt nghiêm khắc trong việc học. Bà nói học đại học, tìm một chỗ làm không chênh lệch lắm với chồng, mới là tiêu chuẩn cơ bản của hạnh phúc.
Mà gia thế của Tô Niệm Khâm như vậy, cô không hề nghĩ qua. Mà sao anh lại muốn gạt mình?
/13
|