“Chậc chậc chậc, Bùi Nguyên Minh, anh thật sự coi mình là một mâm đồ ăn sao?” Tô Hoài Bão bật cười, “Nếu anh trâu bò như vậy, vậy thì gọi Hạ Vân tới đây đi? Nói cô ta lái xe đưa anh về nhà? Nếu anh làm được, bây giờ tôi sẽ quỳ xuống cho anh!” Khi đang nói chuyện, thì nhìn thấy Hạ Vân đi giày cao gót bước nhanh tới.
“Anh Bùi, việc anh trao đổi Phú Xuân cư sơn đồ’ với chúng tôi, tổng giám đốc của chúng tôi đã biết, anh ấy đặc biệt nhờ tôi chuyển lời cho anh, lần này là công ty đầu tư Bùi thị chúng tôi tới sau, để bày tỏ sự áy náy của chúng tôi, trước đó cô Trịnh Tuyết Dương tới thuyết phục đầu tư, chúng tôi đồng ý, nói cô Trịnh ngày mai tới ký tên là được.” Sau khi nói xong, Hạ Vân tiếp tục nói: “Việc khác, nếu anh Bùi không ngại, tôi có thể tiễn anh một đoạn đường không? Dù sao anh cũng vừa mới giao dịch với tôi xong, Bùi thị chúng tôi có trách nhiệm đưa anh về nhà an toàn”
“Được, vậy cảm ơn thư ký Hạ, chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh” Bùi Nguyên Minh cười cười, sau đó tùy ý quét mắt nhìn Tô Hoài Bão một cái.
Gì? Hạ Vân tới đây mời anh ta lên xe? Tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị cảm ơn anh ta? Mẹ kiếp, cá khô cũng có lúc xoay người?
Giờ phút này trong đầu Tô Hoài Bão “Ông” một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tại sao lại như vậy? Tại sao vận may của tên ở rể này vẫn luôn tốt như vậy? Điều này không khoa học!
“Ông nội ơi, còn nhớ rõ lời anh vừa nói không? Anh chuẩn bị quỳ chưa? Hay là đợi mấy ngày nữa mới quỳ?” Bùi Nguyên Minh cười như không cười nói. “Anh…” Sắc mặt Tô Hoài Bão lập tức trở thành màu gan heo, sau đó anh ta xoay người rời đi: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng đắc ý, chuyện này tôi không để yên đâu!”
Triệu Lan Hương thấy cảnh như vậy, chần chờ một chút rồi bước nhanh đi theo.
Còn Trịnh Tuyết Dương bây giờ căn bản không còn tâm tư để ý tới Tô Hoài Bão, cô và Tô Hoài Bão gặp nhau, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn làm quen với các cấp trên của công ty đầu tư Bùi thị. Bây giờ công ty đầu tư Bùi thị bên này đã nhả ra, cô cũng không cần anh ta nữa.
Mà Giang Văn Huy thấy cảnh này, cũng nhanh chóng rút đi, anh ta cũng không muốn trêu chọc nhân vật như Hạ Vân, còn về phần Nạp Nhã Lan……
Giang Văn Huy ở bên này còn chưa thôi mơ mộng hão huyền, giờ phút này Nạp Nhã Lan đã cầm lấy di động ấn vài cái, sau đó nét mặt kỳ quái đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhẹ giọng nói: “Anh Bùi… Có thể… mượn một chút thời gian nói chuyện không?” “Ừm?” Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, nhìn thấy cô và Hạ Vân nói chuyện vô cùng say mê, trong lúc nhất thời không có ý định rời đi, anh gật gật đầu, đi theo Nạp Nhã Lan tới bên cạnh.
Giờ phút này Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh, chần chờ một chút mới nói: “Ông nội của tôi vừa nhắn tin tới, vừa đúng lúc trong tay ông ấy có món đồ cổ chưa giám định được, muốn hỏi ý kiến anh một chút, không biết anh có thời gian không.”
“Ông Nạp Hoàng Chi?” Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã lên tiếng nói, “Không thành vấn đề, tôi để lại số điện thoại cho cô, chờ ông cụ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ qua đó.”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đọc một số điện thoại.
Nạp Nhã Lan ghi nhớ số điện thoại, bỗng nhiên sắc mặt hơi hơi đỏ lên, âm thanh giống như muỗi, nói: “Cha… Con có thể hỏi cha một vấn đề riêng không?”
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói: “Cô… Nạp… Cô gọi tôi là gì?”
“Cha… Cha…” đôi mắt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan hung hăng liếc xéo Bùi Nguyên Minh một chút, sau đó cắn môi dưới nhẹ giọng nói: “Người nhà họ Nạp chúng tôi, luôn luôn nói là làm, nếu tôi và anh có cá cược, tôi nhất định sẽ tuân theo, anh không cần nói chẳng phân biệt thắng bại gì đó với tôi, tôi thua chính là thua, cảm ơn anh vừa rồi đã cho tôi một bậc thang đi xuống… Tóm lại, sau này tôi sẽ gọi anh là… Cha…”
Nói xong câu này, khuôn mặt Nạp Nhã Lan càng đỏ hơn.
Bùi Nguyên Minh cạn lời, một lát sau ma xui quỷ khiến mở miệng nói: “Cô Nạp, cô có một người cha ở bên ngoài, mẹ cô biết không?” “Anh…..” Trong nháy mắt, nhịp tim Nạp Nhã Lan đột nhiên tăng tốc, khuôn mặt trực tiếp đồ bừng như phát sốt: “Tên xấu xa này!”
Cô ta không thể tưởng được bản lĩnh đánh vào đuôi rắn của người này lại mạnh mẽ như vậy, người đàn ông này thật sự là tên bỏ đi ở rể trong miệng người khác sao? Sao lại cảm giác anh ta nói chuyện luôn có ý châm chọc người ta như vậy chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng như nữ sinh của Nạp Nhã Lan, Bùi Diệc Minh bất đắc dĩ, mẹ kiếp còn người đẹp lạnh như núi băng thì sao? Sao, núi băng hòa tan rồi à?
Phía sau, sắc mặt Giang Văn Huy vừa xanh vừa trắng, tên ở rể này khinh người quá đáng! Anh ta và Nạp Nhã Lan nhỏ giọng nói, lớn tiếng cười, không sợ vợ anh ta biết sao?
Lúc này, Hạ Vân và Trịnh Tuyết Dương cũng chú ý tới bên kia, giờ phút này tuy hai người đang nói chuyện, nhưng đều có mấy phần không tập trung, ánh mắt không ngừng ngắm rồi lại ngắm, không hề nghi ngờ, chính Bùi Nguyên Minh cũng chưa chú ý tới, anh lại trở thành trung tâm trong đám người một lần nữa.
“Anh Bùi, việc anh trao đổi Phú Xuân cư sơn đồ’ với chúng tôi, tổng giám đốc của chúng tôi đã biết, anh ấy đặc biệt nhờ tôi chuyển lời cho anh, lần này là công ty đầu tư Bùi thị chúng tôi tới sau, để bày tỏ sự áy náy của chúng tôi, trước đó cô Trịnh Tuyết Dương tới thuyết phục đầu tư, chúng tôi đồng ý, nói cô Trịnh ngày mai tới ký tên là được.” Sau khi nói xong, Hạ Vân tiếp tục nói: “Việc khác, nếu anh Bùi không ngại, tôi có thể tiễn anh một đoạn đường không? Dù sao anh cũng vừa mới giao dịch với tôi xong, Bùi thị chúng tôi có trách nhiệm đưa anh về nhà an toàn”
“Được, vậy cảm ơn thư ký Hạ, chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh” Bùi Nguyên Minh cười cười, sau đó tùy ý quét mắt nhìn Tô Hoài Bão một cái.
Gì? Hạ Vân tới đây mời anh ta lên xe? Tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị cảm ơn anh ta? Mẹ kiếp, cá khô cũng có lúc xoay người?
Giờ phút này trong đầu Tô Hoài Bão “Ông” một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tại sao lại như vậy? Tại sao vận may của tên ở rể này vẫn luôn tốt như vậy? Điều này không khoa học!
“Ông nội ơi, còn nhớ rõ lời anh vừa nói không? Anh chuẩn bị quỳ chưa? Hay là đợi mấy ngày nữa mới quỳ?” Bùi Nguyên Minh cười như không cười nói. “Anh…” Sắc mặt Tô Hoài Bão lập tức trở thành màu gan heo, sau đó anh ta xoay người rời đi: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng đắc ý, chuyện này tôi không để yên đâu!”
Triệu Lan Hương thấy cảnh như vậy, chần chờ một chút rồi bước nhanh đi theo.
Còn Trịnh Tuyết Dương bây giờ căn bản không còn tâm tư để ý tới Tô Hoài Bão, cô và Tô Hoài Bão gặp nhau, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn làm quen với các cấp trên của công ty đầu tư Bùi thị. Bây giờ công ty đầu tư Bùi thị bên này đã nhả ra, cô cũng không cần anh ta nữa.
Mà Giang Văn Huy thấy cảnh này, cũng nhanh chóng rút đi, anh ta cũng không muốn trêu chọc nhân vật như Hạ Vân, còn về phần Nạp Nhã Lan……
Giang Văn Huy ở bên này còn chưa thôi mơ mộng hão huyền, giờ phút này Nạp Nhã Lan đã cầm lấy di động ấn vài cái, sau đó nét mặt kỳ quái đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhẹ giọng nói: “Anh Bùi… Có thể… mượn một chút thời gian nói chuyện không?” “Ừm?” Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, nhìn thấy cô và Hạ Vân nói chuyện vô cùng say mê, trong lúc nhất thời không có ý định rời đi, anh gật gật đầu, đi theo Nạp Nhã Lan tới bên cạnh.
Giờ phút này Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh, chần chờ một chút mới nói: “Ông nội của tôi vừa nhắn tin tới, vừa đúng lúc trong tay ông ấy có món đồ cổ chưa giám định được, muốn hỏi ý kiến anh một chút, không biết anh có thời gian không.”
“Ông Nạp Hoàng Chi?” Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã lên tiếng nói, “Không thành vấn đề, tôi để lại số điện thoại cho cô, chờ ông cụ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ qua đó.”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đọc một số điện thoại.
Nạp Nhã Lan ghi nhớ số điện thoại, bỗng nhiên sắc mặt hơi hơi đỏ lên, âm thanh giống như muỗi, nói: “Cha… Con có thể hỏi cha một vấn đề riêng không?”
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói: “Cô… Nạp… Cô gọi tôi là gì?”
“Cha… Cha…” đôi mắt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan hung hăng liếc xéo Bùi Nguyên Minh một chút, sau đó cắn môi dưới nhẹ giọng nói: “Người nhà họ Nạp chúng tôi, luôn luôn nói là làm, nếu tôi và anh có cá cược, tôi nhất định sẽ tuân theo, anh không cần nói chẳng phân biệt thắng bại gì đó với tôi, tôi thua chính là thua, cảm ơn anh vừa rồi đã cho tôi một bậc thang đi xuống… Tóm lại, sau này tôi sẽ gọi anh là… Cha…”
Nói xong câu này, khuôn mặt Nạp Nhã Lan càng đỏ hơn.
Bùi Nguyên Minh cạn lời, một lát sau ma xui quỷ khiến mở miệng nói: “Cô Nạp, cô có một người cha ở bên ngoài, mẹ cô biết không?” “Anh…..” Trong nháy mắt, nhịp tim Nạp Nhã Lan đột nhiên tăng tốc, khuôn mặt trực tiếp đồ bừng như phát sốt: “Tên xấu xa này!”
Cô ta không thể tưởng được bản lĩnh đánh vào đuôi rắn của người này lại mạnh mẽ như vậy, người đàn ông này thật sự là tên bỏ đi ở rể trong miệng người khác sao? Sao lại cảm giác anh ta nói chuyện luôn có ý châm chọc người ta như vậy chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng như nữ sinh của Nạp Nhã Lan, Bùi Diệc Minh bất đắc dĩ, mẹ kiếp còn người đẹp lạnh như núi băng thì sao? Sao, núi băng hòa tan rồi à?
Phía sau, sắc mặt Giang Văn Huy vừa xanh vừa trắng, tên ở rể này khinh người quá đáng! Anh ta và Nạp Nhã Lan nhỏ giọng nói, lớn tiếng cười, không sợ vợ anh ta biết sao?
Lúc này, Hạ Vân và Trịnh Tuyết Dương cũng chú ý tới bên kia, giờ phút này tuy hai người đang nói chuyện, nhưng đều có mấy phần không tập trung, ánh mắt không ngừng ngắm rồi lại ngắm, không hề nghi ngờ, chính Bùi Nguyên Minh cũng chưa chú ý tới, anh lại trở thành trung tâm trong đám người một lần nữa.
/6731
|