“Không cần món quà lớn, món quà nhỏ là được.”
“Lễ vật quá nặng, hắn còn tưởng rằng tôi, là muốn đi cầu xin hắn làm việc gì a.”
Tô Văn Nhã hơi sững sờ, nói: “Vậy Bùi Thiếu ngài, là muốn làm cái gì a?”
“Thả mồi, câu cá. . .”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.
“Tôi muốn để Địa Tông bên kia minh bạch, nếu như động tác của bọn hắn chậm một chút nữa, liền Triệu Hải Thụy dạng người này, cũng có thể đứng tại mặt đối lập với bọn hắn. . .”
Năm giờ chiều ngày hôm sau.
Bùi Nguyên Minh trong tay mang theo một hộp quà tặng tinh xảo, xuất hiện tại cửa đại viện số một, bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.
Nơi này là tòa nhà lưu chuyển của nhân viên chính phủ, bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, là tỉnh lỵ của tỉnh Đại Mạc, các quan chức quan trọng của chính quyền tỉnh, về cơ bản sống ở khu số 1.
Triệu Hải Thụy, với tư cách là chỉ huy thứ hai của Công an tỉnh Đại Mạc, nên có một khu nhà nhỏ độc lập, ở nơi này.
Bùi Nguyên theo địa chỉ Dương Trung Quân gửi đến, đi tới cổng tiểu viện.
Hai thám tử súng ống đầy đủ đứng tại cổng, thời điểm nhìn thấy anh xuất hiện, một người trong số họ bước tới chào: “Vị tiên sinh này, xin chào.”
“Nơi này là khu vực tư nhân, không phận sự cấm vào.”
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Ta tìm Triệu phó tổng, làm phiền ngươi, hỗ trợ truyền tin một tiếng.”
“Cứ nói, tại hạ là Bùi Nguyên Minh.”
“Ta là bằng hữu của Dương Trung Quân, trưởng đồn cảnh sát bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.”
Nghe được tên của Dương Trung Quân, thám tử gác cổng khẽ gật đầu, rồi bước nhanh vào.
Qua sau mười mấy phút, hắn mới trở lại, nói: “Bùi Tiên Sinh, mời vào bên trong.”
Vào trong sân, sau khi đi qua một con đường trải đầy hoa cỏ, Bùi Nguyên Minh đến đại sảnh của một biệt thự.
Giờ phút này, trong đại sảnh không có một ai, thám tử mang theo Bùi Nguyên Minh đến, làm một dấu tay xin mời về sau, liền rời đi.
Trong đại sảnh trống rỗng, Bùi Nguyên Minh một mình đứng đó.
Nếu như là người bình thường, giờ phút này, chỉ sợ đều sẽ xấu hổ, phải tìm kẽ đất chui vào bên trong.
Nhưng là Bùi Nguyên Minh, lại không có cảm giác nhiều lắm, mà là chắp tay, đi đến một góc đại sảnh, thưởng thức tranh chữ treo trên vách tường.
Những nét chữ thư pháp này rất hữu lực, nhất bút nhất hoạ, cũng đều mang theo vài phần hương vị kim qua thiết mã.
Còn như những bức tranh thuỷ mặc kia, mặc dù cũng là rải rác vài nét bút, nhưng đã thể hiện được cái thần của tác giả.
Nhìn xem kí tên trên tranh chữ, Bùi Nguyên Minh ngược lại là thần sắc có chút kỳ dị, nghĩ không ra, người hạ bút thế mà là Triệu Hải Thụy.
Chẳng qua cũng bình thường, khi bước vào độ tuổi trung niên, khó tránh khỏi có chút sở thích của riêng mình.
Triệu Hải Thụy đã được rêu rao là Thanh Thiên bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, như vậy chú định, sở thích cá nhân của hắn, được coi là đơn giản, hay đúng hơn là rất bình dị.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể đoạn tuyệt những con đường của người tặng lễ.
Ngay tại thời điểm, Bùi Nguyên Minh đang suy nghĩ những điều này, đột nhiên, âm thanh âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua) của một nữ tử trung niên, từ sâu trong hành lang nơi đại sảnh, truyền đến.
“Chính là ngươi, muốn gặp Triệu lão gia của chúng ta hay sao?”
“Thật khó để ngươi không biết, lão Triệu nhà ta là một người tham công tiếc việc, ban đêm chưa tới mười giờ, ngài ấy sẽ không về nhà.”
“Mặc kệ ngươi muốn tìm ngài ấy làm việc, hay là phải tìm ngài để tặng lễ vật, chỉ sợ hôm nay, đều phải thất vọng a.”
Bùi Nguyên Minh thuận theo thanh âm nhìn sang, liền thấy được một nữ tử vóc người uyển chuyển, mang theo vài phần phong tình, đi ra.
“Lễ vật quá nặng, hắn còn tưởng rằng tôi, là muốn đi cầu xin hắn làm việc gì a.”
Tô Văn Nhã hơi sững sờ, nói: “Vậy Bùi Thiếu ngài, là muốn làm cái gì a?”
“Thả mồi, câu cá. . .”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.
“Tôi muốn để Địa Tông bên kia minh bạch, nếu như động tác của bọn hắn chậm một chút nữa, liền Triệu Hải Thụy dạng người này, cũng có thể đứng tại mặt đối lập với bọn hắn. . .”
Năm giờ chiều ngày hôm sau.
Bùi Nguyên Minh trong tay mang theo một hộp quà tặng tinh xảo, xuất hiện tại cửa đại viện số một, bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.
Nơi này là tòa nhà lưu chuyển của nhân viên chính phủ, bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, là tỉnh lỵ của tỉnh Đại Mạc, các quan chức quan trọng của chính quyền tỉnh, về cơ bản sống ở khu số 1.
Triệu Hải Thụy, với tư cách là chỉ huy thứ hai của Công an tỉnh Đại Mạc, nên có một khu nhà nhỏ độc lập, ở nơi này.
Bùi Nguyên theo địa chỉ Dương Trung Quân gửi đến, đi tới cổng tiểu viện.
Hai thám tử súng ống đầy đủ đứng tại cổng, thời điểm nhìn thấy anh xuất hiện, một người trong số họ bước tới chào: “Vị tiên sinh này, xin chào.”
“Nơi này là khu vực tư nhân, không phận sự cấm vào.”
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Ta tìm Triệu phó tổng, làm phiền ngươi, hỗ trợ truyền tin một tiếng.”
“Cứ nói, tại hạ là Bùi Nguyên Minh.”
“Ta là bằng hữu của Dương Trung Quân, trưởng đồn cảnh sát bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.”
Nghe được tên của Dương Trung Quân, thám tử gác cổng khẽ gật đầu, rồi bước nhanh vào.
Qua sau mười mấy phút, hắn mới trở lại, nói: “Bùi Tiên Sinh, mời vào bên trong.”
Vào trong sân, sau khi đi qua một con đường trải đầy hoa cỏ, Bùi Nguyên Minh đến đại sảnh của một biệt thự.
Giờ phút này, trong đại sảnh không có một ai, thám tử mang theo Bùi Nguyên Minh đến, làm một dấu tay xin mời về sau, liền rời đi.
Trong đại sảnh trống rỗng, Bùi Nguyên Minh một mình đứng đó.
Nếu như là người bình thường, giờ phút này, chỉ sợ đều sẽ xấu hổ, phải tìm kẽ đất chui vào bên trong.
Nhưng là Bùi Nguyên Minh, lại không có cảm giác nhiều lắm, mà là chắp tay, đi đến một góc đại sảnh, thưởng thức tranh chữ treo trên vách tường.
Những nét chữ thư pháp này rất hữu lực, nhất bút nhất hoạ, cũng đều mang theo vài phần hương vị kim qua thiết mã.
Còn như những bức tranh thuỷ mặc kia, mặc dù cũng là rải rác vài nét bút, nhưng đã thể hiện được cái thần của tác giả.
Nhìn xem kí tên trên tranh chữ, Bùi Nguyên Minh ngược lại là thần sắc có chút kỳ dị, nghĩ không ra, người hạ bút thế mà là Triệu Hải Thụy.
Chẳng qua cũng bình thường, khi bước vào độ tuổi trung niên, khó tránh khỏi có chút sở thích của riêng mình.
Triệu Hải Thụy đã được rêu rao là Thanh Thiên bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, như vậy chú định, sở thích cá nhân của hắn, được coi là đơn giản, hay đúng hơn là rất bình dị.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể đoạn tuyệt những con đường của người tặng lễ.
Ngay tại thời điểm, Bùi Nguyên Minh đang suy nghĩ những điều này, đột nhiên, âm thanh âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua) của một nữ tử trung niên, từ sâu trong hành lang nơi đại sảnh, truyền đến.
“Chính là ngươi, muốn gặp Triệu lão gia của chúng ta hay sao?”
“Thật khó để ngươi không biết, lão Triệu nhà ta là một người tham công tiếc việc, ban đêm chưa tới mười giờ, ngài ấy sẽ không về nhà.”
“Mặc kệ ngươi muốn tìm ngài ấy làm việc, hay là phải tìm ngài để tặng lễ vật, chỉ sợ hôm nay, đều phải thất vọng a.”
Bùi Nguyên Minh thuận theo thanh âm nhìn sang, liền thấy được một nữ tử vóc người uyển chuyển, mang theo vài phần phong tình, đi ra.
/6731
|