Liễu Nha từ từ đến gần cửa sau Lưu ly cung, một tiếng trầm thấp hấp dẫn sự chú ý của nàng, trong lòng vừa động, lỗ tai dán lên cửa.
Tiếng bước chân cô gái vang lên, tiếng tụng kinh đột nhiên ngừng lại.
“Ngư ma ma, hôm nay là ngày giỗ của Vẫn Lệ sao?” Thanh âm lạnh lùng của nữ nhân vang lên.
“Vâng, Thái hậu, vẫn như cũ đốt chút tiền bạc, để cho nàng ở dưới đất an tâm một chút!” Ngư ma ma cung kính trả lời.
“Được, ít năm như vậy, Vẫn Lệ vẫn chưa siêu sinh!” Cô gái khẽ thở dài, bước chân vang lên. Giống như vào tẩm cung.
Liễu Nha nhìn qua khe hẹp ở cửa, đột nhiên nhìn thấy Ngư ma ma rũ mắt, ánh mắt kỳ quái, lướt nhanh làm cho nàng ngẩn người, trong nháy mắt nghĩ tới khả năng có lẽ Ngư ma ma biết được chuyện gì đó.
Trời đã sáng, tiếng cung nữ thái giám không ngừng vang lên, Liễu Nha vội vàng thu hồi thân thể, hai tay ôm trước ngực chạy đến cửa chính Lưu ly cung, ở trên nóc nhà, một đôi mắt xanh đen đuổi theo bóng dáng của nàng, lóe lên sự thống khổ.
“Nương nương, ngài đi đâu để cho Nguyệt Mi tìm không được!” Nguyệt Mi chờ bến ngoài Lưu ly cung, nhìn thấy nàng chạy đến, phủ thêm một chiếc áo khoác trắng, đội lên chiếc mũ lông thỏ, làm cho nàng giống như một con thú.
“Trời lạnh, ta chạy bộ hai vòng, được rồi, Lưu ly cung đã mở cửa, chúng ta vào thôi!” Liễu Nha cười nhạt trả lời, lôi kéo Nguyệt Mi cùng vào.
Cung nữ nhìn thấy Liễu Nha chỉ biết trố mắt nhìn, sau đó kêu lên một tiếng, vào bẩm báo với Thái hậu.
Một lúc sau, Thái hậu truyền lời để cho nàng vào tẩm cung, Liễu Nha để Nguyệt Mi đợi bên ngoài, còn mình theo cung nữ vào bên trong.
Trong phòng, Thái hậu giống như vừa tỉnh ngủ, mái tóc rối loạn, nàng không ngừng soi gương, tinh thần rất tốt, nếu không phải Liễu Nha tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin tưởng Thái hậu vừa từ ngoài cung trở về.
Nàng hành động không có bất kì sơ hở nào.
“Thanh Thanh thỉnh an Thái hâu!” Nàng từ từ cúi người.
“Tốt tốt, hiếm khi ngươi còn nhớ tới Ai gia, mấy ngày nay không thấy ngươi, thật là nhớ, sáng nay ở lại dùng bữa ở Lưu ly cung với ta!” Thái hậu cười hiền.
Liễu Nha hiểu, hôm nay nàng không thể chờ đợi, cho nên mới sáng sớm đã đến, nhưng trong lòng bức bí mà không thể nói ra.
“Thái hậu nương nương, ta có thể một mình nói với người vài câu không?” Liễu Nha cung kính mở miệng.
Thái hậu ngẩn ra, phất tay một cái, cung nữ lập tức dừng ray cung kinh đứng sang một bên. Thái hậu do dự một giây nhỏ giọng: “Các ngươi ra ngoài trước đi, không có ai gia phân phó không được đi vào!”
“Vâng!” Đợi mọi người ra ngoài, Liễu Nha tiến lên tự mình thay Thái hậu chuẩn bị thức ăn.
“Ngươi ngồi xuống đi, không cần bận rộn như vậy, hiện tại trong phòng chi có hai chúng ta, có lời gì ngươi cứ nói đi!” Thái hậu kéo nàng ngồi bên giường, nhỏ giọng nói.
“Thái hậu nương nương, Thanh Thanh cả gan, trải qua chuyện đêm mười lăm, có một số việc tròng lòng Thanh Thanh hiểu rõ, nhưng có một số chuyện còn mơ hồ mong Thái hậu nương nương giải thích giúp!” Liễu Nha mở lời, sự nhiệt tình của Thái hậu làm cho nàng cảm thấy bất an.
“Giải thích nghi ngờ? Mặc Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi cũng hỏi tới” Thái hậu mím môi cười khẽ, giống như rất hài lòng với biểu hiện của nàng, nàng đứng dậy đến trước cửa sổ, “Ngươi nên biết, Kim Minh, Kim Nhật, Kim Lang, bọn họ là ba người một cơ thể, trừ đêm mười lăm trăng tròn, Kim Lang xuất hiện, hận thù trong lòng Kim Minh bị Kim Lang khống chế, làm ra những chuyện tàn nhẫn, mà Kim Nhật thiện lương mới thực sự là Kim Minh! Mặc Thanh Thanh, ngươi biết thân phận ngôi sao Mặc tộc, trước khi ngươi vào cung, phải biết đến chuyện này, nhưng ta rất thất vọng về ngươi, vào cung nhiều ngày… như vậy, mọi chuyện Kim Minh đối với ngươi, ngươi không tiến hành lời thề của mình!”
“Lời thề?” Liễu Nha ngẩn ra, lời thề gì? Hơn nữa Thái hậu biết rõ mọi chuyện về Mặc tộc?
“Ngươi đứng trước hàng ngàn con dân Mặc tộc lập lời thề, muốn thay đổi số mạng của Mặc tộc, không lẽ ngươi đã quên?” Thái hậu dời mắt, có chút không vui.
“Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?” Liễu Nha không phải là Mặc Thanh Thanh, tất nhiên không thể biết chuyện lời thề, nhưng hiện tại nàng muốn biết tại sao Thái hậu lại biết hết mọi chuyện.
“Còn gọi ta là Thái hậu sao? Ở lễ tế đàn của Mặc tộc, không phải ngươi cũng đã ra mắt ta rồi sao? Dù lúc ấy ta đã dùng khăn đen che mặt!” Nữ nhân cười khẽ, nhàn nhạt mở miệng.
Liễu Nha bị lời nói của Thái hậu làm cho kinh sợ, tế đàn Mặc tộc, không lẽ Thái hậu là người của Mặc tộc? Đột nhiên nàng nhớ tới lời nói của nữ nhân thần bí trong ám thất, nhẹ nhàng ồ một tiếng: “Ngươi là nữ nhân thần bí đó?”
“Đúng vậy, ta là người Mặc tộc, tỷ tỷ ruột của ta, Hoàng Phủ Tễ Nguyệt, sau khi chết, ta theo lời Thái Thượng hoàng vào cung, tên của ta gọi là Hoàng Phủ Tễ Tuyết!” Nữ nhân xoay người lại, lạnh nhạt mở miệng cười, không chút keo kiệt nói ra lá bài tẩy với nàng.
“Thái hậu chân chính…” Liễu Nha cả kinh không nói nên lời, Thái hậu là giả, hơn nữa là do Thái Thượng hoàng tìm tới, Thái hậu chân chính bị Vẫn Lệ đẩy xuống hồ hình thoi đã chết rồi sao?
“Nàng chết trong hồ hình thoi ở Ngưng Hương cư!” Hoàng Phủ Tễ Tuyết nhỏ giọng nói, ánh mắt bi thương, nàng tiến tới bàn trang điểm, lấy trang sức tinh xảo trong hộp, nhẹ nhàng mở ra, đáy hộp màu đỏ, một chiếc nhẫn ngọc màu trắng dưới ánh nắng lóe ra những tia sáng trong suốt.
“Đây là di vật duy nhất của nàng, Thái Thượng hoàng sợ nhìn vật nhớ người, hơn nữa tỷ tỷ thích nhẫn chiếc nhẫn bạch ngọc này, vì vậy Thái Thượng hoàng để nó trong hồ nước nơi tỷ tỷ rơi xuống, không ngờ ngươi lại nhặt đươc, có lẽ đây là số mệnh!” Nàng khẽ thở dài, nắm lấy cánh tay Liễu Nha đeo lên đó, “ Từ nay nhẫn phượng sẽ là của ngươi, vinh hoa phú quý cũng có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi phải tuân thủ lời thề!” Nàng ngước mắt nhìn Liễu Nha, ánh mắt vừa cầu xin vừa cướng bách.
“Ta…” Liễu Nha cảm thấy nhẫn bạch ngọc lúc này nặng tựa ngàn cân, lời thề, rốt cuộc là lời thề gì? Nàng không biết điều gì thì làm sao tuân thủ.
“Có lẽ Kim Minh đã biết hết mọi chuyện, Mặc Thanh Thanh, ngươi không còn thời gian nữa, trước khi Kim Minh bị Kim Lang cắn trả, ngươi nhất định phải dùng máu xử nữ của mình để khống chế Kim Lang, làm vậy ngươi cũng không bị tổn thất nào, ngươi vốn là phi tử của Kim Lang vương, căn bản không có ý do để cự tuyệt!” Sau khi Thái hậu nói xong, ánh mắt lạnh lùng nắm chặt tay nàng, giọng điệu thay đổi “Không nên qua lại với Mặc Trạc, ngươi là nữ nhân của Kim Lang vương!”
Liễu Nha ngơ ngác nhìn bộ dạng xa lạ của Thái hậu, thật lâu sau mới hồi hồn, mãi mới hiểu được ý tứ của Thái hậu, nếu nàng hiểu không sai thì nguyên nhân mình không cùng với Kim Minh là vì Mặc Trạc.
Mặc Trạc, nàng nhớ lại ánh mắt thống khổ của nam tử, có lẽ Mặc Thanh Thanh đã từng là người hắn yêu.
“Vì Săn Lang tộc, vì Kim Lang vương triều, Mặc Thanh Thanh, nhất định ngươi phải thực hiện, cũng là cuộc sống của ngươi, ngươi hiểu chưa?” Thái hậu mở miệng như ra lệnh, ánh mắt sắc bén khác thường, bàn tay nắm lấy cằm Liễu Nha: “Đi đi, đi thực hiện trách nhiệm của ngươi đi!”
“Nếu vậy, Kim Minh sẽ như thế nào?” Liễu Nha thống khổ nháy mắt, giọng nói lơ lửng giãu không trung.
“Sẽ biến mất!”
Tâm trạng Liễu Nha nặng nề bước vào Ngưng Hương cư, vừa vào cửa nàng liền sững người tại chỗ, nam tử ngồi xoay lưng với nàng, bóng dáng cao ngất dưới ánh sáng, mái tóc vàng đổ xuống vai, trong suốt lóe sáng, làm cho người ta không có cảm giác chân thật.
“Kim Minh!” Liễu Nha nhẹ nhàng gọi tên hắn, nam từ từ từ xoay người, mấp máy môi cười cười, ánh nắng ấm áp chiếu qua đầu vai của hắn, nụ cười đó dưới ánh nắng mặt trời tinh khiết như thủy tinh, rực rỡ.
“Ta đã trở về!” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt xoay chuyển làm cho người ta không thể nào nắm bắt được: “Thanh Thanh, ngày hôm qua ta đã nói, ta muốn có một đứa trẻ thuộc về hai chúng ta!” Hắn đưa hai tay hướng về phía nàng, nụ cười càng thêm mê ly: “Ngươi có nguyện ý không”
Liễu Nha cắn răng rũ mắt xuống: “Kim Minh, tại sao ngươi lại nói như vậy? Tối hôm qua ngươi đi đâu? Ngươi có biết ta rất lo cho ngươi không, tại sao không nói lời nào đã bỏ đi!”
Nam tử đứng dậy, áo bào màu vàng xoay tròn một cái trên không trung, hắn dịu dàng cười một tiếng, ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt giống như muốn hòa thân thể nàng vào người mình, lầm bầm bên tai nàng: “Tối qua ta đến một nơi lâu nay ta vẫn không dám đi, ở nơi đó ta nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ta cười thật lâu, cho đến khi không cười không nổi nữa, ta đã trở về!”
Hắn lôi kéo nàng vào tẩm phòng, nhẹ nhàng để cho nàng ngồi trên giường, trầm mặc một lát, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng: “Thanh Thanh, nói cho ta biết, ngươi nguyện ý không?”
Hắn thay đổi như một người khác, nụ cười ấm áp, ánh mắt si tình, giống như có điều gfi đó sẽ thay đổi.
Liễu Nha nhìn hắn, sự dịu dàng của nam tử giống như đè nặng xung quanh nàng, nàng không thích Kim Minh như vậy, một chút cũng không thích, hắn không có tức giận, không có thù hận, chỉ giống như một tượng gỗ mất đi linh hồn, để cho người ta định đoạt.
Là định mệnh cũng tốt, là ích kỷ cũng được, nàng tiến vào Kim Lang vương triều, giống như quỹ đạo đã định, hoặc đối với nàng mà nói, không công bằng, nhưng nó là vận mệnh của nàng, vận mệnh của hắn, thậm chí là vận mệnh của Kim Lang vương triều.
Nhưng mà nàng phải cúi đầu chịu nghe theo vận mệnh sao? Dũng khí chưa bao giờ có ngưng tụ trong lòng nàng, nàng đặt hai tay lên vai nam tử, lay lay hắn: “ Kim Minh, ngươi tỉnh táo một chút, đó không phải là lỗi của ngươi, người giết hại Vân Nhim giết hại Mạc Thương là do Kim Lang, là Kim Lang mà không phải là ngươi!”
Nam nhân dời mắt, lạnh lùng cười một tiếng: “Có gì khác nhau sao? Không phải đều do đôi tay này gây nên hay sao?” Hắn đưa hai bàn tay của mình ra, mấy ngón tay khêu gợi giữa không trung, giống như bàn tay nhốm đầy máu, hắn nhăn mày thật chặt.
“Ngươi là ngươi, Kim Lang là Kim Lang, ta sẽ không lẫn lộn, Kim Minh, ngươi phải tỉnh táo lại, cho ta một chút thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giải quyết.
“Thanh Thanh, ta chỉ muốn ngươi mà thôi, ta không sợ ta biến mất, ta muốn có ngươi!” Hắn đặt cô gái xuống giường, lổm nhổm bò lên người nàng: “Bởi vì ngươi là người duy nhất trên thế giới này mà ta lưu luyến, nếu thời khắc cuối cùng có thể cùng với ngươi cùng nhau vượt qua, ta…” Hắn dừng lại, không nói thêm gì nữa, đôi môi nóng bỏng hôn lên, mang theo sự cẩn thận, cầu xin.
Trong đầu hồn loạn, Liễu Nha cố gắng đẩy nam tử ra, “Ngươi không thể chết, không thể, tại sao các người lại ích kỷ như vậy? Tại sao? Ngươi chết có thể mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng ta thì như thế nào? Tại sao ta phải nhận hết mọi đau khổ? Kim Minh, ngươi nghe đây, dù cho cả thế giới đều muốn ngươi biến mất, nhưng ta sẽ không, ta muốn ngươi còn sống, Kim Nhật cũng vậy, hai người các ngươi phải tồn tại trên thế giới này!”
Nàng mệt mỏi, nằm trong ngực hắn khóc thút thít, tiếng khóc thương tâm như vậy làm cho đôi mày hắn cau chặt.
Dù cho toàn bộ cả thế giới đều muốn ngươi biến mất, ta cũng không hy vọng- nam từ vuốt ve mái tóc cô gái, trên mặt nở một nụ cười an ủi, như vậy là đủ rồi, chỉ cần có những lời này của nàng.
Khóc đủ, một đêm mệt mỏi, nàng nằm trong ngực nam tử dần tiến vào mộng đẹp, nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, cũng từ từ nhắm mắt.
Nếu trong sự hận thù trong lòng hắn bị sự áy náy khống chế, như vậy hắn có còn bị Kim Lang khống chế nữa không?
Trong góc bạo thất ở hậu viện, Ngọc Triệt nhìn Vẫn Lệ.
“Ngươi là ai?” Vẫn Lệ nhỏ giọng mở miệng.
“Ta là ai cũng không quan trọng, nhưng ta muốn biết ngươi là ai?” Ngọc Triệt cười nhạt, nhướng mày: “ Hoàng huynh của ta vì cứu ngươi đã bị Hoàng thượng lầm tưởng là người trong khu rừng hắc ám, bị ngài ấy đánh trọng thương, đến bây gờ vẫn nằm trên giường, Vẫn Lệ, có phải ngươi nên báo đáp huynh muội chúng ta một chút hay không?”
Vẫn Lệ thống khổ cười lạnh một tiếng: “Được, ngươi nói đi, ngươi muốn gì?”
Sau nửa canh giờ, Ngọc Triệt hài lòng từ bạo thất đi ra, bước chân phi thường uyển chuyển.
Chạng vạng, thị vệ phát hiện thi thể một cô gái ở trong bạo thất khu rừng hắc ám, người nàng cắm đao nằm trong vũng máu, thị vệ phụ trách đem tình hình báo cho Nhung Thiên.
Khu rừng hắc ám, Kim Huy cùng Nhung Thiên tra xét thi thể cô gái, khuôn mặt ghê tởm, sớm đã bị phá hủy, nhìn không ra bộ dáng, hơn nữa còn là người bọn họ chưa từng nhìn thấy.
“Vương gia, người xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Nhung Thiên mở miệng hỏi.
Kim Huy lắc đầu một cái, không thể làm gì, đành tiến lên nhẹ nhàng xem xét thi thể, cẩn thận phán đoán dung mạo của nàng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, không lẽ nàng là người ở trong khu rừng hắc ám? Nhưng tại sao đột nhiên lại bị giết ở đây.
“Nhung Thiên, chôn cất thi thể này đi!” Kim Huy đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng, đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn về một góc ở đám cây, chỗ đó có một bóng dáng màu vàng nhanh chóng biến mất. Không phải là?
“Nhung Thiên, cùng ta đi xem một chút”” Hắn nhỏ giọng, Nhung Thiên nhận lệnh đi trước.
Tiên Dung chạy nhanh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, hốc mắt ươn ướt, có một số thái giám và cung nữ nhìn nàng, không thể để bọn họ nhìn thấy được gì.
Cô cô chết, hôm nay nàng mang thức ăn cho cô cô, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy thi thể của cô cô, nàng luống cuống nắm chặt tay cầm hộp cơm nơi khủy tay, cúi đầu vội vàng đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên sau lưng truyện đến giọng nói uy nghiêm của nam tử, nàng ngẩn ra, cắn răng, trong lòng sợ hãi.
“Ngươi là cung nữ nào trong cung?” Nhung Thiên đi về phía trước, đoạt lấy hộp cơm trong khủy tay cẩn thận kiểm tra.
“Ngưng Hương cư…!” Tiền Dung mở miệng khẽ nói, hay tay trước ngực co lại không ngừng vuốt vuốt.
“Ngươi biết nữ nhân trong khu rừng hắc ám là ai?”
“Không, không biết, chẳng qua nô tỳ đi bạo thất nhìn thấy nhiều quan binh ở trong rừng nên tò mò nhìn, nhìn một chút là đi liền!”
“Nhìn một chút? Ngươi nhìn cái gì?”
“Không nhìn thấy gì cả! Cầu xin đại nhân tha cho nô tỳ đi!” Tiền Dung quỳ trên mặt đất cầu xin.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhung Thiên làm cho nàng sợ hãi, phất tay một cái bảo thị vệ mang nàng đi.
Trong mộng đột nhiên Liễu Nha tỉnh dậy, bên trong bóng tối, nam tử ở cạnh nàng, không biết cửa sổ bị gió thổi ra lúc nào, gió lạnh thổi vào người nàng, cho nên nàng ý thức được chuyện gì lúc này.
Hơi thở nóng bỏng của nam tử phun lên mặt nàng, nàng muốn tránh thoát nhưng không thể động.
“Kim Minh?” Liễu Nha gọi hắn, nam nhân nhìn động tác của nàng, từ từ nhìn sang.
Ánh đèn đã tắt, bốn phía yên tĩnh, nàng chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt xanh đen của nam tử.
Tiếng bước chân cô gái vang lên, tiếng tụng kinh đột nhiên ngừng lại.
“Ngư ma ma, hôm nay là ngày giỗ của Vẫn Lệ sao?” Thanh âm lạnh lùng của nữ nhân vang lên.
“Vâng, Thái hậu, vẫn như cũ đốt chút tiền bạc, để cho nàng ở dưới đất an tâm một chút!” Ngư ma ma cung kính trả lời.
“Được, ít năm như vậy, Vẫn Lệ vẫn chưa siêu sinh!” Cô gái khẽ thở dài, bước chân vang lên. Giống như vào tẩm cung.
Liễu Nha nhìn qua khe hẹp ở cửa, đột nhiên nhìn thấy Ngư ma ma rũ mắt, ánh mắt kỳ quái, lướt nhanh làm cho nàng ngẩn người, trong nháy mắt nghĩ tới khả năng có lẽ Ngư ma ma biết được chuyện gì đó.
Trời đã sáng, tiếng cung nữ thái giám không ngừng vang lên, Liễu Nha vội vàng thu hồi thân thể, hai tay ôm trước ngực chạy đến cửa chính Lưu ly cung, ở trên nóc nhà, một đôi mắt xanh đen đuổi theo bóng dáng của nàng, lóe lên sự thống khổ.
“Nương nương, ngài đi đâu để cho Nguyệt Mi tìm không được!” Nguyệt Mi chờ bến ngoài Lưu ly cung, nhìn thấy nàng chạy đến, phủ thêm một chiếc áo khoác trắng, đội lên chiếc mũ lông thỏ, làm cho nàng giống như một con thú.
“Trời lạnh, ta chạy bộ hai vòng, được rồi, Lưu ly cung đã mở cửa, chúng ta vào thôi!” Liễu Nha cười nhạt trả lời, lôi kéo Nguyệt Mi cùng vào.
Cung nữ nhìn thấy Liễu Nha chỉ biết trố mắt nhìn, sau đó kêu lên một tiếng, vào bẩm báo với Thái hậu.
Một lúc sau, Thái hậu truyền lời để cho nàng vào tẩm cung, Liễu Nha để Nguyệt Mi đợi bên ngoài, còn mình theo cung nữ vào bên trong.
Trong phòng, Thái hậu giống như vừa tỉnh ngủ, mái tóc rối loạn, nàng không ngừng soi gương, tinh thần rất tốt, nếu không phải Liễu Nha tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin tưởng Thái hậu vừa từ ngoài cung trở về.
Nàng hành động không có bất kì sơ hở nào.
“Thanh Thanh thỉnh an Thái hâu!” Nàng từ từ cúi người.
“Tốt tốt, hiếm khi ngươi còn nhớ tới Ai gia, mấy ngày nay không thấy ngươi, thật là nhớ, sáng nay ở lại dùng bữa ở Lưu ly cung với ta!” Thái hậu cười hiền.
Liễu Nha hiểu, hôm nay nàng không thể chờ đợi, cho nên mới sáng sớm đã đến, nhưng trong lòng bức bí mà không thể nói ra.
“Thái hậu nương nương, ta có thể một mình nói với người vài câu không?” Liễu Nha cung kính mở miệng.
Thái hậu ngẩn ra, phất tay một cái, cung nữ lập tức dừng ray cung kinh đứng sang một bên. Thái hậu do dự một giây nhỏ giọng: “Các ngươi ra ngoài trước đi, không có ai gia phân phó không được đi vào!”
“Vâng!” Đợi mọi người ra ngoài, Liễu Nha tiến lên tự mình thay Thái hậu chuẩn bị thức ăn.
“Ngươi ngồi xuống đi, không cần bận rộn như vậy, hiện tại trong phòng chi có hai chúng ta, có lời gì ngươi cứ nói đi!” Thái hậu kéo nàng ngồi bên giường, nhỏ giọng nói.
“Thái hậu nương nương, Thanh Thanh cả gan, trải qua chuyện đêm mười lăm, có một số việc tròng lòng Thanh Thanh hiểu rõ, nhưng có một số chuyện còn mơ hồ mong Thái hậu nương nương giải thích giúp!” Liễu Nha mở lời, sự nhiệt tình của Thái hậu làm cho nàng cảm thấy bất an.
“Giải thích nghi ngờ? Mặc Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi cũng hỏi tới” Thái hậu mím môi cười khẽ, giống như rất hài lòng với biểu hiện của nàng, nàng đứng dậy đến trước cửa sổ, “Ngươi nên biết, Kim Minh, Kim Nhật, Kim Lang, bọn họ là ba người một cơ thể, trừ đêm mười lăm trăng tròn, Kim Lang xuất hiện, hận thù trong lòng Kim Minh bị Kim Lang khống chế, làm ra những chuyện tàn nhẫn, mà Kim Nhật thiện lương mới thực sự là Kim Minh! Mặc Thanh Thanh, ngươi biết thân phận ngôi sao Mặc tộc, trước khi ngươi vào cung, phải biết đến chuyện này, nhưng ta rất thất vọng về ngươi, vào cung nhiều ngày… như vậy, mọi chuyện Kim Minh đối với ngươi, ngươi không tiến hành lời thề của mình!”
“Lời thề?” Liễu Nha ngẩn ra, lời thề gì? Hơn nữa Thái hậu biết rõ mọi chuyện về Mặc tộc?
“Ngươi đứng trước hàng ngàn con dân Mặc tộc lập lời thề, muốn thay đổi số mạng của Mặc tộc, không lẽ ngươi đã quên?” Thái hậu dời mắt, có chút không vui.
“Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?” Liễu Nha không phải là Mặc Thanh Thanh, tất nhiên không thể biết chuyện lời thề, nhưng hiện tại nàng muốn biết tại sao Thái hậu lại biết hết mọi chuyện.
“Còn gọi ta là Thái hậu sao? Ở lễ tế đàn của Mặc tộc, không phải ngươi cũng đã ra mắt ta rồi sao? Dù lúc ấy ta đã dùng khăn đen che mặt!” Nữ nhân cười khẽ, nhàn nhạt mở miệng.
Liễu Nha bị lời nói của Thái hậu làm cho kinh sợ, tế đàn Mặc tộc, không lẽ Thái hậu là người của Mặc tộc? Đột nhiên nàng nhớ tới lời nói của nữ nhân thần bí trong ám thất, nhẹ nhàng ồ một tiếng: “Ngươi là nữ nhân thần bí đó?”
“Đúng vậy, ta là người Mặc tộc, tỷ tỷ ruột của ta, Hoàng Phủ Tễ Nguyệt, sau khi chết, ta theo lời Thái Thượng hoàng vào cung, tên của ta gọi là Hoàng Phủ Tễ Tuyết!” Nữ nhân xoay người lại, lạnh nhạt mở miệng cười, không chút keo kiệt nói ra lá bài tẩy với nàng.
“Thái hậu chân chính…” Liễu Nha cả kinh không nói nên lời, Thái hậu là giả, hơn nữa là do Thái Thượng hoàng tìm tới, Thái hậu chân chính bị Vẫn Lệ đẩy xuống hồ hình thoi đã chết rồi sao?
“Nàng chết trong hồ hình thoi ở Ngưng Hương cư!” Hoàng Phủ Tễ Tuyết nhỏ giọng nói, ánh mắt bi thương, nàng tiến tới bàn trang điểm, lấy trang sức tinh xảo trong hộp, nhẹ nhàng mở ra, đáy hộp màu đỏ, một chiếc nhẫn ngọc màu trắng dưới ánh nắng lóe ra những tia sáng trong suốt.
“Đây là di vật duy nhất của nàng, Thái Thượng hoàng sợ nhìn vật nhớ người, hơn nữa tỷ tỷ thích nhẫn chiếc nhẫn bạch ngọc này, vì vậy Thái Thượng hoàng để nó trong hồ nước nơi tỷ tỷ rơi xuống, không ngờ ngươi lại nhặt đươc, có lẽ đây là số mệnh!” Nàng khẽ thở dài, nắm lấy cánh tay Liễu Nha đeo lên đó, “ Từ nay nhẫn phượng sẽ là của ngươi, vinh hoa phú quý cũng có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi phải tuân thủ lời thề!” Nàng ngước mắt nhìn Liễu Nha, ánh mắt vừa cầu xin vừa cướng bách.
“Ta…” Liễu Nha cảm thấy nhẫn bạch ngọc lúc này nặng tựa ngàn cân, lời thề, rốt cuộc là lời thề gì? Nàng không biết điều gì thì làm sao tuân thủ.
“Có lẽ Kim Minh đã biết hết mọi chuyện, Mặc Thanh Thanh, ngươi không còn thời gian nữa, trước khi Kim Minh bị Kim Lang cắn trả, ngươi nhất định phải dùng máu xử nữ của mình để khống chế Kim Lang, làm vậy ngươi cũng không bị tổn thất nào, ngươi vốn là phi tử của Kim Lang vương, căn bản không có ý do để cự tuyệt!” Sau khi Thái hậu nói xong, ánh mắt lạnh lùng nắm chặt tay nàng, giọng điệu thay đổi “Không nên qua lại với Mặc Trạc, ngươi là nữ nhân của Kim Lang vương!”
Liễu Nha ngơ ngác nhìn bộ dạng xa lạ của Thái hậu, thật lâu sau mới hồi hồn, mãi mới hiểu được ý tứ của Thái hậu, nếu nàng hiểu không sai thì nguyên nhân mình không cùng với Kim Minh là vì Mặc Trạc.
Mặc Trạc, nàng nhớ lại ánh mắt thống khổ của nam tử, có lẽ Mặc Thanh Thanh đã từng là người hắn yêu.
“Vì Săn Lang tộc, vì Kim Lang vương triều, Mặc Thanh Thanh, nhất định ngươi phải thực hiện, cũng là cuộc sống của ngươi, ngươi hiểu chưa?” Thái hậu mở miệng như ra lệnh, ánh mắt sắc bén khác thường, bàn tay nắm lấy cằm Liễu Nha: “Đi đi, đi thực hiện trách nhiệm của ngươi đi!”
“Nếu vậy, Kim Minh sẽ như thế nào?” Liễu Nha thống khổ nháy mắt, giọng nói lơ lửng giãu không trung.
“Sẽ biến mất!”
Tâm trạng Liễu Nha nặng nề bước vào Ngưng Hương cư, vừa vào cửa nàng liền sững người tại chỗ, nam tử ngồi xoay lưng với nàng, bóng dáng cao ngất dưới ánh sáng, mái tóc vàng đổ xuống vai, trong suốt lóe sáng, làm cho người ta không có cảm giác chân thật.
“Kim Minh!” Liễu Nha nhẹ nhàng gọi tên hắn, nam từ từ từ xoay người, mấp máy môi cười cười, ánh nắng ấm áp chiếu qua đầu vai của hắn, nụ cười đó dưới ánh nắng mặt trời tinh khiết như thủy tinh, rực rỡ.
“Ta đã trở về!” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt xoay chuyển làm cho người ta không thể nào nắm bắt được: “Thanh Thanh, ngày hôm qua ta đã nói, ta muốn có một đứa trẻ thuộc về hai chúng ta!” Hắn đưa hai tay hướng về phía nàng, nụ cười càng thêm mê ly: “Ngươi có nguyện ý không”
Liễu Nha cắn răng rũ mắt xuống: “Kim Minh, tại sao ngươi lại nói như vậy? Tối hôm qua ngươi đi đâu? Ngươi có biết ta rất lo cho ngươi không, tại sao không nói lời nào đã bỏ đi!”
Nam tử đứng dậy, áo bào màu vàng xoay tròn một cái trên không trung, hắn dịu dàng cười một tiếng, ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt giống như muốn hòa thân thể nàng vào người mình, lầm bầm bên tai nàng: “Tối qua ta đến một nơi lâu nay ta vẫn không dám đi, ở nơi đó ta nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ta cười thật lâu, cho đến khi không cười không nổi nữa, ta đã trở về!”
Hắn lôi kéo nàng vào tẩm phòng, nhẹ nhàng để cho nàng ngồi trên giường, trầm mặc một lát, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng: “Thanh Thanh, nói cho ta biết, ngươi nguyện ý không?”
Hắn thay đổi như một người khác, nụ cười ấm áp, ánh mắt si tình, giống như có điều gfi đó sẽ thay đổi.
Liễu Nha nhìn hắn, sự dịu dàng của nam tử giống như đè nặng xung quanh nàng, nàng không thích Kim Minh như vậy, một chút cũng không thích, hắn không có tức giận, không có thù hận, chỉ giống như một tượng gỗ mất đi linh hồn, để cho người ta định đoạt.
Là định mệnh cũng tốt, là ích kỷ cũng được, nàng tiến vào Kim Lang vương triều, giống như quỹ đạo đã định, hoặc đối với nàng mà nói, không công bằng, nhưng nó là vận mệnh của nàng, vận mệnh của hắn, thậm chí là vận mệnh của Kim Lang vương triều.
Nhưng mà nàng phải cúi đầu chịu nghe theo vận mệnh sao? Dũng khí chưa bao giờ có ngưng tụ trong lòng nàng, nàng đặt hai tay lên vai nam tử, lay lay hắn: “ Kim Minh, ngươi tỉnh táo một chút, đó không phải là lỗi của ngươi, người giết hại Vân Nhim giết hại Mạc Thương là do Kim Lang, là Kim Lang mà không phải là ngươi!”
Nam nhân dời mắt, lạnh lùng cười một tiếng: “Có gì khác nhau sao? Không phải đều do đôi tay này gây nên hay sao?” Hắn đưa hai bàn tay của mình ra, mấy ngón tay khêu gợi giữa không trung, giống như bàn tay nhốm đầy máu, hắn nhăn mày thật chặt.
“Ngươi là ngươi, Kim Lang là Kim Lang, ta sẽ không lẫn lộn, Kim Minh, ngươi phải tỉnh táo lại, cho ta một chút thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giải quyết.
“Thanh Thanh, ta chỉ muốn ngươi mà thôi, ta không sợ ta biến mất, ta muốn có ngươi!” Hắn đặt cô gái xuống giường, lổm nhổm bò lên người nàng: “Bởi vì ngươi là người duy nhất trên thế giới này mà ta lưu luyến, nếu thời khắc cuối cùng có thể cùng với ngươi cùng nhau vượt qua, ta…” Hắn dừng lại, không nói thêm gì nữa, đôi môi nóng bỏng hôn lên, mang theo sự cẩn thận, cầu xin.
Trong đầu hồn loạn, Liễu Nha cố gắng đẩy nam tử ra, “Ngươi không thể chết, không thể, tại sao các người lại ích kỷ như vậy? Tại sao? Ngươi chết có thể mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng ta thì như thế nào? Tại sao ta phải nhận hết mọi đau khổ? Kim Minh, ngươi nghe đây, dù cho cả thế giới đều muốn ngươi biến mất, nhưng ta sẽ không, ta muốn ngươi còn sống, Kim Nhật cũng vậy, hai người các ngươi phải tồn tại trên thế giới này!”
Nàng mệt mỏi, nằm trong ngực hắn khóc thút thít, tiếng khóc thương tâm như vậy làm cho đôi mày hắn cau chặt.
Dù cho toàn bộ cả thế giới đều muốn ngươi biến mất, ta cũng không hy vọng- nam từ vuốt ve mái tóc cô gái, trên mặt nở một nụ cười an ủi, như vậy là đủ rồi, chỉ cần có những lời này của nàng.
Khóc đủ, một đêm mệt mỏi, nàng nằm trong ngực nam tử dần tiến vào mộng đẹp, nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, cũng từ từ nhắm mắt.
Nếu trong sự hận thù trong lòng hắn bị sự áy náy khống chế, như vậy hắn có còn bị Kim Lang khống chế nữa không?
Trong góc bạo thất ở hậu viện, Ngọc Triệt nhìn Vẫn Lệ.
“Ngươi là ai?” Vẫn Lệ nhỏ giọng mở miệng.
“Ta là ai cũng không quan trọng, nhưng ta muốn biết ngươi là ai?” Ngọc Triệt cười nhạt, nhướng mày: “ Hoàng huynh của ta vì cứu ngươi đã bị Hoàng thượng lầm tưởng là người trong khu rừng hắc ám, bị ngài ấy đánh trọng thương, đến bây gờ vẫn nằm trên giường, Vẫn Lệ, có phải ngươi nên báo đáp huynh muội chúng ta một chút hay không?”
Vẫn Lệ thống khổ cười lạnh một tiếng: “Được, ngươi nói đi, ngươi muốn gì?”
Sau nửa canh giờ, Ngọc Triệt hài lòng từ bạo thất đi ra, bước chân phi thường uyển chuyển.
Chạng vạng, thị vệ phát hiện thi thể một cô gái ở trong bạo thất khu rừng hắc ám, người nàng cắm đao nằm trong vũng máu, thị vệ phụ trách đem tình hình báo cho Nhung Thiên.
Khu rừng hắc ám, Kim Huy cùng Nhung Thiên tra xét thi thể cô gái, khuôn mặt ghê tởm, sớm đã bị phá hủy, nhìn không ra bộ dáng, hơn nữa còn là người bọn họ chưa từng nhìn thấy.
“Vương gia, người xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Nhung Thiên mở miệng hỏi.
Kim Huy lắc đầu một cái, không thể làm gì, đành tiến lên nhẹ nhàng xem xét thi thể, cẩn thận phán đoán dung mạo của nàng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, không lẽ nàng là người ở trong khu rừng hắc ám? Nhưng tại sao đột nhiên lại bị giết ở đây.
“Nhung Thiên, chôn cất thi thể này đi!” Kim Huy đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng, đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn về một góc ở đám cây, chỗ đó có một bóng dáng màu vàng nhanh chóng biến mất. Không phải là?
“Nhung Thiên, cùng ta đi xem một chút”” Hắn nhỏ giọng, Nhung Thiên nhận lệnh đi trước.
Tiên Dung chạy nhanh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, hốc mắt ươn ướt, có một số thái giám và cung nữ nhìn nàng, không thể để bọn họ nhìn thấy được gì.
Cô cô chết, hôm nay nàng mang thức ăn cho cô cô, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy thi thể của cô cô, nàng luống cuống nắm chặt tay cầm hộp cơm nơi khủy tay, cúi đầu vội vàng đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên sau lưng truyện đến giọng nói uy nghiêm của nam tử, nàng ngẩn ra, cắn răng, trong lòng sợ hãi.
“Ngươi là cung nữ nào trong cung?” Nhung Thiên đi về phía trước, đoạt lấy hộp cơm trong khủy tay cẩn thận kiểm tra.
“Ngưng Hương cư…!” Tiền Dung mở miệng khẽ nói, hay tay trước ngực co lại không ngừng vuốt vuốt.
“Ngươi biết nữ nhân trong khu rừng hắc ám là ai?”
“Không, không biết, chẳng qua nô tỳ đi bạo thất nhìn thấy nhiều quan binh ở trong rừng nên tò mò nhìn, nhìn một chút là đi liền!”
“Nhìn một chút? Ngươi nhìn cái gì?”
“Không nhìn thấy gì cả! Cầu xin đại nhân tha cho nô tỳ đi!” Tiền Dung quỳ trên mặt đất cầu xin.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhung Thiên làm cho nàng sợ hãi, phất tay một cái bảo thị vệ mang nàng đi.
Trong mộng đột nhiên Liễu Nha tỉnh dậy, bên trong bóng tối, nam tử ở cạnh nàng, không biết cửa sổ bị gió thổi ra lúc nào, gió lạnh thổi vào người nàng, cho nên nàng ý thức được chuyện gì lúc này.
Hơi thở nóng bỏng của nam tử phun lên mặt nàng, nàng muốn tránh thoát nhưng không thể động.
“Kim Minh?” Liễu Nha gọi hắn, nam nhân nhìn động tác của nàng, từ từ nhìn sang.
Ánh đèn đã tắt, bốn phía yên tĩnh, nàng chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt xanh đen của nam tử.
/119
|