Khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc với nhau Lục Tiểu Phong cảm thấy gió lùa vào ngực, không khỏi lạnh buốt. Đó là loại chột dạ, có chút lo lắng muốn gạt bỏ ánh mắt đối diện. Nhưng ánh mắt kia rất nhanh liền lướt qua trên người nàng.
Bước chân Lục Tiểu Phong không khỏi ngừng nửa nhịp, nhưng nàng biết bây giờ không thể kiếm cớ rời đi, càng không thể xoay người muốn đi, nàng cúi đầu tiếp tục đi theo Tô Trí Nhược đến trước mặt đồng nghiệp của anh ta. Nếu nói vận khí tốt, Kha Địch sẽ không lập tức nhận ta nàng, dù sao bộ dạng hiện tại của nàng so với trước kia khác nhiều lắm.
“Tiểu tử, hôm nay tại sao cậu lại tới đây?” Hứa Thạch nhìn thấy Tô Trí Nhược thực sự rất kích động, vò vò đầu của chính mình.
Một người đàn ông khác ngồi bên cạnh Hứa Thạch cũng rất ngạc nhiên nhìn Tô Trí Nhược: “Cậu đi làm rồi ư?”
Tô Trí Nhược lùi lại một bước nói: “Làm sao chứ, mấy người có thể đến tôi lại không thể đến?”
Hứa Thạch cùng người đàn ông kia liếc mắt nhìn nhau, anh ta đánh giá Tô Trí Nhược từ đầu tới chân, cười híp mắt: “Không phải, nếu tới đây hãy cùng uống một chén với chúng tôi.”
“Đợi một chút.”
Tô Trí Nhược xoay người kéo Lục Tiểu Phong lên: “Cô trốn sau lưng tôi làm cái gì, lại đây ngồi đi.”
Lúc này Hứa Thạch mới phát hiện hóa ra phía sau Tô Trí nhược còn có một người, lại tập trung nhìn tới, đây không phải là vị Lục tiểu thư kia hay sao.Ánh mắt anh ta thầm nhanh chóng biến thành cái loại ánh mắt gian tà kiểu như “U, không tệ nha” nhìn chằm chằm Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược làm ra vẻ mặt mẹ kế khó chịu, làm bộ như không phát hiện.
“Lục tiểu thư, còn nhận ra tôi không? Lần trước khi tay cậu ta bị thương đã gặp qua.” Thạch Đầu đại ca bày ra khuôn mặt “anh lớn” tươi cười “nhiệt tình” chào hỏi Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong thấy được yêu quý mà lo sợ vội gật đầu: “Xin chào, tôi vẫn nhớ.”
“Tôi là Hứa Thạch, mau ngồi đi.” Hứa Thạch chỉ vào phía hai người đối diện nói: “Thật là khéo, tôi cũng đồng nghiệp đến đây uống rượu, có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới đây.”
Lục Tiểu Phong nhìn thấy người đàn ông mặt trắng nõn ngồi đối diện nàng hướng anh ta cười cười ngại ngùng, Kha Địch bên cạnh cũng gật gật đầu với nàng, tiếp đó nhìn chằm chằm nghiên cứu chén rượu vang đỏ của mình, xem ra không có nhận ra nàng, gánh nặng trong lòng Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng được buông lỏng.
“Lần đầu tiên tôi đến.”
Cho dù Kha Địch không nhận ra nàng, Lục Tiểu Phong vẫn tìm một góc tương đối tối, như vậy Kha Địch ngồi chếch đối diện với nàng cũng có thể không nhìn rõ mặt của nàng.
Hứa Thạch lập tức nói: “Đừng xem nơi này là quán bar, nhưng phong cách rất tốt, một điểm cũng không loạn, là em gái của tiểu tử này mở ra, cho nên cô yên tâm.”
Tuy rằng không biết rõ nàng cần yên tâm cái gì, Lục Tiểu Phong vẫn cười gật gật đầu.
Tô Trí Nhược đang nói chuyện cùng Kha Địch, nhưng mà lỗ tai của anh ta luôn luôn dựng thẳng lên, vừa nghe thấy những lời này của Hứa Thạch đã rống lên như phản xạ có điều kiện: “Tại sao anh lại nói nhảm nhiều như vậy.”
“Ha ha, không phải tôi suy nghĩ cho cậu sao.” Hứa Thạch cười hắc hắc đi đến bên cạnh Tô Trí Nhược thì thầm.
Tô Trí Nhược ngoài cười nhưng trong không cười lườm anh ta: “Không cần anh phải lo.”
“Uy, Tiểu Nhược, cậu không giới thiệu một chút cho chúng tôi vị tiểu thư này là…? Oh, tôi là Diệp Toàn, lần trước khi cánh tay Tô Trí Nhược bị thương đúng lúc tôi phải đi làm nhiệm vụ.” Người đàn ông đối diện ngượng ngùng vươn tay về phía Lục Tiểu Phong.
“Lục Tiểu Phong.”
Lục Tiểu Phong vội vươn tay ra, nhưng lại bị Tô Trí Nhược không chút dấu vết đưa qua một ly rượu: “Hay là đừng uống rượu, uống chút đồ uống là được. Phía dưới có tiệc búp-phê, muốn ăn cái gì thì xuống đó lấy.” Ngay sau đó hung tợn nói với Diệp Toàn: “Không cho phép gọi tôi là Tiểu Nhược.”
Vốn dĩ Diệp Toàn không chú ý đến phản ứng của cậu ta, bởi vậy nên con mắt của anh suýt nữa rớt ra ngoài, anh lập tức nhìn về phía Hứa Thạch, dùng ánh mắt hỏi: “Chuyện gì thế này?”, Hứa Thạch cười rất gian xảo, dùng ánh mắt trả lời: “Đúng là có chuyện như cậu đã thấy đó.”
Cả cục cảnh sát đều biết đệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát yêu thích nhất là súng và xe, đúng là không thích phụ nữ, từ khi còn học trường cảnh sát tới nay không thấy bằng chứng về tai tiếng tình cảm, Diệp Toàn là bạn học của cậu ta, tuy rằng bây giờ không cùng một đội, nhưng trước kia là anh em trên bến dưới thuyền, quan hệ tốt đến mức Tô Trí Nhược mua xe mới sau hai tháng anh cũng có thể mượn đi, nhưng mà tại sao anh không nghe cậu ta nói có bạn gái vậy?
Hơn nữa, cô gái này có quan hệ như vậy với cậu ta thật sao? Về chuyện này, anh cảm thấy còn chờ kiểm tra đã.
Nếu Hứa Thạch cố tình úp mở, vậy chính anh phải điều tra: “Tại sao Lục tiểu thư lại quen biết với Tiểu Nhược của chúng tôi? Xem ra hai người rất thân quen.”
“Ở chung.”
“Báo án.”
Lục Tiểu Phong giật mình nhìn Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược trừng mắt liếc Lục Tiểu Phong một cái.
“Báo án.”
“Ở chung.” (lúc này là 2 anh chị đổi lại, người này nói theo kiểu người kia, hahahahaha)
. . .
Hai người ăn ý nhưng ngược lại làm cho người nghe dở khóc dở cười, Diệp Toàn có ý nghĩ sâu xa nắm được trọng điểm: “Ở chung?” Lí do này cũng đủ mạnh.
Chén rượu Kha Địch cầm trong tay cũng dừng lại nửa nhịp, ánh mắt vừa thong thả vừa bén nhọn bắn quét ở trên người Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong có chút xấu hổ giải thích: “Không phải kiểu ở chung này, tôi là chủ cho thuê nhà, anh ta thuê phòng của tôi, chính là như vậy.”
Hứa Thạch tới gần bên người Tô Trí Nhược, nôn nóng nói: “Chẳng lẽ cậu vẫn chưa làm xong?” (làm gì làm gì *cười gian*)
“Cái gì mà làm xong chưa làm xong, nói khó nghe như vậy.” Tô Trí Nhược bực mình ho nhẹ, cầm lấy chén rượu che đậy tính chất uống hai ngụm.
Ánh mắt Diệp Toàn ở bên kia nhất thời sáng ngời, nếu không phải còn cách một cái bàn nhỏ, anh ta đã muốn bổ nhào tới bên người Lục Tiểu Phong, bởi vì cuối cùng anh cũng tìm được người cùng chung cảnh ngộ như mình.
“Sống cùng cậu ta dưới một mái nhà, việc này quả thực chính là hành hạ bản thân mình, Lục tiểu thư, tôi nói không sai chứ, tôi ở cùng cậu ta bốn năm, cái tính tình thối tha của cậu ta không ai rõ bằng tôi, kinh khủng nhất là một lần cậu ta dám phun nước khử trùng lên người tôi, vì vậy mà tôi phải quay lại nhà tắm.”
Tuy rằng Lục Tiểu Phong có ý đồng tình với người cùng chung cảnh ngộ, nhưng may mắn nàng ít nhất còn chưa bị Tô Trí Nhược bắt tắm thử bằng nước khử trùng.
“Tôi đã quen rồi.” Lục Tiểu Phong đắn đo nói, cuối cùng quyết định ai cũng không thể làm mất lòng, tuy rằng ánh mắt của Diệp Toàn rất sốt ruột, nhưng ánh mắt Tô yêu nghiệt còn đáng sợ hơn.
Tô Trí Nhược sáp lại gần đá Diệp Toàn một cái: “Đừng có nói bậy về tôi. Còn cô nữa.” Tô Trí Nhược đứng lên tiện thể cùng kéo Lục Tiểu Phong lên: “Đi theo tôi xuống lấy đồ ăn.”
Lục Tiểu Phong còn chưa kịp lên tiếng đã bị kéo xuống dưới lầu.
“Ở cùng một chỗ với tôi rất khổ sao?” Tô Trí Nhược cầm bát đĩa, dùng một cái kẹp to gắp lên một con tôm lớn, đưa đến trước mắt cẩn thận quan sát.
Lục Tiểu Phong cảm thấy nàng giống như con tôm lớn đáng thương, đang bị ánh mắt của Tô Trí Nhược xâu xé: “Không phải, tôi không có nghĩ như vậy. Tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò anh lại nói chúng ta ở chung, sẽ không gây ra hiểu làm chứ?”
“Chẳng lẽ đây không phải là sự thật?”
Lục Tiểu Phong suy nghĩ đây đúng là sự thật, nhưng nói nghe quá thẳng: “Nhưng mà không tốt lắm.”
“Tôi không cho rằng nói thật là hành vi không tốt.” Tô Trí Nhược quét mắt qua, vẻ mặt bình thản làm cho Lục Tiểu Phong cảm thấy ranh giới tư tưởng của mình không đủ cao.
Chẳng qua, yêu nghiệt này bình thường nhìn vào khá thông minh lanh lợi, tại sao lúc này lại chậm chạp như vậy, thật ra nàng muốn tốt cho anh ta, mà thôi, người ta không cảm kích, đến lúc đó bị Diệp đại tiểu thư hiểu lầm không nên trách nàng.
“Quên đi, không có gì.” Lục Tiểu Phong quay mặt liếc nhìn vẻ mặt không có việc gì của Tô Trí Nhược, hỏi: “Chỉ có điều… anh sẽ không bắt tôi dùng nước khử trùng để tắm rửa chứ?”
Khóe miệng Tô Trí Nhược rút rút: “Đừng tin lời tên kia, cậu ta chính là một con sói đội lốt người.” Tô Trí Nhược lại lại chọc hai cái vào khay đựng tôm: “Mặc kệ cô có ý kiến gì hay không, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không chuyển ra ngoài.” Nói xong nhìn Lục Tiểu Phong nhe răng cười, hoàn toàn làm tất cả những sinh vật giống cái xung quanh chết ngay lập tức. (ý nói anh cười đẹp quá )
Toàn thân Lục Tiểu Phong nổi da gà, trong đầu giật giật hai cái khó hiểu, vẻ tươi cười này rất nguy hiểm, bản năng Lục Tiểu Phong có loại dự cảm tương lai rất không bình thường.
Một lần nữa hai người lại trở về trên lầu, ba người kia đang chụm lại nói thầm, chính xác mà nói chắc hẳn Hứa Thạch cùng Diệp Toàn đang ở đó hạ giọng sôi nổi bàn luận chuyện gì đó, Kha Địch ngồi bên cạnh làm người nghe. Hai người kia nhìn thấy bọn họ trở lại, lập tức tách ra, làm ra vẻ bộ dạng không có chuyện gì bắt đầu trò chuyện về chuyện trời ơi đất hỡi, bọn họ đều không có vụ án lớn nào phải lo.
Lục Tiểu Phong cúi đầu bắt đầu ăn, sự chú ý của bọn ho khi đang trò chuyện sẽ không đặt ở trên người nàng, đương nhiên nàng bằng lòng làm một người trong suốt, tốt nhất cứ trò chuyện tiếp như vậy đi. Cũng không biết thế nào, trò chuyện trò chuyện lại nói tới việc xảy ra gần đây với Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược không cố tình lảng tránh, so với bộ dạng hai người kia né tránh muốn hỏi lại không dám hỏi, thì ngược lại anh ta nói lại tình huống một lần.
Lúc đầu Diệp Toàn còn chú ý cách diễn đạt, nhưng nhìn thấy Tô Trí Nhược cũng không bị kích động, ngược lại bình tĩnh thản nhiên thừa nhận thiếu sót của mình, anh hoàn toàn bị sock, anh nghĩ rằng về mặt này Tô Trí Nhược tuyệt đối tự kiêu, nếu không có kỉ lục của Mông Sa trước đây, cái đuôi của cậu ta thật sự phải vểnh lên tận trời rồi. Bởi vậy, Tô Trí Nhược mà cũng chịu thua đàn chị, người khác đều không để vào trong mắt. Sau khi chuyện này của cậu ta xảy ra đối với bên ngoài Nghiêm Đội phong tỏa tin tức, nhưng bên trong vẫn không thể tránh khỏi truyền ra ngoài, một ít người cùng khóa trước kia với Tô Trí Nhược nhìn cậu ta không vừa mắt nhưng mà hết lần này tới lần khác không vượt qua được cũng thầm chờ xem trò hay của cậu ta. Nói thật chính anh cũng lo rằng Tô Trí Nhược sẽ vì chịu đả kích mà xảy ra chuyện gì, hôm nay tìm Thạch Đầu lão ca ra ngoài cũng vì bàn bạc biện pháp đối phó, thời điểm vừa mới nhìn thấy trạng thái vô cùng bình thường của Tô Trí Nhược quả thực lấy làm kinh hãi, phải biết rằng lúc trước cho dù là một lần huấn luyện sơ sót cậu ta cũng chán nản hơn một tuần.
Là một trong những người hiểu rõ Tô Trí Nhược nhất, lúc này Diệp Toàn rất xúc động: “Nhìn thấy cậu như vậy tôi cũng an tâm.” Diệp Toàn chân thành bày ra khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi đang lo lắng cho cậu có phải giống như trời sập xuống hay không, suy nghĩ cùng Thạch Đầu lão ca bàn bạc xem làm thể nào để khuyên bảo cậu một chút, không nghĩ rằng cậu điều hòa lại tốt như vậy.”
“Đúng nha, trưởng thành rồi.” Trong lòng Hứa Thạch có chút an ủi, cảm giác tư chất của tiểu tử này rất khá, chẳng qua quá vì cảm xúc, lần này thật sự thay đổi không giống trước đây, anh ta nói: “Lúc đầu tôi còn muốn để Kha Địch nói chuyện với cậu, cậu ấy có quen biết với Mông Sa, có lẽ trước kia Mông Sa cũng gặp phải sai lầm gì gì đó, có khả năng giúp gì đó cho cậu.”
“Đàn chị… chắc không có sơ sót lớn như tôi đâu.” Tô Trí Nhược cười mất tự nhiên.
Lúc này Kha Địch phần lớn thời gian đều duy trì im lặng cuối cùng cũng mở miệng, anh ta nâng chén rượu lên, nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn Tô Trí Nhược: “Nghe nói cậu rất sùng bái cô ấy, như vậy cậu cho rằng Mông Sa là một người thế nào?”
Tô Trí Nhược nghĩ một chút, nói: “Chắc hẳn là người không có khuyết điểm gì.”
“Vậy sao?” Kha Địch thích thú cười khó hiểu, ánh mắt theo ánh sáng lướt qua trên mặt mỗi người đang ngồi, cuối cùng dừng lại ở trên chén rượu trong tay.
“Mông Sa mà tôi quen biết quả thật giống như một người không có khuyết điểm, cô ấy rất biết giấu dốt, nhưng trên thực tế không ai là hoãn mỹ. Ở một mức độ nào đó, cậu còn làm tốt hơn cô ấy.”
Tô Trí Nhược nhìn thấy khóe miệng anh ta có vẻ tươi cười thích thú kì quái, nhịn không được nhăn mày lại: “Trước kia tôi đã nghĩ muốn hỏi, có phải anh có thành kiến gì với đàn chị hay không?”
“Không, Không có.” Nụ cười của Kha Địch dần dần lớn hơn, tầm mắt của anh ta loáng thoáng bắn chếch đến một vị trí ở phía trước: “Tôi và cô ấy là bạn bè mười lăm năm, nếu có thành kiến, tôi sẽ không duy trì quan hệ lâu như vậy với một người. Tôi hoàn toàn hiểu được vì sao cậu lại hâm mộ cô ấy như vậy, hoặc là nói sùng bái cô ấy, nhưng mà, đừng làm cho chính mình bị vùi lấp quá sâu, dù sao, cô ấy đã là nhân vật của quá khứ, quá cố chấp với quá khứ của cô ấy, đối với cậu, đối với cô ấy, đều là một loại gánh nặng.”
Giọng của Kha Địch trời sinh lạnh lùng làm cho lời nói lần này vốn không dễ nghe lại càng thêm khó chịu, vẻ mặt Tô Trí Nhược thật sự cứng ngắc, nhìn không ra có phải tức giận hay không, Hứa Thạch cùng Diệp Toàn liếc mắt với nhau, lại không ai dám nói chen vào, sau khi nói xong Kha Địch liền rót đầy một chén rượu lại tiếp tục uống.
Lúc này, tiếng rơi xuống của một vật bằng kim loại phá tan bầu không khí im lặng khó xử.
Lục Tiểu Phong cười xấu hổ, không biết làm sao chỉ vào áo bị dính sốt cà chua: “Thật ngại quá, tôi đi xuống toilet.”
Bước chân Lục Tiểu Phong không khỏi ngừng nửa nhịp, nhưng nàng biết bây giờ không thể kiếm cớ rời đi, càng không thể xoay người muốn đi, nàng cúi đầu tiếp tục đi theo Tô Trí Nhược đến trước mặt đồng nghiệp của anh ta. Nếu nói vận khí tốt, Kha Địch sẽ không lập tức nhận ta nàng, dù sao bộ dạng hiện tại của nàng so với trước kia khác nhiều lắm.
“Tiểu tử, hôm nay tại sao cậu lại tới đây?” Hứa Thạch nhìn thấy Tô Trí Nhược thực sự rất kích động, vò vò đầu của chính mình.
Một người đàn ông khác ngồi bên cạnh Hứa Thạch cũng rất ngạc nhiên nhìn Tô Trí Nhược: “Cậu đi làm rồi ư?”
Tô Trí Nhược lùi lại một bước nói: “Làm sao chứ, mấy người có thể đến tôi lại không thể đến?”
Hứa Thạch cùng người đàn ông kia liếc mắt nhìn nhau, anh ta đánh giá Tô Trí Nhược từ đầu tới chân, cười híp mắt: “Không phải, nếu tới đây hãy cùng uống một chén với chúng tôi.”
“Đợi một chút.”
Tô Trí Nhược xoay người kéo Lục Tiểu Phong lên: “Cô trốn sau lưng tôi làm cái gì, lại đây ngồi đi.”
Lúc này Hứa Thạch mới phát hiện hóa ra phía sau Tô Trí nhược còn có một người, lại tập trung nhìn tới, đây không phải là vị Lục tiểu thư kia hay sao.Ánh mắt anh ta thầm nhanh chóng biến thành cái loại ánh mắt gian tà kiểu như “U, không tệ nha” nhìn chằm chằm Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược làm ra vẻ mặt mẹ kế khó chịu, làm bộ như không phát hiện.
“Lục tiểu thư, còn nhận ra tôi không? Lần trước khi tay cậu ta bị thương đã gặp qua.” Thạch Đầu đại ca bày ra khuôn mặt “anh lớn” tươi cười “nhiệt tình” chào hỏi Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong thấy được yêu quý mà lo sợ vội gật đầu: “Xin chào, tôi vẫn nhớ.”
“Tôi là Hứa Thạch, mau ngồi đi.” Hứa Thạch chỉ vào phía hai người đối diện nói: “Thật là khéo, tôi cũng đồng nghiệp đến đây uống rượu, có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới đây.”
Lục Tiểu Phong nhìn thấy người đàn ông mặt trắng nõn ngồi đối diện nàng hướng anh ta cười cười ngại ngùng, Kha Địch bên cạnh cũng gật gật đầu với nàng, tiếp đó nhìn chằm chằm nghiên cứu chén rượu vang đỏ của mình, xem ra không có nhận ra nàng, gánh nặng trong lòng Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng được buông lỏng.
“Lần đầu tiên tôi đến.”
Cho dù Kha Địch không nhận ra nàng, Lục Tiểu Phong vẫn tìm một góc tương đối tối, như vậy Kha Địch ngồi chếch đối diện với nàng cũng có thể không nhìn rõ mặt của nàng.
Hứa Thạch lập tức nói: “Đừng xem nơi này là quán bar, nhưng phong cách rất tốt, một điểm cũng không loạn, là em gái của tiểu tử này mở ra, cho nên cô yên tâm.”
Tuy rằng không biết rõ nàng cần yên tâm cái gì, Lục Tiểu Phong vẫn cười gật gật đầu.
Tô Trí Nhược đang nói chuyện cùng Kha Địch, nhưng mà lỗ tai của anh ta luôn luôn dựng thẳng lên, vừa nghe thấy những lời này của Hứa Thạch đã rống lên như phản xạ có điều kiện: “Tại sao anh lại nói nhảm nhiều như vậy.”
“Ha ha, không phải tôi suy nghĩ cho cậu sao.” Hứa Thạch cười hắc hắc đi đến bên cạnh Tô Trí Nhược thì thầm.
Tô Trí Nhược ngoài cười nhưng trong không cười lườm anh ta: “Không cần anh phải lo.”
“Uy, Tiểu Nhược, cậu không giới thiệu một chút cho chúng tôi vị tiểu thư này là…? Oh, tôi là Diệp Toàn, lần trước khi cánh tay Tô Trí Nhược bị thương đúng lúc tôi phải đi làm nhiệm vụ.” Người đàn ông đối diện ngượng ngùng vươn tay về phía Lục Tiểu Phong.
“Lục Tiểu Phong.”
Lục Tiểu Phong vội vươn tay ra, nhưng lại bị Tô Trí Nhược không chút dấu vết đưa qua một ly rượu: “Hay là đừng uống rượu, uống chút đồ uống là được. Phía dưới có tiệc búp-phê, muốn ăn cái gì thì xuống đó lấy.” Ngay sau đó hung tợn nói với Diệp Toàn: “Không cho phép gọi tôi là Tiểu Nhược.”
Vốn dĩ Diệp Toàn không chú ý đến phản ứng của cậu ta, bởi vậy nên con mắt của anh suýt nữa rớt ra ngoài, anh lập tức nhìn về phía Hứa Thạch, dùng ánh mắt hỏi: “Chuyện gì thế này?”, Hứa Thạch cười rất gian xảo, dùng ánh mắt trả lời: “Đúng là có chuyện như cậu đã thấy đó.”
Cả cục cảnh sát đều biết đệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát yêu thích nhất là súng và xe, đúng là không thích phụ nữ, từ khi còn học trường cảnh sát tới nay không thấy bằng chứng về tai tiếng tình cảm, Diệp Toàn là bạn học của cậu ta, tuy rằng bây giờ không cùng một đội, nhưng trước kia là anh em trên bến dưới thuyền, quan hệ tốt đến mức Tô Trí Nhược mua xe mới sau hai tháng anh cũng có thể mượn đi, nhưng mà tại sao anh không nghe cậu ta nói có bạn gái vậy?
Hơn nữa, cô gái này có quan hệ như vậy với cậu ta thật sao? Về chuyện này, anh cảm thấy còn chờ kiểm tra đã.
Nếu Hứa Thạch cố tình úp mở, vậy chính anh phải điều tra: “Tại sao Lục tiểu thư lại quen biết với Tiểu Nhược của chúng tôi? Xem ra hai người rất thân quen.”
“Ở chung.”
“Báo án.”
Lục Tiểu Phong giật mình nhìn Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược trừng mắt liếc Lục Tiểu Phong một cái.
“Báo án.”
“Ở chung.” (lúc này là 2 anh chị đổi lại, người này nói theo kiểu người kia, hahahahaha)
. . .
Hai người ăn ý nhưng ngược lại làm cho người nghe dở khóc dở cười, Diệp Toàn có ý nghĩ sâu xa nắm được trọng điểm: “Ở chung?” Lí do này cũng đủ mạnh.
Chén rượu Kha Địch cầm trong tay cũng dừng lại nửa nhịp, ánh mắt vừa thong thả vừa bén nhọn bắn quét ở trên người Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong có chút xấu hổ giải thích: “Không phải kiểu ở chung này, tôi là chủ cho thuê nhà, anh ta thuê phòng của tôi, chính là như vậy.”
Hứa Thạch tới gần bên người Tô Trí Nhược, nôn nóng nói: “Chẳng lẽ cậu vẫn chưa làm xong?” (làm gì làm gì *cười gian*)
“Cái gì mà làm xong chưa làm xong, nói khó nghe như vậy.” Tô Trí Nhược bực mình ho nhẹ, cầm lấy chén rượu che đậy tính chất uống hai ngụm.
Ánh mắt Diệp Toàn ở bên kia nhất thời sáng ngời, nếu không phải còn cách một cái bàn nhỏ, anh ta đã muốn bổ nhào tới bên người Lục Tiểu Phong, bởi vì cuối cùng anh cũng tìm được người cùng chung cảnh ngộ như mình.
“Sống cùng cậu ta dưới một mái nhà, việc này quả thực chính là hành hạ bản thân mình, Lục tiểu thư, tôi nói không sai chứ, tôi ở cùng cậu ta bốn năm, cái tính tình thối tha của cậu ta không ai rõ bằng tôi, kinh khủng nhất là một lần cậu ta dám phun nước khử trùng lên người tôi, vì vậy mà tôi phải quay lại nhà tắm.”
Tuy rằng Lục Tiểu Phong có ý đồng tình với người cùng chung cảnh ngộ, nhưng may mắn nàng ít nhất còn chưa bị Tô Trí Nhược bắt tắm thử bằng nước khử trùng.
“Tôi đã quen rồi.” Lục Tiểu Phong đắn đo nói, cuối cùng quyết định ai cũng không thể làm mất lòng, tuy rằng ánh mắt của Diệp Toàn rất sốt ruột, nhưng ánh mắt Tô yêu nghiệt còn đáng sợ hơn.
Tô Trí Nhược sáp lại gần đá Diệp Toàn một cái: “Đừng có nói bậy về tôi. Còn cô nữa.” Tô Trí Nhược đứng lên tiện thể cùng kéo Lục Tiểu Phong lên: “Đi theo tôi xuống lấy đồ ăn.”
Lục Tiểu Phong còn chưa kịp lên tiếng đã bị kéo xuống dưới lầu.
“Ở cùng một chỗ với tôi rất khổ sao?” Tô Trí Nhược cầm bát đĩa, dùng một cái kẹp to gắp lên một con tôm lớn, đưa đến trước mắt cẩn thận quan sát.
Lục Tiểu Phong cảm thấy nàng giống như con tôm lớn đáng thương, đang bị ánh mắt của Tô Trí Nhược xâu xé: “Không phải, tôi không có nghĩ như vậy. Tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò anh lại nói chúng ta ở chung, sẽ không gây ra hiểu làm chứ?”
“Chẳng lẽ đây không phải là sự thật?”
Lục Tiểu Phong suy nghĩ đây đúng là sự thật, nhưng nói nghe quá thẳng: “Nhưng mà không tốt lắm.”
“Tôi không cho rằng nói thật là hành vi không tốt.” Tô Trí Nhược quét mắt qua, vẻ mặt bình thản làm cho Lục Tiểu Phong cảm thấy ranh giới tư tưởng của mình không đủ cao.
Chẳng qua, yêu nghiệt này bình thường nhìn vào khá thông minh lanh lợi, tại sao lúc này lại chậm chạp như vậy, thật ra nàng muốn tốt cho anh ta, mà thôi, người ta không cảm kích, đến lúc đó bị Diệp đại tiểu thư hiểu lầm không nên trách nàng.
“Quên đi, không có gì.” Lục Tiểu Phong quay mặt liếc nhìn vẻ mặt không có việc gì của Tô Trí Nhược, hỏi: “Chỉ có điều… anh sẽ không bắt tôi dùng nước khử trùng để tắm rửa chứ?”
Khóe miệng Tô Trí Nhược rút rút: “Đừng tin lời tên kia, cậu ta chính là một con sói đội lốt người.” Tô Trí Nhược lại lại chọc hai cái vào khay đựng tôm: “Mặc kệ cô có ý kiến gì hay không, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không chuyển ra ngoài.” Nói xong nhìn Lục Tiểu Phong nhe răng cười, hoàn toàn làm tất cả những sinh vật giống cái xung quanh chết ngay lập tức. (ý nói anh cười đẹp quá )
Toàn thân Lục Tiểu Phong nổi da gà, trong đầu giật giật hai cái khó hiểu, vẻ tươi cười này rất nguy hiểm, bản năng Lục Tiểu Phong có loại dự cảm tương lai rất không bình thường.
Một lần nữa hai người lại trở về trên lầu, ba người kia đang chụm lại nói thầm, chính xác mà nói chắc hẳn Hứa Thạch cùng Diệp Toàn đang ở đó hạ giọng sôi nổi bàn luận chuyện gì đó, Kha Địch ngồi bên cạnh làm người nghe. Hai người kia nhìn thấy bọn họ trở lại, lập tức tách ra, làm ra vẻ bộ dạng không có chuyện gì bắt đầu trò chuyện về chuyện trời ơi đất hỡi, bọn họ đều không có vụ án lớn nào phải lo.
Lục Tiểu Phong cúi đầu bắt đầu ăn, sự chú ý của bọn ho khi đang trò chuyện sẽ không đặt ở trên người nàng, đương nhiên nàng bằng lòng làm một người trong suốt, tốt nhất cứ trò chuyện tiếp như vậy đi. Cũng không biết thế nào, trò chuyện trò chuyện lại nói tới việc xảy ra gần đây với Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược không cố tình lảng tránh, so với bộ dạng hai người kia né tránh muốn hỏi lại không dám hỏi, thì ngược lại anh ta nói lại tình huống một lần.
Lúc đầu Diệp Toàn còn chú ý cách diễn đạt, nhưng nhìn thấy Tô Trí Nhược cũng không bị kích động, ngược lại bình tĩnh thản nhiên thừa nhận thiếu sót của mình, anh hoàn toàn bị sock, anh nghĩ rằng về mặt này Tô Trí Nhược tuyệt đối tự kiêu, nếu không có kỉ lục của Mông Sa trước đây, cái đuôi của cậu ta thật sự phải vểnh lên tận trời rồi. Bởi vậy, Tô Trí Nhược mà cũng chịu thua đàn chị, người khác đều không để vào trong mắt. Sau khi chuyện này của cậu ta xảy ra đối với bên ngoài Nghiêm Đội phong tỏa tin tức, nhưng bên trong vẫn không thể tránh khỏi truyền ra ngoài, một ít người cùng khóa trước kia với Tô Trí Nhược nhìn cậu ta không vừa mắt nhưng mà hết lần này tới lần khác không vượt qua được cũng thầm chờ xem trò hay của cậu ta. Nói thật chính anh cũng lo rằng Tô Trí Nhược sẽ vì chịu đả kích mà xảy ra chuyện gì, hôm nay tìm Thạch Đầu lão ca ra ngoài cũng vì bàn bạc biện pháp đối phó, thời điểm vừa mới nhìn thấy trạng thái vô cùng bình thường của Tô Trí Nhược quả thực lấy làm kinh hãi, phải biết rằng lúc trước cho dù là một lần huấn luyện sơ sót cậu ta cũng chán nản hơn một tuần.
Là một trong những người hiểu rõ Tô Trí Nhược nhất, lúc này Diệp Toàn rất xúc động: “Nhìn thấy cậu như vậy tôi cũng an tâm.” Diệp Toàn chân thành bày ra khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi đang lo lắng cho cậu có phải giống như trời sập xuống hay không, suy nghĩ cùng Thạch Đầu lão ca bàn bạc xem làm thể nào để khuyên bảo cậu một chút, không nghĩ rằng cậu điều hòa lại tốt như vậy.”
“Đúng nha, trưởng thành rồi.” Trong lòng Hứa Thạch có chút an ủi, cảm giác tư chất của tiểu tử này rất khá, chẳng qua quá vì cảm xúc, lần này thật sự thay đổi không giống trước đây, anh ta nói: “Lúc đầu tôi còn muốn để Kha Địch nói chuyện với cậu, cậu ấy có quen biết với Mông Sa, có lẽ trước kia Mông Sa cũng gặp phải sai lầm gì gì đó, có khả năng giúp gì đó cho cậu.”
“Đàn chị… chắc không có sơ sót lớn như tôi đâu.” Tô Trí Nhược cười mất tự nhiên.
Lúc này Kha Địch phần lớn thời gian đều duy trì im lặng cuối cùng cũng mở miệng, anh ta nâng chén rượu lên, nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn Tô Trí Nhược: “Nghe nói cậu rất sùng bái cô ấy, như vậy cậu cho rằng Mông Sa là một người thế nào?”
Tô Trí Nhược nghĩ một chút, nói: “Chắc hẳn là người không có khuyết điểm gì.”
“Vậy sao?” Kha Địch thích thú cười khó hiểu, ánh mắt theo ánh sáng lướt qua trên mặt mỗi người đang ngồi, cuối cùng dừng lại ở trên chén rượu trong tay.
“Mông Sa mà tôi quen biết quả thật giống như một người không có khuyết điểm, cô ấy rất biết giấu dốt, nhưng trên thực tế không ai là hoãn mỹ. Ở một mức độ nào đó, cậu còn làm tốt hơn cô ấy.”
Tô Trí Nhược nhìn thấy khóe miệng anh ta có vẻ tươi cười thích thú kì quái, nhịn không được nhăn mày lại: “Trước kia tôi đã nghĩ muốn hỏi, có phải anh có thành kiến gì với đàn chị hay không?”
“Không, Không có.” Nụ cười của Kha Địch dần dần lớn hơn, tầm mắt của anh ta loáng thoáng bắn chếch đến một vị trí ở phía trước: “Tôi và cô ấy là bạn bè mười lăm năm, nếu có thành kiến, tôi sẽ không duy trì quan hệ lâu như vậy với một người. Tôi hoàn toàn hiểu được vì sao cậu lại hâm mộ cô ấy như vậy, hoặc là nói sùng bái cô ấy, nhưng mà, đừng làm cho chính mình bị vùi lấp quá sâu, dù sao, cô ấy đã là nhân vật của quá khứ, quá cố chấp với quá khứ của cô ấy, đối với cậu, đối với cô ấy, đều là một loại gánh nặng.”
Giọng của Kha Địch trời sinh lạnh lùng làm cho lời nói lần này vốn không dễ nghe lại càng thêm khó chịu, vẻ mặt Tô Trí Nhược thật sự cứng ngắc, nhìn không ra có phải tức giận hay không, Hứa Thạch cùng Diệp Toàn liếc mắt với nhau, lại không ai dám nói chen vào, sau khi nói xong Kha Địch liền rót đầy một chén rượu lại tiếp tục uống.
Lúc này, tiếng rơi xuống của một vật bằng kim loại phá tan bầu không khí im lặng khó xử.
Lục Tiểu Phong cười xấu hổ, không biết làm sao chỉ vào áo bị dính sốt cà chua: “Thật ngại quá, tôi đi xuống toilet.”
/68
|