Không nghĩ tới buổi tối phòng khám bệnh của bệnh viện cũng sẽ có nhiều người như vậy, Tô Trí Nhược đứng xếp hàng lấy số hiệu rồi trở lại trong xe, Lục Tiểu Phong đang dựa vào cửa kính xe im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì bị gió tối thổi, gương mặt của cô ấy ửng hồng đặc biệt, màu sắc đôi môi càng thêm tươi đẹp, liếc mắt một cái thấy đầy đủ biểu hiện của bệnh.
“Tại sao lại mở cửa sổ ra?” Tô Trí Nhược cúi người qua đem đóng cửa sổ xe lại: “Số hiệu đã lấy xong rồi, xuống xe đi.”
Cửa sổ vừa mới đóng lại, Lục Tiểu Phong lập tức lại mở ra: “Tôi lại dễ bắt nạt như vậy sao, đã nói không cần đến bệnh viện, ngày trước mỗi lần như vậy tôi đều ở nhà chịu đựng được, uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏe.”
“Có lẽ không đến bệnh viện cung sẽ khỏe, nhưng cô có biết có rất nhiều nguy cơ hay không?” Cửa sổ vừa mới mở ra, Tô Trí Nhược lập tức đóng lại: “Khi còn bé tôi sốt tới bốn mươi mốt độ cũng không chịu đến bệnh viện, sau đó ba tôi vẫn khiêng tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu đến chậm một chút có lẽ ý thức sẽ bị sốt cơn sốt chạy vào, huống hồ bây giờ lại có dịch bệnh gì đó, đây chính là chết người.”
“Tôi không sợ chết.”
“ Cô không sợ chết, nhưng mà tôi sợ.”
“Vì sao phải bắt tôi làm chuyện mà tôi không muốn? Anh làm gì tôi đều nhường nhịn anh, anh không thể nhường nhịn tôi một lần sao?” Lục Tiểu Phong thở hồn hển, sau khi nói xong lại ho tiếp một đợt.
Tô Trí Nhược nghẹn lại một lát, thở dài: “Được, chỉ cần cô nghe tôi đi khám bệnh, cô muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó.”
Lục Tiểu Phong nói đặc biệt cương quyết: “Tôi không cần anh làm gì cả, tôi phải về nhà, nếu anh nói không đưa tôi về…”
Nói đến đây, Lục Tiểu Phong lại tự mình mở cửa muốn xuống xe, người rõ ràng ngay cả đi trên đường cũng không được còn muốn ngang ngạnh, Hạ Kỳ nói rất đúng, thời gian Lục Tiểu Phong sinh bệnh tính cách bướng bỉnh khó tưởng tượng nổi, căn bản là tính cách tách biệt hẳn ra.
Hay là, đây mới là cá tính vốn có của cô ấy?
Tô Trí Nhược một phen nắm chặt tay của cô ấy: “Coi như tôi xin cô, đi khám bệnh có được không? Xem như là vì tôi.”
Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm vào Tô Trí Nhược, ngay sau đó giống như rất khó hiểu hỏi: “Tôi đi khám bệnh có quan hệ gì với anh, vì sao tôi phải vì anh đi vào bệnh viện?”
Nếu nói nhẹ không nghe, như vậy chỉ còn cách dùng vũ lực giải quyết. Tô Trí Nhược không nói một lời xuống xe vòng qua phía Lục Tiểu Phong ở bên này, kéo cửa xe ra, lúc này Lục Tiểu Phong mới ý thức được anh ta muốn làm gì.
“Lại muốn dùng chiêu đó sao?”
Tuy rằng rất muốn giãy giụa, nhưng hiện tại tình trạng thân thể của nàng không phải là đối thủ của Tô Trí Nhược. Tô Trí Nhược dễ dàng ôm lấy ngang eo Lục Tiểu Phong, không để ý đến ánh mắt của người đi đường xung quanh đi thẳng tới phòng khám bệnh.
“Anh, anh muốn chọc cho tôi tức chết sao?” Đầu Lục Tiểu Phong choáng váng khủng khiếp, nói xong một câu, trên lưng của nàng lại ướt một tầng.
Môi mỏng của Tô Trí Nhược cong lên, mang theo một nụ cười nhẹ: “Không có cách khác, chỉ có như vậy cô mới nghe lời.”
Bác sĩ ở phóng khám chuyên về cảm sốt đeo khẩu trang, cẩn thận hỏi bệnh tình của bệnh nhân, xem ra sẽ không nhanh đến lượt của bọn họ, chỗ ngồi ở khu chờ đợi đã đầy kín, Tô Trí Nhược ôm Lục Tiểu Phong đứng ở cửa giống như một pho tượng điêu khắc.
“Chàng trai, cậu qua đây đi, ôm như vậy rất mệt mỏi.” Một vị bác gái tốt bụng nhường chỗ ngồi cho.
Tô Trí Nhược đi tới, một bên ngồi xuống, một bên cảm ơn: “Cám ơn, bạn gái của cháu sốt rất cao, đứng không vững.”
“Ôi, cậu thật đúng là không dễ dàng, đối với bạn gái của cậu thật tốt.” Vị bác gái kia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trí Nhược không nhịn được khen ngợi.
Lục Tiểu Phong hô hấp càng nặng nề hơn, tuy rằng nàng nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà nàng đã không còn sức để phản bác.
“Có phải rất khó chịu hay không?” Cảm giác được Lục Tiểu Phong càng lúc càng thở nặng, Tô Trí Nhược hận bản thân mình không thể chia sẻ một phần nhiệt độ cho cô ấy.
Lục Tiểu Phong cau mày không nói một câu, Tô Trí Nhược cẩn thận đem đầu của cô ấy dựa vào trên vai của mình, hắn không tìm thấy đồ gì lạnh một chút, vừa rồi gió lạnh thổi qua gương mặt mình còn có một chút hơi lạnh, vì thế nhẹ nhàng áp lên trán Lục Tiểu Phong, trên gương mặt lập tức truyền đến nhiệt độ nóng giật mình.
“Tạp sao lại nóng hầm hập như vậy, cứ tiếp tục nóng như vậy thì làm sao bây giờ?”
E rằng Tô Trí Nhược nhất định không thể ngờ có một ngày chính mình lại nhếch nhác như vậy, buổi tối trên người vẫn mặc đồ ngủ từ sáng, tóc cũng lung tung bù xù dựng thẳng lên, vô cùng thích sạch sẽ như hắn sẽ ôm một cô gái trong lòng ngực, ngồi ở cửa phòng cấp cứu chật kín người, chịu được mùi vị khó ngửi trong không khí.
Nếu đổi lại trước kia có đánh chết hắn cũng không làm chuyện mất mặt như vậy, nhưng bây giờ hắn chỉ hi vọng bác sĩ có thể nhanh một chút, bằng không cô gái này thật sự có khả năng sốt đến hỏng đầu mất.
Cuối cùng đến lượt của bọn họ, Tô Trí Nhược vội vàng ôm lấy Lục Tiểu Phong ngồi xuống trước mặt bác sĩ. Nữ bác sĩ trực ban nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn Lục Tiểu Phong trong lòng ngực hắn, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên mặt hắn.
“Bao nhiêu độ?”
“Bốn mươi, lúc đi từ trong nhà ra là bốn mươi mốt.”
“Sốt mấy ngày rồi?”
“Tôi không rõ lắm, hôm nay tôi mới đi công tác về lập tức đã nhìn thấy cô ấy trong tình trạng này.”
“Vậy hỏi chính cô ấy đi.”
Tô Trí Nhược củi đầu hỏi Lục Tiểu Phong: “Lúc nào cô bị bệnh? Sốt mấy ngày rồi?”
“… Không biết.” Lục Tiểu Phong trả lời rất yếu ớt, nhìn qua thực sự đau đớn.
Tô Trí Nhược vội vàng đến mức trán toát mồ hôi: “ Bác sĩ, nêu không thì trước tiên cứ tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, cứ như thế này tôi sợ sẽ sốt cao quá mất.”
Nữ bác sĩ cúi đầu viết bệnh án “soạt soạt”, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Có dị ứng với thuốc nào không? Penicilin có thể dùng không?”
Tô Trí Nhược ngẩn ra một lát, lập tức hỏi Lục Tiểu Phong: “… cô có thể dùng được penicilin không?”
“…” Rõ ràng lúc này Lục Tiểu Phong không thể nói rõ được một câu nào.
“Anh là bạn trai của người ta, tại sao cái gì cũng không biết?” Nữ bác sĩ cuối cũng không hài lòng ngẩng đầu: “Đợi trước tiên đi xét nghiệm thử. Nếu không được sẽ nói đến chuyện đổi sang thuốc khác.”
Tô Trí Nhược rất cứng rắn nuốt xuống những lời quở mắng, bên tai đỏ lên nói: “Dạ.”
Nữ bác sĩ kê đơn thuốc xong, Tô Trí Nhược liên tục gật gật đầu, cho dù chính hắn đi khám bệnh cũng chưa từng vồn vã như vậy. Hắn ôm lấy Lục Tiểu Phong cẩn thận đi ra cửa, cái bác gái tốt bụng kia nhìn theo bóng lưng Tô Trí Nhược không nhịn được nói với người đối diện: “Tiểu tử này không tệ, người gầy như vậy còn ôm bạn gái đi khám bệnh.”
Đợi đóng tiền thuốc xong, lấy được thuốc đầu Tô Trí Nhược đã đầy mồ hôi, may mà Lục Tiểu Phong xét nghiệm xong không có vấn đề gì, nhưng mà khu vực tiêm thuốc không có giường ngủ, hắn lại khua môi múa mép với cô y tá, có thể bởi vì bộ dạng của hắn rất đẹp trai, ôm bạn gái lại thật sự vất vả, lòng thông cảm và lòng mê trai của cô y tá đồng thời tuôn ra, đã tìm giúp hắn một cái giường.
Động tác Tô Trí Nhược vô cùng nhẹ nhàng đem Lục Tiểu Phong đặt ở trên giường, cô y tá trở lại giúp Lục Tiểu Phong truyền dịch, nhìn thấy Tô Trí Nhược căng thẳng nhìn chằm chằm kim châm trên tay cô liền nói: “Căng thẳng như vậy làm gì, vẫn sợ tôi làm đau bạn gái của anh?”
Tô Trí Nhược cười xấu hổ, lập tức vẫn căng thẳng như trước nhìn chằm chằm mọi hành động của y tá.
“Được rồi, tổng cộng cô ấy có ba bình, khi nào hết thì gọi tôi.”
“Cám ơn.”
Đợi cho mọi chuyện đều chuẩn bị xong, Tô Trí Nhược mới ngồi xuống trên ghế. Hắn lắc lắc cánh tay, tuy rằng thể lực của hắn không có vấn đề, nhưng cánh tay vẫn mỏi nhừ. Lục Tiểu Phong giống như đang ngủ mê man, nhưng mà lông mày vẫn không dãn ra, hiện tại sắc mặt tái nhợt hình như so với trước khi hắn đi làm nhiệm vụ gầy đi không ít. Thật sự không biết cô ta làm cái quái gì, nói ốm liền ốm, muốn làm khó không giống với muốn làm khó. (chỗ này không hiểu lắm)
Từng giọt nước biển trong bình thuốc thông qua cái ổng chảy vào tĩnh mạch của Lục Tiểu Phong, không gian hình như yên tĩnh lại, Tô Trí Nhược nhìn nghiêng mặt của cô ấy, trong lòng rất mất bình tĩnh.
Hàng năm đều cũng bị một trận bệnh như vậy, cũng bởi vì… ngày giỗ của chồng sao? Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chán ghét bệnh viện như vậy, bướng bỉnh thậm chí nổi giận với hắn, đều bởi vì người kia sao?
Chồng.
Tuy rằng tự nhủ với chính mình không nên nghĩ nhiều, nhưng vẫn không khống chế nổi muốn để ý đến cái người đàn ông đã không còn tồn tại trên đời này nhưng vẫn chiếm giữ sinh mạng của cô ấy. Tô Trí Nhược không phải một người sẽ làm khó chính mình, hắn biết một câu: “Không nên tranh giành với người chết”, cho nên hắn tự nói với bản thân không cần để ý đến, hắn còn có thể là hiện tại cùng tương lai của cô ấy. Nhưng cho dù như vậy, người đàn ông kia trông như thế nào, tại sao bọn họ lại quen biết, có phải cô ấy thực sự rất yêu anh ta hay không, cô ấy sẽ dùng giọng điệu gì nói chuyện với anh ta, những vấn đề như vậy thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trong đầu hắn.
Hạ Kỳ cảnh cáo hắn không nên hỏi nhiều, bởi vì đó là vết thương Lục Tiểu Phong không thể khép miệng lại, hắn đương nhiên không có ý muốn đi xé miệng vết thương của cô ấy, nhưng hắn thật sự rất lưu tâm, hắn cũng không để ý cô ấy đã từng kết hôn, hắn để ý chính là có phải lòng của cô ấy từ nay về sau sẽ không tiếp tục mở ra nữa hay không?
Thiển Thâm từng nói cô ấy là người con gái đã từng chịu tổn thương, lúc đó hắn còn cười nói chuyện này tuyệt đối không có khả năng, nhưng sự thật chứng minh trực giác của Thiển Thâm đúng.
Nhân lúc Lục Tiểu Phong ngủ, Tô Trí Nhược ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Hạ Kỳ.
Đầu kia bắt máy điện thoại rất nhanh: “Alo, Tô Trí Nhược?”
“Là tôi.”
“Ngạc nhiên nha, anh tìm tôi làm gì?”
“Cô ấy bị ốm.”
“…” Hạ Kỳ đội nhiên hô lên sợ hãi: “Tôi tính thời điểm cũng không sai lắm, thế nào, có nghiêm trọng không?”
“Sốt rất cao, chỉ có điều đã truyền nước biển, chắc hẳn sẽ hạ sốt rất nhanh.”
Hạ Kỳ khẽ thở phào, nhưng mà lại lập tức ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy chịu đi bệnh viện?”
“Tôi kéo cô ấy tới, nói đến vì sao cô ấy lại chán ghét bệnh viện như vậy?” Tô Trí Nhược nhìn xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm người nằm trên giường.
Hạ Kỳ im lặng một lát, thấp giọng nói: “…Chồng của cô ấy sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu không có hiệu quả, tối hôm đó cô ấy ngồi ở cửa nhà xác cả đêm. Từ đó về sau, cô ấy liền đặc biệt ác cảm với bệnh viện, thay vì nói là ác cảm, không bằng nói là trốn tránh, cảm giác chỉ cần tiến vào bệnh viện liền sợ sẽ trải qua khoảng thời gian kia.”
“Nhưng mà, lúc tôi bị thương mỗi ngày cô ấy đều đến bệnh viện trông tôi.” Tô Trí Nhược khó hiểu.
“Mấy ngày ngay trước ngày giỗ này cô ấy sẽ đặc biệt khác thường, ví dụ như sẽ tự mình ngâm mình trong nước lạnh cả đêm đến bị cảm lạnh, hoặc là một mình chạy bộ không ngừng, không bị bệnh mệt chết sẽ không ngừng lại…”
Tô Trí Nhược không thể tin được chặn lời Hạ Kỳ: “Đợi một chút, cô nói bệnh của cô ấy hoàn toàn do tự hành hạ mình mà ra?”
Giọng nói của Hạ Kỳ nghe ra rất bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Hạ Kỳ thở dài: “ Đại khái bởi vì đối mặt với ngày giỗ cô ấy nhất định phải chịu đựng thống khổ trên thân thể mới có thể giảm bớt thống khổ ở tâm linh, ở trong sự dày vò của ốm đau bệnh tật mới có thể sống dễ chịu thoải mái được.”
Tô Trí Nhược gian nan mở miệng nói: “Rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào… có thể làm cho cô ấy thành như vậy…”
“A, chồng của cô ấy cũng không phải là loại người rất tuấn tú có nhiều tiền, nhưng là người yêu cô ấy nhất trên thế gian này.”
“Tại sao lại mở cửa sổ ra?” Tô Trí Nhược cúi người qua đem đóng cửa sổ xe lại: “Số hiệu đã lấy xong rồi, xuống xe đi.”
Cửa sổ vừa mới đóng lại, Lục Tiểu Phong lập tức lại mở ra: “Tôi lại dễ bắt nạt như vậy sao, đã nói không cần đến bệnh viện, ngày trước mỗi lần như vậy tôi đều ở nhà chịu đựng được, uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏe.”
“Có lẽ không đến bệnh viện cung sẽ khỏe, nhưng cô có biết có rất nhiều nguy cơ hay không?” Cửa sổ vừa mới mở ra, Tô Trí Nhược lập tức đóng lại: “Khi còn bé tôi sốt tới bốn mươi mốt độ cũng không chịu đến bệnh viện, sau đó ba tôi vẫn khiêng tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu đến chậm một chút có lẽ ý thức sẽ bị sốt cơn sốt chạy vào, huống hồ bây giờ lại có dịch bệnh gì đó, đây chính là chết người.”
“Tôi không sợ chết.”
“ Cô không sợ chết, nhưng mà tôi sợ.”
“Vì sao phải bắt tôi làm chuyện mà tôi không muốn? Anh làm gì tôi đều nhường nhịn anh, anh không thể nhường nhịn tôi một lần sao?” Lục Tiểu Phong thở hồn hển, sau khi nói xong lại ho tiếp một đợt.
Tô Trí Nhược nghẹn lại một lát, thở dài: “Được, chỉ cần cô nghe tôi đi khám bệnh, cô muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó.”
Lục Tiểu Phong nói đặc biệt cương quyết: “Tôi không cần anh làm gì cả, tôi phải về nhà, nếu anh nói không đưa tôi về…”
Nói đến đây, Lục Tiểu Phong lại tự mình mở cửa muốn xuống xe, người rõ ràng ngay cả đi trên đường cũng không được còn muốn ngang ngạnh, Hạ Kỳ nói rất đúng, thời gian Lục Tiểu Phong sinh bệnh tính cách bướng bỉnh khó tưởng tượng nổi, căn bản là tính cách tách biệt hẳn ra.
Hay là, đây mới là cá tính vốn có của cô ấy?
Tô Trí Nhược một phen nắm chặt tay của cô ấy: “Coi như tôi xin cô, đi khám bệnh có được không? Xem như là vì tôi.”
Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm vào Tô Trí Nhược, ngay sau đó giống như rất khó hiểu hỏi: “Tôi đi khám bệnh có quan hệ gì với anh, vì sao tôi phải vì anh đi vào bệnh viện?”
Nếu nói nhẹ không nghe, như vậy chỉ còn cách dùng vũ lực giải quyết. Tô Trí Nhược không nói một lời xuống xe vòng qua phía Lục Tiểu Phong ở bên này, kéo cửa xe ra, lúc này Lục Tiểu Phong mới ý thức được anh ta muốn làm gì.
“Lại muốn dùng chiêu đó sao?”
Tuy rằng rất muốn giãy giụa, nhưng hiện tại tình trạng thân thể của nàng không phải là đối thủ của Tô Trí Nhược. Tô Trí Nhược dễ dàng ôm lấy ngang eo Lục Tiểu Phong, không để ý đến ánh mắt của người đi đường xung quanh đi thẳng tới phòng khám bệnh.
“Anh, anh muốn chọc cho tôi tức chết sao?” Đầu Lục Tiểu Phong choáng váng khủng khiếp, nói xong một câu, trên lưng của nàng lại ướt một tầng.
Môi mỏng của Tô Trí Nhược cong lên, mang theo một nụ cười nhẹ: “Không có cách khác, chỉ có như vậy cô mới nghe lời.”
Bác sĩ ở phóng khám chuyên về cảm sốt đeo khẩu trang, cẩn thận hỏi bệnh tình của bệnh nhân, xem ra sẽ không nhanh đến lượt của bọn họ, chỗ ngồi ở khu chờ đợi đã đầy kín, Tô Trí Nhược ôm Lục Tiểu Phong đứng ở cửa giống như một pho tượng điêu khắc.
“Chàng trai, cậu qua đây đi, ôm như vậy rất mệt mỏi.” Một vị bác gái tốt bụng nhường chỗ ngồi cho.
Tô Trí Nhược đi tới, một bên ngồi xuống, một bên cảm ơn: “Cám ơn, bạn gái của cháu sốt rất cao, đứng không vững.”
“Ôi, cậu thật đúng là không dễ dàng, đối với bạn gái của cậu thật tốt.” Vị bác gái kia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trí Nhược không nhịn được khen ngợi.
Lục Tiểu Phong hô hấp càng nặng nề hơn, tuy rằng nàng nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà nàng đã không còn sức để phản bác.
“Có phải rất khó chịu hay không?” Cảm giác được Lục Tiểu Phong càng lúc càng thở nặng, Tô Trí Nhược hận bản thân mình không thể chia sẻ một phần nhiệt độ cho cô ấy.
Lục Tiểu Phong cau mày không nói một câu, Tô Trí Nhược cẩn thận đem đầu của cô ấy dựa vào trên vai của mình, hắn không tìm thấy đồ gì lạnh một chút, vừa rồi gió lạnh thổi qua gương mặt mình còn có một chút hơi lạnh, vì thế nhẹ nhàng áp lên trán Lục Tiểu Phong, trên gương mặt lập tức truyền đến nhiệt độ nóng giật mình.
“Tạp sao lại nóng hầm hập như vậy, cứ tiếp tục nóng như vậy thì làm sao bây giờ?”
E rằng Tô Trí Nhược nhất định không thể ngờ có một ngày chính mình lại nhếch nhác như vậy, buổi tối trên người vẫn mặc đồ ngủ từ sáng, tóc cũng lung tung bù xù dựng thẳng lên, vô cùng thích sạch sẽ như hắn sẽ ôm một cô gái trong lòng ngực, ngồi ở cửa phòng cấp cứu chật kín người, chịu được mùi vị khó ngửi trong không khí.
Nếu đổi lại trước kia có đánh chết hắn cũng không làm chuyện mất mặt như vậy, nhưng bây giờ hắn chỉ hi vọng bác sĩ có thể nhanh một chút, bằng không cô gái này thật sự có khả năng sốt đến hỏng đầu mất.
Cuối cùng đến lượt của bọn họ, Tô Trí Nhược vội vàng ôm lấy Lục Tiểu Phong ngồi xuống trước mặt bác sĩ. Nữ bác sĩ trực ban nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn Lục Tiểu Phong trong lòng ngực hắn, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên mặt hắn.
“Bao nhiêu độ?”
“Bốn mươi, lúc đi từ trong nhà ra là bốn mươi mốt.”
“Sốt mấy ngày rồi?”
“Tôi không rõ lắm, hôm nay tôi mới đi công tác về lập tức đã nhìn thấy cô ấy trong tình trạng này.”
“Vậy hỏi chính cô ấy đi.”
Tô Trí Nhược củi đầu hỏi Lục Tiểu Phong: “Lúc nào cô bị bệnh? Sốt mấy ngày rồi?”
“… Không biết.” Lục Tiểu Phong trả lời rất yếu ớt, nhìn qua thực sự đau đớn.
Tô Trí Nhược vội vàng đến mức trán toát mồ hôi: “ Bác sĩ, nêu không thì trước tiên cứ tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, cứ như thế này tôi sợ sẽ sốt cao quá mất.”
Nữ bác sĩ cúi đầu viết bệnh án “soạt soạt”, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Có dị ứng với thuốc nào không? Penicilin có thể dùng không?”
Tô Trí Nhược ngẩn ra một lát, lập tức hỏi Lục Tiểu Phong: “… cô có thể dùng được penicilin không?”
“…” Rõ ràng lúc này Lục Tiểu Phong không thể nói rõ được một câu nào.
“Anh là bạn trai của người ta, tại sao cái gì cũng không biết?” Nữ bác sĩ cuối cũng không hài lòng ngẩng đầu: “Đợi trước tiên đi xét nghiệm thử. Nếu không được sẽ nói đến chuyện đổi sang thuốc khác.”
Tô Trí Nhược rất cứng rắn nuốt xuống những lời quở mắng, bên tai đỏ lên nói: “Dạ.”
Nữ bác sĩ kê đơn thuốc xong, Tô Trí Nhược liên tục gật gật đầu, cho dù chính hắn đi khám bệnh cũng chưa từng vồn vã như vậy. Hắn ôm lấy Lục Tiểu Phong cẩn thận đi ra cửa, cái bác gái tốt bụng kia nhìn theo bóng lưng Tô Trí Nhược không nhịn được nói với người đối diện: “Tiểu tử này không tệ, người gầy như vậy còn ôm bạn gái đi khám bệnh.”
Đợi đóng tiền thuốc xong, lấy được thuốc đầu Tô Trí Nhược đã đầy mồ hôi, may mà Lục Tiểu Phong xét nghiệm xong không có vấn đề gì, nhưng mà khu vực tiêm thuốc không có giường ngủ, hắn lại khua môi múa mép với cô y tá, có thể bởi vì bộ dạng của hắn rất đẹp trai, ôm bạn gái lại thật sự vất vả, lòng thông cảm và lòng mê trai của cô y tá đồng thời tuôn ra, đã tìm giúp hắn một cái giường.
Động tác Tô Trí Nhược vô cùng nhẹ nhàng đem Lục Tiểu Phong đặt ở trên giường, cô y tá trở lại giúp Lục Tiểu Phong truyền dịch, nhìn thấy Tô Trí Nhược căng thẳng nhìn chằm chằm kim châm trên tay cô liền nói: “Căng thẳng như vậy làm gì, vẫn sợ tôi làm đau bạn gái của anh?”
Tô Trí Nhược cười xấu hổ, lập tức vẫn căng thẳng như trước nhìn chằm chằm mọi hành động của y tá.
“Được rồi, tổng cộng cô ấy có ba bình, khi nào hết thì gọi tôi.”
“Cám ơn.”
Đợi cho mọi chuyện đều chuẩn bị xong, Tô Trí Nhược mới ngồi xuống trên ghế. Hắn lắc lắc cánh tay, tuy rằng thể lực của hắn không có vấn đề, nhưng cánh tay vẫn mỏi nhừ. Lục Tiểu Phong giống như đang ngủ mê man, nhưng mà lông mày vẫn không dãn ra, hiện tại sắc mặt tái nhợt hình như so với trước khi hắn đi làm nhiệm vụ gầy đi không ít. Thật sự không biết cô ta làm cái quái gì, nói ốm liền ốm, muốn làm khó không giống với muốn làm khó. (chỗ này không hiểu lắm)
Từng giọt nước biển trong bình thuốc thông qua cái ổng chảy vào tĩnh mạch của Lục Tiểu Phong, không gian hình như yên tĩnh lại, Tô Trí Nhược nhìn nghiêng mặt của cô ấy, trong lòng rất mất bình tĩnh.
Hàng năm đều cũng bị một trận bệnh như vậy, cũng bởi vì… ngày giỗ của chồng sao? Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chán ghét bệnh viện như vậy, bướng bỉnh thậm chí nổi giận với hắn, đều bởi vì người kia sao?
Chồng.
Tuy rằng tự nhủ với chính mình không nên nghĩ nhiều, nhưng vẫn không khống chế nổi muốn để ý đến cái người đàn ông đã không còn tồn tại trên đời này nhưng vẫn chiếm giữ sinh mạng của cô ấy. Tô Trí Nhược không phải một người sẽ làm khó chính mình, hắn biết một câu: “Không nên tranh giành với người chết”, cho nên hắn tự nói với bản thân không cần để ý đến, hắn còn có thể là hiện tại cùng tương lai của cô ấy. Nhưng cho dù như vậy, người đàn ông kia trông như thế nào, tại sao bọn họ lại quen biết, có phải cô ấy thực sự rất yêu anh ta hay không, cô ấy sẽ dùng giọng điệu gì nói chuyện với anh ta, những vấn đề như vậy thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trong đầu hắn.
Hạ Kỳ cảnh cáo hắn không nên hỏi nhiều, bởi vì đó là vết thương Lục Tiểu Phong không thể khép miệng lại, hắn đương nhiên không có ý muốn đi xé miệng vết thương của cô ấy, nhưng hắn thật sự rất lưu tâm, hắn cũng không để ý cô ấy đã từng kết hôn, hắn để ý chính là có phải lòng của cô ấy từ nay về sau sẽ không tiếp tục mở ra nữa hay không?
Thiển Thâm từng nói cô ấy là người con gái đã từng chịu tổn thương, lúc đó hắn còn cười nói chuyện này tuyệt đối không có khả năng, nhưng sự thật chứng minh trực giác của Thiển Thâm đúng.
Nhân lúc Lục Tiểu Phong ngủ, Tô Trí Nhược ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Hạ Kỳ.
Đầu kia bắt máy điện thoại rất nhanh: “Alo, Tô Trí Nhược?”
“Là tôi.”
“Ngạc nhiên nha, anh tìm tôi làm gì?”
“Cô ấy bị ốm.”
“…” Hạ Kỳ đội nhiên hô lên sợ hãi: “Tôi tính thời điểm cũng không sai lắm, thế nào, có nghiêm trọng không?”
“Sốt rất cao, chỉ có điều đã truyền nước biển, chắc hẳn sẽ hạ sốt rất nhanh.”
Hạ Kỳ khẽ thở phào, nhưng mà lại lập tức ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy chịu đi bệnh viện?”
“Tôi kéo cô ấy tới, nói đến vì sao cô ấy lại chán ghét bệnh viện như vậy?” Tô Trí Nhược nhìn xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm người nằm trên giường.
Hạ Kỳ im lặng một lát, thấp giọng nói: “…Chồng của cô ấy sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu không có hiệu quả, tối hôm đó cô ấy ngồi ở cửa nhà xác cả đêm. Từ đó về sau, cô ấy liền đặc biệt ác cảm với bệnh viện, thay vì nói là ác cảm, không bằng nói là trốn tránh, cảm giác chỉ cần tiến vào bệnh viện liền sợ sẽ trải qua khoảng thời gian kia.”
“Nhưng mà, lúc tôi bị thương mỗi ngày cô ấy đều đến bệnh viện trông tôi.” Tô Trí Nhược khó hiểu.
“Mấy ngày ngay trước ngày giỗ này cô ấy sẽ đặc biệt khác thường, ví dụ như sẽ tự mình ngâm mình trong nước lạnh cả đêm đến bị cảm lạnh, hoặc là một mình chạy bộ không ngừng, không bị bệnh mệt chết sẽ không ngừng lại…”
Tô Trí Nhược không thể tin được chặn lời Hạ Kỳ: “Đợi một chút, cô nói bệnh của cô ấy hoàn toàn do tự hành hạ mình mà ra?”
Giọng nói của Hạ Kỳ nghe ra rất bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Hạ Kỳ thở dài: “ Đại khái bởi vì đối mặt với ngày giỗ cô ấy nhất định phải chịu đựng thống khổ trên thân thể mới có thể giảm bớt thống khổ ở tâm linh, ở trong sự dày vò của ốm đau bệnh tật mới có thể sống dễ chịu thoải mái được.”
Tô Trí Nhược gian nan mở miệng nói: “Rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào… có thể làm cho cô ấy thành như vậy…”
“A, chồng của cô ấy cũng không phải là loại người rất tuấn tú có nhiều tiền, nhưng là người yêu cô ấy nhất trên thế gian này.”
/68
|