Lục Tiểu Phong ngồi khoanh chân dưới đất nhìn Tô Trí Nhược chạy ra chạy vào đóng gói hành lý, còn vẻ mặt của nàng rất phức tạp giữ im lặng. Tốc độ của tiểu tử này quả nhiên rất nhanh, anh ta vừa chạy vào nhà liền tuyên bố với nàng anh ta đã tìm được chỗ ở, sau đó bắt đầu thu xếp đồ đạc, ngoài miệng lẩm bẩm, muốn Lục Tiểu Phong nói cho mẹ của cô ấy biết hắn đã chuyển ra ngoài, hơn nữa là chủ động tích cực.
“Này, những thứ này anh sẽ không mang đi cùng, em đừng ném của anh đi.”
Tô Trí Nhược ở trong phòng tắm thò nửa cái đầu ra, cầm trong tay bàn chải, ca đánh răng cùng với khăn mặt.
Lục Tiểu Phong ngẩn người, gật đầu.
Tô Trí Nhược nâng mi lên, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra tia giảo hoạt: “Biểu cảm của em vậy là sao?”
“Hả?” Phản ứng của Lục Tiểu Phong vẫn chậm nửa nhịp.
Tô Trí Nhược đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, có chút côn đồ kéo kéo người của nàng: “Không phải là không nỡ để tôi đi chứ? Aiz nha nha, là ai buổi sáng còn ở đằng kia hùng hồn nói muốn tôi mau chóng chuyển đi để đỡ cho mẫu thân đại nhân phải lo lắng, hiện tại vẻ mặt lại u oán…”
“Anh bớt lời đi.” Lục Tiểu Phong không chút do dự đẩy tay anh ta ra, lại hơi hơi hé tầm mắt, không nhìn vào ánh mắt của anh ta.
Tô Trí Nhược không đồng ý xoa nhẽ chỗ bị đánh đỏ lên: “Khoan. Phải biết rằng bổn đại gia đi rồi, sau này em phải tự nấu cơm ăn cơm một mình, không ai giặt quần áo giúp em, không ai dọn dẹp nhà cửa cho em…”
Lục Tiểu Phong ngắt lời cằn nhằn liên miên của anh ta: “Anh… lần này chuyển đến nhà đồng nghiệp nào?”
Tô Trí Nhược đắc ý cười nói: “Quen biết của tôi rất rộng. Người này em em cũng từng gặp, là một trong những người bạn lần trước uống rượu ở quán bar, chỉ là không phải rất thân quen với tôi, cùng đội với Thạch Đầu lão ca, tên Kha Địch.”
“Chính là bạn lâu năm của người tên Mông Sa kia?”
Lúc này đến phiên Tô Trí Nhược ngẩn ra: “Trí nhớ của em không tồi.”
Lục Tiểu Phong nhăn mi lại: “Vì sao phải dọn đến ở nhà anh ta vậy?”
Tô Trí Nhược khó hiểu hỏi lại: “Anh ta đúng lúc có phòng trống, lại nói là bạn bè, làm sao vậy, tôi dọn đến ở đó có vấn đề gì sao?”
“Chỉ bởi vì như vậy, không có lý do nào khác chứ?”
Tay Tô Trí Nhược đang gấp quần áo khựng lại, quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Phong, hơi do dự, nói: “Em ám chỉ điều gì?”
“Em ám chỉ điều gì trong lòng anh hiểu rõ.”
Lục Tiểu Phong rất ít khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, Tô Trí Nhược thứ nhất cảm thấy có chút khó hiểu không nói rõ, thứ hai lại có chút tức giận: “Đây là chuyện công việc của tôi, nếu quả thật gặp gỡ cũng không có cách nào khác.”
“Nếu quả thật chỉ là gặp gỡ công việc là tốt rồi…”
Nói chuyện đến mức này, tính tình bướng bỉnh của Tô Trí Nhược cũng nổi lên: “Em muốn tôi nói bao nhiêu lần, Mông Sa đối với tôi mà nói rất đặc biệt, làm sao em còn không hiểu?” (phải mình là cãi nhau to rồi >”<)
Lục Tiểu Phong đột nhiên im miệng nàng không có cách nào nói bởi vì Mông Sa không hi vọng anh làm như vậy, cũng không có cách nào giở giọng ngang ngược nói giữa mình là cô ấy anh chỉ được chọn một, điều này sẽ chỉ làm cho Tô Trí Nhược càng cảm thấy nàng chỉ là một cô bạn gái không biết suy nghĩ cố tình gây sự.
Chẳng lẽ đúng như lời Kha Địch nói, nàng không có cách nào sao? Sau đó, Lục Tiểu Phong bỗng nhiên có chút ác cảm với cách làm của Kha Địch, thậm chí đoán rằng không phải anh ta cố tình.
“Tôi đi đây.” Thấy Lục Tiểu Phong vẫn cúi đầu không nói lời nào, tính tình đáng ghét của Tô Trí Nhược cũng dần dần thiêu tan: “Không cần lo lắng, tôi không sao đâu.”
Lục Tiểu Phong vẫn đứng bất động, Tô Trí Nhược sợ nhất là cô ấy im lặng, cô ấy im lặng trong lòng hắn liền sợ hãi, không còn cách nào đi đến kéo tay của cô ấy, có chút ý lấy lòng: “Yên tâm đi, cho dù tôi không ở đây cũng sẽ đến chuẩn bị cơm tối cho em.” (ước gì mình được như cô ấy >”<)
Lúc này Lục Tiểu Phong mới ngẩng đầu, thấy sắc mặt cô ấy vẫn còn bình tĩnh, Tô Trí Nhược lén thở phào.
Nàng đưa anh ta ra khỏi cửa, thật ra anh ta cũng không có mang bao nhiêu đồ đi, chỉ thu dọn vài bộ quần áo, không giống như chuyển nhà, giống ra ngoài đi du lịch hơn, mấy ngày nữa sẽ trở lại. Nhưng nàng vẫn tiễn anh ta xuống dưới lầu, nhìn anh ta cất rương hành lý vào phía cốp xe, sau đó cố gắng một lần nữa đứng trước mặt nàng thể hiện bộ dạng thoải mái.
“Đi đường cẩn thận.”Lục Tiểu Phong nghĩ một chút, nói: ‘Đến nhà người ta không nên quá tự theo ý mình, nhìn người kia có vẻ sống chung không quá tốt, anh không nên mới ở vài ngày đã bị đuổi ra ngoài.”
Tô Trí Nhược trêu chọc nói: “Bị đuổi ra ngoài thì đành phải trở về nhà ở.”
Lục Tiểu Phong đấy anh ta vào trong xe: “Bị đuổi ra ngoài liền tự mình đi tìm nhà.”
Không biết miệng Tô Trí Nhược đang lẩm bẩm cái gì, cuối cùng cũng rời đi.
Lục Tiểu Phong đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, trong lòng cũng không biết đang cảm thụ điều gì, mắt nhìn thấy Tô Trí Nhược nhảy từ hố lửa của người này sang hố lửa của người kia, nàng chỉ hi vọng anh ta đừng quá cố chấp, nếu không tóm lại sẽ làm mình và người khác bị thương.
“Tại sao em lại đứng ở dưới lầu?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Tiểu Phong lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đứng sau lưng không biết nên để lộ vẻ mặt như thế nào trả lời: “Khả Nham… Đúng lúc em đi ra ngoài có chút việc.”
Liêu Khả Nham mắt nhìn vẻ mặt Lục Tiểu Phong dở khóc dở cười, đột nhiên có chút cô đơn, nhưng may mà anh đã tu dưỡng để cho mặt không đổi sắc nói: “Tôi gọi điện thoại di động cho em nhưng mãi không có ai nhận.”
Nàng lập tức xin lỗi nói: “Ngại quá, di động ở trong phòng, tìm em có việc ư?”
“Hình như em rất thích dùng những câu nói này hỏi ngược lại tôi.”
Lục Tiểu Phong nghẹn lời, cười dượng hai cái, không khí trong lúc nhất thời trở nên ngại ngùng.
Liêu Khả Nham không muốn làm cho cô ấy khó xử, nói thẳng luôn mục đích tới của mình: “Hôm nay tới là muốn nhờ em một chuyện.”
“Hả?”
“Cuối tuần sau là sinh nhật của anh tôi, tôi… mẹ bắt tôi nhất định phải dẫn bạn gái đến dự tiệc, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có em thích hợp nhất.”
Nhưng thật ra là anh họ của anh muốn anh dẫn bạn gái đến, còn cố tình uy hiếp nếu không dẫn theo bạn gái sẽ không để cho anh vào nhà, anh dù ít dù nhiều có chút không biết làm sao, có thể anh họ của anh tuy nhìn như rất điềm đạm, nhưng chắc chắn là người đã nói là làm, từ góc độ của một người khác nhìn lại, đây có lẽ là một cơ hội của anh.
Lục Tiểu Phong đương nhiên không dự đoán được sẽ có một chuyện như vậy, nhưng nàng lập tức cảm thấy có gì đó: “Anh của anh là…?|
“Chính là anh họ của tôi.”
Gần như là phản ứng của bản năng, Lục Tiểu Phong lập tức nói: “Ngại quá, cuối tuần sau em có chút việc, cho nên…” Giọng nói của nàng rất uyển chuyển, nhưng chắc chắn có thể làm cho đối phương hiểu rõ được ý của nàng.
Thật không nghĩ đến Liêu Khả Nham luôn không làm khó nàng lần này kiên trì hiếm thấy: “Bởi vì truyện rất quan trọng, em có thể sửa lại lịch một chút hay không? Em cũng biết bạn bè là phái nữ tôi quen biết cũng không nhiều, nếu không dẫn bạn gái trở về, mẹ của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Anh ta nói cực kỳ thành khẩn, trên mặt tuy rằng mang theo nụ cười, Lục Tiểu Phong vẫn có thể nhìn từ nắm tay đang nắm chặt của anh ta nhận ra anh ta rất căng thẳng. Nếu như là chuyện khác, nàng nhất định sẽ hỗ trơ, nhưng mà chuyện này e rằng kề dao vào cổ nàng, nàng cũng sẽ không đồng ý.
“Thật sự không có cách nào, anh hãy tìm người khác đi.”
“Rối cuộc là chuyện quan trọng gì mà em không thể điều chỉnh lại được?”
“Không được.” Lục Tiểu Phong cũng không giải thích nhiều, chỉ nói không được.”
Vẻ mặt của Liêu Khả Nham cứng nhắc trong nháy mắt, có lẽ là không nghĩ rằng Lục Tiểu Phong sẽ kiên quyết từ chối như thế, nhưng anh ta là một người làm ăn thông minh, từ trước đến nay hiểu được nói chuyện không nói đến cùng, mọi việc đều để lại một con đường lui, vì thế nói: “Nếu em có thời gian, nhất định phải nói cho tôi biết.”
Tiếp theo lễ phép nói tạm biệt, lên xe rời đi, Lục Tiểu Phong cho là mình đã nói rõ hết, liền không đem chuyện này để lại ở trong lòng.
Sau khi Tô Trí Nhược dọn dẹp chuyển ra, không khí trong nhà lập tức lạnh lẽo hơn rất nhiều, tuy rằng mỗi ngày anh ta vẫn đều đến —— nấu cơm tối cho người sẽ không tự lực cánh sinh, thu dọn nhà cửa, giặt quần áo v.v…, sau đó không khỏi chán ghét nói: “Tôi mới đi vài ngày, nơi này đã không ra hình thù gì.” Cuối cùng trước khi đi sẽ phun ở trong nhà mùi bạc hà mà anh ta ưa thích, tự nói rằng như vậy ở trong nhà sẽ luôn có hương vị của anh ta.
Chỉ là, cuộc sống như vậy không được bao lâu, Lục Tiểu Phong phát hiện Tô Trí Nhược dường như vội vàng lên một chút, tuy rằng anh ta vẫn gọi điện thoại cho nàng, nhưng đã liên tục ba ngày không tới gặp nàng. Lục Tiểu Phong nhìn như không lanh lợi, thật ra mỗi ngày đều tự đánh giá tình hình, trực giác của nàng có chút không bình thường, liền đến tìm Kha Địch.
“Gần đây tình hình thế nào?” Lục Tiểu Phong dựa lưng vào sô pha ở quán cà phê, giả vờ đọc báo.
“Không có động tĩnh gì lớn.” Người đứng phía sau thấp giọng trả lời.
Lục Tiểu Phong không hài lòng với câu trả lời của anh ta, hạ giọng hỏi: “Tiệc sinh nhật của y cũng không có vấn đề gì?”
“Làm sau cậu biết y muốn mở tiệc sinh nhật?” Kha Địch hơi ngạc nhiên.
“… Ngẫu nhiên biết được.”
Kha Địch im lặng suy nghĩ, nói: “Tôi nhận được thiệp mời của y.”
“Cài gì?” Lục Tiểu Phong không nhịn được nhấn cao giọng.
Kha Địch lại cực kỳ bình tĩnh: “Chuyện này cậu không cần quan tâm.”
“Nhưng mà, vì sao y lại tìm tới cậu…”
“Cậu đã không có ý định dính dáng đến y, cũng đừng hỏi nhiều, sau này không có chuyện gì quan trọng, nên ít gặp mặt.”
“… Đã biết.” Lục Tiểu Phong đổi đề tại khác: “Cậu vẫn ở chung với Tô Trí Nhược chứ?”
“Uhm.”
Người này thật sự là một trăm năm không thay đổi, nói chuyện có thể rất tỉnh táo.
“Gần đây anh ta hình như bận rộn nhiều việc?”
Kha Địch nói rất qua loa: “Đại khái là có vụ án. Không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Kha Địch đi rồi, Lục Tiểu Phong vẫn cảm thấy chuyện có chút khó hiểu, ngay lúc nàng đang tính toán so đi nghĩ lại thì nhận được điện thoại của một người —— Kim Dục.
“Này, những thứ này anh sẽ không mang đi cùng, em đừng ném của anh đi.”
Tô Trí Nhược ở trong phòng tắm thò nửa cái đầu ra, cầm trong tay bàn chải, ca đánh răng cùng với khăn mặt.
Lục Tiểu Phong ngẩn người, gật đầu.
Tô Trí Nhược nâng mi lên, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra tia giảo hoạt: “Biểu cảm của em vậy là sao?”
“Hả?” Phản ứng của Lục Tiểu Phong vẫn chậm nửa nhịp.
Tô Trí Nhược đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, có chút côn đồ kéo kéo người của nàng: “Không phải là không nỡ để tôi đi chứ? Aiz nha nha, là ai buổi sáng còn ở đằng kia hùng hồn nói muốn tôi mau chóng chuyển đi để đỡ cho mẫu thân đại nhân phải lo lắng, hiện tại vẻ mặt lại u oán…”
“Anh bớt lời đi.” Lục Tiểu Phong không chút do dự đẩy tay anh ta ra, lại hơi hơi hé tầm mắt, không nhìn vào ánh mắt của anh ta.
Tô Trí Nhược không đồng ý xoa nhẽ chỗ bị đánh đỏ lên: “Khoan. Phải biết rằng bổn đại gia đi rồi, sau này em phải tự nấu cơm ăn cơm một mình, không ai giặt quần áo giúp em, không ai dọn dẹp nhà cửa cho em…”
Lục Tiểu Phong ngắt lời cằn nhằn liên miên của anh ta: “Anh… lần này chuyển đến nhà đồng nghiệp nào?”
Tô Trí Nhược đắc ý cười nói: “Quen biết của tôi rất rộng. Người này em em cũng từng gặp, là một trong những người bạn lần trước uống rượu ở quán bar, chỉ là không phải rất thân quen với tôi, cùng đội với Thạch Đầu lão ca, tên Kha Địch.”
“Chính là bạn lâu năm của người tên Mông Sa kia?”
Lúc này đến phiên Tô Trí Nhược ngẩn ra: “Trí nhớ của em không tồi.”
Lục Tiểu Phong nhăn mi lại: “Vì sao phải dọn đến ở nhà anh ta vậy?”
Tô Trí Nhược khó hiểu hỏi lại: “Anh ta đúng lúc có phòng trống, lại nói là bạn bè, làm sao vậy, tôi dọn đến ở đó có vấn đề gì sao?”
“Chỉ bởi vì như vậy, không có lý do nào khác chứ?”
Tay Tô Trí Nhược đang gấp quần áo khựng lại, quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Phong, hơi do dự, nói: “Em ám chỉ điều gì?”
“Em ám chỉ điều gì trong lòng anh hiểu rõ.”
Lục Tiểu Phong rất ít khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, Tô Trí Nhược thứ nhất cảm thấy có chút khó hiểu không nói rõ, thứ hai lại có chút tức giận: “Đây là chuyện công việc của tôi, nếu quả thật gặp gỡ cũng không có cách nào khác.”
“Nếu quả thật chỉ là gặp gỡ công việc là tốt rồi…”
Nói chuyện đến mức này, tính tình bướng bỉnh của Tô Trí Nhược cũng nổi lên: “Em muốn tôi nói bao nhiêu lần, Mông Sa đối với tôi mà nói rất đặc biệt, làm sao em còn không hiểu?” (phải mình là cãi nhau to rồi >”<)
Lục Tiểu Phong đột nhiên im miệng nàng không có cách nào nói bởi vì Mông Sa không hi vọng anh làm như vậy, cũng không có cách nào giở giọng ngang ngược nói giữa mình là cô ấy anh chỉ được chọn một, điều này sẽ chỉ làm cho Tô Trí Nhược càng cảm thấy nàng chỉ là một cô bạn gái không biết suy nghĩ cố tình gây sự.
Chẳng lẽ đúng như lời Kha Địch nói, nàng không có cách nào sao? Sau đó, Lục Tiểu Phong bỗng nhiên có chút ác cảm với cách làm của Kha Địch, thậm chí đoán rằng không phải anh ta cố tình.
“Tôi đi đây.” Thấy Lục Tiểu Phong vẫn cúi đầu không nói lời nào, tính tình đáng ghét của Tô Trí Nhược cũng dần dần thiêu tan: “Không cần lo lắng, tôi không sao đâu.”
Lục Tiểu Phong vẫn đứng bất động, Tô Trí Nhược sợ nhất là cô ấy im lặng, cô ấy im lặng trong lòng hắn liền sợ hãi, không còn cách nào đi đến kéo tay của cô ấy, có chút ý lấy lòng: “Yên tâm đi, cho dù tôi không ở đây cũng sẽ đến chuẩn bị cơm tối cho em.” (ước gì mình được như cô ấy >”<)
Lúc này Lục Tiểu Phong mới ngẩng đầu, thấy sắc mặt cô ấy vẫn còn bình tĩnh, Tô Trí Nhược lén thở phào.
Nàng đưa anh ta ra khỏi cửa, thật ra anh ta cũng không có mang bao nhiêu đồ đi, chỉ thu dọn vài bộ quần áo, không giống như chuyển nhà, giống ra ngoài đi du lịch hơn, mấy ngày nữa sẽ trở lại. Nhưng nàng vẫn tiễn anh ta xuống dưới lầu, nhìn anh ta cất rương hành lý vào phía cốp xe, sau đó cố gắng một lần nữa đứng trước mặt nàng thể hiện bộ dạng thoải mái.
“Đi đường cẩn thận.”Lục Tiểu Phong nghĩ một chút, nói: ‘Đến nhà người ta không nên quá tự theo ý mình, nhìn người kia có vẻ sống chung không quá tốt, anh không nên mới ở vài ngày đã bị đuổi ra ngoài.”
Tô Trí Nhược trêu chọc nói: “Bị đuổi ra ngoài thì đành phải trở về nhà ở.”
Lục Tiểu Phong đấy anh ta vào trong xe: “Bị đuổi ra ngoài liền tự mình đi tìm nhà.”
Không biết miệng Tô Trí Nhược đang lẩm bẩm cái gì, cuối cùng cũng rời đi.
Lục Tiểu Phong đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, trong lòng cũng không biết đang cảm thụ điều gì, mắt nhìn thấy Tô Trí Nhược nhảy từ hố lửa của người này sang hố lửa của người kia, nàng chỉ hi vọng anh ta đừng quá cố chấp, nếu không tóm lại sẽ làm mình và người khác bị thương.
“Tại sao em lại đứng ở dưới lầu?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Tiểu Phong lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đứng sau lưng không biết nên để lộ vẻ mặt như thế nào trả lời: “Khả Nham… Đúng lúc em đi ra ngoài có chút việc.”
Liêu Khả Nham mắt nhìn vẻ mặt Lục Tiểu Phong dở khóc dở cười, đột nhiên có chút cô đơn, nhưng may mà anh đã tu dưỡng để cho mặt không đổi sắc nói: “Tôi gọi điện thoại di động cho em nhưng mãi không có ai nhận.”
Nàng lập tức xin lỗi nói: “Ngại quá, di động ở trong phòng, tìm em có việc ư?”
“Hình như em rất thích dùng những câu nói này hỏi ngược lại tôi.”
Lục Tiểu Phong nghẹn lời, cười dượng hai cái, không khí trong lúc nhất thời trở nên ngại ngùng.
Liêu Khả Nham không muốn làm cho cô ấy khó xử, nói thẳng luôn mục đích tới của mình: “Hôm nay tới là muốn nhờ em một chuyện.”
“Hả?”
“Cuối tuần sau là sinh nhật của anh tôi, tôi… mẹ bắt tôi nhất định phải dẫn bạn gái đến dự tiệc, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có em thích hợp nhất.”
Nhưng thật ra là anh họ của anh muốn anh dẫn bạn gái đến, còn cố tình uy hiếp nếu không dẫn theo bạn gái sẽ không để cho anh vào nhà, anh dù ít dù nhiều có chút không biết làm sao, có thể anh họ của anh tuy nhìn như rất điềm đạm, nhưng chắc chắn là người đã nói là làm, từ góc độ của một người khác nhìn lại, đây có lẽ là một cơ hội của anh.
Lục Tiểu Phong đương nhiên không dự đoán được sẽ có một chuyện như vậy, nhưng nàng lập tức cảm thấy có gì đó: “Anh của anh là…?|
“Chính là anh họ của tôi.”
Gần như là phản ứng của bản năng, Lục Tiểu Phong lập tức nói: “Ngại quá, cuối tuần sau em có chút việc, cho nên…” Giọng nói của nàng rất uyển chuyển, nhưng chắc chắn có thể làm cho đối phương hiểu rõ được ý của nàng.
Thật không nghĩ đến Liêu Khả Nham luôn không làm khó nàng lần này kiên trì hiếm thấy: “Bởi vì truyện rất quan trọng, em có thể sửa lại lịch một chút hay không? Em cũng biết bạn bè là phái nữ tôi quen biết cũng không nhiều, nếu không dẫn bạn gái trở về, mẹ của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Anh ta nói cực kỳ thành khẩn, trên mặt tuy rằng mang theo nụ cười, Lục Tiểu Phong vẫn có thể nhìn từ nắm tay đang nắm chặt của anh ta nhận ra anh ta rất căng thẳng. Nếu như là chuyện khác, nàng nhất định sẽ hỗ trơ, nhưng mà chuyện này e rằng kề dao vào cổ nàng, nàng cũng sẽ không đồng ý.
“Thật sự không có cách nào, anh hãy tìm người khác đi.”
“Rối cuộc là chuyện quan trọng gì mà em không thể điều chỉnh lại được?”
“Không được.” Lục Tiểu Phong cũng không giải thích nhiều, chỉ nói không được.”
Vẻ mặt của Liêu Khả Nham cứng nhắc trong nháy mắt, có lẽ là không nghĩ rằng Lục Tiểu Phong sẽ kiên quyết từ chối như thế, nhưng anh ta là một người làm ăn thông minh, từ trước đến nay hiểu được nói chuyện không nói đến cùng, mọi việc đều để lại một con đường lui, vì thế nói: “Nếu em có thời gian, nhất định phải nói cho tôi biết.”
Tiếp theo lễ phép nói tạm biệt, lên xe rời đi, Lục Tiểu Phong cho là mình đã nói rõ hết, liền không đem chuyện này để lại ở trong lòng.
Sau khi Tô Trí Nhược dọn dẹp chuyển ra, không khí trong nhà lập tức lạnh lẽo hơn rất nhiều, tuy rằng mỗi ngày anh ta vẫn đều đến —— nấu cơm tối cho người sẽ không tự lực cánh sinh, thu dọn nhà cửa, giặt quần áo v.v…, sau đó không khỏi chán ghét nói: “Tôi mới đi vài ngày, nơi này đã không ra hình thù gì.” Cuối cùng trước khi đi sẽ phun ở trong nhà mùi bạc hà mà anh ta ưa thích, tự nói rằng như vậy ở trong nhà sẽ luôn có hương vị của anh ta.
Chỉ là, cuộc sống như vậy không được bao lâu, Lục Tiểu Phong phát hiện Tô Trí Nhược dường như vội vàng lên một chút, tuy rằng anh ta vẫn gọi điện thoại cho nàng, nhưng đã liên tục ba ngày không tới gặp nàng. Lục Tiểu Phong nhìn như không lanh lợi, thật ra mỗi ngày đều tự đánh giá tình hình, trực giác của nàng có chút không bình thường, liền đến tìm Kha Địch.
“Gần đây tình hình thế nào?” Lục Tiểu Phong dựa lưng vào sô pha ở quán cà phê, giả vờ đọc báo.
“Không có động tĩnh gì lớn.” Người đứng phía sau thấp giọng trả lời.
Lục Tiểu Phong không hài lòng với câu trả lời của anh ta, hạ giọng hỏi: “Tiệc sinh nhật của y cũng không có vấn đề gì?”
“Làm sau cậu biết y muốn mở tiệc sinh nhật?” Kha Địch hơi ngạc nhiên.
“… Ngẫu nhiên biết được.”
Kha Địch im lặng suy nghĩ, nói: “Tôi nhận được thiệp mời của y.”
“Cài gì?” Lục Tiểu Phong không nhịn được nhấn cao giọng.
Kha Địch lại cực kỳ bình tĩnh: “Chuyện này cậu không cần quan tâm.”
“Nhưng mà, vì sao y lại tìm tới cậu…”
“Cậu đã không có ý định dính dáng đến y, cũng đừng hỏi nhiều, sau này không có chuyện gì quan trọng, nên ít gặp mặt.”
“… Đã biết.” Lục Tiểu Phong đổi đề tại khác: “Cậu vẫn ở chung với Tô Trí Nhược chứ?”
“Uhm.”
Người này thật sự là một trăm năm không thay đổi, nói chuyện có thể rất tỉnh táo.
“Gần đây anh ta hình như bận rộn nhiều việc?”
Kha Địch nói rất qua loa: “Đại khái là có vụ án. Không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Kha Địch đi rồi, Lục Tiểu Phong vẫn cảm thấy chuyện có chút khó hiểu, ngay lúc nàng đang tính toán so đi nghĩ lại thì nhận được điện thoại của một người —— Kim Dục.
/68
|