Editor: Mỡ
Beta: Dâu Tây
______________
Những ngày hè oi bức khô nóng qua đi, Tây Ban Nha nghênh đón mùa đông ôn hòa nhiều mưa. Nhờ vào vị trí địa lý được trời ưu ái, toàn bộ bán đảo Iberian được hưởng thụ khí hậu thoải mái mà Địa Trung Hải mang đến.
Trên thế giới này rất ít nơi có kiểu khí hậu ôn hòa, lấy đặc trưng của mình để ưu ái vùng đất yêu thích.
Carlos đã tích đủ 320 đồng Euro trước ngày mùng 3 tháng 2. Quãng thời gian ở lò đào tạo trẻ, cậu cao hơn nhiều, gen trội phát huy ưu thế cùng với việc luyện tập chăm chỉ, Carlos được phê chuẩn gia nhập đội tuyển U13, tiền lương của cậu cũng bắt đầu tăng dần.
Thật may mắn là trong nửa năm nay, chiếc lắc tay ngọc trai kia vẫn luôn nằm ở tủ kính, chẳng qua được chuyển từ vị trí trung tâm nổi bật qua một góc, dây bạc của nó cũng không được lấp lánh dưới ánh đèn như trước. Nằm giữa những thứ châu báu nổi bật khác ngọc trai trong suốt trở nên có chút ảm đạm.
Nhưng trong lòng Carlos, chiếc lắc tay này vẫn là lễ vật thích hợp nhất tặng cho Bella.
Cậu lấy tiền tích góp ra từ trong chiếc hộp đựng giày đá bóng mà lần trước Tô Thanh Gia tặng cậu, đếm đi đếm lại nhiều lần, xác định không sai mới cầm sấp tiền thật dày tới cửa hàng.
Người bán trang sức là một cô gái ăn mặc và trang điểm sặc sỡ, diêm dúa. Mặc dù đang mùa đông nhưng cô ấy cũng không mặc áo khoác dày ấm mà thay vào đó là chiếc váy vải đơn bạc quấn lấy thân hình nóng bỏng.
Cô nàng nở nụ cười đầy mị lực, quyến rũ với những người đàn ông đi qua.
Carlos tiến về phía quầy lắc tay, lên tiếng hỏi: “Chào chị, em có thể mua chiếc lắc tay này không?” Cậu chỉ vào một góc nhỏ trong quầy: “Chính là chiếc này.”
Khách hàng là thượng đế, nhiều tỉ phú còn giả dạng thành người thường hoặc ăn mày nên không thể vì khách ăn mặc khác biệt giản dị mà lạnh nhạt, coi thường khách hàng.
Nghề phục vụ ở Tây Ban Nha nhận được sự khen ngợi cũng không phải không có đạo lý.
“Được, xin chờ một lát.” Cô gái đang nói chuyện khoảng hơn hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, mùi nước hoa làm Carlos hơi khó chịu.
Mấy ngón tay sơn đỏ bày ra trước mắt cậu chiếc lắc tay mà Carlos yêu cầu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó ở khoảng cách gần như vậy.
Thật đẹp, cậu nghĩ Bella nhất định sẽ thích nó.
“Chiếc lắc tay này là mẫu thiết kế mới nhất, dây lắc bằng bạc, viên ngọc trai này đến từ biển, mượt và sáng bóng, em nhìn xem…” Cô gái giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, cậu nhóc tóc vàng này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cô ta rất tán thưởng sự tuấn tú của cậu.
“Em muốn mua nó, chị có thể gói lại cho em được không? Em muốn chọn nó quà sinh nhật cho một người đặc biệt.” Carlos chăm chú nghe hết lời giới thiệu, cậu muốn hiểu rõ phần lễ vật này hơn, để có thể miêu tả thật kĩ với Bella.
Lần này, cô gái không chỉ tán thưởng vẻ điển trai mà còn thêm yêu thích sự thẳng thắn của cậu: “Được thôi nhóc, bọn chị sẽ gói thật đẹp cho em, hơn nữa còn kèm theo một tấm card, em xem được không?”
“Được.”
Cô gái đưa cho cậu một tấm thiệp giấy, mặt trên in những bông đóa hồng ấm áp, mùi hương tỏa ra nhàn nhạt, cậu tiếp nhận, hỏi: “Tôi có thể mang về rồi viết không?” Đây là thiệp cậu viết cho Bella, cậu không muốn ai khác nhìn thấy trước cô ấy.
“Được nha. Vậy em chờ một lát.” Cô gái đem lắc tay bỏ vào một chiếc hộp trắng, dùng giấy bọc lại thật đẹp, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh. “Tổng cộng 320 Euro, em muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
“Tiền mặt.” Carlos đưa 320 Euro tiền giấy, cô bán hàng có chút lúng túng nhưng lập tức thu hồi biểu tình, kiểm tra lại số tiền.
Chờ cô gái kiểm tra xong, Carlos ôm món quà trong lòng, cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu muốn tự tay đeo nó lên cho Bella.
_______
Giữa tháng chín, Tô Thanh Gia vinh dự trở thành học sinh lớp 2 học tại nơi đất khách quê người, học cùng lớp với Lưu Mộng Nhã.
Thời gian dành cho giáo dục cấp tiểu học ở Tây Ban Nha gồm 6 năm, điểm này so với trong nước ( Trong nước được nhắc đến ở đây là Trung Quốc) cũng không có gì khác. Cứ hai năm sẽ được tính là một giai đoạn, như vậy có tất cả ba giai đoạn. Trong 6 năm này, học sinh phải học tiếng Tây Ban Nha, toán học, các môn tổng hợp, thể dục, nghệ thuật điêu khắc cùng với ngôn ngữ thứ hai. Thông thường, tất cả mọi người đều lựa chọn môn tiếng Anh.
Mỗi kì cuối cùng trong một năm, nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, thì sẽ phải học thêm một năm. “Miễn học phí giáo dục cơ sở” là quy định nghiêm khắc trong luật giáo dục của Tây Ban Nha. Ở đất nước Tây Ban Nha nhiệt tình phóng khoáng này, giáo dục vô cùng quan trọng.
Tô Thanh Gia cảm thấy hết sức bất đắc dĩ vì mỗi ngày đều phải về cùng “thiên nga trắng”, việc này làm cô bế tắc vô cùng.
Bởi vì Tây Ban Nha quy định trẻ em dưới 13 tuổi không được phép đi một mình tới trường, nhất định phải đi cùng người lớn, mà công việc ở lãnh sự quán rất bận nên các nhà đều thống nhất sắp xếp xe tới đón mấy đứa trẻ tan học.
À, đúng rồi, thiên nga trắng tên Diêu An Kỳ, học lớp 5, nghe nói là đứa trẻ được tổng điểm trên 9 ( thang điểm bài kiểm tra ở Tây Ban Nha là 10), nhưng lớp 1, 2 sẽ không phải thi nên Tô Thanh Gia thường bày ra vẻ mặt: “Mọi người còn phải thi à, thật vất vả mà” để trêu trọc “thiên nga trắng”.
So với trong nước thì cấp tiểu học ở Tây Ban Nha cũng có chút khác biệt, một năm học sẽ có ba học kỳ, học kỳ một từ giữa tháng 9 đến khoảng ngày 20 tháng 12, rồi nghỉ đông hai mươi ngày, học kỳ hai từ ngày 8 tháng 1 đến tháng 3, tiếp đó nghỉ lễ lễ Phục sinh một tuần, từ lúc đi học lại đến khoảng ngày 20 tháng 6 thì kết thúc học kì 3, cũng là kết thúc năm học.
Những ngày hè oi bức khô nóng qua đi, Tây Ban Nha nghênh đón mùa đông ôn hòa nhiều mưa. Nhờ vào vị trí địa lý được trời ưu ái, toàn bộ bán đảo Iberian được hưởng thụ khí hậu thoải mái mà Địa Trung Hải mang đến.
Trên thế giới này rất ít nơi có kiểu khí hậu ôn hòa, lấy đặc trưng của mình để ưu ái vùng đất yêu thích.
Carlos đã tích đủ 320 đồng Euro trước ngày mùng 3 tháng 2. Quãng thời gian ở lò đào tạo trẻ, cậu cao hơn nhiều, gien trội phát huy ưu thế cùng với việc luyện tập chăm chỉ, Carlos được phê chuẩn gia nhập đội tuyển U13, tiền lương của cậu cũng bắt đầu tăng dần.
Thật may mắn là trong nửa năm nay, chiếc lắc tay ngọc trai kia vẫn luôn nằm ở tủ kính, chẳng qua được chuyển từ vị trí trung tâm nổi bật qua một góc, dây bạc của nó cũng không được lấp lánh dưới ánh đèn như trước. Nằm giữa những thứ châu báu nổi bật khác ngọc trai trong suốt trở nên có chút ảm đạm.
Nhưng trong lòng Carlos, chiếc lắc tay này vẫn là lễ vật thích hợp nhất tặng cho Bella.
Cậu lấy tiền tích góp ra từ trong chiếc hộp đựng giày đá bóng mà lần trước Tô Thanh Gia tặng cậu, đếm đi đếm lại nhiều lần, xác định không sai mới cầm sấp tiền thật dày tới cửa hàng.
Người bán trang sức là một cô gái ăn mặc và trang điểm sặc sỡ, diêm dúa. Mặc dù đang mùa đông nhưng cô ấy cũng không mặc áo khoác dày ấm mà thay vào đó là chiếc váy vải đơn bạc quấn lấy thân hình nóng bỏng.
Cô nàng nở nụ cười đầy mị lực, quyến rũ với những người đàn ông đi qua.
Carlos tiến về phía quầy lắc tay, lên tiếng hỏi: “Chào chị, em có thể mua chiếc lắc tay này không?” Cậu chỉ vào một góc nhỏ trong quầy: “ Chính là chiếc này.”
Khách hàng là thượng đế, nhiều tỉ phú còn giả dạng thành người thường hoặc ăn mày nên không thể vì khách ăn mặc khác biệt giản dị mà lạnh nhạt, coi thường khách hàng.
Nghề phục vụ ở Tây Ban Nha nhận được sự khen ngợi cũng không phải không có đạo lý.
“Được, xin chờ một lát.” Cô gái đang nói chuyện khoảng hơn hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, mùi nước hoa làm Carlos hơi khó chịu.
Mấy ngón tay sơn đỏ bày ra trước mắt cậu chiếc lắc tay mà Carlos yêu cầu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó ở khoảng cách gần như vậy.
Thật đẹp, cậu nghĩ Bella nhất định sẽ thích nó.
“Chiếc lắc tay này là mẫu thiết kế mới nhất, dây lắc bằng bạc, viên ngọc trai này đến từ biển, mượt và sáng bóng, em nhìn xem…” Cô gái giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, cậu nhóc tóc vàng này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cô ta rất tán thưởng sự tuấn tú của cậu.
“Em muốn mua nó, chị có thể gói lại cho em được không? Em muốn chọn nó quà sinh nhật cho một người đặc biệt.” Carlos chăm chú nghe hết lời giới thiệu, cậu muốn hiểu rõ phần lễ vật này hơn, để có thể miêu tả thật kĩ với Bella.
Lần này, cô gái không chỉ tán thưởng vẻ điển trai mà còn thêm yêu thích sự thẳng thắn của cậu: “Được thôi nhóc, bọn chị sẽ gói thật đẹp cho em, hơn nữa còn kèm theo một tấm card, em xem được không?”
“Được.”
Cô gái đưa cho cậu một tấm thiệp giấy, mặt trên in những bông đóa hồng ấm áp, mùi hương tỏa ra nhàn nhạt, cậu tiếp nhận, hỏi: “Tôi có thể mang về rồi viết không?” Đây là thiệp cậu viết cho Bella, cậu không muốn ai khác nhìn thấy trước cô ấy.
“Được nha. Vậy em chờ một lát.” Cô gái đem lắc tay bỏ vào một chiếc hộp trắng, dùng giấy bọc lại thật đẹp, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh. “Tổng cộng 320 Euro, em muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
“Tiền mặt.” Carlos đưa 320 Euro tiền giấy, cô bán hàng có chút lúng túng nhưng lập tức thu hồi biểu tình, kiểm tra lại số tiền.
Chờ cô gái kiểm tra xong, Carlos ôm món quà trong lòng, cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu muốn tự tay đeo nó lên cho Bella.
_______
Giữa tháng chín, Tô Thanh Gia vinh dự trở thành học sinh lớp 2 học tại nơi đất khách quê người, học cùng lớp với Lưu Mộng Nhã.
Thời gian dành cho giáo dục cấp tiểu học ở Tây Ban Nha gồm 6 năm, điểm này so với trong nước ( Trong nước được nhắc đến ở đây là Trung Quốc) cũng không có gì khác. Cứ hai năm sẽ được tính là một giai đoạn, như vậy có tất cả ba giai đoạn. Trong 6 năm này, học sinh phải học tiếng Tây Ban Nha, toán học, các môn tổng hợp, thể dục, nghệ thuật điêu khắc cùng với ngôn ngữ thứ hai. Thông thường, tất cả mọi người đều lựa chọn môn tiếng Anh.
Mỗi kì cuối cùng trong một năm, nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, thì sẽ phải học thêm một năm. “Miễn học phí giáo dục cơ sở” là quy định nghiêm khắc trong luật giáo dục của Tây Ban Nha. Ở đất nước Tây Ban Nha nhiệt tình phóng khoáng này, giáo dục vô cùng quan trọng.
Tô Thanh Gia cảm thấy hết sức bất đắc dĩ vì mỗi ngày đều phải về cùng “thiên nga trắng”, việc này làm cô bế tắc vô cùng.
Bởi vì Tây Ban Nha quy định trẻ em dưới 13 tuổi không được phép đi một mình tới trường, nhất định phải đi cùng người lớn, mà công việc ở lãnh sự quán rất bận nên các nhà đều thống nhất sắp xếp xe tới đón mấy đứa trẻ tan học.
À, đúng rồi, thiên nga trắng tên Diêu An Kỳ, học lớp 5, nghe nói là đứa trẻ được tổng điểm trên 9 ( thang điểm bài kiểm tra ở Tây Ban Nha là 10), nhưng lớp 1, 2 sẽ không phải thi nên Tô Thanh Gia thường bày ra vẻ mặt: “Mọi người còn phải thi à, thật vất vả mà” để trêu trọc “thiên nga trắng”.
So với trong nước thì cấp tiểu học ở Tây Ban Nha cũng có chút khác biệt, một năm học sẽ có ba học kỳ, học kỳ một từ giữa tháng 9 đến khoảng ngày 20 tháng 12, rồi nghỉ đông hai mươi ngày, học kỳ hai từ ngày 8 tháng 1 đến tháng 3, tiếp đó nghỉ lễ lễ Phục sinh một tuần, từ lúc đi học lại đến khoảng ngày 20 tháng 6 thì kết thúc học kì 3, cũng là kết thúc năm học.
Beta: Dâu Tây
______________
Những ngày hè oi bức khô nóng qua đi, Tây Ban Nha nghênh đón mùa đông ôn hòa nhiều mưa. Nhờ vào vị trí địa lý được trời ưu ái, toàn bộ bán đảo Iberian được hưởng thụ khí hậu thoải mái mà Địa Trung Hải mang đến.
Trên thế giới này rất ít nơi có kiểu khí hậu ôn hòa, lấy đặc trưng của mình để ưu ái vùng đất yêu thích.
Carlos đã tích đủ 320 đồng Euro trước ngày mùng 3 tháng 2. Quãng thời gian ở lò đào tạo trẻ, cậu cao hơn nhiều, gen trội phát huy ưu thế cùng với việc luyện tập chăm chỉ, Carlos được phê chuẩn gia nhập đội tuyển U13, tiền lương của cậu cũng bắt đầu tăng dần.
Thật may mắn là trong nửa năm nay, chiếc lắc tay ngọc trai kia vẫn luôn nằm ở tủ kính, chẳng qua được chuyển từ vị trí trung tâm nổi bật qua một góc, dây bạc của nó cũng không được lấp lánh dưới ánh đèn như trước. Nằm giữa những thứ châu báu nổi bật khác ngọc trai trong suốt trở nên có chút ảm đạm.
Nhưng trong lòng Carlos, chiếc lắc tay này vẫn là lễ vật thích hợp nhất tặng cho Bella.
Cậu lấy tiền tích góp ra từ trong chiếc hộp đựng giày đá bóng mà lần trước Tô Thanh Gia tặng cậu, đếm đi đếm lại nhiều lần, xác định không sai mới cầm sấp tiền thật dày tới cửa hàng.
Người bán trang sức là một cô gái ăn mặc và trang điểm sặc sỡ, diêm dúa. Mặc dù đang mùa đông nhưng cô ấy cũng không mặc áo khoác dày ấm mà thay vào đó là chiếc váy vải đơn bạc quấn lấy thân hình nóng bỏng.
Cô nàng nở nụ cười đầy mị lực, quyến rũ với những người đàn ông đi qua.
Carlos tiến về phía quầy lắc tay, lên tiếng hỏi: “Chào chị, em có thể mua chiếc lắc tay này không?” Cậu chỉ vào một góc nhỏ trong quầy: “Chính là chiếc này.”
Khách hàng là thượng đế, nhiều tỉ phú còn giả dạng thành người thường hoặc ăn mày nên không thể vì khách ăn mặc khác biệt giản dị mà lạnh nhạt, coi thường khách hàng.
Nghề phục vụ ở Tây Ban Nha nhận được sự khen ngợi cũng không phải không có đạo lý.
“Được, xin chờ một lát.” Cô gái đang nói chuyện khoảng hơn hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, mùi nước hoa làm Carlos hơi khó chịu.
Mấy ngón tay sơn đỏ bày ra trước mắt cậu chiếc lắc tay mà Carlos yêu cầu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó ở khoảng cách gần như vậy.
Thật đẹp, cậu nghĩ Bella nhất định sẽ thích nó.
“Chiếc lắc tay này là mẫu thiết kế mới nhất, dây lắc bằng bạc, viên ngọc trai này đến từ biển, mượt và sáng bóng, em nhìn xem…” Cô gái giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, cậu nhóc tóc vàng này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cô ta rất tán thưởng sự tuấn tú của cậu.
“Em muốn mua nó, chị có thể gói lại cho em được không? Em muốn chọn nó quà sinh nhật cho một người đặc biệt.” Carlos chăm chú nghe hết lời giới thiệu, cậu muốn hiểu rõ phần lễ vật này hơn, để có thể miêu tả thật kĩ với Bella.
Lần này, cô gái không chỉ tán thưởng vẻ điển trai mà còn thêm yêu thích sự thẳng thắn của cậu: “Được thôi nhóc, bọn chị sẽ gói thật đẹp cho em, hơn nữa còn kèm theo một tấm card, em xem được không?”
“Được.”
Cô gái đưa cho cậu một tấm thiệp giấy, mặt trên in những bông đóa hồng ấm áp, mùi hương tỏa ra nhàn nhạt, cậu tiếp nhận, hỏi: “Tôi có thể mang về rồi viết không?” Đây là thiệp cậu viết cho Bella, cậu không muốn ai khác nhìn thấy trước cô ấy.
“Được nha. Vậy em chờ một lát.” Cô gái đem lắc tay bỏ vào một chiếc hộp trắng, dùng giấy bọc lại thật đẹp, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh. “Tổng cộng 320 Euro, em muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
“Tiền mặt.” Carlos đưa 320 Euro tiền giấy, cô bán hàng có chút lúng túng nhưng lập tức thu hồi biểu tình, kiểm tra lại số tiền.
Chờ cô gái kiểm tra xong, Carlos ôm món quà trong lòng, cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu muốn tự tay đeo nó lên cho Bella.
_______
Giữa tháng chín, Tô Thanh Gia vinh dự trở thành học sinh lớp 2 học tại nơi đất khách quê người, học cùng lớp với Lưu Mộng Nhã.
Thời gian dành cho giáo dục cấp tiểu học ở Tây Ban Nha gồm 6 năm, điểm này so với trong nước ( Trong nước được nhắc đến ở đây là Trung Quốc) cũng không có gì khác. Cứ hai năm sẽ được tính là một giai đoạn, như vậy có tất cả ba giai đoạn. Trong 6 năm này, học sinh phải học tiếng Tây Ban Nha, toán học, các môn tổng hợp, thể dục, nghệ thuật điêu khắc cùng với ngôn ngữ thứ hai. Thông thường, tất cả mọi người đều lựa chọn môn tiếng Anh.
Mỗi kì cuối cùng trong một năm, nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, thì sẽ phải học thêm một năm. “Miễn học phí giáo dục cơ sở” là quy định nghiêm khắc trong luật giáo dục của Tây Ban Nha. Ở đất nước Tây Ban Nha nhiệt tình phóng khoáng này, giáo dục vô cùng quan trọng.
Tô Thanh Gia cảm thấy hết sức bất đắc dĩ vì mỗi ngày đều phải về cùng “thiên nga trắng”, việc này làm cô bế tắc vô cùng.
Bởi vì Tây Ban Nha quy định trẻ em dưới 13 tuổi không được phép đi một mình tới trường, nhất định phải đi cùng người lớn, mà công việc ở lãnh sự quán rất bận nên các nhà đều thống nhất sắp xếp xe tới đón mấy đứa trẻ tan học.
À, đúng rồi, thiên nga trắng tên Diêu An Kỳ, học lớp 5, nghe nói là đứa trẻ được tổng điểm trên 9 ( thang điểm bài kiểm tra ở Tây Ban Nha là 10), nhưng lớp 1, 2 sẽ không phải thi nên Tô Thanh Gia thường bày ra vẻ mặt: “Mọi người còn phải thi à, thật vất vả mà” để trêu trọc “thiên nga trắng”.
So với trong nước thì cấp tiểu học ở Tây Ban Nha cũng có chút khác biệt, một năm học sẽ có ba học kỳ, học kỳ một từ giữa tháng 9 đến khoảng ngày 20 tháng 12, rồi nghỉ đông hai mươi ngày, học kỳ hai từ ngày 8 tháng 1 đến tháng 3, tiếp đó nghỉ lễ lễ Phục sinh một tuần, từ lúc đi học lại đến khoảng ngày 20 tháng 6 thì kết thúc học kì 3, cũng là kết thúc năm học.
Những ngày hè oi bức khô nóng qua đi, Tây Ban Nha nghênh đón mùa đông ôn hòa nhiều mưa. Nhờ vào vị trí địa lý được trời ưu ái, toàn bộ bán đảo Iberian được hưởng thụ khí hậu thoải mái mà Địa Trung Hải mang đến.
Trên thế giới này rất ít nơi có kiểu khí hậu ôn hòa, lấy đặc trưng của mình để ưu ái vùng đất yêu thích.
Carlos đã tích đủ 320 đồng Euro trước ngày mùng 3 tháng 2. Quãng thời gian ở lò đào tạo trẻ, cậu cao hơn nhiều, gien trội phát huy ưu thế cùng với việc luyện tập chăm chỉ, Carlos được phê chuẩn gia nhập đội tuyển U13, tiền lương của cậu cũng bắt đầu tăng dần.
Thật may mắn là trong nửa năm nay, chiếc lắc tay ngọc trai kia vẫn luôn nằm ở tủ kính, chẳng qua được chuyển từ vị trí trung tâm nổi bật qua một góc, dây bạc của nó cũng không được lấp lánh dưới ánh đèn như trước. Nằm giữa những thứ châu báu nổi bật khác ngọc trai trong suốt trở nên có chút ảm đạm.
Nhưng trong lòng Carlos, chiếc lắc tay này vẫn là lễ vật thích hợp nhất tặng cho Bella.
Cậu lấy tiền tích góp ra từ trong chiếc hộp đựng giày đá bóng mà lần trước Tô Thanh Gia tặng cậu, đếm đi đếm lại nhiều lần, xác định không sai mới cầm sấp tiền thật dày tới cửa hàng.
Người bán trang sức là một cô gái ăn mặc và trang điểm sặc sỡ, diêm dúa. Mặc dù đang mùa đông nhưng cô ấy cũng không mặc áo khoác dày ấm mà thay vào đó là chiếc váy vải đơn bạc quấn lấy thân hình nóng bỏng.
Cô nàng nở nụ cười đầy mị lực, quyến rũ với những người đàn ông đi qua.
Carlos tiến về phía quầy lắc tay, lên tiếng hỏi: “Chào chị, em có thể mua chiếc lắc tay này không?” Cậu chỉ vào một góc nhỏ trong quầy: “ Chính là chiếc này.”
Khách hàng là thượng đế, nhiều tỉ phú còn giả dạng thành người thường hoặc ăn mày nên không thể vì khách ăn mặc khác biệt giản dị mà lạnh nhạt, coi thường khách hàng.
Nghề phục vụ ở Tây Ban Nha nhận được sự khen ngợi cũng không phải không có đạo lý.
“Được, xin chờ một lát.” Cô gái đang nói chuyện khoảng hơn hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, mùi nước hoa làm Carlos hơi khó chịu.
Mấy ngón tay sơn đỏ bày ra trước mắt cậu chiếc lắc tay mà Carlos yêu cầu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó ở khoảng cách gần như vậy.
Thật đẹp, cậu nghĩ Bella nhất định sẽ thích nó.
“Chiếc lắc tay này là mẫu thiết kế mới nhất, dây lắc bằng bạc, viên ngọc trai này đến từ biển, mượt và sáng bóng, em nhìn xem…” Cô gái giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, cậu nhóc tóc vàng này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cô ta rất tán thưởng sự tuấn tú của cậu.
“Em muốn mua nó, chị có thể gói lại cho em được không? Em muốn chọn nó quà sinh nhật cho một người đặc biệt.” Carlos chăm chú nghe hết lời giới thiệu, cậu muốn hiểu rõ phần lễ vật này hơn, để có thể miêu tả thật kĩ với Bella.
Lần này, cô gái không chỉ tán thưởng vẻ điển trai mà còn thêm yêu thích sự thẳng thắn của cậu: “Được thôi nhóc, bọn chị sẽ gói thật đẹp cho em, hơn nữa còn kèm theo một tấm card, em xem được không?”
“Được.”
Cô gái đưa cho cậu một tấm thiệp giấy, mặt trên in những bông đóa hồng ấm áp, mùi hương tỏa ra nhàn nhạt, cậu tiếp nhận, hỏi: “Tôi có thể mang về rồi viết không?” Đây là thiệp cậu viết cho Bella, cậu không muốn ai khác nhìn thấy trước cô ấy.
“Được nha. Vậy em chờ một lát.” Cô gái đem lắc tay bỏ vào một chiếc hộp trắng, dùng giấy bọc lại thật đẹp, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh. “Tổng cộng 320 Euro, em muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
“Tiền mặt.” Carlos đưa 320 Euro tiền giấy, cô bán hàng có chút lúng túng nhưng lập tức thu hồi biểu tình, kiểm tra lại số tiền.
Chờ cô gái kiểm tra xong, Carlos ôm món quà trong lòng, cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu muốn tự tay đeo nó lên cho Bella.
_______
Giữa tháng chín, Tô Thanh Gia vinh dự trở thành học sinh lớp 2 học tại nơi đất khách quê người, học cùng lớp với Lưu Mộng Nhã.
Thời gian dành cho giáo dục cấp tiểu học ở Tây Ban Nha gồm 6 năm, điểm này so với trong nước ( Trong nước được nhắc đến ở đây là Trung Quốc) cũng không có gì khác. Cứ hai năm sẽ được tính là một giai đoạn, như vậy có tất cả ba giai đoạn. Trong 6 năm này, học sinh phải học tiếng Tây Ban Nha, toán học, các môn tổng hợp, thể dục, nghệ thuật điêu khắc cùng với ngôn ngữ thứ hai. Thông thường, tất cả mọi người đều lựa chọn môn tiếng Anh.
Mỗi kì cuối cùng trong một năm, nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, thì sẽ phải học thêm một năm. “Miễn học phí giáo dục cơ sở” là quy định nghiêm khắc trong luật giáo dục của Tây Ban Nha. Ở đất nước Tây Ban Nha nhiệt tình phóng khoáng này, giáo dục vô cùng quan trọng.
Tô Thanh Gia cảm thấy hết sức bất đắc dĩ vì mỗi ngày đều phải về cùng “thiên nga trắng”, việc này làm cô bế tắc vô cùng.
Bởi vì Tây Ban Nha quy định trẻ em dưới 13 tuổi không được phép đi một mình tới trường, nhất định phải đi cùng người lớn, mà công việc ở lãnh sự quán rất bận nên các nhà đều thống nhất sắp xếp xe tới đón mấy đứa trẻ tan học.
À, đúng rồi, thiên nga trắng tên Diêu An Kỳ, học lớp 5, nghe nói là đứa trẻ được tổng điểm trên 9 ( thang điểm bài kiểm tra ở Tây Ban Nha là 10), nhưng lớp 1, 2 sẽ không phải thi nên Tô Thanh Gia thường bày ra vẻ mặt: “Mọi người còn phải thi à, thật vất vả mà” để trêu trọc “thiên nga trắng”.
So với trong nước thì cấp tiểu học ở Tây Ban Nha cũng có chút khác biệt, một năm học sẽ có ba học kỳ, học kỳ một từ giữa tháng 9 đến khoảng ngày 20 tháng 12, rồi nghỉ đông hai mươi ngày, học kỳ hai từ ngày 8 tháng 1 đến tháng 3, tiếp đó nghỉ lễ lễ Phục sinh một tuần, từ lúc đi học lại đến khoảng ngày 20 tháng 6 thì kết thúc học kì 3, cũng là kết thúc năm học.
/395
|