Chàng Trai Nào Sẽ Yêu Em?

Chương 8

/14


An Vi mở mắt thì thấy mình nằm trên ghế sofa của một căn phòng nhỏ. Những tập tài liệu xếp đầy hai bên giá. Chiếc máy tính cá nhân đang mở. Cô cựa mình ngồi dậy.

- Chắc em bị tụt huyết áp, rất may là mọi việc không quá nghiêm trọng. - Minh Huy ân cần đỡ An Vi ngồi dậy. - Em uống thêm chút nước chanh đường. Sẽ cảm thấy khỏe hơn nhiều đấy.

An Vi mở to đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, đôi mắt sáng và nụ cười mê hoặc đã làm rung động trái tim cô suốt bao năm qua. An Vi bối rối đỡ lấy chiếc cốc trên tay Minh Huy, yếu ớt nói:

- Cảm ơn thầy.

- Cứ để thầy giúp, em vẫn còn yếu lắm. - Minh Huy kề chiếc cốc lên miệng An Vi, nhìn cô đầy khích lệ. - Nào, uống đi.

Không thể tưởng tượng được là thầy lại ở gần mình thế này, An Vi ngại ngùng trước cái nhìn trìu mến của Minh Huy. Bàn tay cô đặt dưới đế cốc luống cuống thả ra. Cô không đủ bình tĩnh để đối diện với người đàn ông mà trong lòng cô bấy lâu đã dành tình cảm cho anh.

- Em tự uống được mà.

- Em vẫn rất bướng bỉnh. Thôi được rồi, em cầm lấy. Ngồi nghỉ ngơi một lát rồi cho thầy biết em đang ở đâu, thầy sẽ đưa em về.

Thầy sẽ đưa mình về sao? An Vi hốt hoảng.

- Em…

- Không được từ chối. Ít ra thầy cũng từng là người đã giảng dạy em. Mà sao em cứ thích cãi lời người khác thế nhỉ. Thấy vẫn nhớ mãi câu chuyện em dám cãi cô giáo dạy Luật kinh doanh đó.

Cô giáo dạy Luật kinh doanh sao? Đó là chuyện của những năm thứ hai, thầy mới chỉ dạy mình từ năm thứ ba, sao thầy có thể biết? An Vi xấu hổ nhớ lại chuyện cũ, thời đó thật sốc nổi. Chỉ vì muốn chứng minh quan điểm cá nhân của mình là đúng mà cô đã khiến cả lớp một phen lao đao.

Minh Huy ngồi ở bàn làm việc, anh nhìn thấy vẻ mặt đang suy nghĩ của An Vi, mỉm cười. Cô học trò này, thực ra anh đã để ý ngay từ năm thứ hai đại học. Lúc đó anh chưa hề giảng dạy cô. Nhưng anh được biết An Vi dám cãi lời cả cô giáo dạy luật nổi tiếng khó tính. Đến khi nói chuyện với cô ấy, anh cũng phải nể vài phần, vậy mà cô dám... Nhưng đó chưa phải là những gì anh nhớ về An Vi. Lúc đi ngang qua khoa lấy tài liệu, anh đã gặp cô ở đó. Cô đứng dựa vào tường, một chân gõ gõ mũi giầy xuống mặt đất rất chăm chú. Anh đã suýt đâm sầm vào người bạn đồng nghiệp vì mải mê nhìn An Vi. Và anh bạn đó bật cười lên tiếng:

- À, cô bé bị cô Thanh đuổi ra khỏi lớp vì tội cãi lời đây mà.

Lúc đấy, anh mới biết và lập tức ấn tượng với cô.

- Cô giáo đã giận em rất lâu sau đó.

- Thầy biết. - Minh Huy cúi xuống xem xét nốt một vài tài liệu. Những ngón tay thon dài của anh lật mở rất nhanh. - Mà sao em không hỏi thầy tại sao lại ở đây? - Minh Huy hỏi An Vi nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Anh cố gắng hoàn thành nốt công việc để kịp đưa cô về nhưng cũng không muốn để cô cảm thấy lạc lõng.

An Vi ngập ngừng.

- Các thầy vẫn vừa có thể giảng dạy, vừa có thể công tác. Em nghĩ…

- Thầy nghỉ hẳn ở trường rồi. Xong khóa của các em là thầy nghỉ. - Minh Huy đóng tập tài liệu lại. - Bây giờ, thầy có thể đưa em về.

An Vi ngồi sau xe Minh Huy, cảm giác không hề tự nhiên. Những lần xe phanh hay phải tránh xe trên đường khiến cô nắm chặt phần đuôi xe, nhưng vẫn không thể tránh được cơ thể mình chạm vào cơ thể anh. Minh Huy biết rõ điều đó. Anh cười thầm trong bụng. Thật chưa gặp cô gái nào như thế này. Nhiều lúc đanh đá nhưng nhiều lúc cũng ngốc nghếch một cách đáng yêu.

- Em cứ bám vào thầy, không sao đâu.

Mặt An Vi đỏ lựng, bàn tay nắm vào phía đuôi xe lại càng chặt hơn. Cô mím môi, hơi đẩy người ra phía sau. Nhất định lần này sẽ không chạm nữa.

Một chiếc xe máy rẽ ngang không xi nhan, Minh Huy phanh gấp. Quá bất ngờ, cả cơ thể An Vi nhào lên phía trước, bàn tay cô hốt hoảng ôm chầm lấy Minh Huy. Lần này đến lượt Minh Huy cảm thấy ngột ngạt. Những mạch máu trong cơ thể anh rần rật chảy.

An Vi xấu hổ không biết phải làm gì. Cô đã rất cố gắng để giữ khoảng cách, không ngờ lại “mạo phạm” đến thầy giáo như vậy.

- Em có sao không? - Minh Huy ngoảnh mặt về phía sau nhìn An Vi. Những ngọn tóc đổ xòa ra che mất nửa khuôn mặt khiến anh không nhìn rõ biểu hiện của An Vi lúc này, nhưng anh đoán chắc là cô rất xấu hổ. Nhìn bộ dạng cứ mãi cúi đầu của An Vi, Minh Huy bật cười.

- Nào, cô gái, em có sao không?

- Em không sao, em xin lỗi thầy.- An Vi lý nhí.

- Sao em phải xin lỗi thầy, là thầy phải xin lỗi em vì tội đi ẩu đó chứ. - Anh trêu chọc.

Cảm giác trêu chọc một cô gái cũng thật là thích thú. Minh Huy thầm nghĩ... nhưng ngay lập tức anh thầm trách mình bởi tư tưởng không đứng đắn đó. Cô ấy là học trò cũ của mình cơ mà? Mối quan hệ thầy trò là một trong ba mối quan hệ cấm kỵ. Nhưng một luồng suy nghĩ khác bỗng xuất hiện sau đó: anh đâu còn là thầy giáo nữa và đây cũng chẳng phải trường học.

- Thầy, đến nơi rồi ạ. - An Vi nói nhỏ.

Minh Huy dừng xe lại, đưa mắt nhìn vào con ngõ sâu hoắm ngoằn ngoèo.

- Em ở trong này à, để thầy đưa vào.

- Không, nhà bạn em đây rồi thầy ạ.

An Vi xuống xe, đứng trước một tòa nhà bốn tầng khang trang ngay mặt đường, xem ra điều kiện của người bạn An Vi cũng không tồi. Là bạn trai hay bạn gái nhỉ. Minh Huy tò mò.

Thực ra cách đây vài hôm, bí mật nho nhỏ về chỗ ở của An Vi đã bị phát hiện. Phương Nhã lập tức mắng cho An Vi một trận.

- Nhà tao có chỗ ở, sao mà mày phải khổ sở đi thuê nhà nghỉ như thế chứ? Vừa tốn kém, vừa dễ lời ra tiếng vào.

- Có ai ở đây biết tao ngoài vợ chồng mày đâu mà. - An Vi phân trần.

- Ồ ồ đấy, lại còn thế nữa. Chỉ có vợ chồng tao mà mày còn cương quyết không cần giúp đỡ thế hả. Mày coi bạn bè là cái gì? - Nhã Phương giận dỗi. Nếu không phải tại cái bụng bầu này thì cô đã sớm đánh cho An Vi một trận.

Đứng trước bà bầu cau có Phương Nhã, An Vi cũng đành chịu thua. Cô dịu giọng:

- Thôi được rồi, để tao dọn đồ về nhà mày. Khiếp, mắng gì mà ghê thế?

An Vi đọc được trong mắt Minh Huy sự thắc mắc về mình. Rõ ràng là cô không cần thiết phải bổ sung câu trả lời đó nhưng cô không muốn anh hiểu lầm.

- Nhà vợ chồng bạn Phương Nhã đó thầy, cô bạn ngồi bàn một, rất hay nói chuyện và thường xuyên bị thầy gọi lên bảng làm bài tập đó.

- À, thì ra là cô bé ấy. – Gương mặt Minh Huy dãn ra đầy vui vẻ - Đã có chồng rồi sao, nhanh thật.

- Bạn ấy lấy chồng trước khi tốt nghiệp mà thầy. Còn sắp có con gái đầu lòng nữa rồi. - An Vi hào hứng kể.

Niềm hạnh phúc của Phương Nhã cũng như chính niềm hạnh phúc của cô. Minh Huy nhìn cô gái đang vui vẻ trước mặt, trong lòng anh cũng cảm thấy vui theo.

- Mà thầy về thôi không muộn rồi.- An Vi nhìn đồng hồ điện thoại. Cô mải luyên thuyên quên mất cả việc cô và thầy vẫn đang đứng trước cổng nhà Phương Nhã.

- Em không định cho thầy vào gặp cô học trò cũ của mình sao?

- Em không có ý đó. - An Vi vội vàng xua tay – Để em gọi Phương Nhã thầy nhé. Mời thầy vào trong nhà chơi.

- Thầy đùa vậy thôi, thầy cũng có việc phải về rồi.- Minh Huy vờ nhìn đồng hồ. - Hi vọng sẽ sớm gặp lại em ở ngân hàng.

An Vi tần ngần nhìn theo bóng Minh Huy khuất xa dần. Giữa chốn đất khách quê người, cô thấy lòng mình ấm lại. Không ngờ thầy cũng đang công tác ở đây. Có thể gọi đó là duyên số không? Cô mường tượng lại vẻ ân cần của anh lúc nâng cốc nước lên môi cô. Trái với vẻ nghiêm túc khi làm việc, anh hoàn toàn gần gũi. Điều đó khiến lòng cô không ngừng chờ mong được gặp lại.An Vi ấn chuông cửa. Phương Nhã khệ nệ đi ra mở cổng.

- Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào?

- Cũng không đến nỗi tệ lắm nhưng cũng chưa thể đoán biết được kết quả. Mà đố mày biết, hôm nay tao gặp ai?

- Gặp ai? - Phương Nhã tròn mắt, dáng bộ tò mò - Thấy mày úp úp mở mở thế này thì chắc nhân vật đó rất là quan trọng.

- Là thầy Huy đó mày.

- Thầy Huy đẹp trai dạy quản trị bọn mình á?

- Đúng thế, vào nhà đi rồi tao sẽ kể.

***

Minh Huy ngồi trước bàn làm việc. Có những công việc không thể giải quyết ở cơ quan. Anh lần dò những con số, kế hoạch huy động, cho vay quý tới đã được xếp hàng gọn gàng trước mắt. Trong thời điểm hiện tại, việc duy trì tốt hoạt động của ngân hàng là hết sức khó khăn.

Anh bỏ máy tính, đứng dậy mở tung cánh cửa sổ. Gió lùa vào phòng, mang theo hơi thở mặn mòi xa xôi của vùng đất biển. Phía xa xa, đường viền của biển hiện lên, một màu đỏ rất đặc trưng. Biển Hải Phòng không đẹp, nước quanh năm đỏ ngầu. Người Hải Phòng cũng không nhẹ nhàng như người Hà Nội. Nhưng đây là quê nội anh. Bản thân anh cũng đã sinh ra tại mảnh đất này. Anh vẫn nhớ như in hình ảnh anh và lũ trẻ con chạy trên những dốc dài của đồi Thiên Văn, rồi đứng ở đó nhìn xuống toàn cảnh phía dưới. Những ngôi nhà bé tẹo hệt như mô hình trò chơi khiến những đứa trẻ nhảy cẫng lên thích thú.

Sáu tuổi, bố đưa anh lên Hà Nội sống. Ở Hà Nội không có đồi núi, cũng không có biển, chỉ có con sông Tô Lịch nước quanh năm nước đen ngòm và bốc mùi. Anh thấy tù túng, khó chịu. Dù ở Hà Nội bao năm nhưng anh vẫn nhớ như in những hình ảnh quê hương mình.

Chính vì thế nên sau hai ba năm xa quê, anh lại trở về với nơi này. Ông bà nội giờ đã già, họ rất cảm động khi thằng cháu đích tôn nguyện quay về quê hương sống và làm việc. Ông bà đã bỏ tiền ra mua tặng anh hẳn một căn nhà để lấy vợ. Họ cũng giới thiệu cho anh vài cô gái nhưng anh chưa muốn lập thân. Anh vẫn sống trong căn nhà hai tầng cũ kỹ này với ông bà. Anh vẫn muốn ăn những bữa cơm bà nấu và vẫn muốn chơi cờ với ông những lúc rỗi rãi.

Có tiếng bước chân lên cầu thang. Bà nội anh trên tay bưng một bát tô sứ. Anh vội vàng lại đỡ giúp bà.

- Sao bà không gọi cháu xuống, vất vả lên đây làm gì?

- Có sao đâu, thỉnh thoảng cũng phải leo đi leo lại cho khỏe chân chứ. Canh gà bà hầm đấy, ăn đi nhé, dưới nồi vẫn còn nhiều. Dạo này mày xanh lắm cháu ạ.

Anh đặt bát canh xuống bàn rồi xoa xoa lên đôi tay gầy nhăn nheo của bà. Đôi bàn tay chỉ còn lại da và xương, anh chạm vào mà thấy lòng xót xa.

- Bà cũng vậy, phải ăn nhiều vào bà ạ.- Minh Huy đỡ bà ngồi xuống giường.

- Cha bố anh, bà già sắp chết rồi còn ăn uống nhiều cho nó trương bụng lên à. Mà chuyện vợ con anh tính sao?

Ở tuổi thất thập cổ lai hy, ông bà luôn mong mỏi một đứa chắt đích tôn mà mãi không đứa nào chịu cho ông bà thỏa ước nguyện. Niềm vui của người già chỉ là con cháu.

- Ba mươi tuổi rồi đấy cháu ạ, cũng đến lúc lập thân rồi.

Không hiểu sao lúc này, hình ảnh An Vi lại thoáng qua trí não anh. Ánh mắt biết cười và cái cúi đầu đầy tinh nghịch của cô lại ùa về.

Nhìn ánh mắt mơ màng của cháu trai, bà nội anh khấp khởi mừng thầm. Đây chính là biểu hiện của người đang yêu. Bà đã đợi, đã đợi lâu lắm rồi. Giới thiệu biết bao cô gái mà cháu trai bà chẳng chịu gặp, mà có gặp họa chăng cũng chỉ nói chuyện đôi ba câu. Bà lấy làm sốt ruột lắm.

- Có bạn gái rồi phải không. Dẫn về ra mắt ông bà xem nó thế nào!

- Cháu chưa có thật mà bà. Nếu có, cháu nhất định giới thiệu với bà.

Minh Huy mở ví, chiếc ảnh nhỏ cài trong ví vẫn nguyên vẹn hình ảnh của một cô gái. Anh viền tay quanh tấm ảnh, những kỷ niệm ngày tháng cũ chợt ùa về.

Thùy Linh đứng bên kia đường, vẫy vẫy tay gọi anh, tà áo dài bay bay trong gió. Hôm đó là ngày tốt nghiệp của anh và cô. Nụ cười cô sáng như tỏa nắng.

- Minh Huy. Minh Huy.

Cô trong trẻo gọi tên anh. Anh hào hứng chạy tới bên nắm lấy bàn tay nhỏ trắng ngần của cô.

- Ai cho cậu nắm tay mà cậu nắm? - Thùy Linh chu miệng lên trêu anh, nhưng vẫn để bàn tay cô yên ả trong lòng bàn tay anh.

- Đồ ghê gớm!

- Gì, nói ai ghê gớm?

Cô xị mặt xuống. Anh rất thích nhìn thấy khuôn mặt lúc này của cô. Bởi lúc này, cô không phải là một Thùy Linh sắc sảo với những bài hùng biện khiến cả hội trường im phăng phắc. Cũng không phải Thùy Linh nóng bỏng trong những điệu Belly dance quyến rũ khiến bao chàng trai mê mệt. Cô lúc này bé bỏng và dễ thương. Cô lúc này là của anh… Một chút tê dại dâng lên trong lòng anh. Bờ môi anh lướt qua bờ môi cô đầy ngọt ngào. Cánh môi mềm với những hương thơm rất con gái…

Những nhói đau trong khoảnh khắc lại hiện về.

Anh gấp ví lại. Nếu còn tiếp tục nhìn cô, anh sẽ không thể tiếp tục cuộc sống này nữa mất.

/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status