Chương 1
” chào buổi sáng,xin chào tôi là nhân viên vừa mới được tuyển dụng, xin hỏi ban phòng tuyển dụng nhận sự nằm ở lối nào? ” – Thoại Nhiên nở một nụ cười chuyên nghiệp hướng phía lễ tân chào hỏi, người ngồi sau quầy đột nhiên nheo mắt lại với vẻ mặt dò xét,rồi hét lên thích thú.
” awn … Cô có phải là Thoại Nhiên, Nhiên Nhiên là tớ – Chu Ân” – Chu Ân ? Cái tên này nghe r quen, lúc trước ở cùng kí túc xá của cô cũng có một Chu Ân,n lại là một Chu Ân béo tròn ,khả ái,chứ k phải n ng trước mắt cô …chết thật hôm nay cô lại quên mang kính,k có kính thì cô cũng xem như là ng khiếm thị,
” …đến tận bh cậu vẫn chưa bỏ tật đãng trí à ? Cả mắt kính cũng quên mất…” Khoan đã giọng điệu này thì chỉ có một mình Chu ân dám nói với cô,
” Tiểu Ân…bh vẫn còn nằm trong h hành chính …k đc nói chuyện riêng” – ng phụ nữ lớn tuổi ân cần nhắc nhở bằng thái độ ôn hoà ,mỉm cười nhìn Chu Ân
” Nhiên Nhiên có gì chút nữa nói chuyện sau ,cậu đc xếp vào bộ phận thư kí tổng giám đốc,mau mau lên nhận nhiệm vụ” Chu Ân cười để lộ ra lúm đồng tiền .chỉ tay về phía thang máy. Thoại Nhiên hít một hơi thật sâu, vuốt lại quần áo. Lần này nhất định công việc này cô phải giữ cho kì đc, Thoại Nhiên – 24t .sinh ra dưới Chòm sao xui xẻo ,đã ba lần lm thư kí tổng giám đốc n lần nào cũng gặp phải những tên giám đốc đê tiện,yêu thích những cô gái trẻ đẹp ,nhiều lần cô đã phải nhờ đến bản thân phu nhân giám đốc dắt mũi những tên 35 về ngục mới hòng thoát đc .
cô đã hạ quyết tâm : phải mau chóng tìm cho mình một công việc cố định,vì mẹ và vì cả em trai cô, năm cô 20t nhà xảy ra biến cố, bố gặp tai nạn giao thông ,em trai cô vì bước ra che chắn cho bố mà bây giờ phải vĩnh viễn k thể nhìn thấy đc, bố cô sau đó mất vì bệnh gan,mẹ cô vì quá đau buồn nên đã sinh bệnh,tiền viện phí đã bằng một nửa tháng lương cơ bản,rồi sinh hoạt phí, chi phí phát sinh …tất cả làm cô sắp phát điên. lo mải mê suy nghĩ ,cô không phát hiện ra rằng cửa thang máy đã mở ra từ lúc nào…cái gì~ cô còn Chưa chuẩn bị tinh thần…thôi…được rồi cô sẽ có đc thiện cảm với giám đốc. CỐ LÊN,Thoại nhiên mày sẽ làm đc
Vừa nãy mới đc gặp lại bn tốt nên tâm tình của cô trở nên vui vẻ ,tay dùng lực đẩy cánh cửa kính trong suốt, cô nhoẻn miệng nở một nụ cười chuyên nghiệp , mùi hoa nhài nhàn nhạt xộc vào mũi vô cùng dễ chịu. Đôi chân tự tin sải những bước dài đến dãy bàn ghế thơm mùi ghỗ mới .phòng làm việc của tổng giám đốc một công ty có tiếng k như cô tưởng tượng , vô cùng đơn giản và thuận tiện cho dạng người đam mê công việc. Bàn làm việc hướng ra phía tấm kính trong suốt, hứng trọn thứ ánh sáng diệu nhẹ ,nhuyễn hoặc . bàn ghế tiếp khách cũng không mấy nổi bật,chứng tỏ chủ nhân củ căn phòng này vô cùng tẻ nhạt.
Một tiếng ho nhẹ, khiến cô di dời ánh nhìn về một góc khuất nắng…có tiếng đẩy ghế đứng dậy. Cuối cùng tổng giám đốc đã xuất đầu lộ diện…cô ngây ngốc nhìn người đàn ông đứng trước mặt,nếu k biết kềm chế,miệng cô đã há to đến mức suýt nữa thì chạm đến cổ áo
cái quái gì đây? Cô cứ tưởng dạng đàn ông như thế này phải tuyệt chủng rồi chứ, không ngờ còn sót lại một tên- trong lòng cô không ngừng than khóc, quan sát một lượt từ trên xuống dưới. Không phải là cực phẩm Nam nhân ,lại càng k giống dạng đàn ông thành đạt, gương mặt còn không lộ hẳn ra ngoài chỉ vì chiếc kính cũ
còn nữa…kiểu ăn mặc gì thế này : chiếc quần tây được cắt may vừa vặn với dáng người to lớn, nhưng lại là màu xanh dạ quang, áo sơ mi màu tím ,khoác ngoài là áo vest siêu rộng dáng dài có những hoa văn bé tí màu đỏ…cô xém buột miệng hỏi xem mục đích tổng giám đốc quý hoá của cô xuống trái đất là để làm gì, nhưng lại ko biết rằng trong vô thức cô đã đọc lên suy nghĩ của mình…
Mặt ng đối diện tái nhợt, nhìn cô như nhìn quái vật,sau đó môi khoét thành một nụ cười đầy ý nhị
Anh nhẹ nhàng lùi về sau hai bước ,trong bóng tối vọng ra một giọng nói trầm thấp:
– có vẻ Thoại Tiểu thư không hề thích dáng vẻ của tôi , đúng chứ?- ánh mắt lóe lên sự bằng lãnh
Thoại Nhiên lắp bắp nói không nên lời ,trong lòng không ngừng nguyền rủa đúng là cái miệng hại thân mà
Đột nhiên anh ngồi khuỵu xuống thảm , tay day day hai bên thái dương một cách mệt mỏi
– đúng là khó quá mà, tôi không thể.. _
– hả??? _ anh ta thay đổi nhân cách trong vòng 2 nốt nhạc, xem ra cô phải thực sự để tâm đến ng này rồi
-Thoại tiểu thư,xin cô đợi tôi một chút- vừa nói anh vừa xoay người đứng dậy với lấy điện thoại rồi bước ra ban công ,Thoại Nhiên an phận đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó,thuận mắt nhìn vào chiếc bảng tên màu xanh nhạt .đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lên ngạc nhiên là ” Diêm Vỹ” …có lẽ hôm nay cô được chòm sao may mắn chiếu mệnh ,ngay trong vòng một ngày cô gặp lại cả hai người bạn cũ. Vẫn chưa hết bỡ ngỡ, Thoại Nhiên đưa mắt nhìn người đàn ông to lớn đang vò đầu bức tai, là Diêm Vỹ sao?…
” chào buổi sáng,xin chào tôi là nhân viên vừa mới được tuyển dụng, xin hỏi ban phòng tuyển dụng nhận sự nằm ở lối nào? ” – Thoại Nhiên nở một nụ cười chuyên nghiệp hướng phía lễ tân chào hỏi, người ngồi sau quầy đột nhiên nheo mắt lại với vẻ mặt dò xét,rồi hét lên thích thú.
” awn … Cô có phải là Thoại Nhiên, Nhiên Nhiên là tớ – Chu Ân” – Chu Ân ? Cái tên này nghe r quen, lúc trước ở cùng kí túc xá của cô cũng có một Chu Ân,n lại là một Chu Ân béo tròn ,khả ái,chứ k phải n ng trước mắt cô …chết thật hôm nay cô lại quên mang kính,k có kính thì cô cũng xem như là ng khiếm thị,
” …đến tận bh cậu vẫn chưa bỏ tật đãng trí à ? Cả mắt kính cũng quên mất…” Khoan đã giọng điệu này thì chỉ có một mình Chu ân dám nói với cô,
” Tiểu Ân…bh vẫn còn nằm trong h hành chính …k đc nói chuyện riêng” – ng phụ nữ lớn tuổi ân cần nhắc nhở bằng thái độ ôn hoà ,mỉm cười nhìn Chu Ân
” Nhiên Nhiên có gì chút nữa nói chuyện sau ,cậu đc xếp vào bộ phận thư kí tổng giám đốc,mau mau lên nhận nhiệm vụ” Chu Ân cười để lộ ra lúm đồng tiền .chỉ tay về phía thang máy. Thoại Nhiên hít một hơi thật sâu, vuốt lại quần áo. Lần này nhất định công việc này cô phải giữ cho kì đc, Thoại Nhiên – 24t .sinh ra dưới Chòm sao xui xẻo ,đã ba lần lm thư kí tổng giám đốc n lần nào cũng gặp phải những tên giám đốc đê tiện,yêu thích những cô gái trẻ đẹp ,nhiều lần cô đã phải nhờ đến bản thân phu nhân giám đốc dắt mũi những tên 35 về ngục mới hòng thoát đc .
cô đã hạ quyết tâm : phải mau chóng tìm cho mình một công việc cố định,vì mẹ và vì cả em trai cô, năm cô 20t nhà xảy ra biến cố, bố gặp tai nạn giao thông ,em trai cô vì bước ra che chắn cho bố mà bây giờ phải vĩnh viễn k thể nhìn thấy đc, bố cô sau đó mất vì bệnh gan,mẹ cô vì quá đau buồn nên đã sinh bệnh,tiền viện phí đã bằng một nửa tháng lương cơ bản,rồi sinh hoạt phí, chi phí phát sinh …tất cả làm cô sắp phát điên. lo mải mê suy nghĩ ,cô không phát hiện ra rằng cửa thang máy đã mở ra từ lúc nào…cái gì~ cô còn Chưa chuẩn bị tinh thần…thôi…được rồi cô sẽ có đc thiện cảm với giám đốc. CỐ LÊN,Thoại nhiên mày sẽ làm đc
Vừa nãy mới đc gặp lại bn tốt nên tâm tình của cô trở nên vui vẻ ,tay dùng lực đẩy cánh cửa kính trong suốt, cô nhoẻn miệng nở một nụ cười chuyên nghiệp , mùi hoa nhài nhàn nhạt xộc vào mũi vô cùng dễ chịu. Đôi chân tự tin sải những bước dài đến dãy bàn ghế thơm mùi ghỗ mới .phòng làm việc của tổng giám đốc một công ty có tiếng k như cô tưởng tượng , vô cùng đơn giản và thuận tiện cho dạng người đam mê công việc. Bàn làm việc hướng ra phía tấm kính trong suốt, hứng trọn thứ ánh sáng diệu nhẹ ,nhuyễn hoặc . bàn ghế tiếp khách cũng không mấy nổi bật,chứng tỏ chủ nhân củ căn phòng này vô cùng tẻ nhạt.
Một tiếng ho nhẹ, khiến cô di dời ánh nhìn về một góc khuất nắng…có tiếng đẩy ghế đứng dậy. Cuối cùng tổng giám đốc đã xuất đầu lộ diện…cô ngây ngốc nhìn người đàn ông đứng trước mặt,nếu k biết kềm chế,miệng cô đã há to đến mức suýt nữa thì chạm đến cổ áo
cái quái gì đây? Cô cứ tưởng dạng đàn ông như thế này phải tuyệt chủng rồi chứ, không ngờ còn sót lại một tên- trong lòng cô không ngừng than khóc, quan sát một lượt từ trên xuống dưới. Không phải là cực phẩm Nam nhân ,lại càng k giống dạng đàn ông thành đạt, gương mặt còn không lộ hẳn ra ngoài chỉ vì chiếc kính cũ
còn nữa…kiểu ăn mặc gì thế này : chiếc quần tây được cắt may vừa vặn với dáng người to lớn, nhưng lại là màu xanh dạ quang, áo sơ mi màu tím ,khoác ngoài là áo vest siêu rộng dáng dài có những hoa văn bé tí màu đỏ…cô xém buột miệng hỏi xem mục đích tổng giám đốc quý hoá của cô xuống trái đất là để làm gì, nhưng lại ko biết rằng trong vô thức cô đã đọc lên suy nghĩ của mình…
Mặt ng đối diện tái nhợt, nhìn cô như nhìn quái vật,sau đó môi khoét thành một nụ cười đầy ý nhị
Anh nhẹ nhàng lùi về sau hai bước ,trong bóng tối vọng ra một giọng nói trầm thấp:
– có vẻ Thoại Tiểu thư không hề thích dáng vẻ của tôi , đúng chứ?- ánh mắt lóe lên sự bằng lãnh
Thoại Nhiên lắp bắp nói không nên lời ,trong lòng không ngừng nguyền rủa đúng là cái miệng hại thân mà
Đột nhiên anh ngồi khuỵu xuống thảm , tay day day hai bên thái dương một cách mệt mỏi
– đúng là khó quá mà, tôi không thể.. _
– hả??? _ anh ta thay đổi nhân cách trong vòng 2 nốt nhạc, xem ra cô phải thực sự để tâm đến ng này rồi
-Thoại tiểu thư,xin cô đợi tôi một chút- vừa nói anh vừa xoay người đứng dậy với lấy điện thoại rồi bước ra ban công ,Thoại Nhiên an phận đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó,thuận mắt nhìn vào chiếc bảng tên màu xanh nhạt .đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lên ngạc nhiên là ” Diêm Vỹ” …có lẽ hôm nay cô được chòm sao may mắn chiếu mệnh ,ngay trong vòng một ngày cô gặp lại cả hai người bạn cũ. Vẫn chưa hết bỡ ngỡ, Thoại Nhiên đưa mắt nhìn người đàn ông to lớn đang vò đầu bức tai, là Diêm Vỹ sao?…
/25
|