Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

Chương 4 - Chương 4

/22


Hai người trẻ tuổi đi ở trong một đám người, tuy rằng không có nói gì với nhau nhiều, nhưng ánh mắt cũng qua lại vài lần, phía trước chính là chuồng ngựa, có người hầu trong cung đứng ở phía đó chuyên chờ buộc ngựa cho các quan gia.

Phó Hằng vừa định đưa dây cương cho Đồng Uyển Nhu, hai người còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng la:

Muội muội, cách xa hắn ra một chút !

Đồng Ấu Khanh một đường chạy chậm về phía chỗ bọn họ, đoạt lấy dây cương trong tay Phó Hằng, sau đó kéo Đồng Uyển Nhu bảo vệ sau lưng, vẻ mặt hung dữ nhìn Phó Hằng, tức giận nói:

Tên dê xồm nhà ngươi, cách xa muội muội nhà ta ra.

Đồng Uyển Nhu nghe ca ca nói Phó Hằng như vậy, không khỏi cảm thấy oan uổng, muốn giải thích: Ca ca, ca hiểu lầm rồi, đó không phải là...

Đồng Ấu Khanh chắc chắn rằng Phó Hằng là người xấu, không chút để ý lời của Đồng Uyển Nhu, mà trực tiếp ngắt lời nàng: Muội câm miệng, người xấu sẽ viết chữ lên mặt sao? Trẻ nhỏ trong nhà, sang một bên đợi đi.

Phó Hằng thấy hắn nói chuyện không chút khách khí, có chút bất đắc dĩ, lại nhìn thoáng qua Đồng Uyển Nhu đang sốt ruột một bên, ôm quyền nói với Đồng Ấu Khanh:

Cáo từ.

Nói xong, Phó Hằng liền xoay người đi vào đám người, Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, trong lòng không hiểu sao sinh ra cảm giác mất mác, chỉ thấy Đồng Ấu Khanh vẫn khoa chân múa tay về phía Phó Hằng vừa mới rời đi, trong lòng Đồng Uyển Nhu liền sinh ra tức giận, không đợi hắn quay đầu, liền tự đi vào bên trong bãi săn.

Đồng Ấu Khanh sau khi thị uy không hề có ý nghĩa gì, quay lại nhìn lại đã không thấy muội muội ở sau lưng hắn, vội ngẩng đầu tìm một phen, mới nhìn thấy bóng dáng yểu điệu kia, vội vàng đuổi theo, bắt lấy cánh tay của Đồng Uyển Nhu, nói:

Muội muội, muội làm gì vậy, ca ca thay muội đuổi người xấu đi, muội lại trả cho ta xem một cái mặt nhăn là sao?

Tuy lời nói của Đồng Ấu Khanh có phần dí dỏm, nhưng mà Đồng Uyển Nhu nghe xong lại càng thêm tức giận, nàng cũng không nói chuyện, cứ như vậy trừng đôi mắt to, đen thẳm nhìn hắn, Đồng Ấu Khanh bị nàng nhìn như vậy trong lòng sinh ra cảm giác âm trầm, da đầu không khỏi run lên.

Muội muội của hắn, từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, khi tức giận sẽ không nói chuyện, luôn dùng đôi mắt to của nàng nhìn chằm chằm vào ngươi, khiến cho ngươi hổ thẹn, khiến cho người phải nhận sai, Đồng Ấu Khanh bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng đành phải nói ra lời thật.

Được rồi, ta biết là ta oan uổng hắn, nhưng mà, ta cũng là vì tốt cho muội. Muội có biết hắn là ai không? Tiếp xúc với hắn cũng không có chỗ gì hay.

Đồng Uyển Nhu nghe ca ca nhà mình nói như vậy, ánh mắt đen láy vẫn như cũ không lệch vị trí, tiếp tục nhìn theo hắn, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng hỏi:

Mặc kệ hắn là ai, dù sao hắn cũng không phải là người xấu.

Đồng Ấu Khanh thở dài một cái, muội muội này của hắn tuy rằng thoạt nhìn nhu nhược dịu hiền, nhưng hắn lại biết, trên thực tế tính tình của nàng lại vô cùng cố chấp, chỉ cần chuyện nàng nhận định, người khác nói cái gì đều không thể thay đổi được cái nhìn của nàng.

Hắn không phải người xấu, nhưng nếu hắn là người tốt, thì không nên tiếp cận muội. Hai tay Đồng Ấu Khanh ôm ngực, một mặt bất đắc dĩ nói: Hắn cũng họ Phú Sát, chẳng qua cũng chỉ là thứ tử, còn là thứ tử nhỏ tuổi nhất.

Đồng Ấu Khanh nói xong lời này, Đồng Uyển Nhu liền hiểu rõ ý của hắn, ở thời đại này chính thứ có khác nhau, địa vị của con trai trưởng cùng con trai thứ chính là khác nhau một trời một vực, càng không bàn đến tiền đồ hay rủi ro sau này. A mã và ngạch nương của nàng muốn nàng gả cho nhà Phú Sát, nhưng mà, lại không phải muốn nàng gả cho một thứ tử chưa biết tiền đồ thế nào.

Thấy muội muội nghe xong lời mình nói liền rơi vào trầm tư, Đồng Ấu Khanh không khỏi thử hỏi:

Muội muội, muội đang nghĩ gì vậy?

Đồng Uyển Nhu kéo hồn về, nhìn thoáng qua Đồng Ấu Khanh, lẳng lặng liếc xéo hắn một cái, sau đó liền không nói tiếng nào, tự mình đi vào bãi săn.

Mặc kệ là như thế nào, ca ca cũng không nên oan uổng cho người tốt, nên bỏ rơi hắn, hừ.

***

Đồng Uyển Nhu phát hiện, bản thân đến khu vực vây săn việc làm nhiều nhất chính là -- ăn.

Đồng gia được an bài ở vị trí hơi gần phía trước, dù sao a mã cũng là An Bình Công, mặc dù không có thực quyền, nhưng cũng coi như là hiển quý, tuy rằng nữ nhân người Mãn Thanh hào phóng hơn nhiều, nhưng dù sao vây săn cũng là chiến trường của nam nhân, nữ nhân đi theo phụ huynh lên trước thật ra cũng không có nhiều.

Đồng Uyển Nhu không có người quen a mã dẫn theo ca ca đi kính rượu những đại nhân ở bàn khác, bỏ rơi nàng ngồi một mình, nàng thật sự rất chán, cũng chỉ có thể kiếm chút gì đó để ăn.

Ở ngay phía sau nàng,




/22

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status