"Quân Ngự, cậu là cậu của con, thằng nhóc này tại sao có thể thúc cùi chỏ ra ngoài hả?" Việt Đình cau mày, trên mặt chú xẹt qua tức giận ác liệt.
Lệ Quân Ngự lại không để ý tới cậu oán giận, lãnh đạm nói: "Có lý con mới nghe."
"Lẽ nào cậu nói không có lý? Cậu là phải giới thiệu đại tiểu thư gia tộc Polkin cho con.
Cô gái nhỏ Nguyễn Manh gì này lớn lên cũng...!Quá xấu, không dễ nhìn, làm sao xứng với con chứ?"
Quá xấu!
Không dễ nhìn! ?
Lần này, Nguyễn Manh Manh vẫn yên lặng ngồi ở một bên, xem hai cậu cháu người tới tôi đi đứng ngồi không yên này.
Loại yêu sắc đẹp như cô, đối với yêu cầu của mình cũng là rất cao, tuyệt đối không chịu được bị người ghét bỏ nhan sắc.
"Rầm..." Nguyễn Manh Manh không khống chế được, ly thủy tinh trong tay nứt ra một cái khe.
Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Việt Đình và Lệ Quân Ngự, cô giơ mắt hạnh trong veo lên nhìn thẳng người đàn ông đối diện.
"Cậu, cậu không thích con không quan trọng lắm.
Thế nhưng, nói nhất định phải nói rõ ràng, con xấu chỗ nào?"
"Cô..." Con mắt thâm trầm như biển của Việt Đình thoáng lóe lên, hiển nhiên là không nghĩ tới, cô gái nhỏ này xem ra yểu điệu, nhưng tính khí lại có chút lớn.
Ừm, như thế xem ra cũng không phải làm cho người ta chán ghét, chí ít tính cách là gần giống Tiểu Tư nhà anh.
Chỉ có điều mà...
Mắt xanh thâm thúy, lóe qua một vệt đáng tiếc.
Dù cho tính khí của cô gái nhỏ này vừa khẩu vị của ông, nhưng tướng mạo vẫn là chưa đạt.
Việt Đình cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp vạch ra khuyết điểm của Nguyễn Manh Manh.
"Con mắt của cô không dễ nhìn, chỉ bằng vào điểm ấy, liền không lọt nổi mắt xanh của tôi."
"Con, ánh mắt dung mạo của con nhìn không đẹp?" Nguyễn Manh Manh đều nghe há hốc mồm.
Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói dung mạo cô không đẹp, còn là con mắt không dễ nhìn.
đôi mắt hạnh tròn vo này của cô, từ nhỏ đã chọc người thương nhất, không biết làm bao nhiêu người thích.
Ba cô thương, ông nội cô thương, chị cô càng là thích nắm mặt tròn nhỏ của cô nói cô đáng yêu lại đẹp đẽ.
Cậu của Lệ Quân Ngự, thật sự không cần đi khám khoa mắt sao?
"Không cần dùng khuôn mặt kinh ngạc nhìn tôi, nói thật cho cô biết, con mắt của cô quá tròn, đáng yêu có thừa quyến rũ không đủ.
Con gái không có một đôi mắt hoa đào quyến rũ, là không xứng với cháu ngoại trai của tôi."
Mắt hoa đào quyến rũ?
Nguyễn Manh Manh nghe được đầu óc mơ hồ.
Ngược lại Lệ Quân Ngự ở một bên, đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.
Lạnh như băng từ chối: "Cậu, cậu thích mắt hoa đào là chuyện của cậu.
Con nói với cậu bao nhiêu lần, đừng lấy thẩm mỹ của cậu, áp đặt trên người con."
Mợ của anh là tiêu chuẩn mỹ nhân bại hoại, đặc điểm lớn nhất chính là có một đôi mắt hoa đào Câu Hồn Đoạt Phách.
Liền bởi vì như vậy, cậu của anh liền cảm thấy trên cõi đời này chỉ người phụ nữ có cặp mắt hoa đào, mới khen hay xem.
Vì vậy, sau khi anh trưởng thành, cậu liền ân cần giới thiệu đối tượng với anh.
Mà những đối tượng này, đều không ngoại lệ, tất cả đều là người phụ nữ có một đôi mắt dâm tà.
"Quân Ngự, không thể nói như thế.
Con xem mợ của con một chút, có phải là vừa đẹp đẽ vừa có thể làm...!Có thể lấy bà xã như vậy, là phúc khí."
"A." Lệ Quân Ngự cong môi cười gằn, "Cậu, trước khi cậu nói câu như vậy, có thể tìm mợ về đây trước hay không? Nghe nói, đã mấy năm mợ không để ý tới cậu rồi."
"Con..." Việt Đình giận dữ.
Miệng của cháu ngoại trai lớn thực sự là càng ngày càng độc.
Biết rõ chuyện Tiểu Tư không để ý tới anh, là vết thương của anh, còn cố ý xát muối trên vết thương anh.
Việt Đình cố nén đau đớn bị bà xã ghét bỏ, nghiêm mặt, duy trì lạnh lẽo uy nghiêm: "Quân Ngự, đại tiểu thư gia tộc Polkin, mọi mặt điều kiện đều rất tốt.
Đẹp đẽ quyến rũ, tính cách tốt đẹp, hơn nữa gia thế hiển hách...!Con biết đó, cậu và ông ngoại con là tuyệt đối sẽ không đồng ý Lệ gia xem xét đối tượng cho con.
để ông ngoại khỏi lo lắng, con đồng ý gặp một lần thế nào?".
/300
|