Edit: Mew
Beta: Boss Sơ, pilanium
“Tại sao chứ?”
“…” Nguyên nhân không chịu nói thì có rất nhiều, thông tin biết được trước mắt còn quá ít, Giang Kỳ vẫn chưa thể trả lời được. Nhưng anh ta chắc chắn rằng Vu Uẩn đang nói dối.
Có thể thấy được Giang Kỳ rất có uy tín, những người khác trong phòng họp nghe anh ta nói như vậy thì đều không nói gì nữa.
Phòng họp yên tĩnh trong chốc lát, sau đó có người nhỏ giọng đề nghị: “Hay là chúng ta cho thành viên có kỹ năng thiên phú thôi miên hỏi lại cậu ta lần nữa?”
Người đàn ông trung niên luôn ngồi im lặng ở vị trí chủ tọa trầm giọng nói: “Cậu ta không phạm lỗi cũng không phạm tội, cậu định lấy lý do gì để sử dụng kỹ năng thiên phú với cậu ta? Chúng ta muốn biết người chơi 0101 là ai, nhưng không thể dùng loại thủ đoạn như vậy được.”
“…”
Phòng họp lại yên tĩnh lại.
Cốc cốc ——
Người gõ cửa mở cửa phòng họp ra, thấy bầu không khí nghiêm trọng bên trong, người kia theo bản năng rụt cổ lại, nhưng nhớ tới còn chuyện quan trọng nên đành phải nói: “Phó cục trưởng, Vu gia tới đòi người…”
Người đàn ông nhấc tay xoa ấn đường, im lặng nửa phút rồi nói: “Biết rồi, cho Vu Uẩn về đi.”
Bọn họ không thể cưỡng ép dò hỏi Vu Uẩn nên có giữ cậu lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Phó cục trưởng bảo những người còn lại ra ngoài, chỉ giữ một mình Giang Kỳ ở lại. Ông ta ném một bản văn kiện cho Giang Kỳ: “Cậu xem cái này đi.”
Giang Kỳ mở tập tài liệu ra, bên trong là những người bị tra ra dựa trên những cái tên Vu Uẩn cung cấp.
Vu Uẩn cung cấp tổng cộng sáu cái tên: Lương Thiên Dậu, Thượng Duy, Tống A Manh, Trần Phong, Hồng Bằng, Tô Thiện.
Trong đó có ba cái là tên giả.
Tống A Manh, Trần Phong, Tô Thiện, ba người này đều không điều tra được.
Phó cục trưởng chủ yếu là muốn cho Giang Kỳ xem tư liệu của Lương Thiên Dậu.
“Người của Tri Thiên Hạ?”
“Tri Thiên Hạ” là một hiệp hội, lại còn là hiệp hội theo dõi trọng điểm của cục điều tra.
Nếu hỏi bọn họ có từng làm gì chuyện điên rồ không, vậy thì không có. Nhưng quả thực bọn họ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cứ thích làm mấy việc giẫm sát lên vạch giới hạn, nhảy nhót qua lại trên điểm mấu chốt.
Phó cục trưởng: “Chúng ta không tra ra người chơi kia là ai cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể tra không ra những người khác. Có lẽ cậu cũng rõ, hiện nay cả trong nước lẫn ngoài nước có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm người chơi này…”
“Đối phương có thể vượt qua được phó bản tử vong nên chắc chắn không phải người dễ đối phó.” Giang Kỳ bình tĩnh nói: “Có phải ngài đã lo lắng quá mức rồi không?”
“Hiện tại không rõ lập trường của đối phương, huống chi thế giới hiện thực và thế giới trò chơi cũng không giống nhau.” Phó cục trưởng xoa ấn đường: “Cậu biết chuyện ở Chu Sơn chưa?”
“Biết.” Giang Kỳ gật đầu: “Lại là lúc thông báo toàn cầu xuất hiện, khu ô nhiễm bắt đầu biến mất.”
Khu ô nhiễm ở Chu Sơn do người khác phụ trách, thời gian từ khi phát hiện đến lúc hình thành rất dài, lâu rồi anh ta không nghe được tin tức gì về Chu Sơn.
Mấy ngày trước, khu ô nhiễm Chu Sơn gia tăng bùng phát, anh ta biết trong nội bộ đã mở một cuộc họp khẩn cấp.
Nhưng mà lúc đó anh ta đang xử lý việc khác nên không có tham gia buổi họp này.
Cho đến tận khi nhìn thấy thông tin nội bộ lúc vừa trở về, anh ta mới biết khu ô nhiễm Chu Sơn biến mất rồi.
Giống như khu ô nhiễm lần trước.
Biến mất một cách sạch sẽ như thể trước giờ chưa từng xuất hiện.
Phó cục trưởng: “Hiện giờ gần như có thể xác định được sự xuất hiện của khu ô nhiễm có liên quan trực tiếp với phó bản tử vong. Vậy nên, cậu cần phải hiểu rõ được tầm quan trọng của người chơi 0101, hiểu chưa?”
Nói một cách gián tiếp thì người chơi có thể vượt qua phó bản tử vong nghĩa là người đó có thể giải quyết vấn đề khu ô nhiễm xuất hiện ở thế giới hiện thực…
Vẻ mặt Giang Kỳ nghiêm túc: “Dạ hiểu.”
Phó cục trưởng: “Vu Uẩn nói Thượng Duy với Lương Thiên Dậu chung một phe, vậy nên có lẽ cậu ta cũng là thành viên trong nội bộ của bọn họ. Chúng ta muốn tìm ra bọn họ có lẽ sẽ khá khó nhưng Hồng Bằng này… Trước mắt đã tra ra vị trí cuối cùng của anh ta, hiện đang đuổi qua, chỉ có thể xem xem có nắm bắt được chút manh mối gì mới từ chỗ anh ta không thôi.”
….
….
Lúc này, Hồng Bằng đang trên tàu trở về thành phố Lan Giang, sau khi ra khỏi trò chơi, anh ta vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi ám ảnh về cái chết trong trò chơi.
Nghĩ tới việc anh ta vẫn sẽ phải đón lấy cái chết thêm lần nữa trong vòng hai mươi bốn tiếng tiếp theo, cả người Hồng Bằng bắt đầu run cầm cập, gần như là đứng không vững.
Trò chơi cấm kỵ thật sự quá ghê tởm, chết trong trò chơi rồi thì thôi đi, lại còn bắt ngươi phải trải nghiệm cảm giác tử vong thêm lần nữa ở thế giới thực.
Đã thế còn không chết ngay lập tức mà nhất quyết bắt ngươi phải chịu đựng khoảng thời gian giày vò này, chờ đợi cái chết không biết khi nào tới.
Có người đùa rằng trò chơi cấm kỵ có lòng muốn dành thời gian cho người chơi xử lý hậu sự nhưng Hồng Bằng lại chỉ cảm nhận được ác ý của trò chơi này.
Trong đầu Hồng Bằng trống rỗng, từng giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống, anh ta theo dòng người chen lấn xuống xe, thậm chí không biết bây giờ nên đi đâu.
“Hồng Bằng tiên sinh?”
Hai người đàn ông lực lưỡng ăn mặc vest chặn ngay trước mặt, chắn hết đường đi của anh ta.
Hồng Bằng không biết họ, nhưng dù sao hiện giờ cũng sắp chết rồi nên anh ta chỉ thờ ơ nhìn bọn họ.
“Tô tiểu thư ủy thác chúng tôi tới để xử lý thủ tục sang tên bất động sản của anh.”
Tô tiểu thư…
Hồng Bằng nghĩ tới cô gái tên Tô Thiện, đầu óc đơ cứng cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động, anh ta nhớ ra bản thân đã giao dịch bất động sản.
“Phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Hồng Bằng bị hai người kia kẹp ở giữa, anh ta không đi cũng không được.
Hồng Bằng ở bên này vừa mới bị “mời” lên xe thì bên kia người của Cục điều tra cấm kỵ đã xông vào cửa trạm tìm người khắp nơi.
Chuyến tàu Hồng Bằng ngồi đã vào trạm từ sớm, hành khách bên trong gần như đã đi gần hết.
Bọn họ để một nhóm người ở lại trông coi, những người còn lại thì trực tiếp đi vào tìm.
“Tìm thấy người chưa?”
“Chưa…”
“Tôi cũng không thấy.”
“Đi kiểm tra camera.”
“Mười phút trước camera đã bị nhiễu sóng, không ghi được hình ảnh Hồng Bằng xuống tàu… Có lẽ là do người chơi có kỹ năng thiên phú làm.”
“…” Có người tìm đến Hồng Bằng trước bọn họ.
….
….
Lúc bên ngoài đang xôn xao ầm ĩ thì Ngân Tô hết ăn rồi lại thoải mái ngủ một giấc.
Khi Ngân Tô tỉnh dậy đã là nửa đêm canh ba, cô ngồi một lát rồi khoác quần áo đi ra ngoài ban công. Đêm khuya thanh tĩnh nhưng khu chung cư phía xa vẫn còn lẻ tẻ vài ánh đèn đang sáng, không biết là kẻ xui xẻo nào đang phải tăng ca hay mấy thành phần nghiện game thích thức khuya.
Chung cư này của cô rất tồi tàn, nếu không phải do cuộc sống áp bức thì có lẽ chẳng có mấy ai muốn ở chỗ này cả.
Dù cho thế giới này đang có những thay đổi lớn nhưng đối với những người giãy giụa dưới đáy xã hội thì vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Ở một quốc gia tỷ dân, người chơi, trò chơi cấm kỵ, kỹ năng thiên phú… Những thứ này vừa có vẻ cách bọn họ cực kỳ xa xôi nhưng lại dường như lại gần trong gang tấc.
Sinh tồn trong thế giới trò chơi là sự tàn khốc được thể hiện ra bên ngoài mà thôi, sinh tồn trong thế giới hiện thực là sự cực khổ dưới cảnh xa hoa trụy lạc.
“Khang tiên sinh, chào buổi tối.” Ngân Tô lịch sự chào hỏi.
Khang Mại: “Sao cô vẫn còn chưa ngủ?”
“Ngủ dậy rồi.”
“…” Có thể Khang Mại đang nhìn thời gian, nhưng nhớ tới cô vừa mới ra khỏi trò chơi, có ngủ thì cũng bình thường… mới là lạ đó!! Bên ngoài sắp điên lên vì cô rồi mà cô còn ngủ ngon lành như vậy được hả!!
Nhưng cô là đại lão đã vượt qua phó bản tử vong… Hành vi có hơi kỳ lạ thì cũng rất bình thường.
Sau khi Khang Mại tự thuyết phục bản thân rằng đây là đại lão xong, anh ta hít một hơi thật sâu: “Hẹn nhau ăn tối không?”
Beta: Boss Sơ, pilanium
“Tại sao chứ?”
“…” Nguyên nhân không chịu nói thì có rất nhiều, thông tin biết được trước mắt còn quá ít, Giang Kỳ vẫn chưa thể trả lời được. Nhưng anh ta chắc chắn rằng Vu Uẩn đang nói dối.
Có thể thấy được Giang Kỳ rất có uy tín, những người khác trong phòng họp nghe anh ta nói như vậy thì đều không nói gì nữa.
Phòng họp yên tĩnh trong chốc lát, sau đó có người nhỏ giọng đề nghị: “Hay là chúng ta cho thành viên có kỹ năng thiên phú thôi miên hỏi lại cậu ta lần nữa?”
Người đàn ông trung niên luôn ngồi im lặng ở vị trí chủ tọa trầm giọng nói: “Cậu ta không phạm lỗi cũng không phạm tội, cậu định lấy lý do gì để sử dụng kỹ năng thiên phú với cậu ta? Chúng ta muốn biết người chơi 0101 là ai, nhưng không thể dùng loại thủ đoạn như vậy được.”
“…”
Phòng họp lại yên tĩnh lại.
Cốc cốc ——
Người gõ cửa mở cửa phòng họp ra, thấy bầu không khí nghiêm trọng bên trong, người kia theo bản năng rụt cổ lại, nhưng nhớ tới còn chuyện quan trọng nên đành phải nói: “Phó cục trưởng, Vu gia tới đòi người…”
Người đàn ông nhấc tay xoa ấn đường, im lặng nửa phút rồi nói: “Biết rồi, cho Vu Uẩn về đi.”
Bọn họ không thể cưỡng ép dò hỏi Vu Uẩn nên có giữ cậu lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Phó cục trưởng bảo những người còn lại ra ngoài, chỉ giữ một mình Giang Kỳ ở lại. Ông ta ném một bản văn kiện cho Giang Kỳ: “Cậu xem cái này đi.”
Giang Kỳ mở tập tài liệu ra, bên trong là những người bị tra ra dựa trên những cái tên Vu Uẩn cung cấp.
Vu Uẩn cung cấp tổng cộng sáu cái tên: Lương Thiên Dậu, Thượng Duy, Tống A Manh, Trần Phong, Hồng Bằng, Tô Thiện.
Trong đó có ba cái là tên giả.
Tống A Manh, Trần Phong, Tô Thiện, ba người này đều không điều tra được.
Phó cục trưởng chủ yếu là muốn cho Giang Kỳ xem tư liệu của Lương Thiên Dậu.
“Người của Tri Thiên Hạ?”
“Tri Thiên Hạ” là một hiệp hội, lại còn là hiệp hội theo dõi trọng điểm của cục điều tra.
Nếu hỏi bọn họ có từng làm gì chuyện điên rồ không, vậy thì không có. Nhưng quả thực bọn họ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cứ thích làm mấy việc giẫm sát lên vạch giới hạn, nhảy nhót qua lại trên điểm mấu chốt.
Phó cục trưởng: “Chúng ta không tra ra người chơi kia là ai cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể tra không ra những người khác. Có lẽ cậu cũng rõ, hiện nay cả trong nước lẫn ngoài nước có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm người chơi này…”
“Đối phương có thể vượt qua được phó bản tử vong nên chắc chắn không phải người dễ đối phó.” Giang Kỳ bình tĩnh nói: “Có phải ngài đã lo lắng quá mức rồi không?”
“Hiện tại không rõ lập trường của đối phương, huống chi thế giới hiện thực và thế giới trò chơi cũng không giống nhau.” Phó cục trưởng xoa ấn đường: “Cậu biết chuyện ở Chu Sơn chưa?”
“Biết.” Giang Kỳ gật đầu: “Lại là lúc thông báo toàn cầu xuất hiện, khu ô nhiễm bắt đầu biến mất.”
Khu ô nhiễm ở Chu Sơn do người khác phụ trách, thời gian từ khi phát hiện đến lúc hình thành rất dài, lâu rồi anh ta không nghe được tin tức gì về Chu Sơn.
Mấy ngày trước, khu ô nhiễm Chu Sơn gia tăng bùng phát, anh ta biết trong nội bộ đã mở một cuộc họp khẩn cấp.
Nhưng mà lúc đó anh ta đang xử lý việc khác nên không có tham gia buổi họp này.
Cho đến tận khi nhìn thấy thông tin nội bộ lúc vừa trở về, anh ta mới biết khu ô nhiễm Chu Sơn biến mất rồi.
Giống như khu ô nhiễm lần trước.
Biến mất một cách sạch sẽ như thể trước giờ chưa từng xuất hiện.
Phó cục trưởng: “Hiện giờ gần như có thể xác định được sự xuất hiện của khu ô nhiễm có liên quan trực tiếp với phó bản tử vong. Vậy nên, cậu cần phải hiểu rõ được tầm quan trọng của người chơi 0101, hiểu chưa?”
Nói một cách gián tiếp thì người chơi có thể vượt qua phó bản tử vong nghĩa là người đó có thể giải quyết vấn đề khu ô nhiễm xuất hiện ở thế giới hiện thực…
Vẻ mặt Giang Kỳ nghiêm túc: “Dạ hiểu.”
Phó cục trưởng: “Vu Uẩn nói Thượng Duy với Lương Thiên Dậu chung một phe, vậy nên có lẽ cậu ta cũng là thành viên trong nội bộ của bọn họ. Chúng ta muốn tìm ra bọn họ có lẽ sẽ khá khó nhưng Hồng Bằng này… Trước mắt đã tra ra vị trí cuối cùng của anh ta, hiện đang đuổi qua, chỉ có thể xem xem có nắm bắt được chút manh mối gì mới từ chỗ anh ta không thôi.”
….
….
Lúc này, Hồng Bằng đang trên tàu trở về thành phố Lan Giang, sau khi ra khỏi trò chơi, anh ta vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi ám ảnh về cái chết trong trò chơi.
Nghĩ tới việc anh ta vẫn sẽ phải đón lấy cái chết thêm lần nữa trong vòng hai mươi bốn tiếng tiếp theo, cả người Hồng Bằng bắt đầu run cầm cập, gần như là đứng không vững.
Trò chơi cấm kỵ thật sự quá ghê tởm, chết trong trò chơi rồi thì thôi đi, lại còn bắt ngươi phải trải nghiệm cảm giác tử vong thêm lần nữa ở thế giới thực.
Đã thế còn không chết ngay lập tức mà nhất quyết bắt ngươi phải chịu đựng khoảng thời gian giày vò này, chờ đợi cái chết không biết khi nào tới.
Có người đùa rằng trò chơi cấm kỵ có lòng muốn dành thời gian cho người chơi xử lý hậu sự nhưng Hồng Bằng lại chỉ cảm nhận được ác ý của trò chơi này.
Trong đầu Hồng Bằng trống rỗng, từng giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống, anh ta theo dòng người chen lấn xuống xe, thậm chí không biết bây giờ nên đi đâu.
“Hồng Bằng tiên sinh?”
Hai người đàn ông lực lưỡng ăn mặc vest chặn ngay trước mặt, chắn hết đường đi của anh ta.
Hồng Bằng không biết họ, nhưng dù sao hiện giờ cũng sắp chết rồi nên anh ta chỉ thờ ơ nhìn bọn họ.
“Tô tiểu thư ủy thác chúng tôi tới để xử lý thủ tục sang tên bất động sản của anh.”
Tô tiểu thư…
Hồng Bằng nghĩ tới cô gái tên Tô Thiện, đầu óc đơ cứng cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động, anh ta nhớ ra bản thân đã giao dịch bất động sản.
“Phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Hồng Bằng bị hai người kia kẹp ở giữa, anh ta không đi cũng không được.
Hồng Bằng ở bên này vừa mới bị “mời” lên xe thì bên kia người của Cục điều tra cấm kỵ đã xông vào cửa trạm tìm người khắp nơi.
Chuyến tàu Hồng Bằng ngồi đã vào trạm từ sớm, hành khách bên trong gần như đã đi gần hết.
Bọn họ để một nhóm người ở lại trông coi, những người còn lại thì trực tiếp đi vào tìm.
“Tìm thấy người chưa?”
“Chưa…”
“Tôi cũng không thấy.”
“Đi kiểm tra camera.”
“Mười phút trước camera đã bị nhiễu sóng, không ghi được hình ảnh Hồng Bằng xuống tàu… Có lẽ là do người chơi có kỹ năng thiên phú làm.”
“…” Có người tìm đến Hồng Bằng trước bọn họ.
….
….
Lúc bên ngoài đang xôn xao ầm ĩ thì Ngân Tô hết ăn rồi lại thoải mái ngủ một giấc.
Khi Ngân Tô tỉnh dậy đã là nửa đêm canh ba, cô ngồi một lát rồi khoác quần áo đi ra ngoài ban công. Đêm khuya thanh tĩnh nhưng khu chung cư phía xa vẫn còn lẻ tẻ vài ánh đèn đang sáng, không biết là kẻ xui xẻo nào đang phải tăng ca hay mấy thành phần nghiện game thích thức khuya.
Chung cư này của cô rất tồi tàn, nếu không phải do cuộc sống áp bức thì có lẽ chẳng có mấy ai muốn ở chỗ này cả.
Dù cho thế giới này đang có những thay đổi lớn nhưng đối với những người giãy giụa dưới đáy xã hội thì vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Ở một quốc gia tỷ dân, người chơi, trò chơi cấm kỵ, kỹ năng thiên phú… Những thứ này vừa có vẻ cách bọn họ cực kỳ xa xôi nhưng lại dường như lại gần trong gang tấc.
Sinh tồn trong thế giới trò chơi là sự tàn khốc được thể hiện ra bên ngoài mà thôi, sinh tồn trong thế giới hiện thực là sự cực khổ dưới cảnh xa hoa trụy lạc.
“Khang tiên sinh, chào buổi tối.” Ngân Tô lịch sự chào hỏi.
Khang Mại: “Sao cô vẫn còn chưa ngủ?”
“Ngủ dậy rồi.”
“…” Có thể Khang Mại đang nhìn thời gian, nhưng nhớ tới cô vừa mới ra khỏi trò chơi, có ngủ thì cũng bình thường… mới là lạ đó!! Bên ngoài sắp điên lên vì cô rồi mà cô còn ngủ ngon lành như vậy được hả!!
Nhưng cô là đại lão đã vượt qua phó bản tử vong… Hành vi có hơi kỳ lạ thì cũng rất bình thường.
Sau khi Khang Mại tự thuyết phục bản thân rằng đây là đại lão xong, anh ta hít một hơi thật sâu: “Hẹn nhau ăn tối không?”
/279
|