Edit: Fang
Beta: Qing
“…” Giống cái gì? Cô thong dong điềm tĩnh, nhàn nhã đi dạo quanh vườn, còn cười cười nói nói với cô gái bên cạnh, làm gì giống người chơi đang ở trong trò chơi sinh tử chứ?
Sau khi đối phương biết cô là người chơi thì cũng không định động thủ, sau một lát do dự, cuối cùng hỏi: “Cái đó, cô đã từng nhìn thấy quy tắc gì chưa?”
Ngân Tô lắc đầu, cô từng vào văn phòng bất động sản, từng đi siêu thị, từng đi dạo cả khu chung cư, từng bốc phét với NPC nhưng chưa từng thấy hay nghe về thứ giống như quy tắc.
Người chơi cau mày: “Hình như phó bản này không có quy tắc.”
“Trò chơi cũng không nói phó bản nào cũng có quy tắc nhỉ?”
Trò chơi cấm kỵ là trò chơi sinh tồn, không phải trò chơi quy tắc, phó bản có quy tắc chỉ là một nhánh của nó.
Chỉ là đa số phó bản ít nhiều gì cũng xuất hiện quy tắc, người chơi gặp mãi thành quen.
“Nhưng người chơi tử vong cũng không xuất hiện, quy tắc thông dụng…”
“Đó là quy tắc người chơi tổng kết, không phải quy tắc trò chơi công bố, chỉ có thể nói là nó có thể áp dụng được cho chín mươi phần trăm phó bản thôi.”
Nếu phó bản này không có quy tắc thì người chơi tử vong không xuất hiện quy tắc là điều rất bình thường.
“…” Hình như cũng có lý.
Dường như người chơi bị Ngân Tô thuyết phục, ánh mắt liếc qua Diêu Dao vẫn đứng bên cạnh: “Cô ta cũng là người chơi?”
“Không phải.”
“???”
Người chơi nhìn cô gái đứng bên cạnh Ngân Tô một cái, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bọn họ.
Tuy NPC sẽ tự động lọc từ ngữ như là người chơi nhưng bọn họ sẽ không lọc tất cả những câu người chơi nói!
Để bọn họ nghe thấy một số điều không nên nghe hoặc câu nói nào đó chọc trúng chỗ nhạy cảm của bọn họ là mất mạng luôn đấy!!
“Không sao, cô ấy là bạn tôi.” Ngân Tô khoác tay Diêu Dao, giới thiệu cho người chơi: “Cô ấy tên Diêu Dao, cô ấy rất đáng yêu…”
Người chơi dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm Ngân Tô, cơ thể lùi về sau, sau đó quay người chạy mất.
Có lẽ là cảm thấy Ngân Tô điên rồi.
“…Biết rất nhiều drama.” Ngân Tô âm thầm bổ sung nốt mấy từ phía sau.
Diêu Dao vừa được thăng cấp thành bạn: “???”
Diêu Dao khó hiểu: “Vừa nãy mọi người nói gì thế?” Cô ấy cảm thấy hình như mình nghe hiểu, nhưng hình như lại chẳng hiểu gì hết.
“Không sao, đầu óc người kia có vấn đề, nói xằng nói bậy thôi. Về sau nhìn thấy cậu ta thì nhớ đi vòng qua là được.”
“…Ồ.”
***
***
Ngân Tô không vội kiếm điểm tích lũy mà bảo Diêu Dao dẫn mình đi quanh khu chung cư một lượt.
Người hoạt động trong khu chung cư rất nhiều nhưng so với con số ba mươi nghìn thì vẫn thiếu rất nhiều, có rất nhiều NPC không hoạt động trong khu chung cư.
Đương nhiên, bình thường cũng không có khả năng tất cả các hộ gia đình đều cùng hoạt động trong khu chung cư.
Nhưng cô nhìn lên trên một số tòa nhà thì phát hiện có cửa sổ đã bị bịt kín.
Hỏi Diêu Dao thì cô ấy cũng nói không biết có chuyện gì, trước đây chưa từng có trường hợp như vậy.
May mà Diêu Dao cũng không hoàn toàn vô dụng, cô ấy đã sống trong khu chung cư này vài năm, cũng không giống người khác không để ý đến chuyện bên ngoài, biết không ít drama trong khu chung cư.
Cô hoàn toàn không hỏi được thông tin gì hữu dụng từ đa số cư dân trong khu chung cư, bất kể là người bị đánh hay người đánh thì đều cảm thấy việc bọn họ làm là đạo lý hiển nhiên.
Có lẽ là vì Diêu Dao có một khoảng thời gian không sống ở đây, dẫn đến việc cô ấy vẫn giữ được một phần lý trí.
Vậy thì chứng tỏ chỉ có cư dân sống ở đây mới bị bóp méo nhận thức.
Là khu chung cư làm cho cư dân biến thành dáng vẻ này.
Diêu Dao nói quả thực trước đây khu chung cư rất hài hòa, hộ gia đình nào cũng sống hạnh phúc mỹ mãn, khu chung cư rộng như vậy nhưng rất hiếm khi xuất hiện tình huống cãi nhau.
Phó bản này… Cứ như là đảo lộn sự hạnh phúc mỹ mãn đó để biến thành một khu chung cư tràn đầy ý thù địch.
Một bà mẹ chồng đã từng rất tốt biến thành hung thủ giết chết con dâu.
Một học sinh từng vô cùng ngoan ngoãn giỏi giang, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ cuối cùng lại tự tay giết cha giết mẹ.
Cặp vợ chồng đã từng rất hạnh phúc trở mặt thành thù…
Nhưng khó hiểu ở chỗ Ngân Tô dùng giám định quét qua cư dân một lượt, kết quả đều chỉ hiển thị gợi ý là【Cư dân · XXX】
Không nhìn ra bất kỳ vấn đề nào ở những cư dân này.
Dường như chỉ có nhận thức của bọn họ xảy ra vấn đề chứ không có bệnh gì khác.
Với sự giúp đỡ của Diêu Dao, Ngân Tô đại khái đã suy đoán được khu chung cư này đã xảy ra vấn đề từ hai tháng trước.
“Lúc đó khá là náo loạn, trước đây bà mẹ chồng nhà đó là một người rất tốt, cũng đối xử rất tốt với con dâu, hai người thường đi bộ trong khu chung cư, còn từng được khu chung cư trao thưởng mẹ chồng tốt con dâu ngoan nữa cơ. Không ai biết tại sao bà ta lại giết con dâu đang mang thai của mình…
Sau khi giết chết con dâu mình, bà ta còn định giết luôn con trai bà ta, thậm chí sau đó còn tấn công cả cảnh sát, cuối cùng bị bắn một phát, rơi xuống tầng chết ngay tại chỗ.
Bây giờ chỉ còn lại con trai bà ta là còn sống, nhưng từ đó về sau con trai bà ta cũng không được bình thường cho lắm.”
Diêu Dao dẫn Ngân Tô đi tới cửa chính tòa số 17, chỉ vào hộ gia đình nào đó: “Chính là căn hộ bên trái tầng 11.”
Ngân Tô nhìn theo, đây là hộ gia đình xuất hiện vụ án mạng đầu tiên trong kí ức của Diêu Dao.
Dường như cửa sổ đã bị thứ gì đó bịt kín, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.
“Đi lên xem thử xem.”
Diêu Dao do dự, có chút sợ hãi: “Con trai nhà đó điên rồi… Hay là đừng đi nữa.”
“Sợ cái gì, có tôi đây.” Ngân Tô nắm lấy tay Diêu Dao, tiếp thêm dũng khí cho cô ấy: “Đừng sợ.”
“…”
Diêu Dao bị Ngân Tô nửa dỗ nửa kéo vào thang máy, con số đỏ tươi chậm rãi chuyển động.
“Ting ——”
Cửa thang máy mở ra, bọn họ còn chưa ra ngoài đã nghe thấy tiếng kêu la chói tai của đứa trẻ, xuyên qua cả hành lang.
Bên ngoài thang máy chỉ có ánh sáng yếu ớt đang chiếu sáng, tia sáng lờ mờ và luồng gió lạnh không biết thổi tới từ đâu, pha trộn tạo thành cảnh tượng u ám kì dị.
“Đồ xấu xí, đồ phụ nữ già đã có chồng! Cút ra ngoài, bà cút ra ngoài, đây không phải nhà của bà.”
Người phụ nữ đeo tạp dề, tóc tai tán loạn túm lấy khung cửa, có chút mệt mỏi nói: “Mẹ là mẹ của con…”
Mà trong phòng, người đàn ông đang ôm một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, ăn mặc xinh đẹp, vẻ mặt đắc ý, đó chính là Lâm Lâm, thờ ơ đứng nhìn trò hề này.
Lâm Lâm che môi cười duyên dáng: “Tú Lan à, chị yên tâm, sau này em sẽ chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt.”
Vẻ mặt người đàn ông mất kiên nhẫn, chán ghét nói: “Nói nhiều với cô ta như thế làm gì. Nếu Tiểu Bảo đã không muốn cô làm mẹ của nó nữa thì cô mau đi đi, đừng đứng ỳ ở đây nữa.”
“Ơ kìa sao anh lại nói như vậy… Tú Lan đau lòng lắm đó.”
Tiểu Bảo như là hoàng thái tử lấy được thánh chỉ, dùng sức tách bàn tay đang túm lấy khung cửa của người phụ nữ ra, như con trâu điên thô bạo đẩy cô ấy ra ngoài, miệng thì chửi rủa: “Bà không phải mẹ tôi, mẹ của tôi là dì Lâm Lâm! Đồ đàn bà xấu xí, cút mau đi!”
Người phụ nữ bị đẩy lảo đảo, cơ thể mệt mỏi ngồi bệt ngoài cửa, trên mặt là sự tuyệt vọng đến chết lặng.
Tiểu Bảo kiêu căng ngạo mạn chỉ vào cô ấy: “Cút mau lên đi, đừng để tôi nhìn thấy bà nữa, đúng là ghê tởm.’’
Tiểu Bảo nói xong, nhìn thấy hành lang vẫn còn người xem thì lập tức trừng mắt phẫn nộ quát tháo: “Đồ xấu xí nhìn cái gì?”
Đồ xấu xí đột nhiên bị quát: “…”
Ngân Tô vốn dĩ không định làm gì, nghiêng đầu nói với Diêu Dao: “Đợi tôi chút, tôi đi làm việc tốt.”
“Hả?”
Ngân Tô sải bước đi về phía tên nhóc mập.
Trước đây tên nhóc mập quát nạt người khác như vậy, người ta đều sẽ tự động rời đi, ai ngờ hôm nay thế mà lại không có hiệu quả. Đối phương không chỉ không đi mà còn đi về phía mình.
Thằng nhóc mập phách lội bắt đầu thấy rén: “Cô… Cô định làm gì?”
Ngân Tô cười mỉm: “Dạy dỗ nhóc thế nào gọi là có hiếu, thế nào gọi là lễ phép.”
Tuy tên nhóc mập có chút kinh sợ nhưng vẫn quen thói chửi rủa: “Cô là cái thá gì, ai cần đồ xấu xí như cô dạy… Á…”
Tên nhóc mập bị đẩy vào trong nhà, cửa nhà “rầm” một tiếng đóng lại.
Diêu Dao đứng ở cửa thang máy cũng không dám qua đó.
Không biết đã qua bao lâu, cửa nhà bên đó mở ra.
Diêu Dao nhìn thấy máu trên đất nhưng lại không thấy người… Bên trong vô cùng im ắng.
“Được rồi, chị có thể tiếp tục sống ở đây rồi.” Ngân Tô vừa lau tay vừa nói với người phụ nữ vẫn ngồi dưới đất: “Phụ nữ phải yêu bản thân trước mới có thể hạnh phúc được, dọn dẹp nhà cửa lại đi, bắt đầu cuộc sống mới.”
Người phụ nữ sững sờ nhìn vào trong phòng, Ngân Tô đi qua bên cạnh mà cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì.
Beta: Qing
“…” Giống cái gì? Cô thong dong điềm tĩnh, nhàn nhã đi dạo quanh vườn, còn cười cười nói nói với cô gái bên cạnh, làm gì giống người chơi đang ở trong trò chơi sinh tử chứ?
Sau khi đối phương biết cô là người chơi thì cũng không định động thủ, sau một lát do dự, cuối cùng hỏi: “Cái đó, cô đã từng nhìn thấy quy tắc gì chưa?”
Ngân Tô lắc đầu, cô từng vào văn phòng bất động sản, từng đi siêu thị, từng đi dạo cả khu chung cư, từng bốc phét với NPC nhưng chưa từng thấy hay nghe về thứ giống như quy tắc.
Người chơi cau mày: “Hình như phó bản này không có quy tắc.”
“Trò chơi cũng không nói phó bản nào cũng có quy tắc nhỉ?”
Trò chơi cấm kỵ là trò chơi sinh tồn, không phải trò chơi quy tắc, phó bản có quy tắc chỉ là một nhánh của nó.
Chỉ là đa số phó bản ít nhiều gì cũng xuất hiện quy tắc, người chơi gặp mãi thành quen.
“Nhưng người chơi tử vong cũng không xuất hiện, quy tắc thông dụng…”
“Đó là quy tắc người chơi tổng kết, không phải quy tắc trò chơi công bố, chỉ có thể nói là nó có thể áp dụng được cho chín mươi phần trăm phó bản thôi.”
Nếu phó bản này không có quy tắc thì người chơi tử vong không xuất hiện quy tắc là điều rất bình thường.
“…” Hình như cũng có lý.
Dường như người chơi bị Ngân Tô thuyết phục, ánh mắt liếc qua Diêu Dao vẫn đứng bên cạnh: “Cô ta cũng là người chơi?”
“Không phải.”
“???”
Người chơi nhìn cô gái đứng bên cạnh Ngân Tô một cái, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bọn họ.
Tuy NPC sẽ tự động lọc từ ngữ như là người chơi nhưng bọn họ sẽ không lọc tất cả những câu người chơi nói!
Để bọn họ nghe thấy một số điều không nên nghe hoặc câu nói nào đó chọc trúng chỗ nhạy cảm của bọn họ là mất mạng luôn đấy!!
“Không sao, cô ấy là bạn tôi.” Ngân Tô khoác tay Diêu Dao, giới thiệu cho người chơi: “Cô ấy tên Diêu Dao, cô ấy rất đáng yêu…”
Người chơi dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm Ngân Tô, cơ thể lùi về sau, sau đó quay người chạy mất.
Có lẽ là cảm thấy Ngân Tô điên rồi.
“…Biết rất nhiều drama.” Ngân Tô âm thầm bổ sung nốt mấy từ phía sau.
Diêu Dao vừa được thăng cấp thành bạn: “???”
Diêu Dao khó hiểu: “Vừa nãy mọi người nói gì thế?” Cô ấy cảm thấy hình như mình nghe hiểu, nhưng hình như lại chẳng hiểu gì hết.
“Không sao, đầu óc người kia có vấn đề, nói xằng nói bậy thôi. Về sau nhìn thấy cậu ta thì nhớ đi vòng qua là được.”
“…Ồ.”
***
***
Ngân Tô không vội kiếm điểm tích lũy mà bảo Diêu Dao dẫn mình đi quanh khu chung cư một lượt.
Người hoạt động trong khu chung cư rất nhiều nhưng so với con số ba mươi nghìn thì vẫn thiếu rất nhiều, có rất nhiều NPC không hoạt động trong khu chung cư.
Đương nhiên, bình thường cũng không có khả năng tất cả các hộ gia đình đều cùng hoạt động trong khu chung cư.
Nhưng cô nhìn lên trên một số tòa nhà thì phát hiện có cửa sổ đã bị bịt kín.
Hỏi Diêu Dao thì cô ấy cũng nói không biết có chuyện gì, trước đây chưa từng có trường hợp như vậy.
May mà Diêu Dao cũng không hoàn toàn vô dụng, cô ấy đã sống trong khu chung cư này vài năm, cũng không giống người khác không để ý đến chuyện bên ngoài, biết không ít drama trong khu chung cư.
Cô hoàn toàn không hỏi được thông tin gì hữu dụng từ đa số cư dân trong khu chung cư, bất kể là người bị đánh hay người đánh thì đều cảm thấy việc bọn họ làm là đạo lý hiển nhiên.
Có lẽ là vì Diêu Dao có một khoảng thời gian không sống ở đây, dẫn đến việc cô ấy vẫn giữ được một phần lý trí.
Vậy thì chứng tỏ chỉ có cư dân sống ở đây mới bị bóp méo nhận thức.
Là khu chung cư làm cho cư dân biến thành dáng vẻ này.
Diêu Dao nói quả thực trước đây khu chung cư rất hài hòa, hộ gia đình nào cũng sống hạnh phúc mỹ mãn, khu chung cư rộng như vậy nhưng rất hiếm khi xuất hiện tình huống cãi nhau.
Phó bản này… Cứ như là đảo lộn sự hạnh phúc mỹ mãn đó để biến thành một khu chung cư tràn đầy ý thù địch.
Một bà mẹ chồng đã từng rất tốt biến thành hung thủ giết chết con dâu.
Một học sinh từng vô cùng ngoan ngoãn giỏi giang, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ cuối cùng lại tự tay giết cha giết mẹ.
Cặp vợ chồng đã từng rất hạnh phúc trở mặt thành thù…
Nhưng khó hiểu ở chỗ Ngân Tô dùng giám định quét qua cư dân một lượt, kết quả đều chỉ hiển thị gợi ý là【Cư dân · XXX】
Không nhìn ra bất kỳ vấn đề nào ở những cư dân này.
Dường như chỉ có nhận thức của bọn họ xảy ra vấn đề chứ không có bệnh gì khác.
Với sự giúp đỡ của Diêu Dao, Ngân Tô đại khái đã suy đoán được khu chung cư này đã xảy ra vấn đề từ hai tháng trước.
“Lúc đó khá là náo loạn, trước đây bà mẹ chồng nhà đó là một người rất tốt, cũng đối xử rất tốt với con dâu, hai người thường đi bộ trong khu chung cư, còn từng được khu chung cư trao thưởng mẹ chồng tốt con dâu ngoan nữa cơ. Không ai biết tại sao bà ta lại giết con dâu đang mang thai của mình…
Sau khi giết chết con dâu mình, bà ta còn định giết luôn con trai bà ta, thậm chí sau đó còn tấn công cả cảnh sát, cuối cùng bị bắn một phát, rơi xuống tầng chết ngay tại chỗ.
Bây giờ chỉ còn lại con trai bà ta là còn sống, nhưng từ đó về sau con trai bà ta cũng không được bình thường cho lắm.”
Diêu Dao dẫn Ngân Tô đi tới cửa chính tòa số 17, chỉ vào hộ gia đình nào đó: “Chính là căn hộ bên trái tầng 11.”
Ngân Tô nhìn theo, đây là hộ gia đình xuất hiện vụ án mạng đầu tiên trong kí ức của Diêu Dao.
Dường như cửa sổ đã bị thứ gì đó bịt kín, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.
“Đi lên xem thử xem.”
Diêu Dao do dự, có chút sợ hãi: “Con trai nhà đó điên rồi… Hay là đừng đi nữa.”
“Sợ cái gì, có tôi đây.” Ngân Tô nắm lấy tay Diêu Dao, tiếp thêm dũng khí cho cô ấy: “Đừng sợ.”
“…”
Diêu Dao bị Ngân Tô nửa dỗ nửa kéo vào thang máy, con số đỏ tươi chậm rãi chuyển động.
“Ting ——”
Cửa thang máy mở ra, bọn họ còn chưa ra ngoài đã nghe thấy tiếng kêu la chói tai của đứa trẻ, xuyên qua cả hành lang.
Bên ngoài thang máy chỉ có ánh sáng yếu ớt đang chiếu sáng, tia sáng lờ mờ và luồng gió lạnh không biết thổi tới từ đâu, pha trộn tạo thành cảnh tượng u ám kì dị.
“Đồ xấu xí, đồ phụ nữ già đã có chồng! Cút ra ngoài, bà cút ra ngoài, đây không phải nhà của bà.”
Người phụ nữ đeo tạp dề, tóc tai tán loạn túm lấy khung cửa, có chút mệt mỏi nói: “Mẹ là mẹ của con…”
Mà trong phòng, người đàn ông đang ôm một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, ăn mặc xinh đẹp, vẻ mặt đắc ý, đó chính là Lâm Lâm, thờ ơ đứng nhìn trò hề này.
Lâm Lâm che môi cười duyên dáng: “Tú Lan à, chị yên tâm, sau này em sẽ chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt.”
Vẻ mặt người đàn ông mất kiên nhẫn, chán ghét nói: “Nói nhiều với cô ta như thế làm gì. Nếu Tiểu Bảo đã không muốn cô làm mẹ của nó nữa thì cô mau đi đi, đừng đứng ỳ ở đây nữa.”
“Ơ kìa sao anh lại nói như vậy… Tú Lan đau lòng lắm đó.”
Tiểu Bảo như là hoàng thái tử lấy được thánh chỉ, dùng sức tách bàn tay đang túm lấy khung cửa của người phụ nữ ra, như con trâu điên thô bạo đẩy cô ấy ra ngoài, miệng thì chửi rủa: “Bà không phải mẹ tôi, mẹ của tôi là dì Lâm Lâm! Đồ đàn bà xấu xí, cút mau đi!”
Người phụ nữ bị đẩy lảo đảo, cơ thể mệt mỏi ngồi bệt ngoài cửa, trên mặt là sự tuyệt vọng đến chết lặng.
Tiểu Bảo kiêu căng ngạo mạn chỉ vào cô ấy: “Cút mau lên đi, đừng để tôi nhìn thấy bà nữa, đúng là ghê tởm.’’
Tiểu Bảo nói xong, nhìn thấy hành lang vẫn còn người xem thì lập tức trừng mắt phẫn nộ quát tháo: “Đồ xấu xí nhìn cái gì?”
Đồ xấu xí đột nhiên bị quát: “…”
Ngân Tô vốn dĩ không định làm gì, nghiêng đầu nói với Diêu Dao: “Đợi tôi chút, tôi đi làm việc tốt.”
“Hả?”
Ngân Tô sải bước đi về phía tên nhóc mập.
Trước đây tên nhóc mập quát nạt người khác như vậy, người ta đều sẽ tự động rời đi, ai ngờ hôm nay thế mà lại không có hiệu quả. Đối phương không chỉ không đi mà còn đi về phía mình.
Thằng nhóc mập phách lội bắt đầu thấy rén: “Cô… Cô định làm gì?”
Ngân Tô cười mỉm: “Dạy dỗ nhóc thế nào gọi là có hiếu, thế nào gọi là lễ phép.”
Tuy tên nhóc mập có chút kinh sợ nhưng vẫn quen thói chửi rủa: “Cô là cái thá gì, ai cần đồ xấu xí như cô dạy… Á…”
Tên nhóc mập bị đẩy vào trong nhà, cửa nhà “rầm” một tiếng đóng lại.
Diêu Dao đứng ở cửa thang máy cũng không dám qua đó.
Không biết đã qua bao lâu, cửa nhà bên đó mở ra.
Diêu Dao nhìn thấy máu trên đất nhưng lại không thấy người… Bên trong vô cùng im ắng.
“Được rồi, chị có thể tiếp tục sống ở đây rồi.” Ngân Tô vừa lau tay vừa nói với người phụ nữ vẫn ngồi dưới đất: “Phụ nữ phải yêu bản thân trước mới có thể hạnh phúc được, dọn dẹp nhà cửa lại đi, bắt đầu cuộc sống mới.”
Người phụ nữ sững sờ nhìn vào trong phòng, Ngân Tô đi qua bên cạnh mà cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì.
/279
|