Rõ ràng đám NPC học sinh kia không thể tùy tiện ra tay khi ở trong lớp học, bọn họ bao vây xung quanh Ngân Tô một hồi lâu, ngoại trừ nhìn chằm chằm cô thì họ cũng chẳng làm gì khác.
Có lẽ trò chơi đã hạn chế các NPC không để bọn họ vừa mới bắt đầu đã ra tay gϊếŧ hại người chơi, nhưng họ không ngờ lại có người chơi to gan như vậy, vừa vào game đã dám giở trò với NPC.
Cuối cùng, đám NPC đó chỉ có thể rời đi, bọn họ cùng dẫn nhau rời khỏi lớp.
“Cô ta lại dám hại chúng ta như vậy, chúng ta nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.”
“Cô ta là của tôi, của tôi! Tôi muốn cô ta phải sống không bằng chết.”
“Nhưng cô ta là lớp trưởng…”
“Lớp trưởng thì làm sao, chết rồi thì cũng chỉ là rác rưởi thôi.”
“Rác rưởi, đều là rác rưởi, rác rưởi ghê tởm nên chết hết đi.”
“Chết đi, chết hết đi…”
Đám NPC bàn tán xì xào, trong lòng tràn đầy sự độc ác quyết định cách chết của Ngân Tô.
Nhưng chính chủ lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với kế hoạch của bọn họ, cô còn đang bận dùng “Giám định vạn vật” nghiên cứu về viên thuốc mà Vu Uẩn đưa cho mình.
【Thuốc của nhân viên y tế】
Cái tên này… Cũng không cần phải qua loa như vậy đâu!!
Hay là do cái kỹ năng rác này không giám định được nên mới hiện bừa một cái tên để lừa cô?
Dựa vào kinh nghiệm dùng kỹ năng ít ỏi của mình, Ngân Tô cảm thấy chỉ cần nó không hiện ra cái dấu【?】đỏ lừ to đùng thì bình thường sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Nên thuốc này có thể dùng được.
* * *
“Vu Uẩn, thuốc kia cậu tìm được ở chỗ nào?”
Ngân Tô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vu Uẩn bị mấy người chơi vây xung quanh, bọn họ vừa lo lắng vừa mong đợi nhìn Vu Uẩn.
Tình trạng cơ thể của bọn họ còn tệ hơn cả hôm qua, họ muốn tìm nhân viên y tế nhưng lần nào cũng không tìm được.
Nhân viên y tế căn bản không có ở trong phòng y tế của trường.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại lời chủ nhiệm giáo dục từng nói, bà ta chỉ nói có thể đi tìm nhân viên y tế nhưng lại không hề nói chắc chắn nhân viên y tế sẽ ở trong phòng y tế của trường.
Thiếu niên xinh đẹp thẹn thùng bị mọi người vây xung quanh, dường như cậu thấy có chút không thoải mái: “Tôi…”
“Cậu mau nói đi, rốt cuộc cậu tìm được thuốc ở chỗ nào?”
Dường như bọn họ đã quên mất việc trước đó bọn họ từng cô lập cậu, nhưng lúc này họ lại mong Vu Uẩn có thể tốt bụng mà nói cho mình biết manh mối.
Có thể trong mắt bọn họ, thiếu niên yếu ớt Vu Uẩn này nhìn qua có vẻ rất dễ bắt nạt.
Nên lúc này họ mới dám vây quanh Vu Uẩn ép hỏi.
Còn Ngân Tô, dù bọn họ biết trong tay cô có manh mối nhưng cô là một kẻ điên, bọn họ có dám hỏi không?
Không dám.
Khi nói chuyện với cô bọn họ đều rất cẩn thận.
Mà nhóm Lương Thiên Dậu tuy không bước tới hỏi nhưng cũng không hề có ý định ngăn cản đám người chơi này, chỉ đứng một bên khoanh tay nhìn.
Những người chơi có kinh nghiệm cũng không tham dự vào, nhưng bọn họ cũng không ngại nghe thử một chút.
Có kẻ xấu làm việc thay mình, chẳng phải làm gì cũng kiếm được manh mối thì tại sao lại không nghe?
“Nhân viên y tế cho, có nhiệm vụ, làm xong là có thể lấy được.” Có vẻ như Vu Uẩn bị dọa sợ, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.
“Nhiệm vụ gì?”
Vu Uẩn: “Giúp nhân viên y tế đi lấy một số thứ, rất đơn giản.”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô nghe thấy ba chữ “Rất đơn giản” kia thì đã biết nó không hề đơn giản chút nào, cái phó bản này rất có thể là phó bản tử vong, nếu thật sự là phó bản tử vong thì có thể có nhiệm vụ đơn giản được sao?
Sợ rằng để lấy được viên thuốc kia không hề đơn giản như vậy đâu.
Vu Uẩn, người này cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mà lúc này những người chơi vẫn chưa ý thức được điều đó, vẫn đang tiếp tục tra hỏi cậu: “Nhân viên y tế đang ở đâu? Có thể tìm được ông ta ở chỗ nào?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Bọn họ không thể tìm thấy được nhân viên y tế chết tiệt kia!
Không tìm được nhân viên y tế thì làm sao có thể nhận được nhiệm vụ? Không nhận được nhiệm vụ thì sao có thể lấy được viên thuốc kia đây?
Vu Uẩn giống như bị tra hỏi đến mức không có cách nào nên đành phải bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ đột nhiên gặp được thôi… Mọi người có thể thử đi xung quanh trường thử vận may xem. Nhân viên y tế là một NPC có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”
“Vậy cậu gặp được ở đâu…”
* * *
Vu Uẩn bị ép hỏi buộc phải nói ra nơi cậu gặp được NPC kia và làm thế nào để lấy được thuốc.
Thiếu niên nói rất rõ ràng và chi tiết, những người chơi kia cũng không nghi ngờ cậu đang nói dối, dự định tìm cơ hội dựa theo tuyến đường cậu nói thử đi tìm giáo viên y tế.
“Không thể tin lời cậu nói.” Trần Phong nghe xong quay đầu lại nói với Hồng Bằng: “Nhiệm vụ của nhân viên y tế trường chắc chắn có vấn đề, nếu một mình đi gặp phải ông ta, có thể chạy thì phải bỏ chạy ngay lập tức.”
“Hả?” Hồng Bằng nhìn gương mặt đỏ ửng của Vu Uẩn: “Tên mặt trắng này… Nhìn không giống như đang nói dối.”
Trần Phong liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu thôi, còn cậu có nghe hay không thì tùy.”
“Anh Trần, tôi đương nhiên là tin anh rồi.” Lúc này Hồng Bằng đã bắt đầu tỏ thái độ: “Anh Trần, anh nói làm thế nào thì tôi sẽ làm như thế.”
Khi chọn sai chỗ ngồi Hồng Bằng thậm chí còn từng đổ hết lỗi lầm oán trách Trần Phong, anh ta cảm giác như mình đã chọn sai đội vậy.
Nhưng nhóm Lương Thiên Dậu bên kia tuy chọn đúng vị trí cũng vẫn không an toàn, hơn nữa đám Lương Thiên Dậu kia…
Nếu so sánh, Hồng Bằng vẫn thấy đối với anh ta, Trần Phong là lựa chọn tốt nhất, tuy có hơi cao ngạo, tự tin lại tự phụ nhưng anh ta thật sự rất thông minh, chỗ nào cần nhắc nhở anh ta cũng sẽ nhắc nhở bọn họ.
“Anh Trần, anh nói xem… Thôi Na có xảy ra chuyện gì không?”
“Ngày hôm nay đã chết mất ba người, tiếp theo có lẽ sẽ không có người chết nữa.” Trần Phong nói ra suy nghĩ của bản thân: “Nhưng cũng không thể chủ quan được, cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
“Haizz…”
Hồng Bằng chỉ mới quen Thôi Na được hai ngày nên cũng không có quá nhiều cảm tình với cô ta, anh ta đang lo cho tương lai của mình thôi.
Hồng Bằng nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu sớm biết như vậy, đã bảo cô ta để đồng phục lại rồi… Nếu cô ta chết lại lãng phí mất một bộ đồng phục.”
* * *
* * *
Ba người chơi bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi đã quay lại lớp học khi tiết thứ hai kết thúc — Chỉ còn có hai người chơi trở về.
Một người chơi có kinh nghiệm và một người chơi mới là Thôi Na.
Cả hai đều trông rất chán nản nhưng nếu so với nhau thì có vẻ như trạng thái của nữ sinh yếu đuối Thôi Na tốt hơn một chút.
Nhóm người chơi có kinh nghiệm nhanh chóng vây quanh người chơi kia: “Giáo viên chủ nhiệm có làm gì mấy người không?”
“Chỉ bảo chúng tôi đi dọn dẹp thư viện… Bên trong đó cũng có quái vật.” Người chơi có kinh nghiệm vẫn còn chút sợ hãi trong lòng: “Nếu tôi không có đạo cụ, chỉ e là cũng không thể ra khỏi đó được.”
“Cô ta…”
Nữ sinh kia có lẽ là không có đạo cụ chứ?
Sao cô ta lại còn sống được?
Chắc không có chuyện tên này thương hoa tiếc ngọc đâu nhỉ?
“Đồng phục, chính là đồng phục.” Người chơi kia nhìn về phía Thôi Na: “Những quái vật kia sẽ tấn công người chơi không mặc đồng phục trước.”
Khi bọn họ vào trong đó, người chết đầu tiên chính là người chơi mới kia.
Sau khi người chơi mới kia bị gϊếŧ chết, gần một tiếng sau quái vật không xuất hiện.
Anh ta và Thôi Na tranh thủ nhanh chóng dọn dẹp được một nửa.
Nhưng sau đó quái vật lại xuất hiện, nếu không phải vì anh ta không muốn chết, anh ta thực sự không muốn làm lá chắn cho Thôi Na.
Được cái Thôi Na cũng có chỗ hữu dụng, anh ta lợi dụng đạo cụ của mình để thu hút quái vật, cô ta cũng nhân cơ hội dọn dẹp nốt nửa còn lại, nên cuối cùng bọn họ mới có thể an toàn rời khỏi thư viện.
Nếu Thôi Na không mặc đồng phục học sinh thì anh ta nghĩ rằng… Anh ta chỉ có thể hi sinh hai người chơi mới kia, tranh thủ thời gian an toàn sau khi quái vật gϊếŧ người, quét dọn nốt thư viện.
Đám người chơi có kinh nghiệm cố gắng hết sức hạ nhỏ giọng trao đổi nên đương nhiên nhóm Lương Thiên Dậu không thể nghe được.
Mà nhóm Trần Phong cũng nhỏ giọng nói chuyện, hoàn toàn không cho những người khác có cơ hội nghe lén.
Bây giờ mọi người đã chia nhóm nên đương nhiên sẽ không vô tư chia sẻ miễn phí những manh mối mà họ đã dùng cả tính mạng mình để tìm thấy.
* * *
Cho đến bây giờ, số người chơi đã chết: 6
Số người chơi còn sống: 18
Có lẽ trò chơi đã hạn chế các NPC không để bọn họ vừa mới bắt đầu đã ra tay gϊếŧ hại người chơi, nhưng họ không ngờ lại có người chơi to gan như vậy, vừa vào game đã dám giở trò với NPC.
Cuối cùng, đám NPC đó chỉ có thể rời đi, bọn họ cùng dẫn nhau rời khỏi lớp.
“Cô ta lại dám hại chúng ta như vậy, chúng ta nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.”
“Cô ta là của tôi, của tôi! Tôi muốn cô ta phải sống không bằng chết.”
“Nhưng cô ta là lớp trưởng…”
“Lớp trưởng thì làm sao, chết rồi thì cũng chỉ là rác rưởi thôi.”
“Rác rưởi, đều là rác rưởi, rác rưởi ghê tởm nên chết hết đi.”
“Chết đi, chết hết đi…”
Đám NPC bàn tán xì xào, trong lòng tràn đầy sự độc ác quyết định cách chết của Ngân Tô.
Nhưng chính chủ lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với kế hoạch của bọn họ, cô còn đang bận dùng “Giám định vạn vật” nghiên cứu về viên thuốc mà Vu Uẩn đưa cho mình.
【Thuốc của nhân viên y tế】
Cái tên này… Cũng không cần phải qua loa như vậy đâu!!
Hay là do cái kỹ năng rác này không giám định được nên mới hiện bừa một cái tên để lừa cô?
Dựa vào kinh nghiệm dùng kỹ năng ít ỏi của mình, Ngân Tô cảm thấy chỉ cần nó không hiện ra cái dấu【?】đỏ lừ to đùng thì bình thường sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Nên thuốc này có thể dùng được.
* * *
“Vu Uẩn, thuốc kia cậu tìm được ở chỗ nào?”
Ngân Tô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vu Uẩn bị mấy người chơi vây xung quanh, bọn họ vừa lo lắng vừa mong đợi nhìn Vu Uẩn.
Tình trạng cơ thể của bọn họ còn tệ hơn cả hôm qua, họ muốn tìm nhân viên y tế nhưng lần nào cũng không tìm được.
Nhân viên y tế căn bản không có ở trong phòng y tế của trường.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại lời chủ nhiệm giáo dục từng nói, bà ta chỉ nói có thể đi tìm nhân viên y tế nhưng lại không hề nói chắc chắn nhân viên y tế sẽ ở trong phòng y tế của trường.
Thiếu niên xinh đẹp thẹn thùng bị mọi người vây xung quanh, dường như cậu thấy có chút không thoải mái: “Tôi…”
“Cậu mau nói đi, rốt cuộc cậu tìm được thuốc ở chỗ nào?”
Dường như bọn họ đã quên mất việc trước đó bọn họ từng cô lập cậu, nhưng lúc này họ lại mong Vu Uẩn có thể tốt bụng mà nói cho mình biết manh mối.
Có thể trong mắt bọn họ, thiếu niên yếu ớt Vu Uẩn này nhìn qua có vẻ rất dễ bắt nạt.
Nên lúc này họ mới dám vây quanh Vu Uẩn ép hỏi.
Còn Ngân Tô, dù bọn họ biết trong tay cô có manh mối nhưng cô là một kẻ điên, bọn họ có dám hỏi không?
Không dám.
Khi nói chuyện với cô bọn họ đều rất cẩn thận.
Mà nhóm Lương Thiên Dậu tuy không bước tới hỏi nhưng cũng không hề có ý định ngăn cản đám người chơi này, chỉ đứng một bên khoanh tay nhìn.
Những người chơi có kinh nghiệm cũng không tham dự vào, nhưng bọn họ cũng không ngại nghe thử một chút.
Có kẻ xấu làm việc thay mình, chẳng phải làm gì cũng kiếm được manh mối thì tại sao lại không nghe?
“Nhân viên y tế cho, có nhiệm vụ, làm xong là có thể lấy được.” Có vẻ như Vu Uẩn bị dọa sợ, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.
“Nhiệm vụ gì?”
Vu Uẩn: “Giúp nhân viên y tế đi lấy một số thứ, rất đơn giản.”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô nghe thấy ba chữ “Rất đơn giản” kia thì đã biết nó không hề đơn giản chút nào, cái phó bản này rất có thể là phó bản tử vong, nếu thật sự là phó bản tử vong thì có thể có nhiệm vụ đơn giản được sao?
Sợ rằng để lấy được viên thuốc kia không hề đơn giản như vậy đâu.
Vu Uẩn, người này cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mà lúc này những người chơi vẫn chưa ý thức được điều đó, vẫn đang tiếp tục tra hỏi cậu: “Nhân viên y tế đang ở đâu? Có thể tìm được ông ta ở chỗ nào?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Bọn họ không thể tìm thấy được nhân viên y tế chết tiệt kia!
Không tìm được nhân viên y tế thì làm sao có thể nhận được nhiệm vụ? Không nhận được nhiệm vụ thì sao có thể lấy được viên thuốc kia đây?
Vu Uẩn giống như bị tra hỏi đến mức không có cách nào nên đành phải bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ đột nhiên gặp được thôi… Mọi người có thể thử đi xung quanh trường thử vận may xem. Nhân viên y tế là một NPC có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”
“Vậy cậu gặp được ở đâu…”
* * *
Vu Uẩn bị ép hỏi buộc phải nói ra nơi cậu gặp được NPC kia và làm thế nào để lấy được thuốc.
Thiếu niên nói rất rõ ràng và chi tiết, những người chơi kia cũng không nghi ngờ cậu đang nói dối, dự định tìm cơ hội dựa theo tuyến đường cậu nói thử đi tìm giáo viên y tế.
“Không thể tin lời cậu nói.” Trần Phong nghe xong quay đầu lại nói với Hồng Bằng: “Nhiệm vụ của nhân viên y tế trường chắc chắn có vấn đề, nếu một mình đi gặp phải ông ta, có thể chạy thì phải bỏ chạy ngay lập tức.”
“Hả?” Hồng Bằng nhìn gương mặt đỏ ửng của Vu Uẩn: “Tên mặt trắng này… Nhìn không giống như đang nói dối.”
Trần Phong liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu thôi, còn cậu có nghe hay không thì tùy.”
“Anh Trần, tôi đương nhiên là tin anh rồi.” Lúc này Hồng Bằng đã bắt đầu tỏ thái độ: “Anh Trần, anh nói làm thế nào thì tôi sẽ làm như thế.”
Khi chọn sai chỗ ngồi Hồng Bằng thậm chí còn từng đổ hết lỗi lầm oán trách Trần Phong, anh ta cảm giác như mình đã chọn sai đội vậy.
Nhưng nhóm Lương Thiên Dậu bên kia tuy chọn đúng vị trí cũng vẫn không an toàn, hơn nữa đám Lương Thiên Dậu kia…
Nếu so sánh, Hồng Bằng vẫn thấy đối với anh ta, Trần Phong là lựa chọn tốt nhất, tuy có hơi cao ngạo, tự tin lại tự phụ nhưng anh ta thật sự rất thông minh, chỗ nào cần nhắc nhở anh ta cũng sẽ nhắc nhở bọn họ.
“Anh Trần, anh nói xem… Thôi Na có xảy ra chuyện gì không?”
“Ngày hôm nay đã chết mất ba người, tiếp theo có lẽ sẽ không có người chết nữa.” Trần Phong nói ra suy nghĩ của bản thân: “Nhưng cũng không thể chủ quan được, cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
“Haizz…”
Hồng Bằng chỉ mới quen Thôi Na được hai ngày nên cũng không có quá nhiều cảm tình với cô ta, anh ta đang lo cho tương lai của mình thôi.
Hồng Bằng nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu sớm biết như vậy, đã bảo cô ta để đồng phục lại rồi… Nếu cô ta chết lại lãng phí mất một bộ đồng phục.”
* * *
* * *
Ba người chơi bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi đã quay lại lớp học khi tiết thứ hai kết thúc — Chỉ còn có hai người chơi trở về.
Một người chơi có kinh nghiệm và một người chơi mới là Thôi Na.
Cả hai đều trông rất chán nản nhưng nếu so với nhau thì có vẻ như trạng thái của nữ sinh yếu đuối Thôi Na tốt hơn một chút.
Nhóm người chơi có kinh nghiệm nhanh chóng vây quanh người chơi kia: “Giáo viên chủ nhiệm có làm gì mấy người không?”
“Chỉ bảo chúng tôi đi dọn dẹp thư viện… Bên trong đó cũng có quái vật.” Người chơi có kinh nghiệm vẫn còn chút sợ hãi trong lòng: “Nếu tôi không có đạo cụ, chỉ e là cũng không thể ra khỏi đó được.”
“Cô ta…”
Nữ sinh kia có lẽ là không có đạo cụ chứ?
Sao cô ta lại còn sống được?
Chắc không có chuyện tên này thương hoa tiếc ngọc đâu nhỉ?
“Đồng phục, chính là đồng phục.” Người chơi kia nhìn về phía Thôi Na: “Những quái vật kia sẽ tấn công người chơi không mặc đồng phục trước.”
Khi bọn họ vào trong đó, người chết đầu tiên chính là người chơi mới kia.
Sau khi người chơi mới kia bị gϊếŧ chết, gần một tiếng sau quái vật không xuất hiện.
Anh ta và Thôi Na tranh thủ nhanh chóng dọn dẹp được một nửa.
Nhưng sau đó quái vật lại xuất hiện, nếu không phải vì anh ta không muốn chết, anh ta thực sự không muốn làm lá chắn cho Thôi Na.
Được cái Thôi Na cũng có chỗ hữu dụng, anh ta lợi dụng đạo cụ của mình để thu hút quái vật, cô ta cũng nhân cơ hội dọn dẹp nốt nửa còn lại, nên cuối cùng bọn họ mới có thể an toàn rời khỏi thư viện.
Nếu Thôi Na không mặc đồng phục học sinh thì anh ta nghĩ rằng… Anh ta chỉ có thể hi sinh hai người chơi mới kia, tranh thủ thời gian an toàn sau khi quái vật gϊếŧ người, quét dọn nốt thư viện.
Đám người chơi có kinh nghiệm cố gắng hết sức hạ nhỏ giọng trao đổi nên đương nhiên nhóm Lương Thiên Dậu không thể nghe được.
Mà nhóm Trần Phong cũng nhỏ giọng nói chuyện, hoàn toàn không cho những người khác có cơ hội nghe lén.
Bây giờ mọi người đã chia nhóm nên đương nhiên sẽ không vô tư chia sẻ miễn phí những manh mối mà họ đã dùng cả tính mạng mình để tìm thấy.
* * *
Cho đến bây giờ, số người chơi đã chết: 6
Số người chơi còn sống: 18
/279
|