Nhưng mà câu nói “top 10 của lớp” này ngược lại đã khẳng định được hai câu nói của học tỷ và quản lý ký túc xá là “Thành tích là tất cả” và “Thành tích là lối thoát duy nhất”.
Ngân Tô như có điều suy nghĩ, đề xuất một suy nghĩ mới về cuộc thi: “Nếu trong lớp học chỉ còn lại 10 người, mặc kệ thành tích như thế nào thì đều được tính là top 10 đúng không?”
Mãi một lúc sau chủ nhiệm lớp mới bật ra một chữ: “Tính”.
“Em biết rồi”. Cô đã nói trò chơi này không thể nào để cho người chơi thật sự đi so thành tích với NPC rồi mà.
Nội dung bên trong quyển nhật ký cùng với những biểu hiện của NPC học sinh đều đang hướng bọn họ đến một điểm —— loại bỏ bạn cùng lớp cũng là một cách tốt để cải thiện thành tích.
Ngân Tô tò mò: “Top 10 là có thể tham gia kỳ thi cuối kỳ, vậy nếu một lớp có ít hơn 10 học sinh thì sao? Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Chủ nhiệm lớp nghe những lời này của Ngân Tô, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi, giọng điệu có chút gấp gáp: “Mỗi lớp đều phải có đủ 10 học sinh tham dự kỳ thi cuối kỳ.”
Ngân Tô liếc mắt nhìn chủ nhiệm lớp, đột nhiên nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của ông ta: “Hình như thầy đang sợ hả? Ít hơn 10 học sinh có ảnh hưởng gì đến thầy sao?”
Không đợi chủ nhiệm lớp lên tiếng, Ngân Tô đã tự mình trả lời: “Trường học có yêu cầu đối với thành tích của học sinh, nên có yêu cầu đối với công trạng của giáo viên cũng là điều bình thường. Nếu một lớp không đủ 10 học sinh tham gia kỳ thi cuối kỳ, vậy chứng tỏ năng lực nghiệp vụ của thầy không được. Nếu nghiệp vụ của thầy không tốt, sẽ bị trừng phạt đúng chứ?”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Ngân Tô nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp, từ phản ứng của ông ta đã có được câu trả lời mình mong muốn, cuối cùng chốt lại: “Vậy nên làm cho sỉ số của lớp giảm bớt còn 10 người nhưng không được dưới 10 người, sẽ tạm thời được an toàn.”
Tuy giảm sỉ số xuống dưới 10 người chủ nhiệm lớp sẽ nhận trừng phạt, nhưng ai biết điều đó có làm liên lụy đến học sinh hay không?
Nói không chừng bọn họ sẽ bị thủ tiêu tập thể ấy chứ?
Vì vậy tốt nhất là duy trì đúng 10 người.
Chủ nhiệm lớp: “…”
Ngân Tô nhìn chủ nhiệm lớp, cười ôn hòa: “Em sẽ lấy được thành tích tốt, sẽ không phụ lòng kỳ vọng của thầy.”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Bây giờ ông ta kỳ vọng cô đi chết đi.
Ngân Tô nhớ tới một chuyện khác: “Ngày cuồng hoan là gì vậy? Là ngày nào thế ạ?”
Lần này chủ nhiệm lớp không lên tiếng, hiển nhiên là do ông ta không thể trả lời.
Cái này cũng giống như thiết lập của NPC trong trò chơi, khi nhiệm vụ chưa được kích hoạt, ông ta cũng chỉ có thể lặp lại một lời thoại duy nhất.
Ngân Tô biết cho dù mình có tính toán gϊếŧ chết chủ nhiệm lớp, ông ta cũng sẽ không trả lời mình, cho nên cô cũng không bám lấy vấn đề này nữa.
“Em là một học sinh tốt biết tôn sư trọng đạo nên không gϊếŧ thầy đâu.” Chủ nhiệm lớp nghe học sinh trước mặt nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng mà… phải đối đãi với thầy như thế nào mới tốt đây nhỉ?”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Cô mà là học sinh tốt cái nỗi gì!!
Ngân Tô suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra quyết định: “Nếu thầy ngoan ngoãn làm một thầy giáo có phẩm hạnh tốt, thế thì mấy ngày kế tiếp, chúng ta có thể ở chung một cách tốt đẹp?”
Gϊếŧ chết giáo viên, rất có thể trường học sẽ đưa đến một chủ nhiệm lớp khác.
Cô sẽ lại phải vất vả xây dựng niềm tin giữa thầy và trò từ đầu, vậy nên gϊếŧ chết chủ nhiệm lớp không có lợi.
“…”
Cái chức giáo viên này không làm nữa cũng được.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng du͙© vọиɠ sống của chủ nhiệm lớp lại khiến ông ta phải gật đầu, đồng ý với Ngân Tô sẽ làm một thầy giáo có phẩm hạnh tốt.
***
Ngân Tô cùng chủ nhiệm lớp bước ra khỏi tòa nhà dạy học, còn chưa đi được bao xa, bỗng nghe thấy tòa nhà dạy học bên kia vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương kia như phá tan sự tĩnh lặng của trường học, trong bóng tối, tựa hồ như có vật gì đó sột soạt tỉnh lại.
Nhưng cẩn thận lắng nghe, lại chỉ thấy giống như tiếng gió thổi qua cây cối.
Chủ nhiệm lớp không có ý tốt nhìn về phía tòa nhà dạy học đang bị bóng tối bao trùm: “Kết cục của việc nửa đêm không ngủ mà còn chạy loạn trong trường.”
“Thầy nói đúng, mau đưa em về đi!” Có thể trường học vẫn còn những nguy hiểm khác, vì vậy Ngân Tô đành yêu cầu thầy giáo có phẩm hạnh tốt đưa cô trở lại ký túc xá.
“…”
Khi Ngân Tô trở lại ký túc xá, Tống A Manh vẫn chưa trở lại, tuy nhiên lại có đàn chị đang ngồi xổm trên giường… Đúng, chính là ngồi xổm.
Bởi vì trên mặt đất đều là tóc.
Tóc đen phủ kín khắp chiếc bàn dài, rủ xuống như thác nước, che phủ cả mặt đất.
Nhìn trong bóng tối, nó giống như một miếng rong biển lớn đang đung đưa dưới ánh trăng.
Ngân Tô: “…” Nếu cầm bộ tóc dài vô tận này đem đi bán, có thể sẽ kiếm được bộn tiền nha.
Ngân Tô không vui nhìn về phía đàn chị: “Cô không biết trông coi nó à? Cô làm trưởng phòng ký túc xá kiểu gì thế?”
Đàn chị: “???”
Cô ta làm trưởng phòng ký túc xá hồi nào?
“Không phải cô không cho tôi ăn nó hay sao.” Đàn chị không có nơi để trút giận, chỉ có thể oán độc nói: “Hơn nữa nó cũng đâu có bò ra ngoài.”
“…”
Ngân Tô thở dài, bước ra ban công, nhét đám tóc kia vào trong ấm đun nước, sau đó bò lên giường đi ngủ.
Đàn chị chui từ giường bên dưới ra, lặng lẽ nhìn cô.
Ngân Tô hoàn toàn không sợ cô ta: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Cô muốn ngủ cùng tôi sao?”
“…”
Thân thể đàn chị nhoáng một cái, biến mất ngay trước mặt cô.
“Cô có thể đừng chạy lung tung được không.” Ngân Tô nhìn vào khoảng không nói: “Tôi ngủ một mình rất nguy hiểm!”
Bịch ——
Trong phòng có vật gì đó bị đổ xuống.
Ngân Tô tiếp tục thở dài: “Nóng nảy ghê gớm thật.”
***
Cả đêm nay Tống A Manh không trở về, Ngân Tô còn tưởng rằng mình không gặp lại được cô ấy nữa. Ai mà biết ngày hôm sau lên lớp lại thấy cô ấy đang ở cùng với thành viên nhóm F3 đã bị loại một thành viên, Tiêu Tú Lan cùng với đó là người chơi có kinh nghiệm tên Trương Chí Văn.
Trên người Tống A Manh còn có máu, không biết là của người khác hay là của cô ấy. Trông cô ấy… như đóa hoa bị bão tố tàn phá, mang theo cảm giác yếu ớt bất lực giống như sức sống đang dần trôi đi.
Mấy người Lương Thiên Dậu cũng không khá hơn bao nhiêu, đều lộ ra vẻ chật vật, sắc mặt có chút xanh trắng, cũng không biết là do Debuff tạo thành hay là do chuyện kinh khủng tối qua đám người bọn họ gặp phải.
Lương Thiên Dậu cùng đám người chơi có kinh nghiệm đều có đạo cụ, thậm chí là kỹ năng thiên phú nên Ngân Tô cũng chẳng ngạc nhiên về việc bọn hắn đều có thể sống sót vào tối qua.
Trông Tiêu Tú Lan có vẻ vui buồn thất thường, ngồi yên một chỗ, không ngồi bàn luận chung với những người khác.
Bây giờ còn chưa tới 7 người chơi.
Cũng không gặp được ai bên tổ đội ba người của Trần Phong.
Người mới bên Lương Thiên Dậu là Viên Mộng và Vạn Trạch Vũ.
Bên đám người chơi có kinh nghiệm là nữ sinh tên Kim Lộ.
Cuối cùng là Vu Uẩn.
Vậy thì hôm qua ai là người chết?
Ngân Tô mặt không cảm xúc đi vào lớp, người chơi đang thảo luận trông thấy cô đều không tiếp tục lên tiếng, không biết liệu có phải họ không muốn Ngân Tô, người không tham gia liên minh sinh tồn của họ, nghe thấy manh mối gì hay không.
Lương Thiên Dậu và Lưu Thắng Lợi liếc nhau, Lưu Thắng Lợi chủ động lên tiếng hỏi thăm: “Tối qua cô cũng ra ngoài à?”
Ngân Tô ngồi vào chỗ, dùng bàn học chắn tầm nhìn, lấy sách dành cho tiết học tiếp theo trong cung điện ra, thuận miệng đáp một tiếng: “Ừ.”
Lưu Thắng Lợi không hỏi cô có phát hiện ra cái gì không, chỉ hỏi tiếp: “Cô có gặp phải thứ gì không?”
Ngân Tô hỏi lại: “Tôi cần phải gặp trúng thứ gì sao?”
Lưu Thắng Lợi lại liếc mắt nhìn Lương Thiên Dậu, Lương Thiên Dậu tiếp lời, nói: “Tối hôm qua chúng tôi nhìn thấy một chỗ ngồi màu đỏ.”
Ngân Tô như có điều suy nghĩ, đề xuất một suy nghĩ mới về cuộc thi: “Nếu trong lớp học chỉ còn lại 10 người, mặc kệ thành tích như thế nào thì đều được tính là top 10 đúng không?”
Mãi một lúc sau chủ nhiệm lớp mới bật ra một chữ: “Tính”.
“Em biết rồi”. Cô đã nói trò chơi này không thể nào để cho người chơi thật sự đi so thành tích với NPC rồi mà.
Nội dung bên trong quyển nhật ký cùng với những biểu hiện của NPC học sinh đều đang hướng bọn họ đến một điểm —— loại bỏ bạn cùng lớp cũng là một cách tốt để cải thiện thành tích.
Ngân Tô tò mò: “Top 10 là có thể tham gia kỳ thi cuối kỳ, vậy nếu một lớp có ít hơn 10 học sinh thì sao? Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Chủ nhiệm lớp nghe những lời này của Ngân Tô, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi, giọng điệu có chút gấp gáp: “Mỗi lớp đều phải có đủ 10 học sinh tham dự kỳ thi cuối kỳ.”
Ngân Tô liếc mắt nhìn chủ nhiệm lớp, đột nhiên nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của ông ta: “Hình như thầy đang sợ hả? Ít hơn 10 học sinh có ảnh hưởng gì đến thầy sao?”
Không đợi chủ nhiệm lớp lên tiếng, Ngân Tô đã tự mình trả lời: “Trường học có yêu cầu đối với thành tích của học sinh, nên có yêu cầu đối với công trạng của giáo viên cũng là điều bình thường. Nếu một lớp không đủ 10 học sinh tham gia kỳ thi cuối kỳ, vậy chứng tỏ năng lực nghiệp vụ của thầy không được. Nếu nghiệp vụ của thầy không tốt, sẽ bị trừng phạt đúng chứ?”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Ngân Tô nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp, từ phản ứng của ông ta đã có được câu trả lời mình mong muốn, cuối cùng chốt lại: “Vậy nên làm cho sỉ số của lớp giảm bớt còn 10 người nhưng không được dưới 10 người, sẽ tạm thời được an toàn.”
Tuy giảm sỉ số xuống dưới 10 người chủ nhiệm lớp sẽ nhận trừng phạt, nhưng ai biết điều đó có làm liên lụy đến học sinh hay không?
Nói không chừng bọn họ sẽ bị thủ tiêu tập thể ấy chứ?
Vì vậy tốt nhất là duy trì đúng 10 người.
Chủ nhiệm lớp: “…”
Ngân Tô nhìn chủ nhiệm lớp, cười ôn hòa: “Em sẽ lấy được thành tích tốt, sẽ không phụ lòng kỳ vọng của thầy.”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Bây giờ ông ta kỳ vọng cô đi chết đi.
Ngân Tô nhớ tới một chuyện khác: “Ngày cuồng hoan là gì vậy? Là ngày nào thế ạ?”
Lần này chủ nhiệm lớp không lên tiếng, hiển nhiên là do ông ta không thể trả lời.
Cái này cũng giống như thiết lập của NPC trong trò chơi, khi nhiệm vụ chưa được kích hoạt, ông ta cũng chỉ có thể lặp lại một lời thoại duy nhất.
Ngân Tô biết cho dù mình có tính toán gϊếŧ chết chủ nhiệm lớp, ông ta cũng sẽ không trả lời mình, cho nên cô cũng không bám lấy vấn đề này nữa.
“Em là một học sinh tốt biết tôn sư trọng đạo nên không gϊếŧ thầy đâu.” Chủ nhiệm lớp nghe học sinh trước mặt nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng mà… phải đối đãi với thầy như thế nào mới tốt đây nhỉ?”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Cô mà là học sinh tốt cái nỗi gì!!
Ngân Tô suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra quyết định: “Nếu thầy ngoan ngoãn làm một thầy giáo có phẩm hạnh tốt, thế thì mấy ngày kế tiếp, chúng ta có thể ở chung một cách tốt đẹp?”
Gϊếŧ chết giáo viên, rất có thể trường học sẽ đưa đến một chủ nhiệm lớp khác.
Cô sẽ lại phải vất vả xây dựng niềm tin giữa thầy và trò từ đầu, vậy nên gϊếŧ chết chủ nhiệm lớp không có lợi.
“…”
Cái chức giáo viên này không làm nữa cũng được.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng du͙© vọиɠ sống của chủ nhiệm lớp lại khiến ông ta phải gật đầu, đồng ý với Ngân Tô sẽ làm một thầy giáo có phẩm hạnh tốt.
***
Ngân Tô cùng chủ nhiệm lớp bước ra khỏi tòa nhà dạy học, còn chưa đi được bao xa, bỗng nghe thấy tòa nhà dạy học bên kia vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương kia như phá tan sự tĩnh lặng của trường học, trong bóng tối, tựa hồ như có vật gì đó sột soạt tỉnh lại.
Nhưng cẩn thận lắng nghe, lại chỉ thấy giống như tiếng gió thổi qua cây cối.
Chủ nhiệm lớp không có ý tốt nhìn về phía tòa nhà dạy học đang bị bóng tối bao trùm: “Kết cục của việc nửa đêm không ngủ mà còn chạy loạn trong trường.”
“Thầy nói đúng, mau đưa em về đi!” Có thể trường học vẫn còn những nguy hiểm khác, vì vậy Ngân Tô đành yêu cầu thầy giáo có phẩm hạnh tốt đưa cô trở lại ký túc xá.
“…”
Khi Ngân Tô trở lại ký túc xá, Tống A Manh vẫn chưa trở lại, tuy nhiên lại có đàn chị đang ngồi xổm trên giường… Đúng, chính là ngồi xổm.
Bởi vì trên mặt đất đều là tóc.
Tóc đen phủ kín khắp chiếc bàn dài, rủ xuống như thác nước, che phủ cả mặt đất.
Nhìn trong bóng tối, nó giống như một miếng rong biển lớn đang đung đưa dưới ánh trăng.
Ngân Tô: “…” Nếu cầm bộ tóc dài vô tận này đem đi bán, có thể sẽ kiếm được bộn tiền nha.
Ngân Tô không vui nhìn về phía đàn chị: “Cô không biết trông coi nó à? Cô làm trưởng phòng ký túc xá kiểu gì thế?”
Đàn chị: “???”
Cô ta làm trưởng phòng ký túc xá hồi nào?
“Không phải cô không cho tôi ăn nó hay sao.” Đàn chị không có nơi để trút giận, chỉ có thể oán độc nói: “Hơn nữa nó cũng đâu có bò ra ngoài.”
“…”
Ngân Tô thở dài, bước ra ban công, nhét đám tóc kia vào trong ấm đun nước, sau đó bò lên giường đi ngủ.
Đàn chị chui từ giường bên dưới ra, lặng lẽ nhìn cô.
Ngân Tô hoàn toàn không sợ cô ta: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Cô muốn ngủ cùng tôi sao?”
“…”
Thân thể đàn chị nhoáng một cái, biến mất ngay trước mặt cô.
“Cô có thể đừng chạy lung tung được không.” Ngân Tô nhìn vào khoảng không nói: “Tôi ngủ một mình rất nguy hiểm!”
Bịch ——
Trong phòng có vật gì đó bị đổ xuống.
Ngân Tô tiếp tục thở dài: “Nóng nảy ghê gớm thật.”
***
Cả đêm nay Tống A Manh không trở về, Ngân Tô còn tưởng rằng mình không gặp lại được cô ấy nữa. Ai mà biết ngày hôm sau lên lớp lại thấy cô ấy đang ở cùng với thành viên nhóm F3 đã bị loại một thành viên, Tiêu Tú Lan cùng với đó là người chơi có kinh nghiệm tên Trương Chí Văn.
Trên người Tống A Manh còn có máu, không biết là của người khác hay là của cô ấy. Trông cô ấy… như đóa hoa bị bão tố tàn phá, mang theo cảm giác yếu ớt bất lực giống như sức sống đang dần trôi đi.
Mấy người Lương Thiên Dậu cũng không khá hơn bao nhiêu, đều lộ ra vẻ chật vật, sắc mặt có chút xanh trắng, cũng không biết là do Debuff tạo thành hay là do chuyện kinh khủng tối qua đám người bọn họ gặp phải.
Lương Thiên Dậu cùng đám người chơi có kinh nghiệm đều có đạo cụ, thậm chí là kỹ năng thiên phú nên Ngân Tô cũng chẳng ngạc nhiên về việc bọn hắn đều có thể sống sót vào tối qua.
Trông Tiêu Tú Lan có vẻ vui buồn thất thường, ngồi yên một chỗ, không ngồi bàn luận chung với những người khác.
Bây giờ còn chưa tới 7 người chơi.
Cũng không gặp được ai bên tổ đội ba người của Trần Phong.
Người mới bên Lương Thiên Dậu là Viên Mộng và Vạn Trạch Vũ.
Bên đám người chơi có kinh nghiệm là nữ sinh tên Kim Lộ.
Cuối cùng là Vu Uẩn.
Vậy thì hôm qua ai là người chết?
Ngân Tô mặt không cảm xúc đi vào lớp, người chơi đang thảo luận trông thấy cô đều không tiếp tục lên tiếng, không biết liệu có phải họ không muốn Ngân Tô, người không tham gia liên minh sinh tồn của họ, nghe thấy manh mối gì hay không.
Lương Thiên Dậu và Lưu Thắng Lợi liếc nhau, Lưu Thắng Lợi chủ động lên tiếng hỏi thăm: “Tối qua cô cũng ra ngoài à?”
Ngân Tô ngồi vào chỗ, dùng bàn học chắn tầm nhìn, lấy sách dành cho tiết học tiếp theo trong cung điện ra, thuận miệng đáp một tiếng: “Ừ.”
Lưu Thắng Lợi không hỏi cô có phát hiện ra cái gì không, chỉ hỏi tiếp: “Cô có gặp phải thứ gì không?”
Ngân Tô hỏi lại: “Tôi cần phải gặp trúng thứ gì sao?”
Lưu Thắng Lợi lại liếc mắt nhìn Lương Thiên Dậu, Lương Thiên Dậu tiếp lời, nói: “Tối hôm qua chúng tôi nhìn thấy một chỗ ngồi màu đỏ.”
/279
|