Kịch hạ màn... liệu ai là người có thể mỉm cười?
Trong câu chuyện của chúng ta...
Anh và em đều không thể trả lời được câu hỏi..
Sau cùng ai là ai của ai?
Lần thứ hai Ran tỉnh dậy thì trời đã tối từ lâu. Cô uể ỏi nhấc cánh tay của mình lên, nhận ra một bàn tay khác đang nắm chặt nó. Cô hơi hơi nhíu mày, gương mặt có chút ảm đạm nhìn sang bên cạnh. Anh vẫn dựa đầu vào tấm ra giường. Dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng không quên nắm thật chặt tay cô. Ran thở dài, rồi lấy cánh tay của mình ra thật nhẹ nhàng để không đánh thức anh. Cô khẽ mỉm cười, rồi nhận ra mồ hôi đang từ từ chảy dài trên gò má. Cô lặng lẽ cuộn tròn lại, như thể muốn tách mình ra khỏi tất cả những gì đang hiện hữu. Cô kinh ngạc khi nhìn thấy cánh cửa mở toang ra, một người lấp ló sau cánh cửa. Ran chầm chậm xuống giường. Bước đi thật đều đặn theo người ấy. Căn phòng cuối tầng ba vẫn như cũ không mấy người qua lại. Cô xoay người, định bước đi. Nhưng rồi cô lại không thể kiềm lại được. Cô đẩy nhẹ cánh cửa ra, đến bên cạnh một giường ngủ. Ran ngồi xuống, dùng tay đưa về phía hơi thở âm ấm đang đều đều tỏa ra từ chiếc giường. Ran chạm vào đôi môi nhỏ nhắn, vuốt vuốt gò má tròn tròn, phúng phính. Cô lướt qua chiếc tả nhỏ đến khi nhận ra đứa bé đã chộp lại ngón tay cô từ lúc nào. Tay nó nhỏ đến mức chỉ cần nắm chặt lại là đã đủ vòng quanh ngón tay của cô. Ran chợt cảm thấy ngượng ngập. Cô rút tay mình ra, bàn tay nó nắm lại trong không trung, rồi tiếp tục phiêu du với giấc mơ chưa định hình của mình. Đến lúc này, Ran mới đứng lên. Cô đóng cánh cửa lại, một tiếng động nhỏ vang lên, và tất cả như chưa bao giờ có ai đụng chạm vào đó.
Cô đến bên cạnh điện thoại, cô tự hỏi người bên kia đã ngủ chưa. Thế nhưng, khi ngón tay chạm vào những con số. Cô lại vô thức nhấn một số điện thoại đã lãng quên từ lâu. Đầu dây bên kia có một giọng uể oải đáp lại gần như là lập tức.
-Tôi là Kudo Shinichi.
Ran im lặng, cô trầm mặc một hồi trước khi đưa ra một quyết định cụ thể. Cô nhìn về phòng khách sáng đèn, rồi một hình ảnh nhanh chóng lướt qua. Cô nhận ra giọng mình dần trầm xuống, nhưng Ran không có ý định thay đổi chất giọng khàn khàn ấy.
-Tôi là Ran Mori...
-....
Ran nghe thấy âm thanh từ điện thoại vọng lại, tiếng thở không hề vồn vập của anh. Cô có thể tưởng tượng ra một bộ dạng khẩn trương từ anh. Cô cũng có thể hình dung con ngươi xanh ngọc không để lộ chút cảm xúc nào vẫn có thể khiến người khác tan chảy bên trong nó... Cô kiên nhẫn đợi anh nói, từng phút một trôi qua thật nặng nề.
-Em có việc muốn tìm anh sao? Tại sao bây giờ chưa ngủ?
-Tôi muốn mời anh...
Ran ngập ngừng, rồi lại nói.
-... đến đám cưới của tôi.
Ran không nghe âm thanh nào từ điện thoại nữa. Cũng không nghe tiếng hít thở trầm trầm từ anh. Cô chờ đợi, và lại chờ đợi. Đến cuối cùng, rốt cục cô cũng nghe thấy giọng của anh khàn khàn cất lên.
-Vậy anh có nên chúc mừng em? Sao lại gọi cho anh giờ này? Chẳng lẽ chỉ để thông báo với anh em đang có thêm dự định khiến anh khó xử? Em hận anh đến vậy sao? Em cũng trẻ con quá đấy Ran...
-.... anh đang đề cao mình đấy Shinichi... em mệt mỏi, em muốn dừng lại. Anh không thấy tất cả những gì chúng ta đang làm là vô ích sao?
-...Anh không mệt mỏi sao?
Giọng của anh trầm trầm, chính cô cũng không thể hiểu nổi vì sao anh lại có cảm giác đó nữa. Cô thấy tim mình dần thắt lại, âm thanh như những vụn vỡ vỡ tan ra. Anh cũng có thể có cảm giác đó sao?
-... Ran, chuyện đã qua, làm sao anh có thể thay đổi được đây? Em định hành hạ mình đến bao giờ? Có ai ép buộc em nhận lấy đau thương như thế không?
Cô im lặng, và vài phút sau Shinichi nghe thấy những tiếng tút dài từ điện thoại. Anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, xô ngã tất cả những gì trong tầm quan sát. Cửa sổ phòng mở toang, anh đến gần tựa lưng vào cánh cửa. Kí ức lần nữa tràn về.
Người đàn ông đứng đối diện với anh, gương mặt đã lộ rõ mệt mỏi. Anh bất giác nhếch môi cười. Chính anh cũng không ngờ có ngày đối diện với ông ấy trong tư thế như thế này. Vì sao lại trở thành như thế này? Shinichi ngồi vắt chân lên ghế. Tay nâng một chất lỏng sóng sánh sắc đỏ.
-Cuối cùng cũng có thể gặp ông... Thế nào, vẫn còn nhớ cái tên ấy chứ?
Người đàn ông kinh ngạc nhìn anh. Rồi lại lắc đầu nguầy nguậy. Shinichi nhận ra cánh cửa phía sau lưng ông đang mở toang. Anh lại cười, nụ cười đầy ngạo nghễ. Anh khiêu khích ông, ông thách con người này có thể ra khỏi cái bẫy mà anh sắp đặt nên. Điều này khiến anh cảm thấy ông ta cũng chỉ là một lão cáo già, nhưng đến cuối cùng, cái đuôi vẫn bị anh dẫm đạp.
-Thì ra cậu đã sớm chuẩn bị.
-Thật ra tôi đâu có chuẩn bị gì... tôi chỉ trả lại ông tất cả những gì ông đã từng làm thôi.
-Yukiko... khỏe chứ?
Gương mặt trở nên ảm đạm. Anh không thích nhắc đến tên mẹ mình. Một chút cũng không... Shinichi nhận ra bàn tay mình đang dần siết chặt lại. Những vết hằn đỏ từ lúc nào đã hiện lên rõ mồn một. Anh im lặng, không đáp một tiếng nào. Người đàn ông không hỏi nữa, ông đã có đáp án mà mình mong muốn. Chợt ông thấy giật mình, ông tiến đến gần anh, siết chặt hai tay anh.
-Khoan.... còn Ran? Hai đứa...
Shinichi bất giác mỉm cười. Gương mặt chế giễu.
-Sao thế? Nhận ra điều gì rồi à? Không phải muốn chúng tôi cưới nhau sao...
-Mày... mày là cầm thú!
Shinichi nghe mùi máu tanh vọng lại trong miệng. Anh cắn môi, cố gắng lau đi vết máu còn đọng lại nơi khóe miệng. Anh đứng dậy, hai tay vòng vào nhau. Anh thấy người đàn ông lảo đảo dần ra phía sau. Nơi cánh cửa sổ đã mở tung từ lúc nào. Ông gắng sức hít thở, nhưng từ lồng ngực cảm giác đau buốt quen thuộc khiến ông không thể thở được. Lảo đảo, Shinichi nhìn thấy bóng người ngã xuống. Anh đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn người đang rơi xuống. Anh nhìn thấy phía sau có người. Shinichi quay phắt lại, anh nhìn thấy cô công chúa nhỏ. Tay chạm vào bậc cửa, gương mặt có chút sợ hãi nhìn anh... Shinichi hơi kinh ngạc khi thấy Ran, anh định tiến lại gần nhưng cô nhanh hơn... Shinichi mỉm cười. Cũng tốt... trong gia đình này, cô ấy hầu như không có lỗi gì. Ngoại trừ việc yêu người không nên yêu...
Trở về với hiện tại, Shinichi nhận ra cơn gió đang dần tràn vào thân thể, anh nhớ, sau đó cô gái ấy vẫn chạy đến tìm anh... Anh lại cười, cảm thấy chính mình cũng bị cuốn vào một vòng xoáy không rõ lối ra...
Mở cửa,anh bước vào phòng. Tiện tay cầm theo chiếc chăn mỏng, Shinichi khoát lên người mẹ mình. Rồi lặng lẽ ngồi xuống. Anh không hối hận, tất nhiên là không hối hận... nhưng hầu như tất cả điều anh làm đều khiến cho tất cả dần trở nên khó khăn hơn...
Mẹ anh đột nhiên mở mắt ra, cô kinh ngạc nhìn con trai đang trầm ngâm nhìn mình. Đột nhiên lại chạy vào phòng mình hù dọa mẹ. Cô ngồi dậy, mỉm cười.
-Bé Shin, sao con lại chạy vào đây?
Anh lắc đầu, anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ giúp mẹ mình nằm xuống.
-Mẹ ngủ đi, con về phòng.
Shinichi đóng cửa lại, Yukiko nhìn theo, vội thở dài. Gương mặt dần trở nên trầm xuống từ lúc nào....
-----------------------
Cô gái chăm chú vào món ăn trước mặt được đem ra từ lâu, bỗng chốc thấy không có chút cảm giác nào là thèm ăn cả. Cô không suy nghĩ nhiều, cầm chiếc thìa rồi xúc một đống ớt vào dĩa của mình. Ran cười cười, rồi đem hỗn hợp cay xè ấy tống vào bụng mình. Cô cảm thấy một cảm giác từ mũi xộc lên. Rất cay. Nhưng hình như cô không có ý định tìm cách để thuyên giảm thì phải. Ran vẫn lặng yên, để cho cảm giác ngự trị lâu thêm chút nữa. Từ cổng, cô bắt gặp một ánh mắt đang nhìn cô chăm chú. Ran nghiêng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang bước vào. Đột nhiên môi nở nụ cười thoáng qua. Người phụ nữ đến gần cô hơn, gương mặt đã dần hiện lên những nghi vấn. Ran cảm thấy biểu hiện của người này quá phong phú. Đến mức cô không biết phải đánh tan nghi vấn của người này trước hay chào hỏi trước nữa. Đột nhiên, đôi vai gầy của người phụ nữ run rẩy. Môi của bà mấp máy như thể nói cho chính mình nghe.
-Ran Mori?
-Cháu chào cô.
Ran khẽ mỉm cười, người phụ nữ vẫn chưa hết kinh ngạc. Đối diện Ran, Yukiko ngỡ như giấc mơ này thật quá hão huyền. Cô bước vào gần, chạm vào Ran như thể chắc chắn cô thật sự là người thật.
-Bé Ran, cháu đã đi đâu? Tại sao cô không gặp lại cháu nữa?
Ran im lặng, cô không biết trả lời ra sao. Đột nhiên cô thấy trong ánh mắt màu ngọc có chút chờ mong, có chút trông ngóng, chút đau lòng không sao xua tan đi được. Ran thấy tim mình nghẹn thắt, cô cố gắng để hốc mắt mình không hoe đỏ lên.
Yukiko để ý rất kĩ đến ánh mắt hơi khác lạ của Ran, trong phút chốc muốn gạt đi một vài giọt nước mắt đang chực rơi xuống của Ran. Yukiko thầm oán trách, rồi lại đột nhiên không thể biểu lộ gì hơn nữa. Trước mặt cô, không còn là cô bé Ran hay chạy theo con trai mình làm nũng nữa. Cũng không phải là cô bé quấn lấy cô kêu một tiếng mẹ nữa. Yukiko không thấy cái nhìn trẻ con xưa, thay vào đó là sự tiều tụy như thể đã trãi qua một kiếp người... không còn thiết tha gì với tất cả mọi thứ nữa.
Cánh cổng nặng nề khép lại sau khi Ran bước vào nhà. Bên cạnh lối mòn, rất nhiều hoa được trồng. Ran thích thú khi thấy những cánh hoa phiêu dạt trong gió, cô hít thật sâu. Nghe như kí ức vừa mới thoáng qua đây thôi. Cô nhớ mình đã đến căn nhà rất nhiều lần, đến nỗi mỗi lần cô đến đều có cảm giác quen thuộc như đây là nhà của mình. Ran dọc theo hành lang, men theo những con suối giả để vào một khu vườn nhỏ. Yukiko đang ngồi trên một chiếc ghế mây, tay bưng một tách hồng trà. Ran có thể nhìn thấy làn khói uốn éo quanh tách mà cô đang định uống. Lòng bình yên lạ, Ran ngồi xuống. Cô dõi theo từng động tác của cô Yukiko, từ việc lấy trà, đến rót nước, pha trà. Ran nhìn thấy cô bỏ thêm vào tách mình vài viên đường. Cô khẽ mỉm cười, đón nhận lấy tách đã ngào ngạt hương từ lúc nào. Vị trà ngọt ngào, hương thơm vẫn như cũ. Nhưng, có lẽ bây giờ đã quá muộn để quay lại... Ran thấy trong nội tâm có chút biến động. Cô muốn phá tan nụ cười kia... nhưng rồi lại không thể.
Ai ngờ được sau tất cả những yêu thương... người ấy lại là người phá hoại gia đình cô? Ran nghiêng đầu, cố gắng quan sát thật kĩ đôi mắt màu trời của cô Yukiko. Đó là đôi mắt không hề nhiễm tạp chất, cũng khó đoán như con ngươi hiện lên sau mỗi giấc mơ của cô... Ran lắc đầu chầm chậm. Nở nụ cười. Rồi lại kinh ngạc khi thấy một dáng người quen thuộc ở phía sau bệ cửa. Anh đứng nhìn nụ cười trên môi Ran. Đột nhiên dừng hẳn động tác của mình. Anh không hiểu mình nên có biểu hiện gì. Đột nhiên, trên môi nở nụ cười. Ran ngơ ngẩn nhìn theo, đột nhiên muốn tránh cái nhìn ấy.
Yukiko mỉm cười, nhìn lại phía sau. Đôi mắt dừng ở Shinichi đang đứng ở phía cửa.
-Bé Shin, về rồi à?
Shinichi không nói gì, kéo chiếc ghế mây đối diện Ran rồi ngồi xuống. Yukiko đứng lên, như thể vừa quên một thứ gì đó.
-Để mẹ đi lấy bánh ngọt, hai đứa cứ nói chuyện đi.
Ran thở hắt ra khi Yukiko vừa rời khỏi, cô quan sát anh... nhưng vẫn cố gắng tránh ánh mắt bất cứ khi nào có thể. Ánh mắt anh cứ xoáy sâu vào cô. Tạo thành cảm giác vừa yêu vừa hận... không thể thoát ra được.
Shinichi không ép Ran nữa, anh quay người đi. Nhận ra sự yếu đuối phát ra từ cô. Bàn tay khẽ chạm vào cô, ngay khi cô định rút lại thì anh nắm chặt lấy tay cô. Ép cô nhìn vào mắt mình. Ran không tránh né nữa, bình tĩnh quan sát con ngươi ngọc bích...
Shinichi không nói gì, chỉ có hơi thở của anh lâu lâu phả vào má cô. Điều đó khiến gương mặt Ran thoáng ửng hồng. Cô rốt cục đang để ý đến điều gì thế này?
Shinichi quan sát thấy hành động của cô. Đột nhiên buông tay ra. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức tách trà của mình. Anh đã thử rất nhiều cách, cũng đã làm rất nhiều việc. Và việc cô đến đây là ngoài dự tính của anh. Shinichi vẫn nhớ mình đã hồi hộp đến mức muốn chạy thẳng đến nhà cô để xác minh có thật như anh điều tra không. Nhưng lí trí lại lần nữa chiến thắng. Anh không thể làm như thế được. Ran không hiểu thái độ của Shinichi là như thế nào… ít nhất cô cũng không muốn mình phải chịu đựng những sự kì lạ từ anh. Cô đứng dậy, định vào trong. Lúc này, Shinichi lại thì thầm:
-Em định để thằng bé lớn lên mà không có cha sao?
Ran run rẩy, cô quay lại nhìn anh. Nhưng vượt qua cảm xúc nhất thời, Ran lấy lại bình tĩnh. Thái độ của cô không thoát khỏi ánh mắt anh. Shinichi thầm nhủ, chính xác đó là những gì anh cần biết. Anh lại mỉm cười. Lần này không chấp vặt với cô nữa.
-Tôi không hiểu anh muốn nói gì.
-Anh biết em hiểu.
Shinichi lại im lặng thưởng trà. Ran cảm thấy như mình vừa bị quăng vào một hầm băng, cô đột nhiên không muốn làm gì nữa. Nắm chặt tay, môi nở nụ cười.
-Hiểu? Đúng vậy… nó là con anh.
Shinichi suýt nữa thì thở phào. Nhưng rồi anh phát hiện có chuyện không ổn. Anh quay lại, đối diện với đôi mắt thạch anh trầm xuống. Shinichi không hiểu nó bắt nguồn từ đâu, nhưng anh không có cảm giác Ran sẽ để yên cho tất cả…
-Chúng ta cùng nhau thực hiện một trao đổi nhé?
Ran mỉm cười. Nụ cười của Ran khiến anh bàng hoàng… Cô không giống như người trước đây anh đã từng quen… Shinichi cảm thấy bàn tay mình ngày càng nắm chặt hơn.
-Trao đổi gì?
-Tôi muốn anh giải thể công ty, bán hết tài sản. Tôi sẽ đưa nó cho anh. Và chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Shinichi đối diện với Ran. Anh không tin được vào tai mình nữa. Cô ấy đang nói gì? Ran không thể như thế được… Shinichi cảm thấy tất cả như một mớ bòng bong mà anh càng cố gắng gỡ, mọi chuyện lại càng phức tạp hơn.
-Em nghĩ uy hiếp như thế thì được? Nó cũng là con em!
-Không đâu, anh nghĩ thế thật sao? Lúc nó còn ở trong bụng tôi… đã có lúc tôi muốn biến nó thành một vũng máu… nhưng vì sao tôi chưa làm thế… anh có hiểu không? Vì tôi chờ anh!
Vũng máu? Shinichi cảm thấy tai mình ù đi. Anh không tin! Nhưng Ran vẫn mỉm cười.
-Tôi cho anh 3 ngày. Nếu sau 3 ngày vẫn chưa làm xong… tôi không chắc sẽ đưa nó đi đâu đâu. Cô nhi viện, hay trực tiếp vứt nó đi? Tôi cũng thấy mệt mỏi với nó lắm rồi. Khi nghĩ đến dưới mạch máu mỏng manh kia chảy dòng máu của anh!
-… tôi thật sự ghê tởm!
Ran quay ra sau, không để ý đến Shinichi nữa. Cô ra ngoài, chạy ra khỏi nhà. Đến một bờ tường, cô dừng lại để hít thở. Đến lúc này, Ran mới bình tĩnh lại. Một chút đau thương hiện lên trên đôi mắt màu tím nhạt…
Nhắm mắt lại. Từng hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Nếu mọi chuyện đã đến hồi kết thúc.
Tôi sẽ là người kết thúc tất cả.
Ngược chiều yêu thương...
lạc dòng cảm xúc...
Gió mang hương cỏ về tản mạn trên gò đất đã cũ. Mùi hương lặng lẽ vuốt ve mái tóc dài của cô. Đôi mắt màu thạch anh mang theo một nét buồn vô tận, dường như không thể có những tác động bên ngoài có thể làm cô gái chú ý. Nhưng bên trong thân hình ấy, vẫn toát lên một vẻ ảm đạm không gì so sánh được. Chiếc xe theo cô nhiều giờ liền, bỗng chốc dừng lại bên con đường toàn là đất. Ran mím môi, quay lại từ từ. Cô nhìn thấy anh, bộ âu phục chỉnh chu, gương mặt không rõ đang vui hay buồn. Ran thở dài, không thể làm gì hơn ngoài đối diện với người trước mặt. Bỗng anh đến gần cô hơn, nắm lấy tay cô. Ran chau mày, cố gắng vùng khỏi anh. Nhưng Ran nhận ra cái siết thật chặt, đến mức tay mình đã hằn những vết đỏ chạy dài. Ran nhìn thấy trong mắt anh có một sự bối rối, nhưng nó biến mất nhanh như thể cô vừa nhìn nhầm thôi. Thay vào đó, cảm xúc chủ đạo trong gam màu xanh dương là kiên định, có một chút đen đặc lại. Ran gần như không thể thở được.
-Anh muốn làm gì?
Shinichi không nói, anh kéo tay cô lên xe. Thô lỗ quăng Ran vào ghế phụ. Shinichi cúi xuống, vòng qua eo để thắt dây an toàn cho cô. Ran im lặng, nhìn thấy anh đã đóng cửa từ bao giờ. Shinichi về ghế của mình, sự im lặng của anh làm cô không thể nói gì được. Rốt cục thì Shinichi muốn làm gì? Ran tự hỏi, rồi lại quan sát cảnh vật dần dần biến đổi xung quanh. Shinichi lái xe rất nhanh, Ran gần như không nhận ra mình đang đi với tốc độ bao nhiêu nữa. Cô thấy tay mình đã bắt đầu run rẩy...
-Shinichi! Anh điên à? Dừng lại!!!!
Shinichi mặc kệ cô đang hét ầm lên bên cạnh, vẫn tiếp tục lái xe như bay. Ran cảm tưởng như mỗi lần xuống dốc là thân hình có thể bay ra ngoài xe. Cô nhắm mắt, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo từ bao giờ. Shinichi rẽ vào vài ngõ nửa, rồi dừng lại ở một khu chung cư. Ran thấy anh xuống xe, lại tiếp tục kéo cô đi vào thang máy. Ran bắt đầu thấy bực. Cô không biết nên làm thế nào với người này nữa. Ran thấy anh dùng thẻ quẹt vào máy, cánh cửa mở ra. Bên trong là một không gian khá tối. Ran nhìn quanh, nhận ra có một phòng ngủ và một phòng khách. Cửa sổ rất lớn, không treo rèm. Ran nhận ra thân thể đau ê ẩm khi anh đẩy cô xuống ghế sô pha. Ran xoa xoa cổ tay của mình, lúc này thì mới nhận ra anh ngồi xổm trước mặt từ bao giờ. Shinichi nhìn cô, rồi mỉm cười. Ran cảm thấy hơi sợ nụ cười này... cô không rõ ý anh là gì... Shinichi không giải thích, cũng chẳng nói gì. Ran có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Cô quay mặt đi.
-Ran, tốt nhất em cứ ngoan ngoãn ở trong này. Anh không để em thoát khỏi tay anh đâu.
-Shi..
Cô chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng cửa đóng lại. Ran giật mình, chạy đến. Cô cố gắng lay lay cánh cửa, nhưng vô ích. Ran nhận ra mình đang bị giam lỏng... Ran lùi lại, không cố gắng tự làm đau bản thân nữa. Cô đến gần cửa sổ, chợt thấy âm thanh gần như biến mất hết. Ran không hiểu, ở đây để làm gì chứ? Anh có thể nhốt được cô suốt không? Ran khẽ cười, đến gần cửa sổ hơn. Cô để thân thể mình trượt dần xuống bậu cửa. Ngơ ngác nhìn những đám mây kéo về, trời một màu xám xịt. Ảm đạm, vần vũ.... Ran nhắm mắt, cảm thấy một giọt nước mắt khẽ rơi ra. Hòa tan vào làn gió mát thổi từ cửa vào...
Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã tối từ lúc nào. Vài giọt mưa bắn vào má cô. Ran ngơ ngác, cả người vì ngồi quá lâu mà ê ẩm. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn về hướng ấy. Trong nhà không có ánh đèn, Ran nhận ra mình đang hoang mang đến cực độ. Cô nghe thấy tiếng sét bên ngoài, không hẹn mà kêu lên một cái tên.
-Shuu, anh ở đâu?
Người đứng trước mặt sững lại vài giây, cô ôm lấy tai mình, thu mình vào góc. Ran gần như bất lực... cô thấy những tia sét làm cả bầu trời sáng trưng lên đằng sau. Cô hoang mang, nhìn thấy một bàn tay đến gần. Cô bám lấy cánh tay người ấy. Nhắm nghiền mắt. Đèn sáng, Ran mới nhận ra mình đang ôm ai... Cô khẽ lùi lại, lại thấy nụ cười quen thuộc của anh.
-Sao? Nhớ người đàn ông của cô à?
Ran thẩn thờ, buông tay anh ra. Cô chán ghét không muốn nhìn vào đôi mắt anh. Lòng thắt lại theo từng nhịp thở. Anh không cho phép cô quay đi, chạm vào má cô. Anh ép cô nhìn vào mắt mình. Ran lại né đi. Đến khi không thể phản kháng được nữa, cô thấy âm ấm ở đầu môi. Nụ hôn như trừng phạt, Ran không tin anh có thể làm thế, vội đẩy anh ra. Nhưng Shinichi vẫn kiên trì, anh ngấu nghiến môi cô. Đến khi môi cả hai cùng bật máu. Cô cắn anh sao? Cô chán ghét anh đến thế sao? Shinichi tiến lại gần cô. Tay siết chặt cánh tay cô. Ran không kêu gào, cũng không phản kháng. Chỉ lặng lẽ nhìn anh...
Shinichi buông cô ra, không muốn nhìn nữa. Anh tháo cà vạt, quăng tất cả những thứ vướng víu trên người rồi vào phòng tắm. Vài phút sau, Ran nghe tiếng nước chảy bên trong. Cô lúc này mới thở ra một chút.
Cô nhìn bóng lưng anh đi vào. Rồi co mình lại.
----------
Ran, con tuyệt đối phải làm điều đó! Con phải làm...
Ran ngơ ngác, tai lại nghe tiếng ai như thều thào... cô cảm thấy cảm giác quen thuộc trào ra, nước mắt cứ thế mà chảy ngược vào trong. Uất ức, thêm từng tầng nức nở cứ thế mà bóp nghẹn cô.
Cô nhìn thấy cánh tay người mẹ của mình dần dần buông lỏng. Giây phút ấy, cả thế giới của cô đã chết rồi. Ran không quen việc ở một mình trên thế gian như thế này... Cô không còn cha, cũng mất cả mẹ. Cuộc sống còn đáng sống ư?
Nước mắt theo kí ức tràn ra. Ngày đưa tang, cũng chỉ có một mình cô cầm di ảnh của mẹ, đứng lặng hàng giờ dưới mưa... Ran biết, mình đã không còn con đường lùi nữa rồi. Thế nhưng... cảm giác này lại làm cô đau đớn..
Con xin lỗi... thù giết cha mẹ không đội trời chung... nhưng con lại yêu hắn...
--------------
Ran nhìn anh bước ra từ phòng tắm. Cô đến gần, ôm lấy anh. Nước mắt cứ thế chảy dài trên má. Mới đây thôi, có thể khóc đến như vậy sao? Anh kinh ngạc, trong lòng cảm thấy muốn ôm cô vào lòng... Người con gái này quá yếu đuối, đến mức anh không thể làm gì khác. Shinichi ôm lấy cô, hương thơm bạc hà quen thuộc đong đầy tâm trí... Ran dựa vào anh, lấy ngực anh làm khăn... cứ thế mà nước mắt cứ chảy dài ra.
-Ran?
-Shinichi... đừng nói gì cả.
Cô nhón chân, hôn lên môi anh. Một đêm, lại tiếp tục trôi qua như thế.
---------------
Shinichi tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu. Sờ bên cạnh, ra nệm nhăn nhúm lại, không một chút dấu vết có người đã từng ngủ qua đêm. Anh loạng choạng xuống giường, thấy Ran đang ngồi trên ghế, ánh mắt mông lung.
Anh nhịn không được đến bên cạnh cô.
-Em đang nghĩ gì?
-Chúng ta rời khỏi đây được không? Bắt đầu tất cả từ đầu được không?
Shinichi nhìn thấy một chút bi thương trong đôi mắt thạch anh. Anh nghẹn lại, chỉ biết ôm lấy cô. Ran mệt mỏi tựa vào anh...
Ngày đã bắt đầu từ lâu, nhưng bây giờ Ran mới cùng Shinichi lên xe. Anh bước vào xe mình, rồi lại quan sát Ran. Cô nở nụ cười.
-Shinichi, nếu em có lỗi với anh... liệu anh có hối hận... vì đã yêu em không?
-Ngốc, lại nói gì nữa thế?
Ran lắc đầu, vui vẻ cười lớn. Cô lồng bàn tay mình vào tay anh. Cái siết tay thật nhẹ từ anh khiến lòng cô chùng xuống. Nhưng rồi lại xua tan được ngay...
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Shinichi lái xe với tốc độ rất ổn định, thậm chí một tay cũng có thể an toàn mà lái xe đi. Khung cảnh biến hiện ra, Ran kéo cửa xuống, để gió biển mơn man gò má. Niềm vui thuần khiết lan tỏa trong cô, cô nhìn sang anh, thấy nụ cười vô cùng dịu dàng...
Ran cũng mỉm cười với anh.
Cô thấy đầu mình ong ong, Ran khẽ nhắm mắt... Trong bóng tối do mình tạo ra, Ran thầm hỏi.
-Shinichi, anh có yêu em không?
-Ran, em sao vậy?
-Shinichi, em rất hận anh...
-Ran?
Cô không nói nữa. Lại mở mắt ra, lệ đã hơi ươn ướt hốc mắt. Nhưng vì lí do nào đó không buông lơi...
-Shinichi, em nhận ra... cho dù như thế, em vẫn không đủ tàn nhẫn...
-Ran?
Shinichi có dự cảm không lành, Anh dừng xe lại, nhưng thắng đã bị người nào đấy cắt đứt từ lúc nào. Shinichi thấy vách núi gần xe mình, chỉ vài phút ngắn ngủi... chiếc xe sẽ đâm xuống. Anh cố gắng lái, nhưng chiếc xe vẫn không có mảy may chuyển hướng nào.
Shinichi mở tung cửa xe. Kéo lấy Ran. Nhưng tay cô không buông ra. Anh thấy cô đang đẩy mình ra, nước mắt lúc này mới chực trào ra... Shinichi thấy chiếc xe lao nhanh xuống vực. Anh thấy những âm thanh hỗn độn cứ thế trộn lẫn vào nhau. Một vụ nổ lớn diễn ra gần vài phút sau đó. Shinichi cảm thấy chân mình không thể cử động. Nhưng anh vẫn cố gắng nhìn về phía lửa. Bật kêu thành tiếng, Shinichi vùng lên bằng hết khả năng, chân anh không thể đi. Lần nữa lại ngã xuống. Đến khi anh lết được đến bên chiếc xe, thì lửa đã bớt đi. Anh thấy một thi thể bên cạnh chiếc xe. Tim như ngừng đập, Shinichi đến gần, chạm vào vết thương vẫn còn chảy máu của cô.
-Không.. Ran.. không! Này, em đang đùa với anh sao? Cố lên... Ran...
Anh kéo Ran vào lòng, truyền cho cô từng chút hơi ấm của mình. Nhưng vô ích, Ran nhắm nghiền mắt, máu chảy ra thấm ướt cả áo sơ mi của anh.
-Ran!!! Tại sao chứ? Em không phải bảo sự tồn tại của em là thứ làm anh đau đớn... vậy tại sao???
Shinichi cố gắng lau đi những vết thương trên má cô. Nhưng anh càng lau, máu lại càng chảy ra nhiều thêm. Shinichi biết, cho dù anh làm gì... cũng không thể quay lại được nữa rồi.
Bỗng anh dừng lại, ôm lấy cô chặt hơn.
-Ran... Như thế này không phải là nhẫn tâm sao? Em còn nói em không nhẫn tâm...
Bên trong lòng anh, một tiếng rên rỉ khe khẽ. Cô mở mắt, nhìn thấy người đàn ông mình dành cả đời để yêu thương... Mắt cô mờ dần, đã không còn nghe rõ những âm thanh xung quanh nữa. Chỉ thấy anh rất bi thương... rất bi thương...
-Shi...ni...chi...
Shinichi mừng rỡ, anh nắm chặt cô như một đứa trẻ.
-Anh đây! Ran... đừng nói gì cả! Chúng ta đi viện...
Ran lắc đầu, bàn tay giơ lên, chạm vào má anh. Cô thấy tay mình có một giọt ấm áp...
-Anh...
Ran mỉm cười. Shinichi cúi sát hơn, để cô có thể trực tiếp nói vào tai anh.
-Em, nói dối đấy... em.. chưa.. bao.. giờ... có.. thể... ngừng... yêu...
Giọng nói cô nhỏ dần, âm thanh cũng nhỏ dần.
-Đừng... nhớ...
Ran chạm vào môi anh. Nước mắt đã khô cạn từ lâu. Cô nhắm mắt, để bóng tối tràn ngập tất cả mọi thứ xung quanh. Một vầng ánh sáng nơi cuối đường, Ran miễn cưỡng bước nhanh hơn...
Gió biển từng cơn thổi vào gương mặt cô. Shinichi có thể nghe thấy giọng nói cô gái nhỏ nũng nịu. Một cái nhìn yêu thương, một làn môi mềm... Shinichi có thể thấy vòng ôm siết chặt từ cô bé Ran... suốt một đời... lúc nào cô gái ấy cũng đuổi theo anh theo cách trẻ con như thế...
Tổn thương, rồi không ngừng tổn thương...
Tất cả, rồi cũng sẽ kết thúc...
------------
Ngày hạ huyệt. Người thân vây quanh ngôi mộ lớn. Một người phụ nữ gần như ngất đi mỗi nhịp bước. Một gương mặt trầm ngâm, trên tay vẫn ôm lấy một đứa trẻ...
Bia mộ khắc tên cô...
Người đàn ông đứng xa dần, không có dũng khí đến gần.
Âm thanh dừng lại, cho đến khi tất cả đã đi mất. Không còn ai lai vãng, người này mới điều khiển chiếc xe lăn đến gần hơn.
Anh cố gắng đứng dậy, rồi cả người đổ ập đến. Shinichi nhìn mộ bia, tay vuốt nhẹ lên dòng chữ còn mới. Anh cúi đầu, tựa trán vào bia mộ. Như thể đang tựa vào một cô gái, từ lâu rất lâu rồi... cô ấy mỉm cười, cô ấy khẽ chạm vào má anh. Gương mặt ửng hồng...
Không khí dừng lại. Từ xa, ai đó thấy từ đôi mắt nhắm nghiền. Nước mắt chảy dài trên má anh...
NT- 29/4/13
The End ~
By Ony ~
Trong câu chuyện của chúng ta...
Anh và em đều không thể trả lời được câu hỏi..
Sau cùng ai là ai của ai?
Lần thứ hai Ran tỉnh dậy thì trời đã tối từ lâu. Cô uể ỏi nhấc cánh tay của mình lên, nhận ra một bàn tay khác đang nắm chặt nó. Cô hơi hơi nhíu mày, gương mặt có chút ảm đạm nhìn sang bên cạnh. Anh vẫn dựa đầu vào tấm ra giường. Dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng không quên nắm thật chặt tay cô. Ran thở dài, rồi lấy cánh tay của mình ra thật nhẹ nhàng để không đánh thức anh. Cô khẽ mỉm cười, rồi nhận ra mồ hôi đang từ từ chảy dài trên gò má. Cô lặng lẽ cuộn tròn lại, như thể muốn tách mình ra khỏi tất cả những gì đang hiện hữu. Cô kinh ngạc khi nhìn thấy cánh cửa mở toang ra, một người lấp ló sau cánh cửa. Ran chầm chậm xuống giường. Bước đi thật đều đặn theo người ấy. Căn phòng cuối tầng ba vẫn như cũ không mấy người qua lại. Cô xoay người, định bước đi. Nhưng rồi cô lại không thể kiềm lại được. Cô đẩy nhẹ cánh cửa ra, đến bên cạnh một giường ngủ. Ran ngồi xuống, dùng tay đưa về phía hơi thở âm ấm đang đều đều tỏa ra từ chiếc giường. Ran chạm vào đôi môi nhỏ nhắn, vuốt vuốt gò má tròn tròn, phúng phính. Cô lướt qua chiếc tả nhỏ đến khi nhận ra đứa bé đã chộp lại ngón tay cô từ lúc nào. Tay nó nhỏ đến mức chỉ cần nắm chặt lại là đã đủ vòng quanh ngón tay của cô. Ran chợt cảm thấy ngượng ngập. Cô rút tay mình ra, bàn tay nó nắm lại trong không trung, rồi tiếp tục phiêu du với giấc mơ chưa định hình của mình. Đến lúc này, Ran mới đứng lên. Cô đóng cánh cửa lại, một tiếng động nhỏ vang lên, và tất cả như chưa bao giờ có ai đụng chạm vào đó.
Cô đến bên cạnh điện thoại, cô tự hỏi người bên kia đã ngủ chưa. Thế nhưng, khi ngón tay chạm vào những con số. Cô lại vô thức nhấn một số điện thoại đã lãng quên từ lâu. Đầu dây bên kia có một giọng uể oải đáp lại gần như là lập tức.
-Tôi là Kudo Shinichi.
Ran im lặng, cô trầm mặc một hồi trước khi đưa ra một quyết định cụ thể. Cô nhìn về phòng khách sáng đèn, rồi một hình ảnh nhanh chóng lướt qua. Cô nhận ra giọng mình dần trầm xuống, nhưng Ran không có ý định thay đổi chất giọng khàn khàn ấy.
-Tôi là Ran Mori...
-....
Ran nghe thấy âm thanh từ điện thoại vọng lại, tiếng thở không hề vồn vập của anh. Cô có thể tưởng tượng ra một bộ dạng khẩn trương từ anh. Cô cũng có thể hình dung con ngươi xanh ngọc không để lộ chút cảm xúc nào vẫn có thể khiến người khác tan chảy bên trong nó... Cô kiên nhẫn đợi anh nói, từng phút một trôi qua thật nặng nề.
-Em có việc muốn tìm anh sao? Tại sao bây giờ chưa ngủ?
-Tôi muốn mời anh...
Ran ngập ngừng, rồi lại nói.
-... đến đám cưới của tôi.
Ran không nghe âm thanh nào từ điện thoại nữa. Cũng không nghe tiếng hít thở trầm trầm từ anh. Cô chờ đợi, và lại chờ đợi. Đến cuối cùng, rốt cục cô cũng nghe thấy giọng của anh khàn khàn cất lên.
-Vậy anh có nên chúc mừng em? Sao lại gọi cho anh giờ này? Chẳng lẽ chỉ để thông báo với anh em đang có thêm dự định khiến anh khó xử? Em hận anh đến vậy sao? Em cũng trẻ con quá đấy Ran...
-.... anh đang đề cao mình đấy Shinichi... em mệt mỏi, em muốn dừng lại. Anh không thấy tất cả những gì chúng ta đang làm là vô ích sao?
-...Anh không mệt mỏi sao?
Giọng của anh trầm trầm, chính cô cũng không thể hiểu nổi vì sao anh lại có cảm giác đó nữa. Cô thấy tim mình dần thắt lại, âm thanh như những vụn vỡ vỡ tan ra. Anh cũng có thể có cảm giác đó sao?
-... Ran, chuyện đã qua, làm sao anh có thể thay đổi được đây? Em định hành hạ mình đến bao giờ? Có ai ép buộc em nhận lấy đau thương như thế không?
Cô im lặng, và vài phút sau Shinichi nghe thấy những tiếng tút dài từ điện thoại. Anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, xô ngã tất cả những gì trong tầm quan sát. Cửa sổ phòng mở toang, anh đến gần tựa lưng vào cánh cửa. Kí ức lần nữa tràn về.
Người đàn ông đứng đối diện với anh, gương mặt đã lộ rõ mệt mỏi. Anh bất giác nhếch môi cười. Chính anh cũng không ngờ có ngày đối diện với ông ấy trong tư thế như thế này. Vì sao lại trở thành như thế này? Shinichi ngồi vắt chân lên ghế. Tay nâng một chất lỏng sóng sánh sắc đỏ.
-Cuối cùng cũng có thể gặp ông... Thế nào, vẫn còn nhớ cái tên ấy chứ?
Người đàn ông kinh ngạc nhìn anh. Rồi lại lắc đầu nguầy nguậy. Shinichi nhận ra cánh cửa phía sau lưng ông đang mở toang. Anh lại cười, nụ cười đầy ngạo nghễ. Anh khiêu khích ông, ông thách con người này có thể ra khỏi cái bẫy mà anh sắp đặt nên. Điều này khiến anh cảm thấy ông ta cũng chỉ là một lão cáo già, nhưng đến cuối cùng, cái đuôi vẫn bị anh dẫm đạp.
-Thì ra cậu đã sớm chuẩn bị.
-Thật ra tôi đâu có chuẩn bị gì... tôi chỉ trả lại ông tất cả những gì ông đã từng làm thôi.
-Yukiko... khỏe chứ?
Gương mặt trở nên ảm đạm. Anh không thích nhắc đến tên mẹ mình. Một chút cũng không... Shinichi nhận ra bàn tay mình đang dần siết chặt lại. Những vết hằn đỏ từ lúc nào đã hiện lên rõ mồn một. Anh im lặng, không đáp một tiếng nào. Người đàn ông không hỏi nữa, ông đã có đáp án mà mình mong muốn. Chợt ông thấy giật mình, ông tiến đến gần anh, siết chặt hai tay anh.
-Khoan.... còn Ran? Hai đứa...
Shinichi bất giác mỉm cười. Gương mặt chế giễu.
-Sao thế? Nhận ra điều gì rồi à? Không phải muốn chúng tôi cưới nhau sao...
-Mày... mày là cầm thú!
Shinichi nghe mùi máu tanh vọng lại trong miệng. Anh cắn môi, cố gắng lau đi vết máu còn đọng lại nơi khóe miệng. Anh đứng dậy, hai tay vòng vào nhau. Anh thấy người đàn ông lảo đảo dần ra phía sau. Nơi cánh cửa sổ đã mở tung từ lúc nào. Ông gắng sức hít thở, nhưng từ lồng ngực cảm giác đau buốt quen thuộc khiến ông không thể thở được. Lảo đảo, Shinichi nhìn thấy bóng người ngã xuống. Anh đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn người đang rơi xuống. Anh nhìn thấy phía sau có người. Shinichi quay phắt lại, anh nhìn thấy cô công chúa nhỏ. Tay chạm vào bậc cửa, gương mặt có chút sợ hãi nhìn anh... Shinichi hơi kinh ngạc khi thấy Ran, anh định tiến lại gần nhưng cô nhanh hơn... Shinichi mỉm cười. Cũng tốt... trong gia đình này, cô ấy hầu như không có lỗi gì. Ngoại trừ việc yêu người không nên yêu...
Trở về với hiện tại, Shinichi nhận ra cơn gió đang dần tràn vào thân thể, anh nhớ, sau đó cô gái ấy vẫn chạy đến tìm anh... Anh lại cười, cảm thấy chính mình cũng bị cuốn vào một vòng xoáy không rõ lối ra...
Mở cửa,anh bước vào phòng. Tiện tay cầm theo chiếc chăn mỏng, Shinichi khoát lên người mẹ mình. Rồi lặng lẽ ngồi xuống. Anh không hối hận, tất nhiên là không hối hận... nhưng hầu như tất cả điều anh làm đều khiến cho tất cả dần trở nên khó khăn hơn...
Mẹ anh đột nhiên mở mắt ra, cô kinh ngạc nhìn con trai đang trầm ngâm nhìn mình. Đột nhiên lại chạy vào phòng mình hù dọa mẹ. Cô ngồi dậy, mỉm cười.
-Bé Shin, sao con lại chạy vào đây?
Anh lắc đầu, anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ giúp mẹ mình nằm xuống.
-Mẹ ngủ đi, con về phòng.
Shinichi đóng cửa lại, Yukiko nhìn theo, vội thở dài. Gương mặt dần trở nên trầm xuống từ lúc nào....
-----------------------
Cô gái chăm chú vào món ăn trước mặt được đem ra từ lâu, bỗng chốc thấy không có chút cảm giác nào là thèm ăn cả. Cô không suy nghĩ nhiều, cầm chiếc thìa rồi xúc một đống ớt vào dĩa của mình. Ran cười cười, rồi đem hỗn hợp cay xè ấy tống vào bụng mình. Cô cảm thấy một cảm giác từ mũi xộc lên. Rất cay. Nhưng hình như cô không có ý định tìm cách để thuyên giảm thì phải. Ran vẫn lặng yên, để cho cảm giác ngự trị lâu thêm chút nữa. Từ cổng, cô bắt gặp một ánh mắt đang nhìn cô chăm chú. Ran nghiêng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang bước vào. Đột nhiên môi nở nụ cười thoáng qua. Người phụ nữ đến gần cô hơn, gương mặt đã dần hiện lên những nghi vấn. Ran cảm thấy biểu hiện của người này quá phong phú. Đến mức cô không biết phải đánh tan nghi vấn của người này trước hay chào hỏi trước nữa. Đột nhiên, đôi vai gầy của người phụ nữ run rẩy. Môi của bà mấp máy như thể nói cho chính mình nghe.
-Ran Mori?
-Cháu chào cô.
Ran khẽ mỉm cười, người phụ nữ vẫn chưa hết kinh ngạc. Đối diện Ran, Yukiko ngỡ như giấc mơ này thật quá hão huyền. Cô bước vào gần, chạm vào Ran như thể chắc chắn cô thật sự là người thật.
-Bé Ran, cháu đã đi đâu? Tại sao cô không gặp lại cháu nữa?
Ran im lặng, cô không biết trả lời ra sao. Đột nhiên cô thấy trong ánh mắt màu ngọc có chút chờ mong, có chút trông ngóng, chút đau lòng không sao xua tan đi được. Ran thấy tim mình nghẹn thắt, cô cố gắng để hốc mắt mình không hoe đỏ lên.
Yukiko để ý rất kĩ đến ánh mắt hơi khác lạ của Ran, trong phút chốc muốn gạt đi một vài giọt nước mắt đang chực rơi xuống của Ran. Yukiko thầm oán trách, rồi lại đột nhiên không thể biểu lộ gì hơn nữa. Trước mặt cô, không còn là cô bé Ran hay chạy theo con trai mình làm nũng nữa. Cũng không phải là cô bé quấn lấy cô kêu một tiếng mẹ nữa. Yukiko không thấy cái nhìn trẻ con xưa, thay vào đó là sự tiều tụy như thể đã trãi qua một kiếp người... không còn thiết tha gì với tất cả mọi thứ nữa.
Cánh cổng nặng nề khép lại sau khi Ran bước vào nhà. Bên cạnh lối mòn, rất nhiều hoa được trồng. Ran thích thú khi thấy những cánh hoa phiêu dạt trong gió, cô hít thật sâu. Nghe như kí ức vừa mới thoáng qua đây thôi. Cô nhớ mình đã đến căn nhà rất nhiều lần, đến nỗi mỗi lần cô đến đều có cảm giác quen thuộc như đây là nhà của mình. Ran dọc theo hành lang, men theo những con suối giả để vào một khu vườn nhỏ. Yukiko đang ngồi trên một chiếc ghế mây, tay bưng một tách hồng trà. Ran có thể nhìn thấy làn khói uốn éo quanh tách mà cô đang định uống. Lòng bình yên lạ, Ran ngồi xuống. Cô dõi theo từng động tác của cô Yukiko, từ việc lấy trà, đến rót nước, pha trà. Ran nhìn thấy cô bỏ thêm vào tách mình vài viên đường. Cô khẽ mỉm cười, đón nhận lấy tách đã ngào ngạt hương từ lúc nào. Vị trà ngọt ngào, hương thơm vẫn như cũ. Nhưng, có lẽ bây giờ đã quá muộn để quay lại... Ran thấy trong nội tâm có chút biến động. Cô muốn phá tan nụ cười kia... nhưng rồi lại không thể.
Ai ngờ được sau tất cả những yêu thương... người ấy lại là người phá hoại gia đình cô? Ran nghiêng đầu, cố gắng quan sát thật kĩ đôi mắt màu trời của cô Yukiko. Đó là đôi mắt không hề nhiễm tạp chất, cũng khó đoán như con ngươi hiện lên sau mỗi giấc mơ của cô... Ran lắc đầu chầm chậm. Nở nụ cười. Rồi lại kinh ngạc khi thấy một dáng người quen thuộc ở phía sau bệ cửa. Anh đứng nhìn nụ cười trên môi Ran. Đột nhiên dừng hẳn động tác của mình. Anh không hiểu mình nên có biểu hiện gì. Đột nhiên, trên môi nở nụ cười. Ran ngơ ngẩn nhìn theo, đột nhiên muốn tránh cái nhìn ấy.
Yukiko mỉm cười, nhìn lại phía sau. Đôi mắt dừng ở Shinichi đang đứng ở phía cửa.
-Bé Shin, về rồi à?
Shinichi không nói gì, kéo chiếc ghế mây đối diện Ran rồi ngồi xuống. Yukiko đứng lên, như thể vừa quên một thứ gì đó.
-Để mẹ đi lấy bánh ngọt, hai đứa cứ nói chuyện đi.
Ran thở hắt ra khi Yukiko vừa rời khỏi, cô quan sát anh... nhưng vẫn cố gắng tránh ánh mắt bất cứ khi nào có thể. Ánh mắt anh cứ xoáy sâu vào cô. Tạo thành cảm giác vừa yêu vừa hận... không thể thoát ra được.
Shinichi không ép Ran nữa, anh quay người đi. Nhận ra sự yếu đuối phát ra từ cô. Bàn tay khẽ chạm vào cô, ngay khi cô định rút lại thì anh nắm chặt lấy tay cô. Ép cô nhìn vào mắt mình. Ran không tránh né nữa, bình tĩnh quan sát con ngươi ngọc bích...
Shinichi không nói gì, chỉ có hơi thở của anh lâu lâu phả vào má cô. Điều đó khiến gương mặt Ran thoáng ửng hồng. Cô rốt cục đang để ý đến điều gì thế này?
Shinichi quan sát thấy hành động của cô. Đột nhiên buông tay ra. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức tách trà của mình. Anh đã thử rất nhiều cách, cũng đã làm rất nhiều việc. Và việc cô đến đây là ngoài dự tính của anh. Shinichi vẫn nhớ mình đã hồi hộp đến mức muốn chạy thẳng đến nhà cô để xác minh có thật như anh điều tra không. Nhưng lí trí lại lần nữa chiến thắng. Anh không thể làm như thế được. Ran không hiểu thái độ của Shinichi là như thế nào… ít nhất cô cũng không muốn mình phải chịu đựng những sự kì lạ từ anh. Cô đứng dậy, định vào trong. Lúc này, Shinichi lại thì thầm:
-Em định để thằng bé lớn lên mà không có cha sao?
Ran run rẩy, cô quay lại nhìn anh. Nhưng vượt qua cảm xúc nhất thời, Ran lấy lại bình tĩnh. Thái độ của cô không thoát khỏi ánh mắt anh. Shinichi thầm nhủ, chính xác đó là những gì anh cần biết. Anh lại mỉm cười. Lần này không chấp vặt với cô nữa.
-Tôi không hiểu anh muốn nói gì.
-Anh biết em hiểu.
Shinichi lại im lặng thưởng trà. Ran cảm thấy như mình vừa bị quăng vào một hầm băng, cô đột nhiên không muốn làm gì nữa. Nắm chặt tay, môi nở nụ cười.
-Hiểu? Đúng vậy… nó là con anh.
Shinichi suýt nữa thì thở phào. Nhưng rồi anh phát hiện có chuyện không ổn. Anh quay lại, đối diện với đôi mắt thạch anh trầm xuống. Shinichi không hiểu nó bắt nguồn từ đâu, nhưng anh không có cảm giác Ran sẽ để yên cho tất cả…
-Chúng ta cùng nhau thực hiện một trao đổi nhé?
Ran mỉm cười. Nụ cười của Ran khiến anh bàng hoàng… Cô không giống như người trước đây anh đã từng quen… Shinichi cảm thấy bàn tay mình ngày càng nắm chặt hơn.
-Trao đổi gì?
-Tôi muốn anh giải thể công ty, bán hết tài sản. Tôi sẽ đưa nó cho anh. Và chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Shinichi đối diện với Ran. Anh không tin được vào tai mình nữa. Cô ấy đang nói gì? Ran không thể như thế được… Shinichi cảm thấy tất cả như một mớ bòng bong mà anh càng cố gắng gỡ, mọi chuyện lại càng phức tạp hơn.
-Em nghĩ uy hiếp như thế thì được? Nó cũng là con em!
-Không đâu, anh nghĩ thế thật sao? Lúc nó còn ở trong bụng tôi… đã có lúc tôi muốn biến nó thành một vũng máu… nhưng vì sao tôi chưa làm thế… anh có hiểu không? Vì tôi chờ anh!
Vũng máu? Shinichi cảm thấy tai mình ù đi. Anh không tin! Nhưng Ran vẫn mỉm cười.
-Tôi cho anh 3 ngày. Nếu sau 3 ngày vẫn chưa làm xong… tôi không chắc sẽ đưa nó đi đâu đâu. Cô nhi viện, hay trực tiếp vứt nó đi? Tôi cũng thấy mệt mỏi với nó lắm rồi. Khi nghĩ đến dưới mạch máu mỏng manh kia chảy dòng máu của anh!
-… tôi thật sự ghê tởm!
Ran quay ra sau, không để ý đến Shinichi nữa. Cô ra ngoài, chạy ra khỏi nhà. Đến một bờ tường, cô dừng lại để hít thở. Đến lúc này, Ran mới bình tĩnh lại. Một chút đau thương hiện lên trên đôi mắt màu tím nhạt…
Nhắm mắt lại. Từng hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Nếu mọi chuyện đã đến hồi kết thúc.
Tôi sẽ là người kết thúc tất cả.
Ngược chiều yêu thương...
lạc dòng cảm xúc...
Gió mang hương cỏ về tản mạn trên gò đất đã cũ. Mùi hương lặng lẽ vuốt ve mái tóc dài của cô. Đôi mắt màu thạch anh mang theo một nét buồn vô tận, dường như không thể có những tác động bên ngoài có thể làm cô gái chú ý. Nhưng bên trong thân hình ấy, vẫn toát lên một vẻ ảm đạm không gì so sánh được. Chiếc xe theo cô nhiều giờ liền, bỗng chốc dừng lại bên con đường toàn là đất. Ran mím môi, quay lại từ từ. Cô nhìn thấy anh, bộ âu phục chỉnh chu, gương mặt không rõ đang vui hay buồn. Ran thở dài, không thể làm gì hơn ngoài đối diện với người trước mặt. Bỗng anh đến gần cô hơn, nắm lấy tay cô. Ran chau mày, cố gắng vùng khỏi anh. Nhưng Ran nhận ra cái siết thật chặt, đến mức tay mình đã hằn những vết đỏ chạy dài. Ran nhìn thấy trong mắt anh có một sự bối rối, nhưng nó biến mất nhanh như thể cô vừa nhìn nhầm thôi. Thay vào đó, cảm xúc chủ đạo trong gam màu xanh dương là kiên định, có một chút đen đặc lại. Ran gần như không thể thở được.
-Anh muốn làm gì?
Shinichi không nói, anh kéo tay cô lên xe. Thô lỗ quăng Ran vào ghế phụ. Shinichi cúi xuống, vòng qua eo để thắt dây an toàn cho cô. Ran im lặng, nhìn thấy anh đã đóng cửa từ bao giờ. Shinichi về ghế của mình, sự im lặng của anh làm cô không thể nói gì được. Rốt cục thì Shinichi muốn làm gì? Ran tự hỏi, rồi lại quan sát cảnh vật dần dần biến đổi xung quanh. Shinichi lái xe rất nhanh, Ran gần như không nhận ra mình đang đi với tốc độ bao nhiêu nữa. Cô thấy tay mình đã bắt đầu run rẩy...
-Shinichi! Anh điên à? Dừng lại!!!!
Shinichi mặc kệ cô đang hét ầm lên bên cạnh, vẫn tiếp tục lái xe như bay. Ran cảm tưởng như mỗi lần xuống dốc là thân hình có thể bay ra ngoài xe. Cô nhắm mắt, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo từ bao giờ. Shinichi rẽ vào vài ngõ nửa, rồi dừng lại ở một khu chung cư. Ran thấy anh xuống xe, lại tiếp tục kéo cô đi vào thang máy. Ran bắt đầu thấy bực. Cô không biết nên làm thế nào với người này nữa. Ran thấy anh dùng thẻ quẹt vào máy, cánh cửa mở ra. Bên trong là một không gian khá tối. Ran nhìn quanh, nhận ra có một phòng ngủ và một phòng khách. Cửa sổ rất lớn, không treo rèm. Ran nhận ra thân thể đau ê ẩm khi anh đẩy cô xuống ghế sô pha. Ran xoa xoa cổ tay của mình, lúc này thì mới nhận ra anh ngồi xổm trước mặt từ bao giờ. Shinichi nhìn cô, rồi mỉm cười. Ran cảm thấy hơi sợ nụ cười này... cô không rõ ý anh là gì... Shinichi không giải thích, cũng chẳng nói gì. Ran có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Cô quay mặt đi.
-Ran, tốt nhất em cứ ngoan ngoãn ở trong này. Anh không để em thoát khỏi tay anh đâu.
-Shi..
Cô chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng cửa đóng lại. Ran giật mình, chạy đến. Cô cố gắng lay lay cánh cửa, nhưng vô ích. Ran nhận ra mình đang bị giam lỏng... Ran lùi lại, không cố gắng tự làm đau bản thân nữa. Cô đến gần cửa sổ, chợt thấy âm thanh gần như biến mất hết. Ran không hiểu, ở đây để làm gì chứ? Anh có thể nhốt được cô suốt không? Ran khẽ cười, đến gần cửa sổ hơn. Cô để thân thể mình trượt dần xuống bậu cửa. Ngơ ngác nhìn những đám mây kéo về, trời một màu xám xịt. Ảm đạm, vần vũ.... Ran nhắm mắt, cảm thấy một giọt nước mắt khẽ rơi ra. Hòa tan vào làn gió mát thổi từ cửa vào...
Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã tối từ lúc nào. Vài giọt mưa bắn vào má cô. Ran ngơ ngác, cả người vì ngồi quá lâu mà ê ẩm. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn về hướng ấy. Trong nhà không có ánh đèn, Ran nhận ra mình đang hoang mang đến cực độ. Cô nghe thấy tiếng sét bên ngoài, không hẹn mà kêu lên một cái tên.
-Shuu, anh ở đâu?
Người đứng trước mặt sững lại vài giây, cô ôm lấy tai mình, thu mình vào góc. Ran gần như bất lực... cô thấy những tia sét làm cả bầu trời sáng trưng lên đằng sau. Cô hoang mang, nhìn thấy một bàn tay đến gần. Cô bám lấy cánh tay người ấy. Nhắm nghiền mắt. Đèn sáng, Ran mới nhận ra mình đang ôm ai... Cô khẽ lùi lại, lại thấy nụ cười quen thuộc của anh.
-Sao? Nhớ người đàn ông của cô à?
Ran thẩn thờ, buông tay anh ra. Cô chán ghét không muốn nhìn vào đôi mắt anh. Lòng thắt lại theo từng nhịp thở. Anh không cho phép cô quay đi, chạm vào má cô. Anh ép cô nhìn vào mắt mình. Ran lại né đi. Đến khi không thể phản kháng được nữa, cô thấy âm ấm ở đầu môi. Nụ hôn như trừng phạt, Ran không tin anh có thể làm thế, vội đẩy anh ra. Nhưng Shinichi vẫn kiên trì, anh ngấu nghiến môi cô. Đến khi môi cả hai cùng bật máu. Cô cắn anh sao? Cô chán ghét anh đến thế sao? Shinichi tiến lại gần cô. Tay siết chặt cánh tay cô. Ran không kêu gào, cũng không phản kháng. Chỉ lặng lẽ nhìn anh...
Shinichi buông cô ra, không muốn nhìn nữa. Anh tháo cà vạt, quăng tất cả những thứ vướng víu trên người rồi vào phòng tắm. Vài phút sau, Ran nghe tiếng nước chảy bên trong. Cô lúc này mới thở ra một chút.
Cô nhìn bóng lưng anh đi vào. Rồi co mình lại.
----------
Ran, con tuyệt đối phải làm điều đó! Con phải làm...
Ran ngơ ngác, tai lại nghe tiếng ai như thều thào... cô cảm thấy cảm giác quen thuộc trào ra, nước mắt cứ thế mà chảy ngược vào trong. Uất ức, thêm từng tầng nức nở cứ thế mà bóp nghẹn cô.
Cô nhìn thấy cánh tay người mẹ của mình dần dần buông lỏng. Giây phút ấy, cả thế giới của cô đã chết rồi. Ran không quen việc ở một mình trên thế gian như thế này... Cô không còn cha, cũng mất cả mẹ. Cuộc sống còn đáng sống ư?
Nước mắt theo kí ức tràn ra. Ngày đưa tang, cũng chỉ có một mình cô cầm di ảnh của mẹ, đứng lặng hàng giờ dưới mưa... Ran biết, mình đã không còn con đường lùi nữa rồi. Thế nhưng... cảm giác này lại làm cô đau đớn..
Con xin lỗi... thù giết cha mẹ không đội trời chung... nhưng con lại yêu hắn...
--------------
Ran nhìn anh bước ra từ phòng tắm. Cô đến gần, ôm lấy anh. Nước mắt cứ thế chảy dài trên má. Mới đây thôi, có thể khóc đến như vậy sao? Anh kinh ngạc, trong lòng cảm thấy muốn ôm cô vào lòng... Người con gái này quá yếu đuối, đến mức anh không thể làm gì khác. Shinichi ôm lấy cô, hương thơm bạc hà quen thuộc đong đầy tâm trí... Ran dựa vào anh, lấy ngực anh làm khăn... cứ thế mà nước mắt cứ chảy dài ra.
-Ran?
-Shinichi... đừng nói gì cả.
Cô nhón chân, hôn lên môi anh. Một đêm, lại tiếp tục trôi qua như thế.
---------------
Shinichi tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu. Sờ bên cạnh, ra nệm nhăn nhúm lại, không một chút dấu vết có người đã từng ngủ qua đêm. Anh loạng choạng xuống giường, thấy Ran đang ngồi trên ghế, ánh mắt mông lung.
Anh nhịn không được đến bên cạnh cô.
-Em đang nghĩ gì?
-Chúng ta rời khỏi đây được không? Bắt đầu tất cả từ đầu được không?
Shinichi nhìn thấy một chút bi thương trong đôi mắt thạch anh. Anh nghẹn lại, chỉ biết ôm lấy cô. Ran mệt mỏi tựa vào anh...
Ngày đã bắt đầu từ lâu, nhưng bây giờ Ran mới cùng Shinichi lên xe. Anh bước vào xe mình, rồi lại quan sát Ran. Cô nở nụ cười.
-Shinichi, nếu em có lỗi với anh... liệu anh có hối hận... vì đã yêu em không?
-Ngốc, lại nói gì nữa thế?
Ran lắc đầu, vui vẻ cười lớn. Cô lồng bàn tay mình vào tay anh. Cái siết tay thật nhẹ từ anh khiến lòng cô chùng xuống. Nhưng rồi lại xua tan được ngay...
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Shinichi lái xe với tốc độ rất ổn định, thậm chí một tay cũng có thể an toàn mà lái xe đi. Khung cảnh biến hiện ra, Ran kéo cửa xuống, để gió biển mơn man gò má. Niềm vui thuần khiết lan tỏa trong cô, cô nhìn sang anh, thấy nụ cười vô cùng dịu dàng...
Ran cũng mỉm cười với anh.
Cô thấy đầu mình ong ong, Ran khẽ nhắm mắt... Trong bóng tối do mình tạo ra, Ran thầm hỏi.
-Shinichi, anh có yêu em không?
-Ran, em sao vậy?
-Shinichi, em rất hận anh...
-Ran?
Cô không nói nữa. Lại mở mắt ra, lệ đã hơi ươn ướt hốc mắt. Nhưng vì lí do nào đó không buông lơi...
-Shinichi, em nhận ra... cho dù như thế, em vẫn không đủ tàn nhẫn...
-Ran?
Shinichi có dự cảm không lành, Anh dừng xe lại, nhưng thắng đã bị người nào đấy cắt đứt từ lúc nào. Shinichi thấy vách núi gần xe mình, chỉ vài phút ngắn ngủi... chiếc xe sẽ đâm xuống. Anh cố gắng lái, nhưng chiếc xe vẫn không có mảy may chuyển hướng nào.
Shinichi mở tung cửa xe. Kéo lấy Ran. Nhưng tay cô không buông ra. Anh thấy cô đang đẩy mình ra, nước mắt lúc này mới chực trào ra... Shinichi thấy chiếc xe lao nhanh xuống vực. Anh thấy những âm thanh hỗn độn cứ thế trộn lẫn vào nhau. Một vụ nổ lớn diễn ra gần vài phút sau đó. Shinichi cảm thấy chân mình không thể cử động. Nhưng anh vẫn cố gắng nhìn về phía lửa. Bật kêu thành tiếng, Shinichi vùng lên bằng hết khả năng, chân anh không thể đi. Lần nữa lại ngã xuống. Đến khi anh lết được đến bên chiếc xe, thì lửa đã bớt đi. Anh thấy một thi thể bên cạnh chiếc xe. Tim như ngừng đập, Shinichi đến gần, chạm vào vết thương vẫn còn chảy máu của cô.
-Không.. Ran.. không! Này, em đang đùa với anh sao? Cố lên... Ran...
Anh kéo Ran vào lòng, truyền cho cô từng chút hơi ấm của mình. Nhưng vô ích, Ran nhắm nghiền mắt, máu chảy ra thấm ướt cả áo sơ mi của anh.
-Ran!!! Tại sao chứ? Em không phải bảo sự tồn tại của em là thứ làm anh đau đớn... vậy tại sao???
Shinichi cố gắng lau đi những vết thương trên má cô. Nhưng anh càng lau, máu lại càng chảy ra nhiều thêm. Shinichi biết, cho dù anh làm gì... cũng không thể quay lại được nữa rồi.
Bỗng anh dừng lại, ôm lấy cô chặt hơn.
-Ran... Như thế này không phải là nhẫn tâm sao? Em còn nói em không nhẫn tâm...
Bên trong lòng anh, một tiếng rên rỉ khe khẽ. Cô mở mắt, nhìn thấy người đàn ông mình dành cả đời để yêu thương... Mắt cô mờ dần, đã không còn nghe rõ những âm thanh xung quanh nữa. Chỉ thấy anh rất bi thương... rất bi thương...
-Shi...ni...chi...
Shinichi mừng rỡ, anh nắm chặt cô như một đứa trẻ.
-Anh đây! Ran... đừng nói gì cả! Chúng ta đi viện...
Ran lắc đầu, bàn tay giơ lên, chạm vào má anh. Cô thấy tay mình có một giọt ấm áp...
-Anh...
Ran mỉm cười. Shinichi cúi sát hơn, để cô có thể trực tiếp nói vào tai anh.
-Em, nói dối đấy... em.. chưa.. bao.. giờ... có.. thể... ngừng... yêu...
Giọng nói cô nhỏ dần, âm thanh cũng nhỏ dần.
-Đừng... nhớ...
Ran chạm vào môi anh. Nước mắt đã khô cạn từ lâu. Cô nhắm mắt, để bóng tối tràn ngập tất cả mọi thứ xung quanh. Một vầng ánh sáng nơi cuối đường, Ran miễn cưỡng bước nhanh hơn...
Gió biển từng cơn thổi vào gương mặt cô. Shinichi có thể nghe thấy giọng nói cô gái nhỏ nũng nịu. Một cái nhìn yêu thương, một làn môi mềm... Shinichi có thể thấy vòng ôm siết chặt từ cô bé Ran... suốt một đời... lúc nào cô gái ấy cũng đuổi theo anh theo cách trẻ con như thế...
Tổn thương, rồi không ngừng tổn thương...
Tất cả, rồi cũng sẽ kết thúc...
------------
Ngày hạ huyệt. Người thân vây quanh ngôi mộ lớn. Một người phụ nữ gần như ngất đi mỗi nhịp bước. Một gương mặt trầm ngâm, trên tay vẫn ôm lấy một đứa trẻ...
Bia mộ khắc tên cô...
Người đàn ông đứng xa dần, không có dũng khí đến gần.
Âm thanh dừng lại, cho đến khi tất cả đã đi mất. Không còn ai lai vãng, người này mới điều khiển chiếc xe lăn đến gần hơn.
Anh cố gắng đứng dậy, rồi cả người đổ ập đến. Shinichi nhìn mộ bia, tay vuốt nhẹ lên dòng chữ còn mới. Anh cúi đầu, tựa trán vào bia mộ. Như thể đang tựa vào một cô gái, từ lâu rất lâu rồi... cô ấy mỉm cười, cô ấy khẽ chạm vào má anh. Gương mặt ửng hồng...
Không khí dừng lại. Từ xa, ai đó thấy từ đôi mắt nhắm nghiền. Nước mắt chảy dài trên má anh...
NT- 29/4/13
The End ~
By Ony ~
/16
|