- A Thành, em đi thích hợp không?
Ngồi cạnh ghế tài xế, cũng như lần đầu tiên theo Diệp Dương Thành về nhà gặp cha mẹ, Lâm Mạn Ny có chút câu nện không ngừng chỉnh sửa hình tượng của mình, trên mặt lộ dáng tươi cười, không ngừng hỏi mãi một vấn đề, nàng đi qua có thích hợp không?
- Đương nhiên thích hợp.
Lại một lần nghe Lâm Mạn Ny hỏi chuyện này, Diệp Dương Thành nhún vai, quay đầu nhìn nàng, nói:
- Huống chi anh lấy thân phận bạn của nhà gái tham dự hôn lễ, nếu không đưa em theo, để cho chú rể nghĩ như thế nào?
- Phải nha…
Lâm Mạn Ny giật mình gật đầu, nhìn thấy xe sắp chạy vào phạm vi trấn Bảo Kinh, nàng lại hỏi:
- Vậy em có cần đi làm cô dâu phụ cho nàng không?
- Hẳn là không cần đi.
Diệp Dương Thành không xác định nói:
- Dù sao em chưa gặp nàng bao giờ, chẳng lẽ nàng kết hôn lại không tìm được dâu phụ sao…
Lâm Mạn Ny có chút khẩn trương gật gật đầu, cũng như Diệp Dương Thành, đây là lần đầu tiên nàng dùng thân phận bạn bè đi tham gia hôn lễ người khác, hơn nữa còn lấy thân phận bạn gái của Diệp Dương Thành, gặp mặt một đám người không quen biết có chút khẩn trương cũng không tránh được.
Nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh mình, giờ phút này tâm tình Diệp Dương Thành vô cùng bình tĩnh.
Từ sau khi thu mười hai người da đen làm linh bộc, hơn nữa tiến hành điều động đám người Ngô Chấn Cương, Diệp Dương Thành triệt để thoát thân khỏi công việc quản lý khu quản hạt, những chuyện này đều có nhóm người Triệu Dung Dung tự mình giải quyết, nếu như gặp phải chuyện lớn bọn họ mới liên lạc với hắn, cũng không phải cần hắn định ra quyết định, mà nói ra ý nghĩ của chính mình, chờ đợi Diệp Dương Thành gật đầu hoặc lắc đầu.
Theo lời hồi báo của nhóm người Hình Tuấn Phi, biểu hiện của nhóm người A Khố Lạp Mã rất tốt, ít nhất thật nghe lời.
Ngoại trừ vấn đề quản lý khu quản hạt, hơn mười ngày thời gian Diệp Dương Thành cũng khó được an ổn, mỗi ngày đúng giờ xuất hiện tại công ty Dương Thành, sau đó lại tan sở về nhà.
Xế chiều hôm qua, xe bus đã hẹn trước chạy tới cửa lớn công ty, đón toàn bộ công nhân lên xe về nhà đón tết, trong hơn hai trăm công nhân còn có một bộ phận là công nhân mới vừa vào làm việc trong nhà máy chưa đầy một tháng, vốn dựa theo ý tứ của Đỗ Nhuận Sinh, hẳn nên phân biệt đối đãi với nhóm công nhân kia, ít nhất không cần phát tiền lì xì như công nhân cũ, còn được đãi ngộ có xe đưa về tận nhà.
Nhưng Diệp Dương Thành lại cười phủ định, hơn nữa không cần giải thích, chỉ đợi sau khi các công nhân rời đi hắn mới dặn dò Đỗ Nhuận Sinh sang năm phái thêm vài chiếc xe bus đi đón công nhân quay về làm việc, đối với việc này Đỗ Nhuận Sinh cũng khó lý giải, dù sao hắn chỉ giỏi trong công việc sản xuất, bằng không lúc trước không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh phải đóng cửa nhà máy…
Công ty Dương Thành tổng kết thu nhập chi tiêu cuối năm đưa ra kết quả tài chính làm Diệp Dương Thành hoảng sợ, bởi vì có Sở Minh Hiên ra tay, khách hàng công ty không ai ghi nợ tiền hàng, dựa theo cách nói của Đỗ Nhuận Sinh, chỉ vừa gọi điện thoại đi qua người ta đã lập tức ngoan ngoãn trả tiền vào trương mục của công ty…
Xây dựng thêm nhà xưởng, tăng thêm trang bị mới, tiếp tục khấu trừ đủ loại thuế thu nhập cùng tiền lương công nhân, phúc lợi, tiền thưởng vân vân, từ khi thành lập đến bây giờ chỉ mới qua vài tháng thời gian công ty Dương Thành đã thu hồi toàn bộ phí tổn đầu tư, còn kinh doanh lãi hơn một ngàn ba trăm vạn!
Một ngàn ba trăm vạn này là thật sự kiếm được trở về, tuy có chút đầu cơ trục lợi nhưng dù sao vẫn là kiếm tiền không phải sao?
Vì thế lúc ban đêm, Diệp Dương Thành còn hưng trí bừng bừng kéo Lâm Mạn Ny đi một chuyến nhà hàng xoay tròn nổi danh huyện Thanh Sơn, đùa giỡn một phen vung tiền như rác của nhà giàu mới nổi…
- Qua khỏi đường hầm này chính là trấn Bảo Kinh.
Lái lên đường dốc, Diệp Dương Thành thở một hơi thật dài, nói:
- Đã có một thời gian dài không trở lại, Mạn Ny.
- Ân?
Lâm Mạn Ny đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ có chút xuất thần, Lâm Mạn Ny thoáng ngây ra quay đầu lại nhìn hắn hỏi:
- Làm sao vậy?
- Hôm nay đã hai mươi bốn, đêm nay không quay về được, ngày mai là hai mươi lăm.
Diệp Dương Thành chần chờ nói:
- Qua thêm vài ngày đã tới giao thừa, hay là em ở lại đây đi, bên cô nhi viện có Lâm viện trưởng chiếu cố…
- A?
Lâm Mạn Ny thoáng kinh ngạc, lập tức mỉm cười lắc lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Bọn nhỏ sẽ không thói quen.
Nghe được lời này của nàng, Diệp Dương Thành trầm mặc, nhưng trong ánh mắt nhìn nàng lại tăng thêm vẻ yêu thích, nha đầu này, a…
Ngay khi Diệp Dương Thành mang theo Lâm Mạn Ny lái xe chạy về trấn Bảo Kinh tham dự hôn lễ Vương Tuệ Tuệ, bên trong một tòa lầu năm tầng nằm ở khu Tiêu Sơn tại thành phố Hàng Châu, Phó Diệc Chi đang cau mày nhìn một phần tư liệu tình báo do cấp dưới báo cáo, miệng lẩm bẩm:
- Làm sao có thể…
Đem phần tư liệu tình báo xem kỹ từ đầu tới đuôi, còn xem không dưới ba lần, Phó Diệc Chi ngẩng đầu nhìn một thanh niên đứng trước mặt, nhíu mày hỏi:
- Xác định đúng vậy sao?
- Việc này…
Nhận thấy được ánh mắt dò hỏi của Phó Diệc Chi, thanh niên thoáng chần chờ một lát, mang theo ánh mắt kính sợ lập tức ba một tiếng kính lễ, cất cao giọng nói:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi xác định!
Nhìn sắc mặt khẳng định của thanh niên trước mắt, Phó Diệc Chi chợt thở dài:
- Ngày trước hắn không phải rất tốt sao…vì sao bây giờ lại làm ra loại chuyện này?
- Ba!
Nặng nề đem phần tư liệu vỗ mạnh lên bàn, Phó Diệc Chi nói:
- Phân phó đi xuống, tiếp tục gia tăng thêm hai người theo dõi hắn chặt chẽ suốt 24 giờ, một khi có phát hiện gì lập tức hội báo cho tôi!
- Dạ, thủ trưởng!
Thanh niên lại kính lễ, sau đó xoay người khỏi khỏi văn phòng.
Đợi khi thân ảnh thanh niên biến mất sau cửa, cửa phòng đóng lại, Phó Diệc Chi xoay người cầm lên phần tư liệu tình báo, bên trên viết một hàng chữ: Báo cáo điều tra về phó chủ tịch thường vụ tỉnh Quý Châu Chu Vân Hải bị hiềm nghi tiết lộ cơ mật quốc gia!
Phó Diệc Chi từng hiểu biết về Chu Vân Hải, nhưng cho tới bây giờ chỉ nghe nói hắn là người hiền lành, làm việc thực tế, cẩn thận công tác, thái độ làm người thanh liêm, có thể nói trong nhận tri của Phó Diệc Chi, Chu Vân Hải tuyệt đối là một vị quan viên phó bộ cấp tài đức vẹn toàn!
Nhưng một người như thế hiện tại có quan hệ đến một vụ án tiết lộ cơ mật quốc gia, hơn nữa trong quá trình này còn liên lụy đến tổ chức xã hội đen có dính líu đến chủ nghĩa khủng bố…
Nhìn nội dung cuộc điều tra, Phó Diệc Chi nhẹ nhàng đặt văn kiện lên bàn, nâng tay nhu nhu huyệt thái dương, lẩm bẩm:
- Đột nhiên hôn mê…
Ý nghĩ trong đầu có chút lộn xộn, cuối cùng Phó Diệc Chi khẽ thở dài, khép lại văn kiện, đẩy cửa rời khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối hắn cũng không nghĩ đến báo cáo với Diệp Dương Thành chuyện này, thứ nhất chuyện này phát sinh ở Quý Châu cách xa ngàn dặm, thứ hai đã sắp đến tết, xuất phát từ lòng lo lắng, hắn theo bản năng né tránh vấn đề này, muốn Diệp Dương Thành vui vẻ trải qua một ngày tết thoải mái.
Huống hồ Chu Vân Hải đã bị theo dõi, cho dù thật sự làm phản, làm ra chuyện có lỗi với quốc gia với dân chúng, Phó Diệc Chi cũng không tin hắn có thể nhấc lên sóng gió dưới mắt của mình!
- Mẹ, Cảnh Long không phải đã nghỉ rồi sao?
Xe về đến cửa nhà, tiếp nhận thiệp mời trong tay Ngô Ngọc Phương, nhìn lướt qua hắn lại có chút kỳ quái hỏi:
- Tiểu tử kia lại chạy đi đâu?
- Sáng sớm đã ra ngoài.
Ngô Ngọc Phương cũng không để ý, cười cười nói:
- Nói là vào huyện thành cùng bạn học đi mau gì đó, còn con, không vào nhà ngồi một chút?
- Thôi đi.
Diệp Dương Thành cười cất thiệp mời, khẽ lắc đầu nói:
- Đi qua sớm một chút cũng tốt.
- Được, vậy con đi đi.
Ngô Ngọc Phương cười cười, đưa mắt nhìn Lâm Mạn Ny, nói:
- Năm nay Mạn Ny ở lại ăn tết không?
- Con sao?
Lâm Mạn Ny thè lưỡi, có chút đỏ mặt đáp:
- Con còn phải về trong viện chiếu cố bọn nhỏ đâu…
- Ha ha, không có việc gì.
Ngô Ngọc Phương phóng khoáng khoát tay, cười nói:
- Dù sao huyện thành không xa, bình thường có thời gian về nhà vài lần là được rồi.
- Dạ…
Lâm Mạn Ny nhanh chóng gật đầu cười đáp.
- Nha đầu Tuệ Tuệ cũng phải lập gia đình rồi…
Diệp Dương Thành xoay người lên xe, sau lưng truyền ra tiếng cảm khái đầy thâm ý của mẹ hắn, nhất thời cứng mình, làm như không nghe thấy lên xe rời đi.
Mà mẹ hắn cũng nhìn theo, chỉ cười một tiếng quay người vào nhà.
Căn nhà trên đường Khê Tân đã thương lượng xong, đợi khi con lớn nhất hoặc con thứ hai của nhị thúc cần kết hôn, nếu còn chưa có nhà sẽ đưa căn nhà này cho nhị thúc.
Nếu nhà nhị thúc may mắn có đủ tiền, có thể xây nhà trước khi lập gia đình, vậy hai căn nhà ở tiểu khu thuộc về hai anh em Diệp Dương Thành, hai vợ chồng bà thì tiếp tục ở lại nơi này, dù sao đã ở vài chục năm, muốn sửa thói quen thật khó thích ứng, huống chi đường Khê Tân cách tiểu khu Ái Hà không xa, ở đâu không giống nhau?
Đối với quyết định của cha mẹ, Diệp Dương Thành giơ hai tay tán thành, nhưng lòng nghĩ thế nào chỉ có hắn hiểu được.
Dựa theo địa chỉ ghi trên thiệp mời, Diệp Dương Thành đi quanh một vòng phía đông, sau đó đi tới thôn Kinh Nam, xe vừa chạy vào đường xi măng trong thôn, rất xa đã thấy được một gia đình đang bận rộn mâm cỗ, Diệp Dương Thành biết đó là nhà của Vương Tuệ Tuệ.
Một ngôi nhà thật bình thường, tráng gạch men sứ, hai bên dùng đất gạch tráng một chút, có chút cũ kỹ, còn có chút rêu xanh, đây là một ngôi nhà dân thật bình thường.
Nhìn thấy một chiếc xe dừng trên đất trống trước nhà, một người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh giếng nước làm cá ngẩng đầu lên, thấy Diệp Dương Thành bước xuống xe, trong tay cầm thiệp mời, liền cười đứng dậy hai tay tùy ý lau lên tạp dề, nghênh đón:
- Hai vị là bạn của Tuệ Tuệ phải không?
- A a, chào dì.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Cháu là bạn học trung học với Tuệ Tuệ…
- Là tiểu lão bản của Tuệ Tuệ phải không?
Không đợi Diệp Dương Thành giới thiệu Lâm Mạn Ny, mẹ của Vương Tuệ Tuệ đã cười nói:
- Thường nghe Tuệ Tuệ nhắc tới cháu, hôm nay mới gặp mặt, lần này nàng kết hôn xin nghỉ phép, không gây phiền phức gì cho cháu chứ?
- Không có.
Diệp Dương Thành cười lắc đầu:
- Đúng rồi dì, Tuệ Tuệ đâu?
- Đang ở trên lầu với mấy tỷ muội.
Mẹ Vương Tuệ Tuệ đáp lời, quay người lại hô:
- Tuệ Tuệ, bạn học của con đã tới…
Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny đưa mắt nhìn nhau, nhận ra ý cười trong mắt đối phương, mẹ của Vương Tuệ Tuệ, cũng thật thú vị ah…
Ngồi cạnh ghế tài xế, cũng như lần đầu tiên theo Diệp Dương Thành về nhà gặp cha mẹ, Lâm Mạn Ny có chút câu nện không ngừng chỉnh sửa hình tượng của mình, trên mặt lộ dáng tươi cười, không ngừng hỏi mãi một vấn đề, nàng đi qua có thích hợp không?
- Đương nhiên thích hợp.
Lại một lần nghe Lâm Mạn Ny hỏi chuyện này, Diệp Dương Thành nhún vai, quay đầu nhìn nàng, nói:
- Huống chi anh lấy thân phận bạn của nhà gái tham dự hôn lễ, nếu không đưa em theo, để cho chú rể nghĩ như thế nào?
- Phải nha…
Lâm Mạn Ny giật mình gật đầu, nhìn thấy xe sắp chạy vào phạm vi trấn Bảo Kinh, nàng lại hỏi:
- Vậy em có cần đi làm cô dâu phụ cho nàng không?
- Hẳn là không cần đi.
Diệp Dương Thành không xác định nói:
- Dù sao em chưa gặp nàng bao giờ, chẳng lẽ nàng kết hôn lại không tìm được dâu phụ sao…
Lâm Mạn Ny có chút khẩn trương gật gật đầu, cũng như Diệp Dương Thành, đây là lần đầu tiên nàng dùng thân phận bạn bè đi tham gia hôn lễ người khác, hơn nữa còn lấy thân phận bạn gái của Diệp Dương Thành, gặp mặt một đám người không quen biết có chút khẩn trương cũng không tránh được.
Nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh mình, giờ phút này tâm tình Diệp Dương Thành vô cùng bình tĩnh.
Từ sau khi thu mười hai người da đen làm linh bộc, hơn nữa tiến hành điều động đám người Ngô Chấn Cương, Diệp Dương Thành triệt để thoát thân khỏi công việc quản lý khu quản hạt, những chuyện này đều có nhóm người Triệu Dung Dung tự mình giải quyết, nếu như gặp phải chuyện lớn bọn họ mới liên lạc với hắn, cũng không phải cần hắn định ra quyết định, mà nói ra ý nghĩ của chính mình, chờ đợi Diệp Dương Thành gật đầu hoặc lắc đầu.
Theo lời hồi báo của nhóm người Hình Tuấn Phi, biểu hiện của nhóm người A Khố Lạp Mã rất tốt, ít nhất thật nghe lời.
Ngoại trừ vấn đề quản lý khu quản hạt, hơn mười ngày thời gian Diệp Dương Thành cũng khó được an ổn, mỗi ngày đúng giờ xuất hiện tại công ty Dương Thành, sau đó lại tan sở về nhà.
Xế chiều hôm qua, xe bus đã hẹn trước chạy tới cửa lớn công ty, đón toàn bộ công nhân lên xe về nhà đón tết, trong hơn hai trăm công nhân còn có một bộ phận là công nhân mới vừa vào làm việc trong nhà máy chưa đầy một tháng, vốn dựa theo ý tứ của Đỗ Nhuận Sinh, hẳn nên phân biệt đối đãi với nhóm công nhân kia, ít nhất không cần phát tiền lì xì như công nhân cũ, còn được đãi ngộ có xe đưa về tận nhà.
Nhưng Diệp Dương Thành lại cười phủ định, hơn nữa không cần giải thích, chỉ đợi sau khi các công nhân rời đi hắn mới dặn dò Đỗ Nhuận Sinh sang năm phái thêm vài chiếc xe bus đi đón công nhân quay về làm việc, đối với việc này Đỗ Nhuận Sinh cũng khó lý giải, dù sao hắn chỉ giỏi trong công việc sản xuất, bằng không lúc trước không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh phải đóng cửa nhà máy…
Công ty Dương Thành tổng kết thu nhập chi tiêu cuối năm đưa ra kết quả tài chính làm Diệp Dương Thành hoảng sợ, bởi vì có Sở Minh Hiên ra tay, khách hàng công ty không ai ghi nợ tiền hàng, dựa theo cách nói của Đỗ Nhuận Sinh, chỉ vừa gọi điện thoại đi qua người ta đã lập tức ngoan ngoãn trả tiền vào trương mục của công ty…
Xây dựng thêm nhà xưởng, tăng thêm trang bị mới, tiếp tục khấu trừ đủ loại thuế thu nhập cùng tiền lương công nhân, phúc lợi, tiền thưởng vân vân, từ khi thành lập đến bây giờ chỉ mới qua vài tháng thời gian công ty Dương Thành đã thu hồi toàn bộ phí tổn đầu tư, còn kinh doanh lãi hơn một ngàn ba trăm vạn!
Một ngàn ba trăm vạn này là thật sự kiếm được trở về, tuy có chút đầu cơ trục lợi nhưng dù sao vẫn là kiếm tiền không phải sao?
Vì thế lúc ban đêm, Diệp Dương Thành còn hưng trí bừng bừng kéo Lâm Mạn Ny đi một chuyến nhà hàng xoay tròn nổi danh huyện Thanh Sơn, đùa giỡn một phen vung tiền như rác của nhà giàu mới nổi…
- Qua khỏi đường hầm này chính là trấn Bảo Kinh.
Lái lên đường dốc, Diệp Dương Thành thở một hơi thật dài, nói:
- Đã có một thời gian dài không trở lại, Mạn Ny.
- Ân?
Lâm Mạn Ny đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ có chút xuất thần, Lâm Mạn Ny thoáng ngây ra quay đầu lại nhìn hắn hỏi:
- Làm sao vậy?
- Hôm nay đã hai mươi bốn, đêm nay không quay về được, ngày mai là hai mươi lăm.
Diệp Dương Thành chần chờ nói:
- Qua thêm vài ngày đã tới giao thừa, hay là em ở lại đây đi, bên cô nhi viện có Lâm viện trưởng chiếu cố…
- A?
Lâm Mạn Ny thoáng kinh ngạc, lập tức mỉm cười lắc lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Bọn nhỏ sẽ không thói quen.
Nghe được lời này của nàng, Diệp Dương Thành trầm mặc, nhưng trong ánh mắt nhìn nàng lại tăng thêm vẻ yêu thích, nha đầu này, a…
Ngay khi Diệp Dương Thành mang theo Lâm Mạn Ny lái xe chạy về trấn Bảo Kinh tham dự hôn lễ Vương Tuệ Tuệ, bên trong một tòa lầu năm tầng nằm ở khu Tiêu Sơn tại thành phố Hàng Châu, Phó Diệc Chi đang cau mày nhìn một phần tư liệu tình báo do cấp dưới báo cáo, miệng lẩm bẩm:
- Làm sao có thể…
Đem phần tư liệu tình báo xem kỹ từ đầu tới đuôi, còn xem không dưới ba lần, Phó Diệc Chi ngẩng đầu nhìn một thanh niên đứng trước mặt, nhíu mày hỏi:
- Xác định đúng vậy sao?
- Việc này…
Nhận thấy được ánh mắt dò hỏi của Phó Diệc Chi, thanh niên thoáng chần chờ một lát, mang theo ánh mắt kính sợ lập tức ba một tiếng kính lễ, cất cao giọng nói:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi xác định!
Nhìn sắc mặt khẳng định của thanh niên trước mắt, Phó Diệc Chi chợt thở dài:
- Ngày trước hắn không phải rất tốt sao…vì sao bây giờ lại làm ra loại chuyện này?
- Ba!
Nặng nề đem phần tư liệu vỗ mạnh lên bàn, Phó Diệc Chi nói:
- Phân phó đi xuống, tiếp tục gia tăng thêm hai người theo dõi hắn chặt chẽ suốt 24 giờ, một khi có phát hiện gì lập tức hội báo cho tôi!
- Dạ, thủ trưởng!
Thanh niên lại kính lễ, sau đó xoay người khỏi khỏi văn phòng.
Đợi khi thân ảnh thanh niên biến mất sau cửa, cửa phòng đóng lại, Phó Diệc Chi xoay người cầm lên phần tư liệu tình báo, bên trên viết một hàng chữ: Báo cáo điều tra về phó chủ tịch thường vụ tỉnh Quý Châu Chu Vân Hải bị hiềm nghi tiết lộ cơ mật quốc gia!
Phó Diệc Chi từng hiểu biết về Chu Vân Hải, nhưng cho tới bây giờ chỉ nghe nói hắn là người hiền lành, làm việc thực tế, cẩn thận công tác, thái độ làm người thanh liêm, có thể nói trong nhận tri của Phó Diệc Chi, Chu Vân Hải tuyệt đối là một vị quan viên phó bộ cấp tài đức vẹn toàn!
Nhưng một người như thế hiện tại có quan hệ đến một vụ án tiết lộ cơ mật quốc gia, hơn nữa trong quá trình này còn liên lụy đến tổ chức xã hội đen có dính líu đến chủ nghĩa khủng bố…
Nhìn nội dung cuộc điều tra, Phó Diệc Chi nhẹ nhàng đặt văn kiện lên bàn, nâng tay nhu nhu huyệt thái dương, lẩm bẩm:
- Đột nhiên hôn mê…
Ý nghĩ trong đầu có chút lộn xộn, cuối cùng Phó Diệc Chi khẽ thở dài, khép lại văn kiện, đẩy cửa rời khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối hắn cũng không nghĩ đến báo cáo với Diệp Dương Thành chuyện này, thứ nhất chuyện này phát sinh ở Quý Châu cách xa ngàn dặm, thứ hai đã sắp đến tết, xuất phát từ lòng lo lắng, hắn theo bản năng né tránh vấn đề này, muốn Diệp Dương Thành vui vẻ trải qua một ngày tết thoải mái.
Huống hồ Chu Vân Hải đã bị theo dõi, cho dù thật sự làm phản, làm ra chuyện có lỗi với quốc gia với dân chúng, Phó Diệc Chi cũng không tin hắn có thể nhấc lên sóng gió dưới mắt của mình!
- Mẹ, Cảnh Long không phải đã nghỉ rồi sao?
Xe về đến cửa nhà, tiếp nhận thiệp mời trong tay Ngô Ngọc Phương, nhìn lướt qua hắn lại có chút kỳ quái hỏi:
- Tiểu tử kia lại chạy đi đâu?
- Sáng sớm đã ra ngoài.
Ngô Ngọc Phương cũng không để ý, cười cười nói:
- Nói là vào huyện thành cùng bạn học đi mau gì đó, còn con, không vào nhà ngồi một chút?
- Thôi đi.
Diệp Dương Thành cười cất thiệp mời, khẽ lắc đầu nói:
- Đi qua sớm một chút cũng tốt.
- Được, vậy con đi đi.
Ngô Ngọc Phương cười cười, đưa mắt nhìn Lâm Mạn Ny, nói:
- Năm nay Mạn Ny ở lại ăn tết không?
- Con sao?
Lâm Mạn Ny thè lưỡi, có chút đỏ mặt đáp:
- Con còn phải về trong viện chiếu cố bọn nhỏ đâu…
- Ha ha, không có việc gì.
Ngô Ngọc Phương phóng khoáng khoát tay, cười nói:
- Dù sao huyện thành không xa, bình thường có thời gian về nhà vài lần là được rồi.
- Dạ…
Lâm Mạn Ny nhanh chóng gật đầu cười đáp.
- Nha đầu Tuệ Tuệ cũng phải lập gia đình rồi…
Diệp Dương Thành xoay người lên xe, sau lưng truyền ra tiếng cảm khái đầy thâm ý của mẹ hắn, nhất thời cứng mình, làm như không nghe thấy lên xe rời đi.
Mà mẹ hắn cũng nhìn theo, chỉ cười một tiếng quay người vào nhà.
Căn nhà trên đường Khê Tân đã thương lượng xong, đợi khi con lớn nhất hoặc con thứ hai của nhị thúc cần kết hôn, nếu còn chưa có nhà sẽ đưa căn nhà này cho nhị thúc.
Nếu nhà nhị thúc may mắn có đủ tiền, có thể xây nhà trước khi lập gia đình, vậy hai căn nhà ở tiểu khu thuộc về hai anh em Diệp Dương Thành, hai vợ chồng bà thì tiếp tục ở lại nơi này, dù sao đã ở vài chục năm, muốn sửa thói quen thật khó thích ứng, huống chi đường Khê Tân cách tiểu khu Ái Hà không xa, ở đâu không giống nhau?
Đối với quyết định của cha mẹ, Diệp Dương Thành giơ hai tay tán thành, nhưng lòng nghĩ thế nào chỉ có hắn hiểu được.
Dựa theo địa chỉ ghi trên thiệp mời, Diệp Dương Thành đi quanh một vòng phía đông, sau đó đi tới thôn Kinh Nam, xe vừa chạy vào đường xi măng trong thôn, rất xa đã thấy được một gia đình đang bận rộn mâm cỗ, Diệp Dương Thành biết đó là nhà của Vương Tuệ Tuệ.
Một ngôi nhà thật bình thường, tráng gạch men sứ, hai bên dùng đất gạch tráng một chút, có chút cũ kỹ, còn có chút rêu xanh, đây là một ngôi nhà dân thật bình thường.
Nhìn thấy một chiếc xe dừng trên đất trống trước nhà, một người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh giếng nước làm cá ngẩng đầu lên, thấy Diệp Dương Thành bước xuống xe, trong tay cầm thiệp mời, liền cười đứng dậy hai tay tùy ý lau lên tạp dề, nghênh đón:
- Hai vị là bạn của Tuệ Tuệ phải không?
- A a, chào dì.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Cháu là bạn học trung học với Tuệ Tuệ…
- Là tiểu lão bản của Tuệ Tuệ phải không?
Không đợi Diệp Dương Thành giới thiệu Lâm Mạn Ny, mẹ của Vương Tuệ Tuệ đã cười nói:
- Thường nghe Tuệ Tuệ nhắc tới cháu, hôm nay mới gặp mặt, lần này nàng kết hôn xin nghỉ phép, không gây phiền phức gì cho cháu chứ?
- Không có.
Diệp Dương Thành cười lắc đầu:
- Đúng rồi dì, Tuệ Tuệ đâu?
- Đang ở trên lầu với mấy tỷ muội.
Mẹ Vương Tuệ Tuệ đáp lời, quay người lại hô:
- Tuệ Tuệ, bạn học của con đã tới…
Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny đưa mắt nhìn nhau, nhận ra ý cười trong mắt đối phương, mẹ của Vương Tuệ Tuệ, cũng thật thú vị ah…
/626
|