Đại Trủng Cương Trí Hoành nói:
- Bằng vào khí thế buộc ta rút đao, ngươi là người đầu tiên.
Nghe Đại Trủng Cương Trí Hoành nói, Diệp Dương Thành nhìn gã vài giây sau chợt khẽ thở dài:
- Ài.
Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:
- Tại sao ta không thấy chút khí chất không sợ gian nan của võ giả trên người ngươi?
- Ta . . .
- Có lẽ ta nên buộc ngươi thêm một chút.
Không cho Đại Trủng Cương Trí Hoành cơ hội nói chuyện, Diệp Dương Thành nhếch môi cười châmbiếm, vô sỉ giơ tay trái lên quát khẽ:
- Trọng lực thuật, đốt!
Ánh sáng bạc lóe qua, Đại Trủng Cương Trí Hoành không kịp đề phòng khẽ rên:
- Hừ!
Đại Trủng Cương Trí Hoành nằm sấp xuống bãi cỏ, biểu tình cực kỳ khó xem.
Thấy bộ dạng của Đại Trủng Cương Trí Hoành, Diệp Dương Thành lần đầu tiên sử dụng trọng lực thuật hơi ngạc nhiên.
Diệp Dương Thành tặc lưỡi nói:
- Không thể nào, mới có trọng lực gấp một trăm lần đã gục xuống?
Mặt Đại Trủng Cương Trí Hoành nổi gân xanh, gã vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng hiện thực đánh bại gã tơi bời. Đại Trủng Cương Trí Hoành mới chống người dậy đã té cái bịch xuống đất.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Diệp Dương Thành không biết nên nói cái gì, hắn thật tình chỉ muốn lấy sách kinh màu đen trước. Đây chính là cường giả số một Nhật Bản sao?
Diệp Dương Thành cười trào phúng, ung dung nhấc chân đi hướng Đại Trủng Cương Trí Hoành không thể nhúc nhích.
Khắc Lai Tư Ba Nhĩ từng nói Diệp Dương Thành đừng ham mê thần quyền giai đoạn này, vì chúng nó không phải đường ngay. Nhưng Diệp Dương Thành có suy nghĩ của mình, không dùng trợ giúp mạnh nhất của mình lại đi dùng vũ khí mới không quen tay, đây không phải là ngu ngốc sao?
Hiện giờ Diệp Dương Thành chỉ mới tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết, tuy lực lượng Cửu Tiêu cường đại nhưng bây giờ dù là chất lượng hoặc số lượng đều không bằng thần quyền hắn nắm giữ. Cho nên cần Cửu Tiêu Thần Quyết thật nhưng tuyệt đối không xếp nó vào hàng nhất, ít ra là bây giờ. Cửu Tiêu Thần Quyết chỉ có thể phụ trợ, về mặt nào đó nó như thần quyền.
Diệp Dương Thành biết sớm muộn gì sẽ có ngày hắn tiếp xúc thế giới thần Khắc Lai Tư Ba Nhĩ đã nói, cũng biết Cửu Tiêu Thần Quyết từ phụ chuyển sang chính thức. Nhưng Diệp Dương Thành cũng biết không phải là bây giờ mà là tương lai nhiều năm về sau.
Huống chi Khắc Lai Tư Ba Nhĩ dặn dò rõ ràng nhiệm vụ hàng đầu của Diệp Dương Thành bây giờ là tăng cao đẳng cấp thần cách, những vấn đề khác không cần hắn suy nghĩ quánhiều. Đôi khi chuyện đơn giản lại bị bản thân người đó phức tạp hóa.
Diệp Dương Thành vẫn cảm thấy hắn là nam nhân đầu đạp đất, tương lai đáng trông chờ nhưng giai đoạn bây giờ mới là quan trọng nhất. Làm tốt chuyện trước mắt mới có thể trông mong về tương lai, đúng không?
Vì vậy Diệp Dương Thành không chút do dự sử dụng trọng lực thuật trung giai hầu như không có cơ hội dùng vào người Đại Trủng Cương Trí Hoành. Trọng lực thuật giá trị một ngàn điểm linh lực thi triển ra đã đè gục Đại Trủng Cương Trí Hoành được gọi là cường giả số một Nhật Bản.
Kết quả vượt xa dự đoán của Diệp Dương Thành, hắn vốn nghĩ Đại Trủng Cương Trí Hoành nổi tiếng như cồn, nên lợi hại dến mức đại chiến ba trăm hiệp với hắn. Diệp Dương Thành bước tới gần Đại Trủng Cương Trí Hoành nằm sấp dưới đất không thể nhúc nhích, hắn phát hiện có gì đó không bình thường.
Thoạt trông Đại Trủng Cương Trí Hoành bị trọng lực thuật đè gục nhưng nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải, Diệp Dương Thành thấy thân dưới và đôi tay gã không bị ảnh hưởng gì. Đại Trủng Cương Trí Hoành thoải mái nhúc nhích tay chân.
Phát hiện này khiến Diệp Dương Thành bản năng dừng bước, nhíu mày quan sát cơ thể Đại Trủng Cương Trí Hoành hơn mười giây, cuối cùng hắn nhận ra vấn đè nằm ở đâu. Là sách kinh màu đen được Đại Trủng Cương Trí Hoành cõng sau lưng.
Diệp Dương Thành chắc chắn không phải trọng lực thuật đè Đại Trủng Cương Trí Hoành xuống mà là sách kinh màu đen gã luôn mang theo bên người. Diệp Dương Thành càng tới gần thì sách kinh màu đen càng biến nặng, khuôn mặt trắng trẻo của Đại Trủng Cương Trí Hoành biến thành đỏ tía.
- Lạ lùng.
Diệp Dương Thành xác định là do sách kinh màu đen gây rối, hắn không quan sát Đại Trủng Cương Trí Hoành tiếp mà bước tới gần gã, ngồi xổm xuống. Không biết Diệp Dương Thành cố ý hay vô tình mà một chân đạp trên bàn tay Đại Trủng Cương Trí Hoành, hắn vươn tay phải sờ lưng gã.
Nhảy.
Khi Diệp Dương Thành đụng vào sách kinh màu đen, hắn cảm nhận nó chậm rãi nhảy lên xuống, theo đó Đại Trủng Cương Trí Hoành bị thương nặng hộc ngụm máu.
Diệp Dương Thành chỉ chú ý vào sách kinh màu đen trên người Đại Trủng Cương Trí Hoành, đừng nói gã hộc búng máu, dù gã có chết thì hắn cũng không nhíu mày. Đại Trủng Cương Trí Hoành đã thành vai phụ.
Diệp Dương Thành lần mò theo đường nét sách kinh màu đen, ngay khi nó nhảy lên, bốn đầu ngón tay luồn vào kẽ hở xé rách áo Đại Trủng Cương Trí Hoành lôi sách kinh màu đen ra khỏi lưng gã.
Mất đi sách kinh màu đen ức chế, Đại Trủng Cương Trí Hoành chịu trọng lực gấp một trăm lần hai tay vỗ mặt đất bật dậy.
Bộp!
Đại Trủng Cương Trí Hoành thấy sách kinh màu đen đã nằm trong tay Diệp Dương Thành thì rít gào như bị hắn cắt mất của quý.
Diệp Dương Thành mặc kệ Đại Trủng Cương Trí Hoành, hắn hoàn toàn bị sách kinh màu đen hấp dẫn. Đại Trủng Cương Trí Hoành chịu trọng lực gấp trăm lần huơ võ sĩ đao sắc bén chém xuống, Diệp Dương Thành nhẹ đạp Quy Nhất thân thuật thoải mái né tránh. Diệp Dương Thành một thoáng trốn ra xa ba mươi mấy thước.
Diệp Dương Thành không thèm nhìn Đại Trủng Cương Trí Hoành tựa dã thú bị thương gầm rống, hắn tập trung chú ý vào sách kinh màu đen nằm trong tay trái của mình.
Chất liệu sách kinh màu đen là kim loại, nhìn từ bề ngoài giống hệt Cửu Tiêu thần cách của hắn. Nhưng Cửu Tiêu thần cách có mười tám trang, sách kinh màu đen thì phong kín, đừng nói trang giấy, muốn mở nó ra là nhiệm vụ bất khả thi.
Sách kinh màu đen như có linh tính, khi bị Diệp Dương Thành cầm trong tay thì khẽ rung như rất sợ hắn.
Tất cả làm Diệp Dương Thành liên tưởng đến đẳng cấp nghiêm ngặt của thần tộc, giữa người hầu cũng có chia đẳng cấp, phân chia nghiêm khắc như lạch trời.
Chênh lệch một cấp như thế nào rất khó giải thích rõ trong vài câu. Diệp Dương Thành cầm sách kinh màu đen, cảm nhận nó run rẩy, như lúc hắn tức giận thì đám người Triệu Dung Dung sợ hãi run bần bần quỳ dưới đất. Đúng vậy, sách kinh màu đen đang sợ.
Lúc trước Diệp Dương Thành thi triển trọng lực thuật, trọng lực thuật thông qua linh lực trong Cửu Tiêu thần cách phát ra ngoài. Tức là khi Diệp Dương Thành thi triển trọng lực thuật thì hơi thở thần tộc của Diệp Dương Thành hoặc hơi thở Cửu Tiêu thần cách phát ra.
Diệp Dương Thành lắc tay thu thần tử trở vào cơ thể, hắn định vươn tay phải sờ sách kinh màu đen thì sau lưng, hai bên người hắn vang tiếng lưỡi dao sắc bén xé gió.
Vù vù vù vù vù!
- Tía nó, cút đi!
Diệp Dương Thành ghét nhất lúc suy nghĩ bị người ngắt ngang, đặc biệt đó còn là người Nhật.
Diệp Dương Thành không thèm nhìn người đánh lén mình, vung tay phải triệu hoán thần tử ra. Giây sau Diệp Dương Thành một chiêu hoành tảo thiên quân múa may bàn long ngân thương.
- Bằng vào khí thế buộc ta rút đao, ngươi là người đầu tiên.
Nghe Đại Trủng Cương Trí Hoành nói, Diệp Dương Thành nhìn gã vài giây sau chợt khẽ thở dài:
- Ài.
Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:
- Tại sao ta không thấy chút khí chất không sợ gian nan của võ giả trên người ngươi?
- Ta . . .
- Có lẽ ta nên buộc ngươi thêm một chút.
Không cho Đại Trủng Cương Trí Hoành cơ hội nói chuyện, Diệp Dương Thành nhếch môi cười châmbiếm, vô sỉ giơ tay trái lên quát khẽ:
- Trọng lực thuật, đốt!
Ánh sáng bạc lóe qua, Đại Trủng Cương Trí Hoành không kịp đề phòng khẽ rên:
- Hừ!
Đại Trủng Cương Trí Hoành nằm sấp xuống bãi cỏ, biểu tình cực kỳ khó xem.
Thấy bộ dạng của Đại Trủng Cương Trí Hoành, Diệp Dương Thành lần đầu tiên sử dụng trọng lực thuật hơi ngạc nhiên.
Diệp Dương Thành tặc lưỡi nói:
- Không thể nào, mới có trọng lực gấp một trăm lần đã gục xuống?
Mặt Đại Trủng Cương Trí Hoành nổi gân xanh, gã vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng hiện thực đánh bại gã tơi bời. Đại Trủng Cương Trí Hoành mới chống người dậy đã té cái bịch xuống đất.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Diệp Dương Thành không biết nên nói cái gì, hắn thật tình chỉ muốn lấy sách kinh màu đen trước. Đây chính là cường giả số một Nhật Bản sao?
Diệp Dương Thành cười trào phúng, ung dung nhấc chân đi hướng Đại Trủng Cương Trí Hoành không thể nhúc nhích.
Khắc Lai Tư Ba Nhĩ từng nói Diệp Dương Thành đừng ham mê thần quyền giai đoạn này, vì chúng nó không phải đường ngay. Nhưng Diệp Dương Thành có suy nghĩ của mình, không dùng trợ giúp mạnh nhất của mình lại đi dùng vũ khí mới không quen tay, đây không phải là ngu ngốc sao?
Hiện giờ Diệp Dương Thành chỉ mới tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết, tuy lực lượng Cửu Tiêu cường đại nhưng bây giờ dù là chất lượng hoặc số lượng đều không bằng thần quyền hắn nắm giữ. Cho nên cần Cửu Tiêu Thần Quyết thật nhưng tuyệt đối không xếp nó vào hàng nhất, ít ra là bây giờ. Cửu Tiêu Thần Quyết chỉ có thể phụ trợ, về mặt nào đó nó như thần quyền.
Diệp Dương Thành biết sớm muộn gì sẽ có ngày hắn tiếp xúc thế giới thần Khắc Lai Tư Ba Nhĩ đã nói, cũng biết Cửu Tiêu Thần Quyết từ phụ chuyển sang chính thức. Nhưng Diệp Dương Thành cũng biết không phải là bây giờ mà là tương lai nhiều năm về sau.
Huống chi Khắc Lai Tư Ba Nhĩ dặn dò rõ ràng nhiệm vụ hàng đầu của Diệp Dương Thành bây giờ là tăng cao đẳng cấp thần cách, những vấn đề khác không cần hắn suy nghĩ quánhiều. Đôi khi chuyện đơn giản lại bị bản thân người đó phức tạp hóa.
Diệp Dương Thành vẫn cảm thấy hắn là nam nhân đầu đạp đất, tương lai đáng trông chờ nhưng giai đoạn bây giờ mới là quan trọng nhất. Làm tốt chuyện trước mắt mới có thể trông mong về tương lai, đúng không?
Vì vậy Diệp Dương Thành không chút do dự sử dụng trọng lực thuật trung giai hầu như không có cơ hội dùng vào người Đại Trủng Cương Trí Hoành. Trọng lực thuật giá trị một ngàn điểm linh lực thi triển ra đã đè gục Đại Trủng Cương Trí Hoành được gọi là cường giả số một Nhật Bản.
Kết quả vượt xa dự đoán của Diệp Dương Thành, hắn vốn nghĩ Đại Trủng Cương Trí Hoành nổi tiếng như cồn, nên lợi hại dến mức đại chiến ba trăm hiệp với hắn. Diệp Dương Thành bước tới gần Đại Trủng Cương Trí Hoành nằm sấp dưới đất không thể nhúc nhích, hắn phát hiện có gì đó không bình thường.
Thoạt trông Đại Trủng Cương Trí Hoành bị trọng lực thuật đè gục nhưng nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải, Diệp Dương Thành thấy thân dưới và đôi tay gã không bị ảnh hưởng gì. Đại Trủng Cương Trí Hoành thoải mái nhúc nhích tay chân.
Phát hiện này khiến Diệp Dương Thành bản năng dừng bước, nhíu mày quan sát cơ thể Đại Trủng Cương Trí Hoành hơn mười giây, cuối cùng hắn nhận ra vấn đè nằm ở đâu. Là sách kinh màu đen được Đại Trủng Cương Trí Hoành cõng sau lưng.
Diệp Dương Thành chắc chắn không phải trọng lực thuật đè Đại Trủng Cương Trí Hoành xuống mà là sách kinh màu đen gã luôn mang theo bên người. Diệp Dương Thành càng tới gần thì sách kinh màu đen càng biến nặng, khuôn mặt trắng trẻo của Đại Trủng Cương Trí Hoành biến thành đỏ tía.
- Lạ lùng.
Diệp Dương Thành xác định là do sách kinh màu đen gây rối, hắn không quan sát Đại Trủng Cương Trí Hoành tiếp mà bước tới gần gã, ngồi xổm xuống. Không biết Diệp Dương Thành cố ý hay vô tình mà một chân đạp trên bàn tay Đại Trủng Cương Trí Hoành, hắn vươn tay phải sờ lưng gã.
Nhảy.
Khi Diệp Dương Thành đụng vào sách kinh màu đen, hắn cảm nhận nó chậm rãi nhảy lên xuống, theo đó Đại Trủng Cương Trí Hoành bị thương nặng hộc ngụm máu.
Diệp Dương Thành chỉ chú ý vào sách kinh màu đen trên người Đại Trủng Cương Trí Hoành, đừng nói gã hộc búng máu, dù gã có chết thì hắn cũng không nhíu mày. Đại Trủng Cương Trí Hoành đã thành vai phụ.
Diệp Dương Thành lần mò theo đường nét sách kinh màu đen, ngay khi nó nhảy lên, bốn đầu ngón tay luồn vào kẽ hở xé rách áo Đại Trủng Cương Trí Hoành lôi sách kinh màu đen ra khỏi lưng gã.
Mất đi sách kinh màu đen ức chế, Đại Trủng Cương Trí Hoành chịu trọng lực gấp một trăm lần hai tay vỗ mặt đất bật dậy.
Bộp!
Đại Trủng Cương Trí Hoành thấy sách kinh màu đen đã nằm trong tay Diệp Dương Thành thì rít gào như bị hắn cắt mất của quý.
Diệp Dương Thành mặc kệ Đại Trủng Cương Trí Hoành, hắn hoàn toàn bị sách kinh màu đen hấp dẫn. Đại Trủng Cương Trí Hoành chịu trọng lực gấp trăm lần huơ võ sĩ đao sắc bén chém xuống, Diệp Dương Thành nhẹ đạp Quy Nhất thân thuật thoải mái né tránh. Diệp Dương Thành một thoáng trốn ra xa ba mươi mấy thước.
Diệp Dương Thành không thèm nhìn Đại Trủng Cương Trí Hoành tựa dã thú bị thương gầm rống, hắn tập trung chú ý vào sách kinh màu đen nằm trong tay trái của mình.
Chất liệu sách kinh màu đen là kim loại, nhìn từ bề ngoài giống hệt Cửu Tiêu thần cách của hắn. Nhưng Cửu Tiêu thần cách có mười tám trang, sách kinh màu đen thì phong kín, đừng nói trang giấy, muốn mở nó ra là nhiệm vụ bất khả thi.
Sách kinh màu đen như có linh tính, khi bị Diệp Dương Thành cầm trong tay thì khẽ rung như rất sợ hắn.
Tất cả làm Diệp Dương Thành liên tưởng đến đẳng cấp nghiêm ngặt của thần tộc, giữa người hầu cũng có chia đẳng cấp, phân chia nghiêm khắc như lạch trời.
Chênh lệch một cấp như thế nào rất khó giải thích rõ trong vài câu. Diệp Dương Thành cầm sách kinh màu đen, cảm nhận nó run rẩy, như lúc hắn tức giận thì đám người Triệu Dung Dung sợ hãi run bần bần quỳ dưới đất. Đúng vậy, sách kinh màu đen đang sợ.
Lúc trước Diệp Dương Thành thi triển trọng lực thuật, trọng lực thuật thông qua linh lực trong Cửu Tiêu thần cách phát ra ngoài. Tức là khi Diệp Dương Thành thi triển trọng lực thuật thì hơi thở thần tộc của Diệp Dương Thành hoặc hơi thở Cửu Tiêu thần cách phát ra.
Diệp Dương Thành lắc tay thu thần tử trở vào cơ thể, hắn định vươn tay phải sờ sách kinh màu đen thì sau lưng, hai bên người hắn vang tiếng lưỡi dao sắc bén xé gió.
Vù vù vù vù vù!
- Tía nó, cút đi!
Diệp Dương Thành ghét nhất lúc suy nghĩ bị người ngắt ngang, đặc biệt đó còn là người Nhật.
Diệp Dương Thành không thèm nhìn người đánh lén mình, vung tay phải triệu hoán thần tử ra. Giây sau Diệp Dương Thành một chiêu hoành tảo thiên quân múa may bàn long ngân thương.
/626
|