Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 74: Anh muốn chia tay sao?

/165


Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Hạ Chấp Ngộ mở cửa tủ, nhìn chỗ cơm và thức ăn đặt trên chiếc ghế thấp, Tống Tương Niệm hẳn là đã đi rồi.

Hắn không động vào chỗ đồ ăn, từ trong ngăn tủ đi ra. Vừa ngồi bó gồi trong không gian kín như vậy, hiện tại tay và chân đều vừa tê vừa mỏi.

Hắn gần như là lăn ra ngoài, bả vai đập vào chiếc ghế, bát đũa va phải nhau vang lên tiếng lách cách.

Lập tức có tiếng bước chân vội vã chạy về phía này, Tống Tương Niệm không nói một lời, im lặng đi tới đỡ cánh tay hắn.

Hạ Chấp Ngộ ngồi bệt ở đó, hai chân như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, Hạ Chấp Ngộ đẩy cô ra, bướng bỉnh muốn tự đứng dậy.

Nhưng chân hắn không nghe theo sai khiến, Hạ Chấp Ngộ cứ thế ngã vào đống quần áo lộn xộn.

Hắn thử thêm mấy lần đều không thành công, rốt cuộc chịu từ bỏ.

Tống Tương Niệm ngồi xuống bên cạnh bóp chân cho hắn, Hạ Chấp Ngộ đánh một cái lên mu bàn tay cô.

“Đừng đánh em, đau lắm đấy.”

Hạ Chấp Ngộ rõ ràng không hề dùng sức, “Hạ phu nhân gọi em đến sao?”

“Là em tự muốn tới.”

“Tôi không phải người bệnh, tôi sẽ không phối hợp để em trị liệu, sớm chết tâm đi.”

“Em chưa bao giờ nói anh là người bệnh, anh cũng chỉ là một người bình thường thôi.”

“A,” Giọng điệu của Hạ Chấp Ngộ hơi là lạ, “Trong lòng em tôi là cái thứ gì? Quái thai, hay là bệnh thần kinh?”

Bàn tay đang mát xa cho hắn hơi dừng lại, “Anh không phải bạn trai em sao?”

Lời này bỗng khiến Hạ Chấp Ngộ không biết phải đáp lại thế nào.

“Hay là anh muốn chia tay rồi? Em biết, đây là tất nhiên thôi, nhưng em muốn nghe chính miệng anh nói ra.”

Hạ Chấp Ngộ mím môi, không nói.

“Là anh nói bắt đầu, hiện tại cần kết thúc thì cũng phải là anh kết thúc.”

Cảm giác tê dại trên chân đã bớt đi, Hạ Chấp Ngộ chống người đứng dậy, “Được, tôi nói.”

Hắn từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Tống Tương Niệm, cô vẫn ngồi nguyên đó, có lẽ là bị tê chân rồi.

Tống Tương Niệm ngửa mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Tống Tương Niệm, chúng ta......”

Khóe miệng cô hơi giật nhẹ, nếu không để ý kỹ thì sẽ khó mà thấy. Biểu cảm trên mặt vẫn rất quật cường, giống như dù có bị Hạ Chấp Ngộ dùng hai chữ chia tay đập vào mặt thì cô cũng nhất quyết không khóc.

Thế nhưng sợ hãi trong mắt cô, hắn lại nhìn ra rồi.

Đến giờ Hạ Chấp Ngộ mới nhận ra, có những việc bản thân không thể trốn tránh, kể cả hắn trốn trong tủ thêm mười ngày nửa tháng, chuyện gì cần đối mặt vẫn sẽ phải đi ra đối mặt.

Hắn quay lại phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, Tống Tương Niệm mang cơm và đồ ăn về nhà ăn, đổi một bát cơm nóng khác.

Hắn không muốn nhìn mặt cô, cô cũng không ở lại nữa.

Tuy rằng thời gian này đối với Tống Tương Niệm mà nói chẳng khác gì sống trong đáy vực tối tăm, nhưng cô cũng không cho bản thân khoảng trống để nghỉ ngơi một chút.

Cô và trợ lý dọn dẹp đã hẹn gặp nhau trước tòa biệt thự của chủ thuê.

Tống Tương Niệm đến trước, đứng cạnh bức tường có những nhánh hoa tường vi chìa ra, ánh mặt trời chiếu lên đó, Tống Tương Niệm còn thấy được những hạt mưa lấp lánh lưu lại từ cơn mưa đêm qua.

“Xin chào.”

Trợ lý dọn dẹp cũng đã đến.

Tống Tương Niệm quay sang, mỉm cười với cô ấy, “Xin chào.”

Trước khi hai người đi vào Tống Tương Niệm đưa tay búng nhẹ bông hoa kia, hạt mưa đọng lại đồng loạt rơi xuống lòng bàn tay cô.

Không được khóc, dù là lúc nào cũng hãy để trái tim hướng đến ánh mặt trời.

Người giúp việc trong biệt thự đưa hai người lên tầng, “Hôm nay là sinh nhật của ông chủ chúng tôi, buổi tối sẽ có khách ghé thăm, mong hai người tận dụng thời gian.

“Được, không thành vấn đề.”

“Cho hai người một ngày chắc là đủ chứ?”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Có trợ lý hỗ trợ, hiệu suất làm việc của Tống Tương Niệm được nâng cao rất nhiều.

“Đúng rồi, trước đây vì sao chị lại nghĩ đến làm nghề này thế ạ?”

Câu hỏi này Hạ Chấp Ngộ cũng đã từng hỏi cô.

Tống Tương Niệm gấp những bộ quần áo tạm chưa mặc tới thành một khối đậu phụ, “Công việc này nói đơn giản chính là giúp chủ thuê sắp xếp một cách hợp lý ba yếu tố: người, đồ vật và không gian, đồ vật cần dễ tìm thấy, không gian được tận dụng tối đa, khiến cho chủ nhân của nơi này cảm thấy thoải mái, hưởng thụ niềm vui của sự tinh tế trong cuộc sống.”

Cô mang quần áo đã gấp xong đặt vào tủ quần áo. “Chị rất hưởng thụ quá trình này.”

Cô không có nhà, cũng chỉ có thể nhờ quá trình này để tận hưởng cảm giác có một căn nhà là như thế nào.

Buổi trưa hai người gọi đồ ăn bên ngoài giao tới tạm lót bụng, sau đó tiếp tục bận rộn tay chân đến tận chiều tối, đến cả thời gian uống nước cũng không có.

Trước cổng biệt thự có mấy chiếc xe dừng lại, Hạ Sí Hạ và Hạ phu nhân xuống xe, tài xế xách theo túi lớn túi bé đã chuẩn bị sẵn bước theo sau hai người.

“Chấp Ngộ đến chưa?”

“Mẹ yên tâm, nó nhất định biết phải giữ mặt mũi cho bác Tuyên, con người nó dễ ghi thù nhưng cũng biết nhớ ơn.”

Gần đến giờ cơm Hạ Chấp Ngộ mới tới.

Tuyên Tịnh đang cho Hạ Sí Hạ xem bộ móng mình mới làm, “Em mất nửa ngày mới làm xong đó.”

Hạ Sí Hạ có chút việc còn phải xử lý, không để ý lắm khen một câu cho có, “Ừm, rất được.”

Tuyên Tịnh lại nhanh nhảu rót trà cho Hạ phu nhân, mời trái cây.

“Đều xong rồi, mọi người mau tới ngồi đi.” Tuyên phu nhân từ trong bếp đi ra, nhiệt tình tiếp đón.

Hạ Sí Hạ đi đến bên cạnh Hạ Chấp Ngộ, huých hắn một cái, “Nhìn thấy chưa, chỉ có nhà chúng ta.”

“Em cũng không mù.”

“Chị thấy Tuyên gia rất có ý với cậu, không thì theo luôn đi?”

Hạ Chấp Ngộ rũ mi mắt, “Vệ sĩ nhỏ của chị đâu? Hôm nay không cần ở cạnh bảo vệ chị à?”

Hạ Sí Hạ kéo ghế ngồi xuống, “Lát nữa đừng có mơ chị đây nói giúp cậu.”

Mọi người ngồi xuống bàn, Tuyên Tịnh ngồi ngay cạnh Hạ phu nhân, không chỉ gắp thức ăn cho bà ấy, còn liên tục rót thêm nước.

Tuyên phu nhân ngồi bên cạnh bật cười, “Nhìn đi, con gái lớn rồi không giữ được, trước mặt bác Hạ còn ngoan ngoãn hơn với người mẹ ruột này.”

“Mẹ, có thế mà mẹ cũng ghen tị à?” Tuyên Tịnh vừa nói vừa gắp thức ăn đặt vào bát Hạ phu nhân.

“Tịnh Tịnh nhà chúng tôi cũng xem như là thanh mai trúc mã cùng Chấp Ngộ lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, lúc đó tôi còn nghĩ hai nhà thân càng thêm thân thì tốt quá.”

Tuyên phu nhân cũng đã nói đến đây, Hạ gia khó mà tiếp tục giả vờ như không biết nữa.

Hạ phu nhân liếc mắt sang hai đứa con, một thì ngồi xem kịch, một thì lười không để ý, bà đành tự mình lên tiếng: “Tôi cũng đã sớm coi Tịnh Tịnh là con gái mình, Chấp Ngộ có thêm một cô em gái, tôi là người vui vẻ nhất.”

Sắc mặt Tuyên phu nhân hơi cứng lại.

Hạ phu nhân cảm thấy có vài chuyện vẫn nên nói cho rõ ràng, “Chấp Ngộ gần đây đang quen một cô gái, tôi cũng đã gặp rồi, mặt mũi tính cách đều rất tốt.”

“Thế sao?” Tuyên phu nhân cười gượng gạo, “Sao hôm nay không thấy đưa tới cùng?”

Hạ phu nhân đoán đôi vợ chồng son này vẫn còn đang giận dỗi nhau, “Con bé hôm nay bận rồi, để lần sau đi.”

Tuyên Tịnh siết chặt chiếc đũa trong tay, không còn khẩu vị gì nữa.

“Bác Hạ, không biết bạn gái của anh Chấp Ngộ đang làm gì ạ? Hai nhà đã gặp nhau hay chưa?”

Hạ Chấp Ngộ cầm ly rượu, hồi lâu không uống.

Rượu vang đỏ đảo một vòng, Hạ phu nhân nhìn về phía Hạ Chấp Ngộ. “Không cần gấp gáp chuyển đến giai đoạn đó, để hai đứa hưởng thụ quãng thời gian này đã.”

Tuyên Tịnh cầm điện thoại xem giờ, “Mẹ, người dọn dẹp mẹ thuê đến kia không biết đã làm xong chưa?”

“Chắc là xong rồi đấy,” Tuyên phu nhân gọi người giúp việc đứng gần đó, “Cô lên xem thử đi.”

“Vâng.”

Tống Tương Niệm bận rộn làm xong chỗ việc cuối cùng, mệt đến mức không muốn đứng lên.

Trợ lý ngồi nhẩm tính thu nhập của ngày hôm nay, “Mệt cũng hạnh phúc nha, đáng giá! Về nhà phải ăn một bữa thật ngon!”

Người giúp việc đi vào đây, “Xong rồi sao?”

“Xong rồi.”

“Vậy đi xuống với tôi đi, phu nhân đang chờ thanh toán tiền lương cho hai người ở bên dưới đấy.”

Tống Tương Niệm cầm theo chiếc túi xách treo trước cửa, hai người đi xuống tầng, cô còn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới.

Tống Tương Niệm đi theo người giúp việc vào đến nhà ăn, vừa đưa mắt nhìn tới, phát hiện ngồi đây đều là người quen.

“Xong rồi hả? Nào, đây là tiền lương của cô.” Tuyên phu nhân đặt tiền lên mặt bàn, để cho Tống Tương Niệm tự đến lấy.

Nhưng cô đứng chôn chân ở đó, Hạ Sí Hạ hơi nhíu mày, “Tương Niệm, em cũng ở đây à?”

“Chào Hạ tổng ạ.”

“Mọi người biết nhau hả?” Tuyên phu nhân cũng rất ngạc nhiên, “Tôi được người ta giới thiệu cho đấy, ở nhà bừa bộn quá nên thuê họ tới dọn dẹp một chút.”

“Mẹ, trong nhà cũng có giúp việc mà? Mẹ còn mời mấy người làm bán thời gian này đến làm gì?”

Tuyên Tịnh cứ thế đặt Tống Tương Niệm và giúp việc ngang hàng nhau, Hạ Chấp Ngộ cúi đầu ăn cơm, Hạ Sí Hạ lập tức nhận ra khác thường.

Cô ấy đá chân hắn một cái, mũi giày cao gót chọc mạnh vào đùi Hạ Chấp Ngộ.

Tống Tương Niệm đi tới trước bàn ăn, lên tiếng chào hỏi Hạ phu nhân. “Bác Hạ.”

Hạ phu nhân đứng dậy, muốn nhân cơ hội này giới thiệu Tống Tương Niệm cho người Tuyên gia, thế nhưng Tuyên phu nhân đã mỉm cười lên tiếng trước, “Không biết cô gái Chấp Ngộ nhìn trúng là thiên kim nhà nào? Tôi đoán cũng phải là một gia đình rất tốt mới xứng đôi nhỉ? Nghe nói Đồng tiểu thư ở phường thêu Giang Nam cũng rất thích Chấp Ngộ......”

Tống Tương Niệm nhìn chỗ tiền đặt trên mặt bàn, Hạ phu nhân kéo cô đến cạnh mình, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng tranh cãi.

“Chị là ai? Không được tùy tiện xông vào đây.”

“Tôi tìm người!”

“Không được, chị là ai hả?”

Người phụ nữ vẫn xông vào, Tuyên Tịnh giật mình đứng bật dậy, “Này, muốn làm gì?”

Tống Tương Niệm nhìn sang, trong đầu như có sấm sét đánh xuống, sau lưng toát mồ hôi. Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy cô, lập tức chạy về phía này.

Bà ta dừng lại trước mặt Tống Tương Niệm, bắt lấy cánh tay cô, “Cô không thể mặc kệ sống chết của chị gái mình được, bây giờ con bé vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, sắp không giữ được mạng nữa rồi!”

Hạ phu nhân bị người phụ nữ kia chen vào giữa, bà không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn sang Tống Tương Niệm.

“Tương Niệm, đây là mẹ con sao?”

Tống Tương Niệm lắc đầu, rút mạnh tay, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu để quan hệ của cô và Tống Toàn An bị phơi bày, cô thật sự không biết phải đối mặt với Hạ phu nhân thế nào nữa.

Nhưng người phụ nữ kia lại bắt được cánh tay cô, “Con bé dù gì cũng là chị gái cô mà? Cô không thể cứu con bé sao? Chúng tôi đang rất cần tiền, nhưng không tìm thấy ba cô đâu......”

“Trời ạ, con gái bệnh nặng mà ba ruột không quan tâm tới à?” Tuyên Tịnh ngồi trên ghế, thích thú nhìn Tống Tương Niệm bị người ta lôi lôi kéo kéo.

“Bà đừng như thế.” Tống Tương Niệm bị người phụ nữ đó túm chặt cánh tay không ngừng lắc lư, trợ lý đứng bên cạnh còn muốn tới giúp đỡ, “Có chuyện gì từ từ rồi nói.”

“Cứu chị gái cô đi, ba cô nói cô có công việc hái ra tiền mà, cô đành lòng đứng trơ mắt nhìn chị gái mình đi vào chỗ chết sao?”

Tống Tương Niệm không đẩy được bà ta ra, người phụ nữ này như thủy quái dưới biển, cuốn lấy Tống Tương Niệm vốn đã không còn chút sức lực một lòng muốn kéo cô xuống đáy.

“Tôi không có chị gái, cũng không có người thân......”

“Sao cô có thể nói ra lời đó cơ chứ?” Người phụ nữ nhìn đến Hạ Chấp Ngộ ngồi trước bàn ăn, thình lình thả tay Tống Tương Niệm rồi chạy về phía người đàn ông.

Tống Tương Niệm rất muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng cô lại thấy người phụ nữ kia đã quỳ dưới chân Hạ Chấp Ngộ.

“Là Triệu Lập Quốc hại chết ba cậu, không liên quan gì đến chúng tôi, cầu xin cậu cứu lấy con gái tôi......”

Tống Tương Niệm bước nhanh tới dùng sức kéo bà ta đứng lên, “Đi, bà ra khỏi đây!”

“Triệu Lập Quốc nào?” Hạ Sí Hạ đứng dậy, giọng nói thoáng trở nên sắc bén, “Nói rõ ràng rồi đi.”

Tống Tương Niệm túm chặt áo người phụ nữ, muốn kéo bà ta ra ngoài, nhưng đối phương cũng dùng toàn bộ sức lực lì lợm ở lại, tay còn vung ra đẩy mạnh cô một cái.

“Cô ta chính là con gái của Triệu Lập Quốc, bọn chúng cùng nhau mai danh ẩn tích suốt hai mươi năm nay......”

“Bà câm miệng!” Một câu này của bà ta cứ thế đóng xuống một con dấu định tội xấu xí, không có cách nào xóa sạch.

Hạ phu nhân sững sờ, ánh mắt không thể tin nhìn sang Tống Tương Niệm.

“Lời của bà ta đều là thật ư?”

Tuyên phu nhân che miệng, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Hạ phu nhân, vỗ vai an ủi bà ấy, “Người lúc trước hại chết Hạ tiên sinh không phải chính là Triệu Lập Quốc đó sao?”

“Đúng, Tống Tương Niệm này và con gái tôi là chị em cùng cha khác mẹ, bây giờ Triệu Lập Quốc lại chạy rồi......”

Hạ Sí Hạ quay phắt sang, “Chấp Ngộ, cậu có biết chuyện này không?”

“Anh ấy chắc chắn không biết,” Tuyên Tịnh cướp lời hắn, “Anh Chấp Ngộ hận chết kẻ gây nạn kia, anh ấy mà biết thì có thể cùng cô ta ở bên nhau sao?”

Hạ phu nhân hơi choáng váng, chống tay ngồi xuống ghế.

Người phụ nữ kia như một kẻ ăn vạ, ngồi bệt ở đó kéo thế nào cũng không chịu đi.

Đôi mắt hí của bà ta nhìn về phía Hạ Chấp Ngộ, “Tôi nghe Lập Quốc từng nhắc tới, cậu và cô gái này ở bên nhau rất vui vẻ, liệu có thể xem xét tình thân huyết thống của chị em nó mà...... xem xét cả con gái tôi không?”

“Bà còn có mặt mũi mà nói những lời đó?” Tuyên Tịnh tức giận chỉ vào mặt bà ta, “Thế này có khác gì xát muối vào vết thương của anh ấy không hả?”

Cuộc sống sẽ không bao giờ cho cô sống tốt, nó cho cô một tia sáng le lói, rồi lại dùng bóng tối thật dài để giày vò cô.

Cô không dám nhìn thử vẻ mặt của Hạ Sí Hạ và Hạ phu nhân hiện tại như thế nào, càng không dám nhìn Hạ Chấp Ngộ.

Người phụ nữ tiếp tục đi đến trước mặt cô, ôm chặt chân cô, “Cô mau nói gì đi, cứu chị gái cô!”

Tống Tương Niệm không còn sức mà giãy dụa nữa, bị người phụ nữ này lôi lôi kéo kéo, mặc cho kẻ khác vây xem.

Nước mắt làm mờ tầm mắt cô, “Tôi nói rồi, tôi không có chị gái, Tống Toàn An là Tống Toàn An, tôi là tôi, bà đừng bám lấy tôi nữa.”

“Trái tim cô sao có thể lạnh giá như thế?”

Hạ Chấp Ngộ nhìn Tống Tương Niệm bị bà ta như con bạch tuộc quấn lấy, có mấy lần không thể đứng vững, loạng choạng suýt ngã.

“Thả tôi ra, bà có bám lấy tôi cũng vô dụng thôi.”

“Cô đồng ý đưa tiền cho chúng tôi rồi mà? Đã nói Triệu Lập Quốc không ở đây thì để cô thay ông ta chăm sóc cho chị gái mà!”

Tống Tương Niệm nhìn bà ta trợn mắt nói dối, “Làm thế nào bà tìm được đến đây? Con gái bà đang nằm trong bệnh viện, bà không ở đó chăm sóc cho chị ta, lấy đâu ra thời gian theo dõi tôi?”

Tuyên Tịnh vừa nghe, chợt chột dạ quát lên, “Hóa ra cô thiếu tiền thế à, bác Dương, bác khóa tủ đồ trang sức trong phòng cháu chưa? Cẩn thận có kẻ giở thói trộm cắp!”

Người giúp việc ra vẻ giật mình, “Không khóa ạ, là lỗi của tôi.”

“Vậy tôi phải đi kiểm tra lại.”

Tuyên Tịnh đi lên tầng, rất nhanh đã lại thấy chạy xuống dưới, “Mẹ, con mất một chiếc dây chuyền, là chiếc sinh nhật năm ngoái mẹ tặng con ấy!”

Tuyên phu nhân nhìn sang Tống Tương Niệm, “Có phải con để đâu mà quên mất không?”

“Hôm qua con mới đeo mà.” Tuyên Tịnh tức giận bừng bừng đi xuống, xông thẳng tới bên cạnh Tống Tương Niệm, “Chắc chắn là cô ta lấy trộm.”

.

/165

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status