Bởi vì nhân chứng vật chứng đều bắt được, chống chế cũng không được nữa.
Bởi vì Thân hậu diệt trừ kế nữ cho đỡ chướng mắt mà dẫn sói vào nhà, dẫn thích khách Nhung Quốc tới hành thích Quốc quân... Việc hoang đường như vậy quả thật khiến cho cả đám quần thần không còn gì để nói nữa.
Tuy rằng lúc bọn thị vệ vào không tính là muộn, thế nhưng Ba vương bị thương quá nặng, cuối cùng sắc mặt chuyển trắng, co quắp ở trước mặt các vị đại thần, cuối cùng bởi vì mất m.á.u quá nhiều mà đi đời nhà ma.
Thân hậu không nghĩ tới, mưu kế độc ác lần này của mình vậy mà liên lụy Quốc quân Khương, lập tức bi thương khóc lớn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không phải bởi vì bà ta và Quốc quân Khương tình phu thê dài lâu gì, chỉ là bây giờ hắn c.h.ế.t như thế, chẳng phải tất cả tội lỗi sẽ đổ lên người bà sao?
Quan trọng nhất là, bởi vì hội minh phải diễn binh, Thân Hoa không hiểu việc quân nên tạm thời giao quân quyền thao luyện quân cho Kim Khuê xử trí thay.
Khoảng thời gian này, nghe nói Kim Khuê cho rất nhiều tướng quân, giáo úy giả nghỉ ngơi, nói thẳng là đã phải chịu khổ vì việc thao luyện binh mã, chờ tới khi thao luyện xong xuôi thì lại trở về quân doanh.
Đáng trách những kẻ giả kia, toàn là công tử bột trước đây mua quan tấn tước, hoàn toàn không có chí tiến thủ.
Trong mấy ngày đầu bọn họ diễn tập, bị mấy người từ nơi khác mời tới, sử dụng giọng Đại Tề nói cái gì mà cực khổ, cái gì mà tòng quân để chơi đùa là không được. Vừa nghe nói có thể không cần ra sa trường phơi nắng gay gắt, quả thật hết sức vui mừng.
Kết quả bây giờ, cho dù Thân Hoa phản ứng nhanh hơn nữa, mau chóng sai thân tín trong cung tới giải vây cho bà thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần!
Kim Khuê đáng hận kia, ngày bình thường giả bộ kính cẩn nghe theo Thân gia mọi chuyện, tất cả đều là biện pháp che mắt. Hắn và Thịnh Diệp tướng quân cùng một giuộc, đều quyết một lòng cống hiến sức lực cho huyết mạch còn sót lại của lão Ba vương.
Khương Tú Nhuận vậy mà giả dối như vậy, chẳng trách đưa thị nữ xấu xí vào quân doanh, còn thận trọng từng bước, bất tri bất giác cướp đoạt quân quyền trọng yếu.
Hiện tại không trông cậy vào Thân gia được, mà con trai út của bà bởi vì bị đưa tới Đại Tề làm con tin, không thể về chịu tang Quốc quân Khương kịp, vương vị kia ngay cả tranh giành cũng không thể.
Lòng Thân hậu biết, lần này mình không trông cậy vào người khác được nữa, bèn khóc lóc om sòm, không ngừng kêu mình bị oan uổng.
Lúc thị vệ nghe theo lời Khương Tú Nhuận muốn tới bắt bà lại, bà giống như phát điên nhào tới chỗ quần thần, trừng con mắt đỏ như m.á.u nói: “Nơi này rõ ràng là tẩm viện của Khương Tú Nhuận, không phải của Quốc quân! Là nó, bày kế đổi tẩm viện với Quốc quân! Là nó có bụng dạ khó lường!”
Bên này bà điên dại, kêu la gay gắt. Khương Tú Nhuận bên kia không nói lời nào, chỉ là đôi mắt to tự nhiên tuôn rơi nước mắt xuống đất, sau đó lao nhanh về phía một cây cột, lại bị Bạch Thiển và mấy thị vệ nhanh tay nhanh mắt ngăn lại.
Khương Tú Nhuận cũng bắt đầu hô to: “Để ta đ.â.m đầu c.h.ế.t đi! Phụ vương thương ta mới sinh con xong, không chịu được gió núi âm u lạnh lẽo, bèn đổi tẩm viện với ta, sớm biết sẽ có thích khách tới muốn bắt ta, cho dù liều mạng và trong sạch cũng được, ta sẽ thay phụ vương c.h.ế.t một lần. Bây giờ phụ vương ta chết, còn bị mẫu hậu oán giận... Ta còn sống làm gì nữa chứ!”
Cùng là khóc lớn, Thân hậu là điên cuồng ra sức mắng chửi oán giận, chỉ trích kế nữ có lỗi. Mà vương nữ lại đau lòng phụ vương mất, mẫu hậu vu oan, cộng thêm tư thế suy nhược nhỏ bé xụi lơ trong khuỷu tay cường tráng của Bạch Thiển, khóe mắt ửng hồng, gò má trắng muốt giống như bị nước suối chảy qua, thật sự khiến người ta nhìn mà thương tiếc.
Thế nhưng không dám tưởng tượng, nữ tử gầy yếu như vậy, nếu thật sự bị rơi vào tay Nhung vương như gấu kia sẽ gặp phải cảnh ngộ như thế nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong số lão thần ở đây, có người từng gặp tiên vương hậu.
Tiên vương hậu mới là huyết mạch chính thống của Ba Quốc. Bây giờ mắt thấy vương nữ giống như tiên vương hậu khóc lóc tới nỗi thê thảm như vậy, còn gặp thảm kịch bị kẻ đầu têu Thân hậu vu oan, chỉ có thể đ.â.m đầu c.h.ế.t chứng minh, quả thật không thể nhịn được nữa.
Có người dũng cảm đứng ra, trợn mắt nói với Vương hậu: “Nếu không phải có người có ý muốn hãm hại vương nữ, dẫn sói vào nhà, cho dù Quốc quân đổi tẩm viện thì thế nào? Bây giờ Đại vương đã qua đời rồi, việc này nhất định phả tra rõ chân tướng, bằng không các vị ở đây ai cũng khó thoát khỏi tội danh hành thích vua!”
Khương Chi lúc này đã bị Thân hậu chọc tức tới nỗi chân tay lạnh như băng. Đại vương tử ngày thường ôn hòa nho nhã lịch sự chỉ cần nghĩ đến hậu quả muội muội bị bắt đi, tưởng chừng như tim bị bóp mạnh một cái.
Mắt thấy Thân hậu còn không chịu nhận tội, vẫn cứ mắng to Khương Tú Nhuận nham hiểm giả dối là kẻ gây tai họa cho Ba Quốc, vậy mà bước vọt tới, bất thình lình cho phụ nhân điên loạn này hai bàn tay vào mặt, sau đó mắng to: “Độc phụ này! Bất hạnh của quốc gia đó là phụ vương ta cưới ngươi mới có kết cục này! Nếu mẫu hậu khỏe mạnh, làm sao sẽ cho phép ngươi quấy nhiễu vương đình, nâng đỡ thân tín, tham ô mồ hôi nước mắt của nhân dân!”
Lời này cũng là bi ai trong lòng các lão thần.
Tiên vương hậu mới là vương nữ chân chính của Ba Quốc, phong thái khí phách của nàng ấy đã từng làm say mê biết bao nhiêu con cháu quý tộc Ba Quốc?
Nghĩ kỹ lại, sau khi Thân hậu được sủng ái, bèn nâng đỡ Thân gia độc chiếm quyền lực, nắm giữ dân sinh quân quyền trong nước, thế lực Thân gia của bà ta lớn mạnh, ai cũng có chút không cam lòng.
Có cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan.
Mắt thấy Ba vương mất, trước mắt toàn bộ hành cung đều bị Cơ Vô Cương và bách phu trưởng Bạch Thiển dẫn tinh binh tới khống chế. Vừa nãy còn có thần tử nghe thấy Cơ Vô Cương sai người ra lệnh cho tướng quân Kim Khuê đóng quân ở ngoài hành cung, phong tỏa toàn bộ hành cung và con đường từ Mai thành đi về đô thành Ngưỡng thành.
Trong lòng bọn họ biết, lúc này đại vương tử và vương nữ khống chế toàn bộ hành cung. Người nắm giữ binh quyền mới có quyền nói chuyện.
Tuy rằng quyền thế của Thân gia vẫn còn nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Về phần Thân Hoa giúp đỡ Thân hậu, vừa nãy cũng bị Bạch Thiển sai người bắt lấy rồi trói chặt lại rồi.
Vừa rồi Khương Tú Nhuận khóc lóc bi thương, cũng không phải đau lòng cho phụ vương, mà là thật lòng nghĩ tới lúc mẫu thân mình mất đi đã đau khổ bất lực thế nào nên nhịn không được rơi lệ.
Bây giờ phụ vương lại rời đi như vậy, chỉ mong mẫu thân ở cõi âm đầu thai chuyển thế, không gặp lại loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa, khắt khe với con cái này nữa.
Cơ Vô Cương khống chế toàn bộ hành cung, nhốt Thân hậu và Thân Hoa lại, còn có hai huynh muội thân tín của họ rồi trấn an các vị thần tử rồi cùng đại vương tử, vương nữ và mấy vị lão thần bàn bạc kế sách đối phó.
Khương Tú Nhuận lau nước mắt, bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bây giờ hội minh sắp tới, đất nước phát sinh biến cố thì chính là dẫn sói vào nhà. Truyền lệnh xuống, phong tỏa tin tức Quốc quân bị hành thích, bí mật không phát tang. Chỉ nói Quốc quân không quen khí hậu, bị đau bụng, không thể tham gia tiệc rượu, khoản đãi các vương. Chờ sau khi hội minh kết thúc thì mới tuyên bố phát tang Quân vương.”
Có hai lão thần dị nghị về thái độ của Khương Tú Nhuận, cảm thấy như vậy là bất kính với di thể của Quốc quân.
Tuy rằng lúc này trời chuyển mát, thế nhưng nếu mãi không cử hành quốc tang, thời gian dài t.h.i t.h.ể Quốc quân Khương cũng sẽ có mùi hôi. Nếu tội bất kích với tiên vương này bị ghi vào sử sách, những lão thần coi trọng danh dự như bọn họ không gánh vác được.
Khương Tú Nhuận lúc này đã thay đổi bộ dạng nhu nhược vừa nãy, chỉ nhìn thẳng lão thần cổ hủ câu nệ tình nghĩa nhỏ nhặt, miệng lại hỏi về Kim Khuê ở một bên: “Kim tướng quân, tinh binh thiết kỵ [*] của Lương Quốc, nếu ngày đêm chạy tới tập kích đô thành Ba Quốc thì cần thời gian bao lâu? Quân phòng thủ của Ba Quốc có thể chống lại trong bao lâu?”
[*] Thuật ngữ “thiết kỵ” bắt nguồn từ lĩnh vực quân sự cổ đại và là một loại kỵ binh trong chiến tranh quân sự cổ đại. Đó là một đội quân hạng nặng và một kỵ binh hạng nặng. Đây là một trong những lực lượng mạnh mẽ trong chiến tranh cổ đại.
Kim Khuê không chút nghĩ ngợi nói: “Gần đây Lương Quốc mua sắm ngựa chiến chạy ngàn dặm, chiến xa tinh xảo, thêm nữa là lúc này là mùa thu, hành quân trong khí hậu mát mẻ, chỉ cần ba ngày là có thể tới chặn dưới đô thành Ba Quốc. Mà tướng sĩ triều ta, giáp chiến và đao kiếm phần lớn là làm ra từ hơn mười năm trước, từng đời tướng sĩ coi như vật báu mà lau chùi bảo dưỡng nhưng cũng không thể tránh áo giáp trở nên mỏng đi, mục nát rỉ sắt, huống chi trước đó Thân gia tham ô một khoản quân lương lớn, tướng sĩ oán hận không ngừng... Nếu chúng ta lấy thân thể m.á.u thịt liều c.h.ế.t giữ thành, gần như là có thể chống đỡ ba ngày...”
Sau khi Khương Tú Nhuận nghe xong, mặt không thay đổi nhìn các vị thần tử xung quanh nói: “Các ngươi nhìn xem, nếu địch quốc nảy sinh tâm tư, thôn tính Ba Quốc ta chỉ mất sáu ngày. Đến lúc đó, cho dù bọn ngươi tôn tiết giữ lễ, vì phụ vương ta cử hành lễ an táng hoành tráng, chỉ sợ quan tài còn chưa xuống mồ, gót sắt của kẻ thù đã đạp lên nắp quan tài của phụ vương rồi!”
Nói tới đây, nàng đứng lên nói: “Vì lê dân bách tính Ba Quốc trăm năm bình an, ta thà rằng gánh lấy danh tiếng bất hiếu. Nếu có ai coi trọng danh tiết của mình thì cứ mở miệng, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Một lát nữa sẽ bắt các ngươi vào nhà lao, chờ tới khi vượt qua kiếp nạn này sẽ thả các ngươi ra. Đến lúc đó, các ngươi có thể tự nhiên đùn đẩy tội lỗi lên người phụ nhân thiển cận, kém hiểu biết là ta, tẩy trắng cho các ngươi. Nếu còn ngại danh tiếng không trong sạch thì tự chuẩn bị dây thừng, tìm chỗ mương máng không người thắt cổ mình chứng minh đi! Ta nhất định sẽ gọi sử quan ghi lại cho các ngươi một quyển dày.”
Nói tới bây giờ, các lão thần Ba Quốc vẫn quen thuộc với đại vương nữ dịu dàng động lòng người chưa từng rời Ba Quốc mấy năm trước. Lại không biết Khương Tú Nhuận ở trước mặt người khác mỉm cười lễ phép, còn có loại tính cách gian xảo, hiểm độc và mạnh mẽ này.
Chỉ một lời nói hợp lý rõ ràng, bác bỏ ý kiến của hai lão thần mua danh chuộc tiếng, khiến bọn họ đỏ mặt tới mang thai, không còn gì để nói. Còn muốn mở miệng cãi thì lại bị lão thần khác nhịn không được trách mắng không biết chừng mực rồi không ai để ý tới hai người bọn họ nữa, chỉ một lòng bàn bạc sắp xếp kế tiếp với đại vương nữ.
Tuy rằng bọn họ cũng biết, Quốc quân Khương c.h.ế.t đột ngột, vốn nên do đại vương tử chủ trì cục diện. Thế nhưng vài lần nói chuyện, bọn họ cũng nhìn ra Khương Chi là người không có chủ ý, mà Cơ Vô Cương thì chỉ nghe lệnh Khương Tú Nhuận.
Cho nên cuối cùng chuyện lớn chuyện nhỏ, đều là Khương Tú Nhuận gõ thước tay [*] định đoạt.
[*] Để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.
Chỉ là t.h.i t.h.ể Quốc quân Khương không thể mặc cho thối rữa. May là Mai thành có động suối cực kỳ râm mát, giấu t.h.i t.h.ể trong đó, ở mấy ngày cũng không thối rữa.
Kể từ lúc đó, dù cho tới sớm năm ngày nhưng ngày nào cũng bận rộn không ngừng.
Tới ngày hội minh, Khương Tú Nhuận mặc áo hở eo và quần dài tới chấm đất đặc biệt của Ba Quốc, choàng áo khoác tơ lụa kim tuyến may bằng vải mỏng, đầu đội mũ vàng đầu rắn tượng trưng của vương nữ, tóc dài xõa tung như tơ lụa màu đen rủ xuống phủ phần m.ô.n.g trên quần dài bó sát, môi son má phấn, lông mày hất lên, phong độ ung dung xuất hiện trên hội minh... Chỉ là hội minh các vương, vậy mà không có nhiều người tới.
Dù sao năm nay chủ nhà là Ba Quốc, một nước nhỏ chật hẹp nhỏ bé, truyền lệnh không ngớt tới các nước cũng không khiến mấy vị Quốc quân các nước kinh sợ.
Hơn nữa Quốc quân Khương là ke a dua nịnh hót, vẻ mặt luôn nâng cao giẫm thấp [*] thật sự khiến cho người ta buồn nôn. Đếm muộn một chút, cũng coi như bớt cho mình nôn ra mấy ngụm nước chua trong dạ dày.
[*] Tâng bốc người trên, chèn ép kẻ dưới.
Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, chỗ ngồi chủ nhà của hội minh hôm nay lại là vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, khuynh thành tuyệt sắc.
Ba bốn Quốc quân tới sớm nhịn không được đứng lên, ngẩn người nhìn chằm chằm vị quý nữ của Ba Quốc, trong lòng nghi ngờ đây là tinh linh nơi nào đó biến hóa ra, sau một khắc sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Lưu Bội của Lương Quốc trùng hợp tới sớm, cũng nhịn không được hít sâu một hơi. Tuy rằng hắn rất quen thuộc với Khương Hòa Nhuận ở thành Lạc An, cũng biết nội tình của “hắn”.
Thế nhưng lúc này, gặp nước đài cao, thu thủy trong veo, hơi nước dần làm nền cho cho giai nhân một phương, hắn cũng nhịn không được, nhất thời bị người quen cũ này mê hoặc tâm hồn.
Bởi vì Thân hậu diệt trừ kế nữ cho đỡ chướng mắt mà dẫn sói vào nhà, dẫn thích khách Nhung Quốc tới hành thích Quốc quân... Việc hoang đường như vậy quả thật khiến cho cả đám quần thần không còn gì để nói nữa.
Tuy rằng lúc bọn thị vệ vào không tính là muộn, thế nhưng Ba vương bị thương quá nặng, cuối cùng sắc mặt chuyển trắng, co quắp ở trước mặt các vị đại thần, cuối cùng bởi vì mất m.á.u quá nhiều mà đi đời nhà ma.
Thân hậu không nghĩ tới, mưu kế độc ác lần này của mình vậy mà liên lụy Quốc quân Khương, lập tức bi thương khóc lớn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không phải bởi vì bà ta và Quốc quân Khương tình phu thê dài lâu gì, chỉ là bây giờ hắn c.h.ế.t như thế, chẳng phải tất cả tội lỗi sẽ đổ lên người bà sao?
Quan trọng nhất là, bởi vì hội minh phải diễn binh, Thân Hoa không hiểu việc quân nên tạm thời giao quân quyền thao luyện quân cho Kim Khuê xử trí thay.
Khoảng thời gian này, nghe nói Kim Khuê cho rất nhiều tướng quân, giáo úy giả nghỉ ngơi, nói thẳng là đã phải chịu khổ vì việc thao luyện binh mã, chờ tới khi thao luyện xong xuôi thì lại trở về quân doanh.
Đáng trách những kẻ giả kia, toàn là công tử bột trước đây mua quan tấn tước, hoàn toàn không có chí tiến thủ.
Trong mấy ngày đầu bọn họ diễn tập, bị mấy người từ nơi khác mời tới, sử dụng giọng Đại Tề nói cái gì mà cực khổ, cái gì mà tòng quân để chơi đùa là không được. Vừa nghe nói có thể không cần ra sa trường phơi nắng gay gắt, quả thật hết sức vui mừng.
Kết quả bây giờ, cho dù Thân Hoa phản ứng nhanh hơn nữa, mau chóng sai thân tín trong cung tới giải vây cho bà thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần!
Kim Khuê đáng hận kia, ngày bình thường giả bộ kính cẩn nghe theo Thân gia mọi chuyện, tất cả đều là biện pháp che mắt. Hắn và Thịnh Diệp tướng quân cùng một giuộc, đều quyết một lòng cống hiến sức lực cho huyết mạch còn sót lại của lão Ba vương.
Khương Tú Nhuận vậy mà giả dối như vậy, chẳng trách đưa thị nữ xấu xí vào quân doanh, còn thận trọng từng bước, bất tri bất giác cướp đoạt quân quyền trọng yếu.
Hiện tại không trông cậy vào Thân gia được, mà con trai út của bà bởi vì bị đưa tới Đại Tề làm con tin, không thể về chịu tang Quốc quân Khương kịp, vương vị kia ngay cả tranh giành cũng không thể.
Lòng Thân hậu biết, lần này mình không trông cậy vào người khác được nữa, bèn khóc lóc om sòm, không ngừng kêu mình bị oan uổng.
Lúc thị vệ nghe theo lời Khương Tú Nhuận muốn tới bắt bà lại, bà giống như phát điên nhào tới chỗ quần thần, trừng con mắt đỏ như m.á.u nói: “Nơi này rõ ràng là tẩm viện của Khương Tú Nhuận, không phải của Quốc quân! Là nó, bày kế đổi tẩm viện với Quốc quân! Là nó có bụng dạ khó lường!”
Bên này bà điên dại, kêu la gay gắt. Khương Tú Nhuận bên kia không nói lời nào, chỉ là đôi mắt to tự nhiên tuôn rơi nước mắt xuống đất, sau đó lao nhanh về phía một cây cột, lại bị Bạch Thiển và mấy thị vệ nhanh tay nhanh mắt ngăn lại.
Khương Tú Nhuận cũng bắt đầu hô to: “Để ta đ.â.m đầu c.h.ế.t đi! Phụ vương thương ta mới sinh con xong, không chịu được gió núi âm u lạnh lẽo, bèn đổi tẩm viện với ta, sớm biết sẽ có thích khách tới muốn bắt ta, cho dù liều mạng và trong sạch cũng được, ta sẽ thay phụ vương c.h.ế.t một lần. Bây giờ phụ vương ta chết, còn bị mẫu hậu oán giận... Ta còn sống làm gì nữa chứ!”
Cùng là khóc lớn, Thân hậu là điên cuồng ra sức mắng chửi oán giận, chỉ trích kế nữ có lỗi. Mà vương nữ lại đau lòng phụ vương mất, mẫu hậu vu oan, cộng thêm tư thế suy nhược nhỏ bé xụi lơ trong khuỷu tay cường tráng của Bạch Thiển, khóe mắt ửng hồng, gò má trắng muốt giống như bị nước suối chảy qua, thật sự khiến người ta nhìn mà thương tiếc.
Thế nhưng không dám tưởng tượng, nữ tử gầy yếu như vậy, nếu thật sự bị rơi vào tay Nhung vương như gấu kia sẽ gặp phải cảnh ngộ như thế nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong số lão thần ở đây, có người từng gặp tiên vương hậu.
Tiên vương hậu mới là huyết mạch chính thống của Ba Quốc. Bây giờ mắt thấy vương nữ giống như tiên vương hậu khóc lóc tới nỗi thê thảm như vậy, còn gặp thảm kịch bị kẻ đầu têu Thân hậu vu oan, chỉ có thể đ.â.m đầu c.h.ế.t chứng minh, quả thật không thể nhịn được nữa.
Có người dũng cảm đứng ra, trợn mắt nói với Vương hậu: “Nếu không phải có người có ý muốn hãm hại vương nữ, dẫn sói vào nhà, cho dù Quốc quân đổi tẩm viện thì thế nào? Bây giờ Đại vương đã qua đời rồi, việc này nhất định phả tra rõ chân tướng, bằng không các vị ở đây ai cũng khó thoát khỏi tội danh hành thích vua!”
Khương Chi lúc này đã bị Thân hậu chọc tức tới nỗi chân tay lạnh như băng. Đại vương tử ngày thường ôn hòa nho nhã lịch sự chỉ cần nghĩ đến hậu quả muội muội bị bắt đi, tưởng chừng như tim bị bóp mạnh một cái.
Mắt thấy Thân hậu còn không chịu nhận tội, vẫn cứ mắng to Khương Tú Nhuận nham hiểm giả dối là kẻ gây tai họa cho Ba Quốc, vậy mà bước vọt tới, bất thình lình cho phụ nhân điên loạn này hai bàn tay vào mặt, sau đó mắng to: “Độc phụ này! Bất hạnh của quốc gia đó là phụ vương ta cưới ngươi mới có kết cục này! Nếu mẫu hậu khỏe mạnh, làm sao sẽ cho phép ngươi quấy nhiễu vương đình, nâng đỡ thân tín, tham ô mồ hôi nước mắt của nhân dân!”
Lời này cũng là bi ai trong lòng các lão thần.
Tiên vương hậu mới là vương nữ chân chính của Ba Quốc, phong thái khí phách của nàng ấy đã từng làm say mê biết bao nhiêu con cháu quý tộc Ba Quốc?
Nghĩ kỹ lại, sau khi Thân hậu được sủng ái, bèn nâng đỡ Thân gia độc chiếm quyền lực, nắm giữ dân sinh quân quyền trong nước, thế lực Thân gia của bà ta lớn mạnh, ai cũng có chút không cam lòng.
Có cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan.
Mắt thấy Ba vương mất, trước mắt toàn bộ hành cung đều bị Cơ Vô Cương và bách phu trưởng Bạch Thiển dẫn tinh binh tới khống chế. Vừa nãy còn có thần tử nghe thấy Cơ Vô Cương sai người ra lệnh cho tướng quân Kim Khuê đóng quân ở ngoài hành cung, phong tỏa toàn bộ hành cung và con đường từ Mai thành đi về đô thành Ngưỡng thành.
Trong lòng bọn họ biết, lúc này đại vương tử và vương nữ khống chế toàn bộ hành cung. Người nắm giữ binh quyền mới có quyền nói chuyện.
Tuy rằng quyền thế của Thân gia vẫn còn nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Về phần Thân Hoa giúp đỡ Thân hậu, vừa nãy cũng bị Bạch Thiển sai người bắt lấy rồi trói chặt lại rồi.
Vừa rồi Khương Tú Nhuận khóc lóc bi thương, cũng không phải đau lòng cho phụ vương, mà là thật lòng nghĩ tới lúc mẫu thân mình mất đi đã đau khổ bất lực thế nào nên nhịn không được rơi lệ.
Bây giờ phụ vương lại rời đi như vậy, chỉ mong mẫu thân ở cõi âm đầu thai chuyển thế, không gặp lại loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa, khắt khe với con cái này nữa.
Cơ Vô Cương khống chế toàn bộ hành cung, nhốt Thân hậu và Thân Hoa lại, còn có hai huynh muội thân tín của họ rồi trấn an các vị thần tử rồi cùng đại vương tử, vương nữ và mấy vị lão thần bàn bạc kế sách đối phó.
Khương Tú Nhuận lau nước mắt, bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bây giờ hội minh sắp tới, đất nước phát sinh biến cố thì chính là dẫn sói vào nhà. Truyền lệnh xuống, phong tỏa tin tức Quốc quân bị hành thích, bí mật không phát tang. Chỉ nói Quốc quân không quen khí hậu, bị đau bụng, không thể tham gia tiệc rượu, khoản đãi các vương. Chờ sau khi hội minh kết thúc thì mới tuyên bố phát tang Quân vương.”
Có hai lão thần dị nghị về thái độ của Khương Tú Nhuận, cảm thấy như vậy là bất kính với di thể của Quốc quân.
Tuy rằng lúc này trời chuyển mát, thế nhưng nếu mãi không cử hành quốc tang, thời gian dài t.h.i t.h.ể Quốc quân Khương cũng sẽ có mùi hôi. Nếu tội bất kích với tiên vương này bị ghi vào sử sách, những lão thần coi trọng danh dự như bọn họ không gánh vác được.
Khương Tú Nhuận lúc này đã thay đổi bộ dạng nhu nhược vừa nãy, chỉ nhìn thẳng lão thần cổ hủ câu nệ tình nghĩa nhỏ nhặt, miệng lại hỏi về Kim Khuê ở một bên: “Kim tướng quân, tinh binh thiết kỵ [*] của Lương Quốc, nếu ngày đêm chạy tới tập kích đô thành Ba Quốc thì cần thời gian bao lâu? Quân phòng thủ của Ba Quốc có thể chống lại trong bao lâu?”
[*] Thuật ngữ “thiết kỵ” bắt nguồn từ lĩnh vực quân sự cổ đại và là một loại kỵ binh trong chiến tranh quân sự cổ đại. Đó là một đội quân hạng nặng và một kỵ binh hạng nặng. Đây là một trong những lực lượng mạnh mẽ trong chiến tranh cổ đại.
Kim Khuê không chút nghĩ ngợi nói: “Gần đây Lương Quốc mua sắm ngựa chiến chạy ngàn dặm, chiến xa tinh xảo, thêm nữa là lúc này là mùa thu, hành quân trong khí hậu mát mẻ, chỉ cần ba ngày là có thể tới chặn dưới đô thành Ba Quốc. Mà tướng sĩ triều ta, giáp chiến và đao kiếm phần lớn là làm ra từ hơn mười năm trước, từng đời tướng sĩ coi như vật báu mà lau chùi bảo dưỡng nhưng cũng không thể tránh áo giáp trở nên mỏng đi, mục nát rỉ sắt, huống chi trước đó Thân gia tham ô một khoản quân lương lớn, tướng sĩ oán hận không ngừng... Nếu chúng ta lấy thân thể m.á.u thịt liều c.h.ế.t giữ thành, gần như là có thể chống đỡ ba ngày...”
Sau khi Khương Tú Nhuận nghe xong, mặt không thay đổi nhìn các vị thần tử xung quanh nói: “Các ngươi nhìn xem, nếu địch quốc nảy sinh tâm tư, thôn tính Ba Quốc ta chỉ mất sáu ngày. Đến lúc đó, cho dù bọn ngươi tôn tiết giữ lễ, vì phụ vương ta cử hành lễ an táng hoành tráng, chỉ sợ quan tài còn chưa xuống mồ, gót sắt của kẻ thù đã đạp lên nắp quan tài của phụ vương rồi!”
Nói tới đây, nàng đứng lên nói: “Vì lê dân bách tính Ba Quốc trăm năm bình an, ta thà rằng gánh lấy danh tiếng bất hiếu. Nếu có ai coi trọng danh tiết của mình thì cứ mở miệng, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Một lát nữa sẽ bắt các ngươi vào nhà lao, chờ tới khi vượt qua kiếp nạn này sẽ thả các ngươi ra. Đến lúc đó, các ngươi có thể tự nhiên đùn đẩy tội lỗi lên người phụ nhân thiển cận, kém hiểu biết là ta, tẩy trắng cho các ngươi. Nếu còn ngại danh tiếng không trong sạch thì tự chuẩn bị dây thừng, tìm chỗ mương máng không người thắt cổ mình chứng minh đi! Ta nhất định sẽ gọi sử quan ghi lại cho các ngươi một quyển dày.”
Nói tới bây giờ, các lão thần Ba Quốc vẫn quen thuộc với đại vương nữ dịu dàng động lòng người chưa từng rời Ba Quốc mấy năm trước. Lại không biết Khương Tú Nhuận ở trước mặt người khác mỉm cười lễ phép, còn có loại tính cách gian xảo, hiểm độc và mạnh mẽ này.
Chỉ một lời nói hợp lý rõ ràng, bác bỏ ý kiến của hai lão thần mua danh chuộc tiếng, khiến bọn họ đỏ mặt tới mang thai, không còn gì để nói. Còn muốn mở miệng cãi thì lại bị lão thần khác nhịn không được trách mắng không biết chừng mực rồi không ai để ý tới hai người bọn họ nữa, chỉ một lòng bàn bạc sắp xếp kế tiếp với đại vương nữ.
Tuy rằng bọn họ cũng biết, Quốc quân Khương c.h.ế.t đột ngột, vốn nên do đại vương tử chủ trì cục diện. Thế nhưng vài lần nói chuyện, bọn họ cũng nhìn ra Khương Chi là người không có chủ ý, mà Cơ Vô Cương thì chỉ nghe lệnh Khương Tú Nhuận.
Cho nên cuối cùng chuyện lớn chuyện nhỏ, đều là Khương Tú Nhuận gõ thước tay [*] định đoạt.
[*] Để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.
Chỉ là t.h.i t.h.ể Quốc quân Khương không thể mặc cho thối rữa. May là Mai thành có động suối cực kỳ râm mát, giấu t.h.i t.h.ể trong đó, ở mấy ngày cũng không thối rữa.
Kể từ lúc đó, dù cho tới sớm năm ngày nhưng ngày nào cũng bận rộn không ngừng.
Tới ngày hội minh, Khương Tú Nhuận mặc áo hở eo và quần dài tới chấm đất đặc biệt của Ba Quốc, choàng áo khoác tơ lụa kim tuyến may bằng vải mỏng, đầu đội mũ vàng đầu rắn tượng trưng của vương nữ, tóc dài xõa tung như tơ lụa màu đen rủ xuống phủ phần m.ô.n.g trên quần dài bó sát, môi son má phấn, lông mày hất lên, phong độ ung dung xuất hiện trên hội minh... Chỉ là hội minh các vương, vậy mà không có nhiều người tới.
Dù sao năm nay chủ nhà là Ba Quốc, một nước nhỏ chật hẹp nhỏ bé, truyền lệnh không ngớt tới các nước cũng không khiến mấy vị Quốc quân các nước kinh sợ.
Hơn nữa Quốc quân Khương là ke a dua nịnh hót, vẻ mặt luôn nâng cao giẫm thấp [*] thật sự khiến cho người ta buồn nôn. Đếm muộn một chút, cũng coi như bớt cho mình nôn ra mấy ngụm nước chua trong dạ dày.
[*] Tâng bốc người trên, chèn ép kẻ dưới.
Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, chỗ ngồi chủ nhà của hội minh hôm nay lại là vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, khuynh thành tuyệt sắc.
Ba bốn Quốc quân tới sớm nhịn không được đứng lên, ngẩn người nhìn chằm chằm vị quý nữ của Ba Quốc, trong lòng nghi ngờ đây là tinh linh nơi nào đó biến hóa ra, sau một khắc sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Lưu Bội của Lương Quốc trùng hợp tới sớm, cũng nhịn không được hít sâu một hơi. Tuy rằng hắn rất quen thuộc với Khương Hòa Nhuận ở thành Lạc An, cũng biết nội tình của “hắn”.
Thế nhưng lúc này, gặp nước đài cao, thu thủy trong veo, hơi nước dần làm nền cho cho giai nhân một phương, hắn cũng nhịn không được, nhất thời bị người quen cũ này mê hoặc tâm hồn.
/193
|