Người coi trọng duyên phận luôn coi trọng tiến lên từ từ.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Khương Tú Nhuận đều tuân theo điều này, cho nên nàng luôn thận trọng với giao tình giữa bản thân và Hoàng Thái tử điện hạ. Nàng tuyệt đối không muốn thân thiết với hắn tới mức cùng ngâm mình trong một cái hồ.
Thế nên nàng cung kính nói: "Thái tử không xem tại hạ như người ngoài, tại hạ đã cảm thấy người quá ân sủng tại hạ rồi. Nhưng tập tục các nước khác nhau, người Ba Quốc chúng ta xưa nay câu nệ, không giống Đại Tề, mọi người có thể tắm cùng ao. Nếu như Thái tử muốn khen thưởng, xin thưởng cho tại hạ một thùng thuốc tắm, như vậy thì lúc rảnh rỗi, tại hạ cũng có thể điều dưỡng thân thể một chút."
Những lời này của nàng không làm mất mặt mũi của Thái tử, nàng chỉ khéo léo cự tuyệt lời mời tắm cùng hoang đường đó mà thôi.
Thật ra Phượng Ly Ngô nói như vậy, cũng không có ý gì xấu. Giống như công tử Tiểu Khương nói, nam tử Đại Tề cùng nhau tắm cũng giống như uống rượu cùng bàn, bạn bè thân thiết cùng nhau giải quyết công chuyện. Hơn nữa hắn mời công tử Tiểu Khương cùng tắm, thật sự là cho thiếu niên này vinh quang vô hạn.
Bởi vậy, công tử Tiểu Khương dùng ngữ khí ôn hòa khéo léo từ chối, hắn chỉ cho rằng thiếu niên da mặt mỏng, xấu hổ mà thôi, hiển nhiên cũng rất khoan dung rộng lương đồng ý ban thưởng cho hắn một thùng thuốc tắm.
Nhưng như vậy, hắn lại nghĩ tới chuyện Tần Chiếu từng ở trong nhà xí lột quần áo thiếu niên này. Cũng không biết khi đó Tần Chiếu làm sao có thể chiếm tiện nghi của thiếu niên...
Suy nghĩ tới đây, hắn bất giác nhìn về phía cần cổ trơn mịn của thiếu biên.
Bởi vì đang bôi thuốc, công tử Tiểu Khương cúi đầu, tuy mặc áo khoác cao cổ nhưng vẫn có nửa đoạn đường cong duyên dáng lộ ra.
Ở trong động đá, Phượng Ly Ngô kề sát thiếu niên, biết cái cổ kia không chỉ nhìn nhỏ yếu đáng yêu mà còn có mùi hương không nói nên lời, khi chóp mũi lơ đãng quét qua, sẽ cảm thụ được cảm giác trắng mịn không thể tin được...
Phượng Ly Ngô vẫn còn chưa ngẫm ra tư vị rõ ràng, gã sai vặt bên ngoài đã chạy tới bẩm báo, Hoàng hậu lo lắng Thái tử bị thương nặng, trong phủ không có Thái tử phi nên đưa chất nữ Tào Khê tới phủ Thái tử, để cho nàng giúp đỡ Hoàng hậu dốc lòng chăm sóc Thái tử điện hạ.
Khương Tú Nhuận vừa bôi thuốc xong, đang rửa tay bên chậu đồng, nghe thấy Tào Cơ tới đây, vội cúi đầu cười trộm.
Nhất định là trời xanh nghe thấy lời khẩn cầu của nàng nên Tào Cơ mới có thể tới nhanh như vậy.
Tuy Tào Cơ làm người có hơi ngu xuẩn một chút, sau cùng vẫn không bằng Điền Oánh nịnh hót Thái tử, nhưng dù gì cũng ngồi vững vị trí Thái tử phi mấy năm.
Nếu bây giờ nàng đang sống ở trong phủ Thái tử, Tào Khê sẽ thành chủ mẫu của nàng, cho nên mấy ngày này nàng phải lấy lòng nàng ta một chút, về sau còn được vị Thái tử phi này ra tay rộng rãi, cho thiếu phó nàng những ngày tháng dễ chịu.
Lúc Thái tử dặn dò bảo Tào Khê vào gặp, Khương Tú Nhận cảm kích biết điều lui ra ngoài, tránh làm hỏng kế lớn quyến rũ Thái tử của Thái tử phi tương lai.
Liên quan tới ứng cử viên trở thành Thái tử phi, thật ra trong lòng Thái tử đã sớm có dự định. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Tào Khê là ứng cử viên tốt nhất.
Lão thần Đại Tề tuy rằng ủng hộ hắn làm Thái tử, thế nhưng lòng trung thành với Hoàng đế cũng không thể nghi ngờ.
Nếu phụ vương hắn sắp tới tuổi an hưởng tuổi già, hắn không ngại mình làm Thái tử thêm mấy năm. Nhưng bây giờ bị ám sát ở bãi săn, quả thật là ngàn cân treo sợi tóc. Nếu lại kéo dài thêm thì đêm dài không phòng được lắm mộng.
Nên trước mắt, hắn nhất định phải mượn sức từ thế lực bên ngoài. Mà vị cháu gái của mẫu hậu này chính là đứa con gái Yến vương yêu thương, nếu có thể cưới nàng ta thì sẽ có Yến Quốc ngầm giúp đỡ. Đối với Phượng Ly Ngô mà nói thật sự là quá quan trọng.
Nhưng mấy lần gặp Tào Khê trước kia, Phượng Ly Ngô đều không có cảm tình lắm, bây giờ người tới phủ rồi, cũng không thể không đón tiếp.
Vì vậy hắn dặn dò mời Tào Cơ vào phòng.
Lúc Tào Cơ bước vào, Phượng Ly Ngô đã được hầu hạ mặc xong trường bào rộng rãi, đang ngồi uống trà.
Tào Khê cởi áo khoác, lộ ra váy dài màu hồng cánh sen, vẻ mặt xấu hổ và e thẹn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thái tử.
Nam nhân Yến Quốc quả thực không tồi, nhưng Phượng Ly Ngô so với nam nhân Yến Quốc còn dễ nhìn hơn, hơn nữa không gầy yếu giống bọn họ.
Người có gương mặt sáng sủa tuấn tú như Phượng Ly Ngô, lại không có thân hình cường tráng như võ tướng của hắn.
Nghe nói lần này bị thích khách tập kích, chỉ bằng sức lực một mình hắn, vậy mà có thể c.h.é.m c.h.ế.t rất nhiều thích khách. Loại nam tử có khí khái oai hùng như vậy, thử hỏi trên thế gian có mấy người?
Hiện tại mỗi lần nhìn thấy Phượng Ly Ngô, nàng đều có phần không tự chủ được muốn lại gần hắn hơn một chút, chỉ hận không thể lập tức ngả vào lồng n.g.ự.c hắn, tuyên bố với người đời mình là Thái tử phi Đại Tề.
Bên này Tào Khê nhẹ nhàng bước về phía Phượng Ly Ngô, mỗi bước chân đều là tâm viên ý mã [*].
[*] Ngoài mặt là ý này trong lòng là ý khác.
Bên kia Phượng Ly Ngô buông chén trà xuống, ngồi tại chỗ nhìn qua, khi thấy Tào Khê thỉnh an mình, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.
Thật ra thì, tướng mạo Tào Khê xấu hay đẹp, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng để ý. Giống như lúc ăn cơm, phần lớn là vì đói bụng nên mới ăn, căn bản hắn không để ý nguyên liệu có chín kỹ hay vừa miệng hay không.
Mà lựa chọn Thái tử phi, cũng là suy tính dựa trên lợi ích mưu quyền, không liên quan tới nữ sắc hay tình cảm.
Thế nhưng hôm nay hắn tiếp xúc với Tào Khê ở khoảng cách gần như vậy, ai có thể nói cho hắn biết, mùi trên người nữ tử này là mùi gì? Quả thực là làm người ta sặc c.h.ế.t rồi!
Trong thư phòng, Chu Mục vương gặp gỡ Tây Vương mẫu [*].
[*] Chu Mục vương và Tây Vương mẫu gặp nhau ở núi Côn Lôn huyền ảo. Theo cách miêu tả trong "Mục thiên tử truyện" nữ thần có nhan sắc rất đẹp, giỏi ca hát, khiến Chu Mục vương mê mẩn. Cả hai người họ yêu nhau, Chu Mục vương muốn đạt được sự trường sinh bất tử, bèn hứa sẽ cho bà tất cả của cải trong thiên hạ để đạt được mục đích. Tuy nhiên, khi Chu Mục vương trở về dương gian, ông đã không có được sự bất tử và cũng c.h.ế.t đi như bao người trần gian khác.
Khương Tú Nhuận từ thư phòng của Thái tử đi ra ngoài rồi nhanh nhẹn thoải mái đi xuống dưới bếp.
Bây giờ Thái tử bị thương, nguyên liệu nấu ăn đều phải là đồ bổ.
Chẳng biết có phải đi theo nàng nếm hương vị chân chính của nhân gian vài lần rồi hay không mà gần đây Thái tử rất hay soi mói.
Cho nên thiếu phó nàng không thể nhàn hạ, tự mình xuống bếp kiểm tra, xem xem canh có nấu vừa lửa, thịt có chưng nát hay không.
Không thể không nhân lúc đôn đốc nhà bếp nấu nướng, múc một bát canh cá tươi rồi nếm thử trước mùi vị món bánh bao không nhân nữ đầu bếp đặc biệt làm cho nàng.
Bản lĩnh lớn nhất cuộc đời nàng chính là thăm dò ý tứ qua sắc mặt người khác và xã giao, tuy rằng tới phủ Thái tử không bao lâu thế nhưng nàng rất thân thiết với các nữ đầu bếp ở dưới bếp.
Những phụ tá khác trong phủ phần lớn rất tự phụ, cảm thấy mình là thiên nga ngỗng trời, không muốn quen thân với bọn hạ nhân trong phủ. So sánh với nhau, vẫn là vị thiếu phó Thái tử mặt mày luôn tươi cười này khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Mỗi lần xuống dưới bếp xem nấu nướng, Khương Tú Nhuận luôn được uống một ngụm canh, ăn một cái bánh bao, ra ra vào vào trò chuyện với hạ nhân rảnh rỗi, thăm dò được rất nhiều chuyện xưa của phủ Thái tử và những bí ẩn được hạ nhân trong các phủ trạch truyền miệng cho nhau.
Chẳng có cách nào khác cả, vào lúc này ở kiếp trước, nàng vẫn còn ở trong Hoán Y cục giặt quần áo, không biết nhiều về tình hình xáo trộn bên trong thành Lạc An. Bây giờ thân phận của nàng không cao không thấp, cũng không đủ để giao thiệp với những quý phụ quan lại, hơn nữa cho dù có giao thiệp thì có thể nghe ngóng được bao nhiêu lời thật tình chứ?
Chẳng bằng ngồi xuống đây nghe mấy đầu bếp luôn chìm trong khói dầu này nói, nghe họ chọn mua đồ dùng, hoặc là nghe những lời vớ vẩn của mấy gã sai vặt còn có tác dụng hơn.
Ví dụ như vừa ngồi uống bát canh, nàng nghe được một tin đồn nóng hổi thú vị, lúc Tần tướng quân trở về nhà dưỡng thương, bởi vì không muốn làm thông gia với Từ gia, suýt chút nữa bị Tần lão tướng quân đánh gãy nốt một chân còn lại. Mà chẳng biết làm sao Từ gia cũng nghe được tin tức, liền tuyên bố hôn sự coi như thôi, hai nhà bây giờ đang ồn ào túi bụi.
Có điều Khương Tú Nhuận không hứng thú với chuyện của Tần Chiếu, nàng cảm thấy Tần Chiếu nếu như không cưới Từ thị, cưới những nữ nhân hung hãn khác cũng tốt, có thể quản được hắn càng tốt hơn, tránh cho hắn ngày nào cũng lượn lờ trước mắt nàng.
Nhưng không nghĩ tới, tin đồn thú vị hôm nay tới không ngừng.
Khương Tú Nhuận ngồi uống thêm bát canh nữa, thấy gã sai vặt từ thư phòng chạy tới đây, báo cho phòng bếp hôm nay không cần làm thừa cơm canh nữa, Tào Cơ của Yến Quốc kia bị Thái tử mắng cho một trận, khóc lóc chạy một mạch ra khỏi phủ rồi, có người nói son phấn trên mặt cũng trôi sạch hết rồi.
Lần này Khương Tú Nhuận không uống canh nổi nữa rồi.
Hai cái người này, xảy ra chuyện gì mà đều gây khó dễ cho ái thê tương lai của mình vậy? Những chuyện khác vẫn còn tốt, nhưng giờ Tào Khê khóc lóc bỏ đi rồi thì còn trở lại sao? Như vậy không phải tất cả công việc hầu bệnh lại rơi vào ngươi nàng à?
Sau đó, Khương Tú Nhuận cẩn thận hỏi thăm một chút, lập tức tuyệt vọng.
Tào Cơ vậy mà không biết nhìn trước ngó sau như vậy, ở trước mặt Thái tử cố tìm chuyện để nói, nói rằng lúc nàng ta tới, ngoại trừ Hoàng hậu dặn dò ra, thánh thượng cũng giao phó, muốn nàng ta hầu hạ Thái tử chu đáo. Nàng ta còn được vạn tuế ban thưởng thuốc trị thương vô cùng quý giá...
Khương Tú Nhuận xem ra, Tào Khê chính là không có đầu óc! Tuy rằng Tào Khê ngu dốt, kiếp trước nàng cũng biết rõ. Bằng không thì cũng sẽ không liên tiếp thua trận lúc tranh đấu với Điền Oánh.
Nhưng nếu muốn khoe khoang người một nhà quan tâm nhau thế nào, Đế Hậu cho những cái gì, cũng không nên khoe khoang như thế chứ!
Lần này Thái tử bị thương, Đoan Khánh đế không thoát khỏi hiềm nghi. Hiện tại Tào Khê cầm bình bình lọ lọ tới bôi thuốc cho Thái tử... Loại người đa nghi như Phượng Ly Ngô chẳng phải sẽ cực kỳ chán ghét hay sao?
Tìm cái cớ mắng nàng ta khó ngửi rồi đuổi đi đã là nể mặt Hoàng hậu, cho nàng ta mặt mũi rồi!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Khương Tú Nhuận hơi suy sụp, nàng cảm thấy vị trí Thái tử phi của Tào Khê, chỉ sợ là xa vời rồi.
Kiếp trước Thái tử bị thương, bị Hoàng đế kìm hãm, hiển nhiên là cái gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng, cưới Tào Khê cũng vì củng cố thế lực của mình.
Thế nhưng kiếp này tuy rằng Thái tử bị thương nhưng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, mấy ngày nữa là có thể vào triều, cuộc ác chiến của hai cha con chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu Phượng Ly Ngô cảm thấy Tào Khê ngu dốt, địch ta không phân biệt được, e rằng sẽ thất vọng, tìm ứng cử viên khác cho vị trí Thái tử phi...
Khương Tú Nhuận thử đứng ở góc độ của Phượng Ly Ngô, chọn ứng cử viên kỹ càng, cảm thấy Điền Oánh có thể gánh vác vị trí này.
Điền Oánh xuất thân từ Hàn Quốc, tuy rằng không có quan hệ họ hàng như Tào Khê với Hoàng hậu, thế nhưng Hàn vương nóng lòng xây dựng mối quan hệ với Thái tử Tề triều, tặng con gái cũng là bước tiến lớn.
Nghiêm túc mà nói, Điền Oánh có tài sắc vẹn toàn, vượt xa Tào Khê. Tuy rằng quốc lực Hàn Quốc không bằng Yến Quốc nhưng cũng không tính là nước yếu.
Cũng không biết Phượng Ly Ngô nghĩ thế nào.
Khương Tú Nhuận thay Nguyệt lão suy tính một hồi, sau đó cũng không nghĩ nữa. Dù sao ai làm Thái tử phi, nàng cũng nịnh nọt thôi, việc này cứ để Phượng Ly Ngô tự mình suy nghĩ đi.
Có điều phụ tá khác trong phủ không giở thủ đoạn lười biếng như Khương Tú Nhuận.
Đợi tới giờ bôi thuốc cho Thái tử, nàng vừa bước vào thư phòng, liền trông thấy ba phụ tá đi theo Thái tử tới bãi săn lúc trước, tận tình khuyên bảo Thái tử cưới Tào Khê làm Thái tử phi.
Trong đó có một vị phụ tá trẻ tên là Công Tôn Vô Ngôn, vẻ mặt nghiêm nghị trình bày cân nhắc thiệt hơn cho Phượng Ly Ngô nghe.
Khương Tú Nhuận âm thầm đi vào, cởi áo cho Phượng Ly Ngô rồi ngồi quỳ ở trước mặt hắn bôi thuốc.
Phượng Ly Ngô không tập trung nghe Công Tôn Vô Ngôn thao thao bất tuyệt, chỉ nhìn chằm chằm cần cổ của thiếu niên ngồi quỳ trước mặt.
Có lẽ nghe tới nỗi buồn phiền, hắn bỗng nhiên cắt ngang lời phụ tá, nhìn Khương Tú Nhuận nói: "Quân cảm thấy chuyện này thế nào?"
Khương Tú Nhuận đang tập trung bôi thuốc, bởi vậy lúc Phượng Ly Ngô hỏi còn chưa kịp phản ứng lại, mãi cho tới khi Phượng Ly Ngô gọi tên của nàng thì mới bỏ bình thuốc trong tay xuống nói: "Tuy rằng Yến Quốc hùng mạnh có thể trợ giúp điện hạ, thế nhưng đường xá xa xôi, không gần bằng Hàn Quốc. Có câu nói là nước xa không dập được lửa gần, tại hạ thấy, vẫn là nên chọn Thái tử phi có nhà mẹ đẻ gần một chút, như vậy có lợi với điện hạ hơn..."
Khi Phượng Ly Ngô nghe những phụ tá nêu ý kiến vẫn luôn im lặng không nói gì, lúc này nghe xong những lời Khương Tú Nhuận nói, hắn lại khẽ gật đầu.
Khương Tú Nhuận nói thêm: "Có điều, tuyển phi cho Thái tử, không thể chỉ tuyển một người, ứng cử viên Trắc phi cũng nên được quyết định, đối với Thái tử cũng rất có lợi! Không bằng tổ chức một bữa tiệc rượu, mời các vị mỹ nhân vào phủ, cẩn thận tuyển chọn, mới càng dễ tuyển."
Phượng Ly Ngô lại gật đầu một cái rồi nói với những phụ tá khác: "Ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi cần chọn lựa cẩn thận. Phủ Thái tử ta chưa từng tổ chức yến tiệc gì, mấy ngày nữa, tổ chức một yến hội, nhân tiện mời mấy vị ứng cử viên Thái tử phi tới phủ, xem xét đức hạnh của các nàng."
Lời này hiển nhiên là tiếp thu những lời của Khương Tú Nhuận, không cân nhắc lại ý tiến cử Tào Khê Yến Quốc.
Mấy vị phụ tá kia luôn chướng mắt với kẻ đến sau công tử Tiểu Khương này, hiện tại Phượng Ly Ngô lại xem trọng hắn, bọn họ sao có thể phục trong lòng?
Lúc Khương Tú Nhuận bôi thuốc xong, theo mấy vị phụ tá khác ra ngoài, có người tính tình quái gở gây khó dễ.
"Quân tuy rằng là thiếu phó của Thái tử nhưng mỗi ngày chỉ bôi thuốc, chăm sóc việc ăn uống cho Thái tử. Như thế có khác gì so với gã sai vặt và người hầu trong phủ đâu? Mà chúng ta hiến kế cho Thái tử, quân lại vừa xu nịnh vừa phá rối, là có ý gì?"
Tiếng nói buồn bực khó chịu này là của người tên Lý Quyền, là người đi tuần tra cùng với Thái tử, lão già liên tục đánh rắm.
Người này nói cũng thối như đánh rắm vậy, thối không chịu nổi.
Khương Tú Nhuận ngay cả nhìn hắn cũng lười, hơi ngước cằm lên nói: "Nếu là phụ tá thì mỗi người có quyền phát biểu ý kiến của riêng mình, về phần tiếp thu ý kiến của người nào, hiển nhiên là Thái tử làm chủ. Nếu như ngươi không muốn ý của người khác trái ý ngươi, vậy cũng đơn giản thôi, ngươi trực tiếp đi báo cáo Thái tử, đuổi các phụ tá khác đi, chỉ giữ lại một mình ngươi, chẳng phải là được sao?"
Nàng không đợi Lý Quyền mở miệng cãi lại, lại nói: "Thái tử làm người rộng lượng, không bắt phụ tá làm việc cực khổ. Chúng ta phần lớn được nuôi ở trong phủ, cả ngày ăn chùa uống chùa, tại hạ biết chút y thuật và thưởng thức ăn uống, hiển nhiên mong muốn dốc sức báo đáp công ơn của điện hạ. Làm sao lại thành gã sai vặt trong miệng của ngươi? Chẳng lẽ ta lại phải giống như ngươi, rảnh rỗi suốt ngày ăn no trướng bụng, ngồi chơi trong viện rồi đánh rắm mới có phong độ của quân tử hay sao?"
"Ngươi..." Lý Quyền bị miệng lưỡi bén nhọn của công tử Tiểu Khương làm tức giận trợn trắng mắt. Hắn là phụ tá của Thái tử, bởi vì lớn tuổi nên luôn được người khác kính trọng vài phần, không nghĩ tới công tử Tiểu Khương này nói chuyện không nể mặt nể mũi như vậy, hiển nhiên là tức giận tới nỗi da mặt cũng đỏ bừng lên.
Khương Tú Nhuận cảm thấy, đồng sự đố kỵ nhau còn hơn cả nữ tử hậu viện, bởi vì tranh giành lợi ích nên rất khó hòa hợp. Nhẫn nhịn hắn không bằng vừa mới bắt đầu trở mặt luôn, nói cho hắn rõ, tại hạ không dễ chọc vào, ít nhất là miệng lưỡi của tại hạ không nhịn được đâu.
Dù sao nàng cũng không phải dựa vào Thái tử vì mưu cầu vinh hoa phú quý, càng không có dã tâm được phong vương làm tướng.
Nàng hôm nay lựa chọn học tập theo con đường a dua nịnh hót, làm tất cả mọi việc xuôi theo ý muốn của Thái tử, có sự coi trọng của Thái tử là có thể ở trong phủ Thái tử ăn sung mặc sướng.
Về phần tình nghĩa với những phụ tá cổ hủ này, không có cũng được! Tránh khỏi việc có giao tình sâu hơn với bọn họ rồi lại bị mời ngâm chung bồn tắm!
Công Tôn Vô Ngôn ở một bên thấy hai người cãi nhau gay gắt, vội vàng mở miệng ba phải: "Khương thiếu phó cũng là suy tính vì Thái tử, ý kiến các vị tuy khác biệt nhưng đều là người trung thành với chủ, nếu cùng ở trong một phủ thì phải rộng lượng với nhau một chút mới phải chứ..."
Khương Tú Nhuận ôm quyền hướng về phía Công Tôn Vô Ngôn: "Quân nói như vậy rất có lý, ta còn phải vội đi nhìn xem đồ ăn đồ uống của Thái tử có được chưa, không rảnh nói chuyện phiếm với các vị rồi."
Nói xong, nàng vung ống tay áo, nghênh ngang rời đi.
Lý Quyền tức giận tới nỗi dựng hết râu ria lên, chỉ vào bóng lưng công tử Tiểu Khương nói: "Tiểu nhân đắc chí! Tiểu nhân đắc chí!"
Có điều hai phụ tá khác không lên tiếng phụ họa hắn. Bọn họ không ngốc, biết rõ vị Khương thiếu phó này bây giờ được Thái tử xem trọng, đã như vậy, hiển nhiên muốn giữ gìn mối quan hệ.
Hòn đá kia trước giờ chỉ ném kẻ yếu, hiện tại đối nghịch với Khương Tú Nhuận, chính là lấy trứng chọi đá! Bọn họ là người thông minh, làm sao có thể đi phụ họa Lý Quyền?
Chỉ là, công tử Tiểu Khương vừa rồi nói chuyện bỏ xa chọn gần, Công Tôn Vô Ngôn tự suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vô cùng có lý.
Lần này Thái tử gặp nạn, bên trong thành Lạc An có biến động bất ngờ. Yến Quốc tuy tốt nhưng nếu thật sự có chuyện thì không kịp cứu viện, chẳng bằng chọn Hàn Quốc có lợi ích thực tế hơn.
Nghĩ như vậy, Công Tôn Vô Ngôn bất thình lình nhớ tới ở bãi săn, Khương Tú Nhuận đã chủ động trò chuyện cùng với vương nữ Hàn Quốc Điền Oánh.
Tiểu tử này, chẳng lẽ đã sớm biết Thái tử muốn thay đổi vị trí ứng cử viên Thái tử phi, biết rằng Điền Oánh mới là người có hy vọng nhất?
Nếu suy xét tường tận được như thế, chất tử Ba Quốc quả là người có lòng dạ kín đáo, tầm nhìn xa trông rộng tới nỗi khiến cho người ta kiêng kỵ.
Ngay sau đó, Công Tôn Vô Ngôn thầm nhắc nhở chính mình, sau này phải để ý hành động của vị Khương thiếu phó này một chút, như vậy đối với bản thân mình cũng rất có lợi.
Mọi chuyện nếu có chuẩn bị từ sớm, cũng tránh được việc làm trái ý của Thái tử.
Khương Tú Nhuận không biết bản thân mình ở bãi săn trêu chọc mấy quý nữ, lại trở thành tấm gương nhìn xa trông rộng.
Bởi vì Phượng Ly Ngô không thích xã giao lắm, trong phủ chưa từng tổ chức loại yến hội này.
Những chi tiết chuẩn bị, tổng quản nhiều lúc không làm nổi liền tìm Khương Tú Nhuận bàn bạc.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên không từ chối, cẩn thận viết trình tự việc cần làm cho tổng quản. Đối với Khương Cơ kiếp trước khôn khéo lõi đời mà nói, thật sự là việc dễ như trở bàn tay.
Nàng thông thạo việc này như vậy, khiến cho tổng quản thầm khen ngợi, thầm nghĩ Thái tử quả nhiên có mắt nhìn người, tìm được anh tài, nuôi phụ tá đầy phủ, vậy mà không ai bì được với công tử Tiểu Khương!
Chờ tới ngày tổ chức tiệc rượu, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ mở cửa đón khách.
Trong kinh thành cứ hễ là nhà có quý nữ tới tuổi cập kê đều nhận được thiệp mời của phủ Thái tử. Mọi người đều biết ý nghĩa của yến hội này. Con gái nhà mình hiển nhiên phải ăn mặc cẩn thận, quần áo tơ lụa, trâm cài rực rỡ.
Trước cửa phủ Thái tử trước giờ luôn vắng lặng, bây giờ thì khách khứa xếp thành hàng dài. Khách quý tới nhà, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có điều Khương Tú Nhuận lại không đi góp vui, nàng ở trong phòng của mình gảy bàn tính.
Tổng quản hoàng cung không tham tiền thì không phải thái giám tốt!
Lần này chuẩn bị tiệc rượu thay tổng quản, nàng ghi sổ sách rất chu đáo nhưng cũng lén lút nhận không ít tiền hoa hồng của nhà buôn. Làm một bữa tiệc rượu này, số tiền nàng gom góp được tăng thêm không ít, cộng với số vàng cho vay trước đó, huynh muội bọn họ ngày sau ẩn cư ở nông thôn có thể thoải mái tiêu xài rồi.
Có vàng, lòng nàng cũng yên ổn.
Lúc này bên trong yến hội có mấy tiếng cười nói thỉnh thoảng xuyên qua tường, truyền tới viện của nàng.
Kiếp trước luôn chìm đắm trong bầu không khí xa hoa trụy lạc này, nàng lại không có chút hoài niệm nào cả.
Nếu như có thể, nàng hy vọng sau khi mình và huynh trưởng trở về nông thôn, có thể tìm một trượng phu có thể tin tưởng, nuôi hai ba đứa trẻ con và một bầy gà. Cuộc sống trôi qua bình thản an nhàn này, vẫn luôn là khát vọng hai đời của nàng...
Còn chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng bình dị ngọt ngào, gã sai vặt của Phượng Ly Ngô đã chạy vào viện nói: "Sao thiếu phó vẫn bình thản như vậy? Thái tử mời ngài tới phòng trước uống rượu đấy!"
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới trong lúc này Thái tử còn có thể nghĩ tới mình. Có hơi không tình nguyện đứng dậy, thay trường sam rồi mới chậm rãi đi tới phòng trước.
So sánh với thiếu phó bỏ túi riêng được mấy đồng, Thái tử điện hạ đồng ý lời đề nghị tổ chức yến hội, cuộc đời khó có mấy lúc hối hận như vậy.
Tiệc rượu bình thường, hắn không phải chủ nhân, chỉ cần xã giao vài câu là có thể trốn ở một bên rảnh rỗi, cho dù có người tới trò chuyện, phần lớn cũng là nam tử, cũng không mang tới quá nhiều phiền chán.
Nhưng hôm nay, hắn là chủ nhân, không thể trốn tránh được. Trong bữa tiệc rượu này, quý nữ chưa kết hôn nhiều như mây bay lá rụng, mênh m.ô.n.g một mảnh.
Những cái khác vẫn còn tốt, thế nhưng mùi vị son phấn trộn lẫn vào nhau ở cùng một chỗ, thật đúng là muốn làm cho người ta c.h.ế.t ngạt!
Mắt thấy những nữ nhân mỗi người một vẻ kia vọt về phía hắn, thời gian trôi qua, hắn tựa như người bị c.h.ế.t chìm, có chút hít thở không thông.
Chờ Khương Tú Nhuận khoan thai bước tới đây, liền bị Thái tử kéo cánh tay, lấy cớ có chuyện quan trọng trao đổi, kéo nàng vào phòng khách bên trong.
Thế nhưng vào trong nhà, Phượng Ly Ngô lại không nói lời nào, chỉ đứng yên, vùi đầu vào cần cổ nàng hít một hơi dài, sau đó mới cảm thấy bản thân có thể chèo chống một trận.
Khương Tú Nhuận không biết Thái tử trúng tà gì, hơi nghiêng đầu tránh né nói: "Thái tử vội vàng gọi ta tới, có chuyện gì muốn nói sao?"
Phượng Ly Ngô từ từ nhắm hai mắt, bình tĩnh lại rồi nói: "Nghe nói mẫu quốc của ngươi muốn đưa một vị chất nữ tới đây. Cô không biết là vị tỷ muội nào của ngươi, một mình nàng ta tới đây, sợ rằng người dưới không tiếp đón tử tế, ngươi có muốn đi bố trí một chút không?"
Khương Tú Nhuận nghe xong, da đầu muốn vỡ ra. Trong kiếp trước, sau khi phụ vương đưa hai huynh muội họ tới đây thì không có động tĩnh gì nữa, căn bản không có chuyện đưa chất nữ tới nữa cơ mà!
Phụ vương là con thiêu thân sao? Đưa tới người nào nữa đây?
Quan trọng nhất là, thân phận của nàng có thể bị người ta vạch trần hay không?
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay nàng cũng bắt đầu đổ mồ hôi! Chỉ trợn to mắt, nhìn về phía Thái tử.
Phượng Ly Ngô thấy nàng mở to mắt giống như trẻ nhỏ bị hù dọa, không khỏi cười nói: "Sao thế? Ngươi không vui mừng khi tỷ muội của ngươi tới Lạc An làm con tin sao?"
/193
|