Phủ Thái tử bước vào quá trình tu sửa, chỉ còn mỗi phòng khách chính là không sửa trần nhà.
Tập tục của Đại Tề là ở trên trần nhà phải có những cây cột nhà chắc chắn chống đỡ mái nhà. Nhà ở là gốc rễ của con người, sửa nhà là việc vô cùng lớn. Cho dù Thái tử có không để ý thì cũng không thể bỏ qua.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo vật trấn áp trong phủ ngoại trừ con rùa đá ra, còn phải có một chuỗi ngọc bằng vàng. Chuỗi ngọc trong phủ Thái tử cần nhờ đạo sĩ trong đạo quán tụng kinh bảy ngày mới có thể khai quang.
Mấy ngày trước, quản sự trong phủ Thái tử đã chọn chuỗi ngọc vàng tốt nhất mang tới đạo quán Quảng Ân bên ngoài thành. Chờ tới trước một ngày sửa xong trần nhà thì mới rước chuỗi ngọc vàng về.
Hôm nay Thái tử ra ngoài sớm, tới nha môn làm việc rồi lại tới đạo quán rước chuỗi ngọc.
Nhưng bởi vì trong nha môn có việc đột xuất làm chậm trễ nên Thái tử phái người mang tới một thẻ tre, là thư viết tay của Thái tử: Việc rước phật châu về phủ cô giao cho thiếu phó Khương Hòa Nhuận, sau khi rước về quân hãy dâng lên hương đường.
Điều này cũng vừa đúng ý muốn của Khương Tú Nhuận, mấy ngày nay nàng muốn khảo sát con đường chạy trốn, cộng với việc phải bố trí mọi việc chu đáo, cũng phải ra khỏi thành một chuyến.
Ngồi trong xe ngựa phủ Thái tử chuẩn bị cho nàng, Khương Tú Nhuận thỉnh thoảng ló đầu ra bên ngoài nhìn ngó, thấy ở ngoài thành có một giao lộ, Khương Tú Nhuận mượn cớ xuống xe ngựa đi vào con đường nhỏ trong rừng rậm, nàng cảm thấy nơi này rất tốt, nếu tương lai trốn đi được bằng con đường này, có thể khiến cho thần không biết quỷ không hay...
Nàng vừa trở về vừa suy nghĩ, vừa khéo nhìn thấy một đội xe ngựa khác chạy tới.
Từ cửa sổ xe một người ló đầu ra, chính là người có cơ hội chạm tay vào vị trí Thái tử phi nhất - Điền Oánh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền Oánh cũng thấy xe ngựa của phủ Thái tử từ xa nên lúc này mới ló đầu ra, vốn tưởng rằng có thể tình cờ gặp Thái tử, vừa khéo có thể bồi dưỡng tình cảm của hai người, không nghĩ tới lại là thiếu phó Khương Tú Nhuận của Thái tử.
Tuy có hơi thất vọng nhưng trên mặt nàng vẫn nở nụ cười tự nhiên, nói với Khương Tú Nhuận: "Hôm nay khi ra cửa, ta liền nghe thấy chim khách hót véo von trên cành, vốn là nghĩ gặp được chuyện vui, không ngờ lại là gặp được Khương thiếu phó, quân muốn đi nơi nào vậy?"
Khương Tú Nhuận vội vàng trả lời, ôm quyền nói: "Tại hạ muốn tới đạo quán Quảng Ân, thay điện hạ rước chuỗi ngọc vàng về trấn áp nhà cửa."
Hiện tại Điền Oánh chỉ cần nghe được chủ đề có liên quan tới việc tu sửa phủ Thái tử, mặt mày sẽ lộ ra vui vẻ, thái độ cũng hiền lành hơn mấy phần, chỉ nói mình cũng tới đạo quán cầu phúc.
Thế là hai đội xe ngựa đi cùng đường, một trước một sau tới đạo quán Quảng Ân.
Các đời Hoàng đế Đại Tề tôn sùng đạo giáo, đạo quán lớn đạo quán nhỏ có ở khắp nơi ở Đại Tề. Chỉ có điều, từng có người trong hoàng thất tới đạo quán Quảng Ân tu hành nên nơi này mới tốt nhất.
Tới đạo quán, quán chủ đã chuẩn bị kỹ càng từ sáng, gỡ chuỗi ngọc vàng được khai quang sau bao ngày tụng chân kinh xuống, cất vào hộp gấm rồi giao cho Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận nhận lấy rồi muốn rời đi, thế nhưng Điền Oánh ham chơi, cộng thêm với chuyện tự nhận trước đây thân quen với Khương Tú Nhuận, cũng không biết bị ai xúi giục mà muốn nhờ hắn cùng mình thăm xung quanh đạo quán một phen, nhân tiện thăm dò tâm ý của Thái tử, vì sao chậm chạp không công bố ứng cử viên Thái tử phi?
Khương Tú Nhuận bị nàng ta quấn lấy cũng không biết làm sao, cộng thêm không biết kế hoạch chạy trốn của mình có thuận lợi hay không, nhỡ đâu lại đắc tội với Thái tử phi tương lai nên chỉ đành giả vờ giả vịt, cùng nàng ta tham quan quanh đạo quán.
Trong lúc hai người ở vườn hoa phía sau, có hai hạ nhân dâng trà lên mời uống.
Thế nhưng lúc hai người chuẩn bị rời vườn hoa, lại phát hiện không biết có kẻ nào khóa cửa lớn và cửa sau hoa viên từ bên ngoài lại. Hẳn là người trông coi vườn hoa không biết trong viện có người nên mới khóa lại.
Thiển nhi nâng chân muốn đá văng cửa nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn cản.
Đạo quán này không giống những nơi khác, là nơi tu hành của hoàng thất, nếu Thiển nhi đạp hỏng cửa lớn nhất định sẽ có người mượn cớ trị tội.
Nàng bảo Thiển nhi trèo qua tường rồi mở chốt cửa ra.
Nhưng sau khi Thiển nhi trèo qua tường báo lại là cửa đã bị khóa bằng xích sắt thô to bằng cánh tay, không mở được.
Thế là Thiển nhi vội vội vàng vàng chạy đi tìm quán chủ xin phái người mở cửa.
Khương Tú Nhuận vốn cũng không cảm thấy có gì không ổn, mãi cho tới khi nàng cảm thấy có chút choáng váng, bước chân hơi loạng choạng rồi ngã xuống mặt đất mới phát giác ra bất thường, lại thấy Điền Oánh bên cạnh cũng như thế, cả người vô lực ngã chổng vó trên mặt đất.
Không biết từ lúc nào, thị nữ bên người Điền Oánh không thấy đâu nữa, mà lại xuất hiện hai bà tử to lớn thô kệch, mỗi người khiêng một người, vác hai người tới sương phòng bên trong.
Bên trong sương phòng đã trải sẵn giường chiếu, hai bà tử kia ném hai người lên giường xong muốn lột bỏ quần áo hai người.
Thế nhưng vừa cởi xong áo ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Hai bà tử kia không ngờ người tới nhanh như vậy, nhất thời không lo được cho Khương Tú Nhuận, chỉ dồn sức lột bỏ quần áo Điền Oánh, cởi bỏ quần trong của nàng ta xong rồi thì ôm Khương Tú Nhuận tay chân nhũn ra đè lên người Điền Oánh.
Khương Tú Nhuận có nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày bị nữ nhân cưỡng hôn, nàng né tránh nhưng thân thể bủn rủn không có sức lực, quan trọng nhất là, nàng cảm thấy có một ngọn lửa nóng đang bốc lên từ dưới đáy lòng...
Lúc Phượng Ly Ngô đi vào phòng nhỏ, đập vào mắt hắn chính là cảnh hai người quấn quýt lấy nhau như bánh quai chèo.
Sắc mặt Phượng Ly Ngô âm trầm, phất tay sai khiến thị vệ phía sau lưng lui ra ngoài, nhìn thấy hai người vẫn quấn quýt lấy nhau, hắn bước lên trước, kéo Khương Tú Nhuận đang nằm trên người nữ nhân ra, cũng thấy rõ được nữ nhân dây dưa với thiếu phó của hắn chính là Thái tử phi tương lai của hắn...
Một khắc này, con ngươi của Phượng Ly Ngô co rút lại, sắc mặt âm u mù mịt, nghiến răng cố kiềm chế tránh cho mình bóp c.h.ế.t tiểu tử to gan ngông cuồng dám cắm sừng cho hắn, hoặc là buộc đá ném vị Thái tử phi tương lai trời sinh phóng đãng thích trêu hoa ghẹo nguyệt này xuống sông.
Thế nhưng lửa giận nổ tung trong lồng n.g.ự.c Phượng Ly Ngô lúc này chính là vì bị phản bội nên mới hoàn toàn dấy lên lòng g.i.ế.c người.
Nếu hai kẻ này không nhịn được như vậy thì một kẻ cũng không thể sống!
Đúng lúc này, thuốc mê trong người Khương Tú Nhuận có chút tan đi, mặc dù đầu lưỡi vẫn tê cứng nhưng cũng đã có thể nói được rồi.
Lúc này nàng cũng rõ ràng trong lòng là đã có người gài bẫy. Thư viết tay nàng nhận được ở phủ Thái tử rất có thể không phải là bút tích của hắn.
Có người sắp xếp nàng và Điền Oánh cùng tới đạo quán, cố ý muốn Phượng Ly Ngô bắt gặp một màn này...
Mắt thấy sát ý trên người Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận có chút tuyệt vọng, lúc này nàng nên làm gì bây giờ? Phơi bày thân phận nữ nhi của mình hay quỳ xuống cầu xin Thái tử, nói rằng mình bị người ta hãm hại?
Bất kể như thế nào, hai lựa chọn này sẽ đều dẫn tới con đường chết. Trong lúc nhất thời Khương Tú Nhuận lâm vào tuyệt vọng, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng: "Thái tử, ta... bị người khác hãm hại..."
Nói tới đây, nàng ngửi thấy mùi hương nam tử trẻ tuổi trên người Phượng Ly Ngô, nhất thời rung động trong lòng. Nàng nghe thấy rõ âm thanh m.á.u huyết sôi sục trong người, đầu óc cũng nóng lên rồi nhào vào lồng n.g.ự.c Phượng Ly Ngô, dùng đôi môi mềm mại chặn miệng hắn. Tất cả những cái khác, nàng giao phó cho dược tính bùng cháy trong người...
Phượng Ly Ngô không kịp phản ứng, bị thiếu phó nhào tới hôn, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại mang theo hương thơm lùa vào trong miệng mình. Theo bản năng hắn ngậm miệng lại nhưng cái lưỡi kia giống như con rắn nhỏ quấn lấy hắn tạo ra cảm giác kích thích mơ hồ mà mười tám năm trước đó hắn chưa bao giờ cảm thụ được...
Hắn bất động, mặc cho thiếu niên trong n.g.ự.c quấn quýt môi lưỡi và hơi thở, thời gian dần trôi qua, lưỡi của hắn cũng bị kéo theo, chủ động đáp trả, quấn quýt một chỗ...
Vào lúc Phượng Ly Ngô dần dần say mê, tiếng ngâm khẽ của Điền Oánh bên cạnh làm hắn tỉnh táo, bản thân hắn làm sao vậy! Vậy mà mặc cho thiếu niên phóng đãng này khinh bạc mình!
Nghĩ như vậy nhưng lại phát giác lồng n.g.ự.c của thiếu niên trong lòng so với nữ tử còn mềm mại thơm ngọt hơn, hắn phải nhắc nhở chính mình, hắn ta không phải nữ nhân! Mà còn là gian phu hôn nữ nhân tương lai của mình!
Nghĩ như thế, hắn lập tức chán ghét đẩy ngã người nọ xuống mặt đất, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của thiếu niên, còn có nữ tử quần áo không chỉnh tề lăn lộn trên giường, cũng chứng tỏ rằng hai người bọn họ thật sự bị bỏ thuốc.
Kẻ nào dám lập mưu hãm hại người của hắn! Phượng Ly Ngô vừa nghĩ vừa tránh thiếu niên đăng lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này, lớp áo ngoài của hắn đã bị cởi ra, quần bên dưới cũng bởi vì lăn lộn mà quấn một chút lên, lộ ra mắt cá chân bóng loáng, bởi vì hai chân dùng sức giãy giụa nên cặp mắt cá chân kia tạo thành một đường cong mê người...
Đúng lúc này, Thiển nhi bị thị vệ chặn ở ngoài cửa, liều mạng muốn nhào vào.
Thị vệ kia nhận mệnh lệnh của Thái tử, người ngoài không được bước vào, sao có thể chịu nhường, ở ngoài một trận huyên náo.
Việc đã tới nước này, Khương Tú Nhuận hoàn toàn không thèm quan tâm nữa, chỉ cố gắng đứng lên, nắm vạt áo Thái tử, nhỏ giọng nói: "Xin Thái tử khai ân, cho thị nữ của ta mang ta đi giải dược... Chờ tới khi giải dược xong, dù bị g.i.ế.c hay róc thịt tất cả cũng nghe theo ngài."
Phượng Ly Ngô rũ nửa mắt, cúi đầu nhìn người nắm chặt vạt áo mình. Khương Tú Nhuận cảm nhận rõ lạnh lùng b.ắ.n ra từ trong mắt hắn, hơi tuyệt vọng. Nếu như đổi lại là nàng, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nam tử to gan dám vụng trộm với vị hôn thê của mình.
Huống chi nam nhân này còn thần trí mơ màng hôn môi Thái tử tôn quý như vậy...
Nhưng vào lúc này, Thái tử lên tiếng nói: "Thị nữ của ngươi quá xấu xí, cô tìm cho ngươi một người vừa mắt một chút."
Máu nóng chảy dồn dập về hai tai Khương Tú Nhuận, lắc đầu một cái, mới miễn cưỡng rõ ràng ý tứ trong lời nói của Phượng Ly Ngô.
Hiển nhiên hắn hiểu lầm nàng muốn dùng Thiển nhi dập lửa... Lại còn muốn tìm người xinh đẹp một chút cho nàng...
Yết hầu Khương Tú Nhuận căng chặt, trong lòng biết có chỗ xoay xở, vội vàng nói: "Chỉ cần bảo Thiển nhi chuẩn bị nước lạnh cho ta tắm rửa mà thôi..."
Lần này Phượng Ly Ngô không tiếp tục ngăn cản, cho Thiển nhi tiến vào. Thị nữ lưng hùm vai gấu không nói hai lời, vác tiểu công tử của mình chạy ra ngoài, tới phòng bên cạnh, la to đuổi đạo sĩ ra ngoài, sau đó múc nước lạnh, cởi quần áo trên người nàng rồi dội xuống người nàng.
Bị dội cho ba thùng, lửa nóng trong người Khương Tú Nhuận mới dần dần lui đi.
Thiển nhi sợ nàng lạnh, vội vã lấy chăn cho nàng khoác, lau khô tóc cho nàng nói: "Công tử, mau chạy đi, nếu không lát nữa điện hạ thẩm vấn xong xuôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho người."
Khương Tú Nhuận lắc đầu, ca ca còn ở trong thành làm con tin, nàng chạy đi đâu được? Hơn nửa giả c.h.ế.t chạy trốn so với việc ngủ cùng nữ nhân của Thái tử rồi bỏ trốn, là hai kết cục khác nhau hoàn toàn.
Dựa vào loại người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi như Phượng Ly Ngô, hắn sẽ không truy sát nàng tới chân trời góc biển sao?
Bình tĩnh lại một chút, dưới sự giúp đỡ của Thiển nhi, nàng quấn chặt lại vải bó, dựng cổ áo trong lên, mặc áo ngoài xong mới ra ngoài đi gặp Thái tử.
Chưa tới tiền đường đã trông thấy Phượng Ly Ngô đang ngồi ở chính giữa nhà uống trà.
Mà ở phía dưới tiền đường, là hai bà tử bỏ trốn lúc trước đã bị bắt trở về, bị thị vệ trói gô bắt quỳ trong viện, miệng cũng bị bịt lại.
Lúc này, Điền Oánh đã được giải dược và được thị nữ dìu tới, nàng ta cũng nhất thời không làm náo loạn lên tra rõ nguyên do, cố ý muốn tẩy trắng cho mình.
Nhìn thấy Khương Tú Nhuận cũng tới, thế là Điền Cơ còn chưa tới gần Thái tử đã bật khóc nức nở nói: "Công tử Tiểu Khương kia trước đó cố ý lấy lòng ta, không ngờ hắn rắp tâm hại người như vậy, có ý đồ muốn quấy rối ta, xin Thái tử làm chủ cho ta!"
Phượng Ly Ngô cũng không liếc nàng ta một cái nào, chỉ bình tĩnh mở miệng nói: "Đánh, đánh tới tắt thở mới thôi."
Tập tục của Đại Tề là ở trên trần nhà phải có những cây cột nhà chắc chắn chống đỡ mái nhà. Nhà ở là gốc rễ của con người, sửa nhà là việc vô cùng lớn. Cho dù Thái tử có không để ý thì cũng không thể bỏ qua.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo vật trấn áp trong phủ ngoại trừ con rùa đá ra, còn phải có một chuỗi ngọc bằng vàng. Chuỗi ngọc trong phủ Thái tử cần nhờ đạo sĩ trong đạo quán tụng kinh bảy ngày mới có thể khai quang.
Mấy ngày trước, quản sự trong phủ Thái tử đã chọn chuỗi ngọc vàng tốt nhất mang tới đạo quán Quảng Ân bên ngoài thành. Chờ tới trước một ngày sửa xong trần nhà thì mới rước chuỗi ngọc vàng về.
Hôm nay Thái tử ra ngoài sớm, tới nha môn làm việc rồi lại tới đạo quán rước chuỗi ngọc.
Nhưng bởi vì trong nha môn có việc đột xuất làm chậm trễ nên Thái tử phái người mang tới một thẻ tre, là thư viết tay của Thái tử: Việc rước phật châu về phủ cô giao cho thiếu phó Khương Hòa Nhuận, sau khi rước về quân hãy dâng lên hương đường.
Điều này cũng vừa đúng ý muốn của Khương Tú Nhuận, mấy ngày nay nàng muốn khảo sát con đường chạy trốn, cộng với việc phải bố trí mọi việc chu đáo, cũng phải ra khỏi thành một chuyến.
Ngồi trong xe ngựa phủ Thái tử chuẩn bị cho nàng, Khương Tú Nhuận thỉnh thoảng ló đầu ra bên ngoài nhìn ngó, thấy ở ngoài thành có một giao lộ, Khương Tú Nhuận mượn cớ xuống xe ngựa đi vào con đường nhỏ trong rừng rậm, nàng cảm thấy nơi này rất tốt, nếu tương lai trốn đi được bằng con đường này, có thể khiến cho thần không biết quỷ không hay...
Nàng vừa trở về vừa suy nghĩ, vừa khéo nhìn thấy một đội xe ngựa khác chạy tới.
Từ cửa sổ xe một người ló đầu ra, chính là người có cơ hội chạm tay vào vị trí Thái tử phi nhất - Điền Oánh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền Oánh cũng thấy xe ngựa của phủ Thái tử từ xa nên lúc này mới ló đầu ra, vốn tưởng rằng có thể tình cờ gặp Thái tử, vừa khéo có thể bồi dưỡng tình cảm của hai người, không nghĩ tới lại là thiếu phó Khương Tú Nhuận của Thái tử.
Tuy có hơi thất vọng nhưng trên mặt nàng vẫn nở nụ cười tự nhiên, nói với Khương Tú Nhuận: "Hôm nay khi ra cửa, ta liền nghe thấy chim khách hót véo von trên cành, vốn là nghĩ gặp được chuyện vui, không ngờ lại là gặp được Khương thiếu phó, quân muốn đi nơi nào vậy?"
Khương Tú Nhuận vội vàng trả lời, ôm quyền nói: "Tại hạ muốn tới đạo quán Quảng Ân, thay điện hạ rước chuỗi ngọc vàng về trấn áp nhà cửa."
Hiện tại Điền Oánh chỉ cần nghe được chủ đề có liên quan tới việc tu sửa phủ Thái tử, mặt mày sẽ lộ ra vui vẻ, thái độ cũng hiền lành hơn mấy phần, chỉ nói mình cũng tới đạo quán cầu phúc.
Thế là hai đội xe ngựa đi cùng đường, một trước một sau tới đạo quán Quảng Ân.
Các đời Hoàng đế Đại Tề tôn sùng đạo giáo, đạo quán lớn đạo quán nhỏ có ở khắp nơi ở Đại Tề. Chỉ có điều, từng có người trong hoàng thất tới đạo quán Quảng Ân tu hành nên nơi này mới tốt nhất.
Tới đạo quán, quán chủ đã chuẩn bị kỹ càng từ sáng, gỡ chuỗi ngọc vàng được khai quang sau bao ngày tụng chân kinh xuống, cất vào hộp gấm rồi giao cho Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận nhận lấy rồi muốn rời đi, thế nhưng Điền Oánh ham chơi, cộng thêm với chuyện tự nhận trước đây thân quen với Khương Tú Nhuận, cũng không biết bị ai xúi giục mà muốn nhờ hắn cùng mình thăm xung quanh đạo quán một phen, nhân tiện thăm dò tâm ý của Thái tử, vì sao chậm chạp không công bố ứng cử viên Thái tử phi?
Khương Tú Nhuận bị nàng ta quấn lấy cũng không biết làm sao, cộng thêm không biết kế hoạch chạy trốn của mình có thuận lợi hay không, nhỡ đâu lại đắc tội với Thái tử phi tương lai nên chỉ đành giả vờ giả vịt, cùng nàng ta tham quan quanh đạo quán.
Trong lúc hai người ở vườn hoa phía sau, có hai hạ nhân dâng trà lên mời uống.
Thế nhưng lúc hai người chuẩn bị rời vườn hoa, lại phát hiện không biết có kẻ nào khóa cửa lớn và cửa sau hoa viên từ bên ngoài lại. Hẳn là người trông coi vườn hoa không biết trong viện có người nên mới khóa lại.
Thiển nhi nâng chân muốn đá văng cửa nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn cản.
Đạo quán này không giống những nơi khác, là nơi tu hành của hoàng thất, nếu Thiển nhi đạp hỏng cửa lớn nhất định sẽ có người mượn cớ trị tội.
Nàng bảo Thiển nhi trèo qua tường rồi mở chốt cửa ra.
Nhưng sau khi Thiển nhi trèo qua tường báo lại là cửa đã bị khóa bằng xích sắt thô to bằng cánh tay, không mở được.
Thế là Thiển nhi vội vội vàng vàng chạy đi tìm quán chủ xin phái người mở cửa.
Khương Tú Nhuận vốn cũng không cảm thấy có gì không ổn, mãi cho tới khi nàng cảm thấy có chút choáng váng, bước chân hơi loạng choạng rồi ngã xuống mặt đất mới phát giác ra bất thường, lại thấy Điền Oánh bên cạnh cũng như thế, cả người vô lực ngã chổng vó trên mặt đất.
Không biết từ lúc nào, thị nữ bên người Điền Oánh không thấy đâu nữa, mà lại xuất hiện hai bà tử to lớn thô kệch, mỗi người khiêng một người, vác hai người tới sương phòng bên trong.
Bên trong sương phòng đã trải sẵn giường chiếu, hai bà tử kia ném hai người lên giường xong muốn lột bỏ quần áo hai người.
Thế nhưng vừa cởi xong áo ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Hai bà tử kia không ngờ người tới nhanh như vậy, nhất thời không lo được cho Khương Tú Nhuận, chỉ dồn sức lột bỏ quần áo Điền Oánh, cởi bỏ quần trong của nàng ta xong rồi thì ôm Khương Tú Nhuận tay chân nhũn ra đè lên người Điền Oánh.
Khương Tú Nhuận có nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày bị nữ nhân cưỡng hôn, nàng né tránh nhưng thân thể bủn rủn không có sức lực, quan trọng nhất là, nàng cảm thấy có một ngọn lửa nóng đang bốc lên từ dưới đáy lòng...
Lúc Phượng Ly Ngô đi vào phòng nhỏ, đập vào mắt hắn chính là cảnh hai người quấn quýt lấy nhau như bánh quai chèo.
Sắc mặt Phượng Ly Ngô âm trầm, phất tay sai khiến thị vệ phía sau lưng lui ra ngoài, nhìn thấy hai người vẫn quấn quýt lấy nhau, hắn bước lên trước, kéo Khương Tú Nhuận đang nằm trên người nữ nhân ra, cũng thấy rõ được nữ nhân dây dưa với thiếu phó của hắn chính là Thái tử phi tương lai của hắn...
Một khắc này, con ngươi của Phượng Ly Ngô co rút lại, sắc mặt âm u mù mịt, nghiến răng cố kiềm chế tránh cho mình bóp c.h.ế.t tiểu tử to gan ngông cuồng dám cắm sừng cho hắn, hoặc là buộc đá ném vị Thái tử phi tương lai trời sinh phóng đãng thích trêu hoa ghẹo nguyệt này xuống sông.
Thế nhưng lửa giận nổ tung trong lồng n.g.ự.c Phượng Ly Ngô lúc này chính là vì bị phản bội nên mới hoàn toàn dấy lên lòng g.i.ế.c người.
Nếu hai kẻ này không nhịn được như vậy thì một kẻ cũng không thể sống!
Đúng lúc này, thuốc mê trong người Khương Tú Nhuận có chút tan đi, mặc dù đầu lưỡi vẫn tê cứng nhưng cũng đã có thể nói được rồi.
Lúc này nàng cũng rõ ràng trong lòng là đã có người gài bẫy. Thư viết tay nàng nhận được ở phủ Thái tử rất có thể không phải là bút tích của hắn.
Có người sắp xếp nàng và Điền Oánh cùng tới đạo quán, cố ý muốn Phượng Ly Ngô bắt gặp một màn này...
Mắt thấy sát ý trên người Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận có chút tuyệt vọng, lúc này nàng nên làm gì bây giờ? Phơi bày thân phận nữ nhi của mình hay quỳ xuống cầu xin Thái tử, nói rằng mình bị người ta hãm hại?
Bất kể như thế nào, hai lựa chọn này sẽ đều dẫn tới con đường chết. Trong lúc nhất thời Khương Tú Nhuận lâm vào tuyệt vọng, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng: "Thái tử, ta... bị người khác hãm hại..."
Nói tới đây, nàng ngửi thấy mùi hương nam tử trẻ tuổi trên người Phượng Ly Ngô, nhất thời rung động trong lòng. Nàng nghe thấy rõ âm thanh m.á.u huyết sôi sục trong người, đầu óc cũng nóng lên rồi nhào vào lồng n.g.ự.c Phượng Ly Ngô, dùng đôi môi mềm mại chặn miệng hắn. Tất cả những cái khác, nàng giao phó cho dược tính bùng cháy trong người...
Phượng Ly Ngô không kịp phản ứng, bị thiếu phó nhào tới hôn, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại mang theo hương thơm lùa vào trong miệng mình. Theo bản năng hắn ngậm miệng lại nhưng cái lưỡi kia giống như con rắn nhỏ quấn lấy hắn tạo ra cảm giác kích thích mơ hồ mà mười tám năm trước đó hắn chưa bao giờ cảm thụ được...
Hắn bất động, mặc cho thiếu niên trong n.g.ự.c quấn quýt môi lưỡi và hơi thở, thời gian dần trôi qua, lưỡi của hắn cũng bị kéo theo, chủ động đáp trả, quấn quýt một chỗ...
Vào lúc Phượng Ly Ngô dần dần say mê, tiếng ngâm khẽ của Điền Oánh bên cạnh làm hắn tỉnh táo, bản thân hắn làm sao vậy! Vậy mà mặc cho thiếu niên phóng đãng này khinh bạc mình!
Nghĩ như vậy nhưng lại phát giác lồng n.g.ự.c của thiếu niên trong lòng so với nữ tử còn mềm mại thơm ngọt hơn, hắn phải nhắc nhở chính mình, hắn ta không phải nữ nhân! Mà còn là gian phu hôn nữ nhân tương lai của mình!
Nghĩ như thế, hắn lập tức chán ghét đẩy ngã người nọ xuống mặt đất, nhưng nhìn bộ dạng thống khổ của thiếu niên, còn có nữ tử quần áo không chỉnh tề lăn lộn trên giường, cũng chứng tỏ rằng hai người bọn họ thật sự bị bỏ thuốc.
Kẻ nào dám lập mưu hãm hại người của hắn! Phượng Ly Ngô vừa nghĩ vừa tránh thiếu niên đăng lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này, lớp áo ngoài của hắn đã bị cởi ra, quần bên dưới cũng bởi vì lăn lộn mà quấn một chút lên, lộ ra mắt cá chân bóng loáng, bởi vì hai chân dùng sức giãy giụa nên cặp mắt cá chân kia tạo thành một đường cong mê người...
Đúng lúc này, Thiển nhi bị thị vệ chặn ở ngoài cửa, liều mạng muốn nhào vào.
Thị vệ kia nhận mệnh lệnh của Thái tử, người ngoài không được bước vào, sao có thể chịu nhường, ở ngoài một trận huyên náo.
Việc đã tới nước này, Khương Tú Nhuận hoàn toàn không thèm quan tâm nữa, chỉ cố gắng đứng lên, nắm vạt áo Thái tử, nhỏ giọng nói: "Xin Thái tử khai ân, cho thị nữ của ta mang ta đi giải dược... Chờ tới khi giải dược xong, dù bị g.i.ế.c hay róc thịt tất cả cũng nghe theo ngài."
Phượng Ly Ngô rũ nửa mắt, cúi đầu nhìn người nắm chặt vạt áo mình. Khương Tú Nhuận cảm nhận rõ lạnh lùng b.ắ.n ra từ trong mắt hắn, hơi tuyệt vọng. Nếu như đổi lại là nàng, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nam tử to gan dám vụng trộm với vị hôn thê của mình.
Huống chi nam nhân này còn thần trí mơ màng hôn môi Thái tử tôn quý như vậy...
Nhưng vào lúc này, Thái tử lên tiếng nói: "Thị nữ của ngươi quá xấu xí, cô tìm cho ngươi một người vừa mắt một chút."
Máu nóng chảy dồn dập về hai tai Khương Tú Nhuận, lắc đầu một cái, mới miễn cưỡng rõ ràng ý tứ trong lời nói của Phượng Ly Ngô.
Hiển nhiên hắn hiểu lầm nàng muốn dùng Thiển nhi dập lửa... Lại còn muốn tìm người xinh đẹp một chút cho nàng...
Yết hầu Khương Tú Nhuận căng chặt, trong lòng biết có chỗ xoay xở, vội vàng nói: "Chỉ cần bảo Thiển nhi chuẩn bị nước lạnh cho ta tắm rửa mà thôi..."
Lần này Phượng Ly Ngô không tiếp tục ngăn cản, cho Thiển nhi tiến vào. Thị nữ lưng hùm vai gấu không nói hai lời, vác tiểu công tử của mình chạy ra ngoài, tới phòng bên cạnh, la to đuổi đạo sĩ ra ngoài, sau đó múc nước lạnh, cởi quần áo trên người nàng rồi dội xuống người nàng.
Bị dội cho ba thùng, lửa nóng trong người Khương Tú Nhuận mới dần dần lui đi.
Thiển nhi sợ nàng lạnh, vội vã lấy chăn cho nàng khoác, lau khô tóc cho nàng nói: "Công tử, mau chạy đi, nếu không lát nữa điện hạ thẩm vấn xong xuôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho người."
Khương Tú Nhuận lắc đầu, ca ca còn ở trong thành làm con tin, nàng chạy đi đâu được? Hơn nửa giả c.h.ế.t chạy trốn so với việc ngủ cùng nữ nhân của Thái tử rồi bỏ trốn, là hai kết cục khác nhau hoàn toàn.
Dựa vào loại người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi như Phượng Ly Ngô, hắn sẽ không truy sát nàng tới chân trời góc biển sao?
Bình tĩnh lại một chút, dưới sự giúp đỡ của Thiển nhi, nàng quấn chặt lại vải bó, dựng cổ áo trong lên, mặc áo ngoài xong mới ra ngoài đi gặp Thái tử.
Chưa tới tiền đường đã trông thấy Phượng Ly Ngô đang ngồi ở chính giữa nhà uống trà.
Mà ở phía dưới tiền đường, là hai bà tử bỏ trốn lúc trước đã bị bắt trở về, bị thị vệ trói gô bắt quỳ trong viện, miệng cũng bị bịt lại.
Lúc này, Điền Oánh đã được giải dược và được thị nữ dìu tới, nàng ta cũng nhất thời không làm náo loạn lên tra rõ nguyên do, cố ý muốn tẩy trắng cho mình.
Nhìn thấy Khương Tú Nhuận cũng tới, thế là Điền Cơ còn chưa tới gần Thái tử đã bật khóc nức nở nói: "Công tử Tiểu Khương kia trước đó cố ý lấy lòng ta, không ngờ hắn rắp tâm hại người như vậy, có ý đồ muốn quấy rối ta, xin Thái tử làm chủ cho ta!"
Phượng Ly Ngô cũng không liếc nàng ta một cái nào, chỉ bình tĩnh mở miệng nói: "Đánh, đánh tới tắt thở mới thôi."
/193
|