Thời gian quan sát hành hình cũng không lâu, thế nhưng sắc mặt Khương Tú Nhuận vẫn tái nhợt.
Không phải nàng sợ chết, người từng c.h.ế.t qua một lần như nàng có gì phải sợ? Nhưng nàng sợ nếu mình đi một nước cờ sai, liên lụy đại ca bị c.h.ặ.t đ.ầ.u thị chúng...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Pháp trường cách rất gần đài quan sát, mùi m.á.u tanh theo gió bay tới, làm dạ dày của nàng quặn lại một trận khó chịu...
Cho nên không chờ tới lúc xem hành hình xong, nàng ọe một tiếng rồi nôn ra.
Chỉ là sáng sớm phải đi vội, nàng cũng chưa có ăn sáng, thứ nôn ra chỉ có dịch dạ dày mà thôi.
Khương Chi nhìn muội muội nôn, vội vã đỡ muội muội xuống đài, tìm một chỗ tránh gió, đỡ nàng đứng vững lại, Thiển nhi vội vàng lấy túi nước mang theo bên người cho nàng súc miệng.
Động tĩnh bên đài quan sát, Phượng Ly Ngô đều nhìn rõ. Khi hắn liếc mắt thấy sắc mặt thiếu phó tái nhợt, dáng vẻ lung lay sắp đổ thì nhíu mày.
Chỉ thầm nghĩ: Bộ dạng ngày thường vô cùng liều lĩnh, sao lúc này lá gan lại nhỏ như vậy? Làm gì có chút phong độ nam nhi nào?
Nhưng không đợi tới khi Khương Tú Nhuận nôn ra, trong lòng Phượng Ly Ngô chỉ còn lại hối hận, sớm biết hắn sợ m.á.u thì không nên bắt hắn ra xem, thân thể vốn yếu ớt, bị dọa như vậy không biết mấy ngày ăn cơm không ngon đây.
Hắn lập tức đứng dậy sải bước tới đài quan sát.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nói về nhóm chất tử xem hành hình, tuy rằng không nôn mửa giống như Khương Tú Nhuận, nhưng xem cảnh g.i.ế.c gà dọa khỉ này, ai cũng hãi hùng khiếp vía.
Nhưng vào lúc này, mắt thấy Thái tử Đại Tề sắc mặt nghiêm trọng đi tới, nhất thời ai cũng thấp thỏm trong lòng, nghi ngờ Thái tử thấy g.i.ế.c một người là không đủ, muốn bắt thêm một kẻ xui xẻo, lôi xuống dưới lưỡi đồ đao.
Không ngờ vị Thái tử điện hạ cũng không liếc nhìn ai, chỉ đi thẳng tới trước mặt hai huynh đệ chất tử Ba Quốc.
Sau khi các vị chất tử thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu rõ trong lòng: Đúng rồi! Bây giờ người Thái tử điện hạ không vừa mắt nhất, hẳn là công tử Tiểu Khương mới đúng!
Dù sao tin đồn hắn ngủ với ứng cử viên Thái tử phi truyền đi vô cùng sinh động.
Mà tiểu tử kia bị dọa như vậy, có lẽ trong lòng cũng biết bản thân là người c.h.ế.t tiếp theo rồi?
Nghĩ như vậy, bản thân an toàn không có gì phải lo lắng, có thể ung dung nhàn rỗi nhìn người khác xui xẻo rồi.
Thế là mấy người hóng hớt dồn dập bước chậm lại, muốn xem Thái tử trừng trị tiểu tử không hiểu chuyện kia ra sao.
Không ngờ, sau khi Thái tử điện hạ đi tới bên cạnh công tử Tiểu Khương, lại lo lắng ân cần, cúi đầu hỏi thăm vị công tử Tiểu Khương mới bị dọa tới nỗi nôn ra kia.
Còn tự mình lấy khăn tay trong người ra đưa tới bên miệng công tử Tiểu Khương, để hắn lau vết nước sau khi súc miệng...
Mọi người đều nói Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, thế nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Chuyện này... cũng quá coi trọng người tài đi!
Thử hỏi, loại hỏi han ân cần này, có chút nào giống với tình địch lạnh lừng trừng mắt nhìn nhau?
Thế là tất cả mọi người bỗng nhiên nhớ tới gần đây công tử Tiểu Khương vào thư viện, nghe nói cũng là Thái tử điện hạ bố trí, huynh trưởng của công tử Tiểu Khương cũng được lợi, nghe nói là cùng nhau vào thư viện tiếp thu bài giảng của đại nho.
Đâu giống như chất tử bọn hắn bị giám thị khắp nơi, đừng nói bái sư học hành, ngay cả đi ra ngoài thăm hỏi danh sĩ trong thành, cũng phải báo cáo cho Lễ quan, phòng ngừa có người lén lút thông đồng người Tề, làm chuyện bất chính.
Đủ loại chuyện lộn xộn như thế, càng làm cho bọn họ xúc động muốn tới nhờ vả nương tựa Thái tử, vì hắn xông pha, nước xôi lửa bỏng cũng không từ.
Thế nhưng màn yêu quý người hiền tài làm cảm động lòng người này, rơi vào mắt một người lại không phải mùi vị như thế.
Hôm nay các chất tử chất nữ ở trong thành Lạc An đều ở đây, Điền Oánh cũng không ngoại lệ.
Ngày đó điện hạ nói với nàng nếu muốn chứng minh nàng không bị vấy bẩn, không muốn danh tiết có vết nhơ thì phải buông tha cho công tử Tiểu Khương.
Thế nhưng Điền Oánh rốt cuộc cũng không thể yên lòng, sợ hãi tin đồn lộ ra, luôn cảm thấy không diệt trừ công tử Tiểu Khương là không ổn. Quả nhiên, lúc từ đạo quán đi ra không tới mấy ngày, tin mình bị người khinh bạc đã lan truyền khắp kinh thành.
Điền Oánh lo lắng trong lòng, sợ bởi vì tin đồn mà Thái tử thay đổi tâm ý. Trong lòng nàng biết rõ người tung tin đồn nhảm này chính là người lúc trước hãm hại mình.
Không cần suy nghĩ sâu xa, nhất định là Tào Khê gây ra chuyện này.
Sau khi Điền Oánh phẫn hận, càng cảm thấy lòng dạ Thái tử thật khó dò.
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Phượng Ly Ngô khi nhìn Khương Tú Nhuận, lòng nàng càng tràn ngập nghi ngờ. Nếu Thái tử ái mộ nàng, cho dù sau đó không tìm lý do g.i.ế.c công tử Tiểu Khương, cũng không thể tốt với hắn như vậy chứ?
Không đợi nàng nghĩ rõ ràng, Tào Khê đã đi tới, cười như không cười với nàng nói: "Muội muội có nghe nói, tương lai ta và muội cùng hầu hạ điện hạ không, mong rằng ta có thể cùng muội muội học tập một phen, làm sao mới có thể hầu hạ điện hạ đây!"
Điền Oánh nghe xong, lập tức tức giận, quả thật nàng có nghe nói Tào Khê ở trong danh sách trúng tuyển, ngày sau có nữ nhân này ở trong phủ Thái tử, chỉ nghĩ thôi trong lòng nàng cũng toàn là hờn giận rồi!
Sau khi vội vàng ứng phó vài câu, nàng ngẩng đầu nhưng không thấy bóng dáng Thái tử và công tử Tiểu Khương nữa.
Mấy ngày không nhìn thấy Thái tử khiến cho Điền Cơ phẫn hận tới nỗi giậm chân.
Lại nói tới Phượng Ly Ngô, hắn nhìn vị thiếu phó không khỏe, cũng lo lắng, không yên lòng, bảo Khương Hòa Nhuận nhanh chóng cùng hắn về phủ tìm lang trung kiểm tra.
Chờ ra khỏi pháp trường, Khương Tú Nhuận đã bình thường trở lại, nói với Thái tử buổi trưa ở thư viện có giờ thi họa, tiên sinh nghiêm khắc, không cho phép học trò trốn học.
Thật ra, cũng không phải nàng muốn lên lớp. Chỉ là nghe nói, người hạ lệnh xử tử chất tử Ngụy Quốc, chính là vị điện hạ đang ân cần hỏi han bên cạnh nàng.
Trong hơi thở vẫn còn mùi vị máu, nàng muốn né tránh vị Thái tử này, tỉnh táo lại suy nghĩ lối thoát tiếp theo.
Nhưng Phượng Ly Ngô lại thật sự cho rằng thiếu niên sợ tiên sinh.
Chân mày hắn hơi nhíu lại, thuận tay lấy từ trong tấm ngăn xe ngựa ra một tấm lụa dùng để viết thư, trải ra thư án được chế tạo đặc biệt trên xe ngựa, lấy bút ra viết thư xin nghỉ, tới khi viết xong, hắn lấy con dấu, chấm mực đỏ, ấn lên tấm lụa, sau đó nhét tấm lụa vào n.g.ự.c Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận có chút hồ đồ, không biết Thái tử làm cái gì, mở ra lụa nhìn thì thấy phía trên viết: "Thiếu phó Thái tử không khỏe, hôm nay không cách nào lên lớp, xin tiên sinh thông cảm, tương lai ta sẽ tới thăm hỏi và thỉnh giáo tiên sinh."
Phía dưới là vết con dấu đỏ tươi của Thái tử.
Phượng Ly Ngô nói: "Ngươi theo ta về phủ, phái người mang lụa tới thư viện."
Sau khi Khương Tú Nhuận nhìn tấm vải thì nhất thời im lặng, nàng thật sự không ngờ Thái tử lại tự tay viết thư xin nghỉ cho nàng, còn đóng con dấu của Thái tử, cũng không sợ hù dọa tiên sinh.
Nhưng dù sao Thái tử cũng suy nghĩ cho mình, nàng cũng không nói những loại lời g.i.ế.c gà dọa khỉ nữa.
Vì vậy nàng trở về phủ Thái tử.
Không nghĩ tới, lang trung xem bệnh cho nàng cũng không sợ lớn chuyện, vậy mà nói với Thái tử nàng bị dọa kinh sợ, nhất định phải biêm thạnh [*] thải độc và điều trị...
[*] Ngày xưa có một khoa chữa bệnh, dùng kim đá tiêm vào da thịt gọi là biêm. Nay mượn dùng làm lời nói bóng về sự khuyên ngăn điều lầm lỗi nhau.
Biêm thạch cần cởi áo lộ lưng, dùng tảng đá nóng cọ phía sau lưng, vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Trước kia, lúc nàng còn nhỏ, nếu bị cảm mạo phong hàn, mẫu hậu sẽ tự mình biêm thạch cho nàng.
Nhưng lúc này lang trung lại bảo nàng cởi quần áo, mà bộ dạng Thái tử cũng không có ý rời đi, bảo nàng làm theo, càng không bằng tìm khối đá to đ.â.m đầu chết!
Thiển nhi ở một bên nhanh trí, mở miệng nói: "Làn da của tiểu chủ nhân ta còn non nớt, không chịu nổi ma sát lớn, trước kia đã từng biêm thạch nhưng sau đó lại mắc bệnh sởi, xin hỏi lang trung còn có biện pháp nào khác hay không?"
Khương Tú Nhuận nghe xong âm thầm giơ ngón cái lên, không hổ là nữ tướng quân tương lai danh chấn các nước, gặp nguy cũng không hoảng loạn hay ăn nói lung tung, quả nhiên có phong độ đại tướng quân! Xem ra tiền lương tháng sau của Thiển nhi, còn cần phải xem xét lại.
Thế là lang trung kê một đơn thuốc an thần, dặn dò Khương Tú Nhuận chút nữa uống khi còn nóng.
Lúc Thiển nhi đi theo lang trung bào chế và sắc thuốc, Phượng Ly Ngô ở bên cạnh nàng vẫn luôn không lên tiếng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Quân cũng không phải người nhát gan, cớ gì hôm nay thất thố như vậy, bình thường ngươi có tình cảm với vương tử Ngụy Quốc sao?"
Trong lòng Khương Tú Nhuận như có tiếng sấm, sắc mặt không đổi nói: "Điện hạ không tệ với ta, sao ta có thể có lòng dạ kia?"
Phượng Ly Ngô chăm chú nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Không có thì tốt... Ngươi phải biết nếu người trung thành với cô, cô tất nhiên sẽ không phụ lòng nhiệt huyết trung thành của ngươi, nhưng nếu là người hai lòng, cô cũng sẽ không nhân từ hay nương tay với hắn!"
Khương Tú Nhuận nghe vậy, vội vàng dập đầu bái lạy, cảm động và nhớ nhung với ân nghĩa của chủ tử, vân vân, mãi tới khi sắc mặt Thái tử hòa hoãn lại, mới nâng nàng dậy, cầm tay nàng, ân cần hỏi buổi tối có cần phải dặn dò đầu bếp làm mấy món mềm dễ tiêu hóa hay không?
Chờ tới khi sắc mặt Khương Tú Nhuận bình thường trở lại, trò chuyện với điện hạ một hồi, sau đó còn hầu hắn một ván cờ, uống một chén thuốc đắng, Phượng Ly Ngô mới rời khỏi chỗ nàng.
Sau khi Thái tử rời đi, Khương Tú Nhuận cảm thấy đầu lưỡi đắng tới nỗi run lên.
Thiển nhi rửa sạch quả mơ, bỏ một quả vào trong miệng nàng, vị chua ngọt tan ra, lúc này mới làm dịu lại mùi vị của thuốc.
Nàng nằm tại chỗ ngồi, suy nghĩ vì sao Thái tử lại nói những lời này cảnh cáo nàng, có phải phát giác ra nàng có ý niệm trốn chạy không? Nếu là như vậy, quả là có chút phiền phức, xem ra cần phải trù tính lại một phen nữa.
Những ngày tiếp theo, ban ngày Khương Tú Nhuận tới thư viện lên lớp, lúc rảnh rỗi thì suy nghĩ làm thế nào mà có thể rời Tề đô quỷ không biết thần không hay.
Nhưng kế hoạch không có thay đổi, ngược lại còn phải tiến hành nhanh hơn.
Ngày chất nữ Ba Quốc tới đô thành càng gần, tim Khương Tú Nhuận càng nhảy lên cổ họng.
Hôm đó, nàng vừa vào tới thư viện, liền nhìn thấy Đậu Tư Võ và mấy học trò có quan hệ tốt đi tới chỗ nàng, kéo nàng tới chỗ hành lang không người trong thư viện.
"Khương Hòa Nhuận, ngươi có nghe được tin tức gì không?"
Khương Tú Nhuận trừng mắt nhìn hắn, thử dò xét nói: "Ngươi nghe được chuyện gì?"
"Còn có chuyện gì? Đương nhiên là chuyện chất nữ Ba Quốc!"
Khương Tú Nhuận nín thở, yên lặng chờ tin dữ.
Đậu Tư Võ thông cảm nhìn nàng nói: "Ngươi đừng sợ, chuyện này không liên quan tới ngươi, Thái tử cũng hiểu lí lẽ, hẳn là cũng không liên lụy tới ngươi!"
Đậu Tư Võ chẳng những hành văn không tốt, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, đợi tới khi lòng Khương Tú Nhuận bị hắn kéo căng tới nỗi tan tác, hắn mới nói ra trọng điểm.
Hóa ra phụ thân hắn là Đậu thái thú, thủ quan ở ngoài thành Lạc An.
Sáng nay, lúc hắn ra ngoài tới thư viện, vô tình nghe được thuộc hạ bẩm báo với phụ thân, Ba Quốc hiến vương nữ, sau khi tới trạm dịch nàng ta kêu đau bụng, sau đó gọi lang trung tới xem bệnh, đỡ đẻ ra một đứa trẻ đủ tháng...
Chuyện hiến chất nữ đã lớn bụng, mua một tặng một phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết như vậy, chưa từng nghe thấy. Ba Quốc bọn họ đây là mang tới cho cường quốc như Đại Tề một đôi giày rách, khơi mào tiền lệ hiến chất nữ cho các nước khác rồi!
Máu chất tử Ngụy Quốc còn chưa lạnh, cũng khó tránh Đậu Tư Võ lo lắng cho an nguy của vị bạn học đến từ Ba Quốc này...
Không phải nàng sợ chết, người từng c.h.ế.t qua một lần như nàng có gì phải sợ? Nhưng nàng sợ nếu mình đi một nước cờ sai, liên lụy đại ca bị c.h.ặ.t đ.ầ.u thị chúng...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Pháp trường cách rất gần đài quan sát, mùi m.á.u tanh theo gió bay tới, làm dạ dày của nàng quặn lại một trận khó chịu...
Cho nên không chờ tới lúc xem hành hình xong, nàng ọe một tiếng rồi nôn ra.
Chỉ là sáng sớm phải đi vội, nàng cũng chưa có ăn sáng, thứ nôn ra chỉ có dịch dạ dày mà thôi.
Khương Chi nhìn muội muội nôn, vội vã đỡ muội muội xuống đài, tìm một chỗ tránh gió, đỡ nàng đứng vững lại, Thiển nhi vội vàng lấy túi nước mang theo bên người cho nàng súc miệng.
Động tĩnh bên đài quan sát, Phượng Ly Ngô đều nhìn rõ. Khi hắn liếc mắt thấy sắc mặt thiếu phó tái nhợt, dáng vẻ lung lay sắp đổ thì nhíu mày.
Chỉ thầm nghĩ: Bộ dạng ngày thường vô cùng liều lĩnh, sao lúc này lá gan lại nhỏ như vậy? Làm gì có chút phong độ nam nhi nào?
Nhưng không đợi tới khi Khương Tú Nhuận nôn ra, trong lòng Phượng Ly Ngô chỉ còn lại hối hận, sớm biết hắn sợ m.á.u thì không nên bắt hắn ra xem, thân thể vốn yếu ớt, bị dọa như vậy không biết mấy ngày ăn cơm không ngon đây.
Hắn lập tức đứng dậy sải bước tới đài quan sát.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nói về nhóm chất tử xem hành hình, tuy rằng không nôn mửa giống như Khương Tú Nhuận, nhưng xem cảnh g.i.ế.c gà dọa khỉ này, ai cũng hãi hùng khiếp vía.
Nhưng vào lúc này, mắt thấy Thái tử Đại Tề sắc mặt nghiêm trọng đi tới, nhất thời ai cũng thấp thỏm trong lòng, nghi ngờ Thái tử thấy g.i.ế.c một người là không đủ, muốn bắt thêm một kẻ xui xẻo, lôi xuống dưới lưỡi đồ đao.
Không ngờ vị Thái tử điện hạ cũng không liếc nhìn ai, chỉ đi thẳng tới trước mặt hai huynh đệ chất tử Ba Quốc.
Sau khi các vị chất tử thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu rõ trong lòng: Đúng rồi! Bây giờ người Thái tử điện hạ không vừa mắt nhất, hẳn là công tử Tiểu Khương mới đúng!
Dù sao tin đồn hắn ngủ với ứng cử viên Thái tử phi truyền đi vô cùng sinh động.
Mà tiểu tử kia bị dọa như vậy, có lẽ trong lòng cũng biết bản thân là người c.h.ế.t tiếp theo rồi?
Nghĩ như vậy, bản thân an toàn không có gì phải lo lắng, có thể ung dung nhàn rỗi nhìn người khác xui xẻo rồi.
Thế là mấy người hóng hớt dồn dập bước chậm lại, muốn xem Thái tử trừng trị tiểu tử không hiểu chuyện kia ra sao.
Không ngờ, sau khi Thái tử điện hạ đi tới bên cạnh công tử Tiểu Khương, lại lo lắng ân cần, cúi đầu hỏi thăm vị công tử Tiểu Khương mới bị dọa tới nỗi nôn ra kia.
Còn tự mình lấy khăn tay trong người ra đưa tới bên miệng công tử Tiểu Khương, để hắn lau vết nước sau khi súc miệng...
Mọi người đều nói Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, thế nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Chuyện này... cũng quá coi trọng người tài đi!
Thử hỏi, loại hỏi han ân cần này, có chút nào giống với tình địch lạnh lừng trừng mắt nhìn nhau?
Thế là tất cả mọi người bỗng nhiên nhớ tới gần đây công tử Tiểu Khương vào thư viện, nghe nói cũng là Thái tử điện hạ bố trí, huynh trưởng của công tử Tiểu Khương cũng được lợi, nghe nói là cùng nhau vào thư viện tiếp thu bài giảng của đại nho.
Đâu giống như chất tử bọn hắn bị giám thị khắp nơi, đừng nói bái sư học hành, ngay cả đi ra ngoài thăm hỏi danh sĩ trong thành, cũng phải báo cáo cho Lễ quan, phòng ngừa có người lén lút thông đồng người Tề, làm chuyện bất chính.
Đủ loại chuyện lộn xộn như thế, càng làm cho bọn họ xúc động muốn tới nhờ vả nương tựa Thái tử, vì hắn xông pha, nước xôi lửa bỏng cũng không từ.
Thế nhưng màn yêu quý người hiền tài làm cảm động lòng người này, rơi vào mắt một người lại không phải mùi vị như thế.
Hôm nay các chất tử chất nữ ở trong thành Lạc An đều ở đây, Điền Oánh cũng không ngoại lệ.
Ngày đó điện hạ nói với nàng nếu muốn chứng minh nàng không bị vấy bẩn, không muốn danh tiết có vết nhơ thì phải buông tha cho công tử Tiểu Khương.
Thế nhưng Điền Oánh rốt cuộc cũng không thể yên lòng, sợ hãi tin đồn lộ ra, luôn cảm thấy không diệt trừ công tử Tiểu Khương là không ổn. Quả nhiên, lúc từ đạo quán đi ra không tới mấy ngày, tin mình bị người khinh bạc đã lan truyền khắp kinh thành.
Điền Oánh lo lắng trong lòng, sợ bởi vì tin đồn mà Thái tử thay đổi tâm ý. Trong lòng nàng biết rõ người tung tin đồn nhảm này chính là người lúc trước hãm hại mình.
Không cần suy nghĩ sâu xa, nhất định là Tào Khê gây ra chuyện này.
Sau khi Điền Oánh phẫn hận, càng cảm thấy lòng dạ Thái tử thật khó dò.
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Phượng Ly Ngô khi nhìn Khương Tú Nhuận, lòng nàng càng tràn ngập nghi ngờ. Nếu Thái tử ái mộ nàng, cho dù sau đó không tìm lý do g.i.ế.c công tử Tiểu Khương, cũng không thể tốt với hắn như vậy chứ?
Không đợi nàng nghĩ rõ ràng, Tào Khê đã đi tới, cười như không cười với nàng nói: "Muội muội có nghe nói, tương lai ta và muội cùng hầu hạ điện hạ không, mong rằng ta có thể cùng muội muội học tập một phen, làm sao mới có thể hầu hạ điện hạ đây!"
Điền Oánh nghe xong, lập tức tức giận, quả thật nàng có nghe nói Tào Khê ở trong danh sách trúng tuyển, ngày sau có nữ nhân này ở trong phủ Thái tử, chỉ nghĩ thôi trong lòng nàng cũng toàn là hờn giận rồi!
Sau khi vội vàng ứng phó vài câu, nàng ngẩng đầu nhưng không thấy bóng dáng Thái tử và công tử Tiểu Khương nữa.
Mấy ngày không nhìn thấy Thái tử khiến cho Điền Cơ phẫn hận tới nỗi giậm chân.
Lại nói tới Phượng Ly Ngô, hắn nhìn vị thiếu phó không khỏe, cũng lo lắng, không yên lòng, bảo Khương Hòa Nhuận nhanh chóng cùng hắn về phủ tìm lang trung kiểm tra.
Chờ ra khỏi pháp trường, Khương Tú Nhuận đã bình thường trở lại, nói với Thái tử buổi trưa ở thư viện có giờ thi họa, tiên sinh nghiêm khắc, không cho phép học trò trốn học.
Thật ra, cũng không phải nàng muốn lên lớp. Chỉ là nghe nói, người hạ lệnh xử tử chất tử Ngụy Quốc, chính là vị điện hạ đang ân cần hỏi han bên cạnh nàng.
Trong hơi thở vẫn còn mùi vị máu, nàng muốn né tránh vị Thái tử này, tỉnh táo lại suy nghĩ lối thoát tiếp theo.
Nhưng Phượng Ly Ngô lại thật sự cho rằng thiếu niên sợ tiên sinh.
Chân mày hắn hơi nhíu lại, thuận tay lấy từ trong tấm ngăn xe ngựa ra một tấm lụa dùng để viết thư, trải ra thư án được chế tạo đặc biệt trên xe ngựa, lấy bút ra viết thư xin nghỉ, tới khi viết xong, hắn lấy con dấu, chấm mực đỏ, ấn lên tấm lụa, sau đó nhét tấm lụa vào n.g.ự.c Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận có chút hồ đồ, không biết Thái tử làm cái gì, mở ra lụa nhìn thì thấy phía trên viết: "Thiếu phó Thái tử không khỏe, hôm nay không cách nào lên lớp, xin tiên sinh thông cảm, tương lai ta sẽ tới thăm hỏi và thỉnh giáo tiên sinh."
Phía dưới là vết con dấu đỏ tươi của Thái tử.
Phượng Ly Ngô nói: "Ngươi theo ta về phủ, phái người mang lụa tới thư viện."
Sau khi Khương Tú Nhuận nhìn tấm vải thì nhất thời im lặng, nàng thật sự không ngờ Thái tử lại tự tay viết thư xin nghỉ cho nàng, còn đóng con dấu của Thái tử, cũng không sợ hù dọa tiên sinh.
Nhưng dù sao Thái tử cũng suy nghĩ cho mình, nàng cũng không nói những loại lời g.i.ế.c gà dọa khỉ nữa.
Vì vậy nàng trở về phủ Thái tử.
Không nghĩ tới, lang trung xem bệnh cho nàng cũng không sợ lớn chuyện, vậy mà nói với Thái tử nàng bị dọa kinh sợ, nhất định phải biêm thạnh [*] thải độc và điều trị...
[*] Ngày xưa có một khoa chữa bệnh, dùng kim đá tiêm vào da thịt gọi là biêm. Nay mượn dùng làm lời nói bóng về sự khuyên ngăn điều lầm lỗi nhau.
Biêm thạch cần cởi áo lộ lưng, dùng tảng đá nóng cọ phía sau lưng, vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Trước kia, lúc nàng còn nhỏ, nếu bị cảm mạo phong hàn, mẫu hậu sẽ tự mình biêm thạch cho nàng.
Nhưng lúc này lang trung lại bảo nàng cởi quần áo, mà bộ dạng Thái tử cũng không có ý rời đi, bảo nàng làm theo, càng không bằng tìm khối đá to đ.â.m đầu chết!
Thiển nhi ở một bên nhanh trí, mở miệng nói: "Làn da của tiểu chủ nhân ta còn non nớt, không chịu nổi ma sát lớn, trước kia đã từng biêm thạch nhưng sau đó lại mắc bệnh sởi, xin hỏi lang trung còn có biện pháp nào khác hay không?"
Khương Tú Nhuận nghe xong âm thầm giơ ngón cái lên, không hổ là nữ tướng quân tương lai danh chấn các nước, gặp nguy cũng không hoảng loạn hay ăn nói lung tung, quả nhiên có phong độ đại tướng quân! Xem ra tiền lương tháng sau của Thiển nhi, còn cần phải xem xét lại.
Thế là lang trung kê một đơn thuốc an thần, dặn dò Khương Tú Nhuận chút nữa uống khi còn nóng.
Lúc Thiển nhi đi theo lang trung bào chế và sắc thuốc, Phượng Ly Ngô ở bên cạnh nàng vẫn luôn không lên tiếng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Quân cũng không phải người nhát gan, cớ gì hôm nay thất thố như vậy, bình thường ngươi có tình cảm với vương tử Ngụy Quốc sao?"
Trong lòng Khương Tú Nhuận như có tiếng sấm, sắc mặt không đổi nói: "Điện hạ không tệ với ta, sao ta có thể có lòng dạ kia?"
Phượng Ly Ngô chăm chú nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Không có thì tốt... Ngươi phải biết nếu người trung thành với cô, cô tất nhiên sẽ không phụ lòng nhiệt huyết trung thành của ngươi, nhưng nếu là người hai lòng, cô cũng sẽ không nhân từ hay nương tay với hắn!"
Khương Tú Nhuận nghe vậy, vội vàng dập đầu bái lạy, cảm động và nhớ nhung với ân nghĩa của chủ tử, vân vân, mãi tới khi sắc mặt Thái tử hòa hoãn lại, mới nâng nàng dậy, cầm tay nàng, ân cần hỏi buổi tối có cần phải dặn dò đầu bếp làm mấy món mềm dễ tiêu hóa hay không?
Chờ tới khi sắc mặt Khương Tú Nhuận bình thường trở lại, trò chuyện với điện hạ một hồi, sau đó còn hầu hắn một ván cờ, uống một chén thuốc đắng, Phượng Ly Ngô mới rời khỏi chỗ nàng.
Sau khi Thái tử rời đi, Khương Tú Nhuận cảm thấy đầu lưỡi đắng tới nỗi run lên.
Thiển nhi rửa sạch quả mơ, bỏ một quả vào trong miệng nàng, vị chua ngọt tan ra, lúc này mới làm dịu lại mùi vị của thuốc.
Nàng nằm tại chỗ ngồi, suy nghĩ vì sao Thái tử lại nói những lời này cảnh cáo nàng, có phải phát giác ra nàng có ý niệm trốn chạy không? Nếu là như vậy, quả là có chút phiền phức, xem ra cần phải trù tính lại một phen nữa.
Những ngày tiếp theo, ban ngày Khương Tú Nhuận tới thư viện lên lớp, lúc rảnh rỗi thì suy nghĩ làm thế nào mà có thể rời Tề đô quỷ không biết thần không hay.
Nhưng kế hoạch không có thay đổi, ngược lại còn phải tiến hành nhanh hơn.
Ngày chất nữ Ba Quốc tới đô thành càng gần, tim Khương Tú Nhuận càng nhảy lên cổ họng.
Hôm đó, nàng vừa vào tới thư viện, liền nhìn thấy Đậu Tư Võ và mấy học trò có quan hệ tốt đi tới chỗ nàng, kéo nàng tới chỗ hành lang không người trong thư viện.
"Khương Hòa Nhuận, ngươi có nghe được tin tức gì không?"
Khương Tú Nhuận trừng mắt nhìn hắn, thử dò xét nói: "Ngươi nghe được chuyện gì?"
"Còn có chuyện gì? Đương nhiên là chuyện chất nữ Ba Quốc!"
Khương Tú Nhuận nín thở, yên lặng chờ tin dữ.
Đậu Tư Võ thông cảm nhìn nàng nói: "Ngươi đừng sợ, chuyện này không liên quan tới ngươi, Thái tử cũng hiểu lí lẽ, hẳn là cũng không liên lụy tới ngươi!"
Đậu Tư Võ chẳng những hành văn không tốt, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, đợi tới khi lòng Khương Tú Nhuận bị hắn kéo căng tới nỗi tan tác, hắn mới nói ra trọng điểm.
Hóa ra phụ thân hắn là Đậu thái thú, thủ quan ở ngoài thành Lạc An.
Sáng nay, lúc hắn ra ngoài tới thư viện, vô tình nghe được thuộc hạ bẩm báo với phụ thân, Ba Quốc hiến vương nữ, sau khi tới trạm dịch nàng ta kêu đau bụng, sau đó gọi lang trung tới xem bệnh, đỡ đẻ ra một đứa trẻ đủ tháng...
Chuyện hiến chất nữ đã lớn bụng, mua một tặng một phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết như vậy, chưa từng nghe thấy. Ba Quốc bọn họ đây là mang tới cho cường quốc như Đại Tề một đôi giày rách, khơi mào tiền lệ hiến chất nữ cho các nước khác rồi!
Máu chất tử Ngụy Quốc còn chưa lạnh, cũng khó tránh Đậu Tư Võ lo lắng cho an nguy của vị bạn học đến từ Ba Quốc này...
/193
|