Khương Tú Nhuận chẳng hề chú ý tới ánh mắt khác thường của Thái tử.
Hôm nay nàng liều mạng tự thú nhận tội, nghĩ tới ngàn vạn kết cục nhưng tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ mặc váy cưới đỏ thẫm đứng trước mặt Phượng Ly Ngô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi phiền muộn, trong lòng nàng không ngừng suy nghĩ cách để Thái tử thay đổi tâm ý, túm lấy vạt váy ở eo nói: "Hơi rộng một chút..."
Phượng Ly Ngô vẫn còn nhìn chằm chằm n.g.ự.c của nàng, bỗng nhiên nói: "Hôm đó hiến vũ, thật sự là nhét bánh bao vào sao?"
Khương Tú Nhuận sững sờ, hơi ngẫm lại mới lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Thái tử.
Nhớ hôm đó hiến vũ trong cung, nàng nói dối trước n.g.ự.c mình nhét bánh bao nên mới đầy đặn như vậy. Hiện tại Thái tử nhìn chằm chằm n.g.ự.c phẳng của nàng hỏi như vậy, thật sự khiến cho người ta lúng túng.
Khương Tú Nhuận có hơi buồn bực, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta còn chưa có cởi vải bó ngực..."
Thái tử nghiêm túc gật đầu, nói: "Lát nữa cởi ra thử lại lần nữa, váy có chỗ nào không vừa thì gọi người đến sửa."
Khương Tú Nhuận tự hỏi sao Thái tử lại có suy nghĩ như vậy, nàng quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Điện hạ biết ta ngang bướng, không thể làm nổi nữ tử hiền lành lương thiện, nếu giả mạo muội muội, chính là gánh vác cái tên suông, chỉ sợ không cẩn thận phạm vào quy củ trong hậu trạch, liên lụy tới danh dự Thái tử..."
Phượng Ly Ngô gật đầu, cảm thấy nàng nói có lý, bèn lấy một chiếc bút từ trên giá bút ở trên bàn, ra hiệu Khương Tú Nhuận tới mài mực giúp hắn, sau đó lại lấy trong rương ra một tấm khăn lụa lưu loát viết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận mài mực ở bên cạnh, duỗi cổ nhìn... Con mẹ hắn, Thái tử gia Đại Tề còn chưa cưới nàng đâu, vậy mà bắt đầu ra quy củ rồi!
Điều thứ nhất là lúc nàng giả nam trang cũng phải giữ khoảng cách với nam tử khác, không thể phát sinh chuyện da thịt dán vào nhau. Điều thứ hai là gì, nàng chẳng còn tâm trạng nhìn xuống.
Nàng không dám nói Thái tử quản quá nhiều, liền thận trọng nhắc nhở hắn: "Điện hạ, chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời, cớ sao phải nghiêm túc như vậy? Có lẽ một năm sau, ngài có thể dựa vào việc dưới gối Dao Cơ không có con, "mời" Dao Cơ ra ngoài phủ, tới lúc đó sẽ không cần cẩn thận khắp nơi như vậy nữa..."
Khương Tú Nhuận còn chưa nói hết, sắc mặt Thái tử đã trở nên khó coi, kéo dài tiếng nói: "Thiếu phó nghi ngờ khả năng của cô?"
Khương Tú Nhuận tự nhủ trong lòng, đời trước ngươi hoàn toàn không có con cái, cái rắm cũng chẳng để lại, ta làm sao biết khả năng của ngươi như thế nào?
Thế nhưng lúc này có lưỡi d.a.o gác lên cổ, nào phải lúc nói lời cứng cỏi, nàng kính cẩn gấp bội nghe theo nói: "Tú Nhuận cải trang như vậy là vì không muốn trở thành cung phi thị thiếp. Điện hạ có tài đức vẹn toàn, là người nữ tử khắp thiên hạ quý mến, tới lúc đó Hoàn phì Yến sấu [*] hiển nhiên sẽ vây quanh, ta nào dám nghi ngờ khả năng của điện hạ ngài..."
[*] Đủ loại mỹ nữ.
Tiếng nói dịu dàng nhưng lời nói kiên cường tận trong xương, nàng kín đáo nói, chỉ mong muốn cùng Thái tử làm một đôi phu thê giả, không muốn trở thành "bình thê" chân chính của hắn.
Làm sao Phượng Ly Ngô lại nghe không hiểu?
Đại vương nữ Ba Quốc này là khéo léo nói cho hắn biết, nàng không muốn thật sự gả cho hắn.
Điều này làm cho toàn thân hắn cứng đờ, sắc mặt khó coi không nói nên lời.
Từ nhỏ ở lãnh cung khiến Phượng Ly Ngô cảm thấy chỉ cần cố gắng nắm giữ quyền thế cao nhất thiên hạ là có thể có được tất cả phú quý, sơn hào hải vị và lòng người.
Mà loại như nữ sắc, sống dựa vào quyền thế, là thứ tầm thường không quan trọng.
Thử hỏi đường đường là Thái tử một nước, tương lai là Đế vương Đại Tề, nếu muốn nữ nhân nào, nữ nhân đó còn không ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo, bám vào bên chân của mình chờ sủng hạnh?
Huống chi còn là nữ cô nhi của nước nhỏ suy yếu, bị hắn nắm chắc trong tay, sống hay c.h.ế.t chỉ dựa vào một ý nghĩ trong đầu hắn mà thôi?
Vốn tưởng rằng nàng sẽ cảm động, còn có thể nịnh nọt hắn như thường ngày, chảy nước mắt tạ ơn. Thế nhưng con mèo nhỏ này thật đúng là không biết tốt xấu, thế mà nói gần nói xa ghét bỏ bản thân mình.
Thật sự nuôi vật nhỏ không quen, chỉ cần không chú ý thì sẽ bị nàng bất thình lình dùng móng vuốt cào cho một cái.
Thử hỏi vương nữ nước lớn như Điền Oánh và Tào Khê, nào dám ở trước mặt hắn nói thẳng, không phải chính thê thì không gả?
Phượng Ly Ngô thừa nhận, nàng quả thật khơi gợi lên rất nhiều ý nghĩ và dục vọng hắn chưa từng có. Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong mắt của hắn, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.
Mặc dù hắn sẵn lòng lúc rảnh rỗi trêu chọc nàng, cũng sẵn lòng cho nàng nhà cao viện lớn che mưa chắn gió nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ ở trong hàng ngũ những hôn quân bị nữ sắc mê hoặc, sẽ mê muội sắc đẹp tới mức quỳ sát dưới gấu váy yêu cơ.
Nếu nàng không muốn nằm trên gối hắn bình yên sinh sống qua ngày, vậy hắn cũng không cần mềm lòng với nàng, chờ qua thời hạn một năm, hắn sẽ đuổi nàng ra cửa phủ, mặc nàng tự sinh tự diệt!
Nghĩ như vậy, hắn mặt lạnh đứng dậy rời đi.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên là muốn bám theo sát phía sau, nhưng vừa mới quỳ gối mài mực, hai chân nàng như nhũn ra, lại thêm trên chân còn vì mặc váy áo mà đeo thêm guốc gỗ, đi vội như thế, lúc bước xuống bậc thang, nàng trượt chân, rầm một tiếng ngã từ trên bậc thang xuống, lực chân lúc bước khá mạnh nên lưng đập vào bậc thang ở trên, cú ngã không nhẹ, nàng đau tới nỗi không đứng lên nổi.
Phượng Ly Ngô vốn bước rất nhanh, lúc này quay đầu nhìn lại thì trông thấy mái tóc dài của vương nữ Ba Quốc rối tung, váy đỏ lay động, ngã trên bậc thang không dậy nổi...
Hắn nhíu mày sải bước trở về, nửa ngồi nửa quỳ xuống, trông thấy nàng đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch, bèn đưa tay thử dìu nàng lên.
Chỉ là không biết kéo duỗi tới nơi nào, Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy đau cực kỳ, nhưng nàng cũng tỉnh ngộ bản thân còn chưa đổi về nam trang, bèn cắn mu bàn tay mình, liều mạng không phát ra âm thanh thống khổ, tránh cho kinh động tới thị vệ, bị những người không liên quan phát hiện ra bí mật.
Phượng Ly Ngô không quen nhìn thấy hành vi tự làm khổ của nàng, kéo tay nàng xuống: "Đau ở đâu? Mau nói ra, cắn bản thân làm gì?"
Khương Tú Nhuận đau đến nỗi nước mắt tràn quanh hốc mắt rồi nhưng vẫn nhỏ giọng như cũ nói: "Có thể là ngã nặng quá nên không động đậy được... Kính xin Thái tử gọi thị nữ Thiển nhi của ta đến, bảo nàng giúp ta thay quần áo, sau đó cõng ta về."
Bởi vì lý do mặc nữ trang, nàng cũng không có tận lực hạ giọng như ngày thường, lại bởi vì lưng đau nhức, tiếng nói mềm mại có phần run run, khiến cho lỗ tai của Phượng Ly Ngô như có gió mát thổi vào có hơi ngứa...
Hắn nhíu mày kiểm tra mắt cá chân của nàng, trẹo rất nặng, eo và lưng hình như cũng bị đụng một cái.
Thế là hắn vươn tay ôm nàng lên, xoay người trở về phòng, sau đó cầm quần áo thay giúp nàng.
Khương Tú Nhuận thấy hắn không có ý tứ tránh đi, trong lời nói ám chỉ Thái tử tránh một chút. Thế nhưng Phượng Ly Ngô cảm giác mình và vật nhỏ này dây dưa quá lâu rồi, không kiên nhẫn nổi nữa, nghiêm mặt nói: "Bên trong không phải còn áo lót sao? Mau thay ra, bằng không thì cứ như vậy trở về gọi lang trung!"
Khương Tú Nhuận thấy bộ dạng ghét bỏ của hắn, nàng cắn răng, cởi bỏ áo cưới màu đỏ, vội vã mặc lại nho sam lúc trước của mình.
Chỉ là nàng không biết, có lẽ lúc bị ôm nàng giãy giụa sau đó bị thả xuống, vải bó kia hơi lỏng một chút, lúc thay quần áo, nó càng lỏng lẻo hơn, khe rãnh phập phồng vô cùng sống động.
Phượng Ly Ngô không nói gì, rũ mắt, chờ tới khi khe rãnh bị nho sam nam tử che lấp, vương nữ Ba Quốc quấn tóc lên dùng phát quan cố định rồi mới nói: "Tóc ngươi rối quá, không thích hợp gọi người, cô cõng ngươi trở về."
Khương Tú Nhuận nào dám làm phiền Thái tử điện hạ? Lập tức xua tay nói "Không được", nhưng kiên nhẫn của Phượng Ly Ngô đã hết, căn bản không để ý tới nàng, chỉ khéo léo vác nàng ra sau lưng mình.
Thấy Khương Tú Nhuận còn không ngoan ngoãn, bèn lạnh lùng nói: "Ngươi chưa từng được cõng qua? Dựa sát một chút đi! Chẳng lẽ còn muốn ngã một lần nữa, lừa chén thuốc trong phủ Thái tử ta?"
Việc đã đến nước này, không thể quá sĩ diện được nữa. Khương Tú Nhuận không cam lòng nằm trên tấm lưng rộng rãi của Phượng Ly Ngô, nhỏ giọng thì thầm nói: "Khởi bẩm điện hạ, sao lại chưa từng được cõng qua? Mẫu hậu cũng ở trong vườn hoa cõng ta như vậy..."
Phượng Ly Ngô không nói gì, chỉ sải bước về trước.
Những thị vệ kia không thấy Thái tử gọi tới cũng không dám lên tiếng. Vì vậy từ ánh sáng trong đèn lồng hoa sen trong vườn hoa lóe lên, chỉ có hai người chủ thượng và phụ tá, trên dưới kề sát nhau, bước nhanh về phía trước... Tình cảnh này nếu lan ra ngoài, lại là một giai thoại quý mến người tài của Thái tử!
Phượng Ly Ngô lúc đầu còn hỏi nàng có đau hay không. Khi Khương Tú Nhuận nói hình như trở lại bình thường rồi, không có đau như trước nữa, xin Thái tử buông nàng xuống cho mình tự đi, hắn không trả lời, vẫn cõng nàng tiến lên phía trước như cũ.
Sắc trời tối đen nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy con đường Thái tử đi có chút không đúng rồi, cái này... Xuyên qua vườn hoa, qua cầu nhỏ, đi vào rừng trúc, đi vòng chín khúc cong, mười tám lần ngoặt, khá giống con đường trước đó nàng dẫn hai vị phu nhân tới kiểm tra tân phòng...
Tuy rằng nàng không tính là nặng, thế nhưng Thái tử cũng đâu cần đi vòng vèo như thế đâu?
Chẳng lẽ là sắc trời quá tối, Thái tử không nhìn thấy rõ đường nên đi nhầm.
Thế là nàng cẩn thận nhắc nhở bên tai điện hạ. Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại hờ hững trả lời "Ừ" một tiếng, không nhanh không chậm tiến lên.
Có lúc đi nhanh xuống cầu, liền cảm thấy được xúc cảm mềm mại sau lưng... Phượng Ly Ngô không thể không thừa nhận, hắn nhìn lầm vị thiếu phó này rồi.
Cứ như vậy đến viện, Thiển nhi thấy Thái tử cõng tiểu công tử trở về, cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng tiến lên đón nàng, đỡ nàng lên giường.
Thế nhưng gọi lang trung tới phải mất chút thời gian, người tới cũng không phải vị lão lang trung từng tới, mà là một bà bà có tuổi, nghe nói có tay nghề xoa bóp nổi danh, tổ truyền mấy đời chuyên trị thương.
Bà bà nhìn qua một chút, Khương Tú Nhuận bị thương nặng ở giữa eo, bèn khéo léo xoa bóp.
Có lẽ vị bà bà này trước khi tới đã được Thái tử bịt miệng, thấy Khương Tú Nhuận cởi áo lộ ra bí mật cũng làm như không thấy. Chỉ là sau khi bôi dầu thuốc xong, căn dặn Thiển nhi thay tiểu công tử bỏ vải bó đi, tránh cho quấn chặt quá tới nỗi khí huyết không thông, tăng thêm m.á.u ứ đọng ở eo lưng.
Thiển nhi ghi nhớ kỹ, lại nấu thuốc tan m.á.u ứ đọng cho Khương Tú Nhuận uống.
Một lát sau, quản sự tiền viện sai người mang một cái giường thấp từ trong kho tới, nghe nói là cống phẩm nước ngoài, phía trên là đệm lông ngỗng dày và mềm mại.
Quản sự nói Thái tử căn dặn, eo thiếu phó bị thương, không nên nằm trên gường cứng ngủ, mà cái giường này là giường bỏ không nên cho thiếu phó mượn dùng.
Hôm nay nàng liều mạng tự thú nhận tội, nghĩ tới ngàn vạn kết cục nhưng tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ mặc váy cưới đỏ thẫm đứng trước mặt Phượng Ly Ngô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi phiền muộn, trong lòng nàng không ngừng suy nghĩ cách để Thái tử thay đổi tâm ý, túm lấy vạt váy ở eo nói: "Hơi rộng một chút..."
Phượng Ly Ngô vẫn còn nhìn chằm chằm n.g.ự.c của nàng, bỗng nhiên nói: "Hôm đó hiến vũ, thật sự là nhét bánh bao vào sao?"
Khương Tú Nhuận sững sờ, hơi ngẫm lại mới lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Thái tử.
Nhớ hôm đó hiến vũ trong cung, nàng nói dối trước n.g.ự.c mình nhét bánh bao nên mới đầy đặn như vậy. Hiện tại Thái tử nhìn chằm chằm n.g.ự.c phẳng của nàng hỏi như vậy, thật sự khiến cho người ta lúng túng.
Khương Tú Nhuận có hơi buồn bực, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta còn chưa có cởi vải bó ngực..."
Thái tử nghiêm túc gật đầu, nói: "Lát nữa cởi ra thử lại lần nữa, váy có chỗ nào không vừa thì gọi người đến sửa."
Khương Tú Nhuận tự hỏi sao Thái tử lại có suy nghĩ như vậy, nàng quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Điện hạ biết ta ngang bướng, không thể làm nổi nữ tử hiền lành lương thiện, nếu giả mạo muội muội, chính là gánh vác cái tên suông, chỉ sợ không cẩn thận phạm vào quy củ trong hậu trạch, liên lụy tới danh dự Thái tử..."
Phượng Ly Ngô gật đầu, cảm thấy nàng nói có lý, bèn lấy một chiếc bút từ trên giá bút ở trên bàn, ra hiệu Khương Tú Nhuận tới mài mực giúp hắn, sau đó lại lấy trong rương ra một tấm khăn lụa lưu loát viết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận mài mực ở bên cạnh, duỗi cổ nhìn... Con mẹ hắn, Thái tử gia Đại Tề còn chưa cưới nàng đâu, vậy mà bắt đầu ra quy củ rồi!
Điều thứ nhất là lúc nàng giả nam trang cũng phải giữ khoảng cách với nam tử khác, không thể phát sinh chuyện da thịt dán vào nhau. Điều thứ hai là gì, nàng chẳng còn tâm trạng nhìn xuống.
Nàng không dám nói Thái tử quản quá nhiều, liền thận trọng nhắc nhở hắn: "Điện hạ, chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời, cớ sao phải nghiêm túc như vậy? Có lẽ một năm sau, ngài có thể dựa vào việc dưới gối Dao Cơ không có con, "mời" Dao Cơ ra ngoài phủ, tới lúc đó sẽ không cần cẩn thận khắp nơi như vậy nữa..."
Khương Tú Nhuận còn chưa nói hết, sắc mặt Thái tử đã trở nên khó coi, kéo dài tiếng nói: "Thiếu phó nghi ngờ khả năng của cô?"
Khương Tú Nhuận tự nhủ trong lòng, đời trước ngươi hoàn toàn không có con cái, cái rắm cũng chẳng để lại, ta làm sao biết khả năng của ngươi như thế nào?
Thế nhưng lúc này có lưỡi d.a.o gác lên cổ, nào phải lúc nói lời cứng cỏi, nàng kính cẩn gấp bội nghe theo nói: "Tú Nhuận cải trang như vậy là vì không muốn trở thành cung phi thị thiếp. Điện hạ có tài đức vẹn toàn, là người nữ tử khắp thiên hạ quý mến, tới lúc đó Hoàn phì Yến sấu [*] hiển nhiên sẽ vây quanh, ta nào dám nghi ngờ khả năng của điện hạ ngài..."
[*] Đủ loại mỹ nữ.
Tiếng nói dịu dàng nhưng lời nói kiên cường tận trong xương, nàng kín đáo nói, chỉ mong muốn cùng Thái tử làm một đôi phu thê giả, không muốn trở thành "bình thê" chân chính của hắn.
Làm sao Phượng Ly Ngô lại nghe không hiểu?
Đại vương nữ Ba Quốc này là khéo léo nói cho hắn biết, nàng không muốn thật sự gả cho hắn.
Điều này làm cho toàn thân hắn cứng đờ, sắc mặt khó coi không nói nên lời.
Từ nhỏ ở lãnh cung khiến Phượng Ly Ngô cảm thấy chỉ cần cố gắng nắm giữ quyền thế cao nhất thiên hạ là có thể có được tất cả phú quý, sơn hào hải vị và lòng người.
Mà loại như nữ sắc, sống dựa vào quyền thế, là thứ tầm thường không quan trọng.
Thử hỏi đường đường là Thái tử một nước, tương lai là Đế vương Đại Tề, nếu muốn nữ nhân nào, nữ nhân đó còn không ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo, bám vào bên chân của mình chờ sủng hạnh?
Huống chi còn là nữ cô nhi của nước nhỏ suy yếu, bị hắn nắm chắc trong tay, sống hay c.h.ế.t chỉ dựa vào một ý nghĩ trong đầu hắn mà thôi?
Vốn tưởng rằng nàng sẽ cảm động, còn có thể nịnh nọt hắn như thường ngày, chảy nước mắt tạ ơn. Thế nhưng con mèo nhỏ này thật đúng là không biết tốt xấu, thế mà nói gần nói xa ghét bỏ bản thân mình.
Thật sự nuôi vật nhỏ không quen, chỉ cần không chú ý thì sẽ bị nàng bất thình lình dùng móng vuốt cào cho một cái.
Thử hỏi vương nữ nước lớn như Điền Oánh và Tào Khê, nào dám ở trước mặt hắn nói thẳng, không phải chính thê thì không gả?
Phượng Ly Ngô thừa nhận, nàng quả thật khơi gợi lên rất nhiều ý nghĩ và dục vọng hắn chưa từng có. Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong mắt của hắn, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.
Mặc dù hắn sẵn lòng lúc rảnh rỗi trêu chọc nàng, cũng sẵn lòng cho nàng nhà cao viện lớn che mưa chắn gió nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ ở trong hàng ngũ những hôn quân bị nữ sắc mê hoặc, sẽ mê muội sắc đẹp tới mức quỳ sát dưới gấu váy yêu cơ.
Nếu nàng không muốn nằm trên gối hắn bình yên sinh sống qua ngày, vậy hắn cũng không cần mềm lòng với nàng, chờ qua thời hạn một năm, hắn sẽ đuổi nàng ra cửa phủ, mặc nàng tự sinh tự diệt!
Nghĩ như vậy, hắn mặt lạnh đứng dậy rời đi.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên là muốn bám theo sát phía sau, nhưng vừa mới quỳ gối mài mực, hai chân nàng như nhũn ra, lại thêm trên chân còn vì mặc váy áo mà đeo thêm guốc gỗ, đi vội như thế, lúc bước xuống bậc thang, nàng trượt chân, rầm một tiếng ngã từ trên bậc thang xuống, lực chân lúc bước khá mạnh nên lưng đập vào bậc thang ở trên, cú ngã không nhẹ, nàng đau tới nỗi không đứng lên nổi.
Phượng Ly Ngô vốn bước rất nhanh, lúc này quay đầu nhìn lại thì trông thấy mái tóc dài của vương nữ Ba Quốc rối tung, váy đỏ lay động, ngã trên bậc thang không dậy nổi...
Hắn nhíu mày sải bước trở về, nửa ngồi nửa quỳ xuống, trông thấy nàng đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch, bèn đưa tay thử dìu nàng lên.
Chỉ là không biết kéo duỗi tới nơi nào, Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy đau cực kỳ, nhưng nàng cũng tỉnh ngộ bản thân còn chưa đổi về nam trang, bèn cắn mu bàn tay mình, liều mạng không phát ra âm thanh thống khổ, tránh cho kinh động tới thị vệ, bị những người không liên quan phát hiện ra bí mật.
Phượng Ly Ngô không quen nhìn thấy hành vi tự làm khổ của nàng, kéo tay nàng xuống: "Đau ở đâu? Mau nói ra, cắn bản thân làm gì?"
Khương Tú Nhuận đau đến nỗi nước mắt tràn quanh hốc mắt rồi nhưng vẫn nhỏ giọng như cũ nói: "Có thể là ngã nặng quá nên không động đậy được... Kính xin Thái tử gọi thị nữ Thiển nhi của ta đến, bảo nàng giúp ta thay quần áo, sau đó cõng ta về."
Bởi vì lý do mặc nữ trang, nàng cũng không có tận lực hạ giọng như ngày thường, lại bởi vì lưng đau nhức, tiếng nói mềm mại có phần run run, khiến cho lỗ tai của Phượng Ly Ngô như có gió mát thổi vào có hơi ngứa...
Hắn nhíu mày kiểm tra mắt cá chân của nàng, trẹo rất nặng, eo và lưng hình như cũng bị đụng một cái.
Thế là hắn vươn tay ôm nàng lên, xoay người trở về phòng, sau đó cầm quần áo thay giúp nàng.
Khương Tú Nhuận thấy hắn không có ý tứ tránh đi, trong lời nói ám chỉ Thái tử tránh một chút. Thế nhưng Phượng Ly Ngô cảm giác mình và vật nhỏ này dây dưa quá lâu rồi, không kiên nhẫn nổi nữa, nghiêm mặt nói: "Bên trong không phải còn áo lót sao? Mau thay ra, bằng không thì cứ như vậy trở về gọi lang trung!"
Khương Tú Nhuận thấy bộ dạng ghét bỏ của hắn, nàng cắn răng, cởi bỏ áo cưới màu đỏ, vội vã mặc lại nho sam lúc trước của mình.
Chỉ là nàng không biết, có lẽ lúc bị ôm nàng giãy giụa sau đó bị thả xuống, vải bó kia hơi lỏng một chút, lúc thay quần áo, nó càng lỏng lẻo hơn, khe rãnh phập phồng vô cùng sống động.
Phượng Ly Ngô không nói gì, rũ mắt, chờ tới khi khe rãnh bị nho sam nam tử che lấp, vương nữ Ba Quốc quấn tóc lên dùng phát quan cố định rồi mới nói: "Tóc ngươi rối quá, không thích hợp gọi người, cô cõng ngươi trở về."
Khương Tú Nhuận nào dám làm phiền Thái tử điện hạ? Lập tức xua tay nói "Không được", nhưng kiên nhẫn của Phượng Ly Ngô đã hết, căn bản không để ý tới nàng, chỉ khéo léo vác nàng ra sau lưng mình.
Thấy Khương Tú Nhuận còn không ngoan ngoãn, bèn lạnh lùng nói: "Ngươi chưa từng được cõng qua? Dựa sát một chút đi! Chẳng lẽ còn muốn ngã một lần nữa, lừa chén thuốc trong phủ Thái tử ta?"
Việc đã đến nước này, không thể quá sĩ diện được nữa. Khương Tú Nhuận không cam lòng nằm trên tấm lưng rộng rãi của Phượng Ly Ngô, nhỏ giọng thì thầm nói: "Khởi bẩm điện hạ, sao lại chưa từng được cõng qua? Mẫu hậu cũng ở trong vườn hoa cõng ta như vậy..."
Phượng Ly Ngô không nói gì, chỉ sải bước về trước.
Những thị vệ kia không thấy Thái tử gọi tới cũng không dám lên tiếng. Vì vậy từ ánh sáng trong đèn lồng hoa sen trong vườn hoa lóe lên, chỉ có hai người chủ thượng và phụ tá, trên dưới kề sát nhau, bước nhanh về phía trước... Tình cảnh này nếu lan ra ngoài, lại là một giai thoại quý mến người tài của Thái tử!
Phượng Ly Ngô lúc đầu còn hỏi nàng có đau hay không. Khi Khương Tú Nhuận nói hình như trở lại bình thường rồi, không có đau như trước nữa, xin Thái tử buông nàng xuống cho mình tự đi, hắn không trả lời, vẫn cõng nàng tiến lên phía trước như cũ.
Sắc trời tối đen nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy con đường Thái tử đi có chút không đúng rồi, cái này... Xuyên qua vườn hoa, qua cầu nhỏ, đi vào rừng trúc, đi vòng chín khúc cong, mười tám lần ngoặt, khá giống con đường trước đó nàng dẫn hai vị phu nhân tới kiểm tra tân phòng...
Tuy rằng nàng không tính là nặng, thế nhưng Thái tử cũng đâu cần đi vòng vèo như thế đâu?
Chẳng lẽ là sắc trời quá tối, Thái tử không nhìn thấy rõ đường nên đi nhầm.
Thế là nàng cẩn thận nhắc nhở bên tai điện hạ. Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại hờ hững trả lời "Ừ" một tiếng, không nhanh không chậm tiến lên.
Có lúc đi nhanh xuống cầu, liền cảm thấy được xúc cảm mềm mại sau lưng... Phượng Ly Ngô không thể không thừa nhận, hắn nhìn lầm vị thiếu phó này rồi.
Cứ như vậy đến viện, Thiển nhi thấy Thái tử cõng tiểu công tử trở về, cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng tiến lên đón nàng, đỡ nàng lên giường.
Thế nhưng gọi lang trung tới phải mất chút thời gian, người tới cũng không phải vị lão lang trung từng tới, mà là một bà bà có tuổi, nghe nói có tay nghề xoa bóp nổi danh, tổ truyền mấy đời chuyên trị thương.
Bà bà nhìn qua một chút, Khương Tú Nhuận bị thương nặng ở giữa eo, bèn khéo léo xoa bóp.
Có lẽ vị bà bà này trước khi tới đã được Thái tử bịt miệng, thấy Khương Tú Nhuận cởi áo lộ ra bí mật cũng làm như không thấy. Chỉ là sau khi bôi dầu thuốc xong, căn dặn Thiển nhi thay tiểu công tử bỏ vải bó đi, tránh cho quấn chặt quá tới nỗi khí huyết không thông, tăng thêm m.á.u ứ đọng ở eo lưng.
Thiển nhi ghi nhớ kỹ, lại nấu thuốc tan m.á.u ứ đọng cho Khương Tú Nhuận uống.
Một lát sau, quản sự tiền viện sai người mang một cái giường thấp từ trong kho tới, nghe nói là cống phẩm nước ngoài, phía trên là đệm lông ngỗng dày và mềm mại.
Quản sự nói Thái tử căn dặn, eo thiếu phó bị thương, không nên nằm trên gường cứng ngủ, mà cái giường này là giường bỏ không nên cho thiếu phó mượn dùng.
/193
|