Đổi lại tháp mềm quả nhiên dễ chịu, nằm bên trên giống như được đám mây nhẹ nhàng nâng lên.
Khương Tú Nhuận yên tĩnh nằm trên nhuyễn tháp, suy nghĩ lại cả ngày biến cố hôm nay, có thể nói là từ trong nguy hiểm hoàn sinh, bước bước kinh tâm.
Tuy thái tử muốn nàng thay muội muội Khương Tú Dao gả vào phủ Thái tử, khiến nàng hơi bất ngờ. Thế nhưng nếu nói Thái tử bởi vì yêu thích mình nên làm vậy, nàng liền cảm thấy như mình tự dát vàng lên mặt.
Nàng hiểu rất rõ Phượng Ly Ngô, mình nếu là nữ tử tướng mạo xinh đẹp cũng không đả động đến vị trữ quân này.
So ra thì Điền Oánh ngọt ngào động lòng người tướng mạo ôn nhu, thì sắc đẹp của nàng lại là diễm lệ chói mắt, khiến cho người ta có cảm giác không muốn thân cận, hơn nữa Thái tử ban cho chữ "Yêu cơ", cũng coi như xứng đáng.
Về phần trước kia Điện hạ thích thân cận với mình, cũng là do hiểu nhầm mình là thiếu niên lang. Hiện tại loại hiểu nhầm kia đã chấm dứt, nên Điện hạ có lẽ cũng đã hiểu ra, lĩnh ngộ được rằng hắn có chút đoạn tụ.
Bây giờ mình là nữ tử, bề ngoài cũng không hợp khẩu vị của Điện hạ, hắn lại muốn nạp mình làm thiếp. cũng không phải nhìn trúng mỹ mạo của mình. Dù sao khi mình mặc thử giá y, Thái tử trên dưới dò xét, soi mói, rõ ràng là mang ý ghét bỏ mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, mình cũng chẳng phải là sở thích của Thái tử, cho nên Khương Tú Nhuận liền an lòng. Hơn nữa Thái tử cũng không phải là "Ban chết" cho Khương Hòa Nhuận, như vậy nàng cũng chỉ là trong ngày cưới, mặc thêm giá ý, sau đó liền như bình thường mặc nam trang xuất phủ ra ngoài. Nếu đã như vậy sao lại không thuận theo tâm ý thái tử, quan hệ giữa phụ tá chủ tử cũng được hài hòa.
Nghĩ như vậy, nàng thoải mái hít sâu một hơi.
Sau khi bị Thái tử khám phá ra thân phận, một tảng đá lớn trong lòng được rời đi, ít nhất bây giờ nàng ngủ không cần cẩn thận như trước kia nữa, có thể tháo bỏ khối vải dày cuốn trước n.g.ự.c đi được.
Hiện tại nàng hô hấp thoải mái đi ngủ, không hốt hoảng như trước kia. Mặc dù eo vẫn còn có chút đau nhức, dưới mùi dầu thuốc nhàn nàng ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Đảo mắt năm đã trôi qua, năm mới vừa tới trong phủ lại có thêm không ít nha hoàn, ma ma đều được quản sự tập trung trong một sân viện nói rõ quy củ.
Thái tử liền một lúc nạp mấy vị vương nữ vào cửa, nha hoàn ma ên phục thị bên người mấy vị vương nữ đều do phủ Thái tử lo liệu, cho nên cũng không cần mang theo nha hoàn bà tử tiền hô hậu ứng cùng của hồi môn tiến vào nhập phủ.
Điều này cũng rất dễ lý giải, dù sao nhóm vương nữ cũng không phải là người Đại Tề, nhập phủ vì tránh mang theo bí mật gây bất lợi với trữ quân, nên dứt khoát đều không được mang theo người hầu cận cũ.
Ngoài ra còn có một việc, chính là Khương thiếu phó được đưa tới một viện mới, ở ngay gần bên cạnh sân viện của Thái tử, nghe nói là để Thái tử thuận tiện nghe lĩnh giáo.
Về phần vị Thiếu phó giáo sư này dạy cái gì, thì cũng chỉ có Thái tử mới biết.
Sau khi một lần nữa bị Thái tử quật ngã trên nệm đất, miệng mở lớn thở dốc, Khương Tú Nhuận thật hận trong tay không có thứ gì, đập cho Thái tử một phát.
- Điện... Điện hạ, ta thực không được, ngày khác làm lại được không?
Phượng Ly Ngô cúi đầu nhìn người dưới thân, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt ướt át, trong nội tâm một trận ngứa ngáy, nhưng lại vẫn nghiêm mặt nói:
- Không được! Nàng mấy lần gặp nguy hiểm, may mà có nha hoàn bên cạnh bảo vệ, cũng không phải lúc nào cũng có thể sử dụng cung tiễn, vẫn phải học chút võ thuật phòng thân, thực không hiểu Đậu đồng môn ở thư viện dạy nàng mấy thứ thất loạn bát tao chiêu thức gì? Đều quên hết đi! Để Cô một lần nữa dạy lại từ đầu.
Khương Tú Nhuận mới bị ngã ê ẩm cả người, cảm thấy Thái tử đây là muốn bồi dưỡng hộ quốc đại tướng quân, thấy hắn lại muốn kéo mình dậy tiếp tục, nàng vội vàng bưng kín lưng nói:
- Điện hạ từ từ đã, vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn, đau đến mức không động được...
Ánh mắt Phượng Ly Ngô thanh lãnh, tròng mắt liếc nhìn nàng, trong lòng biết rõ thiếu phó lại là đang trộm dùng mánh lới, đáng hận lúc trước làm sao lại đem đồ láu cá này nhập phủ, đúng là một chút tiến bộ cũng không có!
Nhưng sau khi mình ôm eo đỡ mông, cảm thụ hương thơm trơn trượt, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, ngày trước ở thư viện khi lên võ trường, cho nên liền kéo Khương Tú Nhuận đang giả c.h.ế.t dậy, lạnh mặt hỏi:
- Ban đầu có phải Đậu Tư Võ cũng dậy nàng chiêu thức thế này?
Khương Tú Nhuận thầm nghĩ, mình là ánh sáng của Đinh viện, khiến cho bọn Đậu Tư Võ có thể giương oai với đám đồng môn ở phân viện Thiên Cán Địa Chi, cho Đậu Tư Võ một trăm lá gan, hắn cũng không dám quẳng mình như vải rách thế này!
Thế nên nàng liền tình hình thực tế nói:
- Ở thư viện đều là diễn luyện chiêu thức, sau đó ta trở về tự mình lĩnh ngộ. Điện hạ, ta cũng không phải là tướng sĩ binh doanh, khí lực có hạn, ngài lại dốc túi tương thụ, ta cũng không tiếp thu được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là trễ nải chính sự của Điện hạ sao? Thủy vận tư bận rộn, ta thật sự là không dám làm phiền điện hạ..."
Phượng Ly Ngô nghe lời này, mặt cũng hoà hoãn đi nhiều, thế nhưng vẫn cứng rắn nói:
- Cô bởi vì ngươi mà trì hoãn thời gian còn ít sao? Cũng không cần lo lắng chút thời gian này, giống như khiêu vũ vậy, bàn tay làm sao có thể biểu diễn chiêu thức thì cần phải dụng tâm tập luyện. Nế không sau bữa ăn hôm nay, lại tiếp tục luyện...
Khương Tú Nhuận nghe được da đầu xiết chặt, nếu lại luyện thêm, y bảy hồn cũng chỉ còn sáu phách, nàng liền lập tức ngắt lời nói:
- Mấy ngày nữa, chính là ngày Điện hạ thành hôn, ta phải giả làm Dao cơ, nếu khi diễn luyện không cẩn thận, tay chân bị thương, đến lúc đó đi đường cứng ngắc, chẳng phải là lộ ra sơ hở sao? Hay cứ để sau này Điện hạ rảnh rỗi, lại tiếp tục luyện.
Phượng Ly Ngô nghe vậy, mày hơi nhướn lên, tựa hồ rất thích việc thiếu phó dụng tâm lo lắng cho mình, bộ dáng hưởng thụ nói:
- Vài ngày trước quản sự đã mang đồ trang sức tới, nhìn qua chưa? Nếu không thích kêu ông ta đổi kiểu khác.
Chân chó đã quen, nhất thời không thay đổi được, Khương Tú Nhuận giống như bình thường, vừa dùng khăn lau mồ hôi cho Thái tử, vừa nói:
- Đang muốn thương lượng với Điện hạ một chuyện, mấy cái trâm cài châu xuyến trả về đi... Trước hoàng hậu có ban thưởng rất nhiều đồ vật cho Thái tử điện hạ, nhưng đều có ghi trong sổ sách cả, lấy ra tất có sơ hở, chẳng may có đồ vật nào vốn được ban thưởng cho Tào cơ, nay lại tới tay ta, chẳng phải gây thêm phiền phức cho Điện hạ hay sao?
Phượng Ly Ngô trong lòng biết nàng từ trước đến nay cẩn thận, cũng không để ý, bởi vì những thứ hắn đưa cho nàng đều không phải lấy từ trong khố phòng ra. Vài ngày trước, hắn mệnh thuộc hạ của mình đi sứ Nam Man, dùng số tiền lớn mua được trang sức và trân châu.
Mấy viên trân châu đều to như quả nhãn, mượt mà nhẵn mịn, màu sắc trắng noãn, được thợ thủ công khéo léo chế thành châu xuyến, hoa tai, trâm cài, vừa vặn đúng một bộ.
Cho nên khi nghe Khương Tú Nhuận hỏi, Phượng Ly Ngô liền hời hợt nói:
- Không phải đồ trong phủ xuất ra, là cố ý bảo người chế tác cho nàng.
Khương Tú Nhuận nghe hắn nói cũng không phản đối nữa! Nàng đến từ Ba quốc, nơi đó nữ tử chưa gả không xỏ lỗ tai, mà nàng vì sau này vẫn muốn cải trang nam nhân, cũng không thể xuyên lỗ tai, cho nên tại nàng chỉ đều dùng hoa tại kẹp lại thôi. Phối hợp với bảo thạch cũng quý báu dị thường, chỉ là trang phục đẹp đẽ như vậy, lại hơi có vẻ nặng nề, may mà dáng người Khương Tú Nhuận cao thon, cho nên cũng chẳng quan tâm tới trang sức.
Thế mà người từ trước đến nay tiết kiệm, không coi trọng ăn mặc như Thái tử vậy mà có ý như vậy, còn phân phó người chuẩn bị trang sức cho mình, điều này khiến cho Khương Tú Nhuận cảm giác ngoài ý muốn.
Phượng Ly Ngô lại nói, của hồi môn của Dao cơ Ba quốc đều đưa đi cùng nàng ta, y phục cũng chiếu theo dáng người Khương Tú Dao, đã như vậy thì những châu báu này liền cho Dao cơ giữ lại.
Đồ cưới của Khương Tú Nhuận trong ngày đại hôn, đều là hắn bỏ ra, miễn cho nàng mất mặt trước hai vị vương nữ khác.
Khương Tú Nhuận thật sự hết sức kích động, nếu như về sau nàng bị "hưu" từ cửa sau phủ rời đi, Thái tử chắc chắn còn cho nàng mang đi nhiều thứ tốt hơn!
Nghĩ vậy liền nịnh nọt cảm tạ ân ức Điện hạ.
Chớp mắt ngày đại hôn của Thái tử đã đến.
Quả thật giống như Thái tử đã phân phó, bỏ đi yến hội, mở cửa hông phủ Thái tử, mời ba vị vương nữ tiến vào.
Điệu bộ như vậy, nếu như kẻ nào có ý định nịnh nọt Thái tử, cũng không thể lưu lại xin một chén rượu hỉ.
Tào Khê và Điền Oánh đều là thiên chi kiều nữ của cường quốc, bị lạnh nhạt mời vào phủ như vậy, trong lòng cũng có phần không thoải mái.
Thế nhưng khi nghĩ đến, trong thành Lạc An nhiều chất nữ muốn được tiến vào phủ Thái tử như vậy, nhưng chỉ có ba người các nàng trúng tuyển, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, cho nên trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
Bất quá, nữ nhân nhiều, không phải là cũng nhiều. Khi ba cỗ kiệu được đặt trước đại môn phủ Thái tử, Tào cơ và Điền cơ lại muốn tranh chấp trước sau vào phủ.
Khương Tú Nhuận bởi vì đêm qua trở về dịch quán, từ dịch quán xuất giá, cho nên dậy từ sớm. Nàng gần đây quên giường, ở dịch quán không ngủ được giường cứng. Cho nên ngay từ sáng sớm khi trang điểm đã ngáp ngủ không ngớt.
Hiện tại Khương Tú Nhuận đang xụi lơ trong kiệu ngủ bù. Nghe tiếng nói cỗ kiệu bên ngoài, hai vị kia vương nữ người hầu cãi lộn thanh âm, nàng liền mí mắt đều không tranh, chỉ bên ngoài cỗ kiệu, phân phó kiệu phu di chuyển kiệu của nàng lui về sau, bày ra bộ dáng không muốn tranh đoạt với hai vị vương nữ.
Sau khi hai vị kia thỏa thuận tiến vào phủ xong, nàng mới vào cũng không muộn.
Đáng tiếc cho hai vị ma ma tranh chấp thứ tự của hai vị vương nữ, đều không phải người thường. Một là xuất thân tử Kính hầu phủ, một lại là từ tẩm cung hoàng hậu đưa tới, ai cũng là người khéo đưa đẩy, kì thực đều là lão nhân tinh cả.
Nếu nhất định phải phân biệt trước sau, thì cả hai cỗ kiệu đều không tiến không lùi được. Cuối cùng hai vị ma ma thỏa thuận, ba vị vương nữ cùng ra khỏi kiệu, đồng thời bước qua cửa cùng lúc, liền không phân biệt ai trước ai sau nữa.
Như vậy sau khi thương lượng, mấy vị ma ma đều mời ba vị vương nữ ra khỏi kiệu. Đại Tề có phong tục nàng dâu mới gả đầu không đội khăn hỉ, chỉ dùng rèm châu che bớt lại, khiến cho người ta chỉ thấy được mơ hồ mặt tân nương.
Hai vị Tào Khê Điền Oánh hôm nay trang phục đều lộng lẫy, hai vị mỹ nhân ai cũng có chỗ khiến người nhìn động lòng riêng.
Chỉ là Điền Oánh mạnh hơn Tào Khê chút, chuyện này khiến cho dân chúng vây xem hôn lễ rối loạn tưng bừng, chỉ thấp giọng bàn luận, vương nữ Cao Ly kiều diễm hơn vương nữa Yến quốc nhiều.
Nghe bốn phía thanh âm bàn tán truyền tới, trong lòng Điền cơ cực kỳ hưởng thụ kỳ, chỉ lộ vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn kia Tào cơ một chút.
Tào Khê sắc mặt không tốt, khiến mặt mày cũng hơi vặn vẹo, âm thầm hận cung phụ bên cạnh bản thân không hiểu nhiều chuyện, nhất định các nàng phải xuống kiệu, chỉ hận không thể mau nhập phủ, miễn cho bản thân bị đám thứ dân bình phẩm từ đầu đến chân.
Nhưng khi các nàng cất bước muốn đi lên bậc thang, dân chúng bốn phía đột nhiên càng thêm xôn xao, vậy mà lao xao phát ra tiếng sợ hãi thán phục, xao động dị thường...
Điền Oánh cũng hiếu kì, liền quay đầu nhìn một cái —— hóa ra là cỗ kiệu của chất nữ Ba quốc ở dịch trạm vụng trộm sinh con.
Khương Tú Nhuận yên tĩnh nằm trên nhuyễn tháp, suy nghĩ lại cả ngày biến cố hôm nay, có thể nói là từ trong nguy hiểm hoàn sinh, bước bước kinh tâm.
Tuy thái tử muốn nàng thay muội muội Khương Tú Dao gả vào phủ Thái tử, khiến nàng hơi bất ngờ. Thế nhưng nếu nói Thái tử bởi vì yêu thích mình nên làm vậy, nàng liền cảm thấy như mình tự dát vàng lên mặt.
Nàng hiểu rất rõ Phượng Ly Ngô, mình nếu là nữ tử tướng mạo xinh đẹp cũng không đả động đến vị trữ quân này.
So ra thì Điền Oánh ngọt ngào động lòng người tướng mạo ôn nhu, thì sắc đẹp của nàng lại là diễm lệ chói mắt, khiến cho người ta có cảm giác không muốn thân cận, hơn nữa Thái tử ban cho chữ "Yêu cơ", cũng coi như xứng đáng.
Về phần trước kia Điện hạ thích thân cận với mình, cũng là do hiểu nhầm mình là thiếu niên lang. Hiện tại loại hiểu nhầm kia đã chấm dứt, nên Điện hạ có lẽ cũng đã hiểu ra, lĩnh ngộ được rằng hắn có chút đoạn tụ.
Bây giờ mình là nữ tử, bề ngoài cũng không hợp khẩu vị của Điện hạ, hắn lại muốn nạp mình làm thiếp. cũng không phải nhìn trúng mỹ mạo của mình. Dù sao khi mình mặc thử giá y, Thái tử trên dưới dò xét, soi mói, rõ ràng là mang ý ghét bỏ mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, mình cũng chẳng phải là sở thích của Thái tử, cho nên Khương Tú Nhuận liền an lòng. Hơn nữa Thái tử cũng không phải là "Ban chết" cho Khương Hòa Nhuận, như vậy nàng cũng chỉ là trong ngày cưới, mặc thêm giá ý, sau đó liền như bình thường mặc nam trang xuất phủ ra ngoài. Nếu đã như vậy sao lại không thuận theo tâm ý thái tử, quan hệ giữa phụ tá chủ tử cũng được hài hòa.
Nghĩ như vậy, nàng thoải mái hít sâu một hơi.
Sau khi bị Thái tử khám phá ra thân phận, một tảng đá lớn trong lòng được rời đi, ít nhất bây giờ nàng ngủ không cần cẩn thận như trước kia nữa, có thể tháo bỏ khối vải dày cuốn trước n.g.ự.c đi được.
Hiện tại nàng hô hấp thoải mái đi ngủ, không hốt hoảng như trước kia. Mặc dù eo vẫn còn có chút đau nhức, dưới mùi dầu thuốc nhàn nàng ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Đảo mắt năm đã trôi qua, năm mới vừa tới trong phủ lại có thêm không ít nha hoàn, ma ma đều được quản sự tập trung trong một sân viện nói rõ quy củ.
Thái tử liền một lúc nạp mấy vị vương nữ vào cửa, nha hoàn ma ên phục thị bên người mấy vị vương nữ đều do phủ Thái tử lo liệu, cho nên cũng không cần mang theo nha hoàn bà tử tiền hô hậu ứng cùng của hồi môn tiến vào nhập phủ.
Điều này cũng rất dễ lý giải, dù sao nhóm vương nữ cũng không phải là người Đại Tề, nhập phủ vì tránh mang theo bí mật gây bất lợi với trữ quân, nên dứt khoát đều không được mang theo người hầu cận cũ.
Ngoài ra còn có một việc, chính là Khương thiếu phó được đưa tới một viện mới, ở ngay gần bên cạnh sân viện của Thái tử, nghe nói là để Thái tử thuận tiện nghe lĩnh giáo.
Về phần vị Thiếu phó giáo sư này dạy cái gì, thì cũng chỉ có Thái tử mới biết.
Sau khi một lần nữa bị Thái tử quật ngã trên nệm đất, miệng mở lớn thở dốc, Khương Tú Nhuận thật hận trong tay không có thứ gì, đập cho Thái tử một phát.
- Điện... Điện hạ, ta thực không được, ngày khác làm lại được không?
Phượng Ly Ngô cúi đầu nhìn người dưới thân, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt ướt át, trong nội tâm một trận ngứa ngáy, nhưng lại vẫn nghiêm mặt nói:
- Không được! Nàng mấy lần gặp nguy hiểm, may mà có nha hoàn bên cạnh bảo vệ, cũng không phải lúc nào cũng có thể sử dụng cung tiễn, vẫn phải học chút võ thuật phòng thân, thực không hiểu Đậu đồng môn ở thư viện dạy nàng mấy thứ thất loạn bát tao chiêu thức gì? Đều quên hết đi! Để Cô một lần nữa dạy lại từ đầu.
Khương Tú Nhuận mới bị ngã ê ẩm cả người, cảm thấy Thái tử đây là muốn bồi dưỡng hộ quốc đại tướng quân, thấy hắn lại muốn kéo mình dậy tiếp tục, nàng vội vàng bưng kín lưng nói:
- Điện hạ từ từ đã, vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn, đau đến mức không động được...
Ánh mắt Phượng Ly Ngô thanh lãnh, tròng mắt liếc nhìn nàng, trong lòng biết rõ thiếu phó lại là đang trộm dùng mánh lới, đáng hận lúc trước làm sao lại đem đồ láu cá này nhập phủ, đúng là một chút tiến bộ cũng không có!
Nhưng sau khi mình ôm eo đỡ mông, cảm thụ hương thơm trơn trượt, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, ngày trước ở thư viện khi lên võ trường, cho nên liền kéo Khương Tú Nhuận đang giả c.h.ế.t dậy, lạnh mặt hỏi:
- Ban đầu có phải Đậu Tư Võ cũng dậy nàng chiêu thức thế này?
Khương Tú Nhuận thầm nghĩ, mình là ánh sáng của Đinh viện, khiến cho bọn Đậu Tư Võ có thể giương oai với đám đồng môn ở phân viện Thiên Cán Địa Chi, cho Đậu Tư Võ một trăm lá gan, hắn cũng không dám quẳng mình như vải rách thế này!
Thế nên nàng liền tình hình thực tế nói:
- Ở thư viện đều là diễn luyện chiêu thức, sau đó ta trở về tự mình lĩnh ngộ. Điện hạ, ta cũng không phải là tướng sĩ binh doanh, khí lực có hạn, ngài lại dốc túi tương thụ, ta cũng không tiếp thu được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là trễ nải chính sự của Điện hạ sao? Thủy vận tư bận rộn, ta thật sự là không dám làm phiền điện hạ..."
Phượng Ly Ngô nghe lời này, mặt cũng hoà hoãn đi nhiều, thế nhưng vẫn cứng rắn nói:
- Cô bởi vì ngươi mà trì hoãn thời gian còn ít sao? Cũng không cần lo lắng chút thời gian này, giống như khiêu vũ vậy, bàn tay làm sao có thể biểu diễn chiêu thức thì cần phải dụng tâm tập luyện. Nế không sau bữa ăn hôm nay, lại tiếp tục luyện...
Khương Tú Nhuận nghe được da đầu xiết chặt, nếu lại luyện thêm, y bảy hồn cũng chỉ còn sáu phách, nàng liền lập tức ngắt lời nói:
- Mấy ngày nữa, chính là ngày Điện hạ thành hôn, ta phải giả làm Dao cơ, nếu khi diễn luyện không cẩn thận, tay chân bị thương, đến lúc đó đi đường cứng ngắc, chẳng phải là lộ ra sơ hở sao? Hay cứ để sau này Điện hạ rảnh rỗi, lại tiếp tục luyện.
Phượng Ly Ngô nghe vậy, mày hơi nhướn lên, tựa hồ rất thích việc thiếu phó dụng tâm lo lắng cho mình, bộ dáng hưởng thụ nói:
- Vài ngày trước quản sự đã mang đồ trang sức tới, nhìn qua chưa? Nếu không thích kêu ông ta đổi kiểu khác.
Chân chó đã quen, nhất thời không thay đổi được, Khương Tú Nhuận giống như bình thường, vừa dùng khăn lau mồ hôi cho Thái tử, vừa nói:
- Đang muốn thương lượng với Điện hạ một chuyện, mấy cái trâm cài châu xuyến trả về đi... Trước hoàng hậu có ban thưởng rất nhiều đồ vật cho Thái tử điện hạ, nhưng đều có ghi trong sổ sách cả, lấy ra tất có sơ hở, chẳng may có đồ vật nào vốn được ban thưởng cho Tào cơ, nay lại tới tay ta, chẳng phải gây thêm phiền phức cho Điện hạ hay sao?
Phượng Ly Ngô trong lòng biết nàng từ trước đến nay cẩn thận, cũng không để ý, bởi vì những thứ hắn đưa cho nàng đều không phải lấy từ trong khố phòng ra. Vài ngày trước, hắn mệnh thuộc hạ của mình đi sứ Nam Man, dùng số tiền lớn mua được trang sức và trân châu.
Mấy viên trân châu đều to như quả nhãn, mượt mà nhẵn mịn, màu sắc trắng noãn, được thợ thủ công khéo léo chế thành châu xuyến, hoa tai, trâm cài, vừa vặn đúng một bộ.
Cho nên khi nghe Khương Tú Nhuận hỏi, Phượng Ly Ngô liền hời hợt nói:
- Không phải đồ trong phủ xuất ra, là cố ý bảo người chế tác cho nàng.
Khương Tú Nhuận nghe hắn nói cũng không phản đối nữa! Nàng đến từ Ba quốc, nơi đó nữ tử chưa gả không xỏ lỗ tai, mà nàng vì sau này vẫn muốn cải trang nam nhân, cũng không thể xuyên lỗ tai, cho nên tại nàng chỉ đều dùng hoa tại kẹp lại thôi. Phối hợp với bảo thạch cũng quý báu dị thường, chỉ là trang phục đẹp đẽ như vậy, lại hơi có vẻ nặng nề, may mà dáng người Khương Tú Nhuận cao thon, cho nên cũng chẳng quan tâm tới trang sức.
Thế mà người từ trước đến nay tiết kiệm, không coi trọng ăn mặc như Thái tử vậy mà có ý như vậy, còn phân phó người chuẩn bị trang sức cho mình, điều này khiến cho Khương Tú Nhuận cảm giác ngoài ý muốn.
Phượng Ly Ngô lại nói, của hồi môn của Dao cơ Ba quốc đều đưa đi cùng nàng ta, y phục cũng chiếu theo dáng người Khương Tú Dao, đã như vậy thì những châu báu này liền cho Dao cơ giữ lại.
Đồ cưới của Khương Tú Nhuận trong ngày đại hôn, đều là hắn bỏ ra, miễn cho nàng mất mặt trước hai vị vương nữ khác.
Khương Tú Nhuận thật sự hết sức kích động, nếu như về sau nàng bị "hưu" từ cửa sau phủ rời đi, Thái tử chắc chắn còn cho nàng mang đi nhiều thứ tốt hơn!
Nghĩ vậy liền nịnh nọt cảm tạ ân ức Điện hạ.
Chớp mắt ngày đại hôn của Thái tử đã đến.
Quả thật giống như Thái tử đã phân phó, bỏ đi yến hội, mở cửa hông phủ Thái tử, mời ba vị vương nữ tiến vào.
Điệu bộ như vậy, nếu như kẻ nào có ý định nịnh nọt Thái tử, cũng không thể lưu lại xin một chén rượu hỉ.
Tào Khê và Điền Oánh đều là thiên chi kiều nữ của cường quốc, bị lạnh nhạt mời vào phủ như vậy, trong lòng cũng có phần không thoải mái.
Thế nhưng khi nghĩ đến, trong thành Lạc An nhiều chất nữ muốn được tiến vào phủ Thái tử như vậy, nhưng chỉ có ba người các nàng trúng tuyển, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, cho nên trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
Bất quá, nữ nhân nhiều, không phải là cũng nhiều. Khi ba cỗ kiệu được đặt trước đại môn phủ Thái tử, Tào cơ và Điền cơ lại muốn tranh chấp trước sau vào phủ.
Khương Tú Nhuận bởi vì đêm qua trở về dịch quán, từ dịch quán xuất giá, cho nên dậy từ sớm. Nàng gần đây quên giường, ở dịch quán không ngủ được giường cứng. Cho nên ngay từ sáng sớm khi trang điểm đã ngáp ngủ không ngớt.
Hiện tại Khương Tú Nhuận đang xụi lơ trong kiệu ngủ bù. Nghe tiếng nói cỗ kiệu bên ngoài, hai vị kia vương nữ người hầu cãi lộn thanh âm, nàng liền mí mắt đều không tranh, chỉ bên ngoài cỗ kiệu, phân phó kiệu phu di chuyển kiệu của nàng lui về sau, bày ra bộ dáng không muốn tranh đoạt với hai vị vương nữ.
Sau khi hai vị kia thỏa thuận tiến vào phủ xong, nàng mới vào cũng không muộn.
Đáng tiếc cho hai vị ma ma tranh chấp thứ tự của hai vị vương nữ, đều không phải người thường. Một là xuất thân tử Kính hầu phủ, một lại là từ tẩm cung hoàng hậu đưa tới, ai cũng là người khéo đưa đẩy, kì thực đều là lão nhân tinh cả.
Nếu nhất định phải phân biệt trước sau, thì cả hai cỗ kiệu đều không tiến không lùi được. Cuối cùng hai vị ma ma thỏa thuận, ba vị vương nữ cùng ra khỏi kiệu, đồng thời bước qua cửa cùng lúc, liền không phân biệt ai trước ai sau nữa.
Như vậy sau khi thương lượng, mấy vị ma ma đều mời ba vị vương nữ ra khỏi kiệu. Đại Tề có phong tục nàng dâu mới gả đầu không đội khăn hỉ, chỉ dùng rèm châu che bớt lại, khiến cho người ta chỉ thấy được mơ hồ mặt tân nương.
Hai vị Tào Khê Điền Oánh hôm nay trang phục đều lộng lẫy, hai vị mỹ nhân ai cũng có chỗ khiến người nhìn động lòng riêng.
Chỉ là Điền Oánh mạnh hơn Tào Khê chút, chuyện này khiến cho dân chúng vây xem hôn lễ rối loạn tưng bừng, chỉ thấp giọng bàn luận, vương nữ Cao Ly kiều diễm hơn vương nữa Yến quốc nhiều.
Nghe bốn phía thanh âm bàn tán truyền tới, trong lòng Điền cơ cực kỳ hưởng thụ kỳ, chỉ lộ vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn kia Tào cơ một chút.
Tào Khê sắc mặt không tốt, khiến mặt mày cũng hơi vặn vẹo, âm thầm hận cung phụ bên cạnh bản thân không hiểu nhiều chuyện, nhất định các nàng phải xuống kiệu, chỉ hận không thể mau nhập phủ, miễn cho bản thân bị đám thứ dân bình phẩm từ đầu đến chân.
Nhưng khi các nàng cất bước muốn đi lên bậc thang, dân chúng bốn phía đột nhiên càng thêm xôn xao, vậy mà lao xao phát ra tiếng sợ hãi thán phục, xao động dị thường...
Điền Oánh cũng hiếu kì, liền quay đầu nhìn một cái —— hóa ra là cỗ kiệu của chất nữ Ba quốc ở dịch trạm vụng trộm sinh con.
/193
|