Ngụy Thần nghiêng người dựa vào bên giường, chân trái bị thương nhẹ nhàng khoát lên cạnh giường, bởi vì miệng vết thương ở đùi, nếu lúc đổi dược mà mặc tiết khố thì cực kỳ không tiện, cho nên Ngụy Thần chỉ đành phải cởi y khố ở hạ thân chỉ phủ một kiện chăn đơn mỏng che giấu. Lúc này hắn đang ngưng thần suy tư, gần đây trong lòng luôn luôn chút lo sợ bất an, cho dù bọn hắn là lợi dụng vũ khí tiên tiến giết địch loạn trận, nhưng trận này bọn họ thắng được cũng quá thuận lợi quá mức thoải mái! Còn có kẻ tập doanh này, cho tới bây giờ cũng chưa thể tra ra đạo nhân mã của bọn họ đến tột cùng là từ đâu tới, không chỉ có hành tung quỷ bí hơn nữa hành quân bày trận cũng rất có tổ chức, bằng trực giác, hắn cho rằng những người này cùng kẻ đánh lén bọn họ ở Lân Châu chính là đồng bọn!
Đang lúc suy đoán, chợt nghe thị vệ thủ ngoài trướng bẩm báo:”Tướng quân, Đại công tử, Tào quân sư cùng Đông trung lang tương cầu kiến!” , “Làm cho bọn họ tiến vào!” Ngụy Thần nói.
Ngụy Trọng Sở, Tào Thạch Nghĩa cùng Lương Chiêu đi tới ôm quyền kiến lễ: “Tham kiến tướng quân!”
“Không cần đa lễ!” Ngụy Thần khoát tay.
“Phụ thân, thương thế của ngài như thế nào?” Ngụy Trọng Sở lo lắng nhất, hắn đi đến bên giường nhìn nhìn chân quấn băng vải của Ngụy Thần dò hỏi.
“Đã không còn đáng ngại, chỉ là trên đùi trúng một mũi tên, Cực. . . . . . Thánh dược thủ nói bởi vì thương tổn gân mạch cho nên tạm thời trước mắt không nên di động!” Ngụy Thần chi tiết nói.
Nghe vậy Ngụy Trọng Sở mới dần an tâm.
“Có Thánh dược thủ tiên sinh ở đây, tin tưởng tướng quân rất nhanh sẽ hồi phục!” Tào Thạch Nghĩa trấn an. Đều không phải là mù quáng tôn sùng, thật sự là bởi vì y thuật của Thánh dược thủ bọn họ đều đã lĩnh giáo qua.
Vừa nói đến An Cực Khanh, trong lòng Ngụy Thần không khỏi dâng lên nhè nhẹ lo lắng, cái người luôn bề ngoài kiêu căng cường hãn bên trong lại tràn đầy tâm tính tiểu hài tử kia! Đã nhiều ngày bộn bề việc cứu trị thật sự là vất vả y! Ngụy Thần thu lại tâm thần lập tức hỏi: “Hiện nay tình huống trong quân như thế nào?”
“Hồi tướng quân, lần này đại chiến quân ta tổn hại một vạn bốn ngàn năm trăm hai mươi người, bị thương bốn vạn tám ngàn ba trăm mười bảy người, phu địch (kẻ đầu hàng) tám vạn chín ngàn sáu trăm người, trong đó có hơn năm vạn người ở trình độ bị thương bất đồng.” Lương Chiêu thần sắc nghiêm nghị hồi báo.
Ngụy Thần thật lâu chưa lên tiếng, cho dù quân địch thất bại thương vong hơn mười vạn nhưng hắn vẫn là lo lắng. Trầm ngâm trong chốc lát, Ngụy Thần nói: “Tướng sĩ hi sinh ngươi phải dựa theo quân chế cấp quân lương cho người nhà, binh sĩ bị thương nếu là tứ chi tàn tật sẽ đưa cùng quân lương phóng hồi hương, người bệnh còn lại nếu là có sức khỏe thì lưu lại doanh, thứ nhất bất lợi cho thương thế của bọn họ thứ hai làm chậm tốc độ hành quân, cho nên cứ lưu bọn họ dưỡng thương, phái một phần quân y lưu thủ chăm sóc.
Mặt khác, quân địch tuy rằng quy hàng, nhưng kỳ tâm khó dò không nên lập tức tạo quân hoàn chỉnh, ngươi đưa bọn họ sáp nhập vào các tiểu đội để tùy thời quan sát.”
“Lập tức tra ra địch nhân từng đánh lén doanh ta là ai!”
“Vâng, tướng quân!” Lương Chiêu ôm quyền lĩnh mệnh, “Thuộc hạ lập tức cáo lui thi hành!”
“Tướng quân, ” Tào Thạch Nghĩa tiến lên một bước nói, “Tại hạ vừa mới thu được thám tử báo lại, Đột Lãng tộc nhân nơi biên quan rục rịch. Nếu thật sự là cử binh xâm lấn biên quan thì tám vạn người chỉ sợ ngăn cản không được!”
“Thật sự là loạn trong giặc ngoài!” Ngụy Thần thở dài, “Việc này trước báo cáo điện hạ, tiếp theo mọi người lại cùng nhau thương nghị quyết định!”
“Đã đến canh giờ uống dược!” Đang nói, chỉ thấy An Cực Khanh vén liêm đi đến.
“Chúng ta lui xuống trước đi !” Tào Thạch Nghĩa cùng Ngụy Trọng Sở thấy An Cực Khanh một bộ thần sắc không vui lập tức thức thời nói, Thánh dược thủ này tính cách cổ quái có một quy củ bất thành văn: trong lúc dưỡng bệnh thì trừ khi cần thiết nếu không thì không được tiếp cận người bệnh lải nhải công sự, nếu không tuyệt không hoà nhã, tựa như hiện tại!
Đợi bọn hắn đều đi rồi, An Cực Khanh mới mang dược tiến lên giọng điệu không phập phồng nói: “Đem dược uống ngay!”
Ngụy Thần hơi hơi ngượng ngùng kéo kéo chăn mỏng dưới thân, tuy rằng vừa rồi nhiều người nhìn như vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng người trước mắt lại bất đồng. Tiếp nhận chén dược độ ấm vừa phải, Ngụy Thần mày không nhíu một hơi uống cạn .
“Muốn súc miệng không?” An Cực Khanh tiếp nhận bát phóng tới trên bàn đột nhiên hỏi.
Ngụy Thần có chút thụ sủng nhược kinh, “Hảo, hảo.” Tiếp nhận nước trà súc miệng, Ngụy Thần lại mở miệng nói: “Cực Khanh, thật sự là vất vả ngươi!”
An Cực Khanh không cho là đúng, chỉ là giương mắt liếc hắn một cái nói: “Nếu Đại tướng quân ngươi không loạn đả bị thương ta đây tất nhiên không thể vất vả!” Ngoại ý chính là vất vả của ta hơn phân nửa đều là bởi vì vết thương của ngươi, hiểu sâu thêm một tầng chính là ngươi bị thương ta thực lo lắng cho nên mới cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố ngươi cho nên mới khổ cực như vậy!
Bất đắc dĩ, Ngụy Thần ở phương diện này luôn có vẻ trì độn cùng thần kinh thô! Chẳng những không có nghe ra ngoại ý trong lời của An Cực Khanh còn tưởng rằng đối phương vì việc này mà không vui! Ngụy Thần có chút lúng túng, không biết nên nói cái gì để tiêu trừ thành kiến của đối phương.
“Đem chân tách ra chút, đem chăn vạch ra, ta muốn thay dược!” An Cực Khanh lấy đến băng vải cùng dược cao nhìn xuống ra mệnh lệnh. Ngụy Thần càng thêm khốn quẫn, có chút nhăn nhó xê dịch đùi phải không bị thương, bình thường việc đổi dược đều là quân y khác đến làm, hôm nay sao lại. . . . . .
“Còn cọ xát cái gì?” An Cực Khanh không vui, trực tiếp kéo xuống chăn đơn, lộ ra hai chân tiểu mạch sắc bởi vì thường xuyên kỵ mã nên cho dù đã đến trung niên cũng vẫn kiện mỹ hữu lực không hề mang sẹo. Nhìn không chớp mắt mà đem lực chú ý phóng tới miệng vết thương, An Cực Khanh ngồi xuống bắt đầu thật cẩn thận giải băng vải.
Ngụy Thần nhìn nhãn tiệp buông xuống của y cùng biểu tình nghiêm túc trên mặt, bỗng nhiên có chút khàn khàn mở miệng nói: “Cực Khanh, ta hiện tại muốn nhìn xem bộ dáng của ngươi!” Đang lúc An Cực Khanh ngẩng đầu có chút sợ run nhìn qua, bộ dáng kia giống như hoài nghi có nghe lầm hay không, Ngụy Thần đã đưa tay bắt lấy nhân bì diện cụ trên mặt y chậm rãi kéo xuống, lộ ra tuấn mỹ dung nhan vốn cất chứa nơi đáy lòng hắn, nhìn thế nào cũng không đủ!
“Cực Khanh. . . . . .” Ngụy Thần vuốt ve mặt của y nhẹ giọng kêu lên.
“Ngốc qua (quả dưa ngốc?= =)!” An Cực Khanh trong lòng có chút ngọt, có chút chua, có chút xót, lại có chút đau, quấn cùng một chỗ hắn cũng không biết là tư vị gì!
. . . . . . . . . . . . . . .
Tử Li thật cẩn thận liếc mắt nam nhân đối diện đang không nói được lời nào, sau đó vươn bàn tay bánh chưng huơ huơ đáng thương hề hề hỏi: “Ngươi sinh khí?”
Hoành Húc tà tà liếc mắt y một cái, sau đó lành lạnh mở miệng nói: “Ta vì cái gì phải tức giận? Chẳng lẽ ngươi làm chuyện gì khiến ta tức giận sao?”
“Không, đương nhiên không!” Tử Li vội vàng phủ nhận, con ngươi hắc lượng xoay tròn dạo qua một vòng, sau đó lê đến cọ cọ Hoành Húc: “Chính là bộ dáng của ngươi rất không cao hứng!”
“Ân, ta xác thực rất không cao hứng, bảo bối nhi! Giả thiết khi ngươi đang cùng ái nhân của mình hưởng thụ bữa cơm thì một con ruồi bọ ghê tởm đứng ở một bên mắt mạo thanh quang nhìn chằm chằm ngươi, ngươi sẽ cảm thấy cao hứng sao?” Hoành Húc mang theo châm biếm chậm rãi nói.
“Ba” một tiếng, một bàn tay vỗ vào mặt bàn chậm rãi nâng lên, lộ ra thi thể một con ruồi bọ bẹp dí dính ở lòng bàn tay, Hàn Tiếu Thành ngoài cười nhưng trong không cười tiếp lời nói: “Đương nhiên sẽ không cao hứng! Bất quá, không có biện pháp nào, con ruồi bọ này a, rất thích mắt mạo thanh quang nhìn thẳng toan nhục hủ thi (thịt hư xác thối=]]), ngươi mất hứng là tự nhiên, bất quá không quan hệ, ta đã giúp ngươi đem nó thanh lý ! Ha hả!”
Không khí chung quanh thoáng chốc tụt thẳng xuống không độ! Tràng cảnh phân cao thấp như vậy cơ hồ mỗi ngày đều diễn một lượt, nhưng Tử Li vẫn bị đông lạnh đến răng run run!
“Ta nói, ha hả, ăn cơm, ăn cơm !” Tử Li cười khan nói.
“Điện hạ há mồm, ta đến uy ngươi!” Hàn Tiếu Thành cười tủm tỉm bưng lên bát.
Tử Li mang dư quang liếc đến gương mặt đen hơn cả ống mực của Hoành Húc, nào dám làm theo, chỉ phải phẫn nộ nói: “Không, không cần, ta tự mình ăn!”
“Điện hạ, tay ngươi bị thương như thế nào ăn? Vẫn là ta đến uy ngươi đi, đến, há mồm, a ——”
“Ngươi tựa hồ chỉ là một gã tiểu tư! Hạ nhân cùng chủ nhân ngồi ăn còn ra thể thống gì? Nơi này không có chuyện của ngươi, đi xuống!” Hoành Húc hí mắt nhìn mỗ chỉ nào đó đã lê đến bên người Tử Li ngồi xuống.
Hàn Tiếu Thành trát trát đôi mắt hồ ly, sau đó buông bát khoái cụp đuôi, ủ rũ đứng lên hướng Tử Li nói: “Điện hạ, ngày thường ngươi đều là cùng ta dùng bữa! Bất quá đã có người muốn đuổi ta đi, ta đây bước đi vậy, ai, bụng thật đói, tân tân khổ khổ làm ra thức ăn một hơi cũng ăn không được, ta đây đi ra binh doanh nhìn xem còn có người nào có cơm thừa canh cặn xin một chút lót lót bụng đi. Điện hạ ngươi từ từ dùng! Ta đi đây!”
Cút liền cút đi, vô nghĩa nhiều như vậy! Hoành Húc nhướng mi không phải không có đắc ý nhìn bả vai suy sụp của gã.
Tử Li nuốt một ngụm nước bọt, “Chớ đi, ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Không phải không biết hồ ly là đang vờ đáng thương, nhưng lời của gã cũng đúng, bình thường bọn họ đều là cùng một chỗ ăn cơm, nếu theo lời Hoành Húc rời đi vậy cũng thực sự rất đói bụng, đi binh doanh bên kia xin thức ăn? Đừng nói là cơm thừa canh cặn, ngay cả miếng cháy cũng không có!
Hồ ly nghe vậy lập tức đặt mông ngồi trở lại ghế mặt mày hớn hở, sau đó cố ý vô tình quét mắt hướng Hoành Húc bên kia.
Hoành Húc lần này tức a, hận không thể vỗ án lật bàn! Nhưng không được, như vậy không phải có vẻ hắn nhỏ mọn không phóng khoáng sao? Tiểu tử thúi, ăn đi, ăn chết ngươi!
“Điện hạ, há mồm, a ——”
Lại tới nữa lại tới nữa, Tử Li mồ hôi đầm đìa, nhìn chằm chằm tầm mắt lạnh đến rụng băng tra của Hoành Húc, miệng không biết nên trương hay nên bế.
Người nào đó một phen đoạt lấy bát cơm từ tay hồ ly, “Không nhọc ngươi lo lắng, ta đến uy!” Sau đó đem thìa đưa vào miệng Tử Li.
Hồ ly cũng không cam lòng bị bỏ rơi, một phen huơ lấy chiếc đũa phía trước mặt gắp khối thịt đưa đến bên miệng Tử Li, “Đến, ăn khối thịt!”
Người nào đó cau lại chân mày, “Đến, uống hớp canh!”
Hồ ly trừng mắt, lại gắp hoàn tử (bò viên=]]), “Đến, nếm thử hoàn tử thơm hương này!”
Nhướng mi, “Dùng rau!”
Trừng mắt, “Ăn gà!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Ô ô ——” đột nhiên kinh giác, mới phát hiện mỗ tiểu dương đang nghẹn ở quai hàm hai mắt đẫm lệ lưng tròng trừng mắt bọn họ.
Đang lúc suy đoán, chợt nghe thị vệ thủ ngoài trướng bẩm báo:”Tướng quân, Đại công tử, Tào quân sư cùng Đông trung lang tương cầu kiến!” , “Làm cho bọn họ tiến vào!” Ngụy Thần nói.
Ngụy Trọng Sở, Tào Thạch Nghĩa cùng Lương Chiêu đi tới ôm quyền kiến lễ: “Tham kiến tướng quân!”
“Không cần đa lễ!” Ngụy Thần khoát tay.
“Phụ thân, thương thế của ngài như thế nào?” Ngụy Trọng Sở lo lắng nhất, hắn đi đến bên giường nhìn nhìn chân quấn băng vải của Ngụy Thần dò hỏi.
“Đã không còn đáng ngại, chỉ là trên đùi trúng một mũi tên, Cực. . . . . . Thánh dược thủ nói bởi vì thương tổn gân mạch cho nên tạm thời trước mắt không nên di động!” Ngụy Thần chi tiết nói.
Nghe vậy Ngụy Trọng Sở mới dần an tâm.
“Có Thánh dược thủ tiên sinh ở đây, tin tưởng tướng quân rất nhanh sẽ hồi phục!” Tào Thạch Nghĩa trấn an. Đều không phải là mù quáng tôn sùng, thật sự là bởi vì y thuật của Thánh dược thủ bọn họ đều đã lĩnh giáo qua.
Vừa nói đến An Cực Khanh, trong lòng Ngụy Thần không khỏi dâng lên nhè nhẹ lo lắng, cái người luôn bề ngoài kiêu căng cường hãn bên trong lại tràn đầy tâm tính tiểu hài tử kia! Đã nhiều ngày bộn bề việc cứu trị thật sự là vất vả y! Ngụy Thần thu lại tâm thần lập tức hỏi: “Hiện nay tình huống trong quân như thế nào?”
“Hồi tướng quân, lần này đại chiến quân ta tổn hại một vạn bốn ngàn năm trăm hai mươi người, bị thương bốn vạn tám ngàn ba trăm mười bảy người, phu địch (kẻ đầu hàng) tám vạn chín ngàn sáu trăm người, trong đó có hơn năm vạn người ở trình độ bị thương bất đồng.” Lương Chiêu thần sắc nghiêm nghị hồi báo.
Ngụy Thần thật lâu chưa lên tiếng, cho dù quân địch thất bại thương vong hơn mười vạn nhưng hắn vẫn là lo lắng. Trầm ngâm trong chốc lát, Ngụy Thần nói: “Tướng sĩ hi sinh ngươi phải dựa theo quân chế cấp quân lương cho người nhà, binh sĩ bị thương nếu là tứ chi tàn tật sẽ đưa cùng quân lương phóng hồi hương, người bệnh còn lại nếu là có sức khỏe thì lưu lại doanh, thứ nhất bất lợi cho thương thế của bọn họ thứ hai làm chậm tốc độ hành quân, cho nên cứ lưu bọn họ dưỡng thương, phái một phần quân y lưu thủ chăm sóc.
Mặt khác, quân địch tuy rằng quy hàng, nhưng kỳ tâm khó dò không nên lập tức tạo quân hoàn chỉnh, ngươi đưa bọn họ sáp nhập vào các tiểu đội để tùy thời quan sát.”
“Lập tức tra ra địch nhân từng đánh lén doanh ta là ai!”
“Vâng, tướng quân!” Lương Chiêu ôm quyền lĩnh mệnh, “Thuộc hạ lập tức cáo lui thi hành!”
“Tướng quân, ” Tào Thạch Nghĩa tiến lên một bước nói, “Tại hạ vừa mới thu được thám tử báo lại, Đột Lãng tộc nhân nơi biên quan rục rịch. Nếu thật sự là cử binh xâm lấn biên quan thì tám vạn người chỉ sợ ngăn cản không được!”
“Thật sự là loạn trong giặc ngoài!” Ngụy Thần thở dài, “Việc này trước báo cáo điện hạ, tiếp theo mọi người lại cùng nhau thương nghị quyết định!”
“Đã đến canh giờ uống dược!” Đang nói, chỉ thấy An Cực Khanh vén liêm đi đến.
“Chúng ta lui xuống trước đi !” Tào Thạch Nghĩa cùng Ngụy Trọng Sở thấy An Cực Khanh một bộ thần sắc không vui lập tức thức thời nói, Thánh dược thủ này tính cách cổ quái có một quy củ bất thành văn: trong lúc dưỡng bệnh thì trừ khi cần thiết nếu không thì không được tiếp cận người bệnh lải nhải công sự, nếu không tuyệt không hoà nhã, tựa như hiện tại!
Đợi bọn hắn đều đi rồi, An Cực Khanh mới mang dược tiến lên giọng điệu không phập phồng nói: “Đem dược uống ngay!”
Ngụy Thần hơi hơi ngượng ngùng kéo kéo chăn mỏng dưới thân, tuy rằng vừa rồi nhiều người nhìn như vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng người trước mắt lại bất đồng. Tiếp nhận chén dược độ ấm vừa phải, Ngụy Thần mày không nhíu một hơi uống cạn .
“Muốn súc miệng không?” An Cực Khanh tiếp nhận bát phóng tới trên bàn đột nhiên hỏi.
Ngụy Thần có chút thụ sủng nhược kinh, “Hảo, hảo.” Tiếp nhận nước trà súc miệng, Ngụy Thần lại mở miệng nói: “Cực Khanh, thật sự là vất vả ngươi!”
An Cực Khanh không cho là đúng, chỉ là giương mắt liếc hắn một cái nói: “Nếu Đại tướng quân ngươi không loạn đả bị thương ta đây tất nhiên không thể vất vả!” Ngoại ý chính là vất vả của ta hơn phân nửa đều là bởi vì vết thương của ngươi, hiểu sâu thêm một tầng chính là ngươi bị thương ta thực lo lắng cho nên mới cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố ngươi cho nên mới khổ cực như vậy!
Bất đắc dĩ, Ngụy Thần ở phương diện này luôn có vẻ trì độn cùng thần kinh thô! Chẳng những không có nghe ra ngoại ý trong lời của An Cực Khanh còn tưởng rằng đối phương vì việc này mà không vui! Ngụy Thần có chút lúng túng, không biết nên nói cái gì để tiêu trừ thành kiến của đối phương.
“Đem chân tách ra chút, đem chăn vạch ra, ta muốn thay dược!” An Cực Khanh lấy đến băng vải cùng dược cao nhìn xuống ra mệnh lệnh. Ngụy Thần càng thêm khốn quẫn, có chút nhăn nhó xê dịch đùi phải không bị thương, bình thường việc đổi dược đều là quân y khác đến làm, hôm nay sao lại. . . . . .
“Còn cọ xát cái gì?” An Cực Khanh không vui, trực tiếp kéo xuống chăn đơn, lộ ra hai chân tiểu mạch sắc bởi vì thường xuyên kỵ mã nên cho dù đã đến trung niên cũng vẫn kiện mỹ hữu lực không hề mang sẹo. Nhìn không chớp mắt mà đem lực chú ý phóng tới miệng vết thương, An Cực Khanh ngồi xuống bắt đầu thật cẩn thận giải băng vải.
Ngụy Thần nhìn nhãn tiệp buông xuống của y cùng biểu tình nghiêm túc trên mặt, bỗng nhiên có chút khàn khàn mở miệng nói: “Cực Khanh, ta hiện tại muốn nhìn xem bộ dáng của ngươi!” Đang lúc An Cực Khanh ngẩng đầu có chút sợ run nhìn qua, bộ dáng kia giống như hoài nghi có nghe lầm hay không, Ngụy Thần đã đưa tay bắt lấy nhân bì diện cụ trên mặt y chậm rãi kéo xuống, lộ ra tuấn mỹ dung nhan vốn cất chứa nơi đáy lòng hắn, nhìn thế nào cũng không đủ!
“Cực Khanh. . . . . .” Ngụy Thần vuốt ve mặt của y nhẹ giọng kêu lên.
“Ngốc qua (quả dưa ngốc?= =)!” An Cực Khanh trong lòng có chút ngọt, có chút chua, có chút xót, lại có chút đau, quấn cùng một chỗ hắn cũng không biết là tư vị gì!
. . . . . . . . . . . . . . .
Tử Li thật cẩn thận liếc mắt nam nhân đối diện đang không nói được lời nào, sau đó vươn bàn tay bánh chưng huơ huơ đáng thương hề hề hỏi: “Ngươi sinh khí?”
Hoành Húc tà tà liếc mắt y một cái, sau đó lành lạnh mở miệng nói: “Ta vì cái gì phải tức giận? Chẳng lẽ ngươi làm chuyện gì khiến ta tức giận sao?”
“Không, đương nhiên không!” Tử Li vội vàng phủ nhận, con ngươi hắc lượng xoay tròn dạo qua một vòng, sau đó lê đến cọ cọ Hoành Húc: “Chính là bộ dáng của ngươi rất không cao hứng!”
“Ân, ta xác thực rất không cao hứng, bảo bối nhi! Giả thiết khi ngươi đang cùng ái nhân của mình hưởng thụ bữa cơm thì một con ruồi bọ ghê tởm đứng ở một bên mắt mạo thanh quang nhìn chằm chằm ngươi, ngươi sẽ cảm thấy cao hứng sao?” Hoành Húc mang theo châm biếm chậm rãi nói.
“Ba” một tiếng, một bàn tay vỗ vào mặt bàn chậm rãi nâng lên, lộ ra thi thể một con ruồi bọ bẹp dí dính ở lòng bàn tay, Hàn Tiếu Thành ngoài cười nhưng trong không cười tiếp lời nói: “Đương nhiên sẽ không cao hứng! Bất quá, không có biện pháp nào, con ruồi bọ này a, rất thích mắt mạo thanh quang nhìn thẳng toan nhục hủ thi (thịt hư xác thối=]]), ngươi mất hứng là tự nhiên, bất quá không quan hệ, ta đã giúp ngươi đem nó thanh lý ! Ha hả!”
Không khí chung quanh thoáng chốc tụt thẳng xuống không độ! Tràng cảnh phân cao thấp như vậy cơ hồ mỗi ngày đều diễn một lượt, nhưng Tử Li vẫn bị đông lạnh đến răng run run!
“Ta nói, ha hả, ăn cơm, ăn cơm !” Tử Li cười khan nói.
“Điện hạ há mồm, ta đến uy ngươi!” Hàn Tiếu Thành cười tủm tỉm bưng lên bát.
Tử Li mang dư quang liếc đến gương mặt đen hơn cả ống mực của Hoành Húc, nào dám làm theo, chỉ phải phẫn nộ nói: “Không, không cần, ta tự mình ăn!”
“Điện hạ, tay ngươi bị thương như thế nào ăn? Vẫn là ta đến uy ngươi đi, đến, há mồm, a ——”
“Ngươi tựa hồ chỉ là một gã tiểu tư! Hạ nhân cùng chủ nhân ngồi ăn còn ra thể thống gì? Nơi này không có chuyện của ngươi, đi xuống!” Hoành Húc hí mắt nhìn mỗ chỉ nào đó đã lê đến bên người Tử Li ngồi xuống.
Hàn Tiếu Thành trát trát đôi mắt hồ ly, sau đó buông bát khoái cụp đuôi, ủ rũ đứng lên hướng Tử Li nói: “Điện hạ, ngày thường ngươi đều là cùng ta dùng bữa! Bất quá đã có người muốn đuổi ta đi, ta đây bước đi vậy, ai, bụng thật đói, tân tân khổ khổ làm ra thức ăn một hơi cũng ăn không được, ta đây đi ra binh doanh nhìn xem còn có người nào có cơm thừa canh cặn xin một chút lót lót bụng đi. Điện hạ ngươi từ từ dùng! Ta đi đây!”
Cút liền cút đi, vô nghĩa nhiều như vậy! Hoành Húc nhướng mi không phải không có đắc ý nhìn bả vai suy sụp của gã.
Tử Li nuốt một ngụm nước bọt, “Chớ đi, ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Không phải không biết hồ ly là đang vờ đáng thương, nhưng lời của gã cũng đúng, bình thường bọn họ đều là cùng một chỗ ăn cơm, nếu theo lời Hoành Húc rời đi vậy cũng thực sự rất đói bụng, đi binh doanh bên kia xin thức ăn? Đừng nói là cơm thừa canh cặn, ngay cả miếng cháy cũng không có!
Hồ ly nghe vậy lập tức đặt mông ngồi trở lại ghế mặt mày hớn hở, sau đó cố ý vô tình quét mắt hướng Hoành Húc bên kia.
Hoành Húc lần này tức a, hận không thể vỗ án lật bàn! Nhưng không được, như vậy không phải có vẻ hắn nhỏ mọn không phóng khoáng sao? Tiểu tử thúi, ăn đi, ăn chết ngươi!
“Điện hạ, há mồm, a ——”
Lại tới nữa lại tới nữa, Tử Li mồ hôi đầm đìa, nhìn chằm chằm tầm mắt lạnh đến rụng băng tra của Hoành Húc, miệng không biết nên trương hay nên bế.
Người nào đó một phen đoạt lấy bát cơm từ tay hồ ly, “Không nhọc ngươi lo lắng, ta đến uy!” Sau đó đem thìa đưa vào miệng Tử Li.
Hồ ly cũng không cam lòng bị bỏ rơi, một phen huơ lấy chiếc đũa phía trước mặt gắp khối thịt đưa đến bên miệng Tử Li, “Đến, ăn khối thịt!”
Người nào đó cau lại chân mày, “Đến, uống hớp canh!”
Hồ ly trừng mắt, lại gắp hoàn tử (bò viên=]]), “Đến, nếm thử hoàn tử thơm hương này!”
Nhướng mi, “Dùng rau!”
Trừng mắt, “Ăn gà!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Ô ô ——” đột nhiên kinh giác, mới phát hiện mỗ tiểu dương đang nghẹn ở quai hàm hai mắt đẫm lệ lưng tròng trừng mắt bọn họ.
/171
|