Chất Tử Điện Hạ

Chương 31

/171


Đến khi Mạc Thương Cảnh đưa Xích Tương vương Mạc Hoa Diễm về hoàng cung sau đó hồi phủ thì đã là đêm giờ hợi (9h đến 11h) . Người đi trên đường đã ít ỏi không còn mấy, đăng hỏa trong nhà dân cũng dần dần phát ra ảm đạm, khắp đại địa tựa hồ chỉ còn lại hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm treo cao trên cửa Vương phủ đối mặt với vầng ngân nguyệt xa xa giữa không trung .

Hạ kiệu, quản sự vội vàng mang theo đăng lung (đèn lồng) bước xuống bậc thang thay hắn vén cẩm liêm, Mạc Thương Cảnh khom người ra kiệu, vài nô tài ở phía trước dẫn đường cùng một hàng thị vệ cẩn thận hộ ở phía sau hắn vào phủ.

“Vương gia đã dùng vãn thiện (bữa tối) chưa? Nếu chưa thì nô tài lập tức đi thu xếp!” Quản sự cung kính hỏi.

“Không cần! Mới vừa rồi đã cùng Hoàng Thượng dùng qua!” Mạc Thương Cảnh một bên đi về phía trước một bên thản nhiên phất tay nói, như chợt nhớ tới cái gì bỗng thoáng dừng quay lại nhìn quản sự, ” Điểm tâm ăn khuya của Tử Li công tử ngươi đưa đi chưa? Hiện giờ hẳn là lúc y nháo bụng đói.” Trong khoảng thời gian ở chung này, hắn đã thập phần rõ ràng trình độ nhu cầu đối với thức ăn của Tử Li, cho dù ở bữa tối ăn no bảy phần, tới ban đêm bụng vẫn là sẽ thầm thì kêu đói.

“Này..”

Mạc Thương Cảnh nhíu mi, không vui quét mắt quản sự , “Chứ không phải là đã quên?”

“Không, không phải, nô tài cho dù quên ăn cơm cũng sẽ không quên phân phó của Vương gia nha! Chính là…Tử Li công tử đã đi rồi!” Quản sự nói xong, giương mắt nhìn thấy sắc mặt Mạc Thương Cảnh chợt tiêu nộ, trong lòng âm thầm sinh ra sợ hãi.

…….

“Tô lão đại, chúng ta, chúng ta thật sự phải đi sao?” Hai huynh đệ nhìn nhìn vài tên tiêu sư khôi ngô trước mặt, lại quay đầu nhìn nhìn Tử Li do do dự dự hỏi.

“Ân.” Tử Li khẳng định gật đầu, sau đó đem bọn họ đẩy lên xe ngựa.

Hai huynh đệ lại đem đầu từ cửa xe vươn ra, đáng thương hề hề giương mắt chờ mong nhìn hắn nói: “Tô lão đại cùng chúng ta đi đi! Chúng ta cùng nhau quay về Sở Kinh!”

Tử Li khóe miệng run rẩy đi qua mổ lên trán bọn họ nói: “Não lớn bằng hạt đậu ! Ta thật vất vả mới chạy ra, hiện tại lại trở về, ta có bệnh a! Đi thôi, nhiều lời vô nghĩa như vậy! Cất kỹ lá thư này a, còn có, nhớ rõ các ngươi đã phát độc thệ không thể nói cho người khác biết hành tung của ta, bằng không…”

“Biết rồi!” Hai huynh đệ bất mãn trả lời.

Tử Li lúc này mới vừa lòng gật đầu, hướng tiêu sư đánh cái thủ thế xuất phát. Xa luân (bánh xe) kêu lộc cộc chuyển động, chở Tồn Công Tồn Thủ vẫn đang rướn cổ lên quay đầu lại nhìn càng lúc càng xa!

Thiên hạ quả nhiên không có buổi tiệc nào không tan! Tử Li thoáng thương cảm phất phất tay, tuy rằng đối phương rất có thể căn bản là không rõ loại ngôn ngữ tứ chi này của hắn.

“Được rồi, rốt cục cũng tống được hai tên tiểu quỷ quấn người này!” Tử Li tự trấn an nói, “Như vậy hiện tại phải đi đâu đây?”

“Cô cô” Tử Li sờ sờ cái bụng bắt đầu kháng nghị, “Ai, sớm biết vậy trước hết ăn xong cơm chiều rồi lại đi!”

Giương mắt nhìn xung quanh một chút, thấy phía trước có một gian hai lầu có cái biển thật to đề chữ “Tửu”. Tử Li bước nhanh hướng đến mục đích, tửu lâu sinh ý rất náo nhiệt, điếm tiểu nhị vội bận rộn xuyên qua ở giữa, Tử Li đợi khoảng thời gian nửa nén hương mới tìm được một vị trí ngồi xuống, gọi một món mặn một món chay thêm một bát canh, Tử Li bụng đói kêu vang rốt cục cũng có thể khởi động.

“Hút” mới vừa đưa tay mới phát hiện cổ tay phải thũng đến lợi hại, “Tử lang băm, rốt cuộc có thể trị lành cổ tay ta hay không a, mẹ ôi, đau chết ta !” Vừa từ trong vương phủ đi ra liền đi tìm thầy thuốc trị cái cổ tay, tuy rằng lúc ấy đau đến Tử Li kêu thảm một tiếng, bất quá chỉ nháy mắt công phu “Ba” một cái đã xong. Nhìn động tác gã rất lưu loát, nhưng ai biết hậu quả cũng là cái dạng này!

Tử Li xem xét cái tay đã thũng thành chân heo, một bên mắng tên lang trung giang hồ, một bên lo lắng tay của mình có thể bởi vậy mà phế bỏ hay không. Bất quá hiên tại chuyện này cũng không phải là tối trọng yếu, mà tối trọng yếu là hắn nên như thế nào cầm đũa ăn cơm, dùng tay trái thử vài lần ngay cả đồ ăn cũng gắp không nổi, đang lúc tức giận, bỗng nhiên một cái thìa đưa tới trước mặt mình.

Tử Li kinh ngạc ngẩng đầu, thấy bàn đối diện một người đầu đội hắc sa mạo đang đưa một cái thìa sạch sẽ cho mình, gương mặt cách hắc sa nhìn không thấy vẻ mặt đối phương, nhưng Tử Li lại có thể cảm giác được ánh mắt y cũng không ác ý.

“Đa tạ!” Cảm kích nói lời tạ ơn tiếp nhận.

Khi cơm nước xong đi ra thì trời đã tối đen, Tử Li bỗng nhiên hú lên quái dị: “Nguy rồi, giờ này cửa thành có thể đã đóng rồi hay không?”

Một lão bá đi ngang qua quái dị liếc mắt nhìn Tử Li một cái nói: “Trời đã tối rồi, cửa thành đã sớm đóng!”

Ai, xem ra đêm nay đi không được! Vẫn là chạy nhanh tìm khách điếm ở một đêm ngày mai lại đi đi!

“A, khách quan là dùng bữa hay là ở trọ?”

“Ở trọ, một gian sương phòng!”

“Hảo! Mời khách quan ở chỗ này đăng kí, tiền đặt cọc năm mươi văn tiền!”

Tử Li sờ sờ vạt áo, phát hiện phần ngân lượng cuối cùng đã vừa thanh toán tiền cơm, “Chưởng quầy, ta hiện tại trên người không có tiền mặt, ta dùng khỏa trân châu này thay thế được không?”

“Không có tiền? Không có tiền cũng học người ở trọ! Ai biết hạt châu này của ngươi có phải thật hay không!” Chưởng quầy vừa nghe Tử Li nói, thần tình tươi cười lập tức biến thành chán ghét lẫn không kiên nhẫn. Gần đây trong kinh thành xuất hiện kẻ lừa đảo cố ý giả dạng làm phú gia công tử lấy một đống đồ thay cho ngân lượng, chẳng những đống đồ kia là đồ dỏm mà còn từ chỗ ông chủ bọn họ lừa đi thực ngân (tiền thật).”Đi đi đi, đừng ở chỗ này quấy rầy việc buôn bán của ta. Nếu không đi, ta cần phải báo quan .”

“Không được thì không được, hung hăng như vậy làm gì!” Tử Li bĩu môi nói thầm.

Trời đã hoàn toàn tối đen, các quán điếm trên phố cũng lục tục đóng cửa. Tử Li ủ rũ dọc theo đường chính đi dạo, đêm nay phải ở nơi nào qua đêm đây? Quay về chỗ Mạc Thương Cảnh đã là không có khả năng , chủ yếu là không mặt mũi! Hôm nay đột nhiên rời đi, kỳ thật cũng vì có một chút tức giận. Khi phát hiện Mạc Thương Cảnh đối với mình luôn luôn ôn hòa chiếu cố đối đãi mình như vậy, hắn vẫn là cảm thấy khổ sở khó chịu.

Tử Li vừa nghĩ vừa đi về phía trước, cũng không lưu ý đằng trước đang đứng một bức tường người.

“Ai yêu!” Thẳng đến trên trán va đau mới phát hiện một đại hán thần tình lưu manh đang không có hảo ý chặn ở trên đường, phía sau còn vây quanh vài tên lưu manh đồng dạng bất thiện.


/171

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status