Thư Thư không thèm nhắc lại, chính là yên lặng đi theo phía sau nàng. Tiểu Từ hoàn toàn không bận tâm đến sự tồn tại của hắn, tùy ý hắn một đường cùng đi. Từ U Châu đến kinh thành, đi từ sáng cho đến tối mịt. Thư Thư không hỏi nàng vì sao đến đó, chỉ một lòng bồi ở bên cạnh nàng.
Nàng không đề cập đến Kế Diêu, cũng không cùng Thư Thư nói chuyện. Chỉ là mỗi đêm trước khi đi ngủ, thản nhiên mỉm cười, hết sức chân thành hỏi: “Ngươi còn không nói?”
Thư Thư bị nàng tra tấn đến gần như phát điên. Gần không thể, xa không thể, yêu không thể, chẳng còn cách nào. Từ khi biết nàng, chưa bao giờ cảm thấy thất bại như thế này, tựa hồ tất cả là báo ứng. Tình chi một chữ, tất nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù giang sơn như họa, anh hùng cái thế, cũng thoát không nổi một chữ tình.
Tường thành cao vút hiện ngay trước mắt, trên con đường tấp nập người qua lại. Tiểu Từ vào thành, đi lẫn vào trong dòng người. Kinh thành phồn hoa, hồng trần mây khói, càng làm cho tâm nàng thêm hiu quạnh. Vạn trượng hồng trần chung quy cũng chỉ là hỉ nộ ái ố của con người, nàng sắp vô duyên.
Giữa dòng người, nàng dừng bước, rốt cuộc mở miệng nói: “Thư Thư, nhất phiến môn ở nơi nào?”
Thư Thư nhìn ra mục đích của nàng đến Kinh thành, cũng sớm đoán được phần nào. Hắn không quá kinh ngạc, chính là thương cảm.
Hắn thở dài, thấp giọng nói: “Nàng muốn biết cái gì, ta nói cho nàng.”
Tiểu Từ nhướn đuôi lông mày, nói: “Thật sự? Ngươi cái gì cũng sẽ nói?”
Thư Thư cười khổ: “Đúng. Những điều ta biết, so với nhất phiến môn không kém.” Hắn trăm phương ngàn kế tìm hiểu hết thảy về Vân Cảnh và Tiêu Dung, tự nhiên cũng bao gồm nàng.
Nàng khẽ cười cười: “Thật tốt, ta còn có thể tiết kiệm không ít bạc đâu.”
Thư Thư cười không nổi.
- “Mẫu thân ta, người ở nơi nào?”
Trên đường náo nhiệt phồn hoa, Thư Thư nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động. Lòng bàn tay đều là mồ hôi, dây cương trong nay dính dớp trơn nhẵn, cơ hồ nắm không được. Hắn biết nàng tất sẽ hỏi. Thực sự lại hỏi tới, hắn chỉ cảm thấy như nhận được bản án tử hình, xiết bao tàn nhẫn.
Tiểu Từ chăm chú nhìn hắn, đợi không được câu trả lời của hắn, lẩm bẩm: “Người đã qua đời, có đúng không?”
Thư Thư mở miệng thanh âm tựa hồ không phải của chính mình, suy yếu mà mềm mại: “Làm sao nàng biết?”
- “Ta đoán. Kế Diêu vội vã muốn cùng ta thành thân như vậy, gấp đến mức cư nhiên đi cầu Tang Quả. Hắn luôn cao ngạo không thích cầu xin sự giúp đỡ của người khác, cũng không thích cùng nữ tử dây dưa. Cho nên, ta rất kỳ quái, chợt nhớ đến phong tục của Định Châu, gấp gáp như vậy đại khái chỉ có nguyên nhân này. Ta đoán, mẫu thân hàng năm đều đến dược vương cốc không phải đi bồi Tiết Chi Hải, người là muốn đi thử xem dược vương có hay không chế tạo ra giải dược. Phần mộ ở dược vương cốc hoặc là chôn quần áo và di vật, hoặc là của một đứa nhỏ khác. Chính là cha mẹ không muốn để cho người ta biết nữ nhi của bọn họ còn sống, che đậy tai mắt của người ngoài thôi. Mắt thấy mười năm chi kì sắp tới, mẫu thân khẳng định rất tuyệt vọng, người không thể chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người không thể trơ mắt nhìn ta chết mà không thể cứu, cũng giống như năm đó trơ mắt nhìn phụ thân chết mà không có cách nào, người không thể chịu đựng một lần thống khổ như vậy, cho nên, người đi trước một bước chờ ta, chờ chúng ta một nhà đoàn tụ. Ngươi nói có đúng không?”
Ánh mắt nàng buồn bã nhìn thẳng vào hắn, giống như chứng thực. Thư Thư á khẩu không trả lời được, hoảng hốt nhìn nàng.
- “Ta cũng không phải quá ngu ngốc. Rốt cuộc đoán đúng được một lần.” Nàng cười khổ, cố nén nước mắt.
Thư Thư không lời nào để nói. Hắn có khi cảm thấy nàng đơn thuần đáng yêu, có khi lại cảm thấy nàng thông minh làm cho người ta ngoài ý muốn.
- “Được rồi, ngươi không nói chính là thừa nhận. Ta đến kinh thành lần này, chỉ ôm một chút ảo tưởng, hy vọng tìm được mẫu thân, có lẽ còn có hy vọng, nếu ngay cả mẫu thân cũng đã không còn, như vậy, liền chặt đứt hoàn toàn ảo tưởng. Trong tay ta có rất nhiều bạc, ta xài như thế nào mới tốt đây?” Nàng lầm bầm lầu bầu, ánh mắt từ trên mặt hắn dời đi.
Thư Thư cơ hồ muốn điên. Nàng càng làm ra vẻ bình tĩnh, hắn lại càng đau lòng.
Mắt thấy ánh sáng lấp lánh trôi qua mắt nàng, hắn gấp gáp muốn giữ lại: “Theo ta đến Họa Mi sơn trang được không? Ta sẽ tìm danh y khắp thiên hạ chưa trị cho nàng. Ta không tin khắp thiên hạ chỉ có một mình Tiết thần y là y thuật cao minh, nàng tin tưởng ta.”
Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn, cong cong khóe miệng: “Ta mới không đi Họa Mi sơn trang. Ngươi là gì của ta. Về sau, ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta.” Nàng tựa hồ giống như tiểu cô nương đang giận lẫy, bộ dáng hờn dỗi, hoảng hốt nhớ lại trước kia, Thư Thư khổ sở nhìn nàng, hận không thể giữ chặt lấy nàng, để nàng mãi mãi lưu lại nơi đây, vĩnh viễn không thể rời đi.
- “Thư Thư, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi nếu không nói, sẽ không còn cơ hội nữa.” Bộ dáng hờn dỗi của nàng đột nhiên biến mất, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
Một câu nói dừng bên môi, lại không thể xuất khẩu. Nếu ra khỏi miệng chỉ sợ làm bẩn tình cảm thật tâm mà hắn dành cho nàng, từ nay về sau muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.
Hắn lắc đầu, ôn nhu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Ta muốn không phải đồ vật, nàng thừa biết, ta muốn cái gì?”
Tiểu Từ đột nhiên sắc mặt đỏ lên, quay người bước đi.
Thư Thư một phen giữ chặt dây cương của nàng.
- “Nàng nếu không ở lại Họa Mi sơn trang, ta liền lập tức dùng bồ câu đưa tin, nói cho Kế Diêu nàng ở nơi này.”
- “Ngươi!” Tiểu Từ tức giận quay đầu, dùng sức giằng lấy dây cương trong tay hắn, hung tợn trừng mắt.
- “Làm quân tử, không thống khoái bằng tiểu nhân. Hừ.” Thư Thư cố ý không nhìn nàng, âm lãnh nghiêm mặt, ôm cánh tay.
-”Thật giống cha ngươi một dạng lật lọng nói một đằng làm một nẻo, lần trước không phải nói muốn làm quân tử sao?”
Thư Thư giả bộ không nghe thấy.
Tiểu Từ không thể nhịn được nữa, trơ mắt nhìn Thư Thư đoạt lấy dây cương trong tay mình, nắm hai con ngựa kéo đi.
Nàng oán hận đi theo sau, không tình nguyện. Người như hắn có gì phải sợ, thầm nghĩ chính mình bây giờ chỉ ngồi đợi, thời gian cũng không còn nhiều, nàng nhất thời chưa nghĩ ra làm cách nào vượt qua, cũng không dám nghĩ. Thư Thư lại hết lần này đến lần khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp nàng. Kế Diêu, chính là tử huyệt.
Họa Mi sơn trang hết thảy như cũ. Dường như khoảng thời gian rời đi chỉ là một khoảng không. Nàng như trước ở tại Bảo Quang các. Một phòng bảo vật lung linh, xem ra trước kia đoán Thư Thư mơ tưởng đến bảo tàng xác thực có chút không hợp lý. Nói hắn phú giáp thiên hạ cũng không đủ.
Hắn có phần cẩn thận trong lời nói, làm việc, bộ dáng sát ngôn quan sắc làm cho Tiểu Từ dở khóc dở cười. Tiểu Ngọc Tiểu Yên như trước theo sát bên cạnh Tiểu Từ, đối nàng thực cung kính, nghiễm nhiên coi nàng là một nửa chủ nhân.
Thư Thư sau khi trở về, một ngày cũng không ở Họa Mi sơn trang, điều này làm cho Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm. Nàng không có ý ở lâu trong này, nàng chỉ cần tìm một cơ hội, lúc Thư Thư không kịp chuẩn bị rời đi là tốt rồi. Nàng để hắn theo mình đến Kinh thành, vốn là muốn cho hắn một cơ hội hoàn thành giấc mộng. Hắn lại liều chết cũng không nói, ngược lại lấy oán trả ơn, áp chế nàng đến ở Họa Mi sơn trang, xem ra bản chất tiểu nhân của hắn nhất thời không thể thay đổi.
Đếm khuya, người tĩnh.
Tiểu Từ bưng một ly rượu, ở dưới bóng cây lay động trên con đường mòn rảo bước. Ánh trăng mê ly như túy. Giờ phút này ở Cẩm Tú sơn hẳn là có sương. Nàng kìm lòng không đậu nhớ tới Kế Diêu. Hắn thường nằm ở trên nóc nhà, mặc dù có cảnh sắc tươi đẹp, kiếm thuật tinh diệu, hắn thời thời khắc khắc vẫn muốn ly khai. Nàng lúc nào cũng muốn giữ chân hắn, không nghĩ tới, hiện tại người chạy trốn lại là chính mình.
Nàng giơ ly rượu lên đối nguyệt, rời khỏi U Châu đã được nửa tháng. Vết thương của hắn hẳn đã tốt hơn đi, đã qua ba tháng chi kỳ, hắn chung quy với nàng vô duyên.
Nàng một ngụm một ngụm nuốt xuống, giống như ánh trăng chính là người đối ẩm.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, trúc diệp sàn sạt, mang đến từng đợt gió mát lạnh.
- “Nàng như thế nào một mình ở nơi này, Tiểu Ngọc đâu?”
- “Ngươi là lưu khách hay là giam cầm?” Tiểu Từ không có xoay người, không phải giọng điệu chất vấn, chỉ là có chút bất mãn mà thôi.
- “Ta chỉ là lo lắng.”
Tiểu Từ hừ hừ một tiếng: “Địa bàn của ngươi còn lo lắng cái gì, ha ha, ta kỳ thật, không có chỗ để đi, nơi này của ngươi, quỳnh lâu điện ngọc, sơn hào hải vị, còn có người thị hầu, ta thật sự không nghĩ rời đi.”
Thư Thư hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nàng đây là mê hoặc ta, thừa dịp ta không phòng bị liền đào tẩu, xem ra, ta phải cho nàng xem một chút, thủ đoạn lưu khách của ta còn rất nhiều.” Thư Thư nửa thật nửa giả mà nói.
Tiểu Từ xoay người thản nhiên cười: “Nguyên lai đã bị ngươi nhìn ra. Ngươi quả nhiên gian trá giảo hoạt.”
Thư Thư dứt khoát giở trò vô lại: “Cũng đúng. Ta đã lâu không nghe nàng mắng ti bỉ. Ta còn có chút hoài niệm.”
Tiểu Từ phì cười. Có lẽ đối với hắn không yêu, có lẽ là bởi vì tuyệt vọng. Nàng ngược lại ở trước mặt Thư Thư hoàn toàn buông ra, không hề e ngại, ngay cả mùi cái chết cũng có thể ngửi thấy, như vậy, còn có cái gì đáng sợ? Nàng có thể thản nhiên cùng hắn nói cười, buông bỏ khúc mắc. Chỉ có Kế Diêu, nàng ngay cả dũng khí nói ra cũng đều không có, chỉ biết né tránh.
Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
- “Thư Thư, mấy hôm nay ngươi bận việc gì, như thế nào không thấy bóng dáng?”
- “Ta đi tìm ngoại tổ phụ.”
- “Đúng rồi, hắn ở kinh thành như thế nào?” Tiểu Từ lúc này mới nhớ tới Vân Trường An cũng đang ở kinh thành.
- “Hoàn hảo, ở một ngôi nhà nhỏ ngoại thành.”
- “Hắn vì sao không ở đây, có thể thường thấy ngươi.”
- “Bởi vì, ông ấy thường đi Vân thị hoàng lăng, ở nơi đó tương đối gần.”
Tiểu Từ “nga” một tiếng, tiếp tục uống rượu.
- “Ngươi nhỏ mọn như vậy, không mời ta một chén?”
- “Ta làm sao mà biết ngươi sẽ đến. Ngươi lúc nào cũng không phân rõ phải trái.”
- “Đúng, ta cuối cùng vẫn không phân rõ phải trái.” Thư Thư xa xôi lặp lại một lần, nhớ tới ngày đó lần đầu gặp, xác thực, chính mình không phân rõ phải trái. Nếu biết về sau có một ngày như vậy, hắn nhất định làm người phân rõ phải trái, thực khiêm tốn. Đáng tiếc, không còn có cơ hội.
Đêm hè, ánh trăng làm cho người ta thả lỏng, gió mát làm cho người ta thư sướng. Chỉ là hai người đều có tâm sự nặng nề, không thể tiêu tan, không khí cứ như vậy trầm mặc yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
- “Thư Thư, lát nữa ngươi đến Bảo Quang các, ta có vật này muốn giao cho ngươi.”
Tiểu Từ nói xong, xoay người rời đi.
Thư Thư đứng ở rừng trúc nhìn theo bóng lưng nàng chìm vào đêm tối, hương rượu nhàn nhạt tựa hồ vẫn chưa tiêu tan.
Hắn ở trong rừng trúc chậm rãi bước. Nàng muốn đưa hắn cái gì?
Hắn đi đến Bảo Quang các, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiểu Từ ra mở cửa, mời hắn vào phòng.
- “Thư Thư, ta còn nhớ rõ ngày đó, ta nói có một thứ quên ở Ẩn Lư, muốn lấy về. Ngươi ban đầu không đồng ý. Sau nghe ta nói là con dấu, liền đáp ứng theo giúp ta. Ta càng nghĩ, ta thân vô dật dư thừa, có lẽ thứ ngươi muốn chính là con dấu này đi. Ở đây có hai cái, đều đưa cho ngươi.”
Nàng khẳng khái chỉ ngón tay lên bàn, tựa hồ đó là hai tảng đá, cùng nàng không quan hệ.
Thư Thư nhìn hai con dấu trên bản, sóng lòng cuồn cuộn, lại cố gắng áp chế. Hắn cùng với nàng có duyên từ con dấu, dây dưa cũng bởi vì con dấu, nàng đưa cho hắn, chính là cắt đứt, ý tứ muốn rời đi.
Con dấu đỏ dưới ánh nến càng thêm rực rỡ. Hắn cầm lấy một cái, buông, lại cầm lấy một cái.
- “Được, ta muốn cái này.” Hắn nói xong, lập tức đi ra.
Tiểu Từ nghe giọng điệu hắn cảm thấy kỳ quái, giống như dỗi, giống như tức giận. Nàng ngẩn người, đi đến trước bàn, cầm lấy con dấu còn lại, Vân Thâm.
Nàng thở dài, cẩn thận cân nhắc, đi ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Thư Thư.
Thư Thư ở dưới ánh đèn cẩn thận nhìn con dấu kia, Tiểu Từ.
- “Thứ này, ta giữ cũng vô dụng, tặng cho ngươi.”
Thư Thư nâng mi mắt, nhìn con dấu trong tay nàng, thứ hắn từng tâm tậm niệm niệm, trăm phương ngàn kế muốn có được đang ở ngay trước mắt, nàng tự tay đưa cho hắn. Hắn lại cảm thấy một bước gian nan, không thể nhận. Là vì của nàng đưa tặng giống như muốn bố thí? Là vì tiếp nhận rồi liền có nghĩa tất cả cùng với nàng chỉ là lợi dụng? Còn bởi vì từ nay về sau trong lòng hắn không thể tìm ra một lý do chính đáng để làm phiền nàng?
- “Ta thực sự giữ cũng vô dụng, nếu ngươi không dùng, vậy thì ném đi.”
Nàng nói xong, bỏ con dấu xuống liền xoay người.
Thư Thư vội vàng đứng lên, ngăn nàng.
- “Tiểu Từ, ta hiện tại đối với nàng, không phải vì thứ này.”
- “Ta biết.”
- “Nàng thì biết cái gì? Nàng có biết, nếu như bắt buộc phải chọn một, ta sẽ không chọn con dấu này không?”
Tiểu Từ vẫn không quay đầu, thản nhiên nói: “Thư Thư, ngươi không phải người hành động theo cảm tính, ta biết ngươi muốn làm đại sự. Ngươi có nguyên tắc của mình, tuy rằng có nhiều việc ta không hiểu, cũng khó chấp nhận. Nhưng là, ta nguyện ý thành toàn cho ngươi. Cứ coi như là cảm tạ.”
- “Ta muốn không phải là cảm tạ.”
- “Ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ không phải là con dấu?”
- “Ta muốn cái gì, nàng biết rõ. Ta đã từng nói qua, có muốn hay không ta lặp lại một lần.”
- “Không cần.” Tiểu Từ vội vã muốn chạy trốn.
Thư Thư thở dài một tiếng, vòng tay ôm lấy nàng.
Tiểu Từ vội vàng giãy dụa, Thư Thư thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, động một chút ta liền làm tiểu nhân.”
Hắn nới lỏng, chỉ dùng bàn tay đặt lên hai bả vai nàng. Trong lòng nàng thoáng thả lỏng, không dám lại dãy dụa, hắn nói được thì làm được, nàng vẫn nguyện ý tin hắn là một quân tử.
- “Tiểu Từ, ta rất muốn cùng nàng. Nếu nàng nguyện ý.”
- “Ngươi biết trong lòng ta chỉ có Kế Diêu.”
- “Ta biết, nàng tính nói như thế nào, làm như thế nào, để cho hắn không tìm thấy nàng, nổi điên phát cuồng sao?”
Trong lòng nàng chìm xuống, nên làm thế nào? Quá để ý đến cảm nhận của hắn, cho nên làm như thế nào cũng thấy sai.
- “Thư Thư, ngươi nói yêu một người thì có thể nhớ rõ lâu, hay là hận một người thì nhớ lâu hơn?”
Cánh tay hắn cứng đờ, không biết phải trả lời như thế nào.
- “Nàng là muốn làm cho hắn quên nàng, hay là muốn hắn phải nhớ rõ nàng?”
Nàng hắng giọng, kiên quyết nói: “Đương nhiên là, quên.”
- “Được rồi, ta liền truyền tin đến, nói nàng cùng ta bỏ trốn.”
Tiểu Từ buồn bực, tránh khỏi cánh tay của hắn.
- “Ta không phải cùng ngươi nói giỡn.”
- “Ta cũng không phải.”
- “Ta không muốn làm tổn thương hắn. Thầm nghĩ để hắn chậm rãi phai nhạt là tốt rồi.”
- “Nàng cảm thấy hắn sẽ như thế sao?”
- “Thời gian dài nhất định sẽ, xuất hiện một người khác, sẽ.” Ngữ khí của nàng bi thương không thể kiềm chế, sợ nước mắt rơi xuống trước mặt hắn, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Thư Thư nhìn con dấu trên bàn, tâm tình phức tạp khó thể nói nên lời. Không có cảm giác mừng rỡ như điên, chỉ có phiền muộn cùng sầu não. Nàng đưa tới vật này, giống như cắt đứt mọi liên hệ đối với hắn, làm cho hắn bất an, hiển nhiên ý của nàng đã định, hắn càng muốn giữ lại.
Nàng không đề cập đến Kế Diêu, cũng không cùng Thư Thư nói chuyện. Chỉ là mỗi đêm trước khi đi ngủ, thản nhiên mỉm cười, hết sức chân thành hỏi: “Ngươi còn không nói?”
Thư Thư bị nàng tra tấn đến gần như phát điên. Gần không thể, xa không thể, yêu không thể, chẳng còn cách nào. Từ khi biết nàng, chưa bao giờ cảm thấy thất bại như thế này, tựa hồ tất cả là báo ứng. Tình chi một chữ, tất nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù giang sơn như họa, anh hùng cái thế, cũng thoát không nổi một chữ tình.
Tường thành cao vút hiện ngay trước mắt, trên con đường tấp nập người qua lại. Tiểu Từ vào thành, đi lẫn vào trong dòng người. Kinh thành phồn hoa, hồng trần mây khói, càng làm cho tâm nàng thêm hiu quạnh. Vạn trượng hồng trần chung quy cũng chỉ là hỉ nộ ái ố của con người, nàng sắp vô duyên.
Giữa dòng người, nàng dừng bước, rốt cuộc mở miệng nói: “Thư Thư, nhất phiến môn ở nơi nào?”
Thư Thư nhìn ra mục đích của nàng đến Kinh thành, cũng sớm đoán được phần nào. Hắn không quá kinh ngạc, chính là thương cảm.
Hắn thở dài, thấp giọng nói: “Nàng muốn biết cái gì, ta nói cho nàng.”
Tiểu Từ nhướn đuôi lông mày, nói: “Thật sự? Ngươi cái gì cũng sẽ nói?”
Thư Thư cười khổ: “Đúng. Những điều ta biết, so với nhất phiến môn không kém.” Hắn trăm phương ngàn kế tìm hiểu hết thảy về Vân Cảnh và Tiêu Dung, tự nhiên cũng bao gồm nàng.
Nàng khẽ cười cười: “Thật tốt, ta còn có thể tiết kiệm không ít bạc đâu.”
Thư Thư cười không nổi.
- “Mẫu thân ta, người ở nơi nào?”
Trên đường náo nhiệt phồn hoa, Thư Thư nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động. Lòng bàn tay đều là mồ hôi, dây cương trong nay dính dớp trơn nhẵn, cơ hồ nắm không được. Hắn biết nàng tất sẽ hỏi. Thực sự lại hỏi tới, hắn chỉ cảm thấy như nhận được bản án tử hình, xiết bao tàn nhẫn.
Tiểu Từ chăm chú nhìn hắn, đợi không được câu trả lời của hắn, lẩm bẩm: “Người đã qua đời, có đúng không?”
Thư Thư mở miệng thanh âm tựa hồ không phải của chính mình, suy yếu mà mềm mại: “Làm sao nàng biết?”
- “Ta đoán. Kế Diêu vội vã muốn cùng ta thành thân như vậy, gấp đến mức cư nhiên đi cầu Tang Quả. Hắn luôn cao ngạo không thích cầu xin sự giúp đỡ của người khác, cũng không thích cùng nữ tử dây dưa. Cho nên, ta rất kỳ quái, chợt nhớ đến phong tục của Định Châu, gấp gáp như vậy đại khái chỉ có nguyên nhân này. Ta đoán, mẫu thân hàng năm đều đến dược vương cốc không phải đi bồi Tiết Chi Hải, người là muốn đi thử xem dược vương có hay không chế tạo ra giải dược. Phần mộ ở dược vương cốc hoặc là chôn quần áo và di vật, hoặc là của một đứa nhỏ khác. Chính là cha mẹ không muốn để cho người ta biết nữ nhi của bọn họ còn sống, che đậy tai mắt của người ngoài thôi. Mắt thấy mười năm chi kì sắp tới, mẫu thân khẳng định rất tuyệt vọng, người không thể chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người không thể trơ mắt nhìn ta chết mà không thể cứu, cũng giống như năm đó trơ mắt nhìn phụ thân chết mà không có cách nào, người không thể chịu đựng một lần thống khổ như vậy, cho nên, người đi trước một bước chờ ta, chờ chúng ta một nhà đoàn tụ. Ngươi nói có đúng không?”
Ánh mắt nàng buồn bã nhìn thẳng vào hắn, giống như chứng thực. Thư Thư á khẩu không trả lời được, hoảng hốt nhìn nàng.
- “Ta cũng không phải quá ngu ngốc. Rốt cuộc đoán đúng được một lần.” Nàng cười khổ, cố nén nước mắt.
Thư Thư không lời nào để nói. Hắn có khi cảm thấy nàng đơn thuần đáng yêu, có khi lại cảm thấy nàng thông minh làm cho người ta ngoài ý muốn.
- “Được rồi, ngươi không nói chính là thừa nhận. Ta đến kinh thành lần này, chỉ ôm một chút ảo tưởng, hy vọng tìm được mẫu thân, có lẽ còn có hy vọng, nếu ngay cả mẫu thân cũng đã không còn, như vậy, liền chặt đứt hoàn toàn ảo tưởng. Trong tay ta có rất nhiều bạc, ta xài như thế nào mới tốt đây?” Nàng lầm bầm lầu bầu, ánh mắt từ trên mặt hắn dời đi.
Thư Thư cơ hồ muốn điên. Nàng càng làm ra vẻ bình tĩnh, hắn lại càng đau lòng.
Mắt thấy ánh sáng lấp lánh trôi qua mắt nàng, hắn gấp gáp muốn giữ lại: “Theo ta đến Họa Mi sơn trang được không? Ta sẽ tìm danh y khắp thiên hạ chưa trị cho nàng. Ta không tin khắp thiên hạ chỉ có một mình Tiết thần y là y thuật cao minh, nàng tin tưởng ta.”
Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn, cong cong khóe miệng: “Ta mới không đi Họa Mi sơn trang. Ngươi là gì của ta. Về sau, ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta.” Nàng tựa hồ giống như tiểu cô nương đang giận lẫy, bộ dáng hờn dỗi, hoảng hốt nhớ lại trước kia, Thư Thư khổ sở nhìn nàng, hận không thể giữ chặt lấy nàng, để nàng mãi mãi lưu lại nơi đây, vĩnh viễn không thể rời đi.
- “Thư Thư, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi nếu không nói, sẽ không còn cơ hội nữa.” Bộ dáng hờn dỗi của nàng đột nhiên biến mất, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
Một câu nói dừng bên môi, lại không thể xuất khẩu. Nếu ra khỏi miệng chỉ sợ làm bẩn tình cảm thật tâm mà hắn dành cho nàng, từ nay về sau muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.
Hắn lắc đầu, ôn nhu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Ta muốn không phải đồ vật, nàng thừa biết, ta muốn cái gì?”
Tiểu Từ đột nhiên sắc mặt đỏ lên, quay người bước đi.
Thư Thư một phen giữ chặt dây cương của nàng.
- “Nàng nếu không ở lại Họa Mi sơn trang, ta liền lập tức dùng bồ câu đưa tin, nói cho Kế Diêu nàng ở nơi này.”
- “Ngươi!” Tiểu Từ tức giận quay đầu, dùng sức giằng lấy dây cương trong tay hắn, hung tợn trừng mắt.
- “Làm quân tử, không thống khoái bằng tiểu nhân. Hừ.” Thư Thư cố ý không nhìn nàng, âm lãnh nghiêm mặt, ôm cánh tay.
-”Thật giống cha ngươi một dạng lật lọng nói một đằng làm một nẻo, lần trước không phải nói muốn làm quân tử sao?”
Thư Thư giả bộ không nghe thấy.
Tiểu Từ không thể nhịn được nữa, trơ mắt nhìn Thư Thư đoạt lấy dây cương trong tay mình, nắm hai con ngựa kéo đi.
Nàng oán hận đi theo sau, không tình nguyện. Người như hắn có gì phải sợ, thầm nghĩ chính mình bây giờ chỉ ngồi đợi, thời gian cũng không còn nhiều, nàng nhất thời chưa nghĩ ra làm cách nào vượt qua, cũng không dám nghĩ. Thư Thư lại hết lần này đến lần khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp nàng. Kế Diêu, chính là tử huyệt.
Họa Mi sơn trang hết thảy như cũ. Dường như khoảng thời gian rời đi chỉ là một khoảng không. Nàng như trước ở tại Bảo Quang các. Một phòng bảo vật lung linh, xem ra trước kia đoán Thư Thư mơ tưởng đến bảo tàng xác thực có chút không hợp lý. Nói hắn phú giáp thiên hạ cũng không đủ.
Hắn có phần cẩn thận trong lời nói, làm việc, bộ dáng sát ngôn quan sắc làm cho Tiểu Từ dở khóc dở cười. Tiểu Ngọc Tiểu Yên như trước theo sát bên cạnh Tiểu Từ, đối nàng thực cung kính, nghiễm nhiên coi nàng là một nửa chủ nhân.
Thư Thư sau khi trở về, một ngày cũng không ở Họa Mi sơn trang, điều này làm cho Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm. Nàng không có ý ở lâu trong này, nàng chỉ cần tìm một cơ hội, lúc Thư Thư không kịp chuẩn bị rời đi là tốt rồi. Nàng để hắn theo mình đến Kinh thành, vốn là muốn cho hắn một cơ hội hoàn thành giấc mộng. Hắn lại liều chết cũng không nói, ngược lại lấy oán trả ơn, áp chế nàng đến ở Họa Mi sơn trang, xem ra bản chất tiểu nhân của hắn nhất thời không thể thay đổi.
Đếm khuya, người tĩnh.
Tiểu Từ bưng một ly rượu, ở dưới bóng cây lay động trên con đường mòn rảo bước. Ánh trăng mê ly như túy. Giờ phút này ở Cẩm Tú sơn hẳn là có sương. Nàng kìm lòng không đậu nhớ tới Kế Diêu. Hắn thường nằm ở trên nóc nhà, mặc dù có cảnh sắc tươi đẹp, kiếm thuật tinh diệu, hắn thời thời khắc khắc vẫn muốn ly khai. Nàng lúc nào cũng muốn giữ chân hắn, không nghĩ tới, hiện tại người chạy trốn lại là chính mình.
Nàng giơ ly rượu lên đối nguyệt, rời khỏi U Châu đã được nửa tháng. Vết thương của hắn hẳn đã tốt hơn đi, đã qua ba tháng chi kỳ, hắn chung quy với nàng vô duyên.
Nàng một ngụm một ngụm nuốt xuống, giống như ánh trăng chính là người đối ẩm.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, trúc diệp sàn sạt, mang đến từng đợt gió mát lạnh.
- “Nàng như thế nào một mình ở nơi này, Tiểu Ngọc đâu?”
- “Ngươi là lưu khách hay là giam cầm?” Tiểu Từ không có xoay người, không phải giọng điệu chất vấn, chỉ là có chút bất mãn mà thôi.
- “Ta chỉ là lo lắng.”
Tiểu Từ hừ hừ một tiếng: “Địa bàn của ngươi còn lo lắng cái gì, ha ha, ta kỳ thật, không có chỗ để đi, nơi này của ngươi, quỳnh lâu điện ngọc, sơn hào hải vị, còn có người thị hầu, ta thật sự không nghĩ rời đi.”
Thư Thư hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nàng đây là mê hoặc ta, thừa dịp ta không phòng bị liền đào tẩu, xem ra, ta phải cho nàng xem một chút, thủ đoạn lưu khách của ta còn rất nhiều.” Thư Thư nửa thật nửa giả mà nói.
Tiểu Từ xoay người thản nhiên cười: “Nguyên lai đã bị ngươi nhìn ra. Ngươi quả nhiên gian trá giảo hoạt.”
Thư Thư dứt khoát giở trò vô lại: “Cũng đúng. Ta đã lâu không nghe nàng mắng ti bỉ. Ta còn có chút hoài niệm.”
Tiểu Từ phì cười. Có lẽ đối với hắn không yêu, có lẽ là bởi vì tuyệt vọng. Nàng ngược lại ở trước mặt Thư Thư hoàn toàn buông ra, không hề e ngại, ngay cả mùi cái chết cũng có thể ngửi thấy, như vậy, còn có cái gì đáng sợ? Nàng có thể thản nhiên cùng hắn nói cười, buông bỏ khúc mắc. Chỉ có Kế Diêu, nàng ngay cả dũng khí nói ra cũng đều không có, chỉ biết né tránh.
Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
- “Thư Thư, mấy hôm nay ngươi bận việc gì, như thế nào không thấy bóng dáng?”
- “Ta đi tìm ngoại tổ phụ.”
- “Đúng rồi, hắn ở kinh thành như thế nào?” Tiểu Từ lúc này mới nhớ tới Vân Trường An cũng đang ở kinh thành.
- “Hoàn hảo, ở một ngôi nhà nhỏ ngoại thành.”
- “Hắn vì sao không ở đây, có thể thường thấy ngươi.”
- “Bởi vì, ông ấy thường đi Vân thị hoàng lăng, ở nơi đó tương đối gần.”
Tiểu Từ “nga” một tiếng, tiếp tục uống rượu.
- “Ngươi nhỏ mọn như vậy, không mời ta một chén?”
- “Ta làm sao mà biết ngươi sẽ đến. Ngươi lúc nào cũng không phân rõ phải trái.”
- “Đúng, ta cuối cùng vẫn không phân rõ phải trái.” Thư Thư xa xôi lặp lại một lần, nhớ tới ngày đó lần đầu gặp, xác thực, chính mình không phân rõ phải trái. Nếu biết về sau có một ngày như vậy, hắn nhất định làm người phân rõ phải trái, thực khiêm tốn. Đáng tiếc, không còn có cơ hội.
Đêm hè, ánh trăng làm cho người ta thả lỏng, gió mát làm cho người ta thư sướng. Chỉ là hai người đều có tâm sự nặng nề, không thể tiêu tan, không khí cứ như vậy trầm mặc yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
- “Thư Thư, lát nữa ngươi đến Bảo Quang các, ta có vật này muốn giao cho ngươi.”
Tiểu Từ nói xong, xoay người rời đi.
Thư Thư đứng ở rừng trúc nhìn theo bóng lưng nàng chìm vào đêm tối, hương rượu nhàn nhạt tựa hồ vẫn chưa tiêu tan.
Hắn ở trong rừng trúc chậm rãi bước. Nàng muốn đưa hắn cái gì?
Hắn đi đến Bảo Quang các, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiểu Từ ra mở cửa, mời hắn vào phòng.
- “Thư Thư, ta còn nhớ rõ ngày đó, ta nói có một thứ quên ở Ẩn Lư, muốn lấy về. Ngươi ban đầu không đồng ý. Sau nghe ta nói là con dấu, liền đáp ứng theo giúp ta. Ta càng nghĩ, ta thân vô dật dư thừa, có lẽ thứ ngươi muốn chính là con dấu này đi. Ở đây có hai cái, đều đưa cho ngươi.”
Nàng khẳng khái chỉ ngón tay lên bàn, tựa hồ đó là hai tảng đá, cùng nàng không quan hệ.
Thư Thư nhìn hai con dấu trên bản, sóng lòng cuồn cuộn, lại cố gắng áp chế. Hắn cùng với nàng có duyên từ con dấu, dây dưa cũng bởi vì con dấu, nàng đưa cho hắn, chính là cắt đứt, ý tứ muốn rời đi.
Con dấu đỏ dưới ánh nến càng thêm rực rỡ. Hắn cầm lấy một cái, buông, lại cầm lấy một cái.
- “Được, ta muốn cái này.” Hắn nói xong, lập tức đi ra.
Tiểu Từ nghe giọng điệu hắn cảm thấy kỳ quái, giống như dỗi, giống như tức giận. Nàng ngẩn người, đi đến trước bàn, cầm lấy con dấu còn lại, Vân Thâm.
Nàng thở dài, cẩn thận cân nhắc, đi ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Thư Thư.
Thư Thư ở dưới ánh đèn cẩn thận nhìn con dấu kia, Tiểu Từ.
- “Thứ này, ta giữ cũng vô dụng, tặng cho ngươi.”
Thư Thư nâng mi mắt, nhìn con dấu trong tay nàng, thứ hắn từng tâm tậm niệm niệm, trăm phương ngàn kế muốn có được đang ở ngay trước mắt, nàng tự tay đưa cho hắn. Hắn lại cảm thấy một bước gian nan, không thể nhận. Là vì của nàng đưa tặng giống như muốn bố thí? Là vì tiếp nhận rồi liền có nghĩa tất cả cùng với nàng chỉ là lợi dụng? Còn bởi vì từ nay về sau trong lòng hắn không thể tìm ra một lý do chính đáng để làm phiền nàng?
- “Ta thực sự giữ cũng vô dụng, nếu ngươi không dùng, vậy thì ném đi.”
Nàng nói xong, bỏ con dấu xuống liền xoay người.
Thư Thư vội vàng đứng lên, ngăn nàng.
- “Tiểu Từ, ta hiện tại đối với nàng, không phải vì thứ này.”
- “Ta biết.”
- “Nàng thì biết cái gì? Nàng có biết, nếu như bắt buộc phải chọn một, ta sẽ không chọn con dấu này không?”
Tiểu Từ vẫn không quay đầu, thản nhiên nói: “Thư Thư, ngươi không phải người hành động theo cảm tính, ta biết ngươi muốn làm đại sự. Ngươi có nguyên tắc của mình, tuy rằng có nhiều việc ta không hiểu, cũng khó chấp nhận. Nhưng là, ta nguyện ý thành toàn cho ngươi. Cứ coi như là cảm tạ.”
- “Ta muốn không phải là cảm tạ.”
- “Ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ không phải là con dấu?”
- “Ta muốn cái gì, nàng biết rõ. Ta đã từng nói qua, có muốn hay không ta lặp lại một lần.”
- “Không cần.” Tiểu Từ vội vã muốn chạy trốn.
Thư Thư thở dài một tiếng, vòng tay ôm lấy nàng.
Tiểu Từ vội vàng giãy dụa, Thư Thư thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, động một chút ta liền làm tiểu nhân.”
Hắn nới lỏng, chỉ dùng bàn tay đặt lên hai bả vai nàng. Trong lòng nàng thoáng thả lỏng, không dám lại dãy dụa, hắn nói được thì làm được, nàng vẫn nguyện ý tin hắn là một quân tử.
- “Tiểu Từ, ta rất muốn cùng nàng. Nếu nàng nguyện ý.”
- “Ngươi biết trong lòng ta chỉ có Kế Diêu.”
- “Ta biết, nàng tính nói như thế nào, làm như thế nào, để cho hắn không tìm thấy nàng, nổi điên phát cuồng sao?”
Trong lòng nàng chìm xuống, nên làm thế nào? Quá để ý đến cảm nhận của hắn, cho nên làm như thế nào cũng thấy sai.
- “Thư Thư, ngươi nói yêu một người thì có thể nhớ rõ lâu, hay là hận một người thì nhớ lâu hơn?”
Cánh tay hắn cứng đờ, không biết phải trả lời như thế nào.
- “Nàng là muốn làm cho hắn quên nàng, hay là muốn hắn phải nhớ rõ nàng?”
Nàng hắng giọng, kiên quyết nói: “Đương nhiên là, quên.”
- “Được rồi, ta liền truyền tin đến, nói nàng cùng ta bỏ trốn.”
Tiểu Từ buồn bực, tránh khỏi cánh tay của hắn.
- “Ta không phải cùng ngươi nói giỡn.”
- “Ta cũng không phải.”
- “Ta không muốn làm tổn thương hắn. Thầm nghĩ để hắn chậm rãi phai nhạt là tốt rồi.”
- “Nàng cảm thấy hắn sẽ như thế sao?”
- “Thời gian dài nhất định sẽ, xuất hiện một người khác, sẽ.” Ngữ khí của nàng bi thương không thể kiềm chế, sợ nước mắt rơi xuống trước mặt hắn, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Thư Thư nhìn con dấu trên bàn, tâm tình phức tạp khó thể nói nên lời. Không có cảm giác mừng rỡ như điên, chỉ có phiền muộn cùng sầu não. Nàng đưa tới vật này, giống như cắt đứt mọi liên hệ đối với hắn, làm cho hắn bất an, hiển nhiên ý của nàng đã định, hắn càng muốn giữ lại.
/71
|