Chết Cũng Không Thể Yêu

Chương 2

/10


Thượng đế nhất định là đang nói giỡn với cô…… Nhất định là…… Nếu là mơ, cũng nên sớm tỉnh lại, nhưng là giấc mơ của cô vẫn là đi xuống, giống ra hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo thông thường mà diễn ra liên tục, không ngừng mà tiếp tục, biên kịch không chịu thu tay lại, liền vĩnh viễn sẽ không dừng lại. Cho dù, cô đã chột dạ không nghĩ sẽ diễn, bởi vì, cô như thế nào đều cảm thấy, chính mình không phải là nữ nhân vật chính…… “Hiện tại cô tin đi?” Thanh âm của Đường Tắc An kéo cô từ sâu trong những suy nghĩ khiếp sợ, cô quay đầu nhìn anh, cảm thấy anh chính là lí do của toàn bộ cảnh tượng trong mơ, diễn ra việc này, đều là từ một tay anh biên đạo. “Không……” Cô thì thào nói nhỏ, vẫn không thể tin được. Làm sao có thể lập tức liền tin tưởng, cho dù là sự thật, cũng nên cho cô một chút thời gian để tiếp nhận chứ? Trong lòng run sợ bị đưa đến Đài Bắc, Đường Tắc An trực tiếp đem cô đến một văn phòng luật sư, luật sư của anh hướng cô kể lại cùng giải thích toàn bộ sự việc. “Cô chưa đầy hai mươi tuổi, trên pháp luật thì cần có người giám hộ bảo hộ. Từ sau khi nữ tu sĩ Trương qua đời, trong khoảng thời gian này cũng không có người ra mặt nhận nuôi, cô lại không hề có khả năng tự mưu sinh, bởi vậy Đường tiên sinh đã xin pháp viện phán định.” Luật sư nói một cách chuyên nghiệp. Cô nghe, biết thế, nhưng cũng không hiểu cho lắm. Đường Tắc An tuổi còn trẻ, nghe nói anh gia cảnh giàu có, là tổng giám đốc một tập đoàn, mới hai mươi bảy tuổi, lại nhận nuôi một cô gái mười bẩy tuổi từng bị bỏng nên thay đổi, nam nhân này nếu không phải ý nghĩ có vấn đề, thì khả năng…… Là cái biến thái! “Đường tiên sinh là thành ý thật tưởng chiếu cố cô, bất quá cô cũng đừng lo lắng, tình trạng này sẽ không duy trì lâu, chỉ cần ba năm, khi cô tròn hai mươi tuổi, quan hệ này của hai người sẽ tự động biến mất.” Luật sư lại nói. Ba năm, ý nói là, tương lai ba năm cô đều phải bị Đường Tắc An giám hộ hoặc…… Theo dõi? “Văn kiện này là thật, không phải giả dối.” Luật sư lại nghiêm chỉnh tuyên bố. Là, hết thảy đều là thật sự, Đường Tắc An thật sự thành người giám hộ của cô…… Nhưng, vì sao? “Anh…… Vì sao phải làm như vậy?” Hảo hảo ngày bất quá, vì sao phải vì chính mình tìm phiền toái chiếu cố cô? Là người bình thường sẽ không làm loại này việc ngốc này. (anh í có phải người bình thường đâu, là bt mà ) “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi có rất nhiều tiền……” Anh tự giễu nói xong, đột nhiên nghiêm mặt nói:“Dù sao mặc kệ cô tiếp không tiếp nhận, tôi đều phải giúp cô, giúp cô có được hạnh phúc.” Giúp cô có được hạnh phúc? Này…… Đây là có ý tứ gì? “Một cô gái mười bảy tuổi nên như thế nào, tôi sẽ từng chút từng chút giúp cô tìm về.” Ánh mắt anh vừa thâm trầm vừa mê hoặc. Cô ngây ngẩn cả người, bởi vì anh nói, vẻ mặt của anh, cũng không giống trêu đùa. “Tôi sẽ dùng ba năm này một lần nữa tái sinh cho cô, cô chỉ cần phối hợp thật tốt là được.” Đường Tắc An ngữ khí không hề bình thường mà uy nghiêm. “Vì sao là tôi?” Tuy rằng những nghi vấn đều đã giải thích rõ ràng, nhưng cô vẫn là không rõ, anh vì sao tìm tới cô? Nếu thầm nghĩ quá nghiện làm việc thiện, anh có thể thu dưỡng một người đẹp hơn, càng đáng yêu, sửa đổi thường, càng ít (người nhỏ)…… *** Từ đây ta đổi cách xưng hô nhớ, sẽ là tôi và em, anh và tôi *** Anh yên lặng nhìn cô, trầm mặc một lát, mới nói:“Bởi vì em là Đồng Húc Hòa.” Cô kinh ngạc ngây ngẩn cả người. Là bởi vì…… Cô là cô? “Em chỉ cần nhớ kỹ, đây là tôi nợ em.” Anh ấp ấp nói xong. Hình như có điều gì ẩn chứa trong lời nói của anh, làm cho cô trong lòng nghi hoặc không giảm mà lại tăng. Anh thiếu nợ cô cái gì? Cô rõ ràng chưa bao giờ nhận thức anh a! Giữa lo sợ và nghi hoặc, cô bị mang ra khỏi nơi cô đã ở một thời gian dài. Xe dừng lại, sắc mặt của Giang thư ký vẫn tối sầm từ khi còn ở trên núi, quay đầu nhìn Đường Tắc An, muốn nói lại thôi.“Tổng giám đốc……” “Chuyện này trước mắt đừng nói ra ngoài, còn có, giúp ta tìm một quản gia chuyên nghiệp, gọn gàng.” Đường Tắc An ra mệnh lệnh. “Là. Nhưng tổng giám đốc……” “Gọi điện thoại cho bác sĩ Vương, ta muốn hẹn trước thời gian xem bệnh.” Anh không cho Giang thư ký có cơ hội đặt câu hỏi. “Tổng giám đốc……” “Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi.” Anh dứt lời đẩy ra cửa xe, lôi kéo Đồng Húc Hòa xuống xe. Giang thư ký nhìn thoáng qua hành động Đường Tắc An một thân giữ lấy Đồng Húc Hòa, mặt nhăn thành một đoàn, âm thầm thở dài một hơi, ngoan ngoãn ngậm lại miệng, lái xe rời đi. Theo sau, Đường Tắc An dẫn Đồng Húc Hòa đi thang máy lên lầu; chưa từng đi nên Đồng Húc Hòa ở trong thang máy giống như bị điện giật ngả nghiêng, anh nhanh cầm lấy tay cô để đi lên. Đường Tắc An xem vẻ mặt cô hiếu kỳ lại khẩn trương, trong lòng một trận bi thương không nói được gì. Tầng mười tám chỉ có một phòng ở, Đường Tắc An mở khóa cửa, nhìn cô nói:“Vào đi, về sau đây là nhà của em.” Cô sợ hãi đi theo vào trong nhà, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc. Phòng ở toàn bộ bên trong trang hoàng tràn ngập gọn gàng, mỗi một chỗ đều sạch sẽ sáng ngời, không nhiễm một hạt bụi, quả thực tựa như cô xem được trên tạp chí cũ nội thất phiên bản mới! Cô cả người không được tự nhiên với sắp đặt này, không dám bước vào. “Như thế nào không tiến vào?” Đường Tắc An quay đầu hỏi. “Tôi…… Sợ đem nhà của anh làm bẩn……” Nơi này rất sáng, thực làm cho cô tự biết xấu hổ. Đường Tắc An mi hơi hơi thu lại, không hờn giận nói:“Đừng nói bậy, em không bẩn.” Cô ngẩn ngơ, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, tâm, rất nhanh ấm một chút. Mới trước đây, mọi người trong thôn xa lánh cô, ánh mắt ghét bỏ, từng làm cho cô một ngày dù tắm rửa mười lần, vẫn nghĩ chính mình dơ bẩn.Là nữ tu sĩ nói cho cô, cô chính là tướng mạo bị thương (ý chỉ vết sẹo trên khuôn mặt), kia cũng không tỏ vẻ cô dơ bẩn, mà là những người nhìn xem cô trong lòng không đủ sạch sẽ. Nhưng là nữ tu sĩ trong lời nói tuy rằng làm cho cô thoải mái, lại không ngăn cản được cô tự ti. “Mau vào.” Anh nói không khinh miệt. Cô thế này mới lớn mật bước vào phòng khách, không được tự nhiên dùng mái tóc của mình che khuất má phải. “Ngồi đi.” Cô cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha bằng da cao cấp màu đen. “Từ hôm nay trở đi, em với tôi cùng nhau ở nơi này.” Anh ngồi xuống phía đối diện cô. “Cùng với…… anh cùng nhau ở đây?” Cô bất an xôn xao. Tuy rằng cô cùng anh là kém mười tuổi, nhưng…… Nhưng nhất tưởng đến cùng với anh sống dưới một mái hiên, cô trong lòng khủng hoảng liền đứng lên. “Yên tâm, quá vài ngày sẽ có quản gia đến hỗ trợ việc nhà, mà tôi bình thường làm việc, thời gian ở nhà cũng không nhiều, cuộc sống của em tự do, từ nay quản gia sẽ chăm sóc em.” Anh nhìn ra lo lắng của cô, thuận miệng lại nói. “Kia…… Tôi phải cùng anh ở đây tới khi nào?” Cô bất an hỏi. “Ở đến khi em tròn hai mươi tuổi. Quyền giám hộ của tôi cũng chỉ có ba năm, thời gian rất nhanh sẽ đi qua, em hãy nhẫn nại một chút đi.” Anh rớt ra cổ áo caravat, thả lỏng chính mình. “Này ba năm…… Tôi phải làm cái gì?” Ba năm làm sao có thể được? Cô cảm thấy ngay cả một ngày đều rất khó ở, càng đừng nói thường thường phải đối mặt với một người xa lạ là anh. “Chuyện em phải làm, chính là học được thế nào là cuộc sống của một người bình thường.” “Có ý gì?” Cuộc sống của người bình thường? “Tôi sẽ giúp em an bài việc đến trường, nội trong ba năm sẽ giúp em từ khiếm khuyết việc học cùng bằng cấp bổ sung đầy đủ.” “Đến trường? Không, tôi không cần……” Cô kinh hô, bộ dáng cô như thế này nào có thể đi ra ngoài gặp người chứ? Anh chằm chằm nhìn cô, biết cô đang sợ cái gì. Mười năm trước lửa không chỉ làm bỏng khuôn mặt của cô, cũng đem sự tự tin của cô thiêu hết, muốn cô đi ra ngoài gặp người, tương đương với muốn mạng của cô. “Đừng lo lắng, trước khi cho em đến trường, chuyện đầu tiên tôi muốn làm cho em chính là……” Nói xong, anh đứng dậy đi hướng cô, vươn tay về phía mặt cô. Cô sợ tới mức thẳng phía sau lui về, lưng dán sát vào lưng dựa ghế sô pha, kinh hãi trừng mắt nhìn anh. Tay anh dừng lại ở giữa không trung, vài giây sau, yên lặng thu hồi, biểu hiện trầm lại mà còn thật sự, nói tiếp:“Chính là chữa khỏi mặt của em.” Cô ngẩn ra, hô hấp ngừng mất vài giây, mới ngập ngừng nhu hỏi:“Mặt của tôi …… Có thể chữa được không?” “Nhất định có thể, bất luận dùng gì phương pháp, tôi sẽ đem dung mạo trước đây trả lại cho em.” Anh thấp giọng nói xong, xoay người tránh ra. Tinh tường nghe thấy anh dùng từ “Còn”, cô có chút hoang mang. Từ lúc anh xuất hiện ở giáo đường, đến bây giờ, cô vẫn cảm giác được anh tìm tới cô hình như là “Trách nhiệm” với người nào đó, nào đó…… Không thể không hoàn trả lại …… Thật là rất kỳ quái! Anh rốt cuộc thiếu nợ cô cái gì? “Đến đây đi, Húc Hòa, đây là phòng của em.” Anh đứng ở trước cửa một căn phồng, tự nhiên gọi tên của cô. Cô run sợ một chút, ngơ ngác nhìn anh, đồng tử mắt trong nháy mắt nổi lên một tầng sương. Mười năm qua, chỉ có nữ tu sĩ gọi cô như vậy, nhưng từ nữ tu sĩ qua đời, ba năm nay, không có ai gọi tên cô thân thiết như vậy, cái loại cô đơn này, giống như bị toàn bộ thế giới từ bỏ, rốt cuộc không có người nào nhớ rõ cô. Nhưng hiện tại, người xa lạ này dùng thanh âm xa lạ gọi cô, tựa như ở trong bóng tối, vì cô mà mang đến một ánh sáng ấm áp. Anh thấy cô bất động không nhúc nhích, quay đầu nhìn cô.“Làm sao vậy?” “Không có gì……” Cô chạy nhanh cúi đầu, nguyên bản khoảng cách đối với Đường Tắc An, trong nháy mắt này tiêu trừ hơn phân nửa. Hiểu được tâm tình của cô, anh lại không nói thêm cái gì, mở ra cửa phòng, cẩn thận nói:“Đây là phòng của em, đi vào nghỉ ngơi đi.” Cô đi bước một vào căn phòng xinh đẹp toàn một màu trắng, thật kinh diễm , lại càng nhiều cảm giác không yên. Bị thu dưỡng, có nhà mới, cuộc sống quá tốt, đem mặt cô biến trở lại…… Giống như chuyện cô cầu nguyện trong mười năm này tất cả đều được ứng nghiệm, lại bởi vì phát sinh quá nhanh, thế cho nên cô bắt đầu hoài nghi, hết thảy, có thể hay không chính là giống như hư không? Hoặc là, là ảo tưởng của cô? Co, kỳ thật bây giờ còn ở trong giáo đường trên núi, đang mộng tưởng hão huyền? “Trong ngăn tủ có rất nhiều quần áo, chính em chọn lựa mà mặc. Ngày mai tôi muốn dẫn em đi gặp một chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng, kế tiếp sẽ có rất nhiều việc, cho nên đêm nay đi ngủ sớm một chút đi.” Đường Tắc An dặn dò. Ở…… Phòng này ngủ? Nhất tưởng đến trong phòng chỉ có cô cùng anh, cô liền lo lắng hai tay vây quanh ôm trụ chính mình. “Nếu lo lắng, em có thể khóa cửa.” Anh bổ sung một câu, lại liếc nhìn cô một cái, mới nói:“Ngủ ngon.” Dứt lời, anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Cô cơ hồ lập tức liền tiến lên đem cửa khóa lại, sau đó khiếp đảm ngẩng đầu nhìn toàn bộ căn phòng bố trí như phòng công chúa, trong lòng càng không ngừng hỏi có phải là đi đến thiên đường cùng nữ tu sĩ, này đến tột cùng là cạm bẫy ngọt ngào của ác ma? Vẫn là ân điển của thượng đế đi? Một đêm này, co không dám đụng vào này nọ ở trong phòng, ngồi lui ở góc sàn, thức trắng đêm suy nghĩ. Anh tên gọi Đường Tắc An, năm nay hai mươi bảy tuổi, là tập đoàn Thịnh Đường lớn thứ hai của Đường gia, trước mắt ở tập đoàn đảm nhiệm chức tổng giám đốc, tổng cộng sở hữu rất nhiều công ty con, nghe nói còn kiêm nhiệm quỹ hội đồng quản trị. Người như thế, hẳn là bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi quản một cô gái cùng anh không có chút nào quan hệ mặt lại còn bị bỏng, nhưng anh lại quản, nhưng lại nhận nuôi cô……Đồng Húc Hòa ở ngày thứ năm, theo quản gia hiện tại là Trần tẩu nghe được một ít là có liên quan đến Đường Tắc An. Trần tẩu nghĩ đến cô là biểu muội Đường Tắc An, ở nông thôn mới nhận nuôi đưa lên Đài Bắc, chuẩn bị chữa trị vết sẹo trên mặt, bởi vậy đang nói chuyện phiếm khi liền không e dè nói về gia thế của Đường gia. “Đường tiên sinh là con trai độc nhất của Đường gia, vừa ra sinh ra đã được coi trọng, người như thế nhưng áp lực rất lớn đi.” Trần tẩu miệng nhớ kỹ, cũng không nhất định cô phải trả lời, bởi vì từ ngày đầu tiên bà đã được cho biết, Đồng Húc Hòa thực im lặng, không thích cùng người ta nói chuyện. Đồng Húc Hòa cũng xác thực rất ít khi lên tiếng trả lời, cô ngồi im ở một góc sô pha, luôn lẳng lặng nghe Trần tẩu nói chuyện với Đường Tắc An. “Đường tiên sinh ở thương giới phong bình là thật cường hãn đâu! Mọi người gọi cậu ấy ‘Đường ngao’, cô có biết, ngao là nhiều cường thế hung mãnh thế nào! Dùng loại biệt hiệu này, có thể thấy được cậu ấy là nhân vật rất lợi hại…… Nhưng là đâu! Chính mắt sau khi nhìn thấy cậu ấy, lại cảm thấy người khác mãn tốt thôi, tuy rằng không phải là người thực thân thiết, nhưng sẽ không làm cho người ta cảm thấy cao ngạo, ngược lại rất đứng mực lãnh đạm, rất giống phong cách của một quý công tử…… Còn có, tôi thấy cậu ấy đối với biểu muội là cô chiếu cố thực cẩn thận, thật tốt thật cảm động……” Trần tẩu nói xong thở dài một chút, nghĩ rằng: Đầu năm nay boss tuấn suất như vậy có tiền lại trầm ổn ôn nhu, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn đúng là hảo nam nhân, thật sự thiếu chi lại thiếu a. Đồng Húc Hòa nghe được mi tâm nhíu lại. “Đường ngao”? Lấy biệt danh như vậy thật đúng là chuẩn xác đâu! Trần tẩu chỉ nhìn thứ nhất, không biết thứ hai, Đường Tắc An chẳng những không thân thiết, còn thực quá đáng, anh chiếu cố cô “cẩn thận” đến cơ hồ có thể nói là độc tài cùng bá đạo. Mấy ngày trước, anh thấy cô vẫn ngủ ở dưới sàn, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Vì sao không ngủ trên giường?” Anh hỏi. “Tôi…… Ngủ dưới sàn quen rồi……” Câu trả lời của cô giống như làm anh tức giận, anh đột nhiên tiến lên một tay giữ lấy cô khiêng lên, trực tiếp để tại trên giường, nói:“Đừng làm cho chính mình vẫn là kẻ tự ti đáng thương! Em muốn sống như một người bình thường, tốt nhất sớm bỏ đi loại này luôn sa vào thói quen đau khổ, em phải học được coi trọng chính mình, làm cho chính mình hiểu được, em cũng có quyền lợi hưởng thụ vui vẻ thoải mái.” Kia trong nháy mắt, cô thật sự bị anh làm cho sợ hãi, đồng thời cũng bị lời nói của anh làm cho kinh sợ. Chẳng lẽ, cô không tự giác vẫn làm cho chính mình bị vây bên trong tự ti hối tiếc cùng đau buồn, không muốn, thậm chí sợ hãi phải thay đổi sao? Đêm đó, cô đối với anh tuy rằng thái độ có chút thầm oán, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lên giường ngủ, trên chiếc giường bông mềm mại ấm áp, vừa ngủ đã cảm giác trời sáng. Trừ bỏ yêu cầu cưỡng chế cô ngủ ở trên giường, Đường Tắc An cũng đối với cô thủy chung không muốn cô không chịu mặc quần áo anh đã vì cô mà chuẩn bị, cô luôn mặc nguyên bộ quần áo cũ nhỏ bụi bắm đầy nên giận dữ. “Đổi đồ khác.” Anh lạnh lùng nói. “Không cần.” Cô không đổi, là vì bộ quần áo này là nữ tu sĩ tự tay may cho cô, tựa như là một tầng bảo hộ của cô vậy. Nhưng mà, trừ điều đó ra, còn có một nguyên nhân khác là đối với cái loại khẩu khí mệnh lệnh này của anh thì đây là một bản năng phản kháng. Anh là người thu dưỡng cô, nhưng không nhắc tới bất kì việc gì cô cũng đều phải nghe anh. “Em không đổi, tôi liền giúp em đổi.” Anh hạ giọng cảnh cáo. Cô trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn anh. “Cho em một phút đồng hồ, đem chính mình đổi quần áo khác.” Anh nói xong thật sự bắt đầu tính thời gian. “Không cần.” Cô cũng bực, lớn tiếng cả giận nói. Anh không nói hai lời, xông lên trước quặc trụ tay cô, đem cô kéo vào phòng, mở tủ ra, theo một loạt quần áo mới còn nếp gấp xinh đẹp bị tay anh tùy ý lấy ra, đưa về phía cô. “Muốn chính mình đổi, vẫn là tôi làm giúp?” Anh hỏi lại một lần. Cô cắn môi dưới, quật cường không nói, cũng không động. Anh bực bội, thân thủ nhéo cổ áo của cô, một phen xé rách quần áo của cô. Cô thẳng đến giờ khắc này mới biết được anh là còn thật sự, hoảng sợ gấp gáp cất giọng thét chói tai:“Không cần –” Nhưng anh không ngừng tay, trên mặt lộ vẻ không đem quần áo cũ tháo bỏ thì không cam tâm dừng lại. “Dừng tay! Mau dừng tay!” Cô dọa khóc. Anh rốt cục dừng lại, trừng mắt nhìn cô,“Có đổi không?”Cô vươn tay tức giận đến phát run, cô nắm lên quần áo liền vọt vào phòng tắm, đóng sầm cửa, lưng đặt trên cửa, lệ chảy ròng. “Muốn làm một người hoàn toàn mới, phải có dũng khí bỏ đi con người cũ của chính mình, chính em không đi khỏi đáy cốc âm u (ý nói khu rừng âm u được ví như cái Cốc âm u), cho dù tôi đem ánh mặt trời phủ đến trước mặt em, em nào có thể thấy được?” Anh thanh âm kịch liệt đau đớn vang lên ở ngoài cửa, nhưng vì phẫn nộ nên cô căn bản nghe không vào, chính là tức giận đến rống to:“Tránh ra! Ngươi tên hỗn đản này!” Khi đó, cô thật sự rất giận anh, giận đến không ăn cơm, cả một ngày đều đem chính mình khóa ở trong phòng. Nhưng là sau khi tỉnh táo lại, cô nhớ lại lời nói của anh, có thể hiểu dụng ý của anh là vì muốn cô hoàn toàn thay đổi, chẳng qua anh sử dụng phương thức quá cường hãn vô lễ (cường quyền bá đạo), làm cho người ta khó có thể chịu được. Trên thực tế, mấy ngày nay cô cũng ngầm quan sát Đường Tắc An, cô phát hiện người giám hộ này đối với chuyện của cô rất tích cực, cũng thực dụng tâm, nhưng là cũng chỉ như thế mà thôi…… Nên nói như thế nào đâu? Chính là thiếu một chút ấm áp, phảng phất hiểu được anh đem việc chiếu cố cô trở thành việc quan trọng nhất, mà anh chính là một mình đi hoàn thành, cho nên mấy ngày nay tới giờ, anh cùng với cô trong lúc đó giúp đỡ tuy nhiều, đã có khoảng cách. Ở cùng một chỗ, cũng không cách nào tới gần. Đường Tắc An luôn bày ra bộ dáng chính mình muốn cô làm này làm kia, hoàn toàn không để ý tâm tình của cô, cô thường thường vì thế mà sinh hờn dỗi, nhưng là trong lòng lại rất rõ ràng, nếu chính mình tưởng quá một chút, tốt nhất ngoan ngoãn nghe anh an bài. Có khi ngẫm lại, anh tựa như đang sắm vai một người cha ngang ngạnh nghiêm khắc, hơn nữa diễn đạt thật đúng là rất thật sinh động. Mà cô, đối với nhân vật nữ nhi nhu thuận loại này một chút cũng không cảm thấy hứng thú…… “Đúng rồi, tiểu thư, Đường tiên sinh vừa rồi có gọi điện thoại về, nói cậu ấy tối nay trở về, còn muốn tôi nhắc nhở cô, ngày mai cô sẽ đi làm phẫu thuật chỉnh hình, đêm nay tốt nhất đi ngủ sớm một chút.” Trần tẩu hoàn thành công việc, giúp cô rót một chén nước, thuận tiện nhắc nhở. “Nga.” Cô run sợ một chút. Chính là ngày mai a? Nghĩ đến ngày mai sắp mổ, cô cũng rất bất an. Khuôn mặt xấu xí này…… Thật sự có thể chữa được không? “Đừng lo lắng, nhất định sẽ thuận lợi.” Trần tẩu vỗ vỗ cô an ủi. Sẽ thuận lợi sao? Giống như Đường Tắc An nói, bất luận phải làm vài lần cấy da để thay, anh đều sẽ làm để khôi phục hoàn toàn khuôn mặt của cô mới thôi. Anh tựa hồ so với cô còn để ý mặt của cô, so với cô còn nóng vội…… Vì sao? Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng cô còn có vô số dấu chấm hỏi. “Tôi phải trở về đây, cô một mình ở nhà phải cẩn thận.” Trần tẩu lại nói. “Hảo, cám ơn.” Cô gật gật đầu. Thời gian làm việc của Trần tẩu mỗi ngày là bảy giờ sáng đến bảy giờ tối, làm xong bữa tối sẽ rời đi, nếu Đường Tắc An về trễ, thời gian buổi tối bình thường chỉ có cô một mình ở nhà. May mắn cô đã sớm có thói quen ở một mình, Trần tẩu đi rồi, cô cũng không sợ hãi, ngược lại tự đắc này nhạc. Nói sau, trong nhà có rất nhiều đồ vật mới gì đó hấp dẫn sự chú ý của nàng, tu vi giống như quyển sách màu bạc, còn có máy hút bụi tự động di động qua lại, tủ lạnh xinh đẹp khppng giống tủ lạnh thường…… Cô cũng không cho rằng chính mình không biết, dù sao giáo đường cũng có một chiếc tivi cũ, trước đây nữ tu sĩ đã dạy, cô chẳng những biết chữ, còn đem sách mọi người quyên tặng giáo đường xem hết rồi. Nhưng là sách cũ có thể làm cho cô học được tri thức, nhưng không cách nào dạy cô khoa học kỹ thuật, cho dù ở mơ hồ trên tivi xem được không ít quảng cáo, nhưng hiện tại chính mắt thấy này đó đồ dùng bằng điện trong nhà, cô vẫn là … chậc chậc lấy làm kì lạ. Bởi vậy Đường Tắc An khi vào cửa, liền thấy cô quỳ rạp trên mặt đất nghiên cứu kia giống đĩa bay là máy hút bụi tự động, giống như một đứa nhỏ, không ngừng mà ấn chốt mở, không ngừng mà ngăn cản nó, làm cho nó chuyển hướng, chơi thật sự hăng say…… Anh đứng ở cạnh cửa, yên lặng nhìn cô, đáy mắt có gợn sóng, là cảm động, là đau, là thương, là…… hối tiếc? “A……” Cô không biết anh đã muốn trở lại, cô nhìn anh cố gắng nở nụ cười. Lần đầu tiên nghe cô cười, trên mặt anh hiện lên một tia ôn nhu sủng nịnh, từ khi đón cô về cô liền buộc chặt khóe miệng, cũng hơi chút trầm tĩnh lại.“Chơi rất vui sao?” Anh lên tiếng hỏi. Đồng Húc Hòa hoảng sợ, quay đầu liếc anh một cái, chạy nhanh đi tắt máy hút bụi, có chút xấu hổ đứng lên. “Muốn chơi máy hút bụi, không bằng học cái này như thế nào, đến, cái này cho em.” Anh đi vào phòng khách, cởi áo khoác, ở trên sô pha ngồi xuống, đem một cái di động hoàn toàn mới đặt lên bàn. Cô chậm rãi đi qua, cầm lấy chiếc di động màu bạc đẹp mắt, nhẹ nhàng mở ra xem, lại nhanh chóng đóng vào. “Thích dùng sao?” Anh hỏi. “Vì sao…… Cấp cho tôi di động? Tôi lại không dùng đến.” Cô khó hiểu. “Có di động muốn liên lạc với em tôi còn có phương tiện. Lại đây ngồi xuống, tôi dạy cho em một ít chức năng cơ bản để dùng……” Anh ngoắc. Cô chần chờ một chút, ngồi xuống bên cạnh anh, lại vẫn duy trì khoảng cách nhất định. “Đến, xem cái này, nghe máy ấn phím này, tắt máy dùng phím này, tôi đã lưu số của tôi vào trong máy, muốn tìm tôi liền ấn này là lập tức gọi được……” Anh cúi đầu thuyết minh, làm mẫu các thao tác. Cô lẳng lặng nghe, nhìn tay anh trượt trên bàn phím, không tự giác xuất thần. Tay anh thực thon dài, thoạt nhìn sạch sẽ tao nhã, tựa như anh làm cho người ta ấn tượng, xuất thân tốt, chưa làm qua cái gì cu li, không có vết sẹo thô thiển nào, là bàn tay quả thực đẹp mê người. Nhưng này chỉ nhìn giống như bàn tay nhã nhặn lại chưa từng đối với cô ôn hòa, nếu cô nhớ không lầm, bàn tay này đã quặc cô, kéo cô, giữ cô, xé rách quần áo cô, cầm tay cô, …… (cái này Mit chém, nguyên văn convert là “quặc quá nàng, trảo quá nàng, mông quá nàng, suất quá nàng, khấu quá nàng, ninh quá nàng……” ) Giống như móng vuốt, luôn đối với cô thực hung ác. “Nhớ kỹ sao?” “Ân……” Cô nhanh chóng tỉnh lại, gật đầu. “Kia gọi thử sang cho tôi.” Anh đưa tay trả lại điện thoại cho cô, ra lệnh nói. “Tôi đã biết.” Đơn giản như vậy, căn bản không cần luyện tập, anh nghĩ cô là ngu ngốc sao? “Tôi gọi hay là em gọi.” Anh không hờn giận. Cô bất đắc dĩ cầm lấy di động, tìm được số của anh ấn gọi, một tiếng nhạc vang lên, anh mở điện thoại ra đã chuyển cuộc gọi, còn lên tiếng:“Uy?” Cô nhìn anh, không mở miệng. Hai người mặt đối mặt nói qua di động, không phải là rất buồn cười sao? “Nói chuyện a!” Anh trừng cô. “Uy?” Cô đành phải giống cái người ngốc nói vào di động. “Húc Hòa sao?” Anh nhìn cô. “Là……” Vì sao…… Thanh âm anh gọi tên cô nghe lại tốt như vậy? Cho dù nghe qua di động, ngực cô cũng run rẩy. “Phẫu thuật chỉnh hình ngày mai nhất định sẽ thành công, đừng khẩn trương.” Cô giật mình, ngẩng đầu hướng nhìn anh. Thanh âm anh trần thấp theo di động truyền tiến vào trong tai cô, lại có ôn nhu không giống như bình thường. “Mặt của em sẽ tốt, tin tưởng tôi.” “Ân……” Cô nhẹ giọng nói. “Đừng nghĩ nhiều quá, đi ngủ đi.” “Được.” Anh tựa hồ thực vừa lòng với lần thử nói thành công, tắt điện thoại, bàn tay thon dài vuốt mấy sợi tóc của cô, mỉm cười nói:“Tốt lắm, về sau có việc có thể đánh điện cho tôi, ngủ ngon.” Cô nín thở một giây, rất nhanh cúi đầu, không có đáp lời, chính là nắm chặt di động, bước nhanh trở về phòng. Hôm nay Đường Tắc An…… Không hề ương ngạnh bá đạo, lại hại cô kinh ngạc, tim đập có điểm nhanh……


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status