Tống Tử Ngôn nhìn chúng tôi, hỏi lại rất ngây thơ: “Không đủ ăn hả?”
Tôi đánh mắt qua cho hắn biết đáp án.
Hắn do dự một lát rồi nói với nhân viên phục vụ: “Cho chúng tôi gọi thêm hai món nữa.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người chúng tôi, cuối cùng hắn cũng gọi thêm được hai món nữa – ngư hương nhục ti [1] và cung bảo kê đinh. [2]
Mặt tiên nữ cứng lại, nhưng hãy còn coi trọng tướng mạo của hắn mà ngồi im ngoan ngoãn tiếp.
Bầu không khí lành lạnh, nhưng món ăn được bưng lên nhanh chóng, cơ mà nếu cho tôi cơ hội được chọn lựa, tôi thà ăn xong mấy món chay lạnh tanh trên bàn rồi lập tức quay về trường úp mì tôm ăn chứ không thèm ngồi ở đây thêm phút nào nữa.
Món ăn vừa được đặt xuống, Tống Tử Ngôn đã phát huy khả năng tốc độ ít người bì kịp của mình, rất nhanh bưng cái đĩa xoay một góc chín mươi độ vô cùng hoàn mỹ, trút tới nửa đĩa thức ăn vào trong bát của tôi. Tay này vừa buông đĩa ra, tay kia đã vội vàng bê nốt đĩa thức ăn còn lại, xoay người, và lại trút tiếp nửa đĩa vào…
Ba người chúng tôi ngồi im tròn mắt há hốc miệng ngạc nhiên nhìn tiết mục biểu diễn rất tự nhiên thành thục của hắn.
Hắn đặt đĩa xuống, vỗ nhẹ lên đầu tôi, nói vẻ cưng chiều: “Ở nhà không phải vẫn cằn nhằn là không được ăn thịt sao? Hôm nay muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn đi.”
Tôi nhìn đống thức ăn trong bát to gấp ba lần cái dạ dày mình, lén nuốt nước bọt, bỗng nhiên thấy nhìn thôi đã đủ no rồi. Hắn vuốt tóc tôi nhưng tay thì ngầm thêm lực ấn ấn đầu, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lạnh tanh: “Đừng có giả bộ nữa, ăn ngoan đi.”
Tôi rùng mình một cái, vội vã cúi đầu cắm mặt ăn.
Bàn ăn im lặng, chỉ có tiếng nhai nuốt như trâu bò của tôi vang lên. Cả cuộc đời tôi, lần đầu tiên nghĩ rằng ăn cơm là cực hình lớn nhất của nhân loại, hồi xưa ngồi trong căng-tin trường gặm bánh màn thầu đầy miệng thì cái tư tưởng đó chả chịu nhảy ra bao giờ. Mỗi lần tôi muốn dừng lại thì đều cảm thấy bàn tay của Tống Tử Ngôn đang đặt trên đầu mình nhận xuống.
Mãi tới khi tôi đã no phát ói ra rồi, tiên nữ mới chịu gạt gạt chướng khí do tên mặt dày Tống Tử Ngôn phát ra, cười yếu ớt: “Tống tiên sinh, hôm nay chúng tôi có việc phải về trước.”
Tống Tử Ngôn giữ lại: “Đợi một lát đã, cháu gái tôi còn chưa ăn no mà.”
Tôi vừa nghe thấy, bất chấp việc bị hắn nhận đầu xuống bát, vội vã xua xua tay muốn bảo mình đã no lắm rồi.
Tiên nữ quả nhiên là người hiểu ý: “Xin lỗi, hôm nay thực sự tôi có việc gấp.”
Tống Tử Ngôn trầm ngâm một hồi rồi nói giọng tiếc nuối: “Thế thôi vậy.” Rồi ngoắc tay: “Phục vụ!”
Nhân viên phục vụ đi tới, vẻ mặt cung kính nhưng vẫn chưa bỏ được nét khinh thường: “Tổng cộng là sáu mươi sáu tệ rưỡi.”
Mọi người im lặng, Tống Tử Ngôn cũng im lặng, chỉ ngồi im re nhìn tiên nữ.
Đợi mãi chả thấy ai có động tĩnh gì, Tống Tử Ngôn mới mở miệng: “AA đi [3], chúng ta mỗi người chịu một nửa, Lý tiểu thư, của cô là ba mươi ba tệ hai mươi lăm xu, chín bỏ làm mười, tổng cộng là ba mươi lăm tệ.”
Cả tiên nữ lẫn bà béo còn chưa ăn tới một phần tư của tôi mà hắn cũng dám mặt dày nói chuyện AA?! Lại còn chín bỏ làm mười nữa?! Tôi cứng người, tổng giám đốc của tôi là dạng người gì vậy, xe đã đi mượn rồi, đi xem mắt còn làm thế nữa…
Hai người bên kia bối rối, bà cô béo đi cùng nói châm chọc: “Chín bỏ làm mười, cậu cứ nói ba mươi lăm tệ làm tròn bốn mươi tệ là được!”
Tống Tử Ngôn “a” lên một cái làm như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng lên kiểu như muốn nói: “sao tôi lại không sớm nghĩ ra.”. Tiên nữ chắc cũng thấy mất mặt quá, bèn vội rút trong ví ra tờ một trăm tệ, kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ: “Tôi trả hết là được!” sau đó hùng hổ quay đi.
Tống Tử Ngôn ở đằng sau còn la lên: “Lý tiểu thư, lần sau gặp lại!”
Bước chân Lý tiểu thư càng nhanh hơn, gần như lướt trên mặt đất.
Đợi tới khi hai người kia đã đi không thấy bóng, Tống Tử Ngôn mới quay lại nhìn tôi, chậm chạp đứng lên: “Đi thôi.”
Tôi ngồi im không nhúc nhích – thật sự là no tới không đứng dậy nổi.
Hắn lại còn hỏi: “Ngồi đó làm gì?”
Tôi tức giận đáp: “Chú, cháu đang đợi nhân viên trả tiền lẻ để mua thịt về nhà ăn.”
Hắn cười cười: “Không cần phiền thế đâu, trên bàn không phải vẫn còn đó à?”
Tôi theo lời hắn nhìn lại mấy món trên bàn, mùi hương xộc vào mũi khiến dạ dày cuộn lại, thức ăn dâng lên tận cổ, tý nữa là ói ra sạch sẽ, bèn phải vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Ra ngoài nhà hàng, hít thở không khí ngoài trời mới khá hơn một chút, nhưng lúc đi đành phải giữ tư thế ưỡn bụng ra.
Tống Tử Ngôn liếc nhìn cái bụng nhô ra rõ ràng của tôi, xoa cằm hỏi: “Ăn no thế thật cơ à?”
Tôi đưa tay đặt vào chỗ cổ mình: “Đã tới tận chỗ này rồi.”
Hắn hoài nghi đưa tay vuốt vuốt cổ tôi, và hậu quả là tôi ợ thẳng vào mặt hắn.
Tuy rằng có mất mặt thật, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, tôi lại thấy sướng ngầm trong lòng.
Hắn lui ra sau hai bước, nói: “Để tôi đưa cô về trường.”
Tôi xoa xoa cái bụng, xua tay: “Thôi ạ, thế này em không ngồi xe được rồi, cứ để em đi bộ cho tiêu bớt đi.” Nghĩ tới việc đợi đến lúc hết xe bus, phải bắt taxi về, tim tôi nhói lên một cái, ngẩng mặt lên hỏi hắn: “Tổng giám đốc, em thế này có tính là tai nạn lao động không ạ?”
Hắn nghiêm túc: “Không tính, đây là chuyện tư.”
Tôi no tới mức gan cũng nở ra, tự dưng phản bác lại: “Dựa vào cái gì ạ, chuyện này rõ ràng là chuyện tư của sếp! Sếp không muốn xem mắt thì sao không tìm cách khác đi, cứ mang em ra làm công cụ là sao?”
Hắn liếc mắt lạnh lùng: “Quy định thứ hai của công ty, giải quyết ưu tư cho tổng giám đốc là bổn phận của mọi nhân viên!”
Không cần phải nói, cái này chắc chắn là hắn mới thêm vào.
Tôi còn chưa được kết nạp vào Đảng nhân dân, vô tổ chức vô cương lĩnh, đã định trước là không thể nào đấu lại với tên tư bản tàn ác như hắn, tôi mặc kệ, một mình chậm rãi đi bộ dọc bên đường.
Không ngờ đi bộ lung tung cũng tới được một quảng trường cách nhà hàng vừa ăn chỉ chừng năm, sáu trăm mét. Ở đó có mấy người đang tập thể dục, còn lại hầu hết là các cụ dẫn theo cháu nhỏ tới chơi. Một chị gái đang mang bầu cùng đi dạo với chồng, vừa trông thấy tôi đã dừng lại, la lên mừng rỡ như vừa gặp được đồng hương: “Này, em được mấy tháng rồi?”
Tôi phải cố lắm mới không té ngã, nhưng lại nghĩ nếu nói bụng thế này là vì ăn no quá độ thì mất mặt chết, đành phải đáp bừa: “A, cũng hơn ba tháng rồi ạ.”
Chị kia tò mò nói: “Ấy, ba tháng mà bụng đã to dữ thế, em tới bệnh viện khám chưa? Là thai đôi hả?”
Vừa nghe chị ta nói xong, tôi chỉ hận không thể nào lăn ra đất cho xong. Nhưng đã tới nước này rồi cũng đành gật đầu chiếu lệ: “Dạ, nghe bảo là thai long phượng chị ạ.”
Chị ngạc nhiên thốt lên: “Tốt quá, là một cặp trai gái à.” Rồi quay sang nói với chồng: “Sau này chúng ta phải sinh một bé gái mới được.”
Anh chồng gật đầu ra vẻ cưng chiều.
Mặt trời hoàng hôn, người phụ nữ mang bầu khuôn mặt đỏ hồng cùng vẻ mặt yêu chiều của người chồng càng tạo thêm cảm giác hài hòa giữa hai người, nhìn sao cũng thấy vô cùng đẹp. Tôi thực sự ước ao, lại có chút chua xót, không khỏi nhìn tới thất thần
Chị lại hỏi: “Em làm sao thế?”
Tôi cười: “Em ước được như chị đó, có chồng đi tản bộ cùng.”
Chị ta nói khó hiểu: “Ước cái gì chứ, chồng em không phải đang đi phía sau sao?”
Ể ể ể, chồng tôi á?! Tôi thì móc đâu ra chồng?!
Vừa quay đầu lại đã thấy Tống Tử Ngôn đang đứng đằng sau cách tôi ba mét, nhoẻn miệng cười.
Mắt tôi tý nữa bị rớt ra ngoài luôn, sao hắn lại đi theo cơ chứ?
Chị gái mang bầu chớp mắt nhìn tôi vẻ hiểu biết lắm: “Là vợ chồng son cãi nhau phải không, lúc mang thai tính tình thường không được tốt. Chị bảo, em đừng giận chồng nữa, em xem anh ta vẫn quan tâm đi theo em kia kìa, hơn nữa còn đẹp trai thế.”
Khóe miệng giật giật, mãi sau tôi mới trả lời nổi.
Tạm biệt cái bà bầu kia, tôi đứng nguyên tại chỗ, tức giận nhìn Tống Tử Ngôn.
Hắn chầm chậm đi tới, trên mặt là nụ cười tươi roi rói không thể giấu nổi: “Ba tháng, thai long phượng, Tần Khanh, cô cũng thật có năng lực, có thể so được với thánh mẫu Maria rồi ấy.” [4]
“Không được sao?” Tôi chỉ chỉ sang bên trái bụng: “Bên này là con trai, tên là Cung Bảo Kê Đinh.” Chỉ qua bên phải: “Bên này là con gái, tên là Ngư Hương Nhục Ti.” Rồi trừng mắt lườm hắn: “Bố chúng nó tên là Tống Tử Ngôn!”
Hắn nhìn tôi một cách cổ quái, môi vẽ thành nụ cười: “Được đó, chỉ cần sinh được hai đứa nó thì tôi sẽ nuôi, đừng nói hai đứa, cả cô tôi cũng thuận tay nuôi luôn.”
Cho tới bây giờ tôi mà đọ mỏ với hắn thì chưa lần nào chiếm được lợi thế, lần này cũng không là ngoại lệ.
————
[1] Ngư hương nhục ti: là một món ăn cay mang đặc trưng của Tứ Xuyên, nói nôm na đó là món gồm có (tạm gọi là) nước sốt được chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, và thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt đã chế ở trên bỏ vào thịt và đảo đều.
Gọi là Ngư Hương, không phải vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá :”)
[2] Cung bảo kê đinh: cũng là một món ăn Tứ Xuyên >_< món này gồm có thịt gà thái hạt lựu, rán sơ qua rồi đem đảo qua với ớt, lạc, thêm các gia vị phụ vào nữa.
[3] AA: là kiểu trả tiền cưa đôi sòng phẳng.
[4] thánh mẫu Maria: bà mang thai chúa Jesus khi vẫn còn là trinh nữ ;”)
Tôi đánh mắt qua cho hắn biết đáp án.
Hắn do dự một lát rồi nói với nhân viên phục vụ: “Cho chúng tôi gọi thêm hai món nữa.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người chúng tôi, cuối cùng hắn cũng gọi thêm được hai món nữa – ngư hương nhục ti [1] và cung bảo kê đinh. [2]
Mặt tiên nữ cứng lại, nhưng hãy còn coi trọng tướng mạo của hắn mà ngồi im ngoan ngoãn tiếp.
Bầu không khí lành lạnh, nhưng món ăn được bưng lên nhanh chóng, cơ mà nếu cho tôi cơ hội được chọn lựa, tôi thà ăn xong mấy món chay lạnh tanh trên bàn rồi lập tức quay về trường úp mì tôm ăn chứ không thèm ngồi ở đây thêm phút nào nữa.
Món ăn vừa được đặt xuống, Tống Tử Ngôn đã phát huy khả năng tốc độ ít người bì kịp của mình, rất nhanh bưng cái đĩa xoay một góc chín mươi độ vô cùng hoàn mỹ, trút tới nửa đĩa thức ăn vào trong bát của tôi. Tay này vừa buông đĩa ra, tay kia đã vội vàng bê nốt đĩa thức ăn còn lại, xoay người, và lại trút tiếp nửa đĩa vào…
Ba người chúng tôi ngồi im tròn mắt há hốc miệng ngạc nhiên nhìn tiết mục biểu diễn rất tự nhiên thành thục của hắn.
Hắn đặt đĩa xuống, vỗ nhẹ lên đầu tôi, nói vẻ cưng chiều: “Ở nhà không phải vẫn cằn nhằn là không được ăn thịt sao? Hôm nay muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn đi.”
Tôi nhìn đống thức ăn trong bát to gấp ba lần cái dạ dày mình, lén nuốt nước bọt, bỗng nhiên thấy nhìn thôi đã đủ no rồi. Hắn vuốt tóc tôi nhưng tay thì ngầm thêm lực ấn ấn đầu, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lạnh tanh: “Đừng có giả bộ nữa, ăn ngoan đi.”
Tôi rùng mình một cái, vội vã cúi đầu cắm mặt ăn.
Bàn ăn im lặng, chỉ có tiếng nhai nuốt như trâu bò của tôi vang lên. Cả cuộc đời tôi, lần đầu tiên nghĩ rằng ăn cơm là cực hình lớn nhất của nhân loại, hồi xưa ngồi trong căng-tin trường gặm bánh màn thầu đầy miệng thì cái tư tưởng đó chả chịu nhảy ra bao giờ. Mỗi lần tôi muốn dừng lại thì đều cảm thấy bàn tay của Tống Tử Ngôn đang đặt trên đầu mình nhận xuống.
Mãi tới khi tôi đã no phát ói ra rồi, tiên nữ mới chịu gạt gạt chướng khí do tên mặt dày Tống Tử Ngôn phát ra, cười yếu ớt: “Tống tiên sinh, hôm nay chúng tôi có việc phải về trước.”
Tống Tử Ngôn giữ lại: “Đợi một lát đã, cháu gái tôi còn chưa ăn no mà.”
Tôi vừa nghe thấy, bất chấp việc bị hắn nhận đầu xuống bát, vội vã xua xua tay muốn bảo mình đã no lắm rồi.
Tiên nữ quả nhiên là người hiểu ý: “Xin lỗi, hôm nay thực sự tôi có việc gấp.”
Tống Tử Ngôn trầm ngâm một hồi rồi nói giọng tiếc nuối: “Thế thôi vậy.” Rồi ngoắc tay: “Phục vụ!”
Nhân viên phục vụ đi tới, vẻ mặt cung kính nhưng vẫn chưa bỏ được nét khinh thường: “Tổng cộng là sáu mươi sáu tệ rưỡi.”
Mọi người im lặng, Tống Tử Ngôn cũng im lặng, chỉ ngồi im re nhìn tiên nữ.
Đợi mãi chả thấy ai có động tĩnh gì, Tống Tử Ngôn mới mở miệng: “AA đi [3], chúng ta mỗi người chịu một nửa, Lý tiểu thư, của cô là ba mươi ba tệ hai mươi lăm xu, chín bỏ làm mười, tổng cộng là ba mươi lăm tệ.”
Cả tiên nữ lẫn bà béo còn chưa ăn tới một phần tư của tôi mà hắn cũng dám mặt dày nói chuyện AA?! Lại còn chín bỏ làm mười nữa?! Tôi cứng người, tổng giám đốc của tôi là dạng người gì vậy, xe đã đi mượn rồi, đi xem mắt còn làm thế nữa…
Hai người bên kia bối rối, bà cô béo đi cùng nói châm chọc: “Chín bỏ làm mười, cậu cứ nói ba mươi lăm tệ làm tròn bốn mươi tệ là được!”
Tống Tử Ngôn “a” lên một cái làm như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng lên kiểu như muốn nói: “sao tôi lại không sớm nghĩ ra.”. Tiên nữ chắc cũng thấy mất mặt quá, bèn vội rút trong ví ra tờ một trăm tệ, kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ: “Tôi trả hết là được!” sau đó hùng hổ quay đi.
Tống Tử Ngôn ở đằng sau còn la lên: “Lý tiểu thư, lần sau gặp lại!”
Bước chân Lý tiểu thư càng nhanh hơn, gần như lướt trên mặt đất.
Đợi tới khi hai người kia đã đi không thấy bóng, Tống Tử Ngôn mới quay lại nhìn tôi, chậm chạp đứng lên: “Đi thôi.”
Tôi ngồi im không nhúc nhích – thật sự là no tới không đứng dậy nổi.
Hắn lại còn hỏi: “Ngồi đó làm gì?”
Tôi tức giận đáp: “Chú, cháu đang đợi nhân viên trả tiền lẻ để mua thịt về nhà ăn.”
Hắn cười cười: “Không cần phiền thế đâu, trên bàn không phải vẫn còn đó à?”
Tôi theo lời hắn nhìn lại mấy món trên bàn, mùi hương xộc vào mũi khiến dạ dày cuộn lại, thức ăn dâng lên tận cổ, tý nữa là ói ra sạch sẽ, bèn phải vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Ra ngoài nhà hàng, hít thở không khí ngoài trời mới khá hơn một chút, nhưng lúc đi đành phải giữ tư thế ưỡn bụng ra.
Tống Tử Ngôn liếc nhìn cái bụng nhô ra rõ ràng của tôi, xoa cằm hỏi: “Ăn no thế thật cơ à?”
Tôi đưa tay đặt vào chỗ cổ mình: “Đã tới tận chỗ này rồi.”
Hắn hoài nghi đưa tay vuốt vuốt cổ tôi, và hậu quả là tôi ợ thẳng vào mặt hắn.
Tuy rằng có mất mặt thật, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, tôi lại thấy sướng ngầm trong lòng.
Hắn lui ra sau hai bước, nói: “Để tôi đưa cô về trường.”
Tôi xoa xoa cái bụng, xua tay: “Thôi ạ, thế này em không ngồi xe được rồi, cứ để em đi bộ cho tiêu bớt đi.” Nghĩ tới việc đợi đến lúc hết xe bus, phải bắt taxi về, tim tôi nhói lên một cái, ngẩng mặt lên hỏi hắn: “Tổng giám đốc, em thế này có tính là tai nạn lao động không ạ?”
Hắn nghiêm túc: “Không tính, đây là chuyện tư.”
Tôi no tới mức gan cũng nở ra, tự dưng phản bác lại: “Dựa vào cái gì ạ, chuyện này rõ ràng là chuyện tư của sếp! Sếp không muốn xem mắt thì sao không tìm cách khác đi, cứ mang em ra làm công cụ là sao?”
Hắn liếc mắt lạnh lùng: “Quy định thứ hai của công ty, giải quyết ưu tư cho tổng giám đốc là bổn phận của mọi nhân viên!”
Không cần phải nói, cái này chắc chắn là hắn mới thêm vào.
Tôi còn chưa được kết nạp vào Đảng nhân dân, vô tổ chức vô cương lĩnh, đã định trước là không thể nào đấu lại với tên tư bản tàn ác như hắn, tôi mặc kệ, một mình chậm rãi đi bộ dọc bên đường.
Không ngờ đi bộ lung tung cũng tới được một quảng trường cách nhà hàng vừa ăn chỉ chừng năm, sáu trăm mét. Ở đó có mấy người đang tập thể dục, còn lại hầu hết là các cụ dẫn theo cháu nhỏ tới chơi. Một chị gái đang mang bầu cùng đi dạo với chồng, vừa trông thấy tôi đã dừng lại, la lên mừng rỡ như vừa gặp được đồng hương: “Này, em được mấy tháng rồi?”
Tôi phải cố lắm mới không té ngã, nhưng lại nghĩ nếu nói bụng thế này là vì ăn no quá độ thì mất mặt chết, đành phải đáp bừa: “A, cũng hơn ba tháng rồi ạ.”
Chị kia tò mò nói: “Ấy, ba tháng mà bụng đã to dữ thế, em tới bệnh viện khám chưa? Là thai đôi hả?”
Vừa nghe chị ta nói xong, tôi chỉ hận không thể nào lăn ra đất cho xong. Nhưng đã tới nước này rồi cũng đành gật đầu chiếu lệ: “Dạ, nghe bảo là thai long phượng chị ạ.”
Chị ngạc nhiên thốt lên: “Tốt quá, là một cặp trai gái à.” Rồi quay sang nói với chồng: “Sau này chúng ta phải sinh một bé gái mới được.”
Anh chồng gật đầu ra vẻ cưng chiều.
Mặt trời hoàng hôn, người phụ nữ mang bầu khuôn mặt đỏ hồng cùng vẻ mặt yêu chiều của người chồng càng tạo thêm cảm giác hài hòa giữa hai người, nhìn sao cũng thấy vô cùng đẹp. Tôi thực sự ước ao, lại có chút chua xót, không khỏi nhìn tới thất thần
Chị lại hỏi: “Em làm sao thế?”
Tôi cười: “Em ước được như chị đó, có chồng đi tản bộ cùng.”
Chị ta nói khó hiểu: “Ước cái gì chứ, chồng em không phải đang đi phía sau sao?”
Ể ể ể, chồng tôi á?! Tôi thì móc đâu ra chồng?!
Vừa quay đầu lại đã thấy Tống Tử Ngôn đang đứng đằng sau cách tôi ba mét, nhoẻn miệng cười.
Mắt tôi tý nữa bị rớt ra ngoài luôn, sao hắn lại đi theo cơ chứ?
Chị gái mang bầu chớp mắt nhìn tôi vẻ hiểu biết lắm: “Là vợ chồng son cãi nhau phải không, lúc mang thai tính tình thường không được tốt. Chị bảo, em đừng giận chồng nữa, em xem anh ta vẫn quan tâm đi theo em kia kìa, hơn nữa còn đẹp trai thế.”
Khóe miệng giật giật, mãi sau tôi mới trả lời nổi.
Tạm biệt cái bà bầu kia, tôi đứng nguyên tại chỗ, tức giận nhìn Tống Tử Ngôn.
Hắn chầm chậm đi tới, trên mặt là nụ cười tươi roi rói không thể giấu nổi: “Ba tháng, thai long phượng, Tần Khanh, cô cũng thật có năng lực, có thể so được với thánh mẫu Maria rồi ấy.” [4]
“Không được sao?” Tôi chỉ chỉ sang bên trái bụng: “Bên này là con trai, tên là Cung Bảo Kê Đinh.” Chỉ qua bên phải: “Bên này là con gái, tên là Ngư Hương Nhục Ti.” Rồi trừng mắt lườm hắn: “Bố chúng nó tên là Tống Tử Ngôn!”
Hắn nhìn tôi một cách cổ quái, môi vẽ thành nụ cười: “Được đó, chỉ cần sinh được hai đứa nó thì tôi sẽ nuôi, đừng nói hai đứa, cả cô tôi cũng thuận tay nuôi luôn.”
Cho tới bây giờ tôi mà đọ mỏ với hắn thì chưa lần nào chiếm được lợi thế, lần này cũng không là ngoại lệ.
————
[1] Ngư hương nhục ti: là một món ăn cay mang đặc trưng của Tứ Xuyên, nói nôm na đó là món gồm có (tạm gọi là) nước sốt được chế từ đường, dấm, xì dầu, hành, bột ngọt, nước luộc thịt, và thịt lợn thái chỉ, xào chung với măng, mộc nhĩ, ớt tươi. Sau đó cho phần sốt đã chế ở trên bỏ vào thịt và đảo đều.
Gọi là Ngư Hương, không phải vì có liên quan tới cá, mà cách chế biến và các gia vị dùng trong món ăn này tương tự như cách người Tứ Xuyên chế biến món cá :”)
[2] Cung bảo kê đinh: cũng là một món ăn Tứ Xuyên >_< món này gồm có thịt gà thái hạt lựu, rán sơ qua rồi đem đảo qua với ớt, lạc, thêm các gia vị phụ vào nữa.
[3] AA: là kiểu trả tiền cưa đôi sòng phẳng.
[4] thánh mẫu Maria: bà mang thai chúa Jesus khi vẫn còn là trinh nữ ;”)
/76
|