Hạ Yên lăn qua lộn lại trên giường, mãi mà vẫn không ngủ được, cô buồn chán lấy điện thoại ra xem, hơn 10 giờ rồi, không biết anh đã ngủ chưa.
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương hoa hồng quen thuộc, nếu không phải Đinh Nam cẩn thận mang theo trong valy hành lý thì giờ này không biết căn phòng này bị dùng loại hương liệu gì nữa. Từ nhỏ cô đã rất thích hoa hồng, ngọt ngào và lãng mạn, chỉ cần nhìn nó cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Đây là nơi cô lớn lên, mấy chục năm qua vẫn ngủ trên chiếc giường quen thuộc này, vậy mà hôm nay lại có cảm giác xa lạ không thể hiểu nổi. Mọi ngày giờ này cô và Đinh Nam vẫn chưa đi ngủ, nếu có lên giường thì cũng để làm chuyện gì đó mà thôi. Nghĩ đến anh là gương mặt cô nóng lên, không có anh ôm cô làm sao mà ngủ được, cũng chẳng biết từ lúc nào cuộc sống của cô đã quen với sự có mặt của anh.
“Anh ngủ chưa”.
Hạ Yên lấy điện thoại nhắn tin cho anh. Cô định trực tiếp chạy qua phòng anh, nhưng lại sợ bị người khác bắt gặp, suy nghĩ rất lâu cuối cùng đành nhịn lại mong muốn kia. Thôi, nhắn tin với anh cho đỡ nhớ vậy.
Hai mắt cô chăm chăm nhìn điện thoại. 5 phút trôi qua rồi mà anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, không lẽ anh đi ngủ rồi. Nghĩ đến anh đang say giấc ở căn phòng bên kia là cô lại ấm ức, không lẽ chỉ có mình cô nhớ anh không ngủ nổi thôi sao. Hạ Yên, mày đúng là không có tiền đồ mà.
Đinh Nam tắm xong rồi chuẩn bị đi ngủ, khi anh cầm điện thoại lên thì mới thấy tin nhắn của cô bé kia. Anh do dự không biết có nên trả lời không, tin nhắn gửi một lúc trước rồi, có lẽ bây giờ cô ngủ rồi cũng nên.
Cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống. Anh đọc đi đọc lại tin nhắn kia đến mấy lần, ngay cả bản thân anh cũng thấy mình ngu ngốc, tin nhắn cô gửi chỉ có mấy chữ, đọc thêm vài lần thì cũng chẳng dài thêm được nữa đâu. Trong đầu nghĩ vậy nhưng tay vẫn không nhịn được mở tin nhắn ra hết lần này đến lần khác.
Anh từ nhỏ đã nhìn Hạ Yên lớn lên, không phải chưa từng bao giờ cách xa cô, nhưng hôm nay khoảng cách chỉ có vài căn phòng mà anh không thể nào chịu đựng nổi. Cô bé kia mềm mại như bông, dịu dàng như nước, lúc nào cũng biết cách nũng nịu khiến anh yêu thương không thôi.
Đinh Nam nhìn đồng hồ, gần 11 giờ rồi. Hạ gia luôn đi ngủ rất sớm, đến giờ này thì hầu như mọi người đều đã say giấc.
Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng mình, tiện tay cầm luôn chùm chìa khóa trên bàn.
Hạ Yên lăn lộn mãi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trên tay vẫn cầm chặt điện thoại.
Đinh Nam nhìn dáng ngủ như trẻ con của cô mà buồn cười, anh khẽ khàng lấy chiếc điện thoại trong tay cô ra. Cô bé kia vẫn không hay biết gì, miệng còn chóp chép như đang ăn kẹo.
Anh nhẹ nhàng leo lên giường, ôm chặt cô vào lòng. Cô ngủ say như vậy, nếu có ai vào đem cô đi bán chỉ sợ cô cũng không hay biết. Nhìn gương mặt non mịn tinh xảo kia, Đinh Nam không nhịn được khẽ cắn lên chóp mũi cô. Hai tay không nhịn được xoa nắn bộ ngực mềm mịn của cô, vừa hôn vừa cắn, cưng chiều không để đâu cho hết.
Hạ Yên mơ ngủ cảm thấy có ai đó đang ôm lấy mình, cô mơ hồ mở mắt ra.
Đinh Nam thấy Hạ Yên tỉnh thì không kiêng dè gì nữa, ngay lập tức ngậm lấy bờ môi căng mọng của cô mà liếm mút. Hạ Yên chưa kịp tỉnh táo thì đã bị hôn đến thần hồn điên đảo, đến khi lấy lại được suy nghĩ thì mới biết tình cảnh hiện tại có bao nhiêu xấu hổ.
Con người kia chẳng phải là đang ở trong phòng anh hay sao, chạy qua phòng cô làm gì, như vậy cũng thôi đi, đằng này ai nói cho cô biết tại sao bây giờ hai người lại quấn quýt lấy nhau ở trên giường, đến quần áo cũng không còn một mảnh.
“Anh làm gì vậy, mau trở về phòng đi, nếu bị người khác thấy được thì sao”.
Hạ Yên cố hết sức đẩy người anh ra khỏi người mình. Nhưng cô không biết giọng nói mình có bao nhiêu mềm mại, lời nói ra chẳng khác nào đang dụ dỗ đàn ông phạm tội.
Đinh Nam xoa xoa nơi tư mật nào đó của cô, xấu xa nói.
“Không ai biết được đâu. Ngoan nào, chẳng phải em cũng muốn sao”.
“Nhưng lỡ….”
Hạ Yên còn chưa nói hết câu thì môi đã bị anh chặn lại, cô ỡm ờ đẩy anh ra, nhưng càng đẩy lại càng quấn chặt lấy anh.
Giường lớn bị hai người dây dưa thành một mảnh hỗn độn, đêm càng về khuya càng lạnh, nhưng không khí trong phòng lạnh nóng đến kinh người.
***
Hạ Yên đang ngủ ngon thì mơ hồ cảm thấy có ai đó đang gõ cửa phòng mình. Cô chùm chăn ngủ tiếp, mặc kệ tiếng gọi kia. Nhưng còn chưa kịp nhắm mắt lại cô đã vội vàng bật dậy, lay lay người đang nằm bên cạnh mình.
“Nam, Nam, anh mau dậy đi”.
“Còn sớm mà em mau ngủ tiếp đi”. Nói xong anh còn thản nhiên ôm cô vào ngực, muốn ôm cô tiếp tục ngủ cùng mình.
Hạ Yên gấp đến mức muốn khóc luôn rồi, cô tiếp tục lôi anh dậy.
“Anh không được ngủ, 5 giờ rưỡi rồi, chúng ta phải dậy để chạy bộ với ba. Anh quên rồi sao”.
Lời nói này thành công khiến Đinh Nam tỉnh táo hẳn. Người ngoài cửa vẫn kiên trì gõ cửa, Hạ Yên không nhịn được phải lên tiếng.
“Đợi một lát”.
Cô vội vàng nhảy xuống giường, nhặt quần áo mặc lên người.
“Mau lên, anh mau trở về phòng mình đi, nếu không lát nữa sẽ không về được đâu”.
Đinh Nam ai oán nhìn cô:
“Em đây là đang đuổi anh sao”.
Hạ Yên nhìn người đàn ông gần 30 tuổi rồi mà còn tỏ vẻ oan ức trước mặt cô kia thì không nói lên lời. Hôm qua là ai lẻn vào phòng cô chứ, anh quên rồi sao.
“Em không biết đâu, lát nữa mọi người đều dậy, anh muốn làm thế nào thì làm”. Cô dứt khoát đem con bỏ chợ, mặc kệ anh.
“Yên Yên, em đang nói chuyện với ai vậy”. Tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Tim Hạ Yên như muốn dừng lại, cô hoảng sợ nhìn Đinh Nam. Chẳng lẽ người kia vẫn đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ sao.
Nghe giọng nói thì hình như là Vũ Thường, Hạ Yên cuống hết cả lên, cô lo lắng nhìn Đinh Nam.
“Làm sao bây giờ”.
Đinh Nam xoa xoa đầu trấn an cô, hạ thấp giọng nói:
“Em ra ngoài nói với chị em đi, tìm cách để cô ấy rời khỏi đây trước đã”.
Hạ Yên không còn cách nào khác đành phải làm vậy, sao hai người bây giờ giống như tội phạm vậy chứ, lén lén lút lút ngay cả trong nhà mình.
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương hoa hồng quen thuộc, nếu không phải Đinh Nam cẩn thận mang theo trong valy hành lý thì giờ này không biết căn phòng này bị dùng loại hương liệu gì nữa. Từ nhỏ cô đã rất thích hoa hồng, ngọt ngào và lãng mạn, chỉ cần nhìn nó cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Đây là nơi cô lớn lên, mấy chục năm qua vẫn ngủ trên chiếc giường quen thuộc này, vậy mà hôm nay lại có cảm giác xa lạ không thể hiểu nổi. Mọi ngày giờ này cô và Đinh Nam vẫn chưa đi ngủ, nếu có lên giường thì cũng để làm chuyện gì đó mà thôi. Nghĩ đến anh là gương mặt cô nóng lên, không có anh ôm cô làm sao mà ngủ được, cũng chẳng biết từ lúc nào cuộc sống của cô đã quen với sự có mặt của anh.
“Anh ngủ chưa”.
Hạ Yên lấy điện thoại nhắn tin cho anh. Cô định trực tiếp chạy qua phòng anh, nhưng lại sợ bị người khác bắt gặp, suy nghĩ rất lâu cuối cùng đành nhịn lại mong muốn kia. Thôi, nhắn tin với anh cho đỡ nhớ vậy.
Hai mắt cô chăm chăm nhìn điện thoại. 5 phút trôi qua rồi mà anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, không lẽ anh đi ngủ rồi. Nghĩ đến anh đang say giấc ở căn phòng bên kia là cô lại ấm ức, không lẽ chỉ có mình cô nhớ anh không ngủ nổi thôi sao. Hạ Yên, mày đúng là không có tiền đồ mà.
Đinh Nam tắm xong rồi chuẩn bị đi ngủ, khi anh cầm điện thoại lên thì mới thấy tin nhắn của cô bé kia. Anh do dự không biết có nên trả lời không, tin nhắn gửi một lúc trước rồi, có lẽ bây giờ cô ngủ rồi cũng nên.
Cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống. Anh đọc đi đọc lại tin nhắn kia đến mấy lần, ngay cả bản thân anh cũng thấy mình ngu ngốc, tin nhắn cô gửi chỉ có mấy chữ, đọc thêm vài lần thì cũng chẳng dài thêm được nữa đâu. Trong đầu nghĩ vậy nhưng tay vẫn không nhịn được mở tin nhắn ra hết lần này đến lần khác.
Anh từ nhỏ đã nhìn Hạ Yên lớn lên, không phải chưa từng bao giờ cách xa cô, nhưng hôm nay khoảng cách chỉ có vài căn phòng mà anh không thể nào chịu đựng nổi. Cô bé kia mềm mại như bông, dịu dàng như nước, lúc nào cũng biết cách nũng nịu khiến anh yêu thương không thôi.
Đinh Nam nhìn đồng hồ, gần 11 giờ rồi. Hạ gia luôn đi ngủ rất sớm, đến giờ này thì hầu như mọi người đều đã say giấc.
Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng mình, tiện tay cầm luôn chùm chìa khóa trên bàn.
Hạ Yên lăn lộn mãi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trên tay vẫn cầm chặt điện thoại.
Đinh Nam nhìn dáng ngủ như trẻ con của cô mà buồn cười, anh khẽ khàng lấy chiếc điện thoại trong tay cô ra. Cô bé kia vẫn không hay biết gì, miệng còn chóp chép như đang ăn kẹo.
Anh nhẹ nhàng leo lên giường, ôm chặt cô vào lòng. Cô ngủ say như vậy, nếu có ai vào đem cô đi bán chỉ sợ cô cũng không hay biết. Nhìn gương mặt non mịn tinh xảo kia, Đinh Nam không nhịn được khẽ cắn lên chóp mũi cô. Hai tay không nhịn được xoa nắn bộ ngực mềm mịn của cô, vừa hôn vừa cắn, cưng chiều không để đâu cho hết.
Hạ Yên mơ ngủ cảm thấy có ai đó đang ôm lấy mình, cô mơ hồ mở mắt ra.
Đinh Nam thấy Hạ Yên tỉnh thì không kiêng dè gì nữa, ngay lập tức ngậm lấy bờ môi căng mọng của cô mà liếm mút. Hạ Yên chưa kịp tỉnh táo thì đã bị hôn đến thần hồn điên đảo, đến khi lấy lại được suy nghĩ thì mới biết tình cảnh hiện tại có bao nhiêu xấu hổ.
Con người kia chẳng phải là đang ở trong phòng anh hay sao, chạy qua phòng cô làm gì, như vậy cũng thôi đi, đằng này ai nói cho cô biết tại sao bây giờ hai người lại quấn quýt lấy nhau ở trên giường, đến quần áo cũng không còn một mảnh.
“Anh làm gì vậy, mau trở về phòng đi, nếu bị người khác thấy được thì sao”.
Hạ Yên cố hết sức đẩy người anh ra khỏi người mình. Nhưng cô không biết giọng nói mình có bao nhiêu mềm mại, lời nói ra chẳng khác nào đang dụ dỗ đàn ông phạm tội.
Đinh Nam xoa xoa nơi tư mật nào đó của cô, xấu xa nói.
“Không ai biết được đâu. Ngoan nào, chẳng phải em cũng muốn sao”.
“Nhưng lỡ….”
Hạ Yên còn chưa nói hết câu thì môi đã bị anh chặn lại, cô ỡm ờ đẩy anh ra, nhưng càng đẩy lại càng quấn chặt lấy anh.
Giường lớn bị hai người dây dưa thành một mảnh hỗn độn, đêm càng về khuya càng lạnh, nhưng không khí trong phòng lạnh nóng đến kinh người.
***
Hạ Yên đang ngủ ngon thì mơ hồ cảm thấy có ai đó đang gõ cửa phòng mình. Cô chùm chăn ngủ tiếp, mặc kệ tiếng gọi kia. Nhưng còn chưa kịp nhắm mắt lại cô đã vội vàng bật dậy, lay lay người đang nằm bên cạnh mình.
“Nam, Nam, anh mau dậy đi”.
“Còn sớm mà em mau ngủ tiếp đi”. Nói xong anh còn thản nhiên ôm cô vào ngực, muốn ôm cô tiếp tục ngủ cùng mình.
Hạ Yên gấp đến mức muốn khóc luôn rồi, cô tiếp tục lôi anh dậy.
“Anh không được ngủ, 5 giờ rưỡi rồi, chúng ta phải dậy để chạy bộ với ba. Anh quên rồi sao”.
Lời nói này thành công khiến Đinh Nam tỉnh táo hẳn. Người ngoài cửa vẫn kiên trì gõ cửa, Hạ Yên không nhịn được phải lên tiếng.
“Đợi một lát”.
Cô vội vàng nhảy xuống giường, nhặt quần áo mặc lên người.
“Mau lên, anh mau trở về phòng mình đi, nếu không lát nữa sẽ không về được đâu”.
Đinh Nam ai oán nhìn cô:
“Em đây là đang đuổi anh sao”.
Hạ Yên nhìn người đàn ông gần 30 tuổi rồi mà còn tỏ vẻ oan ức trước mặt cô kia thì không nói lên lời. Hôm qua là ai lẻn vào phòng cô chứ, anh quên rồi sao.
“Em không biết đâu, lát nữa mọi người đều dậy, anh muốn làm thế nào thì làm”. Cô dứt khoát đem con bỏ chợ, mặc kệ anh.
“Yên Yên, em đang nói chuyện với ai vậy”. Tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Tim Hạ Yên như muốn dừng lại, cô hoảng sợ nhìn Đinh Nam. Chẳng lẽ người kia vẫn đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ sao.
Nghe giọng nói thì hình như là Vũ Thường, Hạ Yên cuống hết cả lên, cô lo lắng nhìn Đinh Nam.
“Làm sao bây giờ”.
Đinh Nam xoa xoa đầu trấn an cô, hạ thấp giọng nói:
“Em ra ngoài nói với chị em đi, tìm cách để cô ấy rời khỏi đây trước đã”.
Hạ Yên không còn cách nào khác đành phải làm vậy, sao hai người bây giờ giống như tội phạm vậy chứ, lén lén lút lút ngay cả trong nhà mình.
/69
|